Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi
Chương 32: Được chăm sóc
Phó Tử Mặc đổ cháo ra bát rồi đem đến bên cạnh Đường Hân, Đường Hân ngoan ngoãn ăn cháo, vừa ăn hết cháo trước mặt bỗng xuất hiện thêm một cốc nước ấm. Đường Hân ngẩng đầu nhìn cậu rồi đưa tay nhận lấy. Phó Tử Mặc ngồi xuống mép giường bốc thuốc rồi đưa cho cô.
“Thuốc của cậu. Cẩn thận nước còn nóng”.
“Cảm ơn cậu. Phó Tử Mặc.” Đường Hân nhận lấy rồi chậm rãi uống xong thuốc.
“Được rồi! cậu nghỉ ngơi đi, tôi ở sô pha, có gì gọi tôi nhé.” Phó Tử Mặc dọn bát ra ngoài.
“Ừm.” Cô ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn theo bóng lưng của cậu Đường Hân chợt nhớ đến ba, mỗi lần cô bệnh, dù có bận đến mấy ông cũng sắp xếp về thăm cô sớm nhất có thể.
Được đối phương chăm sóc, Đường Hân có cảm giác… dường như mình đã trở về nhà… Thuốc rất nhanh có tác dụng, Cô từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Hân sốt không cao, rất nhanh liền hạ sốt. Cảm giác cổ họng có hơi khô, Đường Hân xuống giường đi lấy nước uống. Cô vừa bước ra khỏi phòng đã thấy hình ảnh thiếu niên nghiêm túc giải bài tập. Đường Hân đi đến bên cạnh cậu, Phó Tử Mặc nghe được bước chân cũng chậm rãi ngẩng đầu. Cậu ân cần hỏi:
“Tỉnh rồi à? Cậu thấy sao rồi?”
“Ổn rồi, cảm ơn cậu.”
Phó Tử Mặc lấy tay đặt lên trán cô, phát hiện không còn nóng nữa cậu mới yên tâm.
Phó Tử Mặc đem sách vở trên bàn bỏ hết vào balo.
“Tôi có nấu một ít cháo đặt ở trên bếp. Một lát đói cậu nhớ lấy ăn. Ở nhà nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ xin nghỉ giúp cậu.”
“Không cần đâu. Tôi ổn rồi, hay là… cậu cùng tôi ăn một ít rồi chúng ta cùng đến lớp.”
Phó Tử Mặc trầm ngâm một lúc rồi đáp:
“Được.”
Sau khi ăn uống xong, Đường Hân nhanh chóng thay đồ rồi cả hai cùng đến trường. Cũng may không đến trễ. Đường Hân không quan tâm nhiều đến thành tích, nhưng mà đối với người trước mặt thì ngược lại. Cô biết với cậu mà nói thành tích tốt rất quan trọng. Nhà trường không chỉ miễn giảm học phí mà còn có trợ cấp cho học sinh có thành tích ưu tú. Đấy là lý do sau giờ học cậu vẫn rất chăm chỉ mà đọc sách, làm bài. Mặc dù thành tích cậu ở trường rất tốt nhưng lại rất khó tìm được công việc như gia sư dạy kèm tại nhà, bởi đơn giản đại đa số phụ huynh đều mong muốn tìm gia sư có bằng cấp hơn là một học sinh chưa tốt nghiệp cấp 3. Vì thế cậu chỉ còn cách lựa chọn làm bán thời gian tại cửa hàng tiện lợi. Đường Hân bỗng nhớ đến Triệu Hải, có lẽ có thể nhờ ông giúp Phó Tử Mặc tìm một công việc dạy kèm tốt.
Hai người vừa bước vào lớp đã thấy cả lớp đang nhốn nháo.
“Minh Triết, Minh Triết, cậu đi học trở lại rồi? Hi hi, bài vở tôi chép rất kỹ. Nếu cậu muốn bổ sung những bài còn thiếu tôi có thể cho cậu mượn vở…”
“Bạn học Minh Triết chữ tôi rất dễ nhìn, tôi cũng có thể cho cậu mượn.”
“Minh Triết…”
Đường Hân nhìn thấy cảnh tượng lớp học yên tĩnh ngày nào bỗng chốc hóa thành cái chợ thì há hốc miệng, thầm cảm thán: Đúng là hào quang nam chính! Đỉnh!!!
Dương Minh Triết mỉm cười từ chối ý tốt của mấy bạn nữ trong lớp, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy Đường Hân không nhanh không chậm bước vào lớp. Dương Minh Triết không biết vì sao cô xuất hiện trong lớp, đáy lòng bỗng chốc hồi hợp. Cậu chăm chú nhìn cô đến quên cả thở, mãi cho đến khi Đường Hân ngồi xuống ghế. Cô cũng là học sinh mới!!! Phát hiện điều này đáy lòng Dương Minh Triết vui vẻ lạ thường.
Mọi người khi nãy lấy Dương Minh Triết làm trung tâm khi phát hiện ánh mắt khác thường của cậu tất cả đồng loạt nhìn theo tầm mắt của cậu.
Đường Hân rùng mình một cái, cảm giác như có thứ gì đó nhìn chằm chằm, cô chậm rãi quay đầu:
“Ôi đệt!” Cô thầm cảm thán.
[Hệ thống, ta có đắc tội bọn họ sao? Ngươi nhìn xem, ta thấy a, nếu ánh mắt mà có thể giết người thì ta nghĩ ta hiện tại có khi đã chết luôn rồi.]
[Chủ nhân yên tâm ta phát hiện chỉ có chút địch ý thôi chưa có sát ý nha. Cô còn rất an toàn.]
[Ha hả, đây là…một chút của ngươi?]
Đường Hân đảo mắt quanh lớp liền phát hiện gần 10 đôi mắt đang ác ý nhìn cô. [Định mệnh! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?]
Đường Hân giả vờ ho một tiếng rồi thu hồi ánh mắt. Tiếng trống vào tiết học vang lên, mọi người mới thôi ồn ào trở về chỗ ngồi.
Phó Tử Mặc vừa đi lấy tài liệu trở về, cậu không hề hay biết chuyện vừa rồi. Tiết học đầu tiên vừa khéo là tiết toán. Triệu Hải nhanh chóng đi vào lớp. Vừa thấy ông bước vào lớp trưởng nhanh chóng đứng lên hô khẩu hiệu, cả lớp cùng đứng lên chào ông. Triệu Hải ra hiệu cho cả lớp ngồi nhưng chưa bắt đầu tiết học ngay.
“Tiểu Triết đi học lại rồi, bài vở còn thiếu vẫn nhớ bổ sung nhé.”
“Vâng.”
Nói rồi ông quay sang nói với Đường Hân:
“Đường Hân, em vẫn ổn chứ. Thầy vừa nghe Tử Mặc nói em bị bệnh, nếu mệt quá thì cứ nghỉ đi, bài vở chép sau cũng được.”
“Cảm ơn thầy. Em vẫn còn ổn ạ”.
“Thuốc của cậu. Cẩn thận nước còn nóng”.
“Cảm ơn cậu. Phó Tử Mặc.” Đường Hân nhận lấy rồi chậm rãi uống xong thuốc.
“Được rồi! cậu nghỉ ngơi đi, tôi ở sô pha, có gì gọi tôi nhé.” Phó Tử Mặc dọn bát ra ngoài.
“Ừm.” Cô ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn theo bóng lưng của cậu Đường Hân chợt nhớ đến ba, mỗi lần cô bệnh, dù có bận đến mấy ông cũng sắp xếp về thăm cô sớm nhất có thể.
Được đối phương chăm sóc, Đường Hân có cảm giác… dường như mình đã trở về nhà… Thuốc rất nhanh có tác dụng, Cô từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Hân sốt không cao, rất nhanh liền hạ sốt. Cảm giác cổ họng có hơi khô, Đường Hân xuống giường đi lấy nước uống. Cô vừa bước ra khỏi phòng đã thấy hình ảnh thiếu niên nghiêm túc giải bài tập. Đường Hân đi đến bên cạnh cậu, Phó Tử Mặc nghe được bước chân cũng chậm rãi ngẩng đầu. Cậu ân cần hỏi:
“Tỉnh rồi à? Cậu thấy sao rồi?”
“Ổn rồi, cảm ơn cậu.”
Phó Tử Mặc lấy tay đặt lên trán cô, phát hiện không còn nóng nữa cậu mới yên tâm.
Phó Tử Mặc đem sách vở trên bàn bỏ hết vào balo.
“Tôi có nấu một ít cháo đặt ở trên bếp. Một lát đói cậu nhớ lấy ăn. Ở nhà nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ xin nghỉ giúp cậu.”
“Không cần đâu. Tôi ổn rồi, hay là… cậu cùng tôi ăn một ít rồi chúng ta cùng đến lớp.”
Phó Tử Mặc trầm ngâm một lúc rồi đáp:
“Được.”
Sau khi ăn uống xong, Đường Hân nhanh chóng thay đồ rồi cả hai cùng đến trường. Cũng may không đến trễ. Đường Hân không quan tâm nhiều đến thành tích, nhưng mà đối với người trước mặt thì ngược lại. Cô biết với cậu mà nói thành tích tốt rất quan trọng. Nhà trường không chỉ miễn giảm học phí mà còn có trợ cấp cho học sinh có thành tích ưu tú. Đấy là lý do sau giờ học cậu vẫn rất chăm chỉ mà đọc sách, làm bài. Mặc dù thành tích cậu ở trường rất tốt nhưng lại rất khó tìm được công việc như gia sư dạy kèm tại nhà, bởi đơn giản đại đa số phụ huynh đều mong muốn tìm gia sư có bằng cấp hơn là một học sinh chưa tốt nghiệp cấp 3. Vì thế cậu chỉ còn cách lựa chọn làm bán thời gian tại cửa hàng tiện lợi. Đường Hân bỗng nhớ đến Triệu Hải, có lẽ có thể nhờ ông giúp Phó Tử Mặc tìm một công việc dạy kèm tốt.
Hai người vừa bước vào lớp đã thấy cả lớp đang nhốn nháo.
“Minh Triết, Minh Triết, cậu đi học trở lại rồi? Hi hi, bài vở tôi chép rất kỹ. Nếu cậu muốn bổ sung những bài còn thiếu tôi có thể cho cậu mượn vở…”
“Bạn học Minh Triết chữ tôi rất dễ nhìn, tôi cũng có thể cho cậu mượn.”
“Minh Triết…”
Đường Hân nhìn thấy cảnh tượng lớp học yên tĩnh ngày nào bỗng chốc hóa thành cái chợ thì há hốc miệng, thầm cảm thán: Đúng là hào quang nam chính! Đỉnh!!!
Dương Minh Triết mỉm cười từ chối ý tốt của mấy bạn nữ trong lớp, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy Đường Hân không nhanh không chậm bước vào lớp. Dương Minh Triết không biết vì sao cô xuất hiện trong lớp, đáy lòng bỗng chốc hồi hợp. Cậu chăm chú nhìn cô đến quên cả thở, mãi cho đến khi Đường Hân ngồi xuống ghế. Cô cũng là học sinh mới!!! Phát hiện điều này đáy lòng Dương Minh Triết vui vẻ lạ thường.
Mọi người khi nãy lấy Dương Minh Triết làm trung tâm khi phát hiện ánh mắt khác thường của cậu tất cả đồng loạt nhìn theo tầm mắt của cậu.
Đường Hân rùng mình một cái, cảm giác như có thứ gì đó nhìn chằm chằm, cô chậm rãi quay đầu:
“Ôi đệt!” Cô thầm cảm thán.
[Hệ thống, ta có đắc tội bọn họ sao? Ngươi nhìn xem, ta thấy a, nếu ánh mắt mà có thể giết người thì ta nghĩ ta hiện tại có khi đã chết luôn rồi.]
[Chủ nhân yên tâm ta phát hiện chỉ có chút địch ý thôi chưa có sát ý nha. Cô còn rất an toàn.]
[Ha hả, đây là…một chút của ngươi?]
Đường Hân đảo mắt quanh lớp liền phát hiện gần 10 đôi mắt đang ác ý nhìn cô. [Định mệnh! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?]
Đường Hân giả vờ ho một tiếng rồi thu hồi ánh mắt. Tiếng trống vào tiết học vang lên, mọi người mới thôi ồn ào trở về chỗ ngồi.
Phó Tử Mặc vừa đi lấy tài liệu trở về, cậu không hề hay biết chuyện vừa rồi. Tiết học đầu tiên vừa khéo là tiết toán. Triệu Hải nhanh chóng đi vào lớp. Vừa thấy ông bước vào lớp trưởng nhanh chóng đứng lên hô khẩu hiệu, cả lớp cùng đứng lên chào ông. Triệu Hải ra hiệu cho cả lớp ngồi nhưng chưa bắt đầu tiết học ngay.
“Tiểu Triết đi học lại rồi, bài vở còn thiếu vẫn nhớ bổ sung nhé.”
“Vâng.”
Nói rồi ông quay sang nói với Đường Hân:
“Đường Hân, em vẫn ổn chứ. Thầy vừa nghe Tử Mặc nói em bị bệnh, nếu mệt quá thì cứ nghỉ đi, bài vở chép sau cũng được.”
“Cảm ơn thầy. Em vẫn còn ổn ạ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất