Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 7

Trước Sau
Tiêu Phong đã kể xong câu chuyện từ lâu, nhưng Tiêu An Nhược vẫn chưa nhận thức trở lại, theo mạch kể của Tiêu Phong mọi chuyện lại một lần nữa được tái diện trong đầu Tiêu An Nhược. Lam Tú Huệ đứng sau bức màn cũng nghe được mọi chuyện Tiêu Phong nói, hôm đó bà chỉ biết sau khi thấy được Tiêu Viễn Trì đưa Tiêu An Nhược rồi xa chỗ đó, đang loay hoay với sự kẹt cứng của đôi chân, sức nóng của ngọn lửa ngày một lớn, một tiếng "đùng" cắt đứt mọi mạch suy nghĩ của bà, đến khi nhận ra bà đã là một hồn ma lơ lửng đi tới Tiêu gia, cho đến khi Tiêu An Nhược đột nhiên hỏi bà "Có chuyện gì sao?"

"Anh có hình của mẹ không?" Tiêu An Nhược dường như đang ngờ ngợ chuyện gì đấy.

"Có! Em muốn xem sao? Trong điện thoại anh có rất nhiều."

Tiêu Phong nghĩ có lẽ vì bản thân vừa tiếp nhận một phần ký ức bị buộc lãng quên, nên hình ảnh của người mẹ thân yêu đã không còn khiến cho Tiêu An Nhược cảm thấy có lỗi. Anh lấy điện thoại sẵn tiện mở album ảnh cho Tiêu An Nhược xem qua, có những tấm ảnh Tiêu An Nhược lúc còn nhỏ, kể cả ảnh cưới của hai người Tiêu phụ, Tiêu mẫu cũng được anh cất giữ trong thư mục "Gia Đình" rất cẩn thận.

Nhưng khi kéo chỉ mới phân nửa kho ảnh, anh chợt nhận ra tiêu cự mắt Tiêu An Nhược dường như không còn đặt trên chiếc điện thoại trên tay anh nữa.

Tiêu An Nhược từ từ đứng dậy khỏi giường, tránh né đi cánh tay đưa ra định đỡ lấy cậu của Tiêu Phong. Bước đến phía trước tấm màn nơi Lam Tú Huệ đang đứng phía sau, cậu khẽ lên tiếng chất vấn:

"Tại sao không nói cho con nghe? Mẹ không cần con nữa sao?"

Lam Tú Huệ khi nghe Tiêu An Nhược muốn xem ảnh của bà, dường như cũng đoán được cậu sẽ phát hiện ra mọi chuyện. Và khi đã trực tiếp đối mặt với câu hỏi của cậu, bản thân Lam Tú Huệ cũng không biết vì sao? Rõ ràng bà rất sợ Tiêu An Nhược sẽ nhớ lại những chuyện đau lòng đó, sợ cậu sẽ không chịu được sự đau đớn mất mát ấy một lần nữa, nhưng cớ sao trong lòng bà cũng len lõi một chút sự mong chờ.

Bà muốn nắm lấy tay con trai bà, muốn vuốt ve nó một cách ân cần, muốn nhẹ chạm vào vành tai của nó xoa nhẹ như khi nó còn nhỏ. Muốn hỏi nó có mệt không? Hỏi nó có sợ hãi với khả năng của mình không và nói với nó "Không sao, có mẹ ở đây mà!"

Tấm màn nhẹ nhàng được kéo ra, khoảng khắc hai mẹ con đối mặt nhau, dường như không cần nói gì cả, vì khoảng thời gian cả hai nhận thức nhau cũng đã rất lâu nên bản thân cũng có thể hiểu rõ đối phương muốn nói gì?



"Con trai lớn rồi, sao còn lại muốn khóc nhè sao?" Nhưng bà cũng không nhận ra đôi mắt bà cũng ươn ướt từ bao giờ rồi!

"Con xin lỗi! Bao năm qua cực khổ cho người rồi!"

"Không cực, có gì đâu mà cực, thấy tụi con từng ngày lớn lên khỏe mạnh, đẹp trai như thế, mẹ rất tự hào."

Nhận thức được nhau là điều rất khó trên đời, bạn sẽ không hề biết người bạn vừa chạm mặt hôm qua là ai? Có lẽ sẽ không thể gặp lại nhau, nhưng mối duyên chân tình trên đời, đưa con người đến rất nhiều cuộc gặp gỡ ta không lường trước được.

Tiêu An Nhược cũng không quên Tiêu Phong, cậu dắt Tiêu Phong đến trước mặt bà phiên dịch cho hai người, cuộc nói chuyện tuy hai mà ba, tuy không trọn vẹn ngoài mặt nhưng lại trọn vẹn trong lòng.

Cuộc nói chuyện cứ như thế trôi qua không biết bao nhiều thời gian, thân ảnh Lam Tú Huệ bỗng dưng mờ nhạt dần trong mắt Tiêu An Nhược, cậu tựa vào Tiêu Phong nói khẽ vào tai anh "Mẹ đã mỉm cười rất đẹp!"

Là người có thể tiếp xúc với người âm, cậu sao có thể không biết vì sao Lam Tú Huệ đi, tâm nguyện của bà đã được hoàn thành. Có lẽ bà cũng không nhận ra, thứ níu kéo bà ở lại nhân gian này là sự nuối tiếc khi không được trang trải nỗi lòng với con trai. Có lẽ ở một phương diện nào đó, bà rất mong có thể nói rõ mọi chuyện với Tiêu An Nhược, muốn Tiêu An Nhược gọi bà thêm một tiếng "mẹ" nữa. Tiêu An Nhược có lẽ cũng sẽ tự trách bản thân một phần vì đã vô tình quên đi bà, khiến cho bà không thể đi đầu thai. Nhưng giờ mọi chuyện không còn quan trọng nữa.

* * *

Sau chuyện đó, Tiêu An Nhược cũng đã đến gặp Tiêu phụ lắng nghe câu chuyện năm đó trọn vẹn một lần nữa. Về người phụ nữ với trang phục màu đỏ, mọi chuyện như thế không thể nào như cảnh sát nói như một vụ gây tai nạn bỏ trốn được. Chỉ nói được mấy câu liên quan đến vụ tai nạn đó, Tiêu phụ đã lên tiếng cắt ngang mọi trạng thái suy nghĩ của Tiêu An Nhược về chuyện năm đó.

"Bao năm qua ta luôn cho người điều tra chuyện này, yên tâm, ta sẽ không để mọi chuyện bị quên lãng như ngọn lửa năm đó đâu? Cho dù ngọn lửa này có cao đến mức nào, ta cũng sẽ bức người phía sau tấm màn hiện thân!"

Không hiểu vì sao khi nghe những lời này của Tiêu phụ, Tiêu An Nhược đột nhiên cảm thấy đầu tim hơi run nhẹ, những lời này không biết sao nghe lại lạnh lùng, có chút dã tâm. Cho dù ban đầu Tiêu An Nhược luôn mang tư tưởng Tiêu mẫu mất vì lý do tự nhiên, nhưng chuyện không thay đổi bao năm qua đó là "Tình cảm của Tiêu phụ". Tiêu An Nhược chắc chắn Tiêu phụ sẽ làm gì đấy!



"Không phải ngày mai con phải đến ký túc xá trường rồi sao? Hôm nay ba cha con chúng ta làm một chầu đi!"

"Cha! Đừng dạy hư An Nhược!"

Tiêu Phong từ bên ngoài nghe được hai người đã kết thúc cuộc nói chuyện, đi vào bên trong nói đùa một vài câu làm dịu đi bầu không khí có chút tang thương kia. Nhưng Tiêu phụ không nói điêu, tối đó ông giữ bác sĩ Trương lại, bốn người thành cái chợ, anh một ly, con một ly, chú một ly kéo dài đến hơn ba giờ sáng. Đúng như dự đoán, sáng hôm sau Tiêu An Nhược không ngượng dậy nổi, cúp học một ngày, ngày đến ký túc cũng dời thêm một ngày nữa.

Buổi chiều ngày cuối cùng Tiêu An Nhược ở lại Tiêu gia đang vật vờ với vài gói snack thì nhận được điện thoại của Lục Minh nói đã hẹn được người anh họ của hắn cho Tiêu An Nhược. Ngày mai là ngày nghỉ của y, nể tình đứa em họ xa xôi nên đồng ý bỏ thời gian nghỉ ngơi ra bồi chuyện cho Lục Minh.

Tiêu An Nhược nghe xong thì đáp ứng ngay, giải quyết được một chuyện thì cậu đỡ khổ được một phần. Cúp máy Tiêu An Nhược nhìn "thứ gì đó" đang chảy nước miếng nhìn bịch snack lơ lửng trước mặt cậu:

"Hẹn được người rồi!"

"Cảm ơn cậu! Nhưng cậu có thể cho tôi thử cái đó không?" Nhìn như Lâm Di Hòa không còn quan tâm chút gì đến oan khuất của cậu nữa, làm như chỉ cần Tiêu An Nhược cho cậu bịch snack này, Lâm Di Hòa sẽ đi đầu thai luôn.

Haizzz

Thở dài một hơi nhưng Tiêu An Nhược cũng cầm một loại trong đó hơ qua ngọn lửa, đốt xuống cho Lâm Di Hòa, làm hại quản gia trong nhà hết hồn kêu la tán loạn cả lên!

"Thiếu gia lại giở chứng gì sao?" Tất cả người làm có mặt lúc đó điều có cùng suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau