Bạn Trai Thích Dưỡng Nhan Của Tôi
Chương 2
Nơi Chử Nhạn La nuôi bồ nhí không phải nhà cũ họ Chử, mà là một tiểu khu xa hoa cách đó vài con phố.
Ngày hôm sau, Thường Mạn từ võ quán về đến nhà, tùy tiện thu dọn hai bộ quần áo cùng một ít vật dụng hàng ngày, để lại một tờ giấy cho lão Thường, người cả ngày ngâm mình ở võ quán hầu như không trở về, rồi hấp tấp xuống tầng ngồi lên xe ông chủ.
Ông chủ họ Liễu, tên Liễu Ngọc, nghe có vẻ rất thư sinh. Sau khi thay quần áo như biến thành người khác, không tài nào nhận ra vị ngôn hành cử chỉ không một sai lầm trước mắt và kẻ nổi bão ở quán bar tối qua là một. Thường Mạn thề, bằng thị lực 5.3 cậu thấy rất rõ Liễu Ngọc còn đạp thêm ba cái lên năm tên côn đồ đang té xỉu trên mặt đất.
Tiểu khu xa hoa cách nhà Thường Mạn khá xa, lộ trình tốn hơn hai mươi phút. Tài xế ngồi nghiêm chỉnh phía trước, Liễu Ngọc ngồi phía sau cúi đầu bấm màn hình di động với gương mặt đầy gió xuân đắc ý. Liếc mắt một cái là biết đang động dục, à không, là thả thính.
Thường Mạn chống cằm quan sát chốc lát, lại chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm khái vạn phần: Có bạn trai ghê gớm lắm sao, cậu chẳng hâm mộ mùi vị yêu đương chua loét này tẹo nào đâu. Nghĩ hệt như có thể thấy nội dung cuộc trò chuyện của Liễu Ngọc vậy.
Trên thực tế, cảnh giới của cuộc trò chuyện cao gấp mấy lần so với tưởng tượng của Thường- xử nam ngây thơ - Mạn, nhìn lén thôi là đủ chọc mù mắt chó FA.
Dọc đường đi không ai nói lời nào.
Xuống xe, Liễu Ngọc không yên tâm dặn dò: "Nhớ kỹ, nếu muốn sống lâu thì cậu phải giả vờ nhu nhược. Đọc tiểu thuyết bao giờ chưa? Chắc là biết phim cung đấu nhỉ, biết tiện như thế nào diễn như thế nào chứ. Mệnh của cậu và bố đều nằm trong tay cậu. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc bố, yên tâm."
"Liễu ca." Giao tình chưa đến 24 giờ mà Thường Mạn đã xưng huynh gọi đệ, bàn tay mạnh mẽ vung lên đập vào lưng Liễu Ngọc, "Cảm ơn anh!"
"!"Tấm thân yếu liễu đào tơ của Liễu Ngọc thiếu chút nữa nội thương vì một phát này, nháy mắt lùi vài bước dãn khoảng cách giữa hai người, "Thường đệ đừng khách khí, đi thôi, tôi đưa cậu lên."
Bảo vệ tiểu khu xa hoa lãnh tiền lương cao hơn bảo vệ bình thường, bởi vậy công tác bảo an phòng trộm cắp cũng được làm đúng quy củ. Liễu Ngọc có vẻ là khách quen tại đây, trong khi Thường Mạn là gương mặt hoàn toàn mới. Cậu phải để lại số thẻ căn cước, họ tên và phương thức liên hệ mới được phép vào. Thời điểm đăng ký, Thường Mạn nhạy bén phát hiện bảo vệ đưa cậu một quyển sổ ghi kín chữ, tận trang thứ sáu Thường Mạn mới tìm được chỗ trống điền thông tin cơ bản của mình.
Không nói ngoa nhưng chẳng phải hai năm trước Chử Nhạn La mới tuyên bố "Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng" sao? Hai năm mà đối tượng tới nhiều như vậy? Người này...
Thận 666* thế!
*666: trâu bò (ngôn ngữ mạng)
Anh ta còn cứng được à?
Liễu Ngọc tất nhiên không hay biết đống suy nghĩ 18+ đầy óc Thường Mạn, chờ Thường Mạn sắc mặt cổ quái ký tên xong mới dẫn người đến địa điểm chỉ định. Nhà Chử Nhạn La ở tầng 7 số 7404, sau khi vào thang máy thì Liễu Ngọc tiếp tục phổ cập ít tri thức khoa học cho Thường Mạn.
Ví dụ như Nhị thiếu sáng tối phải làm một ly sữa, ví dụ như Nhị thiếu dị ứng cá, ví dụ như Nhị thiếu thích bao cao su và gel bôi trơn vị táo......
Thường Mạn ở trong lòng cổ vũ chính mình. Cứ coi như là tình một đêm, không những sướng mà còn toàn mạng, mấu chốt là tất cả hoàn toàn miễn phí. Quả thực là trao đổi mua một tặng một có lời.
Liễu Ngọc đưa người tới cửa, lúc này mới móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa, trịnh trọng nói với hắn: "Kế tiếp anh Liễu không giúp được nữa. Tất cả phải dựa vào chính cậu thôi, củ cải...... Khụ khụ khụ, Chử Nhạn La tuy nhìn giống cái tủ lạnh nhưng thật ra đối xử với người khác tốt lắm, Thường Mạn, cậu...... Cố lên!"
"Anh Liễu sao anh có thể......"
"Anh còn có việc đi trước, em trai, có cơ hội gặp lại!" Liễu Ngọc vội vàng cắt ngang lời Thường Mạn, nhanh chóng chạy vào thang máy như bôi mỡ vào bàn chân, rời xa chốn thị phi này.
Để lại Thường Mạn nghẹn lời chưa nói xong, cầm chìa khóa hoang mang trong gió.
-
Phòng Chử Nhạn La nuôi tình nhân hiển nhiên đã được trang hoàng tỉ mỉ. Có lẽ là sợ phòng bé quá làm tình nhân ấm ức, nên Chử Nhạn La cố ý mua nhà ở tầng trên, xây xong còn làm một cái cầu thang nhỏ tinh tế, xem như biệt thự mini. Tiểu khu xa hoa không hổ là tiểu khu xa hoa. Chỉ riêng diện tích phòng khách tầng một đã lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với nhà Thường Mạn, trừ phòng bếp và nhà ăn, tầng một còn có thêm hai phòng ngủ.
Thường Mạn yên lặng ngồi xuống mép sô pha, đặt vali bên chân mình, lẳng lặng chờ chủ nhà xuất hiện.
Nhưng có lẽ Chử Nhạn La bị công việc quấn thân, Thường Mạn đợi nửa ngày chẳng thấy người đâu. Bụng đói đến kêu ọt ọt, cậu xoa xoa bụng, thật sự chịu không nổi mới mò vào phòng bếp để chuẩn bị cho bản thân một bát mì lót dạ.
Dù sao hiện tại cậu cũng coi như người ở nhà này, nấu mì cho chính mình chắc không đến mức bị đuổi ra đâu...... Nhỉ?
Mẹ Thường Mạn mất vì bệnh tật lúc cậu ba tuổi, Thường Viễn Quốc yêu vợ sâu đậm nên sau này tuyệt nhiên không tìm mẹ kế cho Thường Mạn. Bởi vậy hai bố con bắt đầu sống một cuộc sống của những tay đàn ông cẩu thả. Thường Viễn Quốc là một người rất quê mùa, bảo ông học một bộ quyền thì còn xong trong vòng một tuần, chứ bảo ông học nấu ăn thì đúng là thách đố người ta. Khi đó Thường Mạn vẫn nhỏ, đến bệ bếp còn với không tới, đành phải nhờ mấy đàn anh đàn chị ở võ quán nấu cơm cho. Những lúc vội vã thì bố con ăn tạm một hai bữa ở nhà hàng.
Thế nhưng, chung quy hương vị đồ ăn bên ngoài vẫn không bằng nhà làm. Chính vì thế, Thường Mạn biết dùng dao cũng là lúc Thường Viễn Quốc được thưởng thức bữa cơm nóng hổi tại gia.
Thường Mạn tuổi nhỏ đã sở hữu tay nghề rất tốt, cộng thêm tìm được quyển nhật ký mẹ lưu lại, trong đó viết cách làm những món bố thích nhất. Nhân lúc ông vắng mặt, nhóc Thường Mạn đã chậm rãi học theo công thức ấy, không biết đã phải chịu thất bại bao nhiêu lần. Ấy vậy mà khi bưng đồ ăn lên, cậu chỉ cười tủm tỉm ra vẻ không hề gì làm Thường Viễn Quốc thiếu điều thất thanh khóc rống.
Trong tủ lạnh chứa đầy rau củ quả mới, Thường Mạn tùy tiện lấy ít rau rửa sạch sẽ và mì sợi bỏ hết vào nồi, một bát mì rau xanh nóng hầm hập nhanh chóng ra lò. Thường Mạn đói nên vội vàng ăn mì, xong xuôi cậu nằm bất động trên ghế nghỉ ngơi một lát rồi rửa nồi chén.
Sau khi lau dọn sạch sẽ, sắc trời ngoài cửa sổ cũng tối dần. Tuy phòng ở tầng cao nhưng không phải cao nhất, ban công một trái một phải đặt hai chậu cây xanh mướt, quanh năm được ánh mặt trời nuôi dưỡng nên có vẻ bừng bừng sức sống.
Khi ánh dương biến mất cũng là lúc từng ngọn đèn trong thành phố lần lượt sáng lên, nhìn lướt qua tựa như tòa cao ốc được bao phủ bởi một lớp lụa lập lòe mông lung, những chiếc đèn ô tô dưới đất thưa thớt điểm xuyến như vì sao, hội tụ thành dải ngân hà trôi về trung tâm thành phố rực rỡ.
Thường Mạn lẳng lặng thưởng thức, căng da bụng trùng da mắt, cậu ngáp một cái, trở lại phòng khách, co mình ngủ trên sô pha.
-
Chử Nhạn La định tối hôm nay về nhà cũ nghỉ ngơi, xe còn chưa vào cổng đã bị một cú điện thoại của Chử Thời Điếm quyết định chỗ ở. Hết cách Chử Nhạn La đành phải quay đầu về bên kia.
Đã một tháng mười tám ngày kể từ khi vị nương gay cuối cùng miễn cưỡng chuyển khỏi đây. Theo thời gian biểu kén vợ thì quả thực đã đến ngày Chử Thời Điểm và Liễu Ngọc mang người đàn ông khác về. Chử Nhạn Lạ hít sâu, tận lực thu vẻ mặt đầy sọc đen, trong lòng thì thầm tính xem anh chàng này có thể kiên trì được mấy ngày.
Tưởng tượng đến tình cảnh bây giờ, Chử Nhạn La hối hận xanh ruột.
Trên tiệc rượu lúc đó, một giây trước Chử Thời Điểm và Chử Nhạn La còn anh anh em em trò chuyện vui vẻ, một giây sau Chử Thời Điểm vừa nhận điện thoại cái liền trở mặt, lôi kéo anh vào giữa một đám tiểu thư đang tụ tập. Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần khiến Chử Nhạn La bùng nổ. Đã nói là trước khi học xong sẽ mặc kệ cơ mà? Con mẹ nó mới ngồi vào vị trí của ông già năm năm đã định thu xếp hôn nhân cho em mình?!
Chử Thời Điếm tựa như mẹ già tận tình khuyên bảo, Chử Nhạn La nghe mà bít bùng hai tai. Ngày hôm sau cũng tại tiệc rượu, trong cơn giận dữ nóng đầu, Nhị thiếu tuổi trẻ dũng mãnh đã thẳng thắn bày tỏ với tiểu thư thứ 23 đến thân cận làm quen: "Xin lỗi, tôi không thích phụ nữ."
Thật ra, lúc nói lời này anh rất tức giận nhưng có bao giờ anh quản được biểu cảm của mình đâu. Thế nên người ngoài nhìn vào chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt và nghiêm túc của anh. Cô gái nhỏ bị những lời tàn khốc ấy làm cho đỏ mặt, lập tức khóc lóc bỏ chạy.
Bô lão các giới đã sớm dựng lỗ tai nghe lén động tĩnh bên này: "......?!"
Chử Thời Điếm nghe kể lại càng khiếp sợ, anh gấp đến mức xoay quanh tại chỗ, một lát sau cẩn thận mở miệng an ủi: "Không sao, anh hiểu mà. Tuy rằng chúng ta là song bào thai khác trứng, nhưng tính hướng gì đó không giống nhau cũng rất bình thường. Như vậy em trai, em thích người ra sao?"
"...... Không phải, em......"
"Nói đi, không sao, anh sẽ giúp em thuyết phục bố mẹ."
Chử Nhạn La mặt đen y chang Bao Công: "Anh, em thích nữ......"
Mặt Chử Thời Điếm đầy phức tạp nói tiếp: "Hóa ra em thích loại đàn ông ẻo lả, em trai, không nhìn ra luôn đấy."
"??Em......"
"Anh hiểu mà." Chử Thời Điếm cười cười mờ ám, "Kiểu đàn ông như thế cũng khá lắm. Làn da tốt vóc người lại đẹp, công ♂ phu... hẳn cũng không tồi. Bên Liễu Ngọc biết không ít người, để anh thay em giới thiệu."
Chử Nhạn La: "???"
Giới thiệu cái gì?! Anh muốn giới thiệu cái gì?! Vì sao anh cười đáng sợ như vậy! Còn nữa, vì sao giữa hai chữ công phu này lại thêm cái ký hiệu triết học! Anh muốn làm gì!
Mãi đến khi người đầu tiên bị đưa đến "ổ" của hắn, Chử Nhạn La đã bị lời đồn đại vớ vẩn của anh trai nhà mình cùng cả thế giới tra tấn đầy thương tích, hoàn hoàn không muốn phản kháng nữa.
Quan trọng nhất chính là, làm sáng tỏ lời đồn xong họ sẽ đưa phụ nữ tới cửa. Là phụ nữ đó! Lỡ may không cẩn thận lau súng cướp cò ra một đứa con thì anh sẽ bị giam cầm trong nấm mồ hôn nhân vĩnh viễn. Tổ huấn nhà họ Chử có dạy: Kết hôn xong tuyệt đối không được làm loạn, kể cả buôn lậu ma túy cũng không được bất kính với bà xã!
Hôm nay, cậu hai nhà họ Chử lại bi thương rơi lệ trong lòng.
-
Bằng tốc độ như rùa, ô tô cuối cùng cũng bò đến dưới tầng. Cho dù Chử Nhạn La không muốn lên lầu như thế nào, thì cũng không thể trốn tránh hiện thực. Trong lòng anh yên lặng phác họa bề ngoài cùng tính cách của yêu tinh lần này, mường tượng ra một loạt phong cách diễn xuất của tình nhân, chuyên nghiệp sánh ngang diễn viên phim ảnh.
Chìa khóa nhẹ nhàng vặn mở. Chử Nhạn La đẩy cửa tiến vào, "Kịch bản nhóc con khóc lóc run bần bật ở góc tường" cùng "Kịch bản người tình bé nhỏ ăn mặc lả lơi vui vẻ nghênh đón mình về nhà" bị không gian tối đen trong nháy mắt đập nát hoàn toàn.
Không có ai?
- -không có khả năng.
Chử Nhạn La gần như vừa vào cửa đã biết trong nhà có người tồn tại, dẫu gì toàn thân anh cũng dính dáng chút hắc đạo, ý thức tự giác và cảnh giác vẫn phải có.
Anh duỗi tay ra mở đèn, nháy mắt đã phát hiện chàng trai đang ngủ ngon lành trên sô pha.
Chử Nhạn La nhíu mày thật chặt, tay chân nhẹ nhàng đi đến bên người nọ, tỉ mỉ quét từ đầu đến chân một lượt.
Một cái quần jean bình thường đến không thể bình thường hơn, lại gần còn có thể ngửi thấy mùi nước giặt trên áo sơ mi trắng, kết hợp với mái tóc quăn rối bù vì ngủ... Trừ bỏ dung nhan khi ngủ mang theo chút quyến rũ thì ngắm cỡ nào cũng chỉ là một anh chàng hết sức bình thường! Liễu Ngọc đưa nhầm người sao?
Chử Nhạn La ngồi xổm bên mép sô pha, định nhìn kỹ lại.
Nhưng mà giây tiếp theo, người còn đang say giấc đột nhiên mở bừng mắt, đôi tay chế trụ bờ vai của anh, cả người như sói đói nhào tới! Eo Chử Nhạn La vừa vặn đập vào bàn trà, vì động tác của người nọ mà phát ra một tiếng "Cộp" lanh lảnh vô cùng.
Ý thức Thường Mạn quay về, nhìn tình cảnh lúc này, há hốc mồm phun ra một chuỗi dấu ba chấm.
Chử Nhạn La: "......"
Thường Mạn: "......"
Ngày hôm sau, Thường Mạn từ võ quán về đến nhà, tùy tiện thu dọn hai bộ quần áo cùng một ít vật dụng hàng ngày, để lại một tờ giấy cho lão Thường, người cả ngày ngâm mình ở võ quán hầu như không trở về, rồi hấp tấp xuống tầng ngồi lên xe ông chủ.
Ông chủ họ Liễu, tên Liễu Ngọc, nghe có vẻ rất thư sinh. Sau khi thay quần áo như biến thành người khác, không tài nào nhận ra vị ngôn hành cử chỉ không một sai lầm trước mắt và kẻ nổi bão ở quán bar tối qua là một. Thường Mạn thề, bằng thị lực 5.3 cậu thấy rất rõ Liễu Ngọc còn đạp thêm ba cái lên năm tên côn đồ đang té xỉu trên mặt đất.
Tiểu khu xa hoa cách nhà Thường Mạn khá xa, lộ trình tốn hơn hai mươi phút. Tài xế ngồi nghiêm chỉnh phía trước, Liễu Ngọc ngồi phía sau cúi đầu bấm màn hình di động với gương mặt đầy gió xuân đắc ý. Liếc mắt một cái là biết đang động dục, à không, là thả thính.
Thường Mạn chống cằm quan sát chốc lát, lại chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm khái vạn phần: Có bạn trai ghê gớm lắm sao, cậu chẳng hâm mộ mùi vị yêu đương chua loét này tẹo nào đâu. Nghĩ hệt như có thể thấy nội dung cuộc trò chuyện của Liễu Ngọc vậy.
Trên thực tế, cảnh giới của cuộc trò chuyện cao gấp mấy lần so với tưởng tượng của Thường- xử nam ngây thơ - Mạn, nhìn lén thôi là đủ chọc mù mắt chó FA.
Dọc đường đi không ai nói lời nào.
Xuống xe, Liễu Ngọc không yên tâm dặn dò: "Nhớ kỹ, nếu muốn sống lâu thì cậu phải giả vờ nhu nhược. Đọc tiểu thuyết bao giờ chưa? Chắc là biết phim cung đấu nhỉ, biết tiện như thế nào diễn như thế nào chứ. Mệnh của cậu và bố đều nằm trong tay cậu. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc bố, yên tâm."
"Liễu ca." Giao tình chưa đến 24 giờ mà Thường Mạn đã xưng huynh gọi đệ, bàn tay mạnh mẽ vung lên đập vào lưng Liễu Ngọc, "Cảm ơn anh!"
"!"Tấm thân yếu liễu đào tơ của Liễu Ngọc thiếu chút nữa nội thương vì một phát này, nháy mắt lùi vài bước dãn khoảng cách giữa hai người, "Thường đệ đừng khách khí, đi thôi, tôi đưa cậu lên."
Bảo vệ tiểu khu xa hoa lãnh tiền lương cao hơn bảo vệ bình thường, bởi vậy công tác bảo an phòng trộm cắp cũng được làm đúng quy củ. Liễu Ngọc có vẻ là khách quen tại đây, trong khi Thường Mạn là gương mặt hoàn toàn mới. Cậu phải để lại số thẻ căn cước, họ tên và phương thức liên hệ mới được phép vào. Thời điểm đăng ký, Thường Mạn nhạy bén phát hiện bảo vệ đưa cậu một quyển sổ ghi kín chữ, tận trang thứ sáu Thường Mạn mới tìm được chỗ trống điền thông tin cơ bản của mình.
Không nói ngoa nhưng chẳng phải hai năm trước Chử Nhạn La mới tuyên bố "Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng" sao? Hai năm mà đối tượng tới nhiều như vậy? Người này...
Thận 666* thế!
*666: trâu bò (ngôn ngữ mạng)
Anh ta còn cứng được à?
Liễu Ngọc tất nhiên không hay biết đống suy nghĩ 18+ đầy óc Thường Mạn, chờ Thường Mạn sắc mặt cổ quái ký tên xong mới dẫn người đến địa điểm chỉ định. Nhà Chử Nhạn La ở tầng 7 số 7404, sau khi vào thang máy thì Liễu Ngọc tiếp tục phổ cập ít tri thức khoa học cho Thường Mạn.
Ví dụ như Nhị thiếu sáng tối phải làm một ly sữa, ví dụ như Nhị thiếu dị ứng cá, ví dụ như Nhị thiếu thích bao cao su và gel bôi trơn vị táo......
Thường Mạn ở trong lòng cổ vũ chính mình. Cứ coi như là tình một đêm, không những sướng mà còn toàn mạng, mấu chốt là tất cả hoàn toàn miễn phí. Quả thực là trao đổi mua một tặng một có lời.
Liễu Ngọc đưa người tới cửa, lúc này mới móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa, trịnh trọng nói với hắn: "Kế tiếp anh Liễu không giúp được nữa. Tất cả phải dựa vào chính cậu thôi, củ cải...... Khụ khụ khụ, Chử Nhạn La tuy nhìn giống cái tủ lạnh nhưng thật ra đối xử với người khác tốt lắm, Thường Mạn, cậu...... Cố lên!"
"Anh Liễu sao anh có thể......"
"Anh còn có việc đi trước, em trai, có cơ hội gặp lại!" Liễu Ngọc vội vàng cắt ngang lời Thường Mạn, nhanh chóng chạy vào thang máy như bôi mỡ vào bàn chân, rời xa chốn thị phi này.
Để lại Thường Mạn nghẹn lời chưa nói xong, cầm chìa khóa hoang mang trong gió.
-
Phòng Chử Nhạn La nuôi tình nhân hiển nhiên đã được trang hoàng tỉ mỉ. Có lẽ là sợ phòng bé quá làm tình nhân ấm ức, nên Chử Nhạn La cố ý mua nhà ở tầng trên, xây xong còn làm một cái cầu thang nhỏ tinh tế, xem như biệt thự mini. Tiểu khu xa hoa không hổ là tiểu khu xa hoa. Chỉ riêng diện tích phòng khách tầng một đã lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với nhà Thường Mạn, trừ phòng bếp và nhà ăn, tầng một còn có thêm hai phòng ngủ.
Thường Mạn yên lặng ngồi xuống mép sô pha, đặt vali bên chân mình, lẳng lặng chờ chủ nhà xuất hiện.
Nhưng có lẽ Chử Nhạn La bị công việc quấn thân, Thường Mạn đợi nửa ngày chẳng thấy người đâu. Bụng đói đến kêu ọt ọt, cậu xoa xoa bụng, thật sự chịu không nổi mới mò vào phòng bếp để chuẩn bị cho bản thân một bát mì lót dạ.
Dù sao hiện tại cậu cũng coi như người ở nhà này, nấu mì cho chính mình chắc không đến mức bị đuổi ra đâu...... Nhỉ?
Mẹ Thường Mạn mất vì bệnh tật lúc cậu ba tuổi, Thường Viễn Quốc yêu vợ sâu đậm nên sau này tuyệt nhiên không tìm mẹ kế cho Thường Mạn. Bởi vậy hai bố con bắt đầu sống một cuộc sống của những tay đàn ông cẩu thả. Thường Viễn Quốc là một người rất quê mùa, bảo ông học một bộ quyền thì còn xong trong vòng một tuần, chứ bảo ông học nấu ăn thì đúng là thách đố người ta. Khi đó Thường Mạn vẫn nhỏ, đến bệ bếp còn với không tới, đành phải nhờ mấy đàn anh đàn chị ở võ quán nấu cơm cho. Những lúc vội vã thì bố con ăn tạm một hai bữa ở nhà hàng.
Thế nhưng, chung quy hương vị đồ ăn bên ngoài vẫn không bằng nhà làm. Chính vì thế, Thường Mạn biết dùng dao cũng là lúc Thường Viễn Quốc được thưởng thức bữa cơm nóng hổi tại gia.
Thường Mạn tuổi nhỏ đã sở hữu tay nghề rất tốt, cộng thêm tìm được quyển nhật ký mẹ lưu lại, trong đó viết cách làm những món bố thích nhất. Nhân lúc ông vắng mặt, nhóc Thường Mạn đã chậm rãi học theo công thức ấy, không biết đã phải chịu thất bại bao nhiêu lần. Ấy vậy mà khi bưng đồ ăn lên, cậu chỉ cười tủm tỉm ra vẻ không hề gì làm Thường Viễn Quốc thiếu điều thất thanh khóc rống.
Trong tủ lạnh chứa đầy rau củ quả mới, Thường Mạn tùy tiện lấy ít rau rửa sạch sẽ và mì sợi bỏ hết vào nồi, một bát mì rau xanh nóng hầm hập nhanh chóng ra lò. Thường Mạn đói nên vội vàng ăn mì, xong xuôi cậu nằm bất động trên ghế nghỉ ngơi một lát rồi rửa nồi chén.
Sau khi lau dọn sạch sẽ, sắc trời ngoài cửa sổ cũng tối dần. Tuy phòng ở tầng cao nhưng không phải cao nhất, ban công một trái một phải đặt hai chậu cây xanh mướt, quanh năm được ánh mặt trời nuôi dưỡng nên có vẻ bừng bừng sức sống.
Khi ánh dương biến mất cũng là lúc từng ngọn đèn trong thành phố lần lượt sáng lên, nhìn lướt qua tựa như tòa cao ốc được bao phủ bởi một lớp lụa lập lòe mông lung, những chiếc đèn ô tô dưới đất thưa thớt điểm xuyến như vì sao, hội tụ thành dải ngân hà trôi về trung tâm thành phố rực rỡ.
Thường Mạn lẳng lặng thưởng thức, căng da bụng trùng da mắt, cậu ngáp một cái, trở lại phòng khách, co mình ngủ trên sô pha.
-
Chử Nhạn La định tối hôm nay về nhà cũ nghỉ ngơi, xe còn chưa vào cổng đã bị một cú điện thoại của Chử Thời Điếm quyết định chỗ ở. Hết cách Chử Nhạn La đành phải quay đầu về bên kia.
Đã một tháng mười tám ngày kể từ khi vị nương gay cuối cùng miễn cưỡng chuyển khỏi đây. Theo thời gian biểu kén vợ thì quả thực đã đến ngày Chử Thời Điểm và Liễu Ngọc mang người đàn ông khác về. Chử Nhạn Lạ hít sâu, tận lực thu vẻ mặt đầy sọc đen, trong lòng thì thầm tính xem anh chàng này có thể kiên trì được mấy ngày.
Tưởng tượng đến tình cảnh bây giờ, Chử Nhạn La hối hận xanh ruột.
Trên tiệc rượu lúc đó, một giây trước Chử Thời Điểm và Chử Nhạn La còn anh anh em em trò chuyện vui vẻ, một giây sau Chử Thời Điểm vừa nhận điện thoại cái liền trở mặt, lôi kéo anh vào giữa một đám tiểu thư đang tụ tập. Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần khiến Chử Nhạn La bùng nổ. Đã nói là trước khi học xong sẽ mặc kệ cơ mà? Con mẹ nó mới ngồi vào vị trí của ông già năm năm đã định thu xếp hôn nhân cho em mình?!
Chử Thời Điếm tựa như mẹ già tận tình khuyên bảo, Chử Nhạn La nghe mà bít bùng hai tai. Ngày hôm sau cũng tại tiệc rượu, trong cơn giận dữ nóng đầu, Nhị thiếu tuổi trẻ dũng mãnh đã thẳng thắn bày tỏ với tiểu thư thứ 23 đến thân cận làm quen: "Xin lỗi, tôi không thích phụ nữ."
Thật ra, lúc nói lời này anh rất tức giận nhưng có bao giờ anh quản được biểu cảm của mình đâu. Thế nên người ngoài nhìn vào chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt và nghiêm túc của anh. Cô gái nhỏ bị những lời tàn khốc ấy làm cho đỏ mặt, lập tức khóc lóc bỏ chạy.
Bô lão các giới đã sớm dựng lỗ tai nghe lén động tĩnh bên này: "......?!"
Chử Thời Điếm nghe kể lại càng khiếp sợ, anh gấp đến mức xoay quanh tại chỗ, một lát sau cẩn thận mở miệng an ủi: "Không sao, anh hiểu mà. Tuy rằng chúng ta là song bào thai khác trứng, nhưng tính hướng gì đó không giống nhau cũng rất bình thường. Như vậy em trai, em thích người ra sao?"
"...... Không phải, em......"
"Nói đi, không sao, anh sẽ giúp em thuyết phục bố mẹ."
Chử Nhạn La mặt đen y chang Bao Công: "Anh, em thích nữ......"
Mặt Chử Thời Điếm đầy phức tạp nói tiếp: "Hóa ra em thích loại đàn ông ẻo lả, em trai, không nhìn ra luôn đấy."
"??Em......"
"Anh hiểu mà." Chử Thời Điếm cười cười mờ ám, "Kiểu đàn ông như thế cũng khá lắm. Làn da tốt vóc người lại đẹp, công ♂ phu... hẳn cũng không tồi. Bên Liễu Ngọc biết không ít người, để anh thay em giới thiệu."
Chử Nhạn La: "???"
Giới thiệu cái gì?! Anh muốn giới thiệu cái gì?! Vì sao anh cười đáng sợ như vậy! Còn nữa, vì sao giữa hai chữ công phu này lại thêm cái ký hiệu triết học! Anh muốn làm gì!
Mãi đến khi người đầu tiên bị đưa đến "ổ" của hắn, Chử Nhạn La đã bị lời đồn đại vớ vẩn của anh trai nhà mình cùng cả thế giới tra tấn đầy thương tích, hoàn hoàn không muốn phản kháng nữa.
Quan trọng nhất chính là, làm sáng tỏ lời đồn xong họ sẽ đưa phụ nữ tới cửa. Là phụ nữ đó! Lỡ may không cẩn thận lau súng cướp cò ra một đứa con thì anh sẽ bị giam cầm trong nấm mồ hôn nhân vĩnh viễn. Tổ huấn nhà họ Chử có dạy: Kết hôn xong tuyệt đối không được làm loạn, kể cả buôn lậu ma túy cũng không được bất kính với bà xã!
Hôm nay, cậu hai nhà họ Chử lại bi thương rơi lệ trong lòng.
-
Bằng tốc độ như rùa, ô tô cuối cùng cũng bò đến dưới tầng. Cho dù Chử Nhạn La không muốn lên lầu như thế nào, thì cũng không thể trốn tránh hiện thực. Trong lòng anh yên lặng phác họa bề ngoài cùng tính cách của yêu tinh lần này, mường tượng ra một loạt phong cách diễn xuất của tình nhân, chuyên nghiệp sánh ngang diễn viên phim ảnh.
Chìa khóa nhẹ nhàng vặn mở. Chử Nhạn La đẩy cửa tiến vào, "Kịch bản nhóc con khóc lóc run bần bật ở góc tường" cùng "Kịch bản người tình bé nhỏ ăn mặc lả lơi vui vẻ nghênh đón mình về nhà" bị không gian tối đen trong nháy mắt đập nát hoàn toàn.
Không có ai?
- -không có khả năng.
Chử Nhạn La gần như vừa vào cửa đã biết trong nhà có người tồn tại, dẫu gì toàn thân anh cũng dính dáng chút hắc đạo, ý thức tự giác và cảnh giác vẫn phải có.
Anh duỗi tay ra mở đèn, nháy mắt đã phát hiện chàng trai đang ngủ ngon lành trên sô pha.
Chử Nhạn La nhíu mày thật chặt, tay chân nhẹ nhàng đi đến bên người nọ, tỉ mỉ quét từ đầu đến chân một lượt.
Một cái quần jean bình thường đến không thể bình thường hơn, lại gần còn có thể ngửi thấy mùi nước giặt trên áo sơ mi trắng, kết hợp với mái tóc quăn rối bù vì ngủ... Trừ bỏ dung nhan khi ngủ mang theo chút quyến rũ thì ngắm cỡ nào cũng chỉ là một anh chàng hết sức bình thường! Liễu Ngọc đưa nhầm người sao?
Chử Nhạn La ngồi xổm bên mép sô pha, định nhìn kỹ lại.
Nhưng mà giây tiếp theo, người còn đang say giấc đột nhiên mở bừng mắt, đôi tay chế trụ bờ vai của anh, cả người như sói đói nhào tới! Eo Chử Nhạn La vừa vặn đập vào bàn trà, vì động tác của người nọ mà phát ra một tiếng "Cộp" lanh lảnh vô cùng.
Ý thức Thường Mạn quay về, nhìn tình cảnh lúc này, há hốc mồm phun ra một chuỗi dấu ba chấm.
Chử Nhạn La: "......"
Thường Mạn: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất