Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị

Chương 47: The Wrath Of Cthulhu 15

Trước Sau
【Cơn bão bao trùm toàn bộ thế giới, ánh mặt trời bị tầng mây dày che lấp, toàn bộ lục địa chìm trong bóng tối, oán linh hoành hành tàn sát bừa bãi, quái vật ở khắp nơi, tiếng kêu rên vang vọng về phía chân trời.

Tâm bão, trên đảo R'lyeh.

Katherine nhìn vị thần minh vẻ mặt lạnh băng trước mặt, sợ hãi hét lên: "Buông ta ra! Làm ơn đi! Ta chỉ muốn về nhà! Hức hức hức!"

Với giọng nói run rẩy, thiếu nữ đã đánh thức nửa linh hồn còn lại đang ngủ say trong cơ thể của vị thần tàn nhẫn.

Katherine — mau rời khỏi đây —

Vĩnh viễn — đừng quay lại nữa —

Mảnh nhỏ ti tiện — ngươi muốn làm gì

Ngủ say đi — thế giới này không hề thuộc về ngươi

Không — không —

Thần minh lại một lần nữa quay trở lại bên trong đại dương vô tận, hòa thành nguyên hình, nhấc lên từng đợt sóng lớn trên biển.

Vị thần cổ xưa này đã trở lại đáy biển sâu nơi không được nhìn thấy ánh sáng, rồi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Mây đen dần tan, ánh sáng mặt trời buông xuống trên hòn đảo bi thương.

Thiếu nữ bước ra khỏi rừng cây với vẻ mặt bàng hoàng, nhìn ánh nắng trên đỉnh đầu rồi mỉm cười.】

— trích từ 《 The Wrath Of Cthulhu 》

*

Sau khi xuống khỏi tàu bay, Chu Vũ đi theo những người từ ngoài đến này cùng một nhóm thám hiểm khác mà họ tạm thời thuê để lên một con tàu hơi nước khổng lồ.

Hơi nước thoát ra từ ống khói phía trên tàu tạo thành màn sương mù dày đặc che khuất bầu trời, khiến người ta có ảo giác trở về thời kỳ Victoria ở Anh.

Nhìn cỗ máy cũ kỹ đang vận hành mà vẫn ẩn chứa vẻ đẹp đặc biệt, Chu Vũ thở ra một hơi, bước tới boong tàu trống trải.

Antonio, với mái tóc nâu và khuôn mặt châu Á, nhìn thấy ma pháp sư người bản địa này rời khỏi khoang tàu, cũng theo bản năng mà bước theo.

Con tàu hơi nước này đã đi hơn một thời gian dài, trên boong vẫn có rất nhiều người thưởng ngoạn cảnh biển tĩnh lặng và hùng vĩ xung quanh, nhưng sau một thời gian dài, cho dù phong cảnh có mới lạ đến đâu, cũng làm người ta cảm thấy phiền chán, rất nhiều người đã quay trở lại cabin nghỉ ngơi.

Hắn thật sự tò mò không biết ma pháp sư với vẻ đẹp đầy ấn tượng này đi lên boong là muốn làm gì.

"Đại nhân ma pháp sư tôn kính, đến bây giờ ta vẫn không biết tên của ngài..." Antonio bước đến bên cạnh Chu Vũ, cười hỏi.

Chu Vũ vẫn đang nhìn vùng biển trước mặt, cũng không quay đầu lại chỉ lạnh lùng nói: "Có thể gọi ta là Riel." Đây là tên giả thường dùng nhất của nguyên chủ.

Nhờ khả năng kia mà cậu biết được nguyên chủ cũng là nhân vật tham gia vào cốt truyện, mặc dù đám người kia không thể nhận ra khuôn mặt của cậu, nhưng không có nghĩa là họ sẽ không nhận ra tên của nguyên chủ. Sẽ thật ngu ngốc khi nói thẳng với họ tên thật của mình.

"Hóa ra là đại nhân Riel, ta thực sự rất vinh dự khi ngài có thể nhận nhiệm vụ của chúng ta. Không biết ngài có hứng thú đến cabin uống vài ly rượu cùng nhau không —" Đôi mắt của Antonio lộ ra một chút khiêu khích, hầu kết cũng không khống chế được mà chuyển động lên xuống, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Chu Vũ cắt ngang.

"Im lặng — có động tĩnh ở phía trước!" Chu Vũ hờ hững liếc nhìn hắn rồi cảnh cáo.

Không biết từ khi nào trên mặt biển đã phủ một lớp sương mù, càng lúc càng trở nên dày đặc hơn, khiến người gần như không thể nhìn thấy con đường phía trước.

Dường như có thứ gì đó đang ngo ngue rục rịch trong màn sương.

"Gào rống —!!!" Một con quái vật có đầu cá, thân trên là người có đuôi cá vọt ra khỏi mặt biển.

Antonio sửng sốt, lập tức rút súng bên người ra, tiếc là không thể bắn trúng con quái vật với tốc độ cực nhanh, cả người phủ kín vảy, lực phòng thủ cũng cực kỳ mạnh này bằng vài viên đạn.

"A —!!!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, con quái vật vừa nãy đã chết.

Antonio thẫn thờ nhìn ma pháp sư trông yếu ớt mong manh trước mặt, vừa duỗi tay ra liền giết chết con quái vật bằng lưỡi đao gió, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Trước khi tới đây, hắn đã thu thập thông tin có quan hệ về thế giới này.

Hắn biết ở đây có ma pháp, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy, xét thấy còn nhanh hơn súng lục, nếu có thể sở hữu sức mạnh như vậy, hắn còn sợ gì nữa? Hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay liền có thể bóp chết tên đội trưởng Andrew kia!

Mặt nước nổi lên từng đợt sóng, vô số quái vật lao ra khỏi biển, thậm chí còn nhảy lên boong tàu, liều mạng nhảy tới nơi có người, chỉ trong phút chốc mùi máu tanh nồng nặc cả con tàu, không chỉ ở phía Chu Vũ, mà còn ở phía bên kia của con tàu cũng vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.

Chu Vũ nhìn đám quái vật da mỏng tái nhợt, đối với người từ bên ngoài còn đang ngẩn ngơ, nói: "Ngươi trở về cabin trước đi! Ta qua đó xem sao!"

"Không được, đại nhân ma pháp sư, loại chuyện này làm sao có thể để một mình ngài giải quyết, ta cũng phải đi hỗ trợ!" Antonio nhìn Chu Vũ một cách ân cần hơn, nhưng lần này, trong mắt hắn không còn chỉ có dục vọng, mà còn có tham vọng.

Hắn phải tạo mối quan hệ tốt với ma pháp sư này, nói không chừng hắn còn có thể học được một số pháp thuật hữu ích! Giá của ma thuật được bán trong cửa hàng Chủ Thần đều quá đắt, sức mạnh cũng quá nhỏ, kém xa so với ma thuật mà người trước mặt ngẫu nhiên thi triển ra.

Chu Vũ liếc nhìn khẩu súng trong tay Andrew, sau đó không tiếp tục để ý đến hắn, trực tiếp niệm chú bay trôi nổi tại không trung, phóng ra một ma pháp quy mô lớn.

Lấy Chu Vũ làm trung tâm, toàn bộ con tàu được bao phủ bởi một ma pháp trận khổng lồ, theo sau động tác của Chu Vũ, ma pháp trận phóng ra vô số ngọn lửa và lưỡi đao gió, biến tất cả quái vật trong làn sương mù dày đặc thành tro bụi.

Dao động mãnh liệt của ma pháp trận khiến những con quái vật còn ẩn náu dưới đáy nước sợ hãi, lần lượt bỏ chạy khỏi nơi này, không dám tái phạm.

Màn sương phía trước bị xua tan, dao động của pháp thuật lan ra xa, rất xa, xa đến chỗ của vị thần minh sâu tận đáy biển, chợt bừng tỉnh, mở mắt.



Nhân loại? Nhân loại! Nhân loại của hắn đang tới đây!

Chu Vũ thu hồi pháp thuật, chậm rãi đáp xuống boong tàu.

Các nhà thám hiểm bước ra khỏi cabin cùng các thuyền viên lẻ tẻ may mắn vẫn còn sống đã quỳ rạp xuống mà rơi lệ đầy mặt, cảm tạ lòng nhân từ của đại nhân ma pháp sư.

Chu Vũ có chút không thoải mái, lãnh đạm nói: "Trở về chữa trị đi! Ta không muốn cứu một đám người cam chịu chết!"

Nhà thám hiểm và nhóm thuyền viên ngay lập tức cảm động đến rơi nước mắt mà giúp nhau trở lại bên trong khoang tàu.

Còn về giọng điệu ác liệt của Chu Vũ? Theo những gì họ biết, điều này là quá bình thường, đại nhân ma pháp sư lợi hại như vậy, ngài ấy cũng vốn dĩ nên kiêu ngạo như thế!

Trên boong tàu đầy thi thể và máu của thuyền viên, Chu Vũ không còn chút hứng thú nào ở lại trên boong, xoay người bước vào trong khoang.

"Tiên sinh Antonio, hiện tại ngươi nên nói tỉ mỉ cho ta biết chi tiết về lộ trình đi!" Chu Vũ ngồi trên ghế sô pha trong phòng đãi khách, nhìn người từ bên ngoài đang đuổi kịp mình, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, "Trước đây ngươi đã nói với ta tuyến đường này rất an toàn, nhưng bây giờ lại có rất nhiều quái vật. Nếu ngươi không giải thích rõ ràng, thì ta sẽ không có một động thái nào nữa trong suốt hành trình còn lại."

Nghe thấy sự không hài lòng trong giọng nói của người bản địa này, Antonio có chút luống cuống, cười làm lành nói: "Ha ha ha, dân thường như chúng ta làm sao dám lừa dối đại nhân? Được rồi, đó là lỗi của chúng ta vì không có nói rõ ràng, chuyến đi này thật ra không phải chỉ là một cuộc phiêu lưu. Do lúc trước ta vô tình có được tấm hải đồ đánh dấu kho báu, ta quyết định đến đây để thử xem có thể lấy được kho báu hay không!"

Chu Nguyên giương mắt nhìn người từ bên ngoài miệng lưỡi trơn tru, nói: "Đưa ta xem tấm hải đồ!"

Antonio sững người, hắn nào có hải đồ? Đó là bản đồ ba chiều được ghi lại trong đồng hồ của Chủ Thần!

Nhưng những lời này không thể nói với người trước mắt, nếu không sẽ bị coi là đang trêu chọc ma pháp sư và sau đó hoàn toàn đắc tội đến ma pháp sư cường đại này.

"À, tấm hải đồ... Ừm, thật xin lỗi! Đại nhân ma pháp sư tôn kính, vì lý do bảo mật, tấm hải đồ đã bị ta phá hủy rồi, tất cả các lộ tuyến đều nằm trong đầu ta, vì vậy xin hãy tha thứ cho ta vì không thể đưa ra hải đồ cho ngài xem xét." Antonio làm bộ làm tịch mà gục đầu xuống, trông rất thất vọng.

Chu Vũ nhìn ra hắn đang nói cho có lệ, nhưng cũng không dây dưa gì, liền nói: "Thật sao? Vậy thì xem ra là Antonio ngươi có trí nhớ rất tốt, vậy ngươi có thể nói cho ta biết sẽ mất bao lâu để đến nơi? Còn có những loại quái vật nào đang chờ đợi chúng ta ở phía trước?"

Antonio kiểm tra đồng hồ của Chủ Thần trên cổ tay mà không ai khác có thể nhìn thấy, nói một cách chắc chắn: "Vẫn còn một vùng biển bão táp hàng năm và một vùng biển cạn ẩn giấu đầy đá ngầm, sau đó là vị trí của kho báu- đảo R'lyeh!"

"R'lyeh?" Chu Vũ lặp lại cái tên này, nghĩ đến sách triệu hồi Tà thần, cuối cuốn sách đó có ghi lại sau tất cả Tà thần đã ngủ say trong vực sâu R'lyeh.

【Gọi tên ta】

Là ai?

Chu Vũ sửng sốt, liếc nhìn xung quanh, nhìn biểu tình kinh ngạc của người từ bên ngoài, không kiên nhẫn mà xua tay: "Được rồi, ta đã biết, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi!"

【Gọi tên ta, ta sẽ bảo vệ em】

Là giọng nói của Tà thần.

Đóng cửa nhốt người nọ vẫn tràn đầy không muốn ở bên ngoài, Chu Vũ cởi bỏ mặt nạ lãnh đạm, lộ ra một chút yếu ớt.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

【Tên ta là Cthulhu】

Nắm chặt ngón tay, Chu Vũ cố gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi: "Ngươi bắt Franken đi?"

Cthulhu hơi tức giận vì đối tượng nhân loại yêu dấu của hắn quan tâm không phải là mình, mà là mảnh nhỏ xấu xí kia.

【Nó chết rồi】

Cthulhu lơ đễnh nhìn mảnh nhỏ đang chết dần trên đảo R'lyeh, mặt không biểu cảm mà vui sướng khi người gặp họa.

Hừ! Dám tranh đoạt nhân loại với ta? Nghênh đón cái chết vĩnh cửu đi, mảnh nhỏ xấu xí.

Khi Chu Vũ nghe thấy phản ứng lạnh nhạt của Tà thần, trong nháy mắt biểu tình có chút điên cuồng.

"Chết rồi?"

Franken không phải là vai chính sao? Làm sao có thể chết được? Không, cậu không tin!

Không biết tại sao, cậu biết rõ ràng Franken không nhất định là Phong Hạnh, Chu Vũ vẫn cảm giác trái tim co rút đau đớn khi nghe tin hắn đã chết, hô hấp cũng có chút khó khăn.

"Ngươi... nhất định đang lừa gạt ta!" Chu Vũ lớn tiếng phản bác giọng nói không biết từ đâu phát ra, vỗ một cái vào mặt bàn trước mặt, nước mắt cũng theo động tác cuồng bạo mà rơi xuống tấm thảm len trải trên sàn gỗ.

Nhìn thấy vết tích nước mắt lấm lem trên thảm, Chu Vũ có chút giật mình, cậu khóc sao?

Cậu rơi nước mắt trước cái chết của Franken.

Cậu cảm thấy bi thương vì con quái vật đó.

Cậu...... có thích Franken không?

Chu Vũ dùng ngón tay vuốt ve gò má của mình, cảm nhận được cảm giác ẩm ướt.

Không, cậu sẽ không nhanh chóng thích một ai đó...... trừ khi Franken chính là Phong Hạnh.

Đôi khi, cảm xúc của một người dễ tìm ra chân tướng hơn là lý trí.



Bây giờ, cậu đã tìm ra chân tướng rồi.

"Ngươi giết Franken?" Giọng Chu Vũ bình tĩnh chưa từng có.

Cthulhu không thể nhìn thấy biểu cảm của Chu Vũ, tiếp tục tự hào nói 【Đúng, kẻ xúc phạm đến thần minh, ta đã ban cho nó cái chết! 】mảnh nhỏ xấu xí xúc phạm người nhìn.

Chu Vũ bước ra khỏi cabin, đi đến phòng điều khiển, nhìn người từ bên ngoài đang lái tàu, lạnh lùng nói: "Tăng tốc độ! Ta muốn đến R'lyeh càng sớm càng tốt!"

Đi đến R'lyeh và đồng quy vu tận với Tà thần! Cho dù tự bạo, cậu cũng phải để cho tên Tà thần đó biến sắc một chút.

Hơn nữa căn cứ theo cốt truyện, Franken chưa hẳn đã chết.

Franken bị hiến tế, nếu cậu không đến kịp thì sợ là sẽ chết thật.

"Nhưng phía trước vẫn còn sương mù......" Người từ bên ngoài ngập ngừng. Thực ra bọn họ cũng không vội đến R'lyeh trước. Họ đã lên kế hoạch từ lâu trước khi lên đường.

Họ sẽ đi tới đó một cách chậm rãi, và khi các thành viên còn lại của đội do Andrew dẫn đầu gần như đã chết, bọn họ vừa lúc đi ngang qua thu hoạch đầu người là được.

Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt xanh lục xinh đẹp của Chu Vũ bắt nguồn từ phẫn nộ và thù hận.

"Ta nói — tăng tốc!" Lòng bàn tay Chu Vũ sáng lên tia lửa đỏ rực, toát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Cảm nhận được sự đe dọa của tia lửa đỏ, người từ bên ngoài sợ hãi đến mức lập tức nhấn công tắc, tăng tốc.

Màn sương mù phía trước nhanh chóng tan biến, ở phía xa không thể nhìn thấy bằng mắt thường, vùng biển có bão táp hoành hành nhiều năm cũng dừng lại, nhường đường cho con tàu.

Cthulhu chìm trong đáy biển đã dọn sạch mọi trở ngại cho nhân loại yêu dấu, lòng tràn đầy ngọt ngào chờ đợi sự xuất hiện của người hắn yêu.

Nhìn xem, hắn nói đúng mà, nhân loại yêu dấu sẽ yêu hắn một cách điên cuồng khi em ấy biết được thân phận của hắn! Bây giờ nhìn xem, nhân loại đang háo hức muốn gặp hắn kìa.

Đừng nóng vội, nhân loại của hắn, hắn cũng rất muốn được nhìn thấy đối phương, nhưng những gì đẹp nhất sẽ không bao giờ dễ dàng có được, bọn họ sẽ sớm gặp nhau thôi!

Cthulhu cũng gấp không chờ nổi, nhưng hắn không thể thoát ra trước khi dung hợp với mảnh nhỏ linh hồn, vì vậy hắn chỉ có thể tiếp tục nói những lời âu yếm, tình ý miên man trong lòng.

Nhân loại hắn yêu nhất — vượt qua giông tố và đại dương cũng muốn đến bên cạnh hắn, thật là một tình yêu sâu đậm!

Cthulhu, bị cảm động trước tình yêu mà hắn tưởng tượng ra, vui vẻ di chuyển các xúc tu, thành công nhấc lên một con sóng lớn, đánh chìm một số chiếc thuyền nhỏ trên vực sâu R'lyeh.

Sau con tàu của Chu Vũ, một con tàu hơi nước khác có cùng kích cỡ cũng bắt đầu chuyến hành trình.

Nam nhân tuấn mỹ tóc vàng đứng trên boong tàu nhìn về phương xa với sắc mặt âm trầm.

Người phụ nữ tóc cam thờ ơ đứng bên cạnh hắn, hai tay đưa ra sau lưng, mười ngón tay nắm chặt, lòng bàn tay đã bị chính mình siết đến rỉ máu.

Andrew! Andrew! Andrew!!!

Rốt cuộc ngươi còn muốn bao nhiêu lần nữa mới có thể hồi tâm!

Nghĩ đến thiếu nữ tóc vàng mà Andrew vừa mới giao cho mình chăm sóc, người phụ nữ tóc cam nghiến chặt răng, trái tim bị lòng đố kỵ thiêu đốt, đốt cháy cả người cô như muốn rơi vào địa ngục.

- ---------

Sau khi đọc các bình luận, tôi thấy rằng một thiên sứ nhỏ đã hỏi về vấn đề sau khi thế giới bị hủy diệt, tác giả ngốc đã viết về giả thiết khởi động lại thế giới trong ngoại truyện trước đây. Thiên sứ nào đã quên có thể đọc lại nha ~

Tác giả ngốc không đành lòng nhìn bộ dáng Cthulhu sau khi phát hiện ra sự thật sẽ như thế nào, thảm kịch thế giới ha ha ha

Cảm ơn quả địa lôi của... ~ Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ~ Yêu mọi người ~

Cũng xin cảm ơn dịch dinh dưỡng của các thiên sứ ~

Mẩu chuyện nhỏ:

Cthulhu: (ngạo mạn) À ha, tình địch đã chết!

Chu Vũ: (rơi nước mắt) Franken...... Franken là Phong Hạnh! Ta phải báo thù cho em ấy! Tà thần! Ta phải giết ngươi! (Đôi mắt căm thù)

Cthulhu: (bi thương khóc thành dòng sông) Không, tức phụ! Là ta mới đúng!

Ý thức thế giới thần quái: (người cha già hả hê vui sướng khi người gặp họa) Oh wow, oắt con bất hiếu đùa quá trớn rồi ha ha ha!

Ý thức thế giới Cthulhu: (ánh mắt tìm tòi nghiên cứu) mặc kệ chuyện này đi, tại sao ngươi lại đội mũ?

Ý thức thế giới thần quái: (che mũ lại) A, cái này, có người giới thiệu cho ba, nói rằng nó có thể ngăn ngừa rụng tóc như ngươi! (lộ ra ánh mắt thương hại)

Ý thức thế giới Cthulhu: (Tức muốn nổ) Lão tử lặp lại lần nữa! Lão tử không bị rụng tóc! Nguyên hình của lão tử căn bản không có tóc!

Ý thức thế giới thần quái: (lộ ra ánh mắt càng thương hại) À, không có tóc.

Ý thức thế giới Cthulhu: (âm thầm tròng bao tải lên đầu ý thức thế giới thần quái)

Ý thức thế giới thần quái: (ứa lệ) Oa! Cứu mạng! Lão Cthu, mau thả ba ra ngoài! Ba đưa mũ cho ngươi còn không được sao? Dù sao ba vẫn có tóc! Chia sẻ cho ngươi một chút cũng không sao!

Ý thức thế giới Cthulhu: (ném xác xuống biển rộng)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau