Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện
Chương 91: Lựa chọn phán quyết
Edit: Ry
Yêu tướng Bỉ Dực Điểu lau sạch sẽ ghế dựa hoàng kim ở sảnh chính, cung thỉnh Thần Quân ngồi vào.
Thần Quân liếc nhìn đầy ghét bỏ, nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay thiêu huỷ chỗ ngồi nhơ bẩn đã bị chạm qua, sau đó đưa tới vài gốc dây leo màu đỏ, dệt thành vương tọa đỏ rực diễm lệ. Y mang theo Niết Bàn Điệp, chậm rãi ngồi xuống.
Hầu hết u sĩ có chút địa vị trong sơn trang Kim Phượng đều đã chết, còn sót lại đều là chút nô lệ người hầu may mắn trốn qua kiếp nạn, và lẻ tẻ vài tên tu sĩ tương đối may mắn, được giữ lại tính mạng.
Thần Quân tiện tay giết hết đám tu sĩ còn lại, chỉ có một tu sĩ họ Mã may mắn thoát được, bao gồm cả vợ con lão. Họ bị nhốt vào địa lao, nói là đợi sau khi mọi chuyện chấm dứt sẽ được thả ra khỏi sơn trang Kim Phượng.
Tu vi của Mã tu sĩ chỉ đến Trúc Cơ, dáng người thấp bé, tướng mạo xấu xí, là đầu bếp của sơn trang Kim Phượng. Lão thích uống rượu, thường xuyên say rượu nói năng lung tung, làm những hành vi hoang đường, thỉnh thoảng còn chiếm tiện nghi của đồng liêu, mượn linh thạch rồi không chịu trả gì đó... Cho nên tất cả mọi người không thích lão, chỉ là lão mấy món ăn từ linh thú lão làm rất được Kim Phỉ Nhận yêu thích, nên mới được dễ dàng tha thứ như vậy. Thê tử của lão là một ả đàn bà đanh đá, chua ngoa vô cùng, hễ cãi cọ là sẽ văng đầy ô ngôn uế ngữ, ngay cả mấy người đàn bà cày ruộng cũng phải chịu thua...
Đó là những kẻ tầm thường nhỏ bé không có giá trị lợi dụng.
Đừng nói Bạch Tử Hạo và yêu tu của Đỉnh Bất Diệt, ngay cả Mã tu sĩ cũng không hiểu vì sao Thần Quân lại tha cho mình, lão ngàn ân vạn tạ dắt vợ con rời khỏi sảnh chính.
Thần Quân liếc nhìn khoảng trăm nô lệ còn lại, từ lòng bàn tay vươn ra vô số sợi thần niệm, thăm dò vào trong biển ý thức của bọn họ, ngay sau đó, hết tên này đến tên khác bị thần niệm bóp chết biển ý thức tại chỗ, rầm rầm ngã xuống mặt đất. Chỉ còn lại khoảng hơn ba mươi nô lệ, bọn họ tỉnh lại trông thấy tình cảnh này, đầu óc hỗn loạn, xụi lơ ngồi trên mặt đất, quên cả kêu khóc.
"Kẻ muốn chết, có thể thả đi."
"Kẻ có tội, giết."
"Người trong sạch, đặc xá."
Thần Quân nói ra phán quyết, sau đó nhìn Bạch Tử Hạo, lạnh lùng hỏi: "Còn ngươi?"
"Ta?" Bạch Tử Hạo mờ mịt nhìn những nô lệ nằm co quắp xung quanh, phát hiện trong đó nô lệ mới tới chiếm gần một nửa, hơi hiểu ra lí do những tên nô lệ kia bị giết, nhỏ yếu không có nghĩa là vô tội. Trong sơn trang Kim Phượng, nô lệ chia làm mấy loại, kẻ thuộc về riêng trang chủ như hắn là sung sướng nhất, cơm ngon áo đẹp, ngoài việc phải lấy lòng mua vui cho Kim Phỉ Nhận ra thì cuộc sống không khác gì quý công tử. Tiếp đó là quản gia của các viện, chẳng những có thể quản giáo nô lệ bình thường, mà còn có cơ hội trở thành tổng quản giáo dưỡng nô lệ mới. Những việc này đều được chia ra làm rất nhiều đẳng cấp khác biệt, thỉnh thoảng cũng có người may mắn gặp được vị khách tốt, thoát khỏi thân phận nô lệ, một bước lên trời.
Các nô lệ bị nhốt trong lồng thú, vì miếng thịt xương nho nhỏ mà chém giết lẫn nhau, hãm hại lẫn nhau. Hồi Bạch Tử Hạo mới tới sơn trang Kim Phượng, hắn không biết những thủ đoạn này, thường để những kẻ đó đạt được mục đích, nảy sinh khúc mắc với Kim Phỉ Nhận, chịu không ít oan ức, may mà cuối cùng đều được rửa sạch bất công.
Thế nhưng, cũng có người khinh thường bắt tay với những thủ đoạn dơ bẩn đó, thà nhảy vào cạm bẫy, bị chà đạp đến tận cùng...
Trong đầu Bạch Tử Hạo chẳng biết tại sao lại hiện lên bóng dáng màu đỏ kiêu ngạo ấy. Năm đó, Dược Vương Tiên Tôn bỗng nhiên bế quan, Việt Vô Hoan biến mất không còn tung tích. Hắn giấu diếm Kim Phỉ Nhận lặng lẽ nghe ngóng thông tin bên phía Dạ Vũ Các, Dạ Vũ Các nói từng có người trông thấy Việt Vô Hoan hấp hối, tóc tai bạc trắng, máu me khắp người, chắc chắn không thể sống nổi.
Chim chóc rời khỏi lồng, cuối cùng vẫn không sống được...
Bạch Tử Hạo lén lút đau buồn rất lâu, bị Kim Phỉ Nhận phát hiện, nghi ngờ hắn lăng nhăng với nam nhân khác, hung hăng phạt một trận.
Thần Quân thấy hắn ngẩn người, rất có kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Ngươi cảm thấy mình đáng chết không?"
"Đáng chết." Bạch Tử Hạo quỳ bò ra đất, chết lặng nói: "Ta và Kim Phỉ Nhận là đạo lư, nhưng ta chưa từng khuyên nhủ hắn dừng tay, ta nhìn phu quân và đám bằng hữu của hắn dùng mạng người mua vui, trong lòng chỉ nghĩ không phải mình thật tốt. Ta thờ ơ với mọi chuyện, thấy chết không cứu..." Hắn chưa từng tự tay giết người, cũng không muốn giết người, thế nhưng Kim Phỉ Nhận vì bảo vệ hắn mà giết không chỉ một hai mạng, hắn hưởng thụ tài nguyên phong phú của sơn trang Kim Phượng, tiếp nhận tình yêu của Kim Phỉ Nhận, thì cũng nên gánh chịu tội ác tương đương. Hắn ngẩng đầu, cười hỏi: "Thần Quân, ta là kẻ ác nên bị giết đúng không?"
Thần Quân nặng nề nhìn hắn, tựa như đang tự hỏi điều gì.
Bạch Tử Hạo lại thỉnh cầu: "Đạo lữ nên như chim liền cánh, phu quân đã chết, ta cũng mệt mỏi..."
Hắn hi vọng có thể chết cái chết trong sạch một chút.
Thần Quân chậm rãi mở miệng nói: "Kim Phỉ Nhận chưa chết, ta nhốt hắn trong địa lao của Đỉnh Bất Diệt."
Bạch Tử Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin vào tai của mình, cũng không biết nên hoảng hay nên vui.
"Ta giữ lại tính mạng gã trong mười năm." Thần Quân bước xuống khỏi bảo tọa, thay một đôi găng sạch sẽ. Hắn có chút hứng thú quan sát vẻ mặt Bạch Tử Hạo biến đổi, sau đó phát ra một tiếng cười khẽ đầy trào phúng: "Ngươi có thể ngoan ngoãn chờ gã, đừng làm chuyện điên rồi. Mười năm sau, hi vọng ngươi có thể mang cho ta đáp án chính xác..."
Bạch Tử Hạo không rõ ý những lời này, hắn có rất nhiều nghi vấn, lại bị khí thế mạnh mẽ của Thần Quân đè ép, không dám hỏi.
Trong lúc hắn còn do dự, dây leo đỏ như máu đã duỗi ra, hắn cảm giác gáy chợt nhói lên, sau đó hôn mê bất tỉnh.
...
Bạch Tử Hạo mơ màng ngủ rất nhiều ngày, thỉnh thoảng lại mơ màng mở mắt, cảm giác chung quanh đang lắc lư, cảnh sắc và ánh sáng cũng thay đổi liên tục, hình như đang di chuyển. Hắn không có sức để nghĩ nữa, nhanh chóng tiếp tục thiếp đi.
Tiếng gà gáy sáng đánh thức hắn từ trong cơn ngủ mê.
Hắn phát hiện mình nằm trong một căn nhà phòng gạch ngói đơn sơ, trên người đắp một chiếc chăn bông màu lam không có mùi huân hương nồng nặc, chỉ thoang thoảng mùi của nắng, quần áo cũng là áo xanh bình thường nhất, những thứ trang sức giá trị trước kia đều đã bị vứt đi. Trên bàn đặt một cái túi vải xanh, bên trong có mười mấy linh thạch và mấy trăm lượng bạc, không đủ tiền một bữa cơm ở sơn trang Kim Phượng, nhưng quá dư dả để sống một cuộc đời bình lặng ở nhân gian, hình như đây là chi tiêu sinh hoạt để lại cho hắn?
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ồn ào, có tiếng người nông dân vội vàng dắt trâu đi cày, có tiếng cày bừa canh tác, có tiếng người làng cười đùa gánh trên vai quang gánh đi họp chợ, có tiếng người phụ nữ nhà bên cho gà ăn, có tiếng khóc của đứa trẻ nghịch ngợm chơi đấu vật. Đủ loại âm thanh hỗn độn lại mang theo hơi thở quen thuộc của khói lửa nhân gian...
Rốt cuộc Thần Quân muốn làm gì với y?
Bạch Tử Hạo cực kỳ sợ hãi, hắn lặng lẽ hé cửa ra, nhìn qua khe hở. Hắn phát hiện nơi này là một thôn trang nhỏ náo nhiệt, khắp nơi đều là những căn nhà gạch ngói, trong sân trồng cây đào, cây lê và cây hạnh, ven sông có hàng liễu rủ, rất nhiều ngỗng trắng và vịt đang chạy lên bờ, căn nhà sát vách truyền tới mùi bánh bao thơm lừng, mọi ngóc ngách đều thoải mái, dễ chịu, yên bình...
Hắn nhớ mang máng trước khi mình bị bán vào sơn trang Kim Phượng, cũng đã từng sống cùng mẫu thân trong một thôn trang nhỏ thế này, trồng vài mẫu ruộng bạc màu, mẫu thân dệt vải nuôi gà, dạy hắn học chữ, dạy hắn đạo lí làm người. Cuộc sống khi ấy rất nghèo khó, nhưng vui biết mấy. Sau này tình hình đất nước không tốt, thôn trang gặp sơn tặc đánh cướp, mẫu thân bị giết hại, lúc hắn khóc lóc ở ven đường thì gặp được Tạ Khuyết. Tạ Khuyết giết sơn tặc, hắn cảm động đến rơi nước mắt, tự nguyện đến Tu Tiên Giới làm đệ tử của gã, không ngờ rằng, hắn chỉ được dạy bảo qua loa vài ngày đã bị bán vào sơn trang Kim Phượng.
Rất nhiều năm sau, hắn mới biết được từ Kim Phỉ Nhận, ngay từ đầu Tạ Khuyết đã coi trọng dung mạo và tư chất của hắn, cố ý dẫn sơn tặc tới...
Khi đó Tạ Khuyết đã chết, ngay cả sức để oán hận hắn cũng không còn.
Bạch Tử Hạo trốn ở trong chăn, lặng lẽ khóc. Hắn nghe hiểu cảnh cáo của Thần Quân, không dám tìm đến cái chết, nhất định phải ngoan ngoãn sống hết mười năm.
Thế nhưng, hắn rất sợ hãi, không dám rời khỏi căn nhà này, càng không dám dính dáng đến thế giới bên ngoài, phải làm sao đây?
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ, có giọng nói lảnh lót hỏi thăm: "Nhà ngươi có kéo không? Cho ta mượn với."
Bạch Tử Hạo lén lút nhìn qua khe cửa, phát hiện là một thiếu nữ chừng mười hai tuổi, rất xinh đẹp, mặc váy hoa nhí, buộc tóc hai bên, bên tóc mai còn cài một đóa hoa hải đường màu hồng nhạt, cả người phấn khởi rực rỡ.
Cô bé thấy không ai trả lời, lại gõ lần hai: "Hàng xóm mới ơi, ngươi có nhà không?"
Bạch Tử Hạo lập tức rụt về, sau đó sờ ấn đạo lữ in trên xương quai xanh, lòng dạ rối bời, có chút không biết nên làm sao bây giờ.
Hắn là người có phu quân, phải nghiêm ngặt tuân thủ lễ tiết, khi không có người hầu bên cạnh, không được tùy tiện gặp người ngoài, nhất là một thiếu nữ đáng yêu như vậy... Hắn đã từng được một cô nương nhờ giúp đỡ, làm chút việc nhỏ, sau đó cô nương ấy tặng hắn một chiếc hầu bao thêu uyên ương, Kim Phỉ Nhận nhìn thấy cực kì không vui, mắng hắn không biết liêm sỉ, bừa bãi đưa tình, cơ thể ở dưới thân nam nhân bị làm cho vừa dâm vừa tiện mà vẫn còn có mặt mũi quyến rũ nữ nhân...
Hắn bị mắng không ngóc đầu lên được, ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai.
Sau mấy lần như vậy, hắn học được cách an phận thủ thường, ngoan ngoãn ở bên Kim Phỉ Nhận, làm một con rối xinh đẹp, không nhìn lung tung, không tùy tiện mở miệng, tránh cho trêu hoa ghẹo nguyệt, mang đến phiền toái không cần thiết...
Giờ, hắn nên mở cửa hay không?
Bạch Tử Hạo do dự rất lâu.
Thiếu nữ bên ngoài gõ nửa ngày không thấy ai trả lời cũng rời đi.
Bạch Tử Hạo nhẹ nhàng thở ra, sau đó phát hiện chuyện càng khó giải quyết. Tu vi của hắn còn chưa tới Kim Đan, không thể hoàn toàn Tích Cốc, bình thường hắn đều dùng Tích Cốc đan và linh cốc tiên quả... Dĩ nhiên giờ Thần Quân sẽ không chuẩn bị thứ tốt như vậy cho một tù nhân như hắn. Hắn biết nấu cơm, nhưng nhà bếp ở ngoài sân, củi lửa lẫn đồ ăn cũng ngoài sân, nếu như không ra khỏi phòng thì sẽ phải chịu đói...
Hắn lục lọi trong phòng nửa ngày, cuối cùng tìm được trong ngăn tủ một hộp bánh quế không biết tên, ngửi thử, hình như còn rất mới.
Bánh quế được làm rất đẹp, rực rỡ đủ màu, còn được điêu khắc những hoa văn tinh xảo, trông rất ngon miệng, nhưng hương vị thật kì lạ, một lời khó nói hết...
Bạch Tử Hạo vừa ăn vừa khóc, nước mắt hòa với bánh quế khó ăn, lại càng khiến nó thêm khó nuốt...
Từ cửa sổ truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, là một học đường, có năm sáu đứa bé đi theo lão tiên sinh râu tóc bạc phơ, rất nghiêm túc đọc « Đạo Đức Kinh ». Bạch Tử Hạo dựa vào cửa, nghe rất lâu, nước mắt dần ngừng lại.
Hoàng hôn buông xuống, lũ trẻ cũng tan học, bên ngoài lại trở nên ồn ào. Hình như nam nhân nhà hàng xóm đã về, nữ nhân bước ra đón chào, ríu rít không ngừng, lẫn trong đó còn có tiếng hàng xóm đi lại, giọng mỗi người đều rất to, xuyên qua vách tường, trực tiếp rót vào tai Bạch Tử Hạo. Bạch Tử Hạo thực sự không có chuyện gì để làm, lẳng lặng nghe nửa ngày, đại khái cũng biết nhà bên là hai huynh muội. Ca ca và thê tử đều là người thành thật ít nói, trong nhà cũng có chút của cải, vài chục mẫu đất, ca ca thường vào thành buôn bán, thê tử đã mang thai bảy tháng, tính tình hiền dịu, rất ít khi ra ngoài. Muội muội là cô nương hôm qua tới đây mượn kéo, có tính cách hoạt bát, thích nói chuyện từ Đông sang Tây, líu ríu mãi không ngừng, bao gồm cả hải đường ngoài sân đã nở mấy đóa, vải tơ vàng của tiệm thêu thật đẹp, chó nhà họ Ngô vừa mới đẻ con, gà nhà họ Trần mãi chưa đẻ trứng...
Đều là những chuyện nhỏ nhặt trong đời sống sinh hoạt của người nhà nông, khiến Bạch Tử Hạo nhớ tới tuổi thơ vô tư không biết buồn lo là gì.
Trong đêm, làn gió mát mẻ thổi tới, mang theo từng đợt hương hoa lê, ếch xanh bên bờ sông ồm ộp không ngừng, Bạch Tử Hạo thử mở cửa sổ ra, hắn nhìn thấy bầu trời đầy sao, đẹp hơn bất cứ loại ngọc Dạ Minh nào...
Bạch Tử Hạo ghé vào trên bệ cửa sổ ngắm sao, mãi lâu sau, hắn mới ra ngoài lấy củi lửa và vạc nước, dọn dẹp lại phòng bếp, làm chút đồ ăn đơn giản. Lúc chuẩn bị về phòng, chợt nghe trên cây có người gọi hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện là cô nương nhà bên đang ngồi trên cành lê, hai búi tóc được cuốn đơn giản, nàng mặc chiếc váy thêu hoa ngũ sắc, tươi cười nâng má, vung vẩy đôi chân, rất đáng yêu vẫy tay với hắn: "Này ---"
Bạch Tử Hạo thấy mình thật nực cười, nơi này không phải sơn trang Kim Phượng, không có nhiều chuyện rắc rối phiền hà như vậy, thiếu nữ da mặt mỏng, cứ mãi từ chối sẽ rất thiếu lễ độ. Huống hồ người ta còn nhỏ như vậy, tư tưởng ngây thơ, là đầu óc hắn không đàng hoàng, nghĩ những chuyện không nên nghĩ.
Thế là, hắn lấy dũng khí, khách khí đáp lễ.
Thiếu nữ lập tức bật cười nhảy xuống, như rất thân quen hỏi hắn: "Ta là Khổng Mộ Hoa, huynh có thể gọi ta là Hoa Nhi. Ca ca xinh đẹp, huynh tên gì?"
Bạch Tử Hạo lễ phép nói tên mình.
Khổng Mộ Hoa tươi cười cong cong đôi mắt: "Ta sẽ gọi huynh là Tử Hạo ca ca."
Bạch Tử Hạo không biết làm thế nào để từ chối sự nhiệt tình này.
"Chúng ta là láng giềng, phải giúp đỡ lẫn nhau." Khổng Mộ Hoa dễ dàng khiến hắn phải chấp nhận, van nài: "Tử Hạo ca ca, ta có thể thường xuyên đến tìm huynh chơi không? Tất cả mọi người đều chê tính tình ta lập dị, chê ta giả tạo, ghen ghét ta xinh đẹp hơn họ, không ai quan tâm đến ta hết, họ luôn bắt nạt ta, ta cô đơn lắm. Tử Hạo ca ca, huynh làm bằng hữu với ta được không? Huynh cần gì ta cũng sẽ giúp huynh..."
Khi nàng nói mình bị ghét bỏ, vẻ mặt vô cùng đáng thương, như thể chỉ một câu từ chối thôi là nàng sẽ òa khóc.
Bạch Tử Hạo mềm lòng, không chịu nổi sự van nài của nàng, cứ ngơ ngác đồng ý như thế.
Dưới bóng đêm, Khổng Mộ Hoa cười vô cùng vui vẻ, làn váy xinh đẹp đung đưa mãi, giống như chú Khổng Tước nhỏ muốn xòe đuôi múa hai vòng.
Rất nhiều năm sau... Bạch Tử Hạo cả người đau nhức nằm ở trên giường, nhớ lại lần đầu gặp gỡ ấy.
Chỉ muốn tự tát mình hai cái, vì sao hắn lại mềm lòng với thứ da mặt dày đó chứ?!
Yêu tướng Bỉ Dực Điểu lau sạch sẽ ghế dựa hoàng kim ở sảnh chính, cung thỉnh Thần Quân ngồi vào.
Thần Quân liếc nhìn đầy ghét bỏ, nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay thiêu huỷ chỗ ngồi nhơ bẩn đã bị chạm qua, sau đó đưa tới vài gốc dây leo màu đỏ, dệt thành vương tọa đỏ rực diễm lệ. Y mang theo Niết Bàn Điệp, chậm rãi ngồi xuống.
Hầu hết u sĩ có chút địa vị trong sơn trang Kim Phượng đều đã chết, còn sót lại đều là chút nô lệ người hầu may mắn trốn qua kiếp nạn, và lẻ tẻ vài tên tu sĩ tương đối may mắn, được giữ lại tính mạng.
Thần Quân tiện tay giết hết đám tu sĩ còn lại, chỉ có một tu sĩ họ Mã may mắn thoát được, bao gồm cả vợ con lão. Họ bị nhốt vào địa lao, nói là đợi sau khi mọi chuyện chấm dứt sẽ được thả ra khỏi sơn trang Kim Phượng.
Tu vi của Mã tu sĩ chỉ đến Trúc Cơ, dáng người thấp bé, tướng mạo xấu xí, là đầu bếp của sơn trang Kim Phượng. Lão thích uống rượu, thường xuyên say rượu nói năng lung tung, làm những hành vi hoang đường, thỉnh thoảng còn chiếm tiện nghi của đồng liêu, mượn linh thạch rồi không chịu trả gì đó... Cho nên tất cả mọi người không thích lão, chỉ là lão mấy món ăn từ linh thú lão làm rất được Kim Phỉ Nhận yêu thích, nên mới được dễ dàng tha thứ như vậy. Thê tử của lão là một ả đàn bà đanh đá, chua ngoa vô cùng, hễ cãi cọ là sẽ văng đầy ô ngôn uế ngữ, ngay cả mấy người đàn bà cày ruộng cũng phải chịu thua...
Đó là những kẻ tầm thường nhỏ bé không có giá trị lợi dụng.
Đừng nói Bạch Tử Hạo và yêu tu của Đỉnh Bất Diệt, ngay cả Mã tu sĩ cũng không hiểu vì sao Thần Quân lại tha cho mình, lão ngàn ân vạn tạ dắt vợ con rời khỏi sảnh chính.
Thần Quân liếc nhìn khoảng trăm nô lệ còn lại, từ lòng bàn tay vươn ra vô số sợi thần niệm, thăm dò vào trong biển ý thức của bọn họ, ngay sau đó, hết tên này đến tên khác bị thần niệm bóp chết biển ý thức tại chỗ, rầm rầm ngã xuống mặt đất. Chỉ còn lại khoảng hơn ba mươi nô lệ, bọn họ tỉnh lại trông thấy tình cảnh này, đầu óc hỗn loạn, xụi lơ ngồi trên mặt đất, quên cả kêu khóc.
"Kẻ muốn chết, có thể thả đi."
"Kẻ có tội, giết."
"Người trong sạch, đặc xá."
Thần Quân nói ra phán quyết, sau đó nhìn Bạch Tử Hạo, lạnh lùng hỏi: "Còn ngươi?"
"Ta?" Bạch Tử Hạo mờ mịt nhìn những nô lệ nằm co quắp xung quanh, phát hiện trong đó nô lệ mới tới chiếm gần một nửa, hơi hiểu ra lí do những tên nô lệ kia bị giết, nhỏ yếu không có nghĩa là vô tội. Trong sơn trang Kim Phượng, nô lệ chia làm mấy loại, kẻ thuộc về riêng trang chủ như hắn là sung sướng nhất, cơm ngon áo đẹp, ngoài việc phải lấy lòng mua vui cho Kim Phỉ Nhận ra thì cuộc sống không khác gì quý công tử. Tiếp đó là quản gia của các viện, chẳng những có thể quản giáo nô lệ bình thường, mà còn có cơ hội trở thành tổng quản giáo dưỡng nô lệ mới. Những việc này đều được chia ra làm rất nhiều đẳng cấp khác biệt, thỉnh thoảng cũng có người may mắn gặp được vị khách tốt, thoát khỏi thân phận nô lệ, một bước lên trời.
Các nô lệ bị nhốt trong lồng thú, vì miếng thịt xương nho nhỏ mà chém giết lẫn nhau, hãm hại lẫn nhau. Hồi Bạch Tử Hạo mới tới sơn trang Kim Phượng, hắn không biết những thủ đoạn này, thường để những kẻ đó đạt được mục đích, nảy sinh khúc mắc với Kim Phỉ Nhận, chịu không ít oan ức, may mà cuối cùng đều được rửa sạch bất công.
Thế nhưng, cũng có người khinh thường bắt tay với những thủ đoạn dơ bẩn đó, thà nhảy vào cạm bẫy, bị chà đạp đến tận cùng...
Trong đầu Bạch Tử Hạo chẳng biết tại sao lại hiện lên bóng dáng màu đỏ kiêu ngạo ấy. Năm đó, Dược Vương Tiên Tôn bỗng nhiên bế quan, Việt Vô Hoan biến mất không còn tung tích. Hắn giấu diếm Kim Phỉ Nhận lặng lẽ nghe ngóng thông tin bên phía Dạ Vũ Các, Dạ Vũ Các nói từng có người trông thấy Việt Vô Hoan hấp hối, tóc tai bạc trắng, máu me khắp người, chắc chắn không thể sống nổi.
Chim chóc rời khỏi lồng, cuối cùng vẫn không sống được...
Bạch Tử Hạo lén lút đau buồn rất lâu, bị Kim Phỉ Nhận phát hiện, nghi ngờ hắn lăng nhăng với nam nhân khác, hung hăng phạt một trận.
Thần Quân thấy hắn ngẩn người, rất có kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Ngươi cảm thấy mình đáng chết không?"
"Đáng chết." Bạch Tử Hạo quỳ bò ra đất, chết lặng nói: "Ta và Kim Phỉ Nhận là đạo lư, nhưng ta chưa từng khuyên nhủ hắn dừng tay, ta nhìn phu quân và đám bằng hữu của hắn dùng mạng người mua vui, trong lòng chỉ nghĩ không phải mình thật tốt. Ta thờ ơ với mọi chuyện, thấy chết không cứu..." Hắn chưa từng tự tay giết người, cũng không muốn giết người, thế nhưng Kim Phỉ Nhận vì bảo vệ hắn mà giết không chỉ một hai mạng, hắn hưởng thụ tài nguyên phong phú của sơn trang Kim Phượng, tiếp nhận tình yêu của Kim Phỉ Nhận, thì cũng nên gánh chịu tội ác tương đương. Hắn ngẩng đầu, cười hỏi: "Thần Quân, ta là kẻ ác nên bị giết đúng không?"
Thần Quân nặng nề nhìn hắn, tựa như đang tự hỏi điều gì.
Bạch Tử Hạo lại thỉnh cầu: "Đạo lữ nên như chim liền cánh, phu quân đã chết, ta cũng mệt mỏi..."
Hắn hi vọng có thể chết cái chết trong sạch một chút.
Thần Quân chậm rãi mở miệng nói: "Kim Phỉ Nhận chưa chết, ta nhốt hắn trong địa lao của Đỉnh Bất Diệt."
Bạch Tử Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin vào tai của mình, cũng không biết nên hoảng hay nên vui.
"Ta giữ lại tính mạng gã trong mười năm." Thần Quân bước xuống khỏi bảo tọa, thay một đôi găng sạch sẽ. Hắn có chút hứng thú quan sát vẻ mặt Bạch Tử Hạo biến đổi, sau đó phát ra một tiếng cười khẽ đầy trào phúng: "Ngươi có thể ngoan ngoãn chờ gã, đừng làm chuyện điên rồi. Mười năm sau, hi vọng ngươi có thể mang cho ta đáp án chính xác..."
Bạch Tử Hạo không rõ ý những lời này, hắn có rất nhiều nghi vấn, lại bị khí thế mạnh mẽ của Thần Quân đè ép, không dám hỏi.
Trong lúc hắn còn do dự, dây leo đỏ như máu đã duỗi ra, hắn cảm giác gáy chợt nhói lên, sau đó hôn mê bất tỉnh.
...
Bạch Tử Hạo mơ màng ngủ rất nhiều ngày, thỉnh thoảng lại mơ màng mở mắt, cảm giác chung quanh đang lắc lư, cảnh sắc và ánh sáng cũng thay đổi liên tục, hình như đang di chuyển. Hắn không có sức để nghĩ nữa, nhanh chóng tiếp tục thiếp đi.
Tiếng gà gáy sáng đánh thức hắn từ trong cơn ngủ mê.
Hắn phát hiện mình nằm trong một căn nhà phòng gạch ngói đơn sơ, trên người đắp một chiếc chăn bông màu lam không có mùi huân hương nồng nặc, chỉ thoang thoảng mùi của nắng, quần áo cũng là áo xanh bình thường nhất, những thứ trang sức giá trị trước kia đều đã bị vứt đi. Trên bàn đặt một cái túi vải xanh, bên trong có mười mấy linh thạch và mấy trăm lượng bạc, không đủ tiền một bữa cơm ở sơn trang Kim Phượng, nhưng quá dư dả để sống một cuộc đời bình lặng ở nhân gian, hình như đây là chi tiêu sinh hoạt để lại cho hắn?
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ồn ào, có tiếng người nông dân vội vàng dắt trâu đi cày, có tiếng cày bừa canh tác, có tiếng người làng cười đùa gánh trên vai quang gánh đi họp chợ, có tiếng người phụ nữ nhà bên cho gà ăn, có tiếng khóc của đứa trẻ nghịch ngợm chơi đấu vật. Đủ loại âm thanh hỗn độn lại mang theo hơi thở quen thuộc của khói lửa nhân gian...
Rốt cuộc Thần Quân muốn làm gì với y?
Bạch Tử Hạo cực kỳ sợ hãi, hắn lặng lẽ hé cửa ra, nhìn qua khe hở. Hắn phát hiện nơi này là một thôn trang nhỏ náo nhiệt, khắp nơi đều là những căn nhà gạch ngói, trong sân trồng cây đào, cây lê và cây hạnh, ven sông có hàng liễu rủ, rất nhiều ngỗng trắng và vịt đang chạy lên bờ, căn nhà sát vách truyền tới mùi bánh bao thơm lừng, mọi ngóc ngách đều thoải mái, dễ chịu, yên bình...
Hắn nhớ mang máng trước khi mình bị bán vào sơn trang Kim Phượng, cũng đã từng sống cùng mẫu thân trong một thôn trang nhỏ thế này, trồng vài mẫu ruộng bạc màu, mẫu thân dệt vải nuôi gà, dạy hắn học chữ, dạy hắn đạo lí làm người. Cuộc sống khi ấy rất nghèo khó, nhưng vui biết mấy. Sau này tình hình đất nước không tốt, thôn trang gặp sơn tặc đánh cướp, mẫu thân bị giết hại, lúc hắn khóc lóc ở ven đường thì gặp được Tạ Khuyết. Tạ Khuyết giết sơn tặc, hắn cảm động đến rơi nước mắt, tự nguyện đến Tu Tiên Giới làm đệ tử của gã, không ngờ rằng, hắn chỉ được dạy bảo qua loa vài ngày đã bị bán vào sơn trang Kim Phượng.
Rất nhiều năm sau, hắn mới biết được từ Kim Phỉ Nhận, ngay từ đầu Tạ Khuyết đã coi trọng dung mạo và tư chất của hắn, cố ý dẫn sơn tặc tới...
Khi đó Tạ Khuyết đã chết, ngay cả sức để oán hận hắn cũng không còn.
Bạch Tử Hạo trốn ở trong chăn, lặng lẽ khóc. Hắn nghe hiểu cảnh cáo của Thần Quân, không dám tìm đến cái chết, nhất định phải ngoan ngoãn sống hết mười năm.
Thế nhưng, hắn rất sợ hãi, không dám rời khỏi căn nhà này, càng không dám dính dáng đến thế giới bên ngoài, phải làm sao đây?
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ, có giọng nói lảnh lót hỏi thăm: "Nhà ngươi có kéo không? Cho ta mượn với."
Bạch Tử Hạo lén lút nhìn qua khe cửa, phát hiện là một thiếu nữ chừng mười hai tuổi, rất xinh đẹp, mặc váy hoa nhí, buộc tóc hai bên, bên tóc mai còn cài một đóa hoa hải đường màu hồng nhạt, cả người phấn khởi rực rỡ.
Cô bé thấy không ai trả lời, lại gõ lần hai: "Hàng xóm mới ơi, ngươi có nhà không?"
Bạch Tử Hạo lập tức rụt về, sau đó sờ ấn đạo lữ in trên xương quai xanh, lòng dạ rối bời, có chút không biết nên làm sao bây giờ.
Hắn là người có phu quân, phải nghiêm ngặt tuân thủ lễ tiết, khi không có người hầu bên cạnh, không được tùy tiện gặp người ngoài, nhất là một thiếu nữ đáng yêu như vậy... Hắn đã từng được một cô nương nhờ giúp đỡ, làm chút việc nhỏ, sau đó cô nương ấy tặng hắn một chiếc hầu bao thêu uyên ương, Kim Phỉ Nhận nhìn thấy cực kì không vui, mắng hắn không biết liêm sỉ, bừa bãi đưa tình, cơ thể ở dưới thân nam nhân bị làm cho vừa dâm vừa tiện mà vẫn còn có mặt mũi quyến rũ nữ nhân...
Hắn bị mắng không ngóc đầu lên được, ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai.
Sau mấy lần như vậy, hắn học được cách an phận thủ thường, ngoan ngoãn ở bên Kim Phỉ Nhận, làm một con rối xinh đẹp, không nhìn lung tung, không tùy tiện mở miệng, tránh cho trêu hoa ghẹo nguyệt, mang đến phiền toái không cần thiết...
Giờ, hắn nên mở cửa hay không?
Bạch Tử Hạo do dự rất lâu.
Thiếu nữ bên ngoài gõ nửa ngày không thấy ai trả lời cũng rời đi.
Bạch Tử Hạo nhẹ nhàng thở ra, sau đó phát hiện chuyện càng khó giải quyết. Tu vi của hắn còn chưa tới Kim Đan, không thể hoàn toàn Tích Cốc, bình thường hắn đều dùng Tích Cốc đan và linh cốc tiên quả... Dĩ nhiên giờ Thần Quân sẽ không chuẩn bị thứ tốt như vậy cho một tù nhân như hắn. Hắn biết nấu cơm, nhưng nhà bếp ở ngoài sân, củi lửa lẫn đồ ăn cũng ngoài sân, nếu như không ra khỏi phòng thì sẽ phải chịu đói...
Hắn lục lọi trong phòng nửa ngày, cuối cùng tìm được trong ngăn tủ một hộp bánh quế không biết tên, ngửi thử, hình như còn rất mới.
Bánh quế được làm rất đẹp, rực rỡ đủ màu, còn được điêu khắc những hoa văn tinh xảo, trông rất ngon miệng, nhưng hương vị thật kì lạ, một lời khó nói hết...
Bạch Tử Hạo vừa ăn vừa khóc, nước mắt hòa với bánh quế khó ăn, lại càng khiến nó thêm khó nuốt...
Từ cửa sổ truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, là một học đường, có năm sáu đứa bé đi theo lão tiên sinh râu tóc bạc phơ, rất nghiêm túc đọc « Đạo Đức Kinh ». Bạch Tử Hạo dựa vào cửa, nghe rất lâu, nước mắt dần ngừng lại.
Hoàng hôn buông xuống, lũ trẻ cũng tan học, bên ngoài lại trở nên ồn ào. Hình như nam nhân nhà hàng xóm đã về, nữ nhân bước ra đón chào, ríu rít không ngừng, lẫn trong đó còn có tiếng hàng xóm đi lại, giọng mỗi người đều rất to, xuyên qua vách tường, trực tiếp rót vào tai Bạch Tử Hạo. Bạch Tử Hạo thực sự không có chuyện gì để làm, lẳng lặng nghe nửa ngày, đại khái cũng biết nhà bên là hai huynh muội. Ca ca và thê tử đều là người thành thật ít nói, trong nhà cũng có chút của cải, vài chục mẫu đất, ca ca thường vào thành buôn bán, thê tử đã mang thai bảy tháng, tính tình hiền dịu, rất ít khi ra ngoài. Muội muội là cô nương hôm qua tới đây mượn kéo, có tính cách hoạt bát, thích nói chuyện từ Đông sang Tây, líu ríu mãi không ngừng, bao gồm cả hải đường ngoài sân đã nở mấy đóa, vải tơ vàng của tiệm thêu thật đẹp, chó nhà họ Ngô vừa mới đẻ con, gà nhà họ Trần mãi chưa đẻ trứng...
Đều là những chuyện nhỏ nhặt trong đời sống sinh hoạt của người nhà nông, khiến Bạch Tử Hạo nhớ tới tuổi thơ vô tư không biết buồn lo là gì.
Trong đêm, làn gió mát mẻ thổi tới, mang theo từng đợt hương hoa lê, ếch xanh bên bờ sông ồm ộp không ngừng, Bạch Tử Hạo thử mở cửa sổ ra, hắn nhìn thấy bầu trời đầy sao, đẹp hơn bất cứ loại ngọc Dạ Minh nào...
Bạch Tử Hạo ghé vào trên bệ cửa sổ ngắm sao, mãi lâu sau, hắn mới ra ngoài lấy củi lửa và vạc nước, dọn dẹp lại phòng bếp, làm chút đồ ăn đơn giản. Lúc chuẩn bị về phòng, chợt nghe trên cây có người gọi hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện là cô nương nhà bên đang ngồi trên cành lê, hai búi tóc được cuốn đơn giản, nàng mặc chiếc váy thêu hoa ngũ sắc, tươi cười nâng má, vung vẩy đôi chân, rất đáng yêu vẫy tay với hắn: "Này ---"
Bạch Tử Hạo thấy mình thật nực cười, nơi này không phải sơn trang Kim Phượng, không có nhiều chuyện rắc rối phiền hà như vậy, thiếu nữ da mặt mỏng, cứ mãi từ chối sẽ rất thiếu lễ độ. Huống hồ người ta còn nhỏ như vậy, tư tưởng ngây thơ, là đầu óc hắn không đàng hoàng, nghĩ những chuyện không nên nghĩ.
Thế là, hắn lấy dũng khí, khách khí đáp lễ.
Thiếu nữ lập tức bật cười nhảy xuống, như rất thân quen hỏi hắn: "Ta là Khổng Mộ Hoa, huynh có thể gọi ta là Hoa Nhi. Ca ca xinh đẹp, huynh tên gì?"
Bạch Tử Hạo lễ phép nói tên mình.
Khổng Mộ Hoa tươi cười cong cong đôi mắt: "Ta sẽ gọi huynh là Tử Hạo ca ca."
Bạch Tử Hạo không biết làm thế nào để từ chối sự nhiệt tình này.
"Chúng ta là láng giềng, phải giúp đỡ lẫn nhau." Khổng Mộ Hoa dễ dàng khiến hắn phải chấp nhận, van nài: "Tử Hạo ca ca, ta có thể thường xuyên đến tìm huynh chơi không? Tất cả mọi người đều chê tính tình ta lập dị, chê ta giả tạo, ghen ghét ta xinh đẹp hơn họ, không ai quan tâm đến ta hết, họ luôn bắt nạt ta, ta cô đơn lắm. Tử Hạo ca ca, huynh làm bằng hữu với ta được không? Huynh cần gì ta cũng sẽ giúp huynh..."
Khi nàng nói mình bị ghét bỏ, vẻ mặt vô cùng đáng thương, như thể chỉ một câu từ chối thôi là nàng sẽ òa khóc.
Bạch Tử Hạo mềm lòng, không chịu nổi sự van nài của nàng, cứ ngơ ngác đồng ý như thế.
Dưới bóng đêm, Khổng Mộ Hoa cười vô cùng vui vẻ, làn váy xinh đẹp đung đưa mãi, giống như chú Khổng Tước nhỏ muốn xòe đuôi múa hai vòng.
Rất nhiều năm sau... Bạch Tử Hạo cả người đau nhức nằm ở trên giường, nhớ lại lần đầu gặp gỡ ấy.
Chỉ muốn tự tát mình hai cái, vì sao hắn lại mềm lòng với thứ da mặt dày đó chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất