Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi
Chương 29: Bao cát tự tìm đến cửa
Dương Minh Triết hai tháng nay không đến lớp, nên cũng không hề biết Đường Hân đã là bạn cùng lớp với anh. Dù không đến lớp thường xuyên nhưng thành tích của anh vẫn luôn rất tốt, cộng thêm việc nhà họ Dương tài trợ một số tiền lớn nâng cấp cơ sở vật chất cho trường. Chính vì thế khi nhà họ Dương thông báo Dương Minh Triết sẽ không đến trường 2 tháng qua thì giáo viên chỉ nhắc nhở cậu đừng bỏ bê bài vở, cố gắng xong việc sớm trở về học.
Dương Minh Triết hai tháng nay ở công ty đã có một chỗ đứng nhất định bởi quyết sách cậu đưa ra đã khiến công ty thu được lợi nhuận lớn, kèm theo những hợp đồng tiềm năng khác. Mẹ của cậu là Trần Di lúc này mới hài lòng, chấp thuận cho cậu quay về trường học. Thời gian rảnh rỗi còn lại sẽ để cậu xử lý một số chuyện ở công ty. Dương Minh Triết chỉ âm thầm nghe theo lệnh của bà. Chỉ là cậu cảm thấy bản thân như một cái máy làm việc bất kể ngày đêm nhưng chẳng một ai thương xót, hỏi han cậu liệu cậu có thực sự ổn không? Dương Minh Triết cầm ly rượu trong tay uống cạn. Cậu không biết mình đã uống bao lâu, cảm giác cơ thể lâng lâng khiến cậu không khống chế được cơ thể và cảm xúc của mình.
Đường Hân đi vào quán bar gọi một ly cocktail uống cạn lúc này tâm tình mới bình tĩnh một chút. Ở hiện thực cô không phải chưa từng cúp tiết, càng không phải thiếu nữ ngoan ngoãn chưa chạm vào rượu bia. Ngược lại cô rất thích thưởng thức rượu vang mỗi khi vui hay có chuyện buồn. Thấy cơ thể này cũng không bài xích thức uống có cồn, Đường Hân dứt khoát chi một số tiền lớn mua một chai rượu vang mình yêu thích. Hiện tại cô cũng không tính là không có gì, số tiền cô dùng để đầu tư lúc trước, giờ đã đem lại lợi nhuận đáng kể. Cô cũng không bận tâm đến một chút ít này. S01 thấy Đường Hân uống hết ly này đến ly khác rất muốn lên tiếng nhắc nhở cô nhưng lại sợ sẽ phản tác dụng.
[Chủ nhân, sau khi cô rời trường, Phó Tử Mặc không thấy cô trở về lớp liền đi tìm cô, cậu ấy đến văn phòng tìm Triệu Hải hỏi, xong lại đến nhà cô chờ. Hiện tại vẫn còn đang đứng trước nhà cô. Chủ nhân, cô nói xem nên làm thế nào.] Nó quyết định báo cáo tình hình của Phó Tử Mặc cho cô.
Phó Tử Mặc đương nhiên có nhắn tin cho Đường Hân chỉ là cô chỉ xem không có trả lời.
“Cậu ấy thích đứng đấy thì cứ đứng ta không quản được. Người gì mà tính khí thất thường, còn keo kiệt thế… ta mà còn quản ta chính là con heo con!!!”
S01 nghe đáp án này liền biết chắc Đường Hân say rồi nó lo sợ lên tiếng:
[Chủ nhân hay là chúng ta về ngủ một giấc đi… chắc cô cũng mệt rồi đúng không?]
Đột nhiên bên cạnh cô dần trở nên ầm ĩ:
“Tiểu tử, gia thấy tướng mạo ngươi hợp ý gia muốn mời ngươi đi chơi với gia. Vậy mà không biết tốt xấu, dám từ chối. Tụi bây, mau đè nó lại cho tao. Để hôm nay tao cho nó không thuận theo Dư Kiến tao sẽ gánh chịu hậu quả như thế nào!” Hắn vừa dứt lời đám đàn em chạy lại đè thiếu niên xuống. Chúng chuẩn bị vung nắm đấm về phía mặt thiếu niên, Đường Hân đang tức giận bèn mỉm cười, có bao cát ở đây rồi, cô đành miễn cưỡng giải tỏa một chút. Chỉ thấy Đường Hân nhanh chóng tới, chuẩn xác bắt lấy tay gã đàn ông, nhẹ nhàng xoay… một tiếng rắc giòn tan phát ra từ cánh tay gã, gã đau đớn hét lên. Đám đàn em của gã nhanh chóng buông thiếu niên ra chạy tới đỡ đại ca của chúng nó. Chúng tức giận vừa tấn công vừa lên tiếng chửi Đường Hân:
“Con đ*** này, dám đã thương đại ca bọn tao, chán sống rồi. Mày chết đi!”
Đường Hân nhếch miệng đứng yên đợi hắn tới cô lẩm bẩm:
“Miệng mồm không sạch sẽ, nên phạt!”
Chỉ thấy cô nhẹ nhàng tránh được cú đấm của hắn, giơ tay chuẩn xác vun lên má của đối phương “bốp, bốp”. Hắn ôm mặt đau đớn lại tiếp tục xông lên. Đường Hân đạp một phát vào chân hắn khiến hắn quỳ xuống trên mặt đất rên rỉ.
Đường Hân đi đến trước mặt tên cầm đầu. Dư Kiến sợ hãi gào lên: “Mày còn đứng đây làm gì, nhanh lên mau ngăn nó lại!!!”
Đàn em đứng phía sau đỡ hắn liền tiến lên, Đường Hân liếc mắt một cái đối phương đã sợ hãi, bỏ chạy. Đường Hân thấy đối phương thức thời thì cũng không gây khó dễ, để hắn chạy đi. Dư Kiến thấy đàn em bỏ chạy thì tức giận sợ hãi, lùi phía sau:
“Mày đứng đó, có biết anh tạo là ai không? Nếu tạo mà xảy ra chuyện chắc chắn mày sống…. Aaaa”
“Đường Hân bắt lấy cánh tay bị thương của hắn vặn thêm một cái khiến hắn hét toáng lên. Thực chất lời nói của hắn như nhắc nhở cô. Hiện tại cô không còn như trước không ai bảo hộ nên đành dùng cách này. Cô chỉnh lại khớp tay cho hắn sau đó lạnh giọng quát:
“Cút!”
Cảm giác đau đớn khi nãy vẫn còn, hắn sợ hãi bỏ chạy. Thù này Dư Kiến hắn nhất định phải báo a!!!
Dương Minh Triết hai tháng nay ở công ty đã có một chỗ đứng nhất định bởi quyết sách cậu đưa ra đã khiến công ty thu được lợi nhuận lớn, kèm theo những hợp đồng tiềm năng khác. Mẹ của cậu là Trần Di lúc này mới hài lòng, chấp thuận cho cậu quay về trường học. Thời gian rảnh rỗi còn lại sẽ để cậu xử lý một số chuyện ở công ty. Dương Minh Triết chỉ âm thầm nghe theo lệnh của bà. Chỉ là cậu cảm thấy bản thân như một cái máy làm việc bất kể ngày đêm nhưng chẳng một ai thương xót, hỏi han cậu liệu cậu có thực sự ổn không? Dương Minh Triết cầm ly rượu trong tay uống cạn. Cậu không biết mình đã uống bao lâu, cảm giác cơ thể lâng lâng khiến cậu không khống chế được cơ thể và cảm xúc của mình.
Đường Hân đi vào quán bar gọi một ly cocktail uống cạn lúc này tâm tình mới bình tĩnh một chút. Ở hiện thực cô không phải chưa từng cúp tiết, càng không phải thiếu nữ ngoan ngoãn chưa chạm vào rượu bia. Ngược lại cô rất thích thưởng thức rượu vang mỗi khi vui hay có chuyện buồn. Thấy cơ thể này cũng không bài xích thức uống có cồn, Đường Hân dứt khoát chi một số tiền lớn mua một chai rượu vang mình yêu thích. Hiện tại cô cũng không tính là không có gì, số tiền cô dùng để đầu tư lúc trước, giờ đã đem lại lợi nhuận đáng kể. Cô cũng không bận tâm đến một chút ít này. S01 thấy Đường Hân uống hết ly này đến ly khác rất muốn lên tiếng nhắc nhở cô nhưng lại sợ sẽ phản tác dụng.
[Chủ nhân, sau khi cô rời trường, Phó Tử Mặc không thấy cô trở về lớp liền đi tìm cô, cậu ấy đến văn phòng tìm Triệu Hải hỏi, xong lại đến nhà cô chờ. Hiện tại vẫn còn đang đứng trước nhà cô. Chủ nhân, cô nói xem nên làm thế nào.] Nó quyết định báo cáo tình hình của Phó Tử Mặc cho cô.
Phó Tử Mặc đương nhiên có nhắn tin cho Đường Hân chỉ là cô chỉ xem không có trả lời.
“Cậu ấy thích đứng đấy thì cứ đứng ta không quản được. Người gì mà tính khí thất thường, còn keo kiệt thế… ta mà còn quản ta chính là con heo con!!!”
S01 nghe đáp án này liền biết chắc Đường Hân say rồi nó lo sợ lên tiếng:
[Chủ nhân hay là chúng ta về ngủ một giấc đi… chắc cô cũng mệt rồi đúng không?]
Đột nhiên bên cạnh cô dần trở nên ầm ĩ:
“Tiểu tử, gia thấy tướng mạo ngươi hợp ý gia muốn mời ngươi đi chơi với gia. Vậy mà không biết tốt xấu, dám từ chối. Tụi bây, mau đè nó lại cho tao. Để hôm nay tao cho nó không thuận theo Dư Kiến tao sẽ gánh chịu hậu quả như thế nào!” Hắn vừa dứt lời đám đàn em chạy lại đè thiếu niên xuống. Chúng chuẩn bị vung nắm đấm về phía mặt thiếu niên, Đường Hân đang tức giận bèn mỉm cười, có bao cát ở đây rồi, cô đành miễn cưỡng giải tỏa một chút. Chỉ thấy Đường Hân nhanh chóng tới, chuẩn xác bắt lấy tay gã đàn ông, nhẹ nhàng xoay… một tiếng rắc giòn tan phát ra từ cánh tay gã, gã đau đớn hét lên. Đám đàn em của gã nhanh chóng buông thiếu niên ra chạy tới đỡ đại ca của chúng nó. Chúng tức giận vừa tấn công vừa lên tiếng chửi Đường Hân:
“Con đ*** này, dám đã thương đại ca bọn tao, chán sống rồi. Mày chết đi!”
Đường Hân nhếch miệng đứng yên đợi hắn tới cô lẩm bẩm:
“Miệng mồm không sạch sẽ, nên phạt!”
Chỉ thấy cô nhẹ nhàng tránh được cú đấm của hắn, giơ tay chuẩn xác vun lên má của đối phương “bốp, bốp”. Hắn ôm mặt đau đớn lại tiếp tục xông lên. Đường Hân đạp một phát vào chân hắn khiến hắn quỳ xuống trên mặt đất rên rỉ.
Đường Hân đi đến trước mặt tên cầm đầu. Dư Kiến sợ hãi gào lên: “Mày còn đứng đây làm gì, nhanh lên mau ngăn nó lại!!!”
Đàn em đứng phía sau đỡ hắn liền tiến lên, Đường Hân liếc mắt một cái đối phương đã sợ hãi, bỏ chạy. Đường Hân thấy đối phương thức thời thì cũng không gây khó dễ, để hắn chạy đi. Dư Kiến thấy đàn em bỏ chạy thì tức giận sợ hãi, lùi phía sau:
“Mày đứng đó, có biết anh tạo là ai không? Nếu tạo mà xảy ra chuyện chắc chắn mày sống…. Aaaa”
“Đường Hân bắt lấy cánh tay bị thương của hắn vặn thêm một cái khiến hắn hét toáng lên. Thực chất lời nói của hắn như nhắc nhở cô. Hiện tại cô không còn như trước không ai bảo hộ nên đành dùng cách này. Cô chỉnh lại khớp tay cho hắn sau đó lạnh giọng quát:
“Cút!”
Cảm giác đau đớn khi nãy vẫn còn, hắn sợ hãi bỏ chạy. Thù này Dư Kiến hắn nhất định phải báo a!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất