Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 73: Lễ vật đính hôn

Trước Sau
“Vô Hoan, ta thích ngươi.”

“Vô Hoan, ta thích ngươi.”

“Vô Hoan, ta thích ngươi.”

Tống Thanh Thời chỉ hận mình không giỏi thơ ca, cũng không chuẩn bị lời thoại cầu hôn lãng mạn, ở thời điểm quan trọng để thổ lộ tình cảm như vậy mà cậu chỉ biết làm cái máy lặp đi lặp lại một câu tẻ nhạt không có chút thú vị nào. Nếu là ở thế giới kia, tin tức này sẽ làm bùng nổ dân tình mất, cái loại ngu si cầu xin tình yêu như cậu, bị nam thần nữ thần vứt bỏ cả trăm lần cũng không oan.

Việt Vô Hoan nghe thanh âm ngay cả trong mộng cũng không dám mơ tới, trước mắt lại lần nữa xuất hiện đủ loại khung cảnh hạnh phúc trong huyễn cổ.

Thiếu niên từng ở dưới bầu trời đầy hoa, nhìn y luyện kiếm, nói với y câu này.

Thiếu niên từng đứng trong phòng bếp, nấu cơm cùng y, nói với y câu này.

Thiếu niên từng trong bí cảnh ma quỷ, cùng y phiêu lưu, nói với y câu này.

Thiếu niên từng nằm dưới người y, một lần rồi lại một lần nói với y câu này.

Trong đôi mắt thanh tịnh ấy, chứa đầy bóng dáng của y.

Chỉ có y…

Thiếu niên ở trước mắt y rốt cuộc là ai? Là thiếu niên sống một mình trong núi sâu luyện dược? Hay là Dược Vương Tiên Tôn của Dược Vương Cốc?

Bọn họ đều là Tống Thanh Thời, là người y yêu…

Hư ảo và hiện thực cuối cùng hòa vào nhau, lặp đi lặp lại quay cuồng trong đầu, Tỏa Tình dần buông lơi, không muốn khống chế hương vị ngọt ngào này nữa. Y rất muốn chết chìm tại thời khắc này, vĩnh viễn giữ gìn cảm giác tuyệt diệu ấy.

Thế nhưng, Tống Thanh Thời ôm eo y thật chặt, y không thể nào chìm xuống, không thể nào chết đi…

Hô hấp của Việt Vô Hoan rối loạn, y dùng hai tay ôm chặt mặt mình, những lời ngọt ngào tựa như lưỡi dao, rạch mở trái tim y, đào ra những điên cuồng và cố chấp y đã chôn sâu, khiến y không thể giấu diếm bộ mặt thật của mình nữa.

Tống Thanh Thời vẫn đang kiên trì: “Vô Hoan, ta thích ngươi.”

Tiếng cười của Việt Vô Hoan dần rò ra từ những kẽ hở, kinh khủng mà kiềm chế.

Y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chặp người trước mắt, dần dần tới gần, rồi dừng lại bên môi cậu, thở dốc nói: “Thanh Thời, ta không tốt đẹp như ngươi nghĩ, tất cả mọi người đều nói ta là kẻ điên.”

Tống Thanh Thời ngừng lời thổ lộ, trả lời: “Ta biết.”

“Ngươi không biết.” Giọng điệu của Việt Vô Hoan càng thêm hỗn loạn: “Bởi vì chính ta cũng không biết vì sao tình cảm của ta lại khác biệt với những kẻ khác đến vậy. Ta muốn độc chiếm ngươi, cầm tù ngươi ở Dược Vương Cốc, cấm ngươi tiếp xúc với bên ngoài. Ta muốn tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện đều phải diễn ra theo ý muốn của mình, ta muốn hủy diệt tất cả những thứ mà mình không thích, đổi thế giới này thành dáng vẻ vừa mắt hơn… Thanh Loan nói như vậy là sai, ai cũng nói ta như vậy là sai, thế nhưng, ta không cảm thấy mình sai chỗ nào hết, có lẽ là ta thật sự điên rồi. Thanh Thời, ngươi không thể kết đạo lữ với kẻ điên, ta có thể sẽ gây tổn thương cho ngươi mà chính ta cũng không biết…”

Tống Thanh Thời bình tĩnh nói: “Ngươi không điên, chỉ đang bị bệnh thôi.”

“Bệnh?” Việt Vô Hoan ngây người, y ngẫm nghĩ, bối rối kháng cự: “Không, ta không bị bệnh. Ta không khó chịu ở đâu hết, dù là tu luyện hay giải quyết công việc, ta đều làm được rất tốt…”

Tống Thanh Thời vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực y, dịu dàng nói: “Vô Hoan, trái tim ngươi ngã bệnh.”

Việt Vô Hoan trùm tay mình lên tay Tống Thanh Thời, cúi đầu hỏi: “Tim ta?”

Nhịp tim tăng tốc, cơ thể dần nóng lên, dường như nó đang kêu gọi thứ gì đó.

Tống Thanh Thời ngẩng đầu: “Mỗi ngày đều đau lắm sao?”

Việt Vô Hoan nhìn cậu thật lâu, cuối cùng gật đầu: “Đau.”

Tống Thanh Thời ôm y vào lòng vỗ về, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ đau cùng ngươi.”



Việt Vô Hoan ở trong vòng tay dịu dàng ấy, rốt cuộc trút bỏ tất cả sự đề phòng, để lộ yếu ớt và thống khổ, nghẹn ngào nói: “Thanh Thời, ta sẽ cố gắng trị liệu, dù phải uống thuốc hay châm cứu, ta đều sẽ ngoan… Ngươi đừng vứt bỏ ta, được không?”

Sợi dây y dùng để duy trì lí trí là những mảnh tơ nhện tinh tế, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn, hoàn toàn hủy diệt mọi thứ.

Y cần trụ cột mới, để bản thân có thể chống đỡ mà sống tiếp.

Tống Thanh Thời không chút do dự nói: “Ta sẽ không bao giờ buông tay.”

Việt Vô Hoan nhẹ giọng hỏi: “Ta cần phải làm gì?”

“Chúng ta sẽ cần phải thử rất nhiều kiểu trị liệu, có lẽ sẽ thất bại, sẽ đau đớn khổ sở, sẽ tuyệt vọng.” Tống Thanh Thời ôm lấy mặt y, nhìn vào đôi mắt phượng ấy, dùng hết sức lực để cầu xin: “Dù có là tình huống gì, xin ngươi, đừng bao giờ từ bỏ, có được không? Chỉ cần ngươi kiên trì, cho dù đang rơi vào đường cùng, may mắn cũng sẽ giáng lâm.”

Việt Vô Hoan hỏi: “May mắn?”

Y nhớ tới Huyết Vương Đằng, nhớ tới cuộc gặp gỡ may mắn trêи Đỉnh Bất Diệt.

Trong lòng Tống Thanh Thời có cảm ứng, biết mình không thể nói thêm nữa.

Cậu tin vào sự thông minh của Việt Vô Hoan, đến lúc đó, y sẽ hiểu được.



Tống Thanh Thời vô cùng vui vẻ, người cậu thích cuối cùng cũng đã đồng ý lời cầu hôn của cậu.

Sau đó Việt Vô Hoan cực kỳ xoắn xuýt, y là người có tính cách quyết liệt, cảm giác chuyện cầu hôn gì đó nên do mình làm, nhưng mà Tống Thanh Thời trông hiền hòa mềm mại, thật ra lại rất ngoan cố, nhất là với những việc đã quyết định thì vô cùng bất khuất kiên cường, không đạt được mục đích sẽ cương quyết không chịu bỏ qua… Mà y còn cảm thấy Tống Thanh Thời có vẻ có chút nhận thức kì quái về quan hệ giữa nam nhân với nhau, bèn thử dò hỏi người đang bị Huyết Vương Đằng trói lại ở trêи giường.

Tống Thanh Thời lấy lại tinh thần trong phút ngẩn ngơ, chậm rãi hồi sức, tốn không ít thời gian mới có thể khiến Việt Vô Hoan hiểu được tình hình hiện giờ.

Cậu biết rõ cái gì là đam mỹ: Khí phách ngầu ngầu là công, xinh đẹp mềm mại là thụ, công có trách nhiệm yêu chiều thụ.

Trong thoại bản của Tu Tiên Giới cũng vậy, bên mạnh sẽ yêu chiều bên yếu.

Cậu đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, là một đại lão phí khách vô cùng! Việt Vô Hoan thì khuynh quốc khuynh thành, thiên hạ vô song! Cuộc sống của cậu mộc mạc, hoàn toàn không thích ăn diện, lúc làm việc cũng thận trọng đáng tin cậy, thích chăm sóc người khác, đương nhiên là công. Việt Vô Hoan diễm lệ rực rỡ, có khí chất có mắt nhìn, cơ thể có đủ loại vấn đề, cần được cẩn thận chăm sóc, đương nhiên là thụ.

Mặc dù chi tiết công việc của hai người có hơi khác với trong thoại bản, nhưng chủ yếu là vì cậu xót bóng ma tâm lý của Việt Vô Hoan nên làm bên đón nhận, nhưng cậu vẫn luôn cố gắng cưng chiều Việt Vô Hoan, để y được vui sướиɠ.

Tống Thanh Thời cảm thấy mình là một công tốt.

Việt Vô Hoan lập tức hiểu ra sai lầm xuất hiện ở chỗ nào, muốn sửa lại, nhưng thấy cơ thể đầy dấu vết và dáng vẻ đáng yêu của cậu, lập tức nuốt xuống những lời muốn nói. Dù sao thì y cũng chẳng có thanh danh ở phương diện này, cũng đã chiếm đủ lời trêи giường rồi, vẫn nên giữ gìn lòng tự trọng cho đối phương thì hơn.

Thế là hai người hài hòa xác định quan hệ “công thụ”.

Việt Vô Hoan không còn bài xích việc uống thuốc và trị liệu, ngoan ngoãn nghe lời, khôi phục lại bộ dáng bệnh nhân ngoan hồi mới đến Dược Vương Cốc.

Tống Thanh Thời điều trị đến vô cùng hài lòng, mỗi ngày đều thử các loại thuốc giúp ổn định cảm xúc và hỗ trợ giấc ngủ, cậu phát hiện sau khi Việt Vô Hoan phát tiết được ɖu͙ƈ vọng ra ngoài, số đêm gặp ác mộng giảm xuống ở mức độ lớn, ngủ ngon hơn nhiều. Cậu không tìm ra trường hợp tương tự nào trêи phương diện y học, chỉ có thể quy nó về hành vi trong tâm lý học để trị liệu.

Bất cứ việc nào có hiệu quả trong chuyện trị liệu bệnh tình của Việt Vô Hoan, cậu đều cố gắng hoàn thành, bao gồm cả việc mỗi ngày lăn giường.

Với mấy chuyện này, thái độ của cậu cực kỳ thản nhiên vô tư, không có bất cứ ý nghĩ xấu xa vớ vẩn nào, chỉ cho là nhu cầu sinh lý bình thường.

Việt Vô Hoan bị thái độ của cậu ảnh hưởng, gánh nặng tâm lý ngày một nhỏ hơn, cũng dần buông thả bản năng, chơi đến càng ngày càng điên.

Tống Thanh Thời lại cảm thấy thật tốt.

Việt Vô Hoan giúp cậu làm rất nhiều đan dược tu luyện đan dược và thuốc giảm đau liều cao, y không thể chịu đựng được việc mỗi ngày Tống Thanh Thời đều phải chịu đau đớn từ Nguyên Anh, y đề nghị cậu mau chóng hủy đạo, những chuyện còn lại cứ giao hết cho y. Y đã từng bảo vệ cả Dược Vương Cốc khi Tống Thanh Thời hôn mê, đã quen rồi, có thể phụ trách luyện chế đan dược, dùng trận sương độc và cơ quan phong tỏa Dược Vương Cốc, giúp cho Tống Thanh Thời có thể chuyên tâm tu luyện, mau chóng tái tạo Kim Đan, thoát khỏi cảnh khốn cùng.

“Ngươi có thể bế quan.” Việt Vô Hoan khuyên nhủ: “Một mình ta sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Tống Thanh Thời cười nói: “Không vội, còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.”



Việt Vô Hoan kiên trì: “Ta sẽ xử lý.”

“Đừng nóng vội.” Tống Thanh Thời suy nghĩ, sau đó yêu cầu: “Vô Hoan, ngươi có thể giúp ta làm thêm chút độc ngẫu không? Hãy lắp đặt tất cả cơ quan và kịch độc mà chúng ta có thể sử dụng, càng lợi hại càng tốt. Ta còn muốn phù trận phòng ngự, phù trận công kϊƈɦ, phù trận phong ấn… Ngoài ra, ta muốn một đàn Hắc Tử Điệp thông thường, càng nhiều càng tốt. Ta còn muốn đặt Thiên Công Các làm một bộ pháp bào mới, giá cả không quan trọng, ta muốn thứ tốt nhất, để bù đắp cho điểm yếu khi chiến đấu ở khoảng cách gần của ta.”

Việt Vô Hoan có chút lưỡng lự.

Tống Thanh Thời nhanh chóng giải thích: “Ta không muốn bị ức hϊế͙p͙.”

Mặc dù tu vi của cậu đã ngã xuống Nguyên Anh sơ cấp, nhưng ở Tu Tiên Giới mạnh yếu không hề được phân chia đơn giản như vậy, nếu không thì mọi người cần gì đánh nhau, cứ trực tiếp khoe tu vi ra, ai cao thì người đó thắng, chẳng phải tốt hơn à? Cậu từ kỳ Trúc Cơ đã bắt đầu ra ngoài hành tẩu, gặp vô số nguy hiểm, nếu như lúc nào cũng gửi gắm mạng mình vào tu vi cao hay thấp thì đã chết cả trăm lần rồi.

Cậu là tán tu, không có quy củ, kỳ môn quỷ thuật, kịch độc phù trận, không có gì là không học, không có gì là không cần…

Mỗi loại kịch độc trong «Nhϊế͙p͙ thị Độc Kinh» đều đã được cậu nghiên cứu kỹ càng, mỗi dạng cơ quan phù trận cậu đều tinh thông.

Độc ngẫu là ai phát minh ra? Trận sương độc là ai thiết kế?

Trang bị đến tận răng, ai dám trèo lên đầu cậu?

Việt Vô Hoan ngẫm nghĩ, hiểu được: “Lúc trước Bích Hải Lâu có bán ra một bộ Linh Ẩn Bích Nguyệt, là cực phẩm hiếm thấy, ta sẽ lấy được nó bằng mọi giá, sau đó mang tới Thiên Công Các cải tiến, những pháp khí khác nếu có thứ thích hợp cũng sẽ thu mua cho ngươi. Ta sẽ đặt Dạ Vũ Các mang đến một nhóm thi thể hoàn chỉnh thích hợp, chế tác thành độc ngẫu. Phù trận có thể để Xích Long Tông chế tạo khẩn cấp một ít, Yến Nguyên Tiên Quân nợ Dược Vương Cốc ân tình, dù sao cũng nên lấy ra chút bản lĩnh cuối cùng để trả nợ chứ nhỉ? Hắc Tử Điệp ta có không ít ở đây, tối nay sẽ mang cho ngươi.”

Tống Thanh Thời cực kỳ hài lòng.

Cậu vỗ ngực cam đoan: “Ta sẽ hoàn thành Hắc Tử Điệp mới, tặng cho ngươi làm quà đính hôn!”

Việt Vô Hoan chần chừ một hồi, bất an lấy ra dây chuyền Phượng Hoàng Huyết. Pháp trận linh hồn trêи dây chuyền đã được y hoàn thành từ lâu, vốn định lén lút đeo lên cổ Tống Thanh Thời, vĩnh viễn khóa cậu thành người của mình. Nhưng giờ y đã hoàn toàn chấp nhận chuyện tâm lý mình có vấn đề, nên lại hoài nghi đây là cách làm bệnh hoạn, lưỡng lự mãi không dám ra tay.

Y quyết định hỏi ý kiến Tống Thanh Thời một chút: “Phượng Hoàng Huyết có trợ giúp với tu luyện, ta muốn tặng nó cho ngươi làm lễ vật, trêи viên đá đã được đóng thêm dấu ấn linh hồn. Ta không biết như vậy có ổn không, nếu như ngươi thấy không thích hợp, ta sẽ xóa nó đi, đổi thành…”

Việt Vô Hoan không tình nguyện ngừng lại, y thật lòng không muốn làm bất cứ sửa đổi nào.

Huyết Vương Đằng quấn lên chân Tống Thanh Thời, nhẹ nhàng đung đưa.

Y có hơi sợ rằng… Nếu không trói chặt Tống Thanh Thời, trông giữ cậu ở bên người, hạnh phúc nhỏ nhoi này sẽ biến mất không thấy gì nữa.

Y cũng không muốn chỉ có kiếp này, y hi vọng kiếp sau của Tống Thanh Thời, rồi kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều thuộc về y. Đến khi đó, y muốn làm một người trong sạch để ở bên cậu, không còn điên cuồng, cũng không còn đau đớn khổ sở, chỉ còn thương yêu và chiều chuộng, giống như trong mộng cảnh vậy, không có những chuyện rối loạn phiền lòng kia.

Chỉ cần Phượng Hoàng Huyết không bị phá hủy, y có thể dựa vào dấu ấn linh hồn để tìm người.

“Thiết kế rất phức tạp, hẳn là dùng không ít tài liệu quý hiếm nhỉ? Đúng là tác phẩm của thiên tài.” Tống Thanh Thời thưởng thức trận pháp một hồi, rồi vui vẻ đeo lên, bỏ vào trong áo: “Đa tạ, ta rất thích.”

Việt Vô Hoan nhẹ nhàng thở ra, chuyện này không bệnh hoạn.

Y khá là tiếc nuối, Phượng Hoàng Huyết là thứ lúc trước Tống Thanh Thời tặng cho y, giờ y lại lấy ra làm lễ vật đính hôn nên có hơi không đủ thành ý. Y có chút hối hận là mười năm qua chỉ một lòng tìm dược liệu, không để ý tới những thứ đẹp mắt, những viên đá quý mà y thu thập được đứng trước Phượng Hoàng Huyết đều trở nên ảm đạm thua kém quá nhiều, y cũng không dám lấy ra.

Tiền trong Dược Vương Cốc là của Tống Thanh Thời, y chỉ là người quản lý thay, lấy đi mua lễ vật không thích hợp cho lắm…

Việt Vô Hoan càng nghĩ càng rầu rĩ.

Tống Thanh Thời hiểu rõ tâm ý của y, cười đề nghị: “Không phải ngươi sắp nuôi được chuột bạch loại đặc biệt rồi sao? Ta thích cái đó.”

Việt Vô Hoan do dự hỏi lại: “Ngươi muốn chuột bạch làm lễ vật đính hôn?”

Tống Thanh Thời vô cùng vui vẻ: “Ừ!”

Vành tai Việt Vô Hoan đỏ lên, y cúi đầu nói: “Ta sẽ hết lòng nuôi dưỡng chúng, đợi đến lúc ta nuôi ra được chuột loại đặc biệt, chúng ta… Kết đạo lữ được không?”

Tống Thanh Thời cười nói: “Được!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau