Chương 50: Quen thuộc
Thần dược trong truyền thuyết đã biến thành thuốc độc, kết cục quả tình khiến người phải thở than.
Đến cùng Hắc Thất Diệp có còn là Thất Diệp hay không, rốt cuộc Thất Diệp từng yêu Nam vương hay chăng, đã trở thành bí ẩn khó giải phủ đầy bụi giữa lịch sử cuồn cuộn.
Nhưng Hoàn Nhạc vẫn không cam lòng lắm, Thương Tứ nói, sau khi quốc gia Ma La cổ mất đi Thất Diệp đã biến thành thổ nhưỡng cho tội ác sinh sôi, cho nên bị phong toả, bây giờ đã không thể tìm được nữa.
Đây tựa hồ tuyên bố con đường chữa bệnh này đã hoàn toàn bị phá hỏng, mà Hoàn Nhạc vẫn không muốn bỏ cuộc —- Nhỡ đâu Hắc Thất Diệp sẽ biết cách khác để tìm tới Ma La thì sao?
Song, chàng phải làm sao mới có thể gặp Hắc Thất Diệp?
Hoàn Nhạc cũng không hỏi thẳng Thương Tứ, ở địa vị như Thương Tứ, chắc chắn y không xa lạ gì với tháp Vãng Sinh, lại còn là người tự tay lùng bắt Hắc Thất Diệp, y nói không thể tới thì là không thể tới. Nếu Hoàn Nhạc trực tiếp khoác lác không biết ngượng nói với y mình muốn vào giếng tìm người, nói không chừng sẽ bị y dứt khoát ném xuống giếng cho chết luôn.
Nhất định Sầm Thâm cũng không cho phép chàng làm như thế, cho nên chuyện này phải cẩn thận châm chước.
Phu tử chết trong miệng giếng kia.
Đến bây giờ Hoàn Nhạc còn nhớ rõ ràng hình ảnh khi đó, lòng vẫn hơi ngơ ngẩn.
Thăm hỏi không có kết quả, Hoàn Nhạc đành phải cùng Sầm Thâm về nhà trước.
Đợi bọn hắn đi rồi, Thương Tứ lại trầm ngâm nhìn theo hướng hai người rời khỏi. Kiều Phong Miên đẩy kính mắt, nhíu mày, hỏi: “Sao thế vị ông nội Tứ này, hiếm thấy ngươi bày ra vẻ mặt như vậy.”
“Khó nói.” Thương Tứ đứng dậy, “Ta thấy chút mùi vị quen thuộc từ trên người tiểu yêu quái kia.”
“Quen biết hả?” Kiều Phong Miên tò mò.
“Có loại cảm giác khó tả lắm, nhưng ta có thể khẳng định, ta đã gặp cậu ta ở đâu rồi.” Thương Tứ không có khả năng nhận lầm, hơi thở của mình càng không nhầm lẫn được, y có thể cảm giác hơi thở pháp thuật mình đã để lại trên người con chó săn nhỏ kia. Tuy rằng hơi thở từ từ phai nhạt, nhưng quả thực từng tồn tại.
Chẳng qua…. Y sống lâu năm như vậy, gặp nhiều người như vậy, không nhớ ra cũng bình thường.
Kệ nó.
Hãy cứ về nhà ăn cơm thôi.
“Tiêu rồi, ta còn phải mua đồ ăn.” Thương Tứ nhanh chóng chạy đi.
“Đã gặp nhau ở đâu….” Kiều Phong Miên tiếp tục suy nghĩ, càng cân nhắc càng thấy thú vị, đôi mắt ẩn náu sau thấu kính thoáng nheo lại.
Trên đường về nhà, Hoàn Nhạc nắm tay Sầm Thâm, cẩn thận chú ý thay đổi trên mặt hắn, một lúc lâu sau mới châm chước mở miệng, “A Sầm, người đang buồn cho Thất Diệp kia à?”
Sầm Thâm lắc đầu, “Sao lại hỏi vậy?”
Bởi thì thoạt nhìn người hơi không vui.
Em lại không thể hỏi người có phải người đau lòng vì không tìm được lá Ma La không, thế thì có lẽ người sẽ càng đau lòng hơn.
Hoàn Nhạc đáp: “Thương Tứ nói không sai, đúng thật không phải câu chuyện tốt lành. Nhưng cực kỳ lâu trước đây, ấy vậy mà vùng đất này có nơi như quốc gia Ma La cổ và vương triều Khổng Tước, thần kỳ quá.”
Nghĩ như thế, Hoàn Nhạc cảm thấy thời hiện đại chỉ cách Đại Đường mới hơn một ngàn ba trăm năm, thực ra cũng không xa lắm.
Sầm Thâm ngoái đầu ngó chàng, “Thời của em ấy, cũng đã không có tài liệu liên quan đến Nam vương à?”
Hoàn Nhạc lắc đầu, “Đa phần lịch sử yêu giới là truyền miệng, trừ phi đám đại yêu sống đầy đủ lâu dài, bằng không rất dễ đứt gãy. Riêng về điểm này, nhân loại vẫn tài giỏi hơn chúng ta rất nhiều, rõ ràng chỉ có thể sống mấy chục năm, nhưng có thể một mạch kế thừa mấy ngàn năm.”
Cho nên người có huyết thống nhân loại lẫn yêu quái, chắc chắn không phải số mạng bị nguyền rủa mà là trời cao quá đố kị người, cho nên mới làm khổ người.
“A Sầm, người yên tâm, em nhất định sẽ chữa khỏi cho người.”
Đây là lần đầu tiên Hoàn Nhạc trịnh trọng hứa hẹn với Sầm Thâm như vậy. Tuy rằng lúc trước cũng sẽ có người an ủi hắn, nhưng chưa bao giờ mạnh miệng nói lời chưa có cơ sở thế này.
Sầm Thâm đón nhận tầm mắt chàng, lòng khẽ rục rịch.
“Được.”
Hôm sau.
Hoàn Nhạc gặp khó khăn bởi vấn đề lá Ma La bèn quay đầu suy nghĩ vấn đề Liễu Thất. Nếu bọn họ có thể sửa chữa Tú Cầu Nhỏ kịp thời, trở lại xin thuốc vào thời điểm quốc gia Ma La cổ chưa tiêu vong thì không phải cũng là một biện pháp giải quyết hay sao?
Phương án này càng đáng tin hơn so với trực tiếp đi hỏi Hắc Thất Diệp.
Hoàn Nhạc không phải người chuyên nghiệp nên không xen vào chuyện sửa trận pháp được, mà bản thân Liễu Thất đã là một bí ẩn, mở bí ẩn này ra, có lẽ sẽ tìm được chìa khóa sửa trận pháp ngay.
Vì vậy Hoàn Nhạc bước vào trạng thái thám tử lần thứ hai, nhưng cũng không nhớ nổi thêm nhiều đầu mối, trước sau dậm chân tại chỗ. Thế là chàng khổ não không thôi, mỗi ngày đều nằm trên hàng lang, cứ như một con chó phế.
Bắc Kinh mùa hè, trời nắng chang chang. Sâu trong ngõ hẻm tuy đã chối từ nhiều gió bụi nhưng cũng không ngăn được luồng hơi ẩm nóng bức. A Quý đầu hàng trước ngày hè, cả ngày ngâm mình trong chậu nước cũng đành thôi, lại còn sai khiến Hoàn Nhạc qua sát vách lấy nước giếng mát mẻ về thay nước cho ông.
Lúc Hoàn Nhạc múc nước thì thả một quả dưa hấu vào giếng, chờ chừng nào khát sẽ qua lấy dưa hấu lên, cắt thành hai nửa, dùng muỗng múc ăn.
Mặc dù hiện tại có tủ lạnh nhưng Hoàn Nhạc cố chấp cho rằng dưa hấu đi ra từ ngăn đông quá lạnh, không phù hợp cho Sầm Thâm.
Một mình Hoàn Nhạc có thể chén sạch quả dưa hấu lớn, nhưng chàng sẽ nạo phần ngon nhất cho Sầm Thâm. Thế mà Sầm Thâm còn mặc nhiên không cảm kích, hắn nói mình không thích khúc chính giữa này, nó ngọt quá. Hắn thích ăn phần không có hạt bên cạnh cơ, đó mới là sảng khoái nhất nhất.
“Anh ăn một miếng đi mà.” Hoàn Nhạc kiên nhẫn cầm muỗng, điệu bộ phải chờ Sầm Thâm há miệng mới chịu bỏ qua.
Sầm Thâm không thể làm gì khác hơn là chiều chàng, đợi hắn ăn chừng một chén thịt dưa hấu, Hoàn Nhạc cũng ngừng đút, chuyển sang ôm quả dưa hấu ngồi bên chân hắn ăn say sưa ngon lành.
Nhai đến mệt mỏi, chàng dựa vào đùi Sầm Thâm một lát, ai oán hỏi hắn: “Chừng nào A Sầm chơi với em dạ? Anh đọc sách rất lâu rồi.”
Sầm Thâm thầm nói không phải anh đây cũng là vì ai đó hả?
Con chó con ngang ngược.
“Qua nhà bà Vương xem ti vi đi.” Sầm Thâm đuổi chàng.
“Bà Vương và bạn già của bà đi du lịch châu Âu rồi, không ở nhà.” Hoàn Nhạc đáp, không khỏi ngưỡng mộ, “Tình cảm của họ tốt quá, sau này chúng ta cũng thế có được không? Em dẫn anh chu du thế giới, không, chu du bất kỳ thời không nào, muốn đi đâu thì đi đó, muốn tới thời đại nào thì tới thời đại đó.
“Mơ đẹp lắm.”
“Bởi vì em lớn lên cũng đẹp đó.”
Hoàn Nhạc nghiêng đầu cười hì hì, thật đúng là thiếu niên như hoa.
Mặc dầu Sầm Thâm dung túng chàng hơn, nhưng cũng không vì chàng mà bỏ bê công chuyện của mình. Hắn còn sứt đầu mẻ trán trong thế giới của vị thợ thủ công đại thần Liễu Thất, sử dụng nghị lực Ngu Công dời núi, thề phải san bằng ngọn núi này.
Song, thời gian cấp bách nên hắn bỏ qua cách tiến lên dần, bắt đầu nổ mở núi. Bất kể là các nút quái lạ trên thanh đao Thập Nhị Kim hay hoa văn lưu chuyển năng lượng khác với người thường của Liễu Thất, cách nào sử dụng được Sầm Thâm cũng thử hết, đơn giản, trực tiếp và thô bạo.
Ai thèm quan tâm thích hợp hay không, vứt bỏ tất thảy quan niệm cố hữu, dùng trực giác nguyên thủy thuần túy nhất truy tra, có lẽ trái lại sẽ gặp được kỳ tích.
Nhưng không ngờ chính là, như vậy thật sự hiệu quả. Hắn càng đấm đá lung tung, càng không ra chiêu theo lẽ thường thì càng thấy thuận buồm xuôi gió. Hắn vốn không thể nào hiểu được tại sao Liễu Thất lại muốn vẽ một số điểm trên bản vẽ trận pháp thế kia, hiện tại dường như cũng chạm được chút đầu mối rồi.
Sầm Thâm càng tập trung, Hoàn Nhạc càng bị thất sủng, lăn lộn trên sàn cũng vô dụng.
A Quý ghét bỏ chàng, thẳng thắn lắc đầu: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp đa, ngươi coi ngươi kìa, giống cái gì chớ, oán phụ khuê phòng?”
Hoàn Nhạc cũng ghét bỏ ông, “Con rùa độc thân như ông thì biết gì?”
“Ta độc thân, ta kiêu hãnh, ngươi từng gặp bao nhiêu yêu quái độc thân mấy ngàn năm hả?”
“Ờ… Nghe ngươi nói thế cũng có vẻ ghê gớm lắm.”
A Quý ăn nhiều đồ ăn cho chó, nay đã học thành tài suy luận ngược, chỉ cần ông kiên trì độc thân tới chết, lịch sử cũng sẽ ghi lại vài dòng về ông, quả thực hoàn mỹ.
Hoàn Nhạc không khỏi vỗ vỗ mai rùa của ông, nghiêm túc cổ vũ: “Cố lên.”
A Quý liếc mắt: “Ngươi thiệt tình hay xạo đấy?”
“Ta làm gì mà tình hư ý giả hả?” Hoàn Nhạc dời A Quý đến trước chân, ngồi đối mặt với ông, “Ta phân tích cho ngươi nghe ha….”
Thiếu niên bị bí mật của Liễu Thất nhốt vào lãnh cung đã tẩu hỏa nhập ma, hành hạ A Quý đến khổ không thể tả.
Ngày hôm ấy, vào đầu giờ chiều thật bình thường, A Quý lắc đầu than thở khi nhìn thiếu niên nằm như chết rồi trước tường kính giăng đầy những con chữ suy luận.
Nhìn đi, quá thông minh cũng không phải việc tốt, nếu không cớ sao lại nói thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một ý nghĩ chứ.
Đúng lúc này đây, một tiếng động kỳ quái bỗng vang lên ở chỗ bàn làm việc, giống như có vật nặng đập xuống đất, còn kèm theo cả âm thanh lanh lảnh của kim loại lăn sau khi nện lên sàn nhà.
A Quý cảnh giác mà lập tức ngoái nhìn, chỉ thấy Tú Cầu Nhỏ rơi xuống đất nhanh chóng lăn về phía chên ông, Sầm Thâm lại ngã ra nền nhà lần nữa.
Hoàn Nhạc vốn đang nằm trên sàn giống như cơn gió lao tới đỡ hắn lên, đôi mắt kinh hoảng, mặt mày trắng tái, “A Sầm, A Sầm anh đừng làm em sợ!”
A Quý cũng gấp gáp bò về nơi ấy, bò được vài bước thì nhớ ra gì đó, “Mau mau, mau gọi điện cho thầy thuốc kia!”
Ai biết Sầm Thâm lại chậm rãi hồi tỉnh ngay lúc này, thần sắc như thường ngồi dậy từ trong lòng Hoàn Nhạc. Hắn nhìn Hoàn Nhạc rồi nhìn A Quý, bình tĩnh bảo: “Tôi không sao.”
“Anh có sao! Có sao rất rất lớn!” Hoàn Nhạc sợ tới mức tim sắp nhảy ra từ cổ họng.
“Thật.” Giọng Sầm Thâm không khỏi kéo dài, giơ tay xoa tóc mai để an ủi chàng: “Anh không sao, thật đó, vừa nãy không phải anh tái phát bệnh nên xỉu.”
Hoàn Nhạc không tin, vẫn ôm hắn thật chặt, hơi thở còn đang rối loạn, “Em kệ, anh theo em đi gặp bác sĩ.”
Sầm Thâm bất lực, “Đừng quậy, là vấn đề ở Tú Cầu Nhỏ.”
Hoàn Nhạc vẫn không chịu, Sầm Thâm phải mạnh tay nâng cằm chàng lên hôn một cái, “Vậy có được không?”
Hoàn Nhạc xấu hổ ngượng ngùng thấy rõ nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Sầm Thâm, chỉ cần hắn giải thích không ổn thỏa chỗ nào, e rằng chàng sẽ tức khắc khiêng hắn ra ngoài.
Sầm Thâm vốn cũng muốn nói rõ ràng nên định đi nhặt Tú Cầu Nhỏ về, ngờ đâu Hoàn Nhạc sợ đến không chịu buông đôi bàn tay đang đan lấy nhau, vì vậy hắn buộc lòng phải nắm tay chàng tìm chung, rồi lại nắm tay chàng cùng ngồi xuống, nắm tay giải thích với chàng.
“Ban nãy cuối cùng anh cũng sửa được phần nhỏ bản vẽ trận pháp.” Sầm Thâm mở Tú Cầu Nhỏ, bày ra bát hương bên trong, “Anh thử khắc trận pháp lên bộ phận này lần nữa, kết quả là xảy ra chuyện vừa rồi.”
Hoàn Nhạc nhíu mày: “Điều này nghĩa là… Anh thành công rồi?”
Sầm Thâm gật đầu: “Hẳn là vậy, ít nhất anh đi đúng đường. Quan trọng hơn nữa là, ngay giây anh ngất đi anh còn thấy vài hình ảnh.”
“Hình ảnh gì?”
“Là cảnh Liễu Thất ở Đại Đường.”
Tác giả có lời muốn nói: Bỏ thêm chút nhân tố hồi hộp cho đầu mối chính, từ từ kéo tơ lột kén, xây dựng phục bút, thật ra rất đã. Trước có bình luận nói là đọc không hiểu, bởi vì tôi đưa ra nhiều manh mối như vậy, đọc không hiểu mới phải, trừ phi bạn có cùng mạch suy nghĩ với tôi. Bây giờ Thương Tứ cũng ra sân rồi, chính thức bước vào trạng thái giải mã bí ẩn đầy gió bão.
Đến cùng Hắc Thất Diệp có còn là Thất Diệp hay không, rốt cuộc Thất Diệp từng yêu Nam vương hay chăng, đã trở thành bí ẩn khó giải phủ đầy bụi giữa lịch sử cuồn cuộn.
Nhưng Hoàn Nhạc vẫn không cam lòng lắm, Thương Tứ nói, sau khi quốc gia Ma La cổ mất đi Thất Diệp đã biến thành thổ nhưỡng cho tội ác sinh sôi, cho nên bị phong toả, bây giờ đã không thể tìm được nữa.
Đây tựa hồ tuyên bố con đường chữa bệnh này đã hoàn toàn bị phá hỏng, mà Hoàn Nhạc vẫn không muốn bỏ cuộc —- Nhỡ đâu Hắc Thất Diệp sẽ biết cách khác để tìm tới Ma La thì sao?
Song, chàng phải làm sao mới có thể gặp Hắc Thất Diệp?
Hoàn Nhạc cũng không hỏi thẳng Thương Tứ, ở địa vị như Thương Tứ, chắc chắn y không xa lạ gì với tháp Vãng Sinh, lại còn là người tự tay lùng bắt Hắc Thất Diệp, y nói không thể tới thì là không thể tới. Nếu Hoàn Nhạc trực tiếp khoác lác không biết ngượng nói với y mình muốn vào giếng tìm người, nói không chừng sẽ bị y dứt khoát ném xuống giếng cho chết luôn.
Nhất định Sầm Thâm cũng không cho phép chàng làm như thế, cho nên chuyện này phải cẩn thận châm chước.
Phu tử chết trong miệng giếng kia.
Đến bây giờ Hoàn Nhạc còn nhớ rõ ràng hình ảnh khi đó, lòng vẫn hơi ngơ ngẩn.
Thăm hỏi không có kết quả, Hoàn Nhạc đành phải cùng Sầm Thâm về nhà trước.
Đợi bọn hắn đi rồi, Thương Tứ lại trầm ngâm nhìn theo hướng hai người rời khỏi. Kiều Phong Miên đẩy kính mắt, nhíu mày, hỏi: “Sao thế vị ông nội Tứ này, hiếm thấy ngươi bày ra vẻ mặt như vậy.”
“Khó nói.” Thương Tứ đứng dậy, “Ta thấy chút mùi vị quen thuộc từ trên người tiểu yêu quái kia.”
“Quen biết hả?” Kiều Phong Miên tò mò.
“Có loại cảm giác khó tả lắm, nhưng ta có thể khẳng định, ta đã gặp cậu ta ở đâu rồi.” Thương Tứ không có khả năng nhận lầm, hơi thở của mình càng không nhầm lẫn được, y có thể cảm giác hơi thở pháp thuật mình đã để lại trên người con chó săn nhỏ kia. Tuy rằng hơi thở từ từ phai nhạt, nhưng quả thực từng tồn tại.
Chẳng qua…. Y sống lâu năm như vậy, gặp nhiều người như vậy, không nhớ ra cũng bình thường.
Kệ nó.
Hãy cứ về nhà ăn cơm thôi.
“Tiêu rồi, ta còn phải mua đồ ăn.” Thương Tứ nhanh chóng chạy đi.
“Đã gặp nhau ở đâu….” Kiều Phong Miên tiếp tục suy nghĩ, càng cân nhắc càng thấy thú vị, đôi mắt ẩn náu sau thấu kính thoáng nheo lại.
Trên đường về nhà, Hoàn Nhạc nắm tay Sầm Thâm, cẩn thận chú ý thay đổi trên mặt hắn, một lúc lâu sau mới châm chước mở miệng, “A Sầm, người đang buồn cho Thất Diệp kia à?”
Sầm Thâm lắc đầu, “Sao lại hỏi vậy?”
Bởi thì thoạt nhìn người hơi không vui.
Em lại không thể hỏi người có phải người đau lòng vì không tìm được lá Ma La không, thế thì có lẽ người sẽ càng đau lòng hơn.
Hoàn Nhạc đáp: “Thương Tứ nói không sai, đúng thật không phải câu chuyện tốt lành. Nhưng cực kỳ lâu trước đây, ấy vậy mà vùng đất này có nơi như quốc gia Ma La cổ và vương triều Khổng Tước, thần kỳ quá.”
Nghĩ như thế, Hoàn Nhạc cảm thấy thời hiện đại chỉ cách Đại Đường mới hơn một ngàn ba trăm năm, thực ra cũng không xa lắm.
Sầm Thâm ngoái đầu ngó chàng, “Thời của em ấy, cũng đã không có tài liệu liên quan đến Nam vương à?”
Hoàn Nhạc lắc đầu, “Đa phần lịch sử yêu giới là truyền miệng, trừ phi đám đại yêu sống đầy đủ lâu dài, bằng không rất dễ đứt gãy. Riêng về điểm này, nhân loại vẫn tài giỏi hơn chúng ta rất nhiều, rõ ràng chỉ có thể sống mấy chục năm, nhưng có thể một mạch kế thừa mấy ngàn năm.”
Cho nên người có huyết thống nhân loại lẫn yêu quái, chắc chắn không phải số mạng bị nguyền rủa mà là trời cao quá đố kị người, cho nên mới làm khổ người.
“A Sầm, người yên tâm, em nhất định sẽ chữa khỏi cho người.”
Đây là lần đầu tiên Hoàn Nhạc trịnh trọng hứa hẹn với Sầm Thâm như vậy. Tuy rằng lúc trước cũng sẽ có người an ủi hắn, nhưng chưa bao giờ mạnh miệng nói lời chưa có cơ sở thế này.
Sầm Thâm đón nhận tầm mắt chàng, lòng khẽ rục rịch.
“Được.”
Hôm sau.
Hoàn Nhạc gặp khó khăn bởi vấn đề lá Ma La bèn quay đầu suy nghĩ vấn đề Liễu Thất. Nếu bọn họ có thể sửa chữa Tú Cầu Nhỏ kịp thời, trở lại xin thuốc vào thời điểm quốc gia Ma La cổ chưa tiêu vong thì không phải cũng là một biện pháp giải quyết hay sao?
Phương án này càng đáng tin hơn so với trực tiếp đi hỏi Hắc Thất Diệp.
Hoàn Nhạc không phải người chuyên nghiệp nên không xen vào chuyện sửa trận pháp được, mà bản thân Liễu Thất đã là một bí ẩn, mở bí ẩn này ra, có lẽ sẽ tìm được chìa khóa sửa trận pháp ngay.
Vì vậy Hoàn Nhạc bước vào trạng thái thám tử lần thứ hai, nhưng cũng không nhớ nổi thêm nhiều đầu mối, trước sau dậm chân tại chỗ. Thế là chàng khổ não không thôi, mỗi ngày đều nằm trên hàng lang, cứ như một con chó phế.
Bắc Kinh mùa hè, trời nắng chang chang. Sâu trong ngõ hẻm tuy đã chối từ nhiều gió bụi nhưng cũng không ngăn được luồng hơi ẩm nóng bức. A Quý đầu hàng trước ngày hè, cả ngày ngâm mình trong chậu nước cũng đành thôi, lại còn sai khiến Hoàn Nhạc qua sát vách lấy nước giếng mát mẻ về thay nước cho ông.
Lúc Hoàn Nhạc múc nước thì thả một quả dưa hấu vào giếng, chờ chừng nào khát sẽ qua lấy dưa hấu lên, cắt thành hai nửa, dùng muỗng múc ăn.
Mặc dù hiện tại có tủ lạnh nhưng Hoàn Nhạc cố chấp cho rằng dưa hấu đi ra từ ngăn đông quá lạnh, không phù hợp cho Sầm Thâm.
Một mình Hoàn Nhạc có thể chén sạch quả dưa hấu lớn, nhưng chàng sẽ nạo phần ngon nhất cho Sầm Thâm. Thế mà Sầm Thâm còn mặc nhiên không cảm kích, hắn nói mình không thích khúc chính giữa này, nó ngọt quá. Hắn thích ăn phần không có hạt bên cạnh cơ, đó mới là sảng khoái nhất nhất.
“Anh ăn một miếng đi mà.” Hoàn Nhạc kiên nhẫn cầm muỗng, điệu bộ phải chờ Sầm Thâm há miệng mới chịu bỏ qua.
Sầm Thâm không thể làm gì khác hơn là chiều chàng, đợi hắn ăn chừng một chén thịt dưa hấu, Hoàn Nhạc cũng ngừng đút, chuyển sang ôm quả dưa hấu ngồi bên chân hắn ăn say sưa ngon lành.
Nhai đến mệt mỏi, chàng dựa vào đùi Sầm Thâm một lát, ai oán hỏi hắn: “Chừng nào A Sầm chơi với em dạ? Anh đọc sách rất lâu rồi.”
Sầm Thâm thầm nói không phải anh đây cũng là vì ai đó hả?
Con chó con ngang ngược.
“Qua nhà bà Vương xem ti vi đi.” Sầm Thâm đuổi chàng.
“Bà Vương và bạn già của bà đi du lịch châu Âu rồi, không ở nhà.” Hoàn Nhạc đáp, không khỏi ngưỡng mộ, “Tình cảm của họ tốt quá, sau này chúng ta cũng thế có được không? Em dẫn anh chu du thế giới, không, chu du bất kỳ thời không nào, muốn đi đâu thì đi đó, muốn tới thời đại nào thì tới thời đại đó.
“Mơ đẹp lắm.”
“Bởi vì em lớn lên cũng đẹp đó.”
Hoàn Nhạc nghiêng đầu cười hì hì, thật đúng là thiếu niên như hoa.
Mặc dầu Sầm Thâm dung túng chàng hơn, nhưng cũng không vì chàng mà bỏ bê công chuyện của mình. Hắn còn sứt đầu mẻ trán trong thế giới của vị thợ thủ công đại thần Liễu Thất, sử dụng nghị lực Ngu Công dời núi, thề phải san bằng ngọn núi này.
Song, thời gian cấp bách nên hắn bỏ qua cách tiến lên dần, bắt đầu nổ mở núi. Bất kể là các nút quái lạ trên thanh đao Thập Nhị Kim hay hoa văn lưu chuyển năng lượng khác với người thường của Liễu Thất, cách nào sử dụng được Sầm Thâm cũng thử hết, đơn giản, trực tiếp và thô bạo.
Ai thèm quan tâm thích hợp hay không, vứt bỏ tất thảy quan niệm cố hữu, dùng trực giác nguyên thủy thuần túy nhất truy tra, có lẽ trái lại sẽ gặp được kỳ tích.
Nhưng không ngờ chính là, như vậy thật sự hiệu quả. Hắn càng đấm đá lung tung, càng không ra chiêu theo lẽ thường thì càng thấy thuận buồm xuôi gió. Hắn vốn không thể nào hiểu được tại sao Liễu Thất lại muốn vẽ một số điểm trên bản vẽ trận pháp thế kia, hiện tại dường như cũng chạm được chút đầu mối rồi.
Sầm Thâm càng tập trung, Hoàn Nhạc càng bị thất sủng, lăn lộn trên sàn cũng vô dụng.
A Quý ghét bỏ chàng, thẳng thắn lắc đầu: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp đa, ngươi coi ngươi kìa, giống cái gì chớ, oán phụ khuê phòng?”
Hoàn Nhạc cũng ghét bỏ ông, “Con rùa độc thân như ông thì biết gì?”
“Ta độc thân, ta kiêu hãnh, ngươi từng gặp bao nhiêu yêu quái độc thân mấy ngàn năm hả?”
“Ờ… Nghe ngươi nói thế cũng có vẻ ghê gớm lắm.”
A Quý ăn nhiều đồ ăn cho chó, nay đã học thành tài suy luận ngược, chỉ cần ông kiên trì độc thân tới chết, lịch sử cũng sẽ ghi lại vài dòng về ông, quả thực hoàn mỹ.
Hoàn Nhạc không khỏi vỗ vỗ mai rùa của ông, nghiêm túc cổ vũ: “Cố lên.”
A Quý liếc mắt: “Ngươi thiệt tình hay xạo đấy?”
“Ta làm gì mà tình hư ý giả hả?” Hoàn Nhạc dời A Quý đến trước chân, ngồi đối mặt với ông, “Ta phân tích cho ngươi nghe ha….”
Thiếu niên bị bí mật của Liễu Thất nhốt vào lãnh cung đã tẩu hỏa nhập ma, hành hạ A Quý đến khổ không thể tả.
Ngày hôm ấy, vào đầu giờ chiều thật bình thường, A Quý lắc đầu than thở khi nhìn thiếu niên nằm như chết rồi trước tường kính giăng đầy những con chữ suy luận.
Nhìn đi, quá thông minh cũng không phải việc tốt, nếu không cớ sao lại nói thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một ý nghĩ chứ.
Đúng lúc này đây, một tiếng động kỳ quái bỗng vang lên ở chỗ bàn làm việc, giống như có vật nặng đập xuống đất, còn kèm theo cả âm thanh lanh lảnh của kim loại lăn sau khi nện lên sàn nhà.
A Quý cảnh giác mà lập tức ngoái nhìn, chỉ thấy Tú Cầu Nhỏ rơi xuống đất nhanh chóng lăn về phía chên ông, Sầm Thâm lại ngã ra nền nhà lần nữa.
Hoàn Nhạc vốn đang nằm trên sàn giống như cơn gió lao tới đỡ hắn lên, đôi mắt kinh hoảng, mặt mày trắng tái, “A Sầm, A Sầm anh đừng làm em sợ!”
A Quý cũng gấp gáp bò về nơi ấy, bò được vài bước thì nhớ ra gì đó, “Mau mau, mau gọi điện cho thầy thuốc kia!”
Ai biết Sầm Thâm lại chậm rãi hồi tỉnh ngay lúc này, thần sắc như thường ngồi dậy từ trong lòng Hoàn Nhạc. Hắn nhìn Hoàn Nhạc rồi nhìn A Quý, bình tĩnh bảo: “Tôi không sao.”
“Anh có sao! Có sao rất rất lớn!” Hoàn Nhạc sợ tới mức tim sắp nhảy ra từ cổ họng.
“Thật.” Giọng Sầm Thâm không khỏi kéo dài, giơ tay xoa tóc mai để an ủi chàng: “Anh không sao, thật đó, vừa nãy không phải anh tái phát bệnh nên xỉu.”
Hoàn Nhạc không tin, vẫn ôm hắn thật chặt, hơi thở còn đang rối loạn, “Em kệ, anh theo em đi gặp bác sĩ.”
Sầm Thâm bất lực, “Đừng quậy, là vấn đề ở Tú Cầu Nhỏ.”
Hoàn Nhạc vẫn không chịu, Sầm Thâm phải mạnh tay nâng cằm chàng lên hôn một cái, “Vậy có được không?”
Hoàn Nhạc xấu hổ ngượng ngùng thấy rõ nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Sầm Thâm, chỉ cần hắn giải thích không ổn thỏa chỗ nào, e rằng chàng sẽ tức khắc khiêng hắn ra ngoài.
Sầm Thâm vốn cũng muốn nói rõ ràng nên định đi nhặt Tú Cầu Nhỏ về, ngờ đâu Hoàn Nhạc sợ đến không chịu buông đôi bàn tay đang đan lấy nhau, vì vậy hắn buộc lòng phải nắm tay chàng tìm chung, rồi lại nắm tay chàng cùng ngồi xuống, nắm tay giải thích với chàng.
“Ban nãy cuối cùng anh cũng sửa được phần nhỏ bản vẽ trận pháp.” Sầm Thâm mở Tú Cầu Nhỏ, bày ra bát hương bên trong, “Anh thử khắc trận pháp lên bộ phận này lần nữa, kết quả là xảy ra chuyện vừa rồi.”
Hoàn Nhạc nhíu mày: “Điều này nghĩa là… Anh thành công rồi?”
Sầm Thâm gật đầu: “Hẳn là vậy, ít nhất anh đi đúng đường. Quan trọng hơn nữa là, ngay giây anh ngất đi anh còn thấy vài hình ảnh.”
“Hình ảnh gì?”
“Là cảnh Liễu Thất ở Đại Đường.”
Tác giả có lời muốn nói: Bỏ thêm chút nhân tố hồi hộp cho đầu mối chính, từ từ kéo tơ lột kén, xây dựng phục bút, thật ra rất đã. Trước có bình luận nói là đọc không hiểu, bởi vì tôi đưa ra nhiều manh mối như vậy, đọc không hiểu mới phải, trừ phi bạn có cùng mạch suy nghĩ với tôi. Bây giờ Thương Tứ cũng ra sân rồi, chính thức bước vào trạng thái giải mã bí ẩn đầy gió bão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất