Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện
Chương 24: Sinh lý vệ sinh
Edit: Ry
Bệnh tình của Việt Vô Hoan phát tác quá nhanh, không thể khống chế được.
Tống Thanh Thời chỉ có thể dùng châm cứu khiến y ngất xỉu, rồi tiến hành bước xử lý tiếp theo.
Trơ mắt nhìn bệnh nhân vất vả trị liệu hơn nửa năm, bệnh tình bỗng chuyển biến xấu, trong chớp mắt đã xóa đi tất cả cố gắng, Tống Thanh Thời cảm giác như mình đã về lại thời điểm khi chuột bạch trong phòng thí nghiệm chết sạch. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, rất muốn khóc, nhưng bây giờ không thể khóc.
Trên con đường nghiên cứu Y học, thất bại là phần lớn, thành công chỉ là may mắn ngẫu nhiên.
Tống Thanh Thời có lịch sử thất bại rất phong phú, đã đối mặt với đủ loại cản trở. Chuyện cần làm lúc này là đứng dậy thu dọn chiến trường, tìm kiếm sai lầm, lại bắt đầu phương án trị liệu mới.
Cậu cẩn thận kiểm tra cơ thể Việt Vô Hoan, từ trong cơ thể y lấy ra được một con huyễn cổ no nê, sau khi xác định thủ phạm của thảm kịch, cậu lại rơi vào hoang mang. Có rất nhiều cổ thuật có thể sử dụng để chữa bệnh hoặc chế độc, Tống Thanh Thời đã quen biết An Long mấy trăm năm, tình cảm sâu đậm, hai người thường xuyên giao lưu học thuật, trao đổi tài nguyên, cho nên cậu cũng có tri thức rất phong phú với cổ trùng, biết được công hiệu và năng lực của phần lớn cổ trùng ở Tây Lâm.
Không phải tất cả cổ trùng đều có hại, huyễn cổ nằm trong số không có hại, nó có thể dẫn đến mộng cảnh rất tốt đẹp, trong mộng cảnh đó nó sẽ thỏa mãn tất cả mọi dục vọng, khuyết điểm duy nhất là nó dễ dàng khiến người ta bị nghiện, có thể nói là thuốc phiện trong giới cổ trùng. Thế nên Vạn Cổ Môn đã lập ra quy định, nghiêm cấm người trong môn trồng loại cổ này trên người, chỉ sợ ý chí không đủ kiên cường, đắm chìm trong đó mà quên đi hiện thực tu hành.
An Long đã từng mang tới một con huyễn cổ cho nguyên thân làm thí nghiệm. Nguyên thân ở trong mộng cảnh có được một núi dược liệu quý giá lấy mãi không hết ở Dược Vương Cốc, trong kho có đủ loại thần dược trong truyền thuyết, muốn gì có nấy, lò luyện đan vạc báu đều là thần khí, tất cả dược phó đều thông minh lanh lợi, khiến hắn vui vẻ trốn trong nhà suốt mười năm làm nghiên cứu. Tiếc rằng, huyễn cổ sẽ luôn để lại một sơ hở cho người bị mê hoặc, nếu như phát hiện ra sơ hở đó thì sẽ thoát khỏi mộng cảnh, lúc ấy hắn phát hiện ra thuộc tính của một phần dược liệu không đúng, thành phẩm luyện ra rất kì quái...
Dù là vậy, thế giới trong mộng cảnh thật đúng là cực lạc nhân gian, thỏa mãn tất cả dục vọng, thoải mái làm mọi điều, khiến hắn lưu luyến quên lối về.
Sau khi tỉnh lại, hắn kể với An Long những sung sướng của mình, còn biểu thị muốn thử thêm lần nữa.
Không biết vì sao An Long lại đen mặt, tức giận thật lâu, có nói thế nào cũng không chịu để hắn chơi huyễn cổ thêm lần nữa...
Tống Thanh Thời lấy lại tinh thần từ trong tiếc nuối, một lần nữa xác định huyễn cổ không có gì khác thường, sau đó nhìn Việt Vô Hoan mặt trắng bệch nằm trên giường, trong lòng rất thật khó chịu, nghĩ mãi cũng không ra ở trong mộng cảnh y đã gặp phải chuyện gì mà trở nên như vậy. Cậu đốt an hồn hương lên, rót vào dược vật an thần cho Việt Vô Hoan, sau đó cởi xuống đai lưng, tháo lớp áo ngoài, đâm thêm mấy châm, dùng linh lực để xoa bóp, khiến cơ thể căng cứng dần thả lỏng.
Mắt phượng đóng chặt, lệ chí như máu, cuối cùng mỹ nhân cũng ngủ say.
Tống Thanh Thời không nhịn được dùng ngón tay sờ lên viên lệ chí đẹp đến mức yêu dị kia, cậu luôn cảm thấy viên lệ chí này có phần quyến rũ quá mức.
Dường như Việt Vô Hoan cảm giác được sự đụng chạm, thống khổ hơi run rẩy.
Tống Thanh Thời vội vàng rụt tay về, tiếp tục đàng hoàng châm kim và xoa bóp.
Mùi của an hồn hương dần tràn ngập gian phòng, làm dịu đi hơi thở, tiếng hít thở trong bóng tối dần trở nên êm ả.
Tống Thanh Thời thu hồi kim châm cứu, cuối cùng cũng có thời gian để đau lòng khổ sở, xét lại sai lầm của mình.
Cậu là một bác sĩ quá không đáng tin, bỏ qua việc bệnh nhân có thể vì không muốn người bên cạnh lo lắng mà cố giả vờ vui cười, che giấu bệnh tình, để thường ngày sinh hoạt như một người bình thường.
Việt Vô Hoan là một người cực kỳ thông minh, mà y còn có khả năng diễn xuất tinh tế, hoàn toàn có thể phơi bày ra bộ dáng của người bệnh đã chuyển biến tốt đẹp.
Bây giờ nghiêm túc nghĩ kĩ lại, hàng ngày có không ít chi tiết nhỏ có thể chứng minh điều đó, ví dụ như:
Việt Vô Hoan cực kì sợ sẽ khiến cậu thất vọng, chưa từng cãi lại, luôn thỏa hiệp, gần như không có nguyên tắc.
Việt Vô Hoan rất ít khi tỏ ra thích cái gì đó, toàn bộ sở thích của y đều là thuận theo suy nghĩ của cậu.
Việt Vô Hoan chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của cậu, như thể y vì cậu mà sống vậy.
Toàn bộ những điều này đều không đúng.
Không có một người bình thường nào sẽ hèn mọn như thế ở trước mặt một người khác, hèn mọn đến mức từ bỏ tất cả mọi thứ của bản thân.
Tống Thanh Thời càng nghĩ càng khổ sở, cậu phát hiện ra mình còn không biết Việt Vô Hoan thích ăn món gì, thích màu gì, thứ gì... Cậu chữa khỏi cho cơ thể của Việt Vô Hoan, nhưng chưa bao giờ thật sự tìm hiểu trái tim y. Thậm chí cậu còn sợ những chuyện xấu xa ghê tởm kia mà không dám chạm vào quá khứ của Việt Vô Hoan, muốn làm một con đà điểu, chờ nó tự lành vết.
Nhưng mà từ trước đến nay, những ung nhọt giấu đi không bao giờ tự mình lành lại, nó sẽ chỉ càng ăn sâu vào da thịt, cuối cùng làm mục nát cả xương cốt bên trong.
Tống Thanh Thời hít một hơi thật sâu, xác định phương hướng của đợt trị liệu tiếp theo.
Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất là... Đi dạy dỗ lại con Alaska gây họa kia!
...
Đan hỏa độc hỏa bay tán loạn, vài tòa kiến trúc đã hóa tro tàn, An Long trốn vào núi giả, đám dược phó nhao nhao né tránh.
An Long bị đốt cho gào khóc chạy loạn, hắn vốn đang vui mừng rạo rực muốn thảo luận với Tống Thanh Thời chuyện đầu tư, muốn cố gắng gây khó dễ, nhân cơ hội đặt ra thêm mấy cái phúc lợi. Không ngờ Tống Thanh Thời vừa quay đầu đã trở mặt, không cần đầu tư, mặc kệ nghiên cứu, gần như muốn đánh hắn đến chết, vất vả lắm hắn mới biết được nguyên nhân, kinh hãi trợn mắt há mồm, liều mạng cầu xin tha thứ.
"Ta không biết hắn thật sự là người làm từ thủy tinh! Ngay cả huyễn cổ cũng không chịu nổi!"
"Ta đã nhắc ngươi rồi cơ mà?!"
"Ta chỉ muốn đùa một chút thôi!"
"Điều thứ mười hai! Không được phép đùa với hắn! Ngươi quên rồi à?!"
"Chúng ta không phải là đối tác à?! Ta lập tức truyền tin mang linh thạch đến cho ngươi!"
"Hợp tác tan vỡ! Không cần linh thạch!"
"..."
An Long bị đốt cho thê thảm, đưa ra rất nhiều hứa hẹn nhục nhã mất chủ quyền, Tống Thanh Thời xả hết lửa giận trong lòng mới miễn cưỡng buông tha hắn, còn bắt hắn phải bổ sung thêm tài liệu chi tiết về huyễn cổ, để xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
"Tổ thần làm chứng, huyễn cổ chỉ là khơi dậy dục vọng, tuyệt đối sẽ không gây ác mộng cho con người, nếu không sao ta dám để ngươi dùng chứ?" An Long oan ức ngồi trên bậc thang, vừa dùng cổ trùng và thuốc trị thương chữa trị vết bỏng trên người vừa nói: "Ta chơi cổ nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thấy trường hợp nào mà huyễn cổ khiến cho người ta sụp đổ cả. Đại đồ đệ nhà ngươi là tên đầu tiên kể từ lúc khai thiên lập địa đến giờ luôn, ta cũng muốn biết là vì sao. Nhìn rõ ràng là một người bình thường mà lại bệnh nặng như vậy, xì..."
Tống Thanh Thời cũng ngồi trên bậc thang, thấy hắn bắt đầu có xu hướng lạc đề, lập tức ngắt lời: "Nói cho đàng hoàng."
An Long bĩu môi, tiếp tục nói: "Ngươi muốn biết hắn gặp phải chuyện gì trong mộng cảnh cũng không khó, trong cơ thể của huyễn cổ chắc chắn còn sót lại một phần mảnh vỡ của mộng cảnh, không nhiều, hẳn là chỉ có những tình cảm mãnh liệt nhất thôi. Ngươi có thể đưa huyễn cổ vào trong cơ thể mình để trực tiếp xem xét." Đây là cách dùng đã bị che giấu của huyễn cổ, hắn vốn định lấy huyễn cổ ra khỏi cơ thể Việt Vô Hoan rồi đưa vào trong người Tống Thanh Thời, để cho cái tên trong đầu ngoài chữa bệnh ra thì không có cái gì này hiểu rõ đại đồ đệ của mình là loại mặt hàng gì, tiện thể biết thêm chút chuyện gió trăng.
Hiện giờ hắn không dám làm như vậy, dù không sợ bị Tống Thanh Thời phạt quỳ ván giặt đồ thì cũng sợ bị liệt vào sổ đen của Dược Vương Cốc.
An Long đang liều mạng nghĩ cách thoát ra khói sổ đen...
Tống Thanh Thời rất động lòng với đề nghị này, nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu: "Trong mộng cảnh có rất nhiều thứ là bí mật của Việt Vô Hoan, cần phải có sự cho phép của y mới có thể vào xem, đợi y tỉnh rồi ta sẽ đi hỏi..."
An Long không hiểu được: "Ngươi là vì muốn tốt cho y thì cứ trực tiếp vào xem là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Tống Thanh Thời cây ngay không sợ chết đứng hỏi lại: "Ta có thể vì muốn tốt cho ngươi mà đi điều tra bí mật của ngươi không?"
Cơ thể An Long cứng lại, đen mặt không nói gì.
Cuộc thảo luận rơi vào cục diện bế tắc, cả hai người đều không nói gì.
Tống Thanh Thời lại một lần nữa thả thần niệm kiểm tra lại dấu hiệu sinh mạng của Việt Vô Hoan ở trong phòng, nghĩ phương án trị liệu đến đau cả đầu. Lúc cùng đường bí lối, cậu bỗng nghĩ đến liệu có phải là vì mình thiếu sự đồng cảm với những chuyện này không? Cái người cả hai đời đều chưa một lần lái máy bay sao có thể hiểu được cảm giác khi bị những người đàn ông đè ra ép làm mấy chuyện buồn nôn kia được? Không hiểu thì sao tìm được nguyên nhân?
Thần Nông phải nếm trăm loại thảo dược, nhận hết trăm loại độc tính, mới ra được dược lý.
Có phải cậu cũng nên thử bắt chước không nhỉ?
"Chắc là đau lắm nhỉ?" Tống Thanh Thời lặng lẽ sờ ra sau mông, cậu tự nhủ, tri thức của cậu về mấy chuyện này đều đến từ môn sinh lý vệ sinh, nhưng mà sách giáo khoa cũng chỉ nói về chuyện giữa nam và nữ, nam nam như thế nào lại thuộc về chương trình tự học, không nằm trong danh sách học tập của sinh viên Tống chăm ngoan, nhưng có cảm giác bị xé ra sẽ đau lắm.
An Long nhìn thấy động tác của cậu, lỗ tai dựng lên: "Cái gì đau cơ?"
Mặc dù sở trường của Cổ Vương Tây Lâm là giết người, nhưng phương diện chữa trị cũng ở cấp bậc đại sư, nếu không thì cũng không vào được cửa của Dược Vương Cốc.
Tống Thanh Thời cảm thấy vẫn có thể giao lưu học thuật với hắn một chút: "Chuyện giường chiếu giữa nam với nam ấy, ngươi biết không?"
An Long dùng sức đè xuống khóe miệng sắp toác cả ra rồi, nghiêm túc nói: "Biết chút chút."
Tống Thanh Thời hoài nghi nhìn con Alaska này.
Cả người An Long tỏa ra hào quang ngay thẳng, tràn ngập chính khí, như thể đã cải tạo thành công trong nhà giam, hoàn toàn thay đổi, bất cứ lúc nào cũng có thể làm tấm gương đạo đức sáng ngời, bước lên sân khấu diễn thuyết tám điều quang vinh tám điều hổ thẹn, ngay lập tức sẽ kính dâng trái tim nhiệt huyết của mình cho chủ nghĩa xã hội.
Xem ra là hối lỗi thật rồi.
_________________
Cả nhà năm mới vui vẻ nha~
Bệnh tình của Việt Vô Hoan phát tác quá nhanh, không thể khống chế được.
Tống Thanh Thời chỉ có thể dùng châm cứu khiến y ngất xỉu, rồi tiến hành bước xử lý tiếp theo.
Trơ mắt nhìn bệnh nhân vất vả trị liệu hơn nửa năm, bệnh tình bỗng chuyển biến xấu, trong chớp mắt đã xóa đi tất cả cố gắng, Tống Thanh Thời cảm giác như mình đã về lại thời điểm khi chuột bạch trong phòng thí nghiệm chết sạch. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, rất muốn khóc, nhưng bây giờ không thể khóc.
Trên con đường nghiên cứu Y học, thất bại là phần lớn, thành công chỉ là may mắn ngẫu nhiên.
Tống Thanh Thời có lịch sử thất bại rất phong phú, đã đối mặt với đủ loại cản trở. Chuyện cần làm lúc này là đứng dậy thu dọn chiến trường, tìm kiếm sai lầm, lại bắt đầu phương án trị liệu mới.
Cậu cẩn thận kiểm tra cơ thể Việt Vô Hoan, từ trong cơ thể y lấy ra được một con huyễn cổ no nê, sau khi xác định thủ phạm của thảm kịch, cậu lại rơi vào hoang mang. Có rất nhiều cổ thuật có thể sử dụng để chữa bệnh hoặc chế độc, Tống Thanh Thời đã quen biết An Long mấy trăm năm, tình cảm sâu đậm, hai người thường xuyên giao lưu học thuật, trao đổi tài nguyên, cho nên cậu cũng có tri thức rất phong phú với cổ trùng, biết được công hiệu và năng lực của phần lớn cổ trùng ở Tây Lâm.
Không phải tất cả cổ trùng đều có hại, huyễn cổ nằm trong số không có hại, nó có thể dẫn đến mộng cảnh rất tốt đẹp, trong mộng cảnh đó nó sẽ thỏa mãn tất cả mọi dục vọng, khuyết điểm duy nhất là nó dễ dàng khiến người ta bị nghiện, có thể nói là thuốc phiện trong giới cổ trùng. Thế nên Vạn Cổ Môn đã lập ra quy định, nghiêm cấm người trong môn trồng loại cổ này trên người, chỉ sợ ý chí không đủ kiên cường, đắm chìm trong đó mà quên đi hiện thực tu hành.
An Long đã từng mang tới một con huyễn cổ cho nguyên thân làm thí nghiệm. Nguyên thân ở trong mộng cảnh có được một núi dược liệu quý giá lấy mãi không hết ở Dược Vương Cốc, trong kho có đủ loại thần dược trong truyền thuyết, muốn gì có nấy, lò luyện đan vạc báu đều là thần khí, tất cả dược phó đều thông minh lanh lợi, khiến hắn vui vẻ trốn trong nhà suốt mười năm làm nghiên cứu. Tiếc rằng, huyễn cổ sẽ luôn để lại một sơ hở cho người bị mê hoặc, nếu như phát hiện ra sơ hở đó thì sẽ thoát khỏi mộng cảnh, lúc ấy hắn phát hiện ra thuộc tính của một phần dược liệu không đúng, thành phẩm luyện ra rất kì quái...
Dù là vậy, thế giới trong mộng cảnh thật đúng là cực lạc nhân gian, thỏa mãn tất cả dục vọng, thoải mái làm mọi điều, khiến hắn lưu luyến quên lối về.
Sau khi tỉnh lại, hắn kể với An Long những sung sướng của mình, còn biểu thị muốn thử thêm lần nữa.
Không biết vì sao An Long lại đen mặt, tức giận thật lâu, có nói thế nào cũng không chịu để hắn chơi huyễn cổ thêm lần nữa...
Tống Thanh Thời lấy lại tinh thần từ trong tiếc nuối, một lần nữa xác định huyễn cổ không có gì khác thường, sau đó nhìn Việt Vô Hoan mặt trắng bệch nằm trên giường, trong lòng rất thật khó chịu, nghĩ mãi cũng không ra ở trong mộng cảnh y đã gặp phải chuyện gì mà trở nên như vậy. Cậu đốt an hồn hương lên, rót vào dược vật an thần cho Việt Vô Hoan, sau đó cởi xuống đai lưng, tháo lớp áo ngoài, đâm thêm mấy châm, dùng linh lực để xoa bóp, khiến cơ thể căng cứng dần thả lỏng.
Mắt phượng đóng chặt, lệ chí như máu, cuối cùng mỹ nhân cũng ngủ say.
Tống Thanh Thời không nhịn được dùng ngón tay sờ lên viên lệ chí đẹp đến mức yêu dị kia, cậu luôn cảm thấy viên lệ chí này có phần quyến rũ quá mức.
Dường như Việt Vô Hoan cảm giác được sự đụng chạm, thống khổ hơi run rẩy.
Tống Thanh Thời vội vàng rụt tay về, tiếp tục đàng hoàng châm kim và xoa bóp.
Mùi của an hồn hương dần tràn ngập gian phòng, làm dịu đi hơi thở, tiếng hít thở trong bóng tối dần trở nên êm ả.
Tống Thanh Thời thu hồi kim châm cứu, cuối cùng cũng có thời gian để đau lòng khổ sở, xét lại sai lầm của mình.
Cậu là một bác sĩ quá không đáng tin, bỏ qua việc bệnh nhân có thể vì không muốn người bên cạnh lo lắng mà cố giả vờ vui cười, che giấu bệnh tình, để thường ngày sinh hoạt như một người bình thường.
Việt Vô Hoan là một người cực kỳ thông minh, mà y còn có khả năng diễn xuất tinh tế, hoàn toàn có thể phơi bày ra bộ dáng của người bệnh đã chuyển biến tốt đẹp.
Bây giờ nghiêm túc nghĩ kĩ lại, hàng ngày có không ít chi tiết nhỏ có thể chứng minh điều đó, ví dụ như:
Việt Vô Hoan cực kì sợ sẽ khiến cậu thất vọng, chưa từng cãi lại, luôn thỏa hiệp, gần như không có nguyên tắc.
Việt Vô Hoan rất ít khi tỏ ra thích cái gì đó, toàn bộ sở thích của y đều là thuận theo suy nghĩ của cậu.
Việt Vô Hoan chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của cậu, như thể y vì cậu mà sống vậy.
Toàn bộ những điều này đều không đúng.
Không có một người bình thường nào sẽ hèn mọn như thế ở trước mặt một người khác, hèn mọn đến mức từ bỏ tất cả mọi thứ của bản thân.
Tống Thanh Thời càng nghĩ càng khổ sở, cậu phát hiện ra mình còn không biết Việt Vô Hoan thích ăn món gì, thích màu gì, thứ gì... Cậu chữa khỏi cho cơ thể của Việt Vô Hoan, nhưng chưa bao giờ thật sự tìm hiểu trái tim y. Thậm chí cậu còn sợ những chuyện xấu xa ghê tởm kia mà không dám chạm vào quá khứ của Việt Vô Hoan, muốn làm một con đà điểu, chờ nó tự lành vết.
Nhưng mà từ trước đến nay, những ung nhọt giấu đi không bao giờ tự mình lành lại, nó sẽ chỉ càng ăn sâu vào da thịt, cuối cùng làm mục nát cả xương cốt bên trong.
Tống Thanh Thời hít một hơi thật sâu, xác định phương hướng của đợt trị liệu tiếp theo.
Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất là... Đi dạy dỗ lại con Alaska gây họa kia!
...
Đan hỏa độc hỏa bay tán loạn, vài tòa kiến trúc đã hóa tro tàn, An Long trốn vào núi giả, đám dược phó nhao nhao né tránh.
An Long bị đốt cho gào khóc chạy loạn, hắn vốn đang vui mừng rạo rực muốn thảo luận với Tống Thanh Thời chuyện đầu tư, muốn cố gắng gây khó dễ, nhân cơ hội đặt ra thêm mấy cái phúc lợi. Không ngờ Tống Thanh Thời vừa quay đầu đã trở mặt, không cần đầu tư, mặc kệ nghiên cứu, gần như muốn đánh hắn đến chết, vất vả lắm hắn mới biết được nguyên nhân, kinh hãi trợn mắt há mồm, liều mạng cầu xin tha thứ.
"Ta không biết hắn thật sự là người làm từ thủy tinh! Ngay cả huyễn cổ cũng không chịu nổi!"
"Ta đã nhắc ngươi rồi cơ mà?!"
"Ta chỉ muốn đùa một chút thôi!"
"Điều thứ mười hai! Không được phép đùa với hắn! Ngươi quên rồi à?!"
"Chúng ta không phải là đối tác à?! Ta lập tức truyền tin mang linh thạch đến cho ngươi!"
"Hợp tác tan vỡ! Không cần linh thạch!"
"..."
An Long bị đốt cho thê thảm, đưa ra rất nhiều hứa hẹn nhục nhã mất chủ quyền, Tống Thanh Thời xả hết lửa giận trong lòng mới miễn cưỡng buông tha hắn, còn bắt hắn phải bổ sung thêm tài liệu chi tiết về huyễn cổ, để xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
"Tổ thần làm chứng, huyễn cổ chỉ là khơi dậy dục vọng, tuyệt đối sẽ không gây ác mộng cho con người, nếu không sao ta dám để ngươi dùng chứ?" An Long oan ức ngồi trên bậc thang, vừa dùng cổ trùng và thuốc trị thương chữa trị vết bỏng trên người vừa nói: "Ta chơi cổ nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thấy trường hợp nào mà huyễn cổ khiến cho người ta sụp đổ cả. Đại đồ đệ nhà ngươi là tên đầu tiên kể từ lúc khai thiên lập địa đến giờ luôn, ta cũng muốn biết là vì sao. Nhìn rõ ràng là một người bình thường mà lại bệnh nặng như vậy, xì..."
Tống Thanh Thời cũng ngồi trên bậc thang, thấy hắn bắt đầu có xu hướng lạc đề, lập tức ngắt lời: "Nói cho đàng hoàng."
An Long bĩu môi, tiếp tục nói: "Ngươi muốn biết hắn gặp phải chuyện gì trong mộng cảnh cũng không khó, trong cơ thể của huyễn cổ chắc chắn còn sót lại một phần mảnh vỡ của mộng cảnh, không nhiều, hẳn là chỉ có những tình cảm mãnh liệt nhất thôi. Ngươi có thể đưa huyễn cổ vào trong cơ thể mình để trực tiếp xem xét." Đây là cách dùng đã bị che giấu của huyễn cổ, hắn vốn định lấy huyễn cổ ra khỏi cơ thể Việt Vô Hoan rồi đưa vào trong người Tống Thanh Thời, để cho cái tên trong đầu ngoài chữa bệnh ra thì không có cái gì này hiểu rõ đại đồ đệ của mình là loại mặt hàng gì, tiện thể biết thêm chút chuyện gió trăng.
Hiện giờ hắn không dám làm như vậy, dù không sợ bị Tống Thanh Thời phạt quỳ ván giặt đồ thì cũng sợ bị liệt vào sổ đen của Dược Vương Cốc.
An Long đang liều mạng nghĩ cách thoát ra khói sổ đen...
Tống Thanh Thời rất động lòng với đề nghị này, nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu: "Trong mộng cảnh có rất nhiều thứ là bí mật của Việt Vô Hoan, cần phải có sự cho phép của y mới có thể vào xem, đợi y tỉnh rồi ta sẽ đi hỏi..."
An Long không hiểu được: "Ngươi là vì muốn tốt cho y thì cứ trực tiếp vào xem là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Tống Thanh Thời cây ngay không sợ chết đứng hỏi lại: "Ta có thể vì muốn tốt cho ngươi mà đi điều tra bí mật của ngươi không?"
Cơ thể An Long cứng lại, đen mặt không nói gì.
Cuộc thảo luận rơi vào cục diện bế tắc, cả hai người đều không nói gì.
Tống Thanh Thời lại một lần nữa thả thần niệm kiểm tra lại dấu hiệu sinh mạng của Việt Vô Hoan ở trong phòng, nghĩ phương án trị liệu đến đau cả đầu. Lúc cùng đường bí lối, cậu bỗng nghĩ đến liệu có phải là vì mình thiếu sự đồng cảm với những chuyện này không? Cái người cả hai đời đều chưa một lần lái máy bay sao có thể hiểu được cảm giác khi bị những người đàn ông đè ra ép làm mấy chuyện buồn nôn kia được? Không hiểu thì sao tìm được nguyên nhân?
Thần Nông phải nếm trăm loại thảo dược, nhận hết trăm loại độc tính, mới ra được dược lý.
Có phải cậu cũng nên thử bắt chước không nhỉ?
"Chắc là đau lắm nhỉ?" Tống Thanh Thời lặng lẽ sờ ra sau mông, cậu tự nhủ, tri thức của cậu về mấy chuyện này đều đến từ môn sinh lý vệ sinh, nhưng mà sách giáo khoa cũng chỉ nói về chuyện giữa nam và nữ, nam nam như thế nào lại thuộc về chương trình tự học, không nằm trong danh sách học tập của sinh viên Tống chăm ngoan, nhưng có cảm giác bị xé ra sẽ đau lắm.
An Long nhìn thấy động tác của cậu, lỗ tai dựng lên: "Cái gì đau cơ?"
Mặc dù sở trường của Cổ Vương Tây Lâm là giết người, nhưng phương diện chữa trị cũng ở cấp bậc đại sư, nếu không thì cũng không vào được cửa của Dược Vương Cốc.
Tống Thanh Thời cảm thấy vẫn có thể giao lưu học thuật với hắn một chút: "Chuyện giường chiếu giữa nam với nam ấy, ngươi biết không?"
An Long dùng sức đè xuống khóe miệng sắp toác cả ra rồi, nghiêm túc nói: "Biết chút chút."
Tống Thanh Thời hoài nghi nhìn con Alaska này.
Cả người An Long tỏa ra hào quang ngay thẳng, tràn ngập chính khí, như thể đã cải tạo thành công trong nhà giam, hoàn toàn thay đổi, bất cứ lúc nào cũng có thể làm tấm gương đạo đức sáng ngời, bước lên sân khấu diễn thuyết tám điều quang vinh tám điều hổ thẹn, ngay lập tức sẽ kính dâng trái tim nhiệt huyết của mình cho chủ nghĩa xã hội.
Xem ra là hối lỗi thật rồi.
_________________
Cả nhà năm mới vui vẻ nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất