Chương 5
Tên truyện: Bạn trai mít ướt của tôi
Tác giả: Dịch Tu La
Edit: Sặc Fructose
Phần 5:
Lăng Xuyên và Lộ Nam cùng đi dạo dọc theo con phố nhộn nhịp. Vừa mới kết thúc một đợt phong ba. Người đàn ông họ Tiền kia đã phải trả giá đắt, Lộ Nam cũng hữu kinh vô hiểm. Tai họa ngầm trong lòng được giải quyết, đây hẳn là lúc nhẹ nhàng thanh thản nhất, nhưng Lăng Xuyên lại không nghĩ như vậy.
Lời của Anh Lê ngày đó nói với cậu vẫn lượn lờ trong lòng không vứt đi được. Trải qua ba năm ly biệt, chẳng lẽ tình cảm của cậu với Lộ Nam đã phai nhạt đi, còn lại chỉ có trách nhiệm "mình hẳn là yêu anh ấy."
Khi cậu bên cạnh Lộ Nam vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc này thật sự rất mỏng manh, không có những loại tình cảm khác phụ trợ, giống như ăn một miếng bánh kem ngọt đến phát ngán, luôn muốn tìm một chút vị chua đến cân bằng.
Trên phố này có rất nhiều quán bar, cũng không thiếu các cô nàng ăn mặc sexy đứng mời khách. Nếu là người đồng đạo, còn sẽ phát hiện dưới đèn đường có vài anh đẹp trai ăn mặc gợi cảm, dùng ánh mắt khiêu khích mời gọi những người khách có cùng tính hướng.
Ý tưởng đến quán bar là Lăng Xuyên đưa ra, Lộ Nam không có thói quen đến đây chỉ có thể lờ đi những ánh mắt ám chỉ nóng cháy xung quanh. Nhưng theo thời gian hai người ở đây càng lâu, Lộ Nam đã biểu hiện không được tự nhiên rõ ràng.
"Chúng ta đi thôi." Anh xuyên qua tiếng nhạc đinh tai nhức óc mà dán vào tai Lăng Xuyên nói.
"Được," Lăng Xuyên đặt ly rượu uống cạn để lên quầy bar, "Vậy anh chờ em một lát, em đi toilet xong rồi chúng ta sẽ đi về."
Bóng dáng Lăng Xuyên biến mất ở chỗ ngoặt toilet, một ít kẻ đầu trâu mặt ngựa nhân cơ hội tìm cách chen vào làm quen với Lộ Nam đều bị thái độ lạnh băng của anh đuổi đi hết.
Lăng Xuyên giữ chặt một cậu trai bao ở ngoài cửa WC, đối phương kẹp điếu thuốc, nhìn trên dưới đánh giá cậu một phen: "Ngại quá, người ta không làm một đâu à."
(Một = công = top = nằm trên)
"Không phải tôi," Lăng Xuyên trực tiếp nhét tiền vào túi hắn, "Quầy bar có một người đàn ông mặc tây trang ngồi một mình, cậu có thể thu phục anh ta tôi sẽ cho cậu thêm gấp đôi."
Ngưu Lang liếc mắt nhìn độ dày của cọc tiền trong túi: "Một lời đã định?"
(Ngưu Lang = trai bao)
"Một lời đã định."
Ngưu Lang lắc mông đến quầy bar, ngồi xuống chỗ lúc nãy của Lăng Xuyên, ném một ánh mắt lả lơi vạn người mê với Lộ Nam.
"Anh đẹp trai, một mình sao?"
"Chỗ này có người rồi." Lộ Nam lạnh lùng từ chối.
"Đừng lạnh nhạt như vậy mà," Ngưu Lang dán sát vào, ái muội giữ chặt cà vạt của đối phương, đôi mắt đa tình chuyển động, giọng nói nhẹ nhàng: "Ít nhất bây giờ không có ai không phải sao?"
Lăng Xuyên ước chừng thời gian tương đối rồi, từ góc tối đi ra, liền thấy hai người dán sát nhau trên quầy bar, nếu đổi góc độ mà nhìn, sẽ có người tưởng rằng bọn họ đang hôn môi.
Khi Anh Lê hỏi cậu nếu anh ta thích Lộ Nam, Lăng Xuyên có cảm thấy ghen không, cậu không có cách nào đưa ra đáp án chính xác, tưởng tượng không được. Có lẽ vì đó chỉ là một cái giả thiết, cậu không cách nào phản ứng với một cái giả thiết cả. Vì thế Lăng Xuyên nghĩ ra một biện pháp vớ vẩn, cậu muốn tận mắt nhìn thấy Lộ Nam ở bên người khác, như vậy mới có thể thử xem bản thân có thật sự ghen ghét hay không?
Khoảng cách của Ngưu Lang với khuôn mặt đẹp trai kia càng lúc càng gần, nhưng gương mặt lạnh lùng kia đột nhiên biến sắc, hắn còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, đã hứng lấy một cái tát vào mặt.
Ngưu Lang ngơ ngác bụm mặt, tựa như vẫn chưa hồi phục khiếp sợ, Lộ Nam lại tiện tay cầm ly rượu còn một nửa trên quầy bar hắt toàn bộ vào mặt Ngưu Lang. Chất lỏng đỏ tươi làm ướt tóc chảy dọc xuống cằm, làm lem luốc gương mặt trang điểm đậm.
"Không biết xấu hổ!" Lộ Nam lớn tiếng quát, giọng nói thậm chí át cả âm nhạc trong quán bar. Lúc anh tát người kia một bạt tai đã có người chú ý đến bên này, sau khi hắt rượu và quát xong, hầu như tất cả người ở quán bar đều nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Tận mắt thấy toàn bộ trong lòng Lăng Xuyên chỉ có hai chữ "Đậu má", nào còn có ý ghen ghét hay không ghen ghét gì nữa, cậu vội vàng chạy đến, lại bị Ngưu Lang xông tới phẫn nộ đẩy qua một bên.
"Các người là hai kẻ biến thái!"
Hắn mắng xong câu này cũng không quay đầu lại mà chạy đến toilet chỉnh lại dung nhan, Lăng Xuyên trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Cậu chỉ đành liều mạng cúi đầu, lôi Lộ Nam đang nổi giận đùng đùng ra khỏi chỗ mất mặt xấu hổ này.
Hai người một trước một sau đi về, Lăng Xuyên đi càng lúc càng chậm, cho đến khi dừng hẳn lại.
"Em sao thế?" Lộ Nam nghe thấy phía sau không có tiếng động, mới phát hiện Lăng Xuyên đã bị mình bỏ xa một đoạn.
Lăng Xuyên suy nghĩ một đường, vẫn hạ quyết tâm.
"Lộ Nam, chúng ta chia tay đi."
Lộ Nam như nghe được một chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.
"Em nói cái gì?"
"Em nói chúng ta chia tay đi," Lăng Xuyên thu hết can đảm, "Có lẽ em đã không còn yêu anh nữa."
Lộ Nam như bị kích thích cực lớn, thật lâu vẫn không nói nên lời.
"Lúc nãy ở quán bar thấy anh như vậy, suy nghĩ lúc đó của em không phải là ghen tuông, mà là cảm thấy thật mất mặt."
"Nhưng chuyện ở quán bar không phải là lý do để em nói lời chia tay, mà là," Lăng Xuyên rối rắm: "Mấy năm nay anh đã khác đi quá nhiều, anh trở nên nhát gan, thích khóc, anh đã không phải là Lộ Nam mà em thích trước đây."
Nước mắt dần đong đầy trong mắt Lộ Nam, từng giọt từng giọt rơi xuống, giống như hạt châu bị đứt dây.
"Anh nhìn đi, nói nói anh là anh khóc ngay." Lăng Xuyên không nề hà tiến lên, rút ra khăn tay từ trong túi đối phương ra lau nước mắt cho anh, nhưng làm sao cũng không lau hết được.
"Em phát hiện em thật sự không còn cảm giác với anh, hiện tại em ở bên anh, nói là tình yêu, không bằng nói rằng chỉ là cảm kích, cảm kích anh đã làm tất cả cho em. Nhưng nếu bởi vì báo ân mà mới ở bên anh, sẽ không công bằng với anh."
Lộ Nam khóc đến nỗi nói không nên lời, gần như là muốn ngất đi.
Khăn tay không thể làm Lộ Nam ngưng nước mắt được nữa, Lăng Xuyên hết cách bó tay lui về sau một bước: "Em thiếu anh quá nhiều, em sẽ dùng hết khả năng mà trả cho anh qua nhiều cách khác, anh biết không, nếu có thể, em thật sự muốn dùng mạng của em để bồi thường cho anh."
Lộ Nam khóc càng lúc càng đau lòng.
"Nhưng trên phương diện tình yêu này, em không muốn lừa anh nữa. Anh đáng giá có một người thật lòng yêu anh bên cạnh, mà xin lỗi," Lăng Xuyên tiếc nuối nhìn anh, "Em không phải người đó."
Cậu cúi đầu thật sâu với Lộ Nam, sau đó cũng không dám ngẩng đầu lên, cậu sợ cậu sẽ thỏa hiệp dưới nước mắt của Lộ Nam, chỉ thấp giọng nói một câu: "Em lên nhà dọn một ít đồ."
Cậu chạy lên lầu, lấy đồ mình đem đến đặt vào hành lý, vừa ra đến cửa lại do dự một chút, lại quay trở về lấy hết CD nhét vào vali, rời khỏi nhà Lộ Nam.
Lúc cậu xuống lầu, phát hiện Lộ Nam không đi đâu, chỉ ôm chặt đầu gối ngồi trên bậc thang bên kia đường, khóc như một con chó không có nhà để về.
Cậu chần chờ tại chỗ cả buổi, cuối cùng vẫn không dám qua an ủi anh, cậu lo rằng một khi cậu qua đó, cậu sẽ không nỡ đi nữa.
Hạ quyết tâm rồi Lăng Xuyên đưa tay vẫy một chiếc taxi, dưới ánh nhìn chăm chú của Lộ Nam mà đi mất.
...
Anh Lê đã hơn nửa tháng không nhận được tin tức của Lộ Nam, ngay cả gọi điện thoại qua đều là tiếng thông báo khóa máy.
Anh Lê bất an chạy đến nhà Lộ Nam, gõ cửa một lúc lâu vẫn không có ai trả lời, cuối cùng quấy rầy đến hàng xóm.
"Anh đến tìm luật sư Lộ sao? Có phải anh ấy đã đi du lịch với người bạn kia rồi không? Cũng lâu rồi tôi không thấy hai người họ ra vào chỗ này."
Anh Lê không nói hai lời móc ra chìa khóa dự phòng, khoảnh khắc mở cửa đã bị mùi cồn nồng nặc xông đến lùi về sau mấy bước.
Anh đành phải nín thở xông vào, rõ ràng đang là ban ngày, phòng lại vô cùng tối tăm, bức màn dày nặng ngăn cách hết thảy ánh sáng, nơi này cứ như tử địa đã bị mặt trời vứt bỏ.
Chuyện thứ nhất Anh Lê làm là kéo bức màn mở cửa sổ, ngay sau đó nhìn thấy Lộ Nam một thân mùi rượu tê liệt ngã xuống dưới sô pha. Mặt anh đầy râu, tóc rối bù, áo sơ mi trên người nhăn như cái giẻ lau, chung quanh anh là những chai rượu rỗng đếm không xuể, mà bản thân anh nhìn như một cái xác không hồn.
"Lộ Nam, Lộ Nam!" Anh Lê chạy đến khẩn trương kiểm tra hơi thở và mạch đập của anh, cũng may là còn sống.
Lộ Nam bị ánh sáng chói mắt quấy nhiễu cau mày, trong miệng không tiếng động lặp lại mấy câu gì đó.
Anh Lê kinh hồn bạt vía nhìn đống chai rượu đầy đất: "Uống nhiều như vậy, cậu không muốn sống nữa sao?"
Lộ Nam có động tĩnh, Anh Lê không thể không dán sát vào nghe, nghe được anh đang gọi tên một người khác.
"Tiểu Xuyên..."
"Cậu nửa sống nửa chết thế này là vì Lăng Xuyên?"
"Em ấy yêu tôi."
"Cậu ta yêu cậu cái cc!" Anh Lê nhịn không được chửi tục, "Nếu cậu ta yêu cậu có thể nhẫn tâm khiến cậu thành thế này? Cậu nhìn cậu suy sút thành bộ dạng gì rồi, chẳng khác nào người chết cả!"
"Đây là minh chứng em ấy yêu tôi, em ấy rất đau lòng, em ấy đang muốn chết, em ấy không muốn sống nữa, xin cậu cứu em ấy..." Những câu nói rời rạc của Lộ Nam chẳng đâu vào đâu, nói xong lại sau khướt ngã xuống.
Anh Lê tức giận đến cắn răng, không nói hai lời gọi điện thoại cho Lăng Xuyên.
Điện thoại truyền đến giọng của Lăng Xuyên, bình tĩnh đến không thể tưởng.
"A lô, Anh Lê?"
"Là tôi..."
Còn không đợi anh ta nói câu thứ hai, Lăng Xuyên đã cắt ngang.
"Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng thật xin lỗi tôi không muốn nghe bất kì chuyện gì liên quan đến Lộ Nam nữa."
Cậu tiếp tục bình tĩnh nói tiếp: "Chúng tôi đã chia tay, đó là sau khi cậu nói tôi không còn yêu anh ấy nữa. Tôi đã suy nghĩ, cậu nói đúng, khi tôi nghe thấy anh ấy bị bệnh, tôi cũng không cảm thấy khổ sở, nhìn thấy anh ấy ái muội với người khác tôi cũng không ghen ghét, ngay cả lúc tôi đưa ra lời chia tay, cũng không có một chút gì bi thương."
"Có lẽ tôi đã trải qua quá nhiều khúc chiết, tính cách thật sự trở nên máu lạnh, một người không hiểu được tình yêu như tôi, không có tư cách ở bên Lộ Nam nữa. Xin anh đừng khuyên tôi, dù tôi có áy náy quay về, cũng chỉ thêm phiền não cho cả hai. Đừng gọi cho tôi nữa, để thời gian làm phai nhạt tình cảm của anh ấy với tôi đi, như vậy sẽ tốt cho tôi và cả anh ấy."
Lăng Xuyên không đợi đối phương nói gì nữa đã cúp điện thoại. Đối phương gọi đến lần nữa thì nhấn từ chối, cuối cùng dứt khoát tắt chuông báo.
Cậu nhấn remote đầu đĩa, hình ảnh dừng lúc nãy lại phát tiếp, cậu chỉ nghĩ muốn xem cho xong hết những quá khứ của mình và Lộ Nam. Hôm nay là đĩa CD cuối cùng xếp theo ngày tháng. Sau hôm nay, cậu sẽ hoàn toàn tách ra khỏi cuộc đời của Lộ Nam.
Thời gian ghi hình là ba năm trước, là thời gian đen tối nhất trong cuộc đời của Lăng Xuyên. Từ lúc cậu xuất hiện trên màn ảnh đến giờ vẫn luôn khóc không ngừng.
"Đừng khóc nữa," Lộ Nam giúp cậu lau nước mắt: "Khóc sẽ không ăn ảnh."
"Xin lỗi, Lộ Nam, xin lỗi anh." Cậu vẫn luôn lặp đi lặp lại một câu này.
"Anh hiểu cho em, thân thể của dì còn quan trọng hơn chuyện của chúng ta nhiều. Chúng ta chỉ tạm thời tách ra, mặc kệ kỳ hạn này là bao lâu, anh đều nguyện ý chờ em."
Lăng Xuyên khóc dữ dội, thở không nổi.
Lộ Nam đặt một thứ vào lòng bàn tay cậu, Lăng Xuyên mở ra, là một cái bình nhỏ tinh xảo.
"Là cái bình anh mua được từ chợ đêm."
"Muốn thử xem không?"
"Không phải anh nói là cái này chỉ lừa con nít thôi sao?" Lăng Xuyên nức nở nói.
"Thử xem thì có sao, dù để an ủi cho tâm lý em một ít cũng được mà."
Hai người đối mặt nắm tay nhau, cái bình đặt ở chính giữa.
"Đoạn video này chứng kiến nghi thức của chúng tôi. Tôi muốn cho Tiểu Xuyên dũng cảm, vui vẻ, không muốn em ấy phải khóc vì bất kì chuyện gì nữa, không muốn em ấy phải sợ hãi bất kì ai, không muốn tương lai em ấy sẽ đau khổ vì phải trải qua sinh ly tử biệt. Từ hôm nay trở đi, đau khổ của em ấy, phẫn nộ, và sợ hãi, đều do tôi nhận lấy. Em ấy rơi một giọt nước mắt nào, đều để tôi thay em ấy rơi. Những hồi ức khiến em ấy tổn thương, bao gồm tất cả những gì xảy ra hôm nay, đều sẽ từ từ quên mất, chỉ để lại một phần hồi ức đẹp đẽ."
Theo lời thề anh đọc ra, nước mắt Lăng Xuyên dần dần ngừng lại, mà nước mắt của cậu, từ mắt Lộ Nam ròng ròng chảy xuống, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh, như một cơn mưa dầm không dứt.
Giọng Lộ Nam càng thêm nghẹn ngào: "Chỉ đến khi cái chai này bị nước mắt lấp đầy, lời ước hẹn này mới có thể kết thúc. Cho dù điều kiện này cả đời cũng không thể đạt tới, tôi cũng nguyện ý vì em ấy chịu đựng đau khổ cả đời, vĩnh viễn không để em ấy biết được chân tướng."
Lăng Xuyên nhảy dựng lên, cầm lấy di động, phía trên có mấy chục cuộc gọi nhỡ từ Anh Lê, cuối cùng còn có một tin nhắn.
—- Lộ Nam trúng độc cồn đưa đến bệnh viện cấp cứu, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, nếu cậu còn một chút lương tâm, thì đến đây nhìn cậu ta một cái đi.
Anh Lê ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, nhìn thấy Lăng Xuyên thở hồng hộc chạy tới.
"Lộ Nam đâu?"
Vẻ mặt Anh Lê lạnh nhạt: "Bây giờ cậu mới đến làm gì? Đã quá muộn rồi."
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một người trên mặt che vải trắng được đẩy ra. Sắc mặt nhân viên y tế trang nghiêm đẩy giường bệnh đi qua trước mặt Lăng Xuyên, cậu nhìn theo bọn họ rời đi, trên mặt lại không có một chút gì đau khổ.
"Cậu quả nhiên là một người có lòng dạ sắt đá," Anh Lê tức đến bật cười, "Cậu đã nói, dù Lộ Nam có chết trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không rơi một giọt..."
Giọng nói của anh ta ngừng lại, đầu ngước nhìn ánh mắt Lăng Xuyên có chút ngây ra.
"Tiểu Xuyên!" Giọng nói quen thuộc gọi từ phía sau cậu.
Lăng Xuyên xoay người, Lộ Nam ngồi xe lăn được đẩy ra từ một cánh cửa khác, bốn mắt nhìn nhau, Lộ Nam cũng ngây ngẩn cả người.
"Sao thế?" Lăng Xuyên không rõ nguyên do hỏi.
Lộ Nam không nói gì cả, chỉ dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào khóe mắt.
Lăng Xuyên đưa tay sờ sờ, lại máy móc đưa tay lên nhìn, đầu ngón tay lưu lại chất lỏng trong suốt, cảm giác có hơi ướt át.
"A, đầy rồi."
___________ Hết ____________
Giải thích cho bạn nào chưa hiểu:
Cho nên ấy, những cảm xúc và hành động bộc phát của Lộ Nam, thực chất là của Lăng Xuyên (ví dụ như khóc tức tưởi trong lễ tang, sợ hãi trước cha ruột Lăng Xuyên, khóc trong rạp chiếu phim, phẫn nộ đánh cha ruột Lăng Xuyên, khóc lúc chia tay, uống rượu đến ngộ độc, đánh money boy,...) toàn bộ đều là của Lăng Xuyên. Thậm chí triệu chứng bệnh của Lộ Nam cũng là của Lăng Xuyên luôn đấy.
Lộ Nam đồng ý nhận lấy tất cả những cảm xúc tiêu cực của Lăng Xuyên mà không hé một lời, chiếc công này thâm tình quá xá. Mà thật ra Lăng Xuyên cũng rất yêu Lộ Nam, nếu đọc kỹ thì quý vị sẽ thấy nhiều hành động của Lộ Nam với cảm xúc của Lăng Xuyên sẽ thể hiện điều đó.
Cuối truyện, Lăng Xuyên đã tự mình chảy nước mắt, chứng tỏ ước nguyện đã mất hiệu lực. Bình ước nguyện đã đựng đầy nước mắt của Lăng Xuyên, tức là cậu đã vô cùng đau khổ, nhất là khi nghe tin Lộ Nam chết.
Cái plot này công nhận rất hay, hên mà nó chỉ là đoản văn thôi chứ viết dài ra ngược chịu gì thấu (:3」∠)
Kết OE, tập hợp các đoản văn toàn là kết OE hết. Tương lai thế nào, tùy theo người đọc tưởng tượng. Đúng như cái tên tuyển tập "Giới thiệu toán cao cấp."
Tác giả ra đề, khái quái nội dung, còn kết quả thì người đọc tự suy luận. Vậy với bạn, bạn sẽ suy luận tương lai của họ như thế nào?
Tác giả: Dịch Tu La
Edit: Sặc Fructose
Phần 5:
Lăng Xuyên và Lộ Nam cùng đi dạo dọc theo con phố nhộn nhịp. Vừa mới kết thúc một đợt phong ba. Người đàn ông họ Tiền kia đã phải trả giá đắt, Lộ Nam cũng hữu kinh vô hiểm. Tai họa ngầm trong lòng được giải quyết, đây hẳn là lúc nhẹ nhàng thanh thản nhất, nhưng Lăng Xuyên lại không nghĩ như vậy.
Lời của Anh Lê ngày đó nói với cậu vẫn lượn lờ trong lòng không vứt đi được. Trải qua ba năm ly biệt, chẳng lẽ tình cảm của cậu với Lộ Nam đã phai nhạt đi, còn lại chỉ có trách nhiệm "mình hẳn là yêu anh ấy."
Khi cậu bên cạnh Lộ Nam vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc này thật sự rất mỏng manh, không có những loại tình cảm khác phụ trợ, giống như ăn một miếng bánh kem ngọt đến phát ngán, luôn muốn tìm một chút vị chua đến cân bằng.
Trên phố này có rất nhiều quán bar, cũng không thiếu các cô nàng ăn mặc sexy đứng mời khách. Nếu là người đồng đạo, còn sẽ phát hiện dưới đèn đường có vài anh đẹp trai ăn mặc gợi cảm, dùng ánh mắt khiêu khích mời gọi những người khách có cùng tính hướng.
Ý tưởng đến quán bar là Lăng Xuyên đưa ra, Lộ Nam không có thói quen đến đây chỉ có thể lờ đi những ánh mắt ám chỉ nóng cháy xung quanh. Nhưng theo thời gian hai người ở đây càng lâu, Lộ Nam đã biểu hiện không được tự nhiên rõ ràng.
"Chúng ta đi thôi." Anh xuyên qua tiếng nhạc đinh tai nhức óc mà dán vào tai Lăng Xuyên nói.
"Được," Lăng Xuyên đặt ly rượu uống cạn để lên quầy bar, "Vậy anh chờ em một lát, em đi toilet xong rồi chúng ta sẽ đi về."
Bóng dáng Lăng Xuyên biến mất ở chỗ ngoặt toilet, một ít kẻ đầu trâu mặt ngựa nhân cơ hội tìm cách chen vào làm quen với Lộ Nam đều bị thái độ lạnh băng của anh đuổi đi hết.
Lăng Xuyên giữ chặt một cậu trai bao ở ngoài cửa WC, đối phương kẹp điếu thuốc, nhìn trên dưới đánh giá cậu một phen: "Ngại quá, người ta không làm một đâu à."
(Một = công = top = nằm trên)
"Không phải tôi," Lăng Xuyên trực tiếp nhét tiền vào túi hắn, "Quầy bar có một người đàn ông mặc tây trang ngồi một mình, cậu có thể thu phục anh ta tôi sẽ cho cậu thêm gấp đôi."
Ngưu Lang liếc mắt nhìn độ dày của cọc tiền trong túi: "Một lời đã định?"
(Ngưu Lang = trai bao)
"Một lời đã định."
Ngưu Lang lắc mông đến quầy bar, ngồi xuống chỗ lúc nãy của Lăng Xuyên, ném một ánh mắt lả lơi vạn người mê với Lộ Nam.
"Anh đẹp trai, một mình sao?"
"Chỗ này có người rồi." Lộ Nam lạnh lùng từ chối.
"Đừng lạnh nhạt như vậy mà," Ngưu Lang dán sát vào, ái muội giữ chặt cà vạt của đối phương, đôi mắt đa tình chuyển động, giọng nói nhẹ nhàng: "Ít nhất bây giờ không có ai không phải sao?"
Lăng Xuyên ước chừng thời gian tương đối rồi, từ góc tối đi ra, liền thấy hai người dán sát nhau trên quầy bar, nếu đổi góc độ mà nhìn, sẽ có người tưởng rằng bọn họ đang hôn môi.
Khi Anh Lê hỏi cậu nếu anh ta thích Lộ Nam, Lăng Xuyên có cảm thấy ghen không, cậu không có cách nào đưa ra đáp án chính xác, tưởng tượng không được. Có lẽ vì đó chỉ là một cái giả thiết, cậu không cách nào phản ứng với một cái giả thiết cả. Vì thế Lăng Xuyên nghĩ ra một biện pháp vớ vẩn, cậu muốn tận mắt nhìn thấy Lộ Nam ở bên người khác, như vậy mới có thể thử xem bản thân có thật sự ghen ghét hay không?
Khoảng cách của Ngưu Lang với khuôn mặt đẹp trai kia càng lúc càng gần, nhưng gương mặt lạnh lùng kia đột nhiên biến sắc, hắn còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, đã hứng lấy một cái tát vào mặt.
Ngưu Lang ngơ ngác bụm mặt, tựa như vẫn chưa hồi phục khiếp sợ, Lộ Nam lại tiện tay cầm ly rượu còn một nửa trên quầy bar hắt toàn bộ vào mặt Ngưu Lang. Chất lỏng đỏ tươi làm ướt tóc chảy dọc xuống cằm, làm lem luốc gương mặt trang điểm đậm.
"Không biết xấu hổ!" Lộ Nam lớn tiếng quát, giọng nói thậm chí át cả âm nhạc trong quán bar. Lúc anh tát người kia một bạt tai đã có người chú ý đến bên này, sau khi hắt rượu và quát xong, hầu như tất cả người ở quán bar đều nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Tận mắt thấy toàn bộ trong lòng Lăng Xuyên chỉ có hai chữ "Đậu má", nào còn có ý ghen ghét hay không ghen ghét gì nữa, cậu vội vàng chạy đến, lại bị Ngưu Lang xông tới phẫn nộ đẩy qua một bên.
"Các người là hai kẻ biến thái!"
Hắn mắng xong câu này cũng không quay đầu lại mà chạy đến toilet chỉnh lại dung nhan, Lăng Xuyên trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Cậu chỉ đành liều mạng cúi đầu, lôi Lộ Nam đang nổi giận đùng đùng ra khỏi chỗ mất mặt xấu hổ này.
Hai người một trước một sau đi về, Lăng Xuyên đi càng lúc càng chậm, cho đến khi dừng hẳn lại.
"Em sao thế?" Lộ Nam nghe thấy phía sau không có tiếng động, mới phát hiện Lăng Xuyên đã bị mình bỏ xa một đoạn.
Lăng Xuyên suy nghĩ một đường, vẫn hạ quyết tâm.
"Lộ Nam, chúng ta chia tay đi."
Lộ Nam như nghe được một chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.
"Em nói cái gì?"
"Em nói chúng ta chia tay đi," Lăng Xuyên thu hết can đảm, "Có lẽ em đã không còn yêu anh nữa."
Lộ Nam như bị kích thích cực lớn, thật lâu vẫn không nói nên lời.
"Lúc nãy ở quán bar thấy anh như vậy, suy nghĩ lúc đó của em không phải là ghen tuông, mà là cảm thấy thật mất mặt."
"Nhưng chuyện ở quán bar không phải là lý do để em nói lời chia tay, mà là," Lăng Xuyên rối rắm: "Mấy năm nay anh đã khác đi quá nhiều, anh trở nên nhát gan, thích khóc, anh đã không phải là Lộ Nam mà em thích trước đây."
Nước mắt dần đong đầy trong mắt Lộ Nam, từng giọt từng giọt rơi xuống, giống như hạt châu bị đứt dây.
"Anh nhìn đi, nói nói anh là anh khóc ngay." Lăng Xuyên không nề hà tiến lên, rút ra khăn tay từ trong túi đối phương ra lau nước mắt cho anh, nhưng làm sao cũng không lau hết được.
"Em phát hiện em thật sự không còn cảm giác với anh, hiện tại em ở bên anh, nói là tình yêu, không bằng nói rằng chỉ là cảm kích, cảm kích anh đã làm tất cả cho em. Nhưng nếu bởi vì báo ân mà mới ở bên anh, sẽ không công bằng với anh."
Lộ Nam khóc đến nỗi nói không nên lời, gần như là muốn ngất đi.
Khăn tay không thể làm Lộ Nam ngưng nước mắt được nữa, Lăng Xuyên hết cách bó tay lui về sau một bước: "Em thiếu anh quá nhiều, em sẽ dùng hết khả năng mà trả cho anh qua nhiều cách khác, anh biết không, nếu có thể, em thật sự muốn dùng mạng của em để bồi thường cho anh."
Lộ Nam khóc càng lúc càng đau lòng.
"Nhưng trên phương diện tình yêu này, em không muốn lừa anh nữa. Anh đáng giá có một người thật lòng yêu anh bên cạnh, mà xin lỗi," Lăng Xuyên tiếc nuối nhìn anh, "Em không phải người đó."
Cậu cúi đầu thật sâu với Lộ Nam, sau đó cũng không dám ngẩng đầu lên, cậu sợ cậu sẽ thỏa hiệp dưới nước mắt của Lộ Nam, chỉ thấp giọng nói một câu: "Em lên nhà dọn một ít đồ."
Cậu chạy lên lầu, lấy đồ mình đem đến đặt vào hành lý, vừa ra đến cửa lại do dự một chút, lại quay trở về lấy hết CD nhét vào vali, rời khỏi nhà Lộ Nam.
Lúc cậu xuống lầu, phát hiện Lộ Nam không đi đâu, chỉ ôm chặt đầu gối ngồi trên bậc thang bên kia đường, khóc như một con chó không có nhà để về.
Cậu chần chờ tại chỗ cả buổi, cuối cùng vẫn không dám qua an ủi anh, cậu lo rằng một khi cậu qua đó, cậu sẽ không nỡ đi nữa.
Hạ quyết tâm rồi Lăng Xuyên đưa tay vẫy một chiếc taxi, dưới ánh nhìn chăm chú của Lộ Nam mà đi mất.
...
Anh Lê đã hơn nửa tháng không nhận được tin tức của Lộ Nam, ngay cả gọi điện thoại qua đều là tiếng thông báo khóa máy.
Anh Lê bất an chạy đến nhà Lộ Nam, gõ cửa một lúc lâu vẫn không có ai trả lời, cuối cùng quấy rầy đến hàng xóm.
"Anh đến tìm luật sư Lộ sao? Có phải anh ấy đã đi du lịch với người bạn kia rồi không? Cũng lâu rồi tôi không thấy hai người họ ra vào chỗ này."
Anh Lê không nói hai lời móc ra chìa khóa dự phòng, khoảnh khắc mở cửa đã bị mùi cồn nồng nặc xông đến lùi về sau mấy bước.
Anh đành phải nín thở xông vào, rõ ràng đang là ban ngày, phòng lại vô cùng tối tăm, bức màn dày nặng ngăn cách hết thảy ánh sáng, nơi này cứ như tử địa đã bị mặt trời vứt bỏ.
Chuyện thứ nhất Anh Lê làm là kéo bức màn mở cửa sổ, ngay sau đó nhìn thấy Lộ Nam một thân mùi rượu tê liệt ngã xuống dưới sô pha. Mặt anh đầy râu, tóc rối bù, áo sơ mi trên người nhăn như cái giẻ lau, chung quanh anh là những chai rượu rỗng đếm không xuể, mà bản thân anh nhìn như một cái xác không hồn.
"Lộ Nam, Lộ Nam!" Anh Lê chạy đến khẩn trương kiểm tra hơi thở và mạch đập của anh, cũng may là còn sống.
Lộ Nam bị ánh sáng chói mắt quấy nhiễu cau mày, trong miệng không tiếng động lặp lại mấy câu gì đó.
Anh Lê kinh hồn bạt vía nhìn đống chai rượu đầy đất: "Uống nhiều như vậy, cậu không muốn sống nữa sao?"
Lộ Nam có động tĩnh, Anh Lê không thể không dán sát vào nghe, nghe được anh đang gọi tên một người khác.
"Tiểu Xuyên..."
"Cậu nửa sống nửa chết thế này là vì Lăng Xuyên?"
"Em ấy yêu tôi."
"Cậu ta yêu cậu cái cc!" Anh Lê nhịn không được chửi tục, "Nếu cậu ta yêu cậu có thể nhẫn tâm khiến cậu thành thế này? Cậu nhìn cậu suy sút thành bộ dạng gì rồi, chẳng khác nào người chết cả!"
"Đây là minh chứng em ấy yêu tôi, em ấy rất đau lòng, em ấy đang muốn chết, em ấy không muốn sống nữa, xin cậu cứu em ấy..." Những câu nói rời rạc của Lộ Nam chẳng đâu vào đâu, nói xong lại sau khướt ngã xuống.
Anh Lê tức giận đến cắn răng, không nói hai lời gọi điện thoại cho Lăng Xuyên.
Điện thoại truyền đến giọng của Lăng Xuyên, bình tĩnh đến không thể tưởng.
"A lô, Anh Lê?"
"Là tôi..."
Còn không đợi anh ta nói câu thứ hai, Lăng Xuyên đã cắt ngang.
"Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng thật xin lỗi tôi không muốn nghe bất kì chuyện gì liên quan đến Lộ Nam nữa."
Cậu tiếp tục bình tĩnh nói tiếp: "Chúng tôi đã chia tay, đó là sau khi cậu nói tôi không còn yêu anh ấy nữa. Tôi đã suy nghĩ, cậu nói đúng, khi tôi nghe thấy anh ấy bị bệnh, tôi cũng không cảm thấy khổ sở, nhìn thấy anh ấy ái muội với người khác tôi cũng không ghen ghét, ngay cả lúc tôi đưa ra lời chia tay, cũng không có một chút gì bi thương."
"Có lẽ tôi đã trải qua quá nhiều khúc chiết, tính cách thật sự trở nên máu lạnh, một người không hiểu được tình yêu như tôi, không có tư cách ở bên Lộ Nam nữa. Xin anh đừng khuyên tôi, dù tôi có áy náy quay về, cũng chỉ thêm phiền não cho cả hai. Đừng gọi cho tôi nữa, để thời gian làm phai nhạt tình cảm của anh ấy với tôi đi, như vậy sẽ tốt cho tôi và cả anh ấy."
Lăng Xuyên không đợi đối phương nói gì nữa đã cúp điện thoại. Đối phương gọi đến lần nữa thì nhấn từ chối, cuối cùng dứt khoát tắt chuông báo.
Cậu nhấn remote đầu đĩa, hình ảnh dừng lúc nãy lại phát tiếp, cậu chỉ nghĩ muốn xem cho xong hết những quá khứ của mình và Lộ Nam. Hôm nay là đĩa CD cuối cùng xếp theo ngày tháng. Sau hôm nay, cậu sẽ hoàn toàn tách ra khỏi cuộc đời của Lộ Nam.
Thời gian ghi hình là ba năm trước, là thời gian đen tối nhất trong cuộc đời của Lăng Xuyên. Từ lúc cậu xuất hiện trên màn ảnh đến giờ vẫn luôn khóc không ngừng.
"Đừng khóc nữa," Lộ Nam giúp cậu lau nước mắt: "Khóc sẽ không ăn ảnh."
"Xin lỗi, Lộ Nam, xin lỗi anh." Cậu vẫn luôn lặp đi lặp lại một câu này.
"Anh hiểu cho em, thân thể của dì còn quan trọng hơn chuyện của chúng ta nhiều. Chúng ta chỉ tạm thời tách ra, mặc kệ kỳ hạn này là bao lâu, anh đều nguyện ý chờ em."
Lăng Xuyên khóc dữ dội, thở không nổi.
Lộ Nam đặt một thứ vào lòng bàn tay cậu, Lăng Xuyên mở ra, là một cái bình nhỏ tinh xảo.
"Là cái bình anh mua được từ chợ đêm."
"Muốn thử xem không?"
"Không phải anh nói là cái này chỉ lừa con nít thôi sao?" Lăng Xuyên nức nở nói.
"Thử xem thì có sao, dù để an ủi cho tâm lý em một ít cũng được mà."
Hai người đối mặt nắm tay nhau, cái bình đặt ở chính giữa.
"Đoạn video này chứng kiến nghi thức của chúng tôi. Tôi muốn cho Tiểu Xuyên dũng cảm, vui vẻ, không muốn em ấy phải khóc vì bất kì chuyện gì nữa, không muốn em ấy phải sợ hãi bất kì ai, không muốn tương lai em ấy sẽ đau khổ vì phải trải qua sinh ly tử biệt. Từ hôm nay trở đi, đau khổ của em ấy, phẫn nộ, và sợ hãi, đều do tôi nhận lấy. Em ấy rơi một giọt nước mắt nào, đều để tôi thay em ấy rơi. Những hồi ức khiến em ấy tổn thương, bao gồm tất cả những gì xảy ra hôm nay, đều sẽ từ từ quên mất, chỉ để lại một phần hồi ức đẹp đẽ."
Theo lời thề anh đọc ra, nước mắt Lăng Xuyên dần dần ngừng lại, mà nước mắt của cậu, từ mắt Lộ Nam ròng ròng chảy xuống, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh, như một cơn mưa dầm không dứt.
Giọng Lộ Nam càng thêm nghẹn ngào: "Chỉ đến khi cái chai này bị nước mắt lấp đầy, lời ước hẹn này mới có thể kết thúc. Cho dù điều kiện này cả đời cũng không thể đạt tới, tôi cũng nguyện ý vì em ấy chịu đựng đau khổ cả đời, vĩnh viễn không để em ấy biết được chân tướng."
Lăng Xuyên nhảy dựng lên, cầm lấy di động, phía trên có mấy chục cuộc gọi nhỡ từ Anh Lê, cuối cùng còn có một tin nhắn.
—- Lộ Nam trúng độc cồn đưa đến bệnh viện cấp cứu, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, nếu cậu còn một chút lương tâm, thì đến đây nhìn cậu ta một cái đi.
Anh Lê ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, nhìn thấy Lăng Xuyên thở hồng hộc chạy tới.
"Lộ Nam đâu?"
Vẻ mặt Anh Lê lạnh nhạt: "Bây giờ cậu mới đến làm gì? Đã quá muộn rồi."
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một người trên mặt che vải trắng được đẩy ra. Sắc mặt nhân viên y tế trang nghiêm đẩy giường bệnh đi qua trước mặt Lăng Xuyên, cậu nhìn theo bọn họ rời đi, trên mặt lại không có một chút gì đau khổ.
"Cậu quả nhiên là một người có lòng dạ sắt đá," Anh Lê tức đến bật cười, "Cậu đã nói, dù Lộ Nam có chết trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không rơi một giọt..."
Giọng nói của anh ta ngừng lại, đầu ngước nhìn ánh mắt Lăng Xuyên có chút ngây ra.
"Tiểu Xuyên!" Giọng nói quen thuộc gọi từ phía sau cậu.
Lăng Xuyên xoay người, Lộ Nam ngồi xe lăn được đẩy ra từ một cánh cửa khác, bốn mắt nhìn nhau, Lộ Nam cũng ngây ngẩn cả người.
"Sao thế?" Lăng Xuyên không rõ nguyên do hỏi.
Lộ Nam không nói gì cả, chỉ dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào khóe mắt.
Lăng Xuyên đưa tay sờ sờ, lại máy móc đưa tay lên nhìn, đầu ngón tay lưu lại chất lỏng trong suốt, cảm giác có hơi ướt át.
"A, đầy rồi."
___________ Hết ____________
Giải thích cho bạn nào chưa hiểu:
Cho nên ấy, những cảm xúc và hành động bộc phát của Lộ Nam, thực chất là của Lăng Xuyên (ví dụ như khóc tức tưởi trong lễ tang, sợ hãi trước cha ruột Lăng Xuyên, khóc trong rạp chiếu phim, phẫn nộ đánh cha ruột Lăng Xuyên, khóc lúc chia tay, uống rượu đến ngộ độc, đánh money boy,...) toàn bộ đều là của Lăng Xuyên. Thậm chí triệu chứng bệnh của Lộ Nam cũng là của Lăng Xuyên luôn đấy.
Lộ Nam đồng ý nhận lấy tất cả những cảm xúc tiêu cực của Lăng Xuyên mà không hé một lời, chiếc công này thâm tình quá xá. Mà thật ra Lăng Xuyên cũng rất yêu Lộ Nam, nếu đọc kỹ thì quý vị sẽ thấy nhiều hành động của Lộ Nam với cảm xúc của Lăng Xuyên sẽ thể hiện điều đó.
Cuối truyện, Lăng Xuyên đã tự mình chảy nước mắt, chứng tỏ ước nguyện đã mất hiệu lực. Bình ước nguyện đã đựng đầy nước mắt của Lăng Xuyên, tức là cậu đã vô cùng đau khổ, nhất là khi nghe tin Lộ Nam chết.
Cái plot này công nhận rất hay, hên mà nó chỉ là đoản văn thôi chứ viết dài ra ngược chịu gì thấu (:3」∠)
Kết OE, tập hợp các đoản văn toàn là kết OE hết. Tương lai thế nào, tùy theo người đọc tưởng tượng. Đúng như cái tên tuyển tập "Giới thiệu toán cao cấp."
Tác giả ra đề, khái quái nội dung, còn kết quả thì người đọc tự suy luận. Vậy với bạn, bạn sẽ suy luận tương lai của họ như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất