Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị
Chương 58: Thế Giới III: Cảm nhiễm trí mạng 6
【Ầm ầm——
Toàn bộ căn cứ bị chấn động bởi vụ nổ kịch liệt, bức tường kiên cố nứt toác vỡ vụn, toàn bộ ký sinh thể virus tập hợp lại đều bị nghiền nát dưới đống đổ nát, sống chết không rõ.
Bên trong trung tâm căn cứ
Toàn bộ phiến quân được trang bị vũ khí đầy đủ đã chồng chất thương tích.
Ban đầu có cả chục người, nhưng giờ chỉ còn vài người ít ỏi còn đứng ở đây, số còn lại đều bị cảm nhiễm và trở thành ký sinh thể của virus, hoặc chết dưới sự bao vây của chúng.
Nghe tiếng nổ bên ngoài khu trung tâm thí nghiệm, căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng một cách tuyệt vọng.
Người đàn ông trung niên đeo kính suy yếu nằm trên mặt đất, bụng bê bết máu, miệng không ngừng trào ra máu tươi.
Hiển nhiên, hơi thở của hắn đã dần thoi thóp.
"Huyết thanh này là biện pháp duy nhất! Mặc dù các người là phiến quân, nhưng... khụ khụ! Tôi chỉ có thể hy vọng rằng mọi người có thể lấy đại cục làm trọng! Daniel, khụ khụ! Daniel sẽ giúp các người tìm ra chủ thế của bọn chúng......" Người đàn ông trung niên nắm lấy tay người thanh niên bên cạnh, sau đó không còn tiếng động nào nữa.
"Đội trưởng! Chúng ta......" Nữ nhân xinh đẹp nhìn về phía đội trưởng Norton bên cạnh.
Khuôn mặt Norton vẫn còn lấm tấm máu của đồng đội, trong ánh mắt đầy kiên quyết.
"Làm theo lời hắn nói! Bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác!"
Ngoài ra, số ít phiến quân còn sống sót cũng âm thầm đồng ý với quyết định của đội trưởng. Rốt cuộc, mặc dù phản đối chế độ của chính quyền Liên Bang, nhưng bọn họ không phải là những tên đồ tể tàn nhẫn vô tình đối với người dân vô tội, họ không đành lòng chứng kiến những người đó trở thành ký sinh thể của virus.
Bên cạnh thi thể người đàn ông trung niên, thanh niên trẻ tuổi Daniel ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu tràn đầy bi thương.
"Đúng như lời tiến sĩ nói, chúng ta cần đến tòa nhà chính phủ Liên Bang ở trung tâm Thành phố H. Van chính của bộ lọc không khí trong toà nhà nằm trên đỉnh tháp. Chỉ cần bỏ được huyết thanh vào đó, tất cả mọi người đều có thể được cứu sống! Hơn nữa, tiến sĩ đã kiểm tra đo lường được chủ thế virus cũng ở đó! Chúng ta có thể một lưới bắt hết đám virus đáng chết này!" Daniel siết chặt lọ huyết thanh trong tay, ánh mắt đầy hận thù.
Cứ như vậy, sau khi vụ nổ mạnh ngừng lại, phiến quân liền rời khỏi căn cứ thí nghiệm dưới lòng đất giờ đây đã bị biến thành một đống đổ nát.
Ngồi ở trên tàu con thoi, Daniel nhìn căn cứ thí nghiệm dưới lòng đất dần đi xa, sắc mặt nặng nề mà điều khiển quang não.
Ở nơi nhóm phiến quân không nhìn thấy, anh ta lập tức hạ độ kính áp tròng xuống.
Sau khi chớp mắt, đồng tử màu nâu của Daniel vẫn bình thường như trước. 】
—— Trích từ 《Cảm nhiễm trí mạng》
*
Trên tàu con thoi vô hình, đội trưởng Norton cau mày nhìn một nhóm lính đánh thuê ăn mặc kỳ lạ bên dưới.
"Đội trưởng, đám lính đánh thuê này có thật sự đáng tin cậy không? Nhìn kìa, còn có đàn bà con gái thân hình mảnh mai nữa!" Phiến quân người da đen lộ vẻ mặt khó hiểu, "A——! Tôi sai rồi! Ellie, cô không giống với những người đó mà ha ha!" Phiến quân người da đen bị đập cáng súng vào sau gáy lập tức nở nụ cười xấu hổ, hàm răng to trắng của anh đặc biệt bắt mắt.
Ellie thu lại khẩu súng laser hạng nặng trong tay, vẻ mặt khinh bỉ: "Đàn ông đàn ang các anh cũng có mạnh hơn phụ nữ bao nhiêu đâu! Nhất là anh đó, tân binh Đại Hắc!"
Đại Hắc chạm vào phía sau gáy vừa bị tra tấn của mình, rất hiểu chuyện mà ngậm miệng lại, anh thường xếp hạng cuối trong huấn luyện thực chiến, vì vậy anh rất kính trọng Ellie, người phụ nữ thường xuyên nằm trong top ba. Chỉ là ngày thường anh có hơi ba hoa một chút, nên mới không khống chế được.
"Đi! Đi xuống xem!" Đội trưởng Norton mặt lạnh dẫn đầu xuống tàu con thoi, những người khác cũng theo đó mà nhảy xuống.
Bên dưới tàu con thoi là nhóm Luân Hồi với những khuôn mặt bối rối.
Cô gái cột 2 bím tóc đuôi ngựa bĩu môi, tiến đến trước mặt người đàn ông đầy râu nói: "Này bác trai! Tôi xem ra bác có vẻ rất có kinh nghiệm, vậy bây giờ phải làm sao?"
Người đàn ông cau mày, nắm chặt vũ khí hạng nặng trong tay, nói: "Đừng tới gần tôi, thân cận gì đâu mà lại đây!"
Cô gái có hai bím tóc đuôi ngựa nhìn vẻ mặt ghét bỏ của người đàn ông, dậm chân bất mãn, rốt cuộc không nói gì nữa.
Một người Luân Hồi cách đó không xa đột nhiên hét lên: "Đây là đang diễn trên phim trường đúng không? Mau thả tôi ra! Con mẹ nó! Tôi không rảnh chơi đùa với các người!" Nói xong, người này lập tức vọt chạy ra ngoài.
Bùm ——!!!
Đầu của người Luân Hồi vừa cố gắng trốn thoát nổ tung tóe.
"Bọn lính đánh thuê khốn kiếp, các ngươi muốn chạy trốn sao?" Nữ nhân có mái tóc nâu dài, da trắng, môi đỏ mặc đồng phục chiến đấu màu đen, giọng nói lạnh lùng chĩa súng vào nhóm người Luân Hồi đang cngây ra như phỗng.
【Hiện tại tuyên bố thông tin mẫu nhân vật (NPC): Lính đánh thuê được phiến quân thuê tới, nhiệm vụ: cùng nhau làm nổ tung căn cứ thí nghiệm ngầm của Thành phố H do Liên Bang quản lý. Nhiệm vụ hoàn thành được thưởng 800 điểm. Nhiệm vụ thất bại, lập tức xóa sổ. 】
Âm thanh thông báo của Chủ Thần lại vang lên, nhưng lần này thay vì nôn nóng bất an, nhóm Luân Hồi đều đồng loạt yên lặng. Hiển nhiên bọn họ đã đủ sợ hãi trước hành động tàn nhẫn của nữ nhân bản địa trước mặt.
Người đàn ông có râu nheo mắt, giọng nói và nụ cười của vợ cùng con gái xuất hiện trước mắt hắn. Hắn ta hít một hơi dài, biểu tình trầm ổn đáng tin cậy mà đứng lên, nói: "Báo cáo các sếp, tôi xin lỗi, đây là một tai nạn bất ngờ. Chúng tôi không muốn vi phạm hợp đồng! "
"Hừ, tốt nhất là như vậy!" Ellie thu súng lại, lạnh lùng nhìn đám người ô hợp "Biết điều một chút, chốc lát các ngươi đi trước mở đường!
Dứt lời, Ellie bước đến cánh cổng căn cứ đóng kín phía trước, lấy ra một tấm thẻ nhận dạng, đặt nó trước mắt điện tử.
"Quét thành công, chúc Mr.Chu làm việc vui vẻ." Hệ thống phát ra giọng nữ dễ chịu, cửa chậm rãi mở ra.
Ellie liếc nhìn khuôn mặt uể oải bần thần của người thanh niên da vàng trên thẻ chứng nhận, chán ghét mà hừ một tiếng.
Hy vọng cô sẽ không gặp lại tên bạn trai giả đó, nếu không cô sẽ không nhịn được bắn hắn một phát chết tại chỗ.
*
"Hắt xì ——" Chu Vũ không khống chế được hắt hơi một cái, trong đầu có chút choáng váng.
Tất cả đều là ảo giác của cậu!
Chu Vũ buồn rầu vuốt ve dấu ấn trên cổ tay, thất thần không biết làm sao.
Lúc nãy cậu vẫn đang xử lý dữ liệu, đột nhiên cậu cảm thấy Birus đang ở gần mình, cổ tay cũng trở nên nóng bừng.
Nhưng khi nhìn lên, cậu lại chỉ thấy giám đốc phòng thí nghiệm, người luôn thích gây rắc rối cho nguyên chủ - là một người đàn ông trung niên mập mạp đi ngang qua bên ngoài phòng thí nghiệm của cậu. Qua bức tường kính, cậu có thể thấy sắc mặt người đàn ông mập mạp rất nhợt nhạt, giống như gương mặt của người chết, không nói lời nào
Nhưng điều đáng sợ ở đây là cậu thật sự cảm thấy như vậy rất có cảm giác thân thiết.
Chắc chắn là cậu bị sốt, là loại phát sốt đến hư đầu óc rồi.
Chu Vũ trốn trong toilet của phòng thí nghiệm, cảm thấy toàn thân vô lực.
Chẳng lẽ linh hồn của cậu vẫn chưa thích ứng với thế giới này? Hay là người yêu của cậu lại bị phân tách? Nhưng thế giới này không có bối cảnh ma huyễn, làm sao có thể phân tách được?
Cảnh báo! Khởi động cảnh báo cấp 1! Xuất hiện người lạ đột nhập căn cứ!
Trong khi Chu Vũ còn đang rối rắm không biết rốt cuộc chính mình bị bệnh gì thì bên ngoài phòng thí nghiệm vang lên một tiếng chuông báo động chói tai, giống hệt như ngày hôm qua.
Chu Vũ bước ra khỏi toilet, nhìn thấy một mớ hỗn độn trong phòng thí nghiệm, các nhân viên nghiên cứu lần lượt la hét chói tai.
Toàn bộ căn cứ thí nghiệm được bao phủ bởi ánh đèn đỏ, tất cả mọi người đều trở nên hoảng sợ khủng hoảng hệt như ngày hôm qua.
"Rốt cuộc là mấy ngày nay đang xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải như vậy sao? Đây cũng không phải là cuộc diễn tập! Bảo vệ của căn cứ làm cái gì thế không biết, đều để trưng bày hết à?" Một nhân viên nghiên cứu tính tình nóng nảy ném quang não trong tay xuống đất, chửi ầm lên mắng bảo vệ của căn cứ thật vô năng.
Cảnh báo đã được dỡ bỏ!
Gần như một giây tiếp theo sau khi giọng nói của nhân viên nghiên cứu vừa dứt, âm thanh báo động biến mất, đèn trong căn cứ cũng trở lại độ sáng cũ.
"......" Nhân viên nghiên cứu với sắc mặt kỳ lạ đứng ngốc luôn tại chỗ, không được tự nhiên mà đón nhận những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp.
"Ha ha ha ha! Giỏi lắm Tom!"
"Thôi, còn chửi thêm vài câu nữa, có lẽ bảo vệ tới quỳ lạy cậu luôn! Ha ha"
Mọi người đều thả lỏng vì âm báo đã được tắt, thậm chí còn bắt đầu cười đùa.
Đùng ——!!!
Một tiếng súng vang lên, đầu của Tom, người đang đứng yên tại chỗ, nổ tung biến thành một đống thịt băm nhỏ, máu tươi bắn lên đám nhân viên đứng xung quanh.
"Tất cả giơ tay lên không được nhúc nhích!" Một nhân viên nghiên cứu xa lạ mặc đồng phục màu trắng đứng ở lối vào phòng thí nghiệm, trên tay cầm một khẩu súng bắn tỉa, vẻ mặt lãnh đạm.
Nhân viên nghiên cứu không biết từ đâu tới này, cả khuôn mặt bị một loại vũ khí gì đó đập nát thành một khối thịt nát nhừ, nhưng máu thịt lộn xộn đang hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ trong vài giây, vết thương ban đầu đã biến mất. Chỉ còn lại vết máu dữ tợn trên khuôn mặt hắn, cùng đôi mắt màu xám lạnh băng làm người sợ hãi.
Chu Vũ lại trốn trong toilet sau khi nhân viên nghiên cứu cổ quái kia nổ súng, cậu nhanh chóng lấy ra khẩu súng chính mình mang theo.
Nguyên chủ là một người rất rụt rè nhát gan nên trong nhà luôn thủ sẵn súng, uy lực không lớn nhưng rất may là dễ mang theo.
Mặc dù cậu không biết mục đích của người bên ngoài, nhưng với phương thức giết người lưu loát không chớp mắt như thế, tốt hơn hết là đừng đối đầu trực diện với gã.
Chu Vũ quyết định trốn ở đây, tên nhân viên nghiên cứu đó đi vào liền bắn chết hắn, sau đó trốn thoát.
"A a a! Không không không ——! Tha cho tôi! A!"
"Các ngươi làm sao vậy? Các ngươi! —— A!!!"
"Paul! Không phải chúng ta là bạn thân sao? Đừng! Anh không thể ——" Phụt ——!!!
Một lúc sau, Chu Vũ vẫn không hề nghe thấy tiếng súng nào nữa, chỉ có tiếng la hét của những đồng nghiệp của nguyên chủ, rồi dần dần tất cả đều quay về im lặng.
Chu Vũ siết chặt khẩu súng trong tay, nhìn chằm chằm cửa phòng toilet.
Cậu cần phải trốn đi, người yêu vẫn đang đợi cậu ở nhà, cậu không thể cứ chết ở đây được.
Sau tiếng hét chói tai cuối cùng, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Chu Vũ ở trong toilet chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình và tiếng bước chân thưa thớt bên ngoài.
Tiếng bước chân này vẫn luôn phát ra ngoài phòng thí nghiệm, dường như đang tìm kiếm cá lọt lưới.
Chu Vũ nín thở, lặng lẽ lùi vào vách ngăn cuối cùng.
Dự đoán của cậu đã sai, nghe tiếng bước chân bên ngoài, kẻ giết người không chỉ là một nhân viên nghiên cứu, mà là một nhóm.
Thật không may, trong súng của cậu chỉ có ba viên đạn, không đủ để hỗ trợ cậu trốn thoát khỏi đây. Khẩu súng này thậm chí còn không phải là khẩu súng bắn tia laser phổ biến nhất đang lưu hành bên ngoài, mà là một khẩu súng cầm tay cổ xưa đã sớm bị loại bỏ.
Rốt cuộc, nguyên chủ mới vào căn cứ thí nghiệm này hơn một năm, phần lớn tiền tiết kiệm được đều giao cho cái gọi là bạn gái, nguyên chủ cũng chỉ có thể mua được loại món hàng rẻ này.
Ẩn mình trong buồng vệ sinh, Chu Vũ liếc mắt nhìn xuống cổ tay, lộ ra vẻ bất lực.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cậu vẫn phải nói rằng dấu ấn do người yêu Cthulhu của cậu thiết kế có thể là bị lỗi.
Hiện tại cậu không ở gần ai nhưng dấu ấn này vẫn còn đang nóng lên.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, dường như họ đã từ bỏ nơi đây mà rời đi.
Nhưng Chu Vũ không hề thả lỏng cảnh giác, vẫn lẳng lặng ở trong buồng vệ sinh không nhúc nhích.
Ở thế giới đầu tiên, trong Quỷ Vực của người yêu Phong Hạnh thường có những loại bẫy như vậy, nhìn bề ngoài thì quái vật đã đi rồi, nhưng thực ra chúng đang chờ ngươi lên tiếng trước rồi sẽ quay đầu lại giết ngươi. Nói tóm lại, khi gặp tình huống bất lợi, cẩn thận là tốt nhất.
Quả nhiên, một lúc sau, Chu Vũ nghe thấy một tiếng cạch cạch, cửa toilet bị mở ra.
Một nhân viên nghiên cứu xa lạ bước vào, bên trong phòng vệ sinh trống trãi lập tức được phản chiếu trong đôi đồng tử xám xịt.
Chu Vũ, người đang trốn trong buồng ngăn cuối cùng, tức thì nín thở.
- ---------
Cảm ơn... ~ Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ~ Tôi yêu mọi người!
Mẩu chuyện nhỏ:
Ý thức thế giới Tương lai: (lấy dây thừng ra) Các ngươi biết không, hai người họ đi nghỉ phép rồi, để tại hạ biểu diễn cho các ngươi tư thế chính xác để treo cổ. (Quấn dây thừng quanh cổ) Sau đó, các ngươi có thể tự sát một cách vui vẻ! (Lấy súng ra nhắm ngay đầu) (Editor:... quỷ điên)
Đùng đùng ——(máu bắn tung tóe)
Ý thức thế giới Tương lai: (Từ trong vũng máu ngẩng đầu) Bây giờ các ngươi đã biết tự sát là như thế nào rồi chứ, mua không được khẩu súng này thì cũng đừng có mơ! (nở một nụ cười giàu có tốt bụng.jpg) Rốt cuộc, tại hạ giàu có lại còn thích gì làm đó! Tất nhiên, tại hạ cũng chưa có nói các ngươi vừa nghèo vừa làm ra vẻ ~ (bị tác giả đỗ nghèo khỉ kéo ra ngoài đánh)
Cuối cùng, chúng tôi long trọng tuyên bố rằng tự sát là một hành vi xấu, các thiên sứ nhỏ không nên bắt chước điều đó!
Hãy trân trọng cuộc sống, tránh xa nguồn cơn điên cuồng tự sát, khẩu súng tự sát này chỉ dành riêng cho thế giới tương lai và sẽ không được bán ở thế giới khác. (Tác giả nở một nụ cười rất háo hức.)
Toàn bộ căn cứ bị chấn động bởi vụ nổ kịch liệt, bức tường kiên cố nứt toác vỡ vụn, toàn bộ ký sinh thể virus tập hợp lại đều bị nghiền nát dưới đống đổ nát, sống chết không rõ.
Bên trong trung tâm căn cứ
Toàn bộ phiến quân được trang bị vũ khí đầy đủ đã chồng chất thương tích.
Ban đầu có cả chục người, nhưng giờ chỉ còn vài người ít ỏi còn đứng ở đây, số còn lại đều bị cảm nhiễm và trở thành ký sinh thể của virus, hoặc chết dưới sự bao vây của chúng.
Nghe tiếng nổ bên ngoài khu trung tâm thí nghiệm, căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng một cách tuyệt vọng.
Người đàn ông trung niên đeo kính suy yếu nằm trên mặt đất, bụng bê bết máu, miệng không ngừng trào ra máu tươi.
Hiển nhiên, hơi thở của hắn đã dần thoi thóp.
"Huyết thanh này là biện pháp duy nhất! Mặc dù các người là phiến quân, nhưng... khụ khụ! Tôi chỉ có thể hy vọng rằng mọi người có thể lấy đại cục làm trọng! Daniel, khụ khụ! Daniel sẽ giúp các người tìm ra chủ thế của bọn chúng......" Người đàn ông trung niên nắm lấy tay người thanh niên bên cạnh, sau đó không còn tiếng động nào nữa.
"Đội trưởng! Chúng ta......" Nữ nhân xinh đẹp nhìn về phía đội trưởng Norton bên cạnh.
Khuôn mặt Norton vẫn còn lấm tấm máu của đồng đội, trong ánh mắt đầy kiên quyết.
"Làm theo lời hắn nói! Bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác!"
Ngoài ra, số ít phiến quân còn sống sót cũng âm thầm đồng ý với quyết định của đội trưởng. Rốt cuộc, mặc dù phản đối chế độ của chính quyền Liên Bang, nhưng bọn họ không phải là những tên đồ tể tàn nhẫn vô tình đối với người dân vô tội, họ không đành lòng chứng kiến những người đó trở thành ký sinh thể của virus.
Bên cạnh thi thể người đàn ông trung niên, thanh niên trẻ tuổi Daniel ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu tràn đầy bi thương.
"Đúng như lời tiến sĩ nói, chúng ta cần đến tòa nhà chính phủ Liên Bang ở trung tâm Thành phố H. Van chính của bộ lọc không khí trong toà nhà nằm trên đỉnh tháp. Chỉ cần bỏ được huyết thanh vào đó, tất cả mọi người đều có thể được cứu sống! Hơn nữa, tiến sĩ đã kiểm tra đo lường được chủ thế virus cũng ở đó! Chúng ta có thể một lưới bắt hết đám virus đáng chết này!" Daniel siết chặt lọ huyết thanh trong tay, ánh mắt đầy hận thù.
Cứ như vậy, sau khi vụ nổ mạnh ngừng lại, phiến quân liền rời khỏi căn cứ thí nghiệm dưới lòng đất giờ đây đã bị biến thành một đống đổ nát.
Ngồi ở trên tàu con thoi, Daniel nhìn căn cứ thí nghiệm dưới lòng đất dần đi xa, sắc mặt nặng nề mà điều khiển quang não.
Ở nơi nhóm phiến quân không nhìn thấy, anh ta lập tức hạ độ kính áp tròng xuống.
Sau khi chớp mắt, đồng tử màu nâu của Daniel vẫn bình thường như trước. 】
—— Trích từ 《Cảm nhiễm trí mạng》
*
Trên tàu con thoi vô hình, đội trưởng Norton cau mày nhìn một nhóm lính đánh thuê ăn mặc kỳ lạ bên dưới.
"Đội trưởng, đám lính đánh thuê này có thật sự đáng tin cậy không? Nhìn kìa, còn có đàn bà con gái thân hình mảnh mai nữa!" Phiến quân người da đen lộ vẻ mặt khó hiểu, "A——! Tôi sai rồi! Ellie, cô không giống với những người đó mà ha ha!" Phiến quân người da đen bị đập cáng súng vào sau gáy lập tức nở nụ cười xấu hổ, hàm răng to trắng của anh đặc biệt bắt mắt.
Ellie thu lại khẩu súng laser hạng nặng trong tay, vẻ mặt khinh bỉ: "Đàn ông đàn ang các anh cũng có mạnh hơn phụ nữ bao nhiêu đâu! Nhất là anh đó, tân binh Đại Hắc!"
Đại Hắc chạm vào phía sau gáy vừa bị tra tấn của mình, rất hiểu chuyện mà ngậm miệng lại, anh thường xếp hạng cuối trong huấn luyện thực chiến, vì vậy anh rất kính trọng Ellie, người phụ nữ thường xuyên nằm trong top ba. Chỉ là ngày thường anh có hơi ba hoa một chút, nên mới không khống chế được.
"Đi! Đi xuống xem!" Đội trưởng Norton mặt lạnh dẫn đầu xuống tàu con thoi, những người khác cũng theo đó mà nhảy xuống.
Bên dưới tàu con thoi là nhóm Luân Hồi với những khuôn mặt bối rối.
Cô gái cột 2 bím tóc đuôi ngựa bĩu môi, tiến đến trước mặt người đàn ông đầy râu nói: "Này bác trai! Tôi xem ra bác có vẻ rất có kinh nghiệm, vậy bây giờ phải làm sao?"
Người đàn ông cau mày, nắm chặt vũ khí hạng nặng trong tay, nói: "Đừng tới gần tôi, thân cận gì đâu mà lại đây!"
Cô gái có hai bím tóc đuôi ngựa nhìn vẻ mặt ghét bỏ của người đàn ông, dậm chân bất mãn, rốt cuộc không nói gì nữa.
Một người Luân Hồi cách đó không xa đột nhiên hét lên: "Đây là đang diễn trên phim trường đúng không? Mau thả tôi ra! Con mẹ nó! Tôi không rảnh chơi đùa với các người!" Nói xong, người này lập tức vọt chạy ra ngoài.
Bùm ——!!!
Đầu của người Luân Hồi vừa cố gắng trốn thoát nổ tung tóe.
"Bọn lính đánh thuê khốn kiếp, các ngươi muốn chạy trốn sao?" Nữ nhân có mái tóc nâu dài, da trắng, môi đỏ mặc đồng phục chiến đấu màu đen, giọng nói lạnh lùng chĩa súng vào nhóm người Luân Hồi đang cngây ra như phỗng.
【Hiện tại tuyên bố thông tin mẫu nhân vật (NPC): Lính đánh thuê được phiến quân thuê tới, nhiệm vụ: cùng nhau làm nổ tung căn cứ thí nghiệm ngầm của Thành phố H do Liên Bang quản lý. Nhiệm vụ hoàn thành được thưởng 800 điểm. Nhiệm vụ thất bại, lập tức xóa sổ. 】
Âm thanh thông báo của Chủ Thần lại vang lên, nhưng lần này thay vì nôn nóng bất an, nhóm Luân Hồi đều đồng loạt yên lặng. Hiển nhiên bọn họ đã đủ sợ hãi trước hành động tàn nhẫn của nữ nhân bản địa trước mặt.
Người đàn ông có râu nheo mắt, giọng nói và nụ cười của vợ cùng con gái xuất hiện trước mắt hắn. Hắn ta hít một hơi dài, biểu tình trầm ổn đáng tin cậy mà đứng lên, nói: "Báo cáo các sếp, tôi xin lỗi, đây là một tai nạn bất ngờ. Chúng tôi không muốn vi phạm hợp đồng! "
"Hừ, tốt nhất là như vậy!" Ellie thu súng lại, lạnh lùng nhìn đám người ô hợp "Biết điều một chút, chốc lát các ngươi đi trước mở đường!
Dứt lời, Ellie bước đến cánh cổng căn cứ đóng kín phía trước, lấy ra một tấm thẻ nhận dạng, đặt nó trước mắt điện tử.
"Quét thành công, chúc Mr.Chu làm việc vui vẻ." Hệ thống phát ra giọng nữ dễ chịu, cửa chậm rãi mở ra.
Ellie liếc nhìn khuôn mặt uể oải bần thần của người thanh niên da vàng trên thẻ chứng nhận, chán ghét mà hừ một tiếng.
Hy vọng cô sẽ không gặp lại tên bạn trai giả đó, nếu không cô sẽ không nhịn được bắn hắn một phát chết tại chỗ.
*
"Hắt xì ——" Chu Vũ không khống chế được hắt hơi một cái, trong đầu có chút choáng váng.
Tất cả đều là ảo giác của cậu!
Chu Vũ buồn rầu vuốt ve dấu ấn trên cổ tay, thất thần không biết làm sao.
Lúc nãy cậu vẫn đang xử lý dữ liệu, đột nhiên cậu cảm thấy Birus đang ở gần mình, cổ tay cũng trở nên nóng bừng.
Nhưng khi nhìn lên, cậu lại chỉ thấy giám đốc phòng thí nghiệm, người luôn thích gây rắc rối cho nguyên chủ - là một người đàn ông trung niên mập mạp đi ngang qua bên ngoài phòng thí nghiệm của cậu. Qua bức tường kính, cậu có thể thấy sắc mặt người đàn ông mập mạp rất nhợt nhạt, giống như gương mặt của người chết, không nói lời nào
Nhưng điều đáng sợ ở đây là cậu thật sự cảm thấy như vậy rất có cảm giác thân thiết.
Chắc chắn là cậu bị sốt, là loại phát sốt đến hư đầu óc rồi.
Chu Vũ trốn trong toilet của phòng thí nghiệm, cảm thấy toàn thân vô lực.
Chẳng lẽ linh hồn của cậu vẫn chưa thích ứng với thế giới này? Hay là người yêu của cậu lại bị phân tách? Nhưng thế giới này không có bối cảnh ma huyễn, làm sao có thể phân tách được?
Cảnh báo! Khởi động cảnh báo cấp 1! Xuất hiện người lạ đột nhập căn cứ!
Trong khi Chu Vũ còn đang rối rắm không biết rốt cuộc chính mình bị bệnh gì thì bên ngoài phòng thí nghiệm vang lên một tiếng chuông báo động chói tai, giống hệt như ngày hôm qua.
Chu Vũ bước ra khỏi toilet, nhìn thấy một mớ hỗn độn trong phòng thí nghiệm, các nhân viên nghiên cứu lần lượt la hét chói tai.
Toàn bộ căn cứ thí nghiệm được bao phủ bởi ánh đèn đỏ, tất cả mọi người đều trở nên hoảng sợ khủng hoảng hệt như ngày hôm qua.
"Rốt cuộc là mấy ngày nay đang xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải như vậy sao? Đây cũng không phải là cuộc diễn tập! Bảo vệ của căn cứ làm cái gì thế không biết, đều để trưng bày hết à?" Một nhân viên nghiên cứu tính tình nóng nảy ném quang não trong tay xuống đất, chửi ầm lên mắng bảo vệ của căn cứ thật vô năng.
Cảnh báo đã được dỡ bỏ!
Gần như một giây tiếp theo sau khi giọng nói của nhân viên nghiên cứu vừa dứt, âm thanh báo động biến mất, đèn trong căn cứ cũng trở lại độ sáng cũ.
"......" Nhân viên nghiên cứu với sắc mặt kỳ lạ đứng ngốc luôn tại chỗ, không được tự nhiên mà đón nhận những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp.
"Ha ha ha ha! Giỏi lắm Tom!"
"Thôi, còn chửi thêm vài câu nữa, có lẽ bảo vệ tới quỳ lạy cậu luôn! Ha ha"
Mọi người đều thả lỏng vì âm báo đã được tắt, thậm chí còn bắt đầu cười đùa.
Đùng ——!!!
Một tiếng súng vang lên, đầu của Tom, người đang đứng yên tại chỗ, nổ tung biến thành một đống thịt băm nhỏ, máu tươi bắn lên đám nhân viên đứng xung quanh.
"Tất cả giơ tay lên không được nhúc nhích!" Một nhân viên nghiên cứu xa lạ mặc đồng phục màu trắng đứng ở lối vào phòng thí nghiệm, trên tay cầm một khẩu súng bắn tỉa, vẻ mặt lãnh đạm.
Nhân viên nghiên cứu không biết từ đâu tới này, cả khuôn mặt bị một loại vũ khí gì đó đập nát thành một khối thịt nát nhừ, nhưng máu thịt lộn xộn đang hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ trong vài giây, vết thương ban đầu đã biến mất. Chỉ còn lại vết máu dữ tợn trên khuôn mặt hắn, cùng đôi mắt màu xám lạnh băng làm người sợ hãi.
Chu Vũ lại trốn trong toilet sau khi nhân viên nghiên cứu cổ quái kia nổ súng, cậu nhanh chóng lấy ra khẩu súng chính mình mang theo.
Nguyên chủ là một người rất rụt rè nhát gan nên trong nhà luôn thủ sẵn súng, uy lực không lớn nhưng rất may là dễ mang theo.
Mặc dù cậu không biết mục đích của người bên ngoài, nhưng với phương thức giết người lưu loát không chớp mắt như thế, tốt hơn hết là đừng đối đầu trực diện với gã.
Chu Vũ quyết định trốn ở đây, tên nhân viên nghiên cứu đó đi vào liền bắn chết hắn, sau đó trốn thoát.
"A a a! Không không không ——! Tha cho tôi! A!"
"Các ngươi làm sao vậy? Các ngươi! —— A!!!"
"Paul! Không phải chúng ta là bạn thân sao? Đừng! Anh không thể ——" Phụt ——!!!
Một lúc sau, Chu Vũ vẫn không hề nghe thấy tiếng súng nào nữa, chỉ có tiếng la hét của những đồng nghiệp của nguyên chủ, rồi dần dần tất cả đều quay về im lặng.
Chu Vũ siết chặt khẩu súng trong tay, nhìn chằm chằm cửa phòng toilet.
Cậu cần phải trốn đi, người yêu vẫn đang đợi cậu ở nhà, cậu không thể cứ chết ở đây được.
Sau tiếng hét chói tai cuối cùng, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Chu Vũ ở trong toilet chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình và tiếng bước chân thưa thớt bên ngoài.
Tiếng bước chân này vẫn luôn phát ra ngoài phòng thí nghiệm, dường như đang tìm kiếm cá lọt lưới.
Chu Vũ nín thở, lặng lẽ lùi vào vách ngăn cuối cùng.
Dự đoán của cậu đã sai, nghe tiếng bước chân bên ngoài, kẻ giết người không chỉ là một nhân viên nghiên cứu, mà là một nhóm.
Thật không may, trong súng của cậu chỉ có ba viên đạn, không đủ để hỗ trợ cậu trốn thoát khỏi đây. Khẩu súng này thậm chí còn không phải là khẩu súng bắn tia laser phổ biến nhất đang lưu hành bên ngoài, mà là một khẩu súng cầm tay cổ xưa đã sớm bị loại bỏ.
Rốt cuộc, nguyên chủ mới vào căn cứ thí nghiệm này hơn một năm, phần lớn tiền tiết kiệm được đều giao cho cái gọi là bạn gái, nguyên chủ cũng chỉ có thể mua được loại món hàng rẻ này.
Ẩn mình trong buồng vệ sinh, Chu Vũ liếc mắt nhìn xuống cổ tay, lộ ra vẻ bất lực.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cậu vẫn phải nói rằng dấu ấn do người yêu Cthulhu của cậu thiết kế có thể là bị lỗi.
Hiện tại cậu không ở gần ai nhưng dấu ấn này vẫn còn đang nóng lên.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, dường như họ đã từ bỏ nơi đây mà rời đi.
Nhưng Chu Vũ không hề thả lỏng cảnh giác, vẫn lẳng lặng ở trong buồng vệ sinh không nhúc nhích.
Ở thế giới đầu tiên, trong Quỷ Vực của người yêu Phong Hạnh thường có những loại bẫy như vậy, nhìn bề ngoài thì quái vật đã đi rồi, nhưng thực ra chúng đang chờ ngươi lên tiếng trước rồi sẽ quay đầu lại giết ngươi. Nói tóm lại, khi gặp tình huống bất lợi, cẩn thận là tốt nhất.
Quả nhiên, một lúc sau, Chu Vũ nghe thấy một tiếng cạch cạch, cửa toilet bị mở ra.
Một nhân viên nghiên cứu xa lạ bước vào, bên trong phòng vệ sinh trống trãi lập tức được phản chiếu trong đôi đồng tử xám xịt.
Chu Vũ, người đang trốn trong buồng ngăn cuối cùng, tức thì nín thở.
- ---------
Cảm ơn... ~ Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ~ Tôi yêu mọi người!
Mẩu chuyện nhỏ:
Ý thức thế giới Tương lai: (lấy dây thừng ra) Các ngươi biết không, hai người họ đi nghỉ phép rồi, để tại hạ biểu diễn cho các ngươi tư thế chính xác để treo cổ. (Quấn dây thừng quanh cổ) Sau đó, các ngươi có thể tự sát một cách vui vẻ! (Lấy súng ra nhắm ngay đầu) (Editor:... quỷ điên)
Đùng đùng ——(máu bắn tung tóe)
Ý thức thế giới Tương lai: (Từ trong vũng máu ngẩng đầu) Bây giờ các ngươi đã biết tự sát là như thế nào rồi chứ, mua không được khẩu súng này thì cũng đừng có mơ! (nở một nụ cười giàu có tốt bụng.jpg) Rốt cuộc, tại hạ giàu có lại còn thích gì làm đó! Tất nhiên, tại hạ cũng chưa có nói các ngươi vừa nghèo vừa làm ra vẻ ~ (bị tác giả đỗ nghèo khỉ kéo ra ngoài đánh)
Cuối cùng, chúng tôi long trọng tuyên bố rằng tự sát là một hành vi xấu, các thiên sứ nhỏ không nên bắt chước điều đó!
Hãy trân trọng cuộc sống, tránh xa nguồn cơn điên cuồng tự sát, khẩu súng tự sát này chỉ dành riêng cho thế giới tương lai và sẽ không được bán ở thế giới khác. (Tác giả nở một nụ cười rất háo hức.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất