Bàn Về Trình Độ Vuốt Mèo Của Một Đầu Bếp
Chương 1
Tin tức mình quay trở về thành phố Z, Lâm Gia Ngạn chỉ báo cho mỗi Kha Minh Hiên biết. Nhưng cậu không ngờ khi mình đẩy xe hành lý ra khỏi sân bay, người đợi cậu ở lối ra lại là Biên Dĩ Thu.
"Bố già" Biên hết lăn lộn giới xã hội đen đã lâu nhưng khí chất vẫn oai hùng bừng bừng, quãng thời gian mấy năm không hằn lại trên gương mặt y bất kỳ dấu vết nào, áo thun quần jeans đơn giản càng tôn vẻ tuấn tú trẻ tuổi, khiến người ta cảm khái năm tháng quá là ưu ái y rồi.
So với sự bất biến của y thì Lâm Gia Ngạn thay đổi lớn hơn một ít. Loại biến hóa này không nằm ở bề ngoài, mà là nội tâm. Biên Dĩ Thu chẳng còn thấy được bóng dáng chàng thiếu gia tùy hứng từ trên người cậu nữa, thay vào đó là một người đàn ông thành thục chững chạc.
Hai người cười với nhau một tiếng, Biên Dĩ Thu nói: "Anh cậu đi công tác rồi, anh tới đón cậu." Dứt lời vỗ vỗ con trai đang cõng trên cổ, "Cục cưng, thưa chú đi."
"Con chào chú Lâm." Kha Nhất Thần tròn bốn tuổi đang ngồi vững trên cổ của ba nhóc, trong miệng ngậm kẹo mút, đôi chân lắc lư. Mặc quần jeans áo thun giống ba, ngay cả kính râm cũng đặt cùng một nhãn hiệu thiết kế riêng, khuôn mặt thừa hưởng gien hoàn hảo của Kha Minh Hiên, điển trai tới nỗi thiên hạ ghen ghét.
Lâm Gia Ngạn trêu bé: "Sao Kha Nhất Thần bảnh vậy ta?"
Kha Nhất Thần đáp: "Gien nhà con xịn á. Ba lớn với ba nhỏ của con đều siêu đẹp trai, dĩ nhiên con phải 'trò giỏi hơn thầy' 'con hơn cha là nhà có phúc' rồi."
Lâm Gia Ngạn cười thả ga, Biên Dĩ Thu vỗ đùi cậu chủ Kha, nghiêm mặt nói: "Con trai, khiêm tốn chút."
"Dạ." Kha Nhất Thần gật đầu không hề có thành ý, ngậm kẹo nhìn về phía người đàn ông đứng sau Lâm Gia Ngạn, cằm nhỏ hất lên: "Chú Lâm, đó là bạn trai của chú hả?"
Biên Dĩ Thu nghe nhóc nói mới phát hiện phía sau Lâm Gia Ngạn có người, cũng đẩy một chiếc xe hành lý. Do chuyến bay này vừa đáp, rất đông khách đi ra, y không ngờ Lâm Gia Ngạn còn dẫn theo một người về, chỉ lo nói chuyện mà không chú ý.
Vóc dáng người nọ không tính là xuất chúng nhưng phong thái nho nhã, thái độ ôn hòa, từ đầu tới đuôi luôn giữ nụ cười khéo léo. Lâm Gia Ngạn không giới thiệu, anh cũng không lên tiếng ngắt lời bọn họ, chỉ nhờ vào điểm này, ấn tượng của Biên Dĩ Thu về anh đã không tệ. Bấy giờ nghe con trai hỏi như vậy, cũng rất hứng thú muốn nghe đáp án từ Lâm Gia Ngạn.
Lâm Gia Ngạn không thừa nhận cũng không phản bác, giới thiệu với y: "Đây là đàn anh của tôi, Quý Quân." Dứt câu quay đầu nói với Quý Quân, "Đây là người yêu của anh em, Biên Dĩ Thu, còn cả con trai của họ, Kha Nhất Thần."
Quý Quân tiến lên trước một bước đứng cạnh Lâm Gia Ngạn, đưa tay về phía Biên Dĩ Thu: "Chào ngài Biên. Hay được nghe Gia Ngạn nhắc đến mọi người."
Biên Dĩ Thu thầm nghĩ bọn tôi lại chưa từng nghe Lâm Gia Ngạn nhắc tới cậu đấy. Vừa nghĩ vừa bắt tay anh: "Chào cậu."
Kha Nhất Thần hiếm khi ngôn ngoan kêu một tiếng "chú Quý", kêu xong lại hỏi: "Cuối cùng chú có phải bạn trai của chú Lâm không ạ?"
Quý Quân cười: "Tại sao con muốn biết thế?"
Kha Nhất Thần nói: "Chú Lâm xinh lắm á, nếu chú không phải bạn trai, con sẽ theo đuổi chú ấy."
"Kha Nhất Thần, kín đáo chút." Biên Dĩ Thu nói.
Lâm Gia Ngạn dở khóc dở cười.
Quý Quân một tay đẩy xe hành lý, một tay khoác vai Lâm Gia Ngạn: "Vậy con không có cơ hội rồi, chú cũng đang theo đuổi chú Lâm của con đó."
"Ò, vậy chắc chắn chú không theo đuổi được đâu. Hễ chú ấy thấy con, chú sẽ càng hết thú vị..."
"Kha Nhất Thần, hai hôm trước con còn nói thích Tiểu Mễ Lạp mà." Biên Dĩ Thu vừa nói vừa đưa bọn họ đến bãi đỗ xe.
Tiểu Mễ Lạp là bạn mẫu giáo của nhóc. Một cô bé lai cực kỳ xinh xắn.
"Ba nhỏ." Kha Nhất Thần hết sức nghiêm túc túm tóc "bố già" Biên, trịnh trọng tuyên bố: "Kể từ bây giờ, con sẽ thích con trai."
Biên Dĩ Thu nổi giận: "Kha Nhất Thần, đã bảo cấm làm rối kiểu tóc của ba! Không thì tự xuống đi bộ nhé!"
Cậu chủ Kha vội vã buông tay.
Biên Dĩ Thu nói: "Con chia tay tình yêu quá nhanh rồi đấy..."
Kha Nhất Thần tỏ ý không phục: "Tại con chưa gặp tình yêu thật chứ bộ!"
"Giờ con gặp rồi hả?"
"Chính là chú Lâm!"
"Con nhỏ quá, chú Lâm không thèm con đâu."
"Sao vậy được! Con đẹp trai lắm mà!"
"Ngay cả đường cũng không tự đi, đẹp trai ở đâu ra?"
Kha Nhất Thần im lặng hồi lâu, kiên định yêu cầu: "Thả con xuống!"
Biên Dĩ Thu thành công đặt con trai từ trên cổ mình xuống, Lâm Gia Ngạn ở sau lưng nghe được toàn bộ đoạn hội thoại cười tới nghiêng ngả.
Cậu cảm thấy trong năm năm qua, mình cũng không được cười vui vẻ đến thế.
Hành lý của hai người hơi nhiều, may mà Biên Dĩ Thu lái chiếc SUV, không gian cốp sau tương đối lớn. Vốn dĩ chỗ ngồi cũng rất rộng rãi nhưng do gắn ghế trẻ em cho Kha Nhất Thần, băng sau chỉ có thể ngồi thêm một người, thiếu gia Kha la hét đòi ngồi cùng Lâm Gia Ngạn, Quý Quân đành phải yên vị trên ghế lái phụ.
Lâm Gia Ngạn đi nước ngoài năm năm, đây là lần đầu tiên trở về thành phố Z. Cũng chính vì vậy, ba Lâm – hiện đã thăng chức từ chính ủy thành tư lệnh quân khu – khá cáu kỉnh đối với hành động trong những năm qua của cậu, tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con. Lần quay lại này Lâm Gia Ngạn không thông báo cho ba mẹ, báo cho Kha Minh Hiên trước cũng là muốn để Kha Minh Hiên giúp cậu cản lửa giận của ba.
Về việc tại sao ban đầu Lâm Gia Ngạn đột ngột bỏ công chức mà dứt khoát chạy đi viện trợ châu Phi, ít nhiều gì Biên Dĩ Thu cũng biết nguyên nhân. Hai năm trước Lâm Gia Ngạn dạy học tại nơi hẻo lánh nhất lạc hậu nhất châu Phi, sau đó nhiễm viêm phổi, bởi điều kiện chữa bệnh tại bản địa quá kém mà suýt chết ở đó, may thay gặp được đội điều trị châu Âu cũng đi viện trợ mới nhặt về được cái mạng.
Khỏi bệnh rồi thì cậu theo đội điều trị đến châu Âu, đi hết mấy quốc gia, cuối cùng dừng tại nước Anh, vừa công tác vừa làm nghiên cứu sinh, rồi lại nhặt chuyên ngành bị vứt xó mấy năm.
Khoảng thời gian ấy Lâm Gia Ngạn có liên lạc nhát gừng với Kha Minh Hiên, dăm ba bữa cũng sẽ gọi vài cuốc điện thoại tán gẫu với mẹ, nhưng ba cậu đều không nói câu nào, quan hệ giữa hai cha con tương đối bế tắc. Cậu không biết nên đối diện với ba ra sao, nghĩ đến chuyện sắp về, phản ứng đầu tiên vẫn y hệt trước đây, tìm anh Minh Hiên của cậu nhờ hỗ trợ.
Mấy năm nay thành phố Z biến đổi không lớn, sân bay, nhà thi đấu, đại lộ Lâm Hải, quảng trường Tinh Hà, trung tâm triển lãm... năm năm trước là dạng gì, năm năm sau vẫn dạng nấy. Biến đổi lớn nhất có lẽ là công trình mốc của thành phố Z đã chuyển từ quốc tế Thiên Hà thành cao ốc trung tâm Thế Kim đầu tiên vừa mới khánh thành năm ngoái.
Xe rẽ vào nội thành, đương giờ cơm tối, Biên Dĩ Thu thuận miệng hỏi Quý Quân thích ăn cái gì, có kiêng món nào không. Lâm Gia Ngạn ngồi đằng sau trò chuyện câu được câu chăng với Kha Nhất Thần. Nói rằng bay mười mấy tiếng mệt mỏi lắm, muốn nghỉ ngơi trước. Quý Quân cũng mỉm cười bảo không cần khách sáo. Biên Dĩ Thu như có điều suy nghĩ liếc nhìn gương chiếu hậu, lại thấy Lâm Gia Ngạn đang nghiêng đầu ngắm cảnh đường phố.
Màn đêm buông xuống, phố xá lên đèn, ánh sáng ngoài cửa kính xe lung linh huyền ảo, đèn neon lập lòe lần lượt đan xen rọi lên gò má tuyệt đẹp của Lâm Gia Ngạn. Mà giữa tia sáng này, cậu chợt trông thấy một bóng lưng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Cậu gần như là phản xạ theo điều kiện nhoài người lên cửa xe, ngoái cổ nhìn về hướng bóng lưng đó.
Bất đắc dĩ thay tốc độ xe của Biên Dĩ Thu quá nhanh, đường phố sầm uất sóng người cuồn cuộn, hình bóng kia tựa giọt nước tan vào biển khơi, chẳng mấy chốc đã biến mất bặt vô âm tín.
Cậu hoài nghi rằng mình gặp ảo giác rồi. Người kia rõ ràng đã bị kết án tám năm, hiện giờ căn bản không thể xuất hiện ở nơi đây. Nhưng tại sao lại sản sinh ảo giác như thế, cậu cũng không dám nghĩ sâu.
Trước khoảnh khắc này, cậu đã có quãng thời gian dài không nghĩ về người nọ, dài đến mức cứ ngỡ mình đã quên sạch mọi thứ của năm năm trước. Lại không ngờ chỉ vẻn vẹn một bóng lưng tương đồng, ấy mà vẫn khiến cậu rung động không thôi.
Ý định ban đầu của Kha Minh Hiên là kêu Lâm Gia Ngạn ở nhà, nhưng gã và Biên Dĩ Thu không đoán được sẽ xuất hiện một Quý Quân, hơn nữa ông chủ Kha đi công tác vắng nhà, Biên Dĩ Thu và Lâm Gia Ngạn cũng không thân quen nhau tới độ có thể chung đụng sớm chiều. Dẫu sao những chuyện tồi tệ xưa kia, khi nhớ lại vẫn có phần lúng túng. "Bố già" Biên bèn lái xe đến một khách sạn năm sao thuộc quyền sở hữu của Cửu An tọa lạc ở trung tâm thành phố.
Nhân viên tiếp tân lịch sự hỏi cần mấy phòng, Biên Dĩ Thu quay đầu nhìn Lâm Gia Ngạn, nhưng người trả lời lại là Quý Quân.
"Một phòng là được, cảm ơn."
Biên Dĩ Thu nghe vậy nhìn Lâm Gia Ngạn một cái, thấy cậu không phản đối, kinh ngạc đôi chút nhưng không biểu hiện ra, bĩnh tĩnh bảo nhân viên chọn phòng có khung cảnh đẹp.
Làm thủ tục xong tiễn hai người tới phòng, "bố già" Biên ngay cả cửa cũng chưa vào đã khiêng đứa con trai mơ màng buồn ngủ rời đi.
"Ba nhỏ ơi." Kha Nhất Thần gục trên bả vai y ngáp một cái, nhắm nghiền mắt gọi y.
"Hửm?" Biên Dĩ Thu một tay đỡ mông nhỏ của nhóc, sải bước đi ra ngoài.
"Chú Quý đâu phải bạn trai của chú Lâm, sao họ lại ở chung ạ?"
"..." Biên Dĩ Thu cảm thấy chuyện này mà giải thích thì có hơi phức tạp, thế là khắt khe đáp, "Con trai, con không có cơ hội đâu."
"Oáp..." Cậu chủ Kha buồn ngủ thần chí mơ hồ không get được tầng hàm nghĩa thâm sâu của ba nhỏ, ngáp thêm một phát, chìm vào giấc mộng.
Biên Dĩ Thu đặt nhóc con lên ghế trẻ em, thắt dây an toàn thật cẩn thận, đứng trước xe suy tư một lát rồi móc di động ra xem.
Màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ.
Kha Minh Hiên hai cuộc, Tiền Doanh ba cuộc.
Đường nhìn của y ngừng trên hai chữ "Tiền Doanh" trong thoáng chốc, không có nghĩa khí mà thẳng thừng bỏ lơ, ngón tay bấm phím gọi lại cho Kha Minh Hiên.
Đầu kia kết nối rất nhanh, ông chủ Kha chắc còn đang ở bữa tiệc, hỏi y đón được người chưa.
Biên Dĩ Thu đứng tại bãi đậu xe lộ thiên nhìn khách sạn nguy nga sừng sững trước mắt, buồn bã thở dài: "Kha Minh Hiên, hình như em gây họa rồi."
Ông chủ Kha nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của y, khiếp đảm vung cả rượu trong tay. "Bố già" Biên nhà bọn họ còn có lúc chủ động nhận lỗi á? Hôm nay là ngày gì đấy?
"Em làm gì Lâm Tiểu Ngạn hả?" Ông chủ Kha vô cùng thiên tài mà nghĩ, đừng bảo là Biên Dĩ Thu còn canh cánh trong lòng chuyện năm năm trước nên vừa gặp Lâm Gia Ngạn đã xích mích nhé?
Biên Dĩ Thu đảo mắt khinh bỉ: "Em có thể làm gì cậu ấy? Đầu óc anh bình thường chút được không!"
"Tại giọng em đáng sợ quá ấy cục cưng." Kha Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm đặt ly rượu lên bàn, đứng dậy chào mọi người rồi xoay lưng ra khỏi phòng bao, "Vậy em gây họa gì? Mau nói thật. Miễn là không phải cắm sừng thì anh đều tha thứ cho em."
"Nghiêm trọng hơn sừng." Ngữ điệu Biên Dĩ Thu khá nặng nề.
Kha Minh Hiên cũng không khỏi nghiêm túc hẳn: "Rốt cuộc là thế nào?"
Biên Dĩ Thu nói: "Lâm Gia Ngạn dẫn bạn trai về."
Kha Minh Hiên im lặng một hồi, không đợi được bèn hỏi tiếp: "Chỉ vậy thôi? Đây không phải chuyện tốt à?"
"Tốt cái đếch! Hôm qua em kể chuyện Lâm Gia Ngạn sắp về nước cho Tiền Doanh rồi!"
"Ồ, vậy cậu ấy phản ứng sao?"
"Tình cũ khó phai."
"Bố già" Biên hết lăn lộn giới xã hội đen đã lâu nhưng khí chất vẫn oai hùng bừng bừng, quãng thời gian mấy năm không hằn lại trên gương mặt y bất kỳ dấu vết nào, áo thun quần jeans đơn giản càng tôn vẻ tuấn tú trẻ tuổi, khiến người ta cảm khái năm tháng quá là ưu ái y rồi.
So với sự bất biến của y thì Lâm Gia Ngạn thay đổi lớn hơn một ít. Loại biến hóa này không nằm ở bề ngoài, mà là nội tâm. Biên Dĩ Thu chẳng còn thấy được bóng dáng chàng thiếu gia tùy hứng từ trên người cậu nữa, thay vào đó là một người đàn ông thành thục chững chạc.
Hai người cười với nhau một tiếng, Biên Dĩ Thu nói: "Anh cậu đi công tác rồi, anh tới đón cậu." Dứt lời vỗ vỗ con trai đang cõng trên cổ, "Cục cưng, thưa chú đi."
"Con chào chú Lâm." Kha Nhất Thần tròn bốn tuổi đang ngồi vững trên cổ của ba nhóc, trong miệng ngậm kẹo mút, đôi chân lắc lư. Mặc quần jeans áo thun giống ba, ngay cả kính râm cũng đặt cùng một nhãn hiệu thiết kế riêng, khuôn mặt thừa hưởng gien hoàn hảo của Kha Minh Hiên, điển trai tới nỗi thiên hạ ghen ghét.
Lâm Gia Ngạn trêu bé: "Sao Kha Nhất Thần bảnh vậy ta?"
Kha Nhất Thần đáp: "Gien nhà con xịn á. Ba lớn với ba nhỏ của con đều siêu đẹp trai, dĩ nhiên con phải 'trò giỏi hơn thầy' 'con hơn cha là nhà có phúc' rồi."
Lâm Gia Ngạn cười thả ga, Biên Dĩ Thu vỗ đùi cậu chủ Kha, nghiêm mặt nói: "Con trai, khiêm tốn chút."
"Dạ." Kha Nhất Thần gật đầu không hề có thành ý, ngậm kẹo nhìn về phía người đàn ông đứng sau Lâm Gia Ngạn, cằm nhỏ hất lên: "Chú Lâm, đó là bạn trai của chú hả?"
Biên Dĩ Thu nghe nhóc nói mới phát hiện phía sau Lâm Gia Ngạn có người, cũng đẩy một chiếc xe hành lý. Do chuyến bay này vừa đáp, rất đông khách đi ra, y không ngờ Lâm Gia Ngạn còn dẫn theo một người về, chỉ lo nói chuyện mà không chú ý.
Vóc dáng người nọ không tính là xuất chúng nhưng phong thái nho nhã, thái độ ôn hòa, từ đầu tới đuôi luôn giữ nụ cười khéo léo. Lâm Gia Ngạn không giới thiệu, anh cũng không lên tiếng ngắt lời bọn họ, chỉ nhờ vào điểm này, ấn tượng của Biên Dĩ Thu về anh đã không tệ. Bấy giờ nghe con trai hỏi như vậy, cũng rất hứng thú muốn nghe đáp án từ Lâm Gia Ngạn.
Lâm Gia Ngạn không thừa nhận cũng không phản bác, giới thiệu với y: "Đây là đàn anh của tôi, Quý Quân." Dứt câu quay đầu nói với Quý Quân, "Đây là người yêu của anh em, Biên Dĩ Thu, còn cả con trai của họ, Kha Nhất Thần."
Quý Quân tiến lên trước một bước đứng cạnh Lâm Gia Ngạn, đưa tay về phía Biên Dĩ Thu: "Chào ngài Biên. Hay được nghe Gia Ngạn nhắc đến mọi người."
Biên Dĩ Thu thầm nghĩ bọn tôi lại chưa từng nghe Lâm Gia Ngạn nhắc tới cậu đấy. Vừa nghĩ vừa bắt tay anh: "Chào cậu."
Kha Nhất Thần hiếm khi ngôn ngoan kêu một tiếng "chú Quý", kêu xong lại hỏi: "Cuối cùng chú có phải bạn trai của chú Lâm không ạ?"
Quý Quân cười: "Tại sao con muốn biết thế?"
Kha Nhất Thần nói: "Chú Lâm xinh lắm á, nếu chú không phải bạn trai, con sẽ theo đuổi chú ấy."
"Kha Nhất Thần, kín đáo chút." Biên Dĩ Thu nói.
Lâm Gia Ngạn dở khóc dở cười.
Quý Quân một tay đẩy xe hành lý, một tay khoác vai Lâm Gia Ngạn: "Vậy con không có cơ hội rồi, chú cũng đang theo đuổi chú Lâm của con đó."
"Ò, vậy chắc chắn chú không theo đuổi được đâu. Hễ chú ấy thấy con, chú sẽ càng hết thú vị..."
"Kha Nhất Thần, hai hôm trước con còn nói thích Tiểu Mễ Lạp mà." Biên Dĩ Thu vừa nói vừa đưa bọn họ đến bãi đỗ xe.
Tiểu Mễ Lạp là bạn mẫu giáo của nhóc. Một cô bé lai cực kỳ xinh xắn.
"Ba nhỏ." Kha Nhất Thần hết sức nghiêm túc túm tóc "bố già" Biên, trịnh trọng tuyên bố: "Kể từ bây giờ, con sẽ thích con trai."
Biên Dĩ Thu nổi giận: "Kha Nhất Thần, đã bảo cấm làm rối kiểu tóc của ba! Không thì tự xuống đi bộ nhé!"
Cậu chủ Kha vội vã buông tay.
Biên Dĩ Thu nói: "Con chia tay tình yêu quá nhanh rồi đấy..."
Kha Nhất Thần tỏ ý không phục: "Tại con chưa gặp tình yêu thật chứ bộ!"
"Giờ con gặp rồi hả?"
"Chính là chú Lâm!"
"Con nhỏ quá, chú Lâm không thèm con đâu."
"Sao vậy được! Con đẹp trai lắm mà!"
"Ngay cả đường cũng không tự đi, đẹp trai ở đâu ra?"
Kha Nhất Thần im lặng hồi lâu, kiên định yêu cầu: "Thả con xuống!"
Biên Dĩ Thu thành công đặt con trai từ trên cổ mình xuống, Lâm Gia Ngạn ở sau lưng nghe được toàn bộ đoạn hội thoại cười tới nghiêng ngả.
Cậu cảm thấy trong năm năm qua, mình cũng không được cười vui vẻ đến thế.
Hành lý của hai người hơi nhiều, may mà Biên Dĩ Thu lái chiếc SUV, không gian cốp sau tương đối lớn. Vốn dĩ chỗ ngồi cũng rất rộng rãi nhưng do gắn ghế trẻ em cho Kha Nhất Thần, băng sau chỉ có thể ngồi thêm một người, thiếu gia Kha la hét đòi ngồi cùng Lâm Gia Ngạn, Quý Quân đành phải yên vị trên ghế lái phụ.
Lâm Gia Ngạn đi nước ngoài năm năm, đây là lần đầu tiên trở về thành phố Z. Cũng chính vì vậy, ba Lâm – hiện đã thăng chức từ chính ủy thành tư lệnh quân khu – khá cáu kỉnh đối với hành động trong những năm qua của cậu, tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con. Lần quay lại này Lâm Gia Ngạn không thông báo cho ba mẹ, báo cho Kha Minh Hiên trước cũng là muốn để Kha Minh Hiên giúp cậu cản lửa giận của ba.
Về việc tại sao ban đầu Lâm Gia Ngạn đột ngột bỏ công chức mà dứt khoát chạy đi viện trợ châu Phi, ít nhiều gì Biên Dĩ Thu cũng biết nguyên nhân. Hai năm trước Lâm Gia Ngạn dạy học tại nơi hẻo lánh nhất lạc hậu nhất châu Phi, sau đó nhiễm viêm phổi, bởi điều kiện chữa bệnh tại bản địa quá kém mà suýt chết ở đó, may thay gặp được đội điều trị châu Âu cũng đi viện trợ mới nhặt về được cái mạng.
Khỏi bệnh rồi thì cậu theo đội điều trị đến châu Âu, đi hết mấy quốc gia, cuối cùng dừng tại nước Anh, vừa công tác vừa làm nghiên cứu sinh, rồi lại nhặt chuyên ngành bị vứt xó mấy năm.
Khoảng thời gian ấy Lâm Gia Ngạn có liên lạc nhát gừng với Kha Minh Hiên, dăm ba bữa cũng sẽ gọi vài cuốc điện thoại tán gẫu với mẹ, nhưng ba cậu đều không nói câu nào, quan hệ giữa hai cha con tương đối bế tắc. Cậu không biết nên đối diện với ba ra sao, nghĩ đến chuyện sắp về, phản ứng đầu tiên vẫn y hệt trước đây, tìm anh Minh Hiên của cậu nhờ hỗ trợ.
Mấy năm nay thành phố Z biến đổi không lớn, sân bay, nhà thi đấu, đại lộ Lâm Hải, quảng trường Tinh Hà, trung tâm triển lãm... năm năm trước là dạng gì, năm năm sau vẫn dạng nấy. Biến đổi lớn nhất có lẽ là công trình mốc của thành phố Z đã chuyển từ quốc tế Thiên Hà thành cao ốc trung tâm Thế Kim đầu tiên vừa mới khánh thành năm ngoái.
Xe rẽ vào nội thành, đương giờ cơm tối, Biên Dĩ Thu thuận miệng hỏi Quý Quân thích ăn cái gì, có kiêng món nào không. Lâm Gia Ngạn ngồi đằng sau trò chuyện câu được câu chăng với Kha Nhất Thần. Nói rằng bay mười mấy tiếng mệt mỏi lắm, muốn nghỉ ngơi trước. Quý Quân cũng mỉm cười bảo không cần khách sáo. Biên Dĩ Thu như có điều suy nghĩ liếc nhìn gương chiếu hậu, lại thấy Lâm Gia Ngạn đang nghiêng đầu ngắm cảnh đường phố.
Màn đêm buông xuống, phố xá lên đèn, ánh sáng ngoài cửa kính xe lung linh huyền ảo, đèn neon lập lòe lần lượt đan xen rọi lên gò má tuyệt đẹp của Lâm Gia Ngạn. Mà giữa tia sáng này, cậu chợt trông thấy một bóng lưng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Cậu gần như là phản xạ theo điều kiện nhoài người lên cửa xe, ngoái cổ nhìn về hướng bóng lưng đó.
Bất đắc dĩ thay tốc độ xe của Biên Dĩ Thu quá nhanh, đường phố sầm uất sóng người cuồn cuộn, hình bóng kia tựa giọt nước tan vào biển khơi, chẳng mấy chốc đã biến mất bặt vô âm tín.
Cậu hoài nghi rằng mình gặp ảo giác rồi. Người kia rõ ràng đã bị kết án tám năm, hiện giờ căn bản không thể xuất hiện ở nơi đây. Nhưng tại sao lại sản sinh ảo giác như thế, cậu cũng không dám nghĩ sâu.
Trước khoảnh khắc này, cậu đã có quãng thời gian dài không nghĩ về người nọ, dài đến mức cứ ngỡ mình đã quên sạch mọi thứ của năm năm trước. Lại không ngờ chỉ vẻn vẹn một bóng lưng tương đồng, ấy mà vẫn khiến cậu rung động không thôi.
Ý định ban đầu của Kha Minh Hiên là kêu Lâm Gia Ngạn ở nhà, nhưng gã và Biên Dĩ Thu không đoán được sẽ xuất hiện một Quý Quân, hơn nữa ông chủ Kha đi công tác vắng nhà, Biên Dĩ Thu và Lâm Gia Ngạn cũng không thân quen nhau tới độ có thể chung đụng sớm chiều. Dẫu sao những chuyện tồi tệ xưa kia, khi nhớ lại vẫn có phần lúng túng. "Bố già" Biên bèn lái xe đến một khách sạn năm sao thuộc quyền sở hữu của Cửu An tọa lạc ở trung tâm thành phố.
Nhân viên tiếp tân lịch sự hỏi cần mấy phòng, Biên Dĩ Thu quay đầu nhìn Lâm Gia Ngạn, nhưng người trả lời lại là Quý Quân.
"Một phòng là được, cảm ơn."
Biên Dĩ Thu nghe vậy nhìn Lâm Gia Ngạn một cái, thấy cậu không phản đối, kinh ngạc đôi chút nhưng không biểu hiện ra, bĩnh tĩnh bảo nhân viên chọn phòng có khung cảnh đẹp.
Làm thủ tục xong tiễn hai người tới phòng, "bố già" Biên ngay cả cửa cũng chưa vào đã khiêng đứa con trai mơ màng buồn ngủ rời đi.
"Ba nhỏ ơi." Kha Nhất Thần gục trên bả vai y ngáp một cái, nhắm nghiền mắt gọi y.
"Hửm?" Biên Dĩ Thu một tay đỡ mông nhỏ của nhóc, sải bước đi ra ngoài.
"Chú Quý đâu phải bạn trai của chú Lâm, sao họ lại ở chung ạ?"
"..." Biên Dĩ Thu cảm thấy chuyện này mà giải thích thì có hơi phức tạp, thế là khắt khe đáp, "Con trai, con không có cơ hội đâu."
"Oáp..." Cậu chủ Kha buồn ngủ thần chí mơ hồ không get được tầng hàm nghĩa thâm sâu của ba nhỏ, ngáp thêm một phát, chìm vào giấc mộng.
Biên Dĩ Thu đặt nhóc con lên ghế trẻ em, thắt dây an toàn thật cẩn thận, đứng trước xe suy tư một lát rồi móc di động ra xem.
Màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ.
Kha Minh Hiên hai cuộc, Tiền Doanh ba cuộc.
Đường nhìn của y ngừng trên hai chữ "Tiền Doanh" trong thoáng chốc, không có nghĩa khí mà thẳng thừng bỏ lơ, ngón tay bấm phím gọi lại cho Kha Minh Hiên.
Đầu kia kết nối rất nhanh, ông chủ Kha chắc còn đang ở bữa tiệc, hỏi y đón được người chưa.
Biên Dĩ Thu đứng tại bãi đậu xe lộ thiên nhìn khách sạn nguy nga sừng sững trước mắt, buồn bã thở dài: "Kha Minh Hiên, hình như em gây họa rồi."
Ông chủ Kha nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của y, khiếp đảm vung cả rượu trong tay. "Bố già" Biên nhà bọn họ còn có lúc chủ động nhận lỗi á? Hôm nay là ngày gì đấy?
"Em làm gì Lâm Tiểu Ngạn hả?" Ông chủ Kha vô cùng thiên tài mà nghĩ, đừng bảo là Biên Dĩ Thu còn canh cánh trong lòng chuyện năm năm trước nên vừa gặp Lâm Gia Ngạn đã xích mích nhé?
Biên Dĩ Thu đảo mắt khinh bỉ: "Em có thể làm gì cậu ấy? Đầu óc anh bình thường chút được không!"
"Tại giọng em đáng sợ quá ấy cục cưng." Kha Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm đặt ly rượu lên bàn, đứng dậy chào mọi người rồi xoay lưng ra khỏi phòng bao, "Vậy em gây họa gì? Mau nói thật. Miễn là không phải cắm sừng thì anh đều tha thứ cho em."
"Nghiêm trọng hơn sừng." Ngữ điệu Biên Dĩ Thu khá nặng nề.
Kha Minh Hiên cũng không khỏi nghiêm túc hẳn: "Rốt cuộc là thế nào?"
Biên Dĩ Thu nói: "Lâm Gia Ngạn dẫn bạn trai về."
Kha Minh Hiên im lặng một hồi, không đợi được bèn hỏi tiếp: "Chỉ vậy thôi? Đây không phải chuyện tốt à?"
"Tốt cái đếch! Hôm qua em kể chuyện Lâm Gia Ngạn sắp về nước cho Tiền Doanh rồi!"
"Ồ, vậy cậu ấy phản ứng sao?"
"Tình cũ khó phai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất