Bạn Trai Phi Nhân Loại Của Tôi
Chương 10
Sau khi khôi phục thân phận, tôi cũng không ở nhà chung với Thời Hề cả ngày mà vẫn phải chăm chỉ tới bệnh viện làm việc, thỉnh thoảng có ngày nghỉ thì dẫn Thời Hề ra ngoài đi chơi, cuộc sống trôi qua lại khá hài lòng.
Nhưng gần đây có vấn đề khiến tôi phiền não, đó là mối quan hệ phức tạp giữa tôi và Thời Hề, tôi thì tưởng hai bọn tôi đã là quan hệ bạn đời khác với bình thường từ lâu, thế mà nhóc quỷ ngốc kia lại là người một nhà tương thân tương ái, đã coi tôi thành anh trai của em.
Cái gì vậy không biết, vậy nên, tối hôm qua tôi nóng máu đè chặt em lên tường, không kềm được nóng giận mà hôn lên, hôn rách da, vừa sưng vừa đỏ.
"Tôi cóc thèm làm anh trai của em, tôi muốn làm bạn đời của em, rõ chưa hả nhóc quỷ." Nói xong lại hôn lên.
Có lẽ Thời Hề bị hôn cho choáng váng, hồi lâu cũng không ho he, trợn trừng đôi mắt sáng to long lanh, tôi được đà lấn tới, chỉ biết mượn gió bẻ măng, chiếm nhiều hời hơn.
Bỗng nhiên lồng ngực bị đẩy một cái nhẹ hều, không có lực, giống như mèo cào.
"Anh.... anh.... Không thể thế này." Thời Hề che miệng ấp úng nói.
"Nhưng tôi thích em, đương nhiên muốn gần gũi với em một chút, không thể sao?" Tôi dán chặt hơn nữa, thiếu chút là hôn được luôn, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy lông mi dài xoè và rậm của em, rõ là "lông mi tinh", lòng tôi không nhịn được thốt: "Thế em có thích tôi không? Hửm?"
"Em không biết..." Thời Hề hoang mang cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Vậy tôi hỏi em, em có muốn ở mãi bên tôi không, nếu như tôi kết hôn sinh con với người khác, không cho em ở cạnh tôi nữa thì phải làm sao..."
"Không được!" Tôi còn chưa nói xong đã bị câu gào của em ngắt ngang.
Em nghiêng đầu, không nhìn tôi: "Anh không thể kết hôn với người khác, anh mà dám em sẽ đánh gãy chân anh."
Chậc chậc chậc~ Nhóc quỷ này còn nói không biết, tôi chỉ nêu ví dụ thôi mà đã tức nghiếng răng nghiến lợi, còn không thích tôi được chắc? Chỉ có thể là bé quỷ Thời Hề làm quỷ lâu quá rồi, ngay cả đầu cũng hỏng, chuyện tình ái đối phương chẳng khác gì tờ giấy trắng, có điều chẳng sao, tôi có thể từ từ dạy em, rồi sẽ có một ngày em sẽ yêu người đẹp trai nhiều tiền, cơ bụng tám múi, vai rộng chân dài eo thon là tôi đây, yêu đến độ không có cách nào thoát khỏi.
Sau khi đã xác nhận tâm ý của đối phương, tôi chuẩn bị xuống lầu làm đồ ăn cho em.
Nhưng có lẽ động tác đi ra của tôi khiến em hiểu lầm gì đó, nước mắt rơi không ngớt, ôm eo tôi chặt thít, giọng nói nghẹn ngào: "Đừng đi mà, đừng kết hôn với người khác, nếu mà anh kết hôn thật, em sẽ ngủ giữa anh với chị dâu.... Huhuhu."
Tôi cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày tôi bị bé quỷ này đáng yêu chết thôi, ghen tuông cũng khiến người ta yêu, mặc dù có lúc nói năng cũng rất chọc tức người, nhưng tôi có thể hiểu, dẫu sao nhân vô hoàn nhân, quỷ vô hoàn quỷ, ai mà không có chút khuyết điểm, huống chi quỷ đáng yêu giống như bé cưng của anh, khuyết điểm gì cũng không quan trọng.
Nói như vậy thôi chứ vẫn phải cần dỗ người, không thấy mắt của nhóc quỷ khóc đỏ hết rồi sao, còn tiếp nữa sẽ sưng lên mất.
Tôi sờ đầu em, vừa hôn vừa dỗ, bảo đảm nửa ngày trời mới làm em tim tôi thật sự sẽ không cưới vợ sinh con, chỉ yêu một mình nhóc quỷ em.
Cũng không biết có phải khóc xong rồi nghĩ thông cái gì hay không, treo trên người tôi, nhõng nhẽo cọ tới cọ lui: "Vừa rồi không phải anh đã hôn miệng em sao? Tại sao giờ chỉ hôn trán em, có phải anh không thích em nữa không?"
"Thích thích thích." Vì để biểu đạt nhiệt tình của mình, tôi trao em một nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn, tôi dám cam đoan, nếu không phải tôi đỡ cặp mông vểnh của em, chắc chắn em đã nhũn rồi.
Nín lâu như vậy, tôi cũng sắp ngộp chết, ngày nào người cũng lắc qua lắc lại ở trước mặt, ăn không được hôn không xong, chỉ có thể ôm mấy lúc, trộm sờ mấy cái, bây giờ có thân phận rồi, tôi cảm thấy mình chính đáng hơn không ít.
Dưới cố gắng bền bỉ của tôi, Thời Hề rất không có tiền đồ bị tôi hôn hết hơi, ngốc quá trời, hôn môi cũng không biết lấy hơi, hôm khác dạy em, bằng không tôi sống lâu như vậy, hôn chưa đủ ghiền em đã không được nữa, đời sống tình dục về sau của tôi phải làm sao đây.
Đã bày tỏ tâm ý thật là tốt, Thời Hề cũng dám quang minh chính đại quyến rũ tôi rồi, cũng cởi mở hơn kha khá, đến độ tôi sắp nghi rằng em bị ai đó tráo chip.
Mới từ bệnh viện trở về, mở cửa đi vào phòng ngủ đã nhìn thấy em mặc áo tắm nằm sấp trên giường, cầm tablet xem truyền hình, cặp giò thon trắng muốt lắc lư giữa không trung, chắc là áo tắm không buộc chặt để hở nửa bả vai, trước ngực là phong quang vii hạn, tôi nhìn mà cả người khô nóng, cảm thấy cậu em của em gấp không nhịn nổi.
Rõ ràng đối phương vẫn đang cười ngất ngây với tôi, đềnh đệch, thật là muốn mạng già của tôi mà, trái tim mấy trăm năm không rung động của tôi tức thì đập dồn dập như đánh trống, lỗ tai nóng hổi.
Tôi rất muốn xử lý em ngay lập tức, nhưng lại sợ em tạm thời không tiếp thu nổi, nên chỉ hôn hôn chạm chạm.
Mãi khi tay tôi mò đến đùi trong của em, tôi cứng đờ vài giây, sao ẻm không mặc gì hết vậy.
Thời Hề lại bị sờ cho mắc cỡ, cuộn tròn chân rụt về, lôi kéo áo tắm lỏng lẻo.
Tôi trực tiếp bùng nổ lang tính, tối đó , ăn ngon biết vị, liền không thể vãn hồi.
Không biết người khác làm thụ thế nào, dù sao tôi cũng rất chi hài lòng, bó tay rồi, thật sự thoải mái lắm, chỉ là thể lực bạn trai trai tôi hơi yếu quá, mới chưa được bao lâu đã nói mệt, vậy nên tôi đổi thẳng tư thế, tự mình lắc lư.
Trên mạng hay nói, ngày hôm sau tiểu thụ làm xong sẽ đau lưng mỏi eo, tôi cảm thấy họ đang nói bậy nói bạ, tại sao tôi không chỉ không đau lưng mỏi eo, mà còn vui vẻ, có lẽ sẽ nói là vấn đề của bạn đời tôi, nhưng cái này tôi phải thay bé quỷ nhà tôi làm sáng tỏ một chút, bushi (không phải), cục cưng của tôi đồ ngon làm giỏi.
Nhưng rất nhanh tôi đã rõ, có lẽ trên mạng nói không nhất định là giả hết, chỉ là cách nói có vấn đề, tôi sửa một tí, nên là người nằm dễ đau lưng mỏi eo, không phải là vấn đề công hay không thụ hay không.
Đừng hỏi sao tôi biết, nếu mà hỏi là... Hành vi cử chỉ của Thời Hề cho tôi biết, các bạn có thể tự đi hỏi em ấy.
Oán khí sáng hôm ấy của em chẳng thua kém gì ác quỷ, đỡ cái eo tàn dựa gối dỗi tôi.
"Từ rày trở đi, chia phòng ngủ!"
Tôi ảnh đế nhập thân, mãnh nam thút thít: "Hức hức hức, tên tồi rút chim vô tình nhà em, ngủ anh rồi không thừa nhận..."
Thời Hề trợn tròn mắt: "Anh không biết xấu hổ mà nói em ngủ anh thật sao?"
"Không phải à? Thứ của em vẫn còn ở trong cơ thể nhà người ta đây." Tôi dí dỏm liếc em một cái.
Thời Hề bị tôi nói ngượng chín mặt, cũng mặc kệ lưng đau eo mỏi, rút gối dựa dưới người chuẩn xác ném lên người tôi, nằm trong ổ chăm, quay lưng không để ý đến tôi nữa.
Tôi cười khẽ một tiếng, khom người nhặt gối lên, vỗ vỗ, đặt lại bên gối em, sau đó ngồi xổm trước giường em, thò tay vào trong chăn, xoa eo giúp em: "Xin lỗi cục cưng, lần sau sẽ không vậy nữa."
Thời Hề đơn thuần, anh nói cái gì em ấy cũng sẽ tin.
Nhưng bé quỷ đơn thuần lại không biết rằng, lời quỷ quái của đàn ông là thứ không đáng tin nhất trên thế giới này, lần sau sẽ không chính là có lần một thì có lần hai, có lần hai sẽ có lần ba, tục ngữ đã nói, doi chỉ có không lần và vô số lần, cũng vậy.
Nhưng gần đây có vấn đề khiến tôi phiền não, đó là mối quan hệ phức tạp giữa tôi và Thời Hề, tôi thì tưởng hai bọn tôi đã là quan hệ bạn đời khác với bình thường từ lâu, thế mà nhóc quỷ ngốc kia lại là người một nhà tương thân tương ái, đã coi tôi thành anh trai của em.
Cái gì vậy không biết, vậy nên, tối hôm qua tôi nóng máu đè chặt em lên tường, không kềm được nóng giận mà hôn lên, hôn rách da, vừa sưng vừa đỏ.
"Tôi cóc thèm làm anh trai của em, tôi muốn làm bạn đời của em, rõ chưa hả nhóc quỷ." Nói xong lại hôn lên.
Có lẽ Thời Hề bị hôn cho choáng váng, hồi lâu cũng không ho he, trợn trừng đôi mắt sáng to long lanh, tôi được đà lấn tới, chỉ biết mượn gió bẻ măng, chiếm nhiều hời hơn.
Bỗng nhiên lồng ngực bị đẩy một cái nhẹ hều, không có lực, giống như mèo cào.
"Anh.... anh.... Không thể thế này." Thời Hề che miệng ấp úng nói.
"Nhưng tôi thích em, đương nhiên muốn gần gũi với em một chút, không thể sao?" Tôi dán chặt hơn nữa, thiếu chút là hôn được luôn, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy lông mi dài xoè và rậm của em, rõ là "lông mi tinh", lòng tôi không nhịn được thốt: "Thế em có thích tôi không? Hửm?"
"Em không biết..." Thời Hề hoang mang cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Vậy tôi hỏi em, em có muốn ở mãi bên tôi không, nếu như tôi kết hôn sinh con với người khác, không cho em ở cạnh tôi nữa thì phải làm sao..."
"Không được!" Tôi còn chưa nói xong đã bị câu gào của em ngắt ngang.
Em nghiêng đầu, không nhìn tôi: "Anh không thể kết hôn với người khác, anh mà dám em sẽ đánh gãy chân anh."
Chậc chậc chậc~ Nhóc quỷ này còn nói không biết, tôi chỉ nêu ví dụ thôi mà đã tức nghiếng răng nghiến lợi, còn không thích tôi được chắc? Chỉ có thể là bé quỷ Thời Hề làm quỷ lâu quá rồi, ngay cả đầu cũng hỏng, chuyện tình ái đối phương chẳng khác gì tờ giấy trắng, có điều chẳng sao, tôi có thể từ từ dạy em, rồi sẽ có một ngày em sẽ yêu người đẹp trai nhiều tiền, cơ bụng tám múi, vai rộng chân dài eo thon là tôi đây, yêu đến độ không có cách nào thoát khỏi.
Sau khi đã xác nhận tâm ý của đối phương, tôi chuẩn bị xuống lầu làm đồ ăn cho em.
Nhưng có lẽ động tác đi ra của tôi khiến em hiểu lầm gì đó, nước mắt rơi không ngớt, ôm eo tôi chặt thít, giọng nói nghẹn ngào: "Đừng đi mà, đừng kết hôn với người khác, nếu mà anh kết hôn thật, em sẽ ngủ giữa anh với chị dâu.... Huhuhu."
Tôi cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày tôi bị bé quỷ này đáng yêu chết thôi, ghen tuông cũng khiến người ta yêu, mặc dù có lúc nói năng cũng rất chọc tức người, nhưng tôi có thể hiểu, dẫu sao nhân vô hoàn nhân, quỷ vô hoàn quỷ, ai mà không có chút khuyết điểm, huống chi quỷ đáng yêu giống như bé cưng của anh, khuyết điểm gì cũng không quan trọng.
Nói như vậy thôi chứ vẫn phải cần dỗ người, không thấy mắt của nhóc quỷ khóc đỏ hết rồi sao, còn tiếp nữa sẽ sưng lên mất.
Tôi sờ đầu em, vừa hôn vừa dỗ, bảo đảm nửa ngày trời mới làm em tim tôi thật sự sẽ không cưới vợ sinh con, chỉ yêu một mình nhóc quỷ em.
Cũng không biết có phải khóc xong rồi nghĩ thông cái gì hay không, treo trên người tôi, nhõng nhẽo cọ tới cọ lui: "Vừa rồi không phải anh đã hôn miệng em sao? Tại sao giờ chỉ hôn trán em, có phải anh không thích em nữa không?"
"Thích thích thích." Vì để biểu đạt nhiệt tình của mình, tôi trao em một nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn, tôi dám cam đoan, nếu không phải tôi đỡ cặp mông vểnh của em, chắc chắn em đã nhũn rồi.
Nín lâu như vậy, tôi cũng sắp ngộp chết, ngày nào người cũng lắc qua lắc lại ở trước mặt, ăn không được hôn không xong, chỉ có thể ôm mấy lúc, trộm sờ mấy cái, bây giờ có thân phận rồi, tôi cảm thấy mình chính đáng hơn không ít.
Dưới cố gắng bền bỉ của tôi, Thời Hề rất không có tiền đồ bị tôi hôn hết hơi, ngốc quá trời, hôn môi cũng không biết lấy hơi, hôm khác dạy em, bằng không tôi sống lâu như vậy, hôn chưa đủ ghiền em đã không được nữa, đời sống tình dục về sau của tôi phải làm sao đây.
Đã bày tỏ tâm ý thật là tốt, Thời Hề cũng dám quang minh chính đại quyến rũ tôi rồi, cũng cởi mở hơn kha khá, đến độ tôi sắp nghi rằng em bị ai đó tráo chip.
Mới từ bệnh viện trở về, mở cửa đi vào phòng ngủ đã nhìn thấy em mặc áo tắm nằm sấp trên giường, cầm tablet xem truyền hình, cặp giò thon trắng muốt lắc lư giữa không trung, chắc là áo tắm không buộc chặt để hở nửa bả vai, trước ngực là phong quang vii hạn, tôi nhìn mà cả người khô nóng, cảm thấy cậu em của em gấp không nhịn nổi.
Rõ ràng đối phương vẫn đang cười ngất ngây với tôi, đềnh đệch, thật là muốn mạng già của tôi mà, trái tim mấy trăm năm không rung động của tôi tức thì đập dồn dập như đánh trống, lỗ tai nóng hổi.
Tôi rất muốn xử lý em ngay lập tức, nhưng lại sợ em tạm thời không tiếp thu nổi, nên chỉ hôn hôn chạm chạm.
Mãi khi tay tôi mò đến đùi trong của em, tôi cứng đờ vài giây, sao ẻm không mặc gì hết vậy.
Thời Hề lại bị sờ cho mắc cỡ, cuộn tròn chân rụt về, lôi kéo áo tắm lỏng lẻo.
Tôi trực tiếp bùng nổ lang tính, tối đó , ăn ngon biết vị, liền không thể vãn hồi.
Không biết người khác làm thụ thế nào, dù sao tôi cũng rất chi hài lòng, bó tay rồi, thật sự thoải mái lắm, chỉ là thể lực bạn trai trai tôi hơi yếu quá, mới chưa được bao lâu đã nói mệt, vậy nên tôi đổi thẳng tư thế, tự mình lắc lư.
Trên mạng hay nói, ngày hôm sau tiểu thụ làm xong sẽ đau lưng mỏi eo, tôi cảm thấy họ đang nói bậy nói bạ, tại sao tôi không chỉ không đau lưng mỏi eo, mà còn vui vẻ, có lẽ sẽ nói là vấn đề của bạn đời tôi, nhưng cái này tôi phải thay bé quỷ nhà tôi làm sáng tỏ một chút, bushi (không phải), cục cưng của tôi đồ ngon làm giỏi.
Nhưng rất nhanh tôi đã rõ, có lẽ trên mạng nói không nhất định là giả hết, chỉ là cách nói có vấn đề, tôi sửa một tí, nên là người nằm dễ đau lưng mỏi eo, không phải là vấn đề công hay không thụ hay không.
Đừng hỏi sao tôi biết, nếu mà hỏi là... Hành vi cử chỉ của Thời Hề cho tôi biết, các bạn có thể tự đi hỏi em ấy.
Oán khí sáng hôm ấy của em chẳng thua kém gì ác quỷ, đỡ cái eo tàn dựa gối dỗi tôi.
"Từ rày trở đi, chia phòng ngủ!"
Tôi ảnh đế nhập thân, mãnh nam thút thít: "Hức hức hức, tên tồi rút chim vô tình nhà em, ngủ anh rồi không thừa nhận..."
Thời Hề trợn tròn mắt: "Anh không biết xấu hổ mà nói em ngủ anh thật sao?"
"Không phải à? Thứ của em vẫn còn ở trong cơ thể nhà người ta đây." Tôi dí dỏm liếc em một cái.
Thời Hề bị tôi nói ngượng chín mặt, cũng mặc kệ lưng đau eo mỏi, rút gối dựa dưới người chuẩn xác ném lên người tôi, nằm trong ổ chăm, quay lưng không để ý đến tôi nữa.
Tôi cười khẽ một tiếng, khom người nhặt gối lên, vỗ vỗ, đặt lại bên gối em, sau đó ngồi xổm trước giường em, thò tay vào trong chăn, xoa eo giúp em: "Xin lỗi cục cưng, lần sau sẽ không vậy nữa."
Thời Hề đơn thuần, anh nói cái gì em ấy cũng sẽ tin.
Nhưng bé quỷ đơn thuần lại không biết rằng, lời quỷ quái của đàn ông là thứ không đáng tin nhất trên thế giới này, lần sau sẽ không chính là có lần một thì có lần hai, có lần hai sẽ có lần ba, tục ngữ đã nói, doi chỉ có không lần và vô số lần, cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất