Bàn Về Trình Độ Vuốt Mèo Của Một Đầu Bếp
Chương 2
Thời gian đảo về một tiếng trước.
Nắng chiều vàng rực rọi lên ngã tư đường Nam Tân và đại lộ Dung Loan, đuổi kịp giờ cao điểm tối, đèn xanh hai hướng bắc nam đã đếm ngược từ hai xuống một, một chiếc Porsche Cayenne đỏ chót gầm rú đã sốt ruột lấn qua vạch kẻ nhưng vẫn quyết chí xông ra như cũ. Giữa tiếng còi và động cơ rền vang đầy đường, chiếc xe đắt tiền với nước sơn mới coong bóng loáng nọ dùng tốc độ cực nhanh nhưng vẫn không thể vượt qua đèn giao thông còn sót lại chưa tới một giây, cái đuôi xe xinh đẹp đỏm dáng đó liền bị mũi của một chiếc Land Rover đen đang định lăn bánh húc vào.
"Rầm" một tiếng, toàn bộ ngã tư loạn xị ầm ĩ chợt tĩnh lặng trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó như được tưới một gáo nước lạnh vào chảo dầu sôi, xe trên đường nóng vội nhấn còi đi vòng qua từ mặt bên, người qua đường rảnh rỗi nghểnh cổ hóng hớt. Ngay cả trên cầu vượt cách đó không xa, cũng có phụ huynh đón con tan học đang tranh thủ cơ hội dạy dỗ bạn nhỏ: "Con yêu nhìn kìa, không tuân thủ luật giao thông đó..."
Chủ xe Cayenne nhảy xuống đầu tiên, thanh niên trẻ chừng hai mươi, toàn thân hàng hiệu, tóc nhuộm tím vô cùng phách lối, dáng vóc cao gầy, hai đuôi mày nhọn không dưng lộ vẻ gian tà, đường kẻ mắt đen ngòm dài thượt. Sao nhìn thế nào cũng không phân nổi trai gái, khi y đi ra ngó cái đuôi xe lõm vào thê thảm kia bèn bắt đầu chửi lấy chửi để.
"Đéo má ông cố nội nó! Mày chết với tao..."
Chất giọng khàn vừa phóng ra đã khiến dân vô công rồi nghề ven đường phấn khích, có kẻ huýt sáo một cái thật dài, hô "Anh bô giai cố lên!" Thanh niên càng thêm kiêu căng phách lối, siết nắm đấm nện uỳnh uỳnh lên cửa kính chiếc Land Rover mà hét: "Lăn xuống cho bố!"
Kính xe Land Rover dán lớp màng mỏng, chỉ có thể láng máng trông thấy một người đàn ông đeo kính râm từ chính diện, hoàn toàn tương phản so với nét hống hách ngút trời của thanh niên chặn trước cửa, người nọ bình tĩnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài vài giây, mở cửa xe, một chân bước xuống.
Lúc người đàn ông kính râm ngồi trong xe thì còn chưa cảm thấy gì, vừa đứng ra, khí thế hung tàn của thanh niên thình lình giảm bớt ba trượng, thậm chí không khỏi lùi về sau một bước.
Chẳng vì cớ gì khác, chỉ vì người nọ cao quá. Bản thân thanh niên cũng gần mét tám, cả trang phục và ủng còn độn thêm được dăm ba cen-ti-mét, thế mà người nọ vẫn cao hơn y nửa cái đầu, vai rộng lưng thẳng, áo khoác da dường như muốn bao trọn cơ bắp nhấp nhô, thanh niên giật giật khóe miệng lia tầm mắt qua nửa thân trên vạm vỡ của đối phương, lời lẽ thô tục thao thao bất tuyệt bỗng vướng giữa hai cánh môi hé mở, quên luôn việc lên tiếng.
Người nọ nhíu mày, kính râm ngăn đường nhìn, chỉ phát ra một chữ với trán y.
"Hả?"
Sự thật chứng minh, đa số người đều sẽ nói chuyện đàng hoàng, chủ yếu nằm ở chỗ đối phương là ai.
Quần chúng nhiều chuyện rướn cổ ngóng chuyện xe xịn húc nhau lập tức phát ra tiếng hít hà, còn thanh niên ban nãy nổi cơn thịnh nộ rần rần giữa những thanh âm reo hò, lại biến thành chỏm tóc tím ỉu xìu, song vẫn không cho anh chàng kính râm đi dù đối phương đã ngỏ ý bồi thường, chịu trách nhiệm, ai nấy gọi bảo hiểm vân vân mây mây.
Tiền Doanh bị quấy rầy mười phút đồng hồ rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, cầm di động gọi vào một số, cực kỳ sốt ruột quăng một câu: "Đụng xe ở giao lộ, cậu, tới đây ngay."
Yết hầu trên cần cổ thon của Tóc Tím lăn cái "ực", đối mặt với đại ca phong thái uy mãnh này, bắp chuối hơi chuột rút, may mà lúc này chú cảnh sát giao thông cưỡi mô-tô trắng xanh chạy đến, chụp hình, xác định tổn hại, điền đơn trách nhiệm tai nạn. Tiền Doanh liên tục nâng cổ tay xem giờ, sắc mặt ngày càng khó coi. Nhưng mấy năm kinh nghiệm thực tế đã mài giũa tính tình hắn không ít, vì vậy cuối cùng hắn vẫn rất phối hợp ký tên mình và ghi số điện thoại.
Kế đó ném hết tài liệu liên quan, chìa khóa xe và bằng lái cho Tống Trí vừa vội vã phóng tới.
Tống Trí mặc tây trang, theo sau là bốn năm tên vai u thịt bắp, một mạch lao vun vút sang, hoàn toàn là dáng điệu mà người qua đường sẽ né tránh. Dân chúng hóng hớt đều lặng lẽ té lẹ, nhìn ra được đám người này chẳng hiền lành gì cho cam. Cảnh sát giao thông đang xem người có trách nhiệm còn lại điền đơn rủi ro, tình cờ ngẩng đầu thì cau mày ngạc nhiên hỏi: "Làm gì đấy?"
Tiền Doanh chỉ Tống Trí: "Đền tiền hay kiện cứ tìm cậu ta xử lý. Tôi bận việc phải đi trước."
Dứt câu hắn bèn thật sự gạt đống người ra đi về hướng đường Nam Tân.
Tóc Tím vừa mới ký tờ đơn của mình xong, ban nãy y liếc nhìn chữ ký rồng bay phượng múa của Tiền Doanh, miễn cưỡng có thể phân biệt được chữ 'Tiền', bấy giờ vẫn định đuổi theo, đồng thời cao giọng dùng tiếng phổ thông uốn lưỡi kêu: "Ê —— họ Tiền kia..."
Một người lực lưỡng đi theo Tống Trí bèn tiến lên đẩy Tóc Tím một cú.
"Mày là cái đéo gì mà dám gọi thẳng tên anh Doanh bọn tao."
Tống Trí ho khan liên hồi, gã lực lưỡng kia lập tức dừng tay lùi bước. Tóc Tím choáng váng còn chưa hiểu rõ, Tống Trí đã nhoẻn miệng cười đón tiếp cảnh sát: "Chào anh chào anh, ông chủ chúng tôi có chuyện quan trọng thật, vụ này anh xem xử lý thế nào đây..."
Ông chủ Tiền thân gánh chuyện hệ trọng sải bước đi sâu vào đường Nam Tân. Hai bên con đường này trồng kín cây xoài và cây vải cao to rậm rạp, thành phố Z cuối thu vẫn lợp bóng râm như cũ, lúc này phố lên đèn, ánh sáng chói lòa khúc xạ ra từ giữa những kẽ lá, rực rỡ tựa đá quý. Dòng xe cộ tới lui trên đường cái, cuộc sống về đêm bắt đầu khai màn.
Một chiếc SUV vụt qua sau lưng hắn, hắn và tài xế đều không chú ý tới nhau, càng không chú ý tới người ngồi băng sau đang nhào lên cửa sổ xe ngoái về phía hắn nhằm nỗ lực xác định điều gì đó.
∞•∞
Điểm đến của Tiền Doanh là "Số 18 Nam Tân", nhà hàng tiêu biểu nổi tiếng nhất gần nửa năm qua của thành phố Z.
Nam Tân là phố ẩm thực có uy tín lâu đời thuộc thành phố Z, chiều dài nguyên con đường chưa được tới bốn cây số, lại tọa lạc hơn nghìn nhà hàng quán bar đa màu đa dạng. Muốn trụ tại nơi Biển Đỏ "chém giết" lẫn nhau này, hoặc là phải lấy lòng thực khách bằng việc phục vụ khẩu vị, hoặc là phải cần đòn ruột 'tỉ suất giá thành quả' để hấp dẫn lưu lượng khách. "Số 18 Nam Tân" lại không chọn bất cứ lối đi nào, tiệm này lựa chọn hai đặc điểm đơn giản là "tiền" và "ngon", hơn nữa còn đạt đến trình độ cao nhất.
Hiện tại mới là lúc thành phố về đêm, từ xa nhìn lại, dưới cánh cổng đồ sộ đỏ đen xen kẽ của "Số 18 Nam Tân" đã nhốn nháo đầu người, cô nàng tiếp khách eo thon chân dài mặc đồng phục may theo vóc dáng, đang qua lại như thoi đưa để phân phát số thứ tự và thức uống miễn phí. Rõ ràng đã che kín không hề phô trương, nhưng chỉ dựa vào chất liệu vải và dáng người tuyệt đỉnh đã đủ biết quyến rũ bao nhiêu rồi.
Giống như bản thân quán "Số 18 Nam Tân" này vậy, ông chủ kiêm đầu bếp trưởng luôn là một nhân vật thần bí, nhưng đôi tay rất kỳ diệu, mỗi thứ sáu sẽ truyền hình trực tiếp một món ăn do ông chủ tự tay cầm dao trên màn hình LED kích thước siêu khủng của quán, món cá chiên giòn chua ngọt(*)khiến "Số 18 Nam Tân" nổi danh sớm nhất chính là nhờ vào kỹ xảo múa dao điêu luyện trên truyền hình trực tiếp, cùng đôi tay vững vàng sạch sẽ kia hấp dẫn đông đảo sự chú ý của thực khách. Ống kính từ đầu đến đuôi đều chĩa vào bàn bếp, hai bàn tay khớp xương đều đặn thon dài đó tưởng chừng như có ma thuật, một chú cá trạng nguyên tươi sống và con dao lưỡi hẹp chuôi rộng lật trở giữa mười ngón tay hắn, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua một khắc nghiêng người, bỗng chốc chốc thấy vòng eo mơ hồ của người nọ được bọc trong áo đầu bếp rộng thùng thình.
(*) cá chiên giòn chua ngọt: là món đặc sản của tỉnh Giang Tô
Ông chủ "Số 18 Nam Tân" chưa từng lộ diện, chỉ dựa vào đôi tay khéo léo và dáng vóc tuyệt vời làm người ta liên tưởng trên livestream hằng tuần, mà được phong thành nam thần hoang dã của giới ẩm thực thành phố Z.
Từ điển món ăn mà hắn am hiểu chẳng hề rập khuôn, có đủ các kiến thức về ẩm thực phân tử(*) và cơm Tây phổ biến. Nguyên liệu nấu ăn cực tốt, quá trình nấu nướng vui tai vui mắt, đặc biệt hơn cả, những món ăn do ông chủ đích thân cầm dao, đều là quà tặng. Còn tặng đến bàn nào đến phòng bao nào, thì nghe đồn là ngẫu nhiên. Tuy chỉ là một món ăn nhưng cũng đủ mẹo quảng cáo, ai có thể nhận được quà tặng này đều sẽ dương dương đắc ý trên vòng bạn bè trong quãng thời gian không ngắn.
(*) Ẩm thực phân tử là một nhánh của khoa học thực phẩm nhằm tìm cách điều tra các biến đổi vật lý và hóa học của các thành phần xảy ra trong nấu ăn. Chương trình của nó bao gồm ba lĩnh vực, vì nấu ăn được công nhận có ba thành phần: xã hội, nghệ thuật và kỹ thuật. (Nguồn: Wiki)
Tiền Doanh đi vào "Số 18 Nam Tân", xuyên qua biển người đợi chỗ, hắn nghe thấy có người chỉ lên màn hình đang chiếu tuần hoàn video quảng cáo mà hô: "Livestream sắp bắt đầu rồi!" Thế là càng tăng nhanh bước chân về phía sau bếp.
Hắn vừa tới bếp đã cởi áo khoác, quăng cho đầu bếp, chân bước không ngừng nhận lấy mũ cúi đầu đội lên, ngón tay vuốt tóc trước trán qua nhét thật tỉ mỉ vào. Choàng áo đầu bếp lên người, cài kỹ từng cái nút, nhàn nhã đứng trước ống kính.
Đôi tay kia chất phác bình dị, mười ngón tay gác hờ lên bàn. Song Tiền Doanh rũ mắt liếc nhìn, khóe miệng khẽ cứng đờ, có điều hắn phản ứng rất nhanh, một tay vươn về phía cổ tay trái, không nhanh không chậm cởi đồng hồ xuống.
Trong hàng thực khách đợi ở sảnh, có một cô em biết phân biệt hàng hiệu bèn giơ ngón tay chỉ cái logo gần như là không thấy trên mặt đồng hồ, hú hét với đồng nghiệp: "Panerai đó! Nam thần đẳng cấp ghê!"
Bàn tay trên màn hình lớn kia đặt đồng hồ lên chiếc khay được đưa tới bên cạnh, tiếp đó vặn vòi nước rửa tay. Mười đầu ngón tay dưới làn nước trong suốt dường như có thể nở ra hoa, chỉ là rửa sạch đầu ngón tay kẽ ngón tay, lòng bàn tay mu bàn tay một cách đơn giản thôi, lại khiến dàn trai gái si mê thưởng thức nửa ngày trời. Cô nàng ban nãy giơ điện thoại quay video, khuôn mặt hăng hái đỏ bừng. Đến khi đôi tay ấy quấn trong khăn lông trắng muốt lau khô mỗi một tấc da, rồi lần nữa chống lên bàn bếp, một ca khúc tiếng Pháp trầm lắng tung bay từ chiếc loa, nội dung truyền hình trực tiếp hôm nay là tráng miệng kiểu Pháp, chủ đề tương đối được lòng nam nữ thanh niên.
Dưa vàng đến từ khu Quercy miền nam nước Pháp đã được ướp lạnh bốn tiếng ở âm 18 độ, một tầng sương mù bao phủ sắc màu ánh kim. Dao tan băng bén nhọn múa lượn giữa những ngón tay thon dài, thịt quả mỏng tang phát ra tiếng "soàn soạt" nhỏ vụn, rơi lả tả như tuyết vào dụng cụ thủy tinh trong veo. Sau khi gọt một lớp dưa mỏng, thịt quả còn thừa lại được cắt miếng bỏ vào máy xay, thêm đường glucose và dextrose đã đong tỷ lệ, màu vàng trong máy xay bắt đầu lượn vòng nhảy nhót.
Quá trình thao tác đáng lẽ phải ồn ào lại được màn hình LED đóng khung thành buổi biểu diễn tao nhã, giai điệu tình ca cứ như người yêu nỉ non vẽ nên bầu không khí cuốn hút lãng mạng, dân chúng trong nhà hàng "Số 18 Nam Tân" trông mong ngắm nghía, hoàn toàn là tư thế tán thưởng màn trình diễn.
Tiền Doanh khuấy đều sorbet dưa vàng và những lát dưa đã chuẩn bị từ lúc đầu với nhau rồi cho vào khuôn cấp đông, sau đó tiến hành làm lớp phủ kem dâu.
Món kem dâu mật vàng này hắn đã từng chế biến rất nhiều lần, vì ai đó thích ăn dưa vàng, nhưng lại chê ngọt quá phát ngấy không đủ nhẹ nhàng, về sau qua mấy lần cải tiến hắn mới phát hiện nguyên nhân nằm ở vật liệu, chọn giống cây ngon nhất từ Nhật Pháp Mỹ, cuối cùng quyết định sử dụng loại hiện nay.
Tiếc thay, khi món tráng miệng chua ngọt đạt được mức hoàn hảo rốt cuộc cũng ra lò, hắn đã cách xa cái nụ cười nhếch môi kiêu kỳ ngạo mạn ấy quá nhiều năm rồi.
Nắng chiều vàng rực rọi lên ngã tư đường Nam Tân và đại lộ Dung Loan, đuổi kịp giờ cao điểm tối, đèn xanh hai hướng bắc nam đã đếm ngược từ hai xuống một, một chiếc Porsche Cayenne đỏ chót gầm rú đã sốt ruột lấn qua vạch kẻ nhưng vẫn quyết chí xông ra như cũ. Giữa tiếng còi và động cơ rền vang đầy đường, chiếc xe đắt tiền với nước sơn mới coong bóng loáng nọ dùng tốc độ cực nhanh nhưng vẫn không thể vượt qua đèn giao thông còn sót lại chưa tới một giây, cái đuôi xe xinh đẹp đỏm dáng đó liền bị mũi của một chiếc Land Rover đen đang định lăn bánh húc vào.
"Rầm" một tiếng, toàn bộ ngã tư loạn xị ầm ĩ chợt tĩnh lặng trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó như được tưới một gáo nước lạnh vào chảo dầu sôi, xe trên đường nóng vội nhấn còi đi vòng qua từ mặt bên, người qua đường rảnh rỗi nghểnh cổ hóng hớt. Ngay cả trên cầu vượt cách đó không xa, cũng có phụ huynh đón con tan học đang tranh thủ cơ hội dạy dỗ bạn nhỏ: "Con yêu nhìn kìa, không tuân thủ luật giao thông đó..."
Chủ xe Cayenne nhảy xuống đầu tiên, thanh niên trẻ chừng hai mươi, toàn thân hàng hiệu, tóc nhuộm tím vô cùng phách lối, dáng vóc cao gầy, hai đuôi mày nhọn không dưng lộ vẻ gian tà, đường kẻ mắt đen ngòm dài thượt. Sao nhìn thế nào cũng không phân nổi trai gái, khi y đi ra ngó cái đuôi xe lõm vào thê thảm kia bèn bắt đầu chửi lấy chửi để.
"Đéo má ông cố nội nó! Mày chết với tao..."
Chất giọng khàn vừa phóng ra đã khiến dân vô công rồi nghề ven đường phấn khích, có kẻ huýt sáo một cái thật dài, hô "Anh bô giai cố lên!" Thanh niên càng thêm kiêu căng phách lối, siết nắm đấm nện uỳnh uỳnh lên cửa kính chiếc Land Rover mà hét: "Lăn xuống cho bố!"
Kính xe Land Rover dán lớp màng mỏng, chỉ có thể láng máng trông thấy một người đàn ông đeo kính râm từ chính diện, hoàn toàn tương phản so với nét hống hách ngút trời của thanh niên chặn trước cửa, người nọ bình tĩnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài vài giây, mở cửa xe, một chân bước xuống.
Lúc người đàn ông kính râm ngồi trong xe thì còn chưa cảm thấy gì, vừa đứng ra, khí thế hung tàn của thanh niên thình lình giảm bớt ba trượng, thậm chí không khỏi lùi về sau một bước.
Chẳng vì cớ gì khác, chỉ vì người nọ cao quá. Bản thân thanh niên cũng gần mét tám, cả trang phục và ủng còn độn thêm được dăm ba cen-ti-mét, thế mà người nọ vẫn cao hơn y nửa cái đầu, vai rộng lưng thẳng, áo khoác da dường như muốn bao trọn cơ bắp nhấp nhô, thanh niên giật giật khóe miệng lia tầm mắt qua nửa thân trên vạm vỡ của đối phương, lời lẽ thô tục thao thao bất tuyệt bỗng vướng giữa hai cánh môi hé mở, quên luôn việc lên tiếng.
Người nọ nhíu mày, kính râm ngăn đường nhìn, chỉ phát ra một chữ với trán y.
"Hả?"
Sự thật chứng minh, đa số người đều sẽ nói chuyện đàng hoàng, chủ yếu nằm ở chỗ đối phương là ai.
Quần chúng nhiều chuyện rướn cổ ngóng chuyện xe xịn húc nhau lập tức phát ra tiếng hít hà, còn thanh niên ban nãy nổi cơn thịnh nộ rần rần giữa những thanh âm reo hò, lại biến thành chỏm tóc tím ỉu xìu, song vẫn không cho anh chàng kính râm đi dù đối phương đã ngỏ ý bồi thường, chịu trách nhiệm, ai nấy gọi bảo hiểm vân vân mây mây.
Tiền Doanh bị quấy rầy mười phút đồng hồ rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, cầm di động gọi vào một số, cực kỳ sốt ruột quăng một câu: "Đụng xe ở giao lộ, cậu, tới đây ngay."
Yết hầu trên cần cổ thon của Tóc Tím lăn cái "ực", đối mặt với đại ca phong thái uy mãnh này, bắp chuối hơi chuột rút, may mà lúc này chú cảnh sát giao thông cưỡi mô-tô trắng xanh chạy đến, chụp hình, xác định tổn hại, điền đơn trách nhiệm tai nạn. Tiền Doanh liên tục nâng cổ tay xem giờ, sắc mặt ngày càng khó coi. Nhưng mấy năm kinh nghiệm thực tế đã mài giũa tính tình hắn không ít, vì vậy cuối cùng hắn vẫn rất phối hợp ký tên mình và ghi số điện thoại.
Kế đó ném hết tài liệu liên quan, chìa khóa xe và bằng lái cho Tống Trí vừa vội vã phóng tới.
Tống Trí mặc tây trang, theo sau là bốn năm tên vai u thịt bắp, một mạch lao vun vút sang, hoàn toàn là dáng điệu mà người qua đường sẽ né tránh. Dân chúng hóng hớt đều lặng lẽ té lẹ, nhìn ra được đám người này chẳng hiền lành gì cho cam. Cảnh sát giao thông đang xem người có trách nhiệm còn lại điền đơn rủi ro, tình cờ ngẩng đầu thì cau mày ngạc nhiên hỏi: "Làm gì đấy?"
Tiền Doanh chỉ Tống Trí: "Đền tiền hay kiện cứ tìm cậu ta xử lý. Tôi bận việc phải đi trước."
Dứt câu hắn bèn thật sự gạt đống người ra đi về hướng đường Nam Tân.
Tóc Tím vừa mới ký tờ đơn của mình xong, ban nãy y liếc nhìn chữ ký rồng bay phượng múa của Tiền Doanh, miễn cưỡng có thể phân biệt được chữ 'Tiền', bấy giờ vẫn định đuổi theo, đồng thời cao giọng dùng tiếng phổ thông uốn lưỡi kêu: "Ê —— họ Tiền kia..."
Một người lực lưỡng đi theo Tống Trí bèn tiến lên đẩy Tóc Tím một cú.
"Mày là cái đéo gì mà dám gọi thẳng tên anh Doanh bọn tao."
Tống Trí ho khan liên hồi, gã lực lưỡng kia lập tức dừng tay lùi bước. Tóc Tím choáng váng còn chưa hiểu rõ, Tống Trí đã nhoẻn miệng cười đón tiếp cảnh sát: "Chào anh chào anh, ông chủ chúng tôi có chuyện quan trọng thật, vụ này anh xem xử lý thế nào đây..."
Ông chủ Tiền thân gánh chuyện hệ trọng sải bước đi sâu vào đường Nam Tân. Hai bên con đường này trồng kín cây xoài và cây vải cao to rậm rạp, thành phố Z cuối thu vẫn lợp bóng râm như cũ, lúc này phố lên đèn, ánh sáng chói lòa khúc xạ ra từ giữa những kẽ lá, rực rỡ tựa đá quý. Dòng xe cộ tới lui trên đường cái, cuộc sống về đêm bắt đầu khai màn.
Một chiếc SUV vụt qua sau lưng hắn, hắn và tài xế đều không chú ý tới nhau, càng không chú ý tới người ngồi băng sau đang nhào lên cửa sổ xe ngoái về phía hắn nhằm nỗ lực xác định điều gì đó.
∞•∞
Điểm đến của Tiền Doanh là "Số 18 Nam Tân", nhà hàng tiêu biểu nổi tiếng nhất gần nửa năm qua của thành phố Z.
Nam Tân là phố ẩm thực có uy tín lâu đời thuộc thành phố Z, chiều dài nguyên con đường chưa được tới bốn cây số, lại tọa lạc hơn nghìn nhà hàng quán bar đa màu đa dạng. Muốn trụ tại nơi Biển Đỏ "chém giết" lẫn nhau này, hoặc là phải lấy lòng thực khách bằng việc phục vụ khẩu vị, hoặc là phải cần đòn ruột 'tỉ suất giá thành quả' để hấp dẫn lưu lượng khách. "Số 18 Nam Tân" lại không chọn bất cứ lối đi nào, tiệm này lựa chọn hai đặc điểm đơn giản là "tiền" và "ngon", hơn nữa còn đạt đến trình độ cao nhất.
Hiện tại mới là lúc thành phố về đêm, từ xa nhìn lại, dưới cánh cổng đồ sộ đỏ đen xen kẽ của "Số 18 Nam Tân" đã nhốn nháo đầu người, cô nàng tiếp khách eo thon chân dài mặc đồng phục may theo vóc dáng, đang qua lại như thoi đưa để phân phát số thứ tự và thức uống miễn phí. Rõ ràng đã che kín không hề phô trương, nhưng chỉ dựa vào chất liệu vải và dáng người tuyệt đỉnh đã đủ biết quyến rũ bao nhiêu rồi.
Giống như bản thân quán "Số 18 Nam Tân" này vậy, ông chủ kiêm đầu bếp trưởng luôn là một nhân vật thần bí, nhưng đôi tay rất kỳ diệu, mỗi thứ sáu sẽ truyền hình trực tiếp một món ăn do ông chủ tự tay cầm dao trên màn hình LED kích thước siêu khủng của quán, món cá chiên giòn chua ngọt(*)khiến "Số 18 Nam Tân" nổi danh sớm nhất chính là nhờ vào kỹ xảo múa dao điêu luyện trên truyền hình trực tiếp, cùng đôi tay vững vàng sạch sẽ kia hấp dẫn đông đảo sự chú ý của thực khách. Ống kính từ đầu đến đuôi đều chĩa vào bàn bếp, hai bàn tay khớp xương đều đặn thon dài đó tưởng chừng như có ma thuật, một chú cá trạng nguyên tươi sống và con dao lưỡi hẹp chuôi rộng lật trở giữa mười ngón tay hắn, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua một khắc nghiêng người, bỗng chốc chốc thấy vòng eo mơ hồ của người nọ được bọc trong áo đầu bếp rộng thùng thình.
(*) cá chiên giòn chua ngọt: là món đặc sản của tỉnh Giang Tô
Ông chủ "Số 18 Nam Tân" chưa từng lộ diện, chỉ dựa vào đôi tay khéo léo và dáng vóc tuyệt vời làm người ta liên tưởng trên livestream hằng tuần, mà được phong thành nam thần hoang dã của giới ẩm thực thành phố Z.
Từ điển món ăn mà hắn am hiểu chẳng hề rập khuôn, có đủ các kiến thức về ẩm thực phân tử(*) và cơm Tây phổ biến. Nguyên liệu nấu ăn cực tốt, quá trình nấu nướng vui tai vui mắt, đặc biệt hơn cả, những món ăn do ông chủ đích thân cầm dao, đều là quà tặng. Còn tặng đến bàn nào đến phòng bao nào, thì nghe đồn là ngẫu nhiên. Tuy chỉ là một món ăn nhưng cũng đủ mẹo quảng cáo, ai có thể nhận được quà tặng này đều sẽ dương dương đắc ý trên vòng bạn bè trong quãng thời gian không ngắn.
(*) Ẩm thực phân tử là một nhánh của khoa học thực phẩm nhằm tìm cách điều tra các biến đổi vật lý và hóa học của các thành phần xảy ra trong nấu ăn. Chương trình của nó bao gồm ba lĩnh vực, vì nấu ăn được công nhận có ba thành phần: xã hội, nghệ thuật và kỹ thuật. (Nguồn: Wiki)
Tiền Doanh đi vào "Số 18 Nam Tân", xuyên qua biển người đợi chỗ, hắn nghe thấy có người chỉ lên màn hình đang chiếu tuần hoàn video quảng cáo mà hô: "Livestream sắp bắt đầu rồi!" Thế là càng tăng nhanh bước chân về phía sau bếp.
Hắn vừa tới bếp đã cởi áo khoác, quăng cho đầu bếp, chân bước không ngừng nhận lấy mũ cúi đầu đội lên, ngón tay vuốt tóc trước trán qua nhét thật tỉ mỉ vào. Choàng áo đầu bếp lên người, cài kỹ từng cái nút, nhàn nhã đứng trước ống kính.
Đôi tay kia chất phác bình dị, mười ngón tay gác hờ lên bàn. Song Tiền Doanh rũ mắt liếc nhìn, khóe miệng khẽ cứng đờ, có điều hắn phản ứng rất nhanh, một tay vươn về phía cổ tay trái, không nhanh không chậm cởi đồng hồ xuống.
Trong hàng thực khách đợi ở sảnh, có một cô em biết phân biệt hàng hiệu bèn giơ ngón tay chỉ cái logo gần như là không thấy trên mặt đồng hồ, hú hét với đồng nghiệp: "Panerai đó! Nam thần đẳng cấp ghê!"
Bàn tay trên màn hình lớn kia đặt đồng hồ lên chiếc khay được đưa tới bên cạnh, tiếp đó vặn vòi nước rửa tay. Mười đầu ngón tay dưới làn nước trong suốt dường như có thể nở ra hoa, chỉ là rửa sạch đầu ngón tay kẽ ngón tay, lòng bàn tay mu bàn tay một cách đơn giản thôi, lại khiến dàn trai gái si mê thưởng thức nửa ngày trời. Cô nàng ban nãy giơ điện thoại quay video, khuôn mặt hăng hái đỏ bừng. Đến khi đôi tay ấy quấn trong khăn lông trắng muốt lau khô mỗi một tấc da, rồi lần nữa chống lên bàn bếp, một ca khúc tiếng Pháp trầm lắng tung bay từ chiếc loa, nội dung truyền hình trực tiếp hôm nay là tráng miệng kiểu Pháp, chủ đề tương đối được lòng nam nữ thanh niên.
Dưa vàng đến từ khu Quercy miền nam nước Pháp đã được ướp lạnh bốn tiếng ở âm 18 độ, một tầng sương mù bao phủ sắc màu ánh kim. Dao tan băng bén nhọn múa lượn giữa những ngón tay thon dài, thịt quả mỏng tang phát ra tiếng "soàn soạt" nhỏ vụn, rơi lả tả như tuyết vào dụng cụ thủy tinh trong veo. Sau khi gọt một lớp dưa mỏng, thịt quả còn thừa lại được cắt miếng bỏ vào máy xay, thêm đường glucose và dextrose đã đong tỷ lệ, màu vàng trong máy xay bắt đầu lượn vòng nhảy nhót.
Quá trình thao tác đáng lẽ phải ồn ào lại được màn hình LED đóng khung thành buổi biểu diễn tao nhã, giai điệu tình ca cứ như người yêu nỉ non vẽ nên bầu không khí cuốn hút lãng mạng, dân chúng trong nhà hàng "Số 18 Nam Tân" trông mong ngắm nghía, hoàn toàn là tư thế tán thưởng màn trình diễn.
Tiền Doanh khuấy đều sorbet dưa vàng và những lát dưa đã chuẩn bị từ lúc đầu với nhau rồi cho vào khuôn cấp đông, sau đó tiến hành làm lớp phủ kem dâu.
Món kem dâu mật vàng này hắn đã từng chế biến rất nhiều lần, vì ai đó thích ăn dưa vàng, nhưng lại chê ngọt quá phát ngấy không đủ nhẹ nhàng, về sau qua mấy lần cải tiến hắn mới phát hiện nguyên nhân nằm ở vật liệu, chọn giống cây ngon nhất từ Nhật Pháp Mỹ, cuối cùng quyết định sử dụng loại hiện nay.
Tiếc thay, khi món tráng miệng chua ngọt đạt được mức hoàn hảo rốt cuộc cũng ra lò, hắn đã cách xa cái nụ cười nhếch môi kiêu kỳ ngạo mạn ấy quá nhiều năm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất