Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện
Chương 21: Bái tế sư tổ
Edit: Ry
Tống Thanh Thời dậy thật sớm, dẫn Việt Vô Hoan đến từ đường* bái tiên sư.
*Phòng thờ
Môn phái khác rất xem trọng từ đường của tổ tiên, nhưng ở Dược Vương Cốc thì chỗ này vừa vắng vẻ vừa tầm thường, bị che khuất trong bụi cây, đã cũ còn nát, có khi còn tệ hơn cả chỗ ở của nhóm dược phó. Bên ngoài từ đường là vườn thuốc, Việt Vô Hoan đã đi ngang qua chỗ này không biết bao nhiêu lần, luôn cho rằng đây là một tòa nhà bị bỏ hoang nên không để ý đến.
Tống Thanh Thời xé tấm phù chú phong ấn cửa chính xuống.
Trong từ đường là tro bụi chất đầy, ngoài một cái bàn với một bệ thờ đơn giản ra thì cũng chỉ có một bức tranh cũ kĩ.
"Thật ra không khóa cũng được, cũng chẳng có gì quý giá." Tống Thanh Thời hơi ngượng ngùng giải thích: "Lâu lắm rồi ta không tới đây, ngươi đợi một chút, ta quét dọn qua đã." Sau đó cậu xắn tay áo lên, dùng Thanh Phong chú thổi bay bụi bặm, sau đó ném loạn một đống chú pháp làm sạch, xếp lại bàn thờ, đặt hoa quả mới lên, cuối cùng tìm ra được một cái đệm hương bồ rách nát, phủi đi tro bụi bên trên, hài lòng nói: "Được rồi."
Việt Vô Hoan cầm bó hương đứng ở bên cạnh mà hốt hoảng, đời này y chưa từng thấy môn phái nào qua loa như vậy...
Tống Thanh Thời trải tấm tranh lên trên bàn.
Trong tranh không có người, cũng không có chữ kí hay lời đề từ, chỉ có biển mây vô bờ bến, trong biển mây xẹt qua một tia sáng chói lòa, đốt lên cả chân trời.
Tống Thanh Thời cố gắng giới thiệu: "Ta tình cờ có được truyền thừa của tiên sư ở trong bí cảnh, tiên sư không để lại tên, chỉ biết người họ Tống. Lúc ấy ta không có họ, cho nên lấy họ của tiên sư để bày tỏ sự kính trọng..."
Tiên giới giết chóc rất nặng, có biết bao trẻ em mất cha mất mẹ, nguyên thân chính là một trong số đó. Bởi vì trời sinh có hai loại linh hỏa, thiên phú y độc cũng cực cao, lại tình cờ lấy được truyền thừa của Dược Vương trong bí cảnh, hắn bèn sáng lập ra Dược Vương Cốc, sau đó trốn trong nhà hành y chữa bệnh, luyện đan chế dược, thỉnh thoảng sẽ đến bí cảnh cướp chút dược vật quý hiếm, cứ thế tạo nên thanh danh của ngày hôm nay.
"Truyền thừa của tiên giới trực tiếp rót vào biển ý thức, cho nên bức tranh này là bút tích duy nhất mà tiên sư để lại, ta đoán là nó là đồ mang kỉ niệm đặc biệt, bèn dùng nó để cung phụng. Thật ra ta cũng không biết nó vẽ cái gì, chắc là phong cảnh..." Tống Thanh Thời rất chột dạ với sự phán đoán tùy tiện của mình, vội vàng lướt qua: "Tóm lại là, tất cả bản thảo sách vở về truyền thừa của môn phái đều đã được ta sao chép ra, đặt ở trong thư viện ấy, ngươi có thể tự đến đó đọc."
Tống Thanh Thời giới thiệu xong xuôi, tự thấy là mình không bỏ sót chuyện gì, ra hiệu cho Việt Vô Hoan dâng hương.
Việt Vô Hoan cung kính thắp hương, lúc chuẩn bị quỳ xuống, hương bỗng tắt.
Y châm lại hương, rồi quỳ xuống, hương lại tắt.
Việt Vô Hoan lo âu nhìn về phía Tống Thanh Thời: "Có phải... Sư tổ không muốn thu ta làm đồ đệ không?"
"Không thể nào, ngươi thông minh như vậy, tiên sư mừng còn không kịp." Tống Thanh Thời xua tay, cúi đầu suy nghĩ một lát: "Nói mới nhớ, hình như ta chưa từng quỳ bái ngài ấy, mỗi lần tới cũng chỉ quét dọn một chút, thắp hương rồi đi, còn hay quên... Ta đoán là tiên sư không thích được đệ tử quỳ lạy đâu, ngươi thử trực tiếp dâng hương xem sao."
Việt Vô Hoan nửa tin nửa ngờ châm lại hương cắm vào bát, đứng đó trịnh trọng hành lễ.
Quả nhiên nén hương trong bát cháy như bình thường, không bị tắt nữa.
Việt Vô Hoan không nhịn được hỏi: "Như vậy có quá bất kính với sư tổ không?"
"Tiên sư không thích mấy cái này, hắn thích..." Tống Thanh Thời hồi tưởng lại lúc nguyên thân có được truyền thừa, những truyền thừa đó đều là tri thức, gần như không có bóng dáng của bất cứ người nào, chỉ để lại một cụm từ rất có ý tứ, dường như là lời răn của người ấy: "Nghi ngờ."
Nghi ngờ quyền uy, nghi ngờ tri thức, nghi ngờ vạn vật trên đời.
Nghi ngờ chính là động lực thúc đẩy nghiên cứu khoa học.
Tống Thanh Thời mất rất nhiều sức lực mới giải thích được lý lẽ của mình cho Việt Vô Hoan: "Tiên sư cũng không hi vọng chúng ta tôn trọng bản thân hắn, hắn hi vọng chúng ta tôn trọng thi thức, thực hiện tư tưởng của hắn, học tập cho giỏi, hết lòng nghiên cứu, đừng vì hắn là sư tổ mà không dám nghi ngờ những tri thức hắn để lại. Mặc dù sư tổ rất lợi hại, nhưng cũng sẽ mắc sai lầm, chúng ta phải không ngừng tìm kiếm câu trả lời chính xác từ trong sai lầm."
Việt Vô Hoan chần chừ hỏi: "Câu trả lời chính xác?"
Tống Thanh Thời vui vẻ nói: "Đúng rồi, ta đã nghiên cứu ra mấy cái sai lầm của tiên sư, đều đã đính chính lại đáp án."
Lý luận của cậu ở tiên giới cực kì tôn sư trọng đạo có thể nói là kinh hãi thế tục.
Việt Vô Hoan hoảng sợ đến không nói nên lời.
"Có lẽ đây chính là cội nguồn của việc sáng lập ra Dược Vương Cốc nhỉ." Tống Thanh Thời khát khao nói: "Nếu như ta chết rồi, cũng hi vọng như tiên sư vậy, không cần đồ đệ phải cúng bái, sẽ không để lại chân dung hay tên tuổi cho người đời sau tôn sùng làm gì cả, mấy chuyện này quá lãng phí thời gian, có rảnh làm mấy cái đó thì chi bằng đi nghiên cứu, tốt nhất là có thể làm ra được những thí nghiệm ta chưa làm xong, sửa lại những sai lầm của ta, khai sáng thêm thật nhiều ý tưởng mới..."
Lời còn chưa nói hết, cậu đã bị Việt Vô Hoan nặng nề kéo tay, cắt ngang sự tưởng tượng của cậu.
Việt Vô Hoan hung hăng nhìn cậu chằm chằm, sắc mặt u ám như trời chực đổ cơn mưa, y gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nói những chuyện xui xẻo như vậy..."
Cuối cùng Tống Thanh Thời mới nhận ra, cậu cười nói: "Đừng lo, chết mà ta nói là chết già."
Sinh viên Y không kị nói chuyện sống chết, cậu cũng không cảm thấy đề tài này có gì nhạy cảm.
Lòng Việt Vô Hoan có chút hoảng loạn, nghiêm nghị ngắt lời cậu: "Không được nói!"
Tống Thanh Thời biết y thật sự tức giận, nghĩ đến vấn đề tâm lý của y, bèn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Việt Vô Hoan cũng hiểu mình nên biết điều một chút, nhưng chuyện này y lại không muốn xin lỗi.
Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định coi như cái đề tài này chưa từng xảy ra.
Lễ bái sư đã hoàn thành.
...
Tống Thanh Thời thích ăn đồ ngọt, mê nhất là kem, Việt Vô Hoan lại cực kì bắt bẻ chuyện mùi vị, chê đồ mua bên ngoài không tốt, quá bẩn, Dược Vương Cốc lại không có trù tử* chuyên làm những món này, y bèn bớt thời gian nghiên cứu các loại phương pháp làm đồ ngọt. Mỗi ngày đều thay đổi công thức làm đủ loại cho cậu, ăn cực kỳ ngon.
*đầu bếp
Sau khi An Long phát hiện ra Tống Thanh Thời được hưởng đãi ngộ riêng, lập tức bắt đầu chơi trò cướp đồ ăn, còn cố tình sai Việt Vô Hoan làm đồ ăn cho hắn.
Tống Thanh Thời lập tức nổi giận: "Đại đệ tử nhà ta là để hầu hạ ngươi à?"
Alaska mặc kệ mớ đạo lý đó của cậu, không ngừng làm loạn, nhất quyết đòi ăn đồ ngọt do Việt Vô Hoan làm.
"Được rồi, hắn rất bận." Tống Thanh Thời bị quấy cho không còn cách nào khác, đành đặt sách xuống, xắn tay áo lên nói: "Ta làm cho ngươi là được."
An Long vui vẻ đến mức mắt cũng sáng lên.
Mặc dù Tống Thanh Thời yêu đồ ngọt, nhưng cậu cũng không có theo đuổi chuyện ăn uống, có thì ăn, không có cũng chẳng sao. Ở thế giới gốc, cậu là cậu ấm áo đến tận tay cơm dâng tận miệng, mà ở thế giới này, nguyên thân là thà Tích Cốc cũng không chịu nấu cơm. Thế nên, cả hai đời cậu đều chưa từng vào phòng bếp, trong đầu có hàng ngàn hàng vạn các loại dược liệu, nhưng lại không có một vị trí nào cho dầu muối tương dấm...
Cậu đứng trong phòng bếp ngơ ngác nửa ngày, hiểu được cách dùng của các loại dụng cụ rồi lại không có công thức nấu, cũng không biết làm thế nào để đốt củi như người thường, dứt khoát lấy đan hỏa ra, dựa theo phương thức luyện đan mà làm bánh ngọt.
Cuối cùng, cậu lăn qua lăn lại hồi lâu cũng bưng ra được một đĩa mấy viên tròn tròn cháy đen. Mức độ cháy và kích cỡ cực kì chỉnh tề, chắc chắn có thể thỏa mãn được những người mắc chứng cưỡng ép.
"Đây là bánh gạo." Xưa nay Tống Thanh Thời luôn dũng cảm đối mặt với thất bại, đưa thành phẩm ra chỉ là vì muốn chứng minh mình đã cố gắng làm, sau đó khuyên nhủ: "Ăn không ngon đâu, cứ vứt đi thôi. Ta bảo trù tử làm cho ngươi, chỉ cần không phiền đến Vô Hoan thì chuyện gì cũng được."
An Long cười, quan sát đống bánh, bỗng nhặt một viên lên, ném vào trong miệng.
Tống Thanh Thời không kịp ngăn lại hành vi ăn bậy của Alaska, hơi lo lắng hắn sẽ bị tiêu chảy.
An Long nghiêm túc nhai thật kĩ, sau đó than thở: "Trông chẳng ra làm sao, nhưng ăn lại khá ngon."
Sau đó, hắn rất đắc ý ném từng viên bánh gạo vào miệng, cuối cùng chỉ còn lại một cái.
Tống Thanh Thời nhìn mà trợn mắt há mồm, cái đồ chơi này ra lò xong đến cậu cũng không dám nếm, chẳng lẽ nó không khó ăn thật à? Thế là, cậu ôm tâm tình dũng cảm khiêu chiến, nhặt lên miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng, nhai một chút, hương vị lập tức bùng nổ trong miệng, ngọt đến thé cổ, còn trộn lẫn đủ loại hương vị kì quái khác, thậm chí chẳng hiểu sao còn có gì đó tanh tanh, so với loại thuốc đắng nhất còn khó nuốt hơn, cực kì buồn nôn.
Tống Thanh Thời bị buồn nôn đến mức sắp chảy cả nước mắt, vội vàng nhè ra, chỉ vào mặt Alaska không biết nên nói cái gì cho phải.
An Long điên cuồng đập bàn cười to, cười đến gập cả người.
Từ trước hắn đã vậy, thà để bản thân tổn hại tám trăm cũng phải trêu bằng được nguyên thân, với cả, hắn nắm giữ được điểm mấu chốt của việc nguyên thân nổi điên lên giết người, thế nên lần nào cũng có thể thành công nhảy nhót trên ranh giới giữa sống và chết. Giống như lúc này, hắn thấy Tống Thanh Thời sắp bùng nổ, vội vàng lau đi nước mắt chảy ra vì cười nhiều quá, khôi phục sự đứng đắn, bổ sung một câu: "Ta không tìm Việt Vô Hoan đòi đồ ăn nữa."
Cơn giận của Tống Thanh Thời lập tức biến mất.
An Long cợt nhả nói: "Dù gì cũng là lần đầu tiên ngươi làm đồ ăn, cực kì quý giá, phải nếm thử chứ."
Tống Thanh Thời nghĩ lại khả năng nấu nướng của mình, thấy hơi xấu hổ.
An Long tiếp tục tấn công: "Đúng rồi, ngươi có muốn xem cổ ta mới nghiên cứu ra không? Đáng yêu lắm."
Tống Thanh Thời lập tức ném chuyện làm bánh không quan trọng này ra sau đầu, vui vẻ kéo người đến phòng nghiên cứu.
Trên đường đi, An Long cười hỏi: "Ngươi đúng là rất lo lắng cho bảo bối Việt Vô Hoan này nhỉ? Hắn mắc bệnh gì thế?"
Tống Thanh Thời cảnh giác nhìn vào mắt hắn, không muốn trả lời vấn đề riêng tư này, còn dặn dò: "Đừng có làm loạn."
An Long suy tư: "Thú vị nhỉ..."
Những chuyện Tống Thanh Thời càng không cho làm loạn, hắn lại càng muốn làm loạn.
Làm loạn lên sẽ chơi vui biết mấy?
...
Việt Vô Hoan luyện kiếm xong, chuẩn bị trở về phòng tắm rửa thay quần áo. Lúc đi ngang qua hành lang, có một cục giấy nhỏ bắn tới gáy y.
Cục giấy rơi xuống mặt đất lăn đi, dường như trong đó bọc cái gì.
Giờ đang là lúc Tống Thanh Thời chế thuốc làm thí nghiệm, không thể quấy rầy... Thế là y ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, thuận theo ý muốn của đối phương, nhặt cục giấy kia lên, chậm rãi mở ra.
Bên trong cục giấy là một con rết hai đầu cực kì khủng bố, có vô số chân đang ngọ nguậy, hai cái xúc tu quái dị còn đang chảy ra dịch nhờn ghê tởm, giương nanh múa vuốt muốn bò lên người y.
Việt Vô Hoan suy nghĩ, lại vo nó vào trong cục giấy, ném đi, sau đó tức giận nói: "An tiên tôn, xin đừng làm những chuyện trẻ con này nữa."
"Làm sao? Không có Thanh Thời ở đây nên ngươi lười đóng kịch hả?" An Long cười lớn, bước ra từ sau bức bình phong, vẫy tay một cái, con rết kia lập tức bò ra khỏi cục giấy, trở lại lòng bàn tay hắn: "Nhóc con này cũng không có độc, nuôi để dọa người thôi. Lần nào cũng có thể dọa cho mỹ nhân liên tục hét lên, những đóa hoan run lên vì sợ, đùa vui biết mấy, sao ngươi lại không sợ nhỉ? Làm ta thất vọng quá."
Việt Vô Hoan bất đắc dĩ nói: "Nếu tiên tôn muốn, ta có thể hét cho ngài nghe."
"Thôi khỏi, những thứ từ diễn mà ra quá giả, ta không thích." An Long lật tay, con rết lập tức biến mất không dấu vết, hắn lười biếng đi tới, tò mò đánh giá Việt Vô Hoan từ trên xuống dưới, than thở nói: "Ta không ngờ nam nhân lại có thể xinh đẹp đến nhường này, so với Oản Nương Tử của Minh Nguyệt Lâu còn đẹp hơn ba phần. Biết rõ ngươi chỉ thích nam nhân, ấy vậy mà ta lại không cảm thấy ghê tởm."
Minh Nguyệt Lâu là thanh lâu nổi tiếng ở tiên giới, Oản Nương Tử là hoa khôi nức tiếng gần xa.
Sự so sánh này, có thể nói là tàn ác đến tột cùng.
Việt Vô Hoan lại không hề bận tâm, y mỉm cười, rất nhẹ nhàng* mà đối đáp: "Từng nghe danh hồng nhan tri kỷ của An tiên tôn trải rộng khắp thiên hạ, đã thưởng thức vô số mỹ nhân, phần lớn tiên cơ ma nữ đều vì ngài mà tranh giành, thậm chí còn ra tay đánh nhau. Hôm nay lại được tiên tôn khen ngợi dung mạo, thật là khiến Vô Hoan vinh dự vô cùng."
*Nguyên văn: 四两拨千斤, tứ lạng bạt thiên cân, bốn lạng đánh bay ngàn cân. Ý chỉ lời nói nhẹ nhàng mà sâu xa có thể chấp được cả những thứ nặng nề.
"Công tử Vô Hoan cứ đùa." An Long nghe được y ngầm mỉa mai mình trăng hoa, vẫn vui vẻ: "Hồng nhan tri kỷ của ta lại không nhiều bằng khách quý được ngươi mê hoặc. Ta từng quen một vị bằng hữu, tên là cái gì Dụ ấy nhỉ... Là một đại hiệp chính đạo, thế nhưng lại nhớ ngươi mãi không quên, sau khi biết ngươi hoàn lương vào Dược Vương Cốc, không thể gần gũi ngươi nữa, còn say mèm một trận, không ngừng oán than."
Dụ Thanh ở Tây Lâm say rượu rồi nói bậy bạ, bôi nhọ danh tiếng của Tống Thanh Thời, hắn tiện tay giết luôn, thi thể tặng cho Dược Vương Cốc nghiên cứu.
Việt Vô Hoan làm như nghe không hiểu: "Ta không nhớ được người đã chết."
An Long cười nhạo nói: "Mỹ nhân thật là vô tình vô nghĩa."
"Đúng, hoa nương vô tình, con hát vô nghĩa." Việt Vô Hoan trực tiếp làm rõ sự châm biếm của hắn, ngẩng đầu lên, vén phần tóc mai vì luyện kiếm mà đẫm mồ hôi ra sau vành tai, sau đó lười biếng tựa vào bức bình phong, giương mắt lên, khiêu khích hỏi: "An tiên tôn, ngài không cảm thấy người sống mới thú vị ư?"
An Long bước tới, cúi người xuống, đặt cánh tay xăm đầy ngũ độc lên bức bình phong, sau đó từ trên cao nhìn xuống, xấu xa mỉm cười, tháo bỏ vẻ ngoài giả tạo, lộ ra răng sói sắc bén: "Ta lại cảm thấy tiểu tử thích đóng kịch như ngươi rất thú vị, muốn biết xem dưới lớp da mỹ nhân này che giấu điều gì, ngươi sẽ để cho ta xem chứ?"
Việt Vô Hoan cười hỏi: "An tiên tôn thế mà lại có hứng thú với bộ mặt thật của ta ư?"
An Long lỗ mãng nắm cằm y, ép y ngẩng lên, cẩn thận quan sát gương mặt y, sau đó tới sát gần, dữ tợn nói: "Cực kì hứng thú."
Việt Vô Hoan lẳng lặng nhìn hắn một hồi, nhắc nhở: "Hình như tôn chủ đã làm xong thí nghiệm rồi."
An Long vội vàng rụt tay về, hoảng loạn một lát, chợt nhớ ra mình đã che giấu sự dò xét thần niệm của Tống Thanh Thời, sẽ không bị phát hiện.
Việt Vô Hoan cúi đầu, nhịn cười.
"Ngươi dám lừa ta?!" An Long nhận ra mình bị đùa giỡn, giận dữ, muốn giương móng vuốt với tên chết tiệt không biết tốt xấu này.
Một giây sau, dưới chân hắn bùng lên đan hỏa.
An Long phát hiện nguy cơ, lập tức nhảy ra.
Ngay sau đó, liên tiếp những ngọn đan hỏa buộc hắn phải lùi xa ra ba trượng.
Tống Thanh Thời xuất hiện sau lưng hắn, chỉ muốn dùng đan hỏa đập chết con Alaska hở tí là bắt nạt thiên sứ nhỏ nhà mình. May mà Việt Vô Hoan từng nhắc nhở cậu nên mấy ngày qua, cứ rảnh rỗi là cậu sẽ lén lút dùng thần niệm dò xét xem Alaska đang làm gì, nếu không con chó chết tiệt này có thể sẽ phá hủy cả Dược Vương Cốc! Tuy nói tu sĩ Nguyên Anh có thể ngăn chặn sự dò xét của thần niệm, nhưng khi cậu phát hiện ra khí tức của Alaska đột nhiên biến mất là đã hiểu có chuyện rồi, chắc chắn là hắn đang lẩn trốn để làm việc xấu, nên xác định được vị trí của Việt Vô Hoan là cậu lập tức chạy tới.
An Long chỉ vào Việt Vô Hoan, tức giận đến nói không ra lời: "Ngươi ngươi ngươi!"
Việt Vô Hoan oan ức nhỏ nhẹ: "Ta đâu có lừa ngài."
Tống Thanh Thời một bước nhảy vọt tới trước mặt Việt Vô Hoan, cẩn thận kiểm tra xem y có bị thương không, sốt sắng hỏi: "Tên đó ức hiếp ngươi rồi à?"
Mặc dù cậu không thấy được quá trình, nhưng giữa Alaska hung ác bá đạo với thiên sứ nhỏ điềm đạm đáng yêu, ai đúng ai sai còn cần phải nghĩ à? Người bệnh tâm lý yếu ớt với tiên tôn da dày thịt béo, ai mạnh ai yếu còn cần phải nghĩ à? Huống hồ An Long chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể giết Việt Vô Hoan một trăm lần rồi biết không! Nhất định phải bảo vệ thiên sứ nhỏ của cậu cho thật tốt! Thà rằng không lấy đầu tư cũng phải bảo vệ cho bằng được!
Sự thiên vị của Tống Thanh Thời cực kì thẳng thắn, hùng hồn.
An Long ở sau lưng cậu liều mạng nháy mắt với Việt Vô Hoan, mang theo sự uy hiếp cực kì lớn.
Việt Vô Hoan nhìn một chút, dịu dàng bênh vực hắn: "Không có, An tiên tôn đối xử với ta rất tốt, ngài ấy đang nói đùa với ta thôi."
Tống Thanh Thời nghi ngờ quay lại nhìn An Long, đan hỏa trên người vẫn chưa tắt, mơ hồ có xu hướng đổi sang thành độc hỏa.
Trong nháy mắt An Long đã biến sang gương mặt tươi cười thiện lành: "Ta nào dám ức hiếp hắn, chỉ tùy tiện tâm sự mấy câu, kể chuyện cười thôi mà."
"Đúng vậy." Việt Vô Hoan tiếp tục khuyên nhủ: "Tôn chủ, ta hiếm khi ra ngoài nên rất tò mò với thế giới bên ngoài, An tiên tôn lại là người thích kể chuyện, hạ mình nói với ta rất nhiều chuyện thú vị, ta nghe đến vui vẻ vô cùng."
An Long theo đó bá vai Việt Vô Hoan, vỗ ngực mình, cười to nói: "Ta với hắn vừa gặp đã thân nên muốn làm bằng hữu với nhau ấy mà."
Việt Vô Hoan mỉm cười thừa nhận: "An tiên tôn thật sự không hề ức hiếp ta."
Lửa trên người Tống Thanh Thời dần tắt, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Có đúng thế không?"
Hai người đồng thời gật đầu: "Đúng thế."
Tống Thanh Thời có chút hoang mang gãi đầu, cậu thấy An Long dùng tư thế rất ngang ngược chặn đường Việt Vô Hoan không cho đi, lửa trong lòng lập tức bùng cháy, đúng là không để ý bọn họ đang làm cái gì, chẳng lẽ là cậu hiểu lầm thật?
"Ta có việc đi trước đây, lần sau lại tìm ngươi chơi nhé." An Long giấu sự uy hiếp trong tiếng chào với Việt Vô Hoan, sau đó kéo Tống Thanh Thời theo: "Đi, ta với ngươi đi xem xem bồn nuôi cấy ngày hôm qua đã có thành quả chưa."
"Đừng giận, ta thật sự không dám ức hiếp người thủy tinh của ngươi đâu mà."
"Điều thứ 72."
"Rồi rồi rồi, không nói nữa, đi uống rượu với ta đi."
"Không đi."
"..."
Việt Vô Hoan quy củ hành lễ, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Cổ Vương Tây Lâm đứng trên ngôi vị cao quý lâu ngày, bình thường cũng không cần phải suy tính thấu đáo, bạo lực đã đủ đề nghiền ép tất cả.
Cho nên, sự thăm dò và tâm tư của hắn thật quá rõ ràng nông cạn, rất dễ đoán được.
Hắn điều tra quá khứ dơ bẩn kia, xem thường y, hoài nghi sau lưng y có người, hoài nghi y có tâm tư không tốt với Dược Vương Cốc, hoài nghi y bừng từng dã tâm, thậm chí còn hoài nghi tình cảm y dành cho Tống Thanh Thời. Nhưng lại lo lắng không có chứng cứ để làm loạn, sợ Tống Thanh Thời trở mặt với hắn nên cũng không dám điều tra công khai, chỉ đành tùy tiện tìm cớ mà dây dưa, từng chút thăm dò bộ mặt thật của y, sau đó nghiền chết y.
Việc này không khó để giải quyết.
Nếu Cổ Vương Tây Lâm đã muốn chứng kiến bộ mặt thật của y, vậy thì y sẽ để cho hắn nhìn.
Chỉ mong hắn chịu được thôi...
Tống Thanh Thời dậy thật sớm, dẫn Việt Vô Hoan đến từ đường* bái tiên sư.
*Phòng thờ
Môn phái khác rất xem trọng từ đường của tổ tiên, nhưng ở Dược Vương Cốc thì chỗ này vừa vắng vẻ vừa tầm thường, bị che khuất trong bụi cây, đã cũ còn nát, có khi còn tệ hơn cả chỗ ở của nhóm dược phó. Bên ngoài từ đường là vườn thuốc, Việt Vô Hoan đã đi ngang qua chỗ này không biết bao nhiêu lần, luôn cho rằng đây là một tòa nhà bị bỏ hoang nên không để ý đến.
Tống Thanh Thời xé tấm phù chú phong ấn cửa chính xuống.
Trong từ đường là tro bụi chất đầy, ngoài một cái bàn với một bệ thờ đơn giản ra thì cũng chỉ có một bức tranh cũ kĩ.
"Thật ra không khóa cũng được, cũng chẳng có gì quý giá." Tống Thanh Thời hơi ngượng ngùng giải thích: "Lâu lắm rồi ta không tới đây, ngươi đợi một chút, ta quét dọn qua đã." Sau đó cậu xắn tay áo lên, dùng Thanh Phong chú thổi bay bụi bặm, sau đó ném loạn một đống chú pháp làm sạch, xếp lại bàn thờ, đặt hoa quả mới lên, cuối cùng tìm ra được một cái đệm hương bồ rách nát, phủi đi tro bụi bên trên, hài lòng nói: "Được rồi."
Việt Vô Hoan cầm bó hương đứng ở bên cạnh mà hốt hoảng, đời này y chưa từng thấy môn phái nào qua loa như vậy...
Tống Thanh Thời trải tấm tranh lên trên bàn.
Trong tranh không có người, cũng không có chữ kí hay lời đề từ, chỉ có biển mây vô bờ bến, trong biển mây xẹt qua một tia sáng chói lòa, đốt lên cả chân trời.
Tống Thanh Thời cố gắng giới thiệu: "Ta tình cờ có được truyền thừa của tiên sư ở trong bí cảnh, tiên sư không để lại tên, chỉ biết người họ Tống. Lúc ấy ta không có họ, cho nên lấy họ của tiên sư để bày tỏ sự kính trọng..."
Tiên giới giết chóc rất nặng, có biết bao trẻ em mất cha mất mẹ, nguyên thân chính là một trong số đó. Bởi vì trời sinh có hai loại linh hỏa, thiên phú y độc cũng cực cao, lại tình cờ lấy được truyền thừa của Dược Vương trong bí cảnh, hắn bèn sáng lập ra Dược Vương Cốc, sau đó trốn trong nhà hành y chữa bệnh, luyện đan chế dược, thỉnh thoảng sẽ đến bí cảnh cướp chút dược vật quý hiếm, cứ thế tạo nên thanh danh của ngày hôm nay.
"Truyền thừa của tiên giới trực tiếp rót vào biển ý thức, cho nên bức tranh này là bút tích duy nhất mà tiên sư để lại, ta đoán là nó là đồ mang kỉ niệm đặc biệt, bèn dùng nó để cung phụng. Thật ra ta cũng không biết nó vẽ cái gì, chắc là phong cảnh..." Tống Thanh Thời rất chột dạ với sự phán đoán tùy tiện của mình, vội vàng lướt qua: "Tóm lại là, tất cả bản thảo sách vở về truyền thừa của môn phái đều đã được ta sao chép ra, đặt ở trong thư viện ấy, ngươi có thể tự đến đó đọc."
Tống Thanh Thời giới thiệu xong xuôi, tự thấy là mình không bỏ sót chuyện gì, ra hiệu cho Việt Vô Hoan dâng hương.
Việt Vô Hoan cung kính thắp hương, lúc chuẩn bị quỳ xuống, hương bỗng tắt.
Y châm lại hương, rồi quỳ xuống, hương lại tắt.
Việt Vô Hoan lo âu nhìn về phía Tống Thanh Thời: "Có phải... Sư tổ không muốn thu ta làm đồ đệ không?"
"Không thể nào, ngươi thông minh như vậy, tiên sư mừng còn không kịp." Tống Thanh Thời xua tay, cúi đầu suy nghĩ một lát: "Nói mới nhớ, hình như ta chưa từng quỳ bái ngài ấy, mỗi lần tới cũng chỉ quét dọn một chút, thắp hương rồi đi, còn hay quên... Ta đoán là tiên sư không thích được đệ tử quỳ lạy đâu, ngươi thử trực tiếp dâng hương xem sao."
Việt Vô Hoan nửa tin nửa ngờ châm lại hương cắm vào bát, đứng đó trịnh trọng hành lễ.
Quả nhiên nén hương trong bát cháy như bình thường, không bị tắt nữa.
Việt Vô Hoan không nhịn được hỏi: "Như vậy có quá bất kính với sư tổ không?"
"Tiên sư không thích mấy cái này, hắn thích..." Tống Thanh Thời hồi tưởng lại lúc nguyên thân có được truyền thừa, những truyền thừa đó đều là tri thức, gần như không có bóng dáng của bất cứ người nào, chỉ để lại một cụm từ rất có ý tứ, dường như là lời răn của người ấy: "Nghi ngờ."
Nghi ngờ quyền uy, nghi ngờ tri thức, nghi ngờ vạn vật trên đời.
Nghi ngờ chính là động lực thúc đẩy nghiên cứu khoa học.
Tống Thanh Thời mất rất nhiều sức lực mới giải thích được lý lẽ của mình cho Việt Vô Hoan: "Tiên sư cũng không hi vọng chúng ta tôn trọng bản thân hắn, hắn hi vọng chúng ta tôn trọng thi thức, thực hiện tư tưởng của hắn, học tập cho giỏi, hết lòng nghiên cứu, đừng vì hắn là sư tổ mà không dám nghi ngờ những tri thức hắn để lại. Mặc dù sư tổ rất lợi hại, nhưng cũng sẽ mắc sai lầm, chúng ta phải không ngừng tìm kiếm câu trả lời chính xác từ trong sai lầm."
Việt Vô Hoan chần chừ hỏi: "Câu trả lời chính xác?"
Tống Thanh Thời vui vẻ nói: "Đúng rồi, ta đã nghiên cứu ra mấy cái sai lầm của tiên sư, đều đã đính chính lại đáp án."
Lý luận của cậu ở tiên giới cực kì tôn sư trọng đạo có thể nói là kinh hãi thế tục.
Việt Vô Hoan hoảng sợ đến không nói nên lời.
"Có lẽ đây chính là cội nguồn của việc sáng lập ra Dược Vương Cốc nhỉ." Tống Thanh Thời khát khao nói: "Nếu như ta chết rồi, cũng hi vọng như tiên sư vậy, không cần đồ đệ phải cúng bái, sẽ không để lại chân dung hay tên tuổi cho người đời sau tôn sùng làm gì cả, mấy chuyện này quá lãng phí thời gian, có rảnh làm mấy cái đó thì chi bằng đi nghiên cứu, tốt nhất là có thể làm ra được những thí nghiệm ta chưa làm xong, sửa lại những sai lầm của ta, khai sáng thêm thật nhiều ý tưởng mới..."
Lời còn chưa nói hết, cậu đã bị Việt Vô Hoan nặng nề kéo tay, cắt ngang sự tưởng tượng của cậu.
Việt Vô Hoan hung hăng nhìn cậu chằm chằm, sắc mặt u ám như trời chực đổ cơn mưa, y gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nói những chuyện xui xẻo như vậy..."
Cuối cùng Tống Thanh Thời mới nhận ra, cậu cười nói: "Đừng lo, chết mà ta nói là chết già."
Sinh viên Y không kị nói chuyện sống chết, cậu cũng không cảm thấy đề tài này có gì nhạy cảm.
Lòng Việt Vô Hoan có chút hoảng loạn, nghiêm nghị ngắt lời cậu: "Không được nói!"
Tống Thanh Thời biết y thật sự tức giận, nghĩ đến vấn đề tâm lý của y, bèn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Việt Vô Hoan cũng hiểu mình nên biết điều một chút, nhưng chuyện này y lại không muốn xin lỗi.
Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định coi như cái đề tài này chưa từng xảy ra.
Lễ bái sư đã hoàn thành.
...
Tống Thanh Thời thích ăn đồ ngọt, mê nhất là kem, Việt Vô Hoan lại cực kì bắt bẻ chuyện mùi vị, chê đồ mua bên ngoài không tốt, quá bẩn, Dược Vương Cốc lại không có trù tử* chuyên làm những món này, y bèn bớt thời gian nghiên cứu các loại phương pháp làm đồ ngọt. Mỗi ngày đều thay đổi công thức làm đủ loại cho cậu, ăn cực kỳ ngon.
*đầu bếp
Sau khi An Long phát hiện ra Tống Thanh Thời được hưởng đãi ngộ riêng, lập tức bắt đầu chơi trò cướp đồ ăn, còn cố tình sai Việt Vô Hoan làm đồ ăn cho hắn.
Tống Thanh Thời lập tức nổi giận: "Đại đệ tử nhà ta là để hầu hạ ngươi à?"
Alaska mặc kệ mớ đạo lý đó của cậu, không ngừng làm loạn, nhất quyết đòi ăn đồ ngọt do Việt Vô Hoan làm.
"Được rồi, hắn rất bận." Tống Thanh Thời bị quấy cho không còn cách nào khác, đành đặt sách xuống, xắn tay áo lên nói: "Ta làm cho ngươi là được."
An Long vui vẻ đến mức mắt cũng sáng lên.
Mặc dù Tống Thanh Thời yêu đồ ngọt, nhưng cậu cũng không có theo đuổi chuyện ăn uống, có thì ăn, không có cũng chẳng sao. Ở thế giới gốc, cậu là cậu ấm áo đến tận tay cơm dâng tận miệng, mà ở thế giới này, nguyên thân là thà Tích Cốc cũng không chịu nấu cơm. Thế nên, cả hai đời cậu đều chưa từng vào phòng bếp, trong đầu có hàng ngàn hàng vạn các loại dược liệu, nhưng lại không có một vị trí nào cho dầu muối tương dấm...
Cậu đứng trong phòng bếp ngơ ngác nửa ngày, hiểu được cách dùng của các loại dụng cụ rồi lại không có công thức nấu, cũng không biết làm thế nào để đốt củi như người thường, dứt khoát lấy đan hỏa ra, dựa theo phương thức luyện đan mà làm bánh ngọt.
Cuối cùng, cậu lăn qua lăn lại hồi lâu cũng bưng ra được một đĩa mấy viên tròn tròn cháy đen. Mức độ cháy và kích cỡ cực kì chỉnh tề, chắc chắn có thể thỏa mãn được những người mắc chứng cưỡng ép.
"Đây là bánh gạo." Xưa nay Tống Thanh Thời luôn dũng cảm đối mặt với thất bại, đưa thành phẩm ra chỉ là vì muốn chứng minh mình đã cố gắng làm, sau đó khuyên nhủ: "Ăn không ngon đâu, cứ vứt đi thôi. Ta bảo trù tử làm cho ngươi, chỉ cần không phiền đến Vô Hoan thì chuyện gì cũng được."
An Long cười, quan sát đống bánh, bỗng nhặt một viên lên, ném vào trong miệng.
Tống Thanh Thời không kịp ngăn lại hành vi ăn bậy của Alaska, hơi lo lắng hắn sẽ bị tiêu chảy.
An Long nghiêm túc nhai thật kĩ, sau đó than thở: "Trông chẳng ra làm sao, nhưng ăn lại khá ngon."
Sau đó, hắn rất đắc ý ném từng viên bánh gạo vào miệng, cuối cùng chỉ còn lại một cái.
Tống Thanh Thời nhìn mà trợn mắt há mồm, cái đồ chơi này ra lò xong đến cậu cũng không dám nếm, chẳng lẽ nó không khó ăn thật à? Thế là, cậu ôm tâm tình dũng cảm khiêu chiến, nhặt lên miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng, nhai một chút, hương vị lập tức bùng nổ trong miệng, ngọt đến thé cổ, còn trộn lẫn đủ loại hương vị kì quái khác, thậm chí chẳng hiểu sao còn có gì đó tanh tanh, so với loại thuốc đắng nhất còn khó nuốt hơn, cực kì buồn nôn.
Tống Thanh Thời bị buồn nôn đến mức sắp chảy cả nước mắt, vội vàng nhè ra, chỉ vào mặt Alaska không biết nên nói cái gì cho phải.
An Long điên cuồng đập bàn cười to, cười đến gập cả người.
Từ trước hắn đã vậy, thà để bản thân tổn hại tám trăm cũng phải trêu bằng được nguyên thân, với cả, hắn nắm giữ được điểm mấu chốt của việc nguyên thân nổi điên lên giết người, thế nên lần nào cũng có thể thành công nhảy nhót trên ranh giới giữa sống và chết. Giống như lúc này, hắn thấy Tống Thanh Thời sắp bùng nổ, vội vàng lau đi nước mắt chảy ra vì cười nhiều quá, khôi phục sự đứng đắn, bổ sung một câu: "Ta không tìm Việt Vô Hoan đòi đồ ăn nữa."
Cơn giận của Tống Thanh Thời lập tức biến mất.
An Long cợt nhả nói: "Dù gì cũng là lần đầu tiên ngươi làm đồ ăn, cực kì quý giá, phải nếm thử chứ."
Tống Thanh Thời nghĩ lại khả năng nấu nướng của mình, thấy hơi xấu hổ.
An Long tiếp tục tấn công: "Đúng rồi, ngươi có muốn xem cổ ta mới nghiên cứu ra không? Đáng yêu lắm."
Tống Thanh Thời lập tức ném chuyện làm bánh không quan trọng này ra sau đầu, vui vẻ kéo người đến phòng nghiên cứu.
Trên đường đi, An Long cười hỏi: "Ngươi đúng là rất lo lắng cho bảo bối Việt Vô Hoan này nhỉ? Hắn mắc bệnh gì thế?"
Tống Thanh Thời cảnh giác nhìn vào mắt hắn, không muốn trả lời vấn đề riêng tư này, còn dặn dò: "Đừng có làm loạn."
An Long suy tư: "Thú vị nhỉ..."
Những chuyện Tống Thanh Thời càng không cho làm loạn, hắn lại càng muốn làm loạn.
Làm loạn lên sẽ chơi vui biết mấy?
...
Việt Vô Hoan luyện kiếm xong, chuẩn bị trở về phòng tắm rửa thay quần áo. Lúc đi ngang qua hành lang, có một cục giấy nhỏ bắn tới gáy y.
Cục giấy rơi xuống mặt đất lăn đi, dường như trong đó bọc cái gì.
Giờ đang là lúc Tống Thanh Thời chế thuốc làm thí nghiệm, không thể quấy rầy... Thế là y ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, thuận theo ý muốn của đối phương, nhặt cục giấy kia lên, chậm rãi mở ra.
Bên trong cục giấy là một con rết hai đầu cực kì khủng bố, có vô số chân đang ngọ nguậy, hai cái xúc tu quái dị còn đang chảy ra dịch nhờn ghê tởm, giương nanh múa vuốt muốn bò lên người y.
Việt Vô Hoan suy nghĩ, lại vo nó vào trong cục giấy, ném đi, sau đó tức giận nói: "An tiên tôn, xin đừng làm những chuyện trẻ con này nữa."
"Làm sao? Không có Thanh Thời ở đây nên ngươi lười đóng kịch hả?" An Long cười lớn, bước ra từ sau bức bình phong, vẫy tay một cái, con rết kia lập tức bò ra khỏi cục giấy, trở lại lòng bàn tay hắn: "Nhóc con này cũng không có độc, nuôi để dọa người thôi. Lần nào cũng có thể dọa cho mỹ nhân liên tục hét lên, những đóa hoan run lên vì sợ, đùa vui biết mấy, sao ngươi lại không sợ nhỉ? Làm ta thất vọng quá."
Việt Vô Hoan bất đắc dĩ nói: "Nếu tiên tôn muốn, ta có thể hét cho ngài nghe."
"Thôi khỏi, những thứ từ diễn mà ra quá giả, ta không thích." An Long lật tay, con rết lập tức biến mất không dấu vết, hắn lười biếng đi tới, tò mò đánh giá Việt Vô Hoan từ trên xuống dưới, than thở nói: "Ta không ngờ nam nhân lại có thể xinh đẹp đến nhường này, so với Oản Nương Tử của Minh Nguyệt Lâu còn đẹp hơn ba phần. Biết rõ ngươi chỉ thích nam nhân, ấy vậy mà ta lại không cảm thấy ghê tởm."
Minh Nguyệt Lâu là thanh lâu nổi tiếng ở tiên giới, Oản Nương Tử là hoa khôi nức tiếng gần xa.
Sự so sánh này, có thể nói là tàn ác đến tột cùng.
Việt Vô Hoan lại không hề bận tâm, y mỉm cười, rất nhẹ nhàng* mà đối đáp: "Từng nghe danh hồng nhan tri kỷ của An tiên tôn trải rộng khắp thiên hạ, đã thưởng thức vô số mỹ nhân, phần lớn tiên cơ ma nữ đều vì ngài mà tranh giành, thậm chí còn ra tay đánh nhau. Hôm nay lại được tiên tôn khen ngợi dung mạo, thật là khiến Vô Hoan vinh dự vô cùng."
*Nguyên văn: 四两拨千斤, tứ lạng bạt thiên cân, bốn lạng đánh bay ngàn cân. Ý chỉ lời nói nhẹ nhàng mà sâu xa có thể chấp được cả những thứ nặng nề.
"Công tử Vô Hoan cứ đùa." An Long nghe được y ngầm mỉa mai mình trăng hoa, vẫn vui vẻ: "Hồng nhan tri kỷ của ta lại không nhiều bằng khách quý được ngươi mê hoặc. Ta từng quen một vị bằng hữu, tên là cái gì Dụ ấy nhỉ... Là một đại hiệp chính đạo, thế nhưng lại nhớ ngươi mãi không quên, sau khi biết ngươi hoàn lương vào Dược Vương Cốc, không thể gần gũi ngươi nữa, còn say mèm một trận, không ngừng oán than."
Dụ Thanh ở Tây Lâm say rượu rồi nói bậy bạ, bôi nhọ danh tiếng của Tống Thanh Thời, hắn tiện tay giết luôn, thi thể tặng cho Dược Vương Cốc nghiên cứu.
Việt Vô Hoan làm như nghe không hiểu: "Ta không nhớ được người đã chết."
An Long cười nhạo nói: "Mỹ nhân thật là vô tình vô nghĩa."
"Đúng, hoa nương vô tình, con hát vô nghĩa." Việt Vô Hoan trực tiếp làm rõ sự châm biếm của hắn, ngẩng đầu lên, vén phần tóc mai vì luyện kiếm mà đẫm mồ hôi ra sau vành tai, sau đó lười biếng tựa vào bức bình phong, giương mắt lên, khiêu khích hỏi: "An tiên tôn, ngài không cảm thấy người sống mới thú vị ư?"
An Long bước tới, cúi người xuống, đặt cánh tay xăm đầy ngũ độc lên bức bình phong, sau đó từ trên cao nhìn xuống, xấu xa mỉm cười, tháo bỏ vẻ ngoài giả tạo, lộ ra răng sói sắc bén: "Ta lại cảm thấy tiểu tử thích đóng kịch như ngươi rất thú vị, muốn biết xem dưới lớp da mỹ nhân này che giấu điều gì, ngươi sẽ để cho ta xem chứ?"
Việt Vô Hoan cười hỏi: "An tiên tôn thế mà lại có hứng thú với bộ mặt thật của ta ư?"
An Long lỗ mãng nắm cằm y, ép y ngẩng lên, cẩn thận quan sát gương mặt y, sau đó tới sát gần, dữ tợn nói: "Cực kì hứng thú."
Việt Vô Hoan lẳng lặng nhìn hắn một hồi, nhắc nhở: "Hình như tôn chủ đã làm xong thí nghiệm rồi."
An Long vội vàng rụt tay về, hoảng loạn một lát, chợt nhớ ra mình đã che giấu sự dò xét thần niệm của Tống Thanh Thời, sẽ không bị phát hiện.
Việt Vô Hoan cúi đầu, nhịn cười.
"Ngươi dám lừa ta?!" An Long nhận ra mình bị đùa giỡn, giận dữ, muốn giương móng vuốt với tên chết tiệt không biết tốt xấu này.
Một giây sau, dưới chân hắn bùng lên đan hỏa.
An Long phát hiện nguy cơ, lập tức nhảy ra.
Ngay sau đó, liên tiếp những ngọn đan hỏa buộc hắn phải lùi xa ra ba trượng.
Tống Thanh Thời xuất hiện sau lưng hắn, chỉ muốn dùng đan hỏa đập chết con Alaska hở tí là bắt nạt thiên sứ nhỏ nhà mình. May mà Việt Vô Hoan từng nhắc nhở cậu nên mấy ngày qua, cứ rảnh rỗi là cậu sẽ lén lút dùng thần niệm dò xét xem Alaska đang làm gì, nếu không con chó chết tiệt này có thể sẽ phá hủy cả Dược Vương Cốc! Tuy nói tu sĩ Nguyên Anh có thể ngăn chặn sự dò xét của thần niệm, nhưng khi cậu phát hiện ra khí tức của Alaska đột nhiên biến mất là đã hiểu có chuyện rồi, chắc chắn là hắn đang lẩn trốn để làm việc xấu, nên xác định được vị trí của Việt Vô Hoan là cậu lập tức chạy tới.
An Long chỉ vào Việt Vô Hoan, tức giận đến nói không ra lời: "Ngươi ngươi ngươi!"
Việt Vô Hoan oan ức nhỏ nhẹ: "Ta đâu có lừa ngài."
Tống Thanh Thời một bước nhảy vọt tới trước mặt Việt Vô Hoan, cẩn thận kiểm tra xem y có bị thương không, sốt sắng hỏi: "Tên đó ức hiếp ngươi rồi à?"
Mặc dù cậu không thấy được quá trình, nhưng giữa Alaska hung ác bá đạo với thiên sứ nhỏ điềm đạm đáng yêu, ai đúng ai sai còn cần phải nghĩ à? Người bệnh tâm lý yếu ớt với tiên tôn da dày thịt béo, ai mạnh ai yếu còn cần phải nghĩ à? Huống hồ An Long chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể giết Việt Vô Hoan một trăm lần rồi biết không! Nhất định phải bảo vệ thiên sứ nhỏ của cậu cho thật tốt! Thà rằng không lấy đầu tư cũng phải bảo vệ cho bằng được!
Sự thiên vị của Tống Thanh Thời cực kì thẳng thắn, hùng hồn.
An Long ở sau lưng cậu liều mạng nháy mắt với Việt Vô Hoan, mang theo sự uy hiếp cực kì lớn.
Việt Vô Hoan nhìn một chút, dịu dàng bênh vực hắn: "Không có, An tiên tôn đối xử với ta rất tốt, ngài ấy đang nói đùa với ta thôi."
Tống Thanh Thời nghi ngờ quay lại nhìn An Long, đan hỏa trên người vẫn chưa tắt, mơ hồ có xu hướng đổi sang thành độc hỏa.
Trong nháy mắt An Long đã biến sang gương mặt tươi cười thiện lành: "Ta nào dám ức hiếp hắn, chỉ tùy tiện tâm sự mấy câu, kể chuyện cười thôi mà."
"Đúng vậy." Việt Vô Hoan tiếp tục khuyên nhủ: "Tôn chủ, ta hiếm khi ra ngoài nên rất tò mò với thế giới bên ngoài, An tiên tôn lại là người thích kể chuyện, hạ mình nói với ta rất nhiều chuyện thú vị, ta nghe đến vui vẻ vô cùng."
An Long theo đó bá vai Việt Vô Hoan, vỗ ngực mình, cười to nói: "Ta với hắn vừa gặp đã thân nên muốn làm bằng hữu với nhau ấy mà."
Việt Vô Hoan mỉm cười thừa nhận: "An tiên tôn thật sự không hề ức hiếp ta."
Lửa trên người Tống Thanh Thời dần tắt, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Có đúng thế không?"
Hai người đồng thời gật đầu: "Đúng thế."
Tống Thanh Thời có chút hoang mang gãi đầu, cậu thấy An Long dùng tư thế rất ngang ngược chặn đường Việt Vô Hoan không cho đi, lửa trong lòng lập tức bùng cháy, đúng là không để ý bọn họ đang làm cái gì, chẳng lẽ là cậu hiểu lầm thật?
"Ta có việc đi trước đây, lần sau lại tìm ngươi chơi nhé." An Long giấu sự uy hiếp trong tiếng chào với Việt Vô Hoan, sau đó kéo Tống Thanh Thời theo: "Đi, ta với ngươi đi xem xem bồn nuôi cấy ngày hôm qua đã có thành quả chưa."
"Đừng giận, ta thật sự không dám ức hiếp người thủy tinh của ngươi đâu mà."
"Điều thứ 72."
"Rồi rồi rồi, không nói nữa, đi uống rượu với ta đi."
"Không đi."
"..."
Việt Vô Hoan quy củ hành lễ, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Cổ Vương Tây Lâm đứng trên ngôi vị cao quý lâu ngày, bình thường cũng không cần phải suy tính thấu đáo, bạo lực đã đủ đề nghiền ép tất cả.
Cho nên, sự thăm dò và tâm tư của hắn thật quá rõ ràng nông cạn, rất dễ đoán được.
Hắn điều tra quá khứ dơ bẩn kia, xem thường y, hoài nghi sau lưng y có người, hoài nghi y có tâm tư không tốt với Dược Vương Cốc, hoài nghi y bừng từng dã tâm, thậm chí còn hoài nghi tình cảm y dành cho Tống Thanh Thời. Nhưng lại lo lắng không có chứng cứ để làm loạn, sợ Tống Thanh Thời trở mặt với hắn nên cũng không dám điều tra công khai, chỉ đành tùy tiện tìm cớ mà dây dưa, từng chút thăm dò bộ mặt thật của y, sau đó nghiền chết y.
Việc này không khó để giải quyết.
Nếu Cổ Vương Tây Lâm đã muốn chứng kiến bộ mặt thật của y, vậy thì y sẽ để cho hắn nhìn.
Chỉ mong hắn chịu được thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất