Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện
Chương 38: Kỳ độc mãn tính
Edit: Ry
An Long nới lỏng tay, bắt đầu ép hỏi chuyện thiên kiếp.
Tống Thanh Thời cũng rất phiền muộn: "Không biết, tự dưng lôi kéo đến."
"Ngươi làm nghiên cứu trái thiên lí? Hay là luyện đan dược nghịch thiên? Bị kẻ thù hãm hại?" An Long vì chuyện này mà đưa ra vô số suy đoán, thế nhưng có làm sao cũng không đoán ra là Việt Vô Hoan lên Trúc Cơ lại gây ra thiên kiếp, loại chuyện này hắn chưa từng nghe nói, mà dựa theo điều tra của hắn thì thiên kiếp khi đó có cường độ ngang với độ kiếp của Nguyên Anh, cho nên cái này chỉ có thể tính lên người Tống Thanh Thời: "Sẽ không phải là ngươi thử độ kiếp lên Phân Thần chứ?"
Tống Thanh Thời quả quyết phủ nhận: "Tất cả đều không phải! Là ông trời tự dưng giở chứng!"
Làm một người nghiên cứu khoa học cẩn thận chặt chẽ, cậu không cho rằng việc này liên quan đến Việt Vô Hoan, cái loại rác rưởi như Kim Phỉ Nhận với Tạ Khuyết còn không bị sét đánh thì một người phàm thiện lương điềm đạm như Việt Vô Hoan sao có thể bị ông trời trừng phạt? Trận lôi kiếp này chỉ đơn thuần là trùng hợp thôi!
Cậu suy đoán: "Có lẽ là ma tu độ kiếp thất bại, dùng Tá Mệnh Chi Thuật dịch chuyển lôi đến nơi này."
Tá Mệnh Chi Thuật là cấm thuật thất truyền của Ma tông, nghe nói có thể chuyển những vết thương trí mạng của bản thân sang cho người khác, nhưng điều kiện kích hoạt cực kì hà khắc, ngoài việc cần người cùng mệnh ra thì còn cần thiên thời địa lợi các kiểu.
Việt Vô Hoan bị bán vào sơn trang Kim Phượng từ nhiều năm trước, không hề có địa vị, để có được mệnh cách của y không khó.
Hai người đoán tới đoán lui cũng không ra kết quả, đành tạm thời bỏ qua việc này.
Tống Thanh Thời một lần nữa thử giảng đạo lý với con Alaska ngang ngược này: "Chuyện đột ngột xảy ra nên ta không kịp bàn giao bất cứ thứ gì. Việt Vô Hoan lại không thân với ngươi, thậm chí còn có chút khúc mắc, sao y dám xin ngươi giúp đỡ? Nếu như y không phong bế Dược Vương Cốc, việc này mà để lộ ra ngoài, ta cũng sẽ không sống nổi."
An Long cười lạnh: "Ngươi lại không biết thủ đoạn của tiểu tử kia rồi, ta còn tưởng rằng sau khi bị trọng thương, ngươi rơi vào tay y, bị y khống chế."
Tống Thanh Thời ù ù cạc cạc: "Nếu y muốn chiếm đoạt Dược Vương Cốc thì cứ thẳng tay giết ta là được, tội gì phải nhọc lòng cứu chữa cho ta rồi khống chế?"
An Long hận không thể nhúng đầu cậu vào nước cho tỉnh ra: "Ngươi không hiểu nam nhân!"
Tống Thanh Thời cảm thấy như hắn đang sỉ nhục mình: "Ta là nam nhân, sao lại không hiểu nam nhân?"
An Long phẫn nộ: "Ngươi không nghĩ là y ham muốn sắc đẹp của ngươi à?!"
Tống Thanh Thời trầm mặc, cậu nhìn chằm chằm vào mắt An Long hồi lâu, hoài nghi cái bộ phận này của hắn xảy ra vấn đề, nếu không sao có thể không thấy được là Việt Vô Hoan đẹp hơn cậu gấp mười lần hả? Huống hồ Việt Vô Hoan còn là nhân vật chính thụ, khuynh quốc khuynh thành, dịu dàng đáng yêu, chỉ có người khác mơ ước sắc đẹp của y thôi có được không?!
An Long cũng nhận ra mình lỡ lời, căm tức nghiêng đầu sang chỗ khác không nói nữa.
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút về những lời hắn vừa nói, phát hiện ra điểm đáng ngờ mới: "Tại sao ngươi lại cảm thấy Việt Vô Hoan muốn hại ta?"
Sau khi An Long nghi ngờ Dược Vương Cốc xảy ra chuyện, hắn vẫn luôn điều tra động tĩnh của Việt Vô Hoan. Dù có là bí cảnh hay là chuyện Sinh Tử Đài, những gì y làm đã vượt quá phạm vi của một tu sĩ Trúc Cơ thông thường, y không từ thủ đoạn, y ác độc với người khác, lại càng tàn nhẫn với bản thân, hành vi và lối suy nghĩ không có cái nào là bình thường.
Tiên giới biết đến y đã không còn là Vô Hoan công tử, mà thay thế bằng cái tên kẻ điên.
"Ngươi nghe ta nói." An Long sắp xếp lại từ ngữ, chuẩn bị kỹ càng để mách tội với Tống Thanh Thời, để cậu có thể đề phòng nhân vật nguy hiểm kia: "Tên kia ở trong bí cảnh..."
Bỗng, có người xông vào phạm vi cảnh giới của thần niệm, chặn lại lời hắn.
Việt Vô Hoan bê khay trà bánh mới, cười nhẹ xuất hiện trước mặt hai người, tự tay rót một chén trà cho An Long: "An tiên tôn đang nói chuyện thú vị gì vậy?"
An Long cũng không mong đợi đống cổ trùng dọa người kia có thể giữ chân y được lâu, thấy y mặt dày xuất hiện, hắn còn định mở miệng khinh bỉ.
Việt Vô Hoan cười hỏi: "Chẳng lẽ là ngài đang quan tâm đến bệnh tình của ta?"
An Long lập tức bị chặn họng, hắn nhìn sang Tống Thanh Thời ở bên cạnh mặt mày ngơ ngác, lại nhìn cái tên điên trước mắt, bỗng nhận ra mình tuyệt đối không được nói cho Tống Thanh Thời biết những chuyện điên rồ mà Việt Vô Hoan đã làm, nếu không chẳng phải là đang nói y vẫn chưa khỏi bệnh?
Tống Thanh Thời cực kỳ cực kỳ coi trọng bệnh tâm lý của y, nếu như cậu biết bệnh y vẫn còn chưa khỏi, chẳng những sẽ không ghét bỏ, mà còn sẽ dành cho y muôn vàn trìu mến, mọi loại săn sóc...
An Long nghiến răng, quyết định sắp xếp lại từ ngữ, nói y không hề điên, mà hoàn toàn là tâm tư ác độc, thâm hiểm thối nát.
Việt Vô Hoan quay người, lại thay Tống Thanh Thời châm trà dâng lên. Thấy dấu răng trên cánh tay cậu, y cười hỏi: "Tôn chủ bệnh nặng mới khỏi, để ta chuẩn bị chút dược thiện cho ngươi nhé? Vài ngày trước, ta tìm thấy trong bí cảnh vài viên Tử Vân Tham, rất thích hợp để tẩm bổ."
Một lần nữa An Long bị chặn họng, hắn nhớ tới hầu hết những việc Việt Vô Hoan làm, giờ xem ra thật sự là vì tìm thuốc chữa bệnh cho Tống Thanh Thời, có nói dối cũng sẽ không giấu được. Nếu như Tống Thanh Thời thật sự bị hại thì còn dễ nói, nhưng bây giờ Tống Thanh Thời êm đẹp ngồi ở đây, toàn bộ đều là công lao của yêu nghiệt này, giờ hắn nói thì là tố cáo hay là yêu cầu khen thưởng cho đối phương?
Còn lại mấy việc lặt vặt như giết người thì ở tiên giới chẳng đáng nhắc tới.
Số người hắn giết còn nhiều hơn y gấp mấy...
Về phần hắn mạnh mẽ xông vào Dược Vương Cốc bị thương bởi cạm bẫy của y, lại càng không thể so đo, tôn nghiêm của đại lão Nguyên Anh sao có thể chịu được...
An Long nếm trải cảm giác của Tống Thanh Thời khi bị hắn chọc tức thành cá nóc, mùi vị của có khổ mà không thể nói, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử này ở trong bí cảnh cũng không làm chuyện gì đặc biệt, chẳng qua là mấy vụ đoạt bảo thông thường thôi, cực kỳ tốt."
Việt Vô Hoan ngồi xuống với gương mặt tràn đầy vẻ thiện lương, y gật đầu nói: "Cảm tạ tiên tôn đã khen ngợi."
"Đừng khách khí." An Long bưng chén lên, không nhịn được vẫn phải giễu cợt: "Ngươi không hạ độc vào trà này chứ?"
Việt Vô Hoan nghiêm nghị nói: "An tiên tôn thật thích đùa giỡn, từ rất nhiều năm trước ta đã không cần loại thủ pháp thô bỉ này nữa rồi."
...
Tống Thanh Thời ôm Hạo Long dịu ngoan, hết nhìn An Long ở bên trái lại nhìn sang Việt Vô Hoan ở bên phải, cái người trì độn là cậu cũng biết hai người này như nước với lửa, bầu không khí cực kỳ hỏng bét. Nhưng mà cậu không biết nên khuyên như thế nào, dù sao thì bẫy Việt Vô Hoan sắp đặt đã khiến An Long bị thương, mà An Long kiểu gì cũng đã khiến Việt Vô Hoan thua thiệt ít nhiều.
Phương pháp tốt nhất để xử lý chuyện đánh nhau là trước tiên tách cả hai ra.
Tống Thanh Thời đang muốn mở miệng gọi dược phó đến đưa An Long về biệt viện Tĩnh Tâm, còn mình sẽ cùng Việt Vô Hoan về cung Phục Linh.
Bỗng nhiên, cậu nhìn lên giáp da của An Long, cảm thấy có gì đó là lạ. Tống Thanh Thời học y nhiều năm nên bị bệnh thích sạch sẽ nhẹ, ngày thường đều mặc quần áo màu trắng, cực kỳ ghét bị bẩn. An Long rất rõ chuyện đó, cho nên mỗi khi tới Dược Vương Cốc đều sẽ làm sạch bản thân trước, cho dù có đùa ác hay động tay động chân thì cũng chưa từng giày vò cậu về phương diện này.
Bây giờ An Long từ đầu đến chân đều là bùn lầy thối hoắc, hắn khiêng cậu cả một đường nên trên pháp y của cậu cũng bị dính bẩn đôi chỗ.
Chú pháp thanh tẩy là pháp thuật cơ bản mà mỗi tu sĩ trên tiên giới đều sẽ biết, chỉ trong chớp mắt là có thể gột sạch những thứ bẩn thỉu dính trên người.
Tại sao An Long lại không làm vậy?
Tống Thanh Thời suy nghĩ, thả thần niệm ra điều tra, sắc mặt thay đổi. Cậu lập tức vịn lấy Hạo Long, ráng chống người đứng lên, khập khiễng đi về phía An Long, kéo hắn dậy, nghiêm túc nói: "Tiểu Bạch bị thương, ta mang các ngươi đi nghỉ, tiện thể bôi chút thuốc luôn."
An Long thấy bộ dáng này của cậu, cõi lòng lập tức mềm nhũn, hắn giơ tay: "Này, có cần ta cõng ngươi không?"
Tống Thanh Thời lắc đầu, đạp lên sen đỏ: "Ta đâu có bị tàn phế, cứ để các ngươi cõng đến ôm đi thì còn ra cái thể thống gì?"
Chuyện cậu có thể làm, thì sẽ luôn tự túc...
Việt Vô Hoan cụp mắt, im lặng thu dọn đồ đạc trên bàn trà.
Tống Thanh Thời dắt An Long đến biệt viện Tĩnh Tâm hắn thường ở, ra lệnh cho hắn nằm xuống, sau đó dùng tay phải coi như còn linh hoạt điều tra vết thương của hắn. An Long thấy cậu đã phát hiện ra, cũng không cố gắng chống đỡ nữa, cuối cùng tháo xuống giáp da màu đen trên người.
Người cưỡng ép phá trận sương độc của Dược Vương Cốc, sao có thể không tổn hao lông tóc được?
Hắn bị bao vây trong trận mất mấy ngày, dưới lớp giáp là máu khô và bùn đất sậm màu xen lẫn cùng một chỗ, dán lên da thịt, trước ngực và phần bụng cũng có những đốm đen do bị độc tố ăn mòn, theo thời gian đã khuếch tán ra rất nhiều, dần thấm vào trong xương cốt. Loại độc này tên là "Cốt Túy", là một trong những loại kỳ độc mãn tính kinh khủng nhất trong «Nhiếp Thị Độc Kinh», ban đầu người trúng độc sẽ chỉ cảm thấy tê dại, sau đó độc tố dần ngấm vào tận xương, càng ngày càng đau đớn, cho đến khi xương cốt toàn thân vỡ vụn thành từng mảnh, cả người hóa thành bùn nhão.
Tống Thanh Thời ghét bỏ loại độc này quá tàn nhẫn, nên chưa từng sử dụng, cũng không bố trí trong trận sương độc, cho nên lúc đó mới không nhận ra.
Mặc dù An Long đã dùng cổ trùng và thuốc giải độc đặc chế để trì hoãn sự phát tác của độc tố, nhưng đã lâu như vậy rồi, độc đã thấm đến mặt ngoài của xương, đau đớn dữ dội. Chỉ là lúc đầu trong lòng có quá nhiều chuyện muốn hỏi, sau đó thì Việt Vô Hoan đột ngột xuất hiện, vì mặt mũi nên hắn vẫn luôn cố nén không nói.
"Ngươi vẫn luôn như vậy." Tống Thanh Thời dùng linh lực giúp hắn ngăn chặn độc tố khuếch tán, sau đó dùng U Hỏa dẫn độc ra ngoài, không nhịn được phải mắng: "Cắt vào tay hay vỡ đầu rách miệng, ngươi luôn tìm ta lăn lộn đầy đất ăn vạ, khi bị trọng thương thật thì lại ngoan cố không chịu hé răng, chết sống cũng phải làm như không có việc gì, ngươi không biết đau sao? Còn kéo dài nữa là xương cốt toàn thân ngươi sẽ vỡ nát, đến lúc đó ngay cả ta cũng không thể cứu ngươi nữa!"
An Long buồn bực không lên tiếng, mặc cậu giải độc chữa thương.
Công thể đặc thù của Tống Thanh Thời giúp cậu chống vạn độc, nên cậu luôn hút độc của người khác vào cơ thể mình, sau đó hòa tan nó.
U Hỏa màu đen không ngừng chuyển động, từng chút từng chút rút ra chất độc.
"Y đổi độc trong trận thành loại độc này là để lấy mạng ta." Đau đớn kịch liệt trên người An Long dần biến mất, hắn nặng nề mở miệng: "Ta không trách y, tranh đấu ở tiên giới vốn không nói đạo lý, đều là ngươi chết ta sống. Nếu ta còn sống xông vào Dược Vương Cốc, gặp được các ngươi, người chết sẽ là y. Thanh Thời, ta vừa mới nghĩ ra hai mươi tám phương pháp giết y, trong đó có tám loại chắc chắn ngươi sẽ không thể ngăn cản."
Tống Thanh Thời ngừng U Hỏa trong tay, ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn.
"Ta biết ngươi muốn nói ta là tu sĩ Nguyên Anh." An Long biết cậu muốn nói gì, giành trước nói ra: "Nhưng Việt Vô Hoan không phải tu sĩ Trúc Cơ bình thường! Không một tu sĩ Trúc Cơ nào sẽ có thể chất gần Kim Đan, có Huyết Vương Đằng, có toàn thân kịch độc, có nhiều trận pháp cổ quái, có đủ loại cơ quan ám khí không thể tưởng tượng được, có kiếm pháp mà luyện từ trong bụng mẹ cũng không ra nổi như vậy! Không ai sẽ có nhiều toan tính mưu kế như y! Nếu như lại để y tiếp tục phát triển, chắc chắn sẽ trở thành họa lớn trong lòng ta!"
Vốn cho rằng chỉ là con sâu cái kiến, vậy mà trong chớp mắt đã hóa bão giông, là do hắn đánh giá thấp y.
Tuy nói hiện tại còn không là gì, nhưng tất cả tu sĩ đều biết, phải giết mối nguy từ trong trứng.
Tống Thanh Thời lẩm bẩm: "Thế nhưng, ngươi đã không giết y."
An Long nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Giết y, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ? Sẽ không sống mái với ta ư?"
"Không thể." Tống Thanh Thời kiên định lắc đầu: "Y đã cứu mạng ta."
An Long chậm rãi kéo tay trái của cậu, cúi đầu xuống, nhìn da thịt non mịn hơn những nơi khác rất nhiều, thanh âm có chút khổ sở: "Nếu như... Người ở bên cạnh ngươi lúc ấy là ta, ngươi vốn dĩ sẽ không bị thương, ta sẽ dốc hết tất cả bảo vệ ngươi được bình an. Thế nhưng... Ngươi chưa từng cho ta cơ hội."
Hắn rất lớn mạnh, hắn rất hung hãn, hắn da dày thịt béo, hắn mặt dày mày dạn, hắn không mềm mại, hắn không nghe lời.
Ban đầu hắn đã cố ép mình giả vờ làm một con sói hung dữ, thế nhưng có giả thế nào cũng không giống.
Tống Thanh Thời biết mình nên nói chút gì đó an ủi, thế nhưng cậu có nói gì cũng đều cảm thấy quá yếu ớt mệt mỏi.
"Không trách ngươi, là lỗi của ta, là ta không bỏ được, đây là trừng phạt ta nên gánh chịu." An Long kéo cậu vào lòng, chôn mặt vào cổ Tống Thanh Thời, nhẹ nhàng hít hà mùi hương hắn luôn luyến tiếc, cuối cùng kêu lên những tiếng nghẹn ngào đau thương: "Thanh Thời, ta đau..."
_______________________________________
Hầy, An Long rốt cuộc cũng chỉ là nam phụ, mà nam phụ này về sau cũng mất chức luôn ấy...
Nói một vài vấn đề cho những bạn chưa rõ:
1. Tống Thanh Thời và nguyên thân là một, hay nói đúng hơn Thanh Thời chính là trái tim và 1 phần linh hồn của nguyên thân. Ở quyển 2 chương 33 đã nói về giấc mộng của Thanh Thời trước khi ẻm tỉnh dậy, ẻm nhìn thấy chính bản thân mình nhưng không có trái tim, nên ẻm đã đưa trái tim của mình cho thân xác ấy. Sau khi ẻm tỉnh dậy thì Vô Hoan cũng xác nhận là linh hồn ẻm có phần bị tách rời, y phải giúp ẻm dung hợp nó lại.
2. Xưng hô của Vô Hoan với Thanh Thời sau khi được hóa giải thân phận nô lệ - chủ nhân (khoảng 7-8 chương đầu) đã đổi từ nô - ngài thành ta-ngươi. Nếu xét theo thân phận tôn chủ của Thanh Thời (hay còn là sư phụ) thì đáng lẽ Vô Hoan kính trọng ẻm như vậy phải gọi là ngài mới đúng nhưng tác giả hoàn toàn để hai người xưng ta ngươi. Có thể là vì Thanh Thời muốn vậy (không muốn Vô Hoan hạ thấp bản thân) và cũng có thể là vì Vô Hoan mong muốn mình có thể ngang hàng với Thanh Thời.
3. Vô Hoan xưng hô với mọi người đều là ta ngươi. Nhưng xét theo vai vế và vì ảnh chuyên gia thảo mai trước mặt Thanh Thời thì mị để Vô Hoan xưng hô với An Long là ta - ngài cho nó đúng chất. Sau này hai thánh cào mặt nhau mị sẽ đổi thành ta ngươi =))
An Long nới lỏng tay, bắt đầu ép hỏi chuyện thiên kiếp.
Tống Thanh Thời cũng rất phiền muộn: "Không biết, tự dưng lôi kéo đến."
"Ngươi làm nghiên cứu trái thiên lí? Hay là luyện đan dược nghịch thiên? Bị kẻ thù hãm hại?" An Long vì chuyện này mà đưa ra vô số suy đoán, thế nhưng có làm sao cũng không đoán ra là Việt Vô Hoan lên Trúc Cơ lại gây ra thiên kiếp, loại chuyện này hắn chưa từng nghe nói, mà dựa theo điều tra của hắn thì thiên kiếp khi đó có cường độ ngang với độ kiếp của Nguyên Anh, cho nên cái này chỉ có thể tính lên người Tống Thanh Thời: "Sẽ không phải là ngươi thử độ kiếp lên Phân Thần chứ?"
Tống Thanh Thời quả quyết phủ nhận: "Tất cả đều không phải! Là ông trời tự dưng giở chứng!"
Làm một người nghiên cứu khoa học cẩn thận chặt chẽ, cậu không cho rằng việc này liên quan đến Việt Vô Hoan, cái loại rác rưởi như Kim Phỉ Nhận với Tạ Khuyết còn không bị sét đánh thì một người phàm thiện lương điềm đạm như Việt Vô Hoan sao có thể bị ông trời trừng phạt? Trận lôi kiếp này chỉ đơn thuần là trùng hợp thôi!
Cậu suy đoán: "Có lẽ là ma tu độ kiếp thất bại, dùng Tá Mệnh Chi Thuật dịch chuyển lôi đến nơi này."
Tá Mệnh Chi Thuật là cấm thuật thất truyền của Ma tông, nghe nói có thể chuyển những vết thương trí mạng của bản thân sang cho người khác, nhưng điều kiện kích hoạt cực kì hà khắc, ngoài việc cần người cùng mệnh ra thì còn cần thiên thời địa lợi các kiểu.
Việt Vô Hoan bị bán vào sơn trang Kim Phượng từ nhiều năm trước, không hề có địa vị, để có được mệnh cách của y không khó.
Hai người đoán tới đoán lui cũng không ra kết quả, đành tạm thời bỏ qua việc này.
Tống Thanh Thời một lần nữa thử giảng đạo lý với con Alaska ngang ngược này: "Chuyện đột ngột xảy ra nên ta không kịp bàn giao bất cứ thứ gì. Việt Vô Hoan lại không thân với ngươi, thậm chí còn có chút khúc mắc, sao y dám xin ngươi giúp đỡ? Nếu như y không phong bế Dược Vương Cốc, việc này mà để lộ ra ngoài, ta cũng sẽ không sống nổi."
An Long cười lạnh: "Ngươi lại không biết thủ đoạn của tiểu tử kia rồi, ta còn tưởng rằng sau khi bị trọng thương, ngươi rơi vào tay y, bị y khống chế."
Tống Thanh Thời ù ù cạc cạc: "Nếu y muốn chiếm đoạt Dược Vương Cốc thì cứ thẳng tay giết ta là được, tội gì phải nhọc lòng cứu chữa cho ta rồi khống chế?"
An Long hận không thể nhúng đầu cậu vào nước cho tỉnh ra: "Ngươi không hiểu nam nhân!"
Tống Thanh Thời cảm thấy như hắn đang sỉ nhục mình: "Ta là nam nhân, sao lại không hiểu nam nhân?"
An Long phẫn nộ: "Ngươi không nghĩ là y ham muốn sắc đẹp của ngươi à?!"
Tống Thanh Thời trầm mặc, cậu nhìn chằm chằm vào mắt An Long hồi lâu, hoài nghi cái bộ phận này của hắn xảy ra vấn đề, nếu không sao có thể không thấy được là Việt Vô Hoan đẹp hơn cậu gấp mười lần hả? Huống hồ Việt Vô Hoan còn là nhân vật chính thụ, khuynh quốc khuynh thành, dịu dàng đáng yêu, chỉ có người khác mơ ước sắc đẹp của y thôi có được không?!
An Long cũng nhận ra mình lỡ lời, căm tức nghiêng đầu sang chỗ khác không nói nữa.
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút về những lời hắn vừa nói, phát hiện ra điểm đáng ngờ mới: "Tại sao ngươi lại cảm thấy Việt Vô Hoan muốn hại ta?"
Sau khi An Long nghi ngờ Dược Vương Cốc xảy ra chuyện, hắn vẫn luôn điều tra động tĩnh của Việt Vô Hoan. Dù có là bí cảnh hay là chuyện Sinh Tử Đài, những gì y làm đã vượt quá phạm vi của một tu sĩ Trúc Cơ thông thường, y không từ thủ đoạn, y ác độc với người khác, lại càng tàn nhẫn với bản thân, hành vi và lối suy nghĩ không có cái nào là bình thường.
Tiên giới biết đến y đã không còn là Vô Hoan công tử, mà thay thế bằng cái tên kẻ điên.
"Ngươi nghe ta nói." An Long sắp xếp lại từ ngữ, chuẩn bị kỹ càng để mách tội với Tống Thanh Thời, để cậu có thể đề phòng nhân vật nguy hiểm kia: "Tên kia ở trong bí cảnh..."
Bỗng, có người xông vào phạm vi cảnh giới của thần niệm, chặn lại lời hắn.
Việt Vô Hoan bê khay trà bánh mới, cười nhẹ xuất hiện trước mặt hai người, tự tay rót một chén trà cho An Long: "An tiên tôn đang nói chuyện thú vị gì vậy?"
An Long cũng không mong đợi đống cổ trùng dọa người kia có thể giữ chân y được lâu, thấy y mặt dày xuất hiện, hắn còn định mở miệng khinh bỉ.
Việt Vô Hoan cười hỏi: "Chẳng lẽ là ngài đang quan tâm đến bệnh tình của ta?"
An Long lập tức bị chặn họng, hắn nhìn sang Tống Thanh Thời ở bên cạnh mặt mày ngơ ngác, lại nhìn cái tên điên trước mắt, bỗng nhận ra mình tuyệt đối không được nói cho Tống Thanh Thời biết những chuyện điên rồ mà Việt Vô Hoan đã làm, nếu không chẳng phải là đang nói y vẫn chưa khỏi bệnh?
Tống Thanh Thời cực kỳ cực kỳ coi trọng bệnh tâm lý của y, nếu như cậu biết bệnh y vẫn còn chưa khỏi, chẳng những sẽ không ghét bỏ, mà còn sẽ dành cho y muôn vàn trìu mến, mọi loại săn sóc...
An Long nghiến răng, quyết định sắp xếp lại từ ngữ, nói y không hề điên, mà hoàn toàn là tâm tư ác độc, thâm hiểm thối nát.
Việt Vô Hoan quay người, lại thay Tống Thanh Thời châm trà dâng lên. Thấy dấu răng trên cánh tay cậu, y cười hỏi: "Tôn chủ bệnh nặng mới khỏi, để ta chuẩn bị chút dược thiện cho ngươi nhé? Vài ngày trước, ta tìm thấy trong bí cảnh vài viên Tử Vân Tham, rất thích hợp để tẩm bổ."
Một lần nữa An Long bị chặn họng, hắn nhớ tới hầu hết những việc Việt Vô Hoan làm, giờ xem ra thật sự là vì tìm thuốc chữa bệnh cho Tống Thanh Thời, có nói dối cũng sẽ không giấu được. Nếu như Tống Thanh Thời thật sự bị hại thì còn dễ nói, nhưng bây giờ Tống Thanh Thời êm đẹp ngồi ở đây, toàn bộ đều là công lao của yêu nghiệt này, giờ hắn nói thì là tố cáo hay là yêu cầu khen thưởng cho đối phương?
Còn lại mấy việc lặt vặt như giết người thì ở tiên giới chẳng đáng nhắc tới.
Số người hắn giết còn nhiều hơn y gấp mấy...
Về phần hắn mạnh mẽ xông vào Dược Vương Cốc bị thương bởi cạm bẫy của y, lại càng không thể so đo, tôn nghiêm của đại lão Nguyên Anh sao có thể chịu được...
An Long nếm trải cảm giác của Tống Thanh Thời khi bị hắn chọc tức thành cá nóc, mùi vị của có khổ mà không thể nói, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử này ở trong bí cảnh cũng không làm chuyện gì đặc biệt, chẳng qua là mấy vụ đoạt bảo thông thường thôi, cực kỳ tốt."
Việt Vô Hoan ngồi xuống với gương mặt tràn đầy vẻ thiện lương, y gật đầu nói: "Cảm tạ tiên tôn đã khen ngợi."
"Đừng khách khí." An Long bưng chén lên, không nhịn được vẫn phải giễu cợt: "Ngươi không hạ độc vào trà này chứ?"
Việt Vô Hoan nghiêm nghị nói: "An tiên tôn thật thích đùa giỡn, từ rất nhiều năm trước ta đã không cần loại thủ pháp thô bỉ này nữa rồi."
...
Tống Thanh Thời ôm Hạo Long dịu ngoan, hết nhìn An Long ở bên trái lại nhìn sang Việt Vô Hoan ở bên phải, cái người trì độn là cậu cũng biết hai người này như nước với lửa, bầu không khí cực kỳ hỏng bét. Nhưng mà cậu không biết nên khuyên như thế nào, dù sao thì bẫy Việt Vô Hoan sắp đặt đã khiến An Long bị thương, mà An Long kiểu gì cũng đã khiến Việt Vô Hoan thua thiệt ít nhiều.
Phương pháp tốt nhất để xử lý chuyện đánh nhau là trước tiên tách cả hai ra.
Tống Thanh Thời đang muốn mở miệng gọi dược phó đến đưa An Long về biệt viện Tĩnh Tâm, còn mình sẽ cùng Việt Vô Hoan về cung Phục Linh.
Bỗng nhiên, cậu nhìn lên giáp da của An Long, cảm thấy có gì đó là lạ. Tống Thanh Thời học y nhiều năm nên bị bệnh thích sạch sẽ nhẹ, ngày thường đều mặc quần áo màu trắng, cực kỳ ghét bị bẩn. An Long rất rõ chuyện đó, cho nên mỗi khi tới Dược Vương Cốc đều sẽ làm sạch bản thân trước, cho dù có đùa ác hay động tay động chân thì cũng chưa từng giày vò cậu về phương diện này.
Bây giờ An Long từ đầu đến chân đều là bùn lầy thối hoắc, hắn khiêng cậu cả một đường nên trên pháp y của cậu cũng bị dính bẩn đôi chỗ.
Chú pháp thanh tẩy là pháp thuật cơ bản mà mỗi tu sĩ trên tiên giới đều sẽ biết, chỉ trong chớp mắt là có thể gột sạch những thứ bẩn thỉu dính trên người.
Tại sao An Long lại không làm vậy?
Tống Thanh Thời suy nghĩ, thả thần niệm ra điều tra, sắc mặt thay đổi. Cậu lập tức vịn lấy Hạo Long, ráng chống người đứng lên, khập khiễng đi về phía An Long, kéo hắn dậy, nghiêm túc nói: "Tiểu Bạch bị thương, ta mang các ngươi đi nghỉ, tiện thể bôi chút thuốc luôn."
An Long thấy bộ dáng này của cậu, cõi lòng lập tức mềm nhũn, hắn giơ tay: "Này, có cần ta cõng ngươi không?"
Tống Thanh Thời lắc đầu, đạp lên sen đỏ: "Ta đâu có bị tàn phế, cứ để các ngươi cõng đến ôm đi thì còn ra cái thể thống gì?"
Chuyện cậu có thể làm, thì sẽ luôn tự túc...
Việt Vô Hoan cụp mắt, im lặng thu dọn đồ đạc trên bàn trà.
Tống Thanh Thời dắt An Long đến biệt viện Tĩnh Tâm hắn thường ở, ra lệnh cho hắn nằm xuống, sau đó dùng tay phải coi như còn linh hoạt điều tra vết thương của hắn. An Long thấy cậu đã phát hiện ra, cũng không cố gắng chống đỡ nữa, cuối cùng tháo xuống giáp da màu đen trên người.
Người cưỡng ép phá trận sương độc của Dược Vương Cốc, sao có thể không tổn hao lông tóc được?
Hắn bị bao vây trong trận mất mấy ngày, dưới lớp giáp là máu khô và bùn đất sậm màu xen lẫn cùng một chỗ, dán lên da thịt, trước ngực và phần bụng cũng có những đốm đen do bị độc tố ăn mòn, theo thời gian đã khuếch tán ra rất nhiều, dần thấm vào trong xương cốt. Loại độc này tên là "Cốt Túy", là một trong những loại kỳ độc mãn tính kinh khủng nhất trong «Nhiếp Thị Độc Kinh», ban đầu người trúng độc sẽ chỉ cảm thấy tê dại, sau đó độc tố dần ngấm vào tận xương, càng ngày càng đau đớn, cho đến khi xương cốt toàn thân vỡ vụn thành từng mảnh, cả người hóa thành bùn nhão.
Tống Thanh Thời ghét bỏ loại độc này quá tàn nhẫn, nên chưa từng sử dụng, cũng không bố trí trong trận sương độc, cho nên lúc đó mới không nhận ra.
Mặc dù An Long đã dùng cổ trùng và thuốc giải độc đặc chế để trì hoãn sự phát tác của độc tố, nhưng đã lâu như vậy rồi, độc đã thấm đến mặt ngoài của xương, đau đớn dữ dội. Chỉ là lúc đầu trong lòng có quá nhiều chuyện muốn hỏi, sau đó thì Việt Vô Hoan đột ngột xuất hiện, vì mặt mũi nên hắn vẫn luôn cố nén không nói.
"Ngươi vẫn luôn như vậy." Tống Thanh Thời dùng linh lực giúp hắn ngăn chặn độc tố khuếch tán, sau đó dùng U Hỏa dẫn độc ra ngoài, không nhịn được phải mắng: "Cắt vào tay hay vỡ đầu rách miệng, ngươi luôn tìm ta lăn lộn đầy đất ăn vạ, khi bị trọng thương thật thì lại ngoan cố không chịu hé răng, chết sống cũng phải làm như không có việc gì, ngươi không biết đau sao? Còn kéo dài nữa là xương cốt toàn thân ngươi sẽ vỡ nát, đến lúc đó ngay cả ta cũng không thể cứu ngươi nữa!"
An Long buồn bực không lên tiếng, mặc cậu giải độc chữa thương.
Công thể đặc thù của Tống Thanh Thời giúp cậu chống vạn độc, nên cậu luôn hút độc của người khác vào cơ thể mình, sau đó hòa tan nó.
U Hỏa màu đen không ngừng chuyển động, từng chút từng chút rút ra chất độc.
"Y đổi độc trong trận thành loại độc này là để lấy mạng ta." Đau đớn kịch liệt trên người An Long dần biến mất, hắn nặng nề mở miệng: "Ta không trách y, tranh đấu ở tiên giới vốn không nói đạo lý, đều là ngươi chết ta sống. Nếu ta còn sống xông vào Dược Vương Cốc, gặp được các ngươi, người chết sẽ là y. Thanh Thời, ta vừa mới nghĩ ra hai mươi tám phương pháp giết y, trong đó có tám loại chắc chắn ngươi sẽ không thể ngăn cản."
Tống Thanh Thời ngừng U Hỏa trong tay, ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn.
"Ta biết ngươi muốn nói ta là tu sĩ Nguyên Anh." An Long biết cậu muốn nói gì, giành trước nói ra: "Nhưng Việt Vô Hoan không phải tu sĩ Trúc Cơ bình thường! Không một tu sĩ Trúc Cơ nào sẽ có thể chất gần Kim Đan, có Huyết Vương Đằng, có toàn thân kịch độc, có nhiều trận pháp cổ quái, có đủ loại cơ quan ám khí không thể tưởng tượng được, có kiếm pháp mà luyện từ trong bụng mẹ cũng không ra nổi như vậy! Không ai sẽ có nhiều toan tính mưu kế như y! Nếu như lại để y tiếp tục phát triển, chắc chắn sẽ trở thành họa lớn trong lòng ta!"
Vốn cho rằng chỉ là con sâu cái kiến, vậy mà trong chớp mắt đã hóa bão giông, là do hắn đánh giá thấp y.
Tuy nói hiện tại còn không là gì, nhưng tất cả tu sĩ đều biết, phải giết mối nguy từ trong trứng.
Tống Thanh Thời lẩm bẩm: "Thế nhưng, ngươi đã không giết y."
An Long nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Giết y, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ? Sẽ không sống mái với ta ư?"
"Không thể." Tống Thanh Thời kiên định lắc đầu: "Y đã cứu mạng ta."
An Long chậm rãi kéo tay trái của cậu, cúi đầu xuống, nhìn da thịt non mịn hơn những nơi khác rất nhiều, thanh âm có chút khổ sở: "Nếu như... Người ở bên cạnh ngươi lúc ấy là ta, ngươi vốn dĩ sẽ không bị thương, ta sẽ dốc hết tất cả bảo vệ ngươi được bình an. Thế nhưng... Ngươi chưa từng cho ta cơ hội."
Hắn rất lớn mạnh, hắn rất hung hãn, hắn da dày thịt béo, hắn mặt dày mày dạn, hắn không mềm mại, hắn không nghe lời.
Ban đầu hắn đã cố ép mình giả vờ làm một con sói hung dữ, thế nhưng có giả thế nào cũng không giống.
Tống Thanh Thời biết mình nên nói chút gì đó an ủi, thế nhưng cậu có nói gì cũng đều cảm thấy quá yếu ớt mệt mỏi.
"Không trách ngươi, là lỗi của ta, là ta không bỏ được, đây là trừng phạt ta nên gánh chịu." An Long kéo cậu vào lòng, chôn mặt vào cổ Tống Thanh Thời, nhẹ nhàng hít hà mùi hương hắn luôn luyến tiếc, cuối cùng kêu lên những tiếng nghẹn ngào đau thương: "Thanh Thời, ta đau..."
_______________________________________
Hầy, An Long rốt cuộc cũng chỉ là nam phụ, mà nam phụ này về sau cũng mất chức luôn ấy...
Nói một vài vấn đề cho những bạn chưa rõ:
1. Tống Thanh Thời và nguyên thân là một, hay nói đúng hơn Thanh Thời chính là trái tim và 1 phần linh hồn của nguyên thân. Ở quyển 2 chương 33 đã nói về giấc mộng của Thanh Thời trước khi ẻm tỉnh dậy, ẻm nhìn thấy chính bản thân mình nhưng không có trái tim, nên ẻm đã đưa trái tim của mình cho thân xác ấy. Sau khi ẻm tỉnh dậy thì Vô Hoan cũng xác nhận là linh hồn ẻm có phần bị tách rời, y phải giúp ẻm dung hợp nó lại.
2. Xưng hô của Vô Hoan với Thanh Thời sau khi được hóa giải thân phận nô lệ - chủ nhân (khoảng 7-8 chương đầu) đã đổi từ nô - ngài thành ta-ngươi. Nếu xét theo thân phận tôn chủ của Thanh Thời (hay còn là sư phụ) thì đáng lẽ Vô Hoan kính trọng ẻm như vậy phải gọi là ngài mới đúng nhưng tác giả hoàn toàn để hai người xưng ta ngươi. Có thể là vì Thanh Thời muốn vậy (không muốn Vô Hoan hạ thấp bản thân) và cũng có thể là vì Vô Hoan mong muốn mình có thể ngang hàng với Thanh Thời.
3. Vô Hoan xưng hô với mọi người đều là ta ngươi. Nhưng xét theo vai vế và vì ảnh chuyên gia thảo mai trước mặt Thanh Thời thì mị để Vô Hoan xưng hô với An Long là ta - ngài cho nó đúng chất. Sau này hai thánh cào mặt nhau mị sẽ đổi thành ta ngươi =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất