Chương 84: Bạo loạn Thương Hoa
Nghe Hoàn Nhạc miêu tả Chu Tước, A Quý khịt mũi coi thường, bắt bẻ ngay: “Phàm phu tục tử chẳng họa nổi một phần vạn phong thái của nàng.”
Nghe vậy, Hoàn Nhạc quay đầu ngó ông, nhíu mày: “Là sao? Ông nội ta là họa sĩ nức tiếng gần xa của yêu giới đấy, bức ‘Bất chu đáo phong thủy đồ’ chính ông vẽ đấy.”
“Rồi sao?” A Quý vẫn khinh, “Hành hương tại núi Bất Chu chỉ là phồn hoa và vinh quang giả tạo, dẹp loạn Thương Hoa mới là sự thật sau ánh hào quang.”
“Dẹp loạn Thương Hoa?” Hoàn Nhạc từng vô tình nghe về cụm này, nhưng các trưởng bối luôn giữ kín chuyện này.
Sầm Thâm không biết những bí mật này, hắn nhìn A Quý và Hoàn Nhạc bằng ánh mắt nghi hoặc, hỏi: “Dẹp loạn Thương Hoa có liên quan gì với Chu Tước?”
A Quý hơi run, im lặng vài giây mới đáp: “Nàng chết rồi.”
Chống bạo loạn Thương Hoa cùng bí ẩn như Khổng Tước vương, cả hai vốn có quan hệ với nhau. Trong yêu giới, có lẽ cũng chỉ những yêu quái sống lâu như A Quý mới biết được một hai.
Song, thế giới bây giờ khác trước kia, không cần giữ bí mật như xưa nữa.
“Sự kiện dẹp loạn Thương Hoa bắt nguồn từ việc có kẻ nuôi ý đồ phục hưng vương triều Khổng Tước. Lẽ nào các ngươi thực sự nghĩ, một trận hỏa hoạn lớn đã đủ hủy diệt một vương triều vững mạnh hay sao? Cho dù là thượng đế cũng không thể xóa bỏ tất cả triệt để như vậy. Gia quyến của người tử nạn trải qua ngàn năm ngủ đông hội tụ lại, cuối cùng được vị nữ quân tên Thương Hoa dẫn dắt tái xuất. Nơi mà các nàng chọn làm kinh đô cho vương triều mới chính là Trường An.”
Giọng A Quý trầm thấp khàn khàn, phảng phất kẹt trong cổ họng là tầng tầng lớp lớp bùn cát lắng đọng từ dòng sông lịch sử.
“Đó là cuộc chiến giữa người và yêu, mà loạn lạc ban đầu chỉ phát sinh trong yêu giới. Lúc đó nhân gian cũng đang bị vây trong cảnh chiến tranh, Đại Đường còn chưa lập thành, Chu Tước trấn thủ Trường An nên theo quy củ thượng đế đã định, nàng không thể tự ý nhúng tay vào chuyện ở nhân gian. Nhưng đối với dư nghiệt Thương Hoa này mà nói, nhân vật như Chu Tước hay Huyền Vũ đều là kẻ phản bội yêu giới. Bọn họ rõ ràng là các vị thần ở tầng cao nhất của yêu giới nhưng lại lấy làm kiêu ngạo khi được nhân loại ca tụng, không chọc người ta ghét được sao?”
Từng câu từng chữ A Quý nói cũng chứa nỗi hận vô tận vô cùng, sự căm thù này không thể mờ nhòe cho dù có trải qua bao năm chăng nữa, trái lại còn dày thêm theo thời gian. Sầm Thâm lặng lẳng nghe, hắn có thể thấy được sóng cuộn vang rền ngày đó thông qua dăm ba câu giản đơn này, nhưng là yêu quái của thời hiện đại, quả tình khó thể thấu cảm.
Rồi chàng bỗng nghĩ đến cái gì đó, bèn hỏi: “Sau đêm vương triều Khổng Tước diệt vong, Tứ gia đang có mặt ở hiện trường, đáng ra phải hận thù hắn hơn là hận Chu Tước chứ?”
Theo như những gì A Quý kể, đám người Thương Hoa giống như phần tử cực đoan ở yêu giới. Vương triều Khổng Tước điêu tàn suy cho cùng cũng bởi một tay Khổng Tước vương tạo nên, là kết cục tất yếu của thời đại, phía nhân loại không hề can hệ tới.
Nếu so sánh như vậy thì đúng là các thần thú như Chu Tước mới dễ làm họ thù ghét hơn.
Nhưng lúc đó Thương Tứ cũng tương tự cơ mà?
Nghe vậy, vẻ mặt A Quý chợt thoáng nét quái dị, ngừng vài giây ông mới nói: “Bởi vì Thương Tứ là lão bất tử. Hắn không phải người không phải yêu, sinh bởi con chữ của loài người, trên lý thuyết chỉ cần văn tự không bị tuyệt diệt thì hắn vĩnh viễn không biến mất. Cho dù thượng đế muốn nhờ hắn làm việc cũng phải mở miệng nói chữ làm ơn. Dư nghiệt Thương Hoa không bị ngu, làm gì có chuyện đâm đầu vào gây sự với hắn? Thế chỉ khiến chúng chết mau hơn thôi.”
Hoàn Nhạc lấy làm vinh hạnh, ai có thể ngờ được mới mấy hôm trước nhân vật truyền kỳ như vậy còn đi chợ mua rau cá với chàng chứ. Bác gái bán hàng mãi mãi cũng sẽ không biết bác đã từng khịa ai đâu.
A Quý hít sâu, tiếp tục kể: “Đầu tiên là ám sát, sau đó là chia rẽ, nội đấu, yêu giới rơi vào mười năm loạn thế bởi Thương Hoa. Thực ra với yêu giới, mười năm rất ngắn, cho nên chuyện này mới bị che giấu thành bí ẩn thiên thu. Nhưng, Chu Tước đã vì nó mà bỏ mình bên sông Xích Thủy.”
“Lúc đó ông cũng có mặt?” Hoàn Nhạc hỏi.
“Không, ta không.” A Quý nhắm mắt lại, từng khung cảnh của năm xưa dường như hiển hiện ngay trước mắt. Máu Chu Tước nhuộm đỏ cả dòng Xích Thủy, khiến người ta không thể phân biệt nổi rốt cuộc đó là màu máu hay màu sắc nguyên bản của con sông.
Mà ông chỉ là kẻ nhát gan, chỉ dám núp trong bờ bo bo giữ mình.
“Ta ‘tháo chạy’ khỏi tràng đại chiến đó.”
Bởi vì nhu nhược và không có tinh thần chiến đấu, A Quý rời khỏi bộ tộc, một thân một mình lang bạt rồi gặp Chu Tước. Từ đấy về sau, tộc Huyền Vũ bớt một tên con ông cháu cha ngu ngốc, sau lưng Chu Tước thêm một Huyền Thanh tôn giả.
Năm đó A Quý cũng tầm Hoàn Nhạc bây giờ, mới vừa thành niên.
A Quý không phải người duy nhất được Chu Tước thu nhận, Ngao Hoa, Tố Tâm cũng như vậy. Đối với họ, Chu Tước là ánh sáng, ánh sáng thì luôn ấm áp.
Bằng tấm lòng quảng đại, nàng ôm trọn thành Trường An và con dân của nàng, cái bóng cực lớn kéo dài mấy trăm dặm, vọng mãi không chạm được điểm cuối trong buổi chiều tà.
Thương Hoa cực đoan, Chu Tước lại bao dung, các nàng như hai thái cực khác nhau của yêu giới. Theo một góc độ nào đó, cả hai vĩnh viễn không thể hiểu đối phương.
A Quý từng nghĩ về điều này, giới hạn giữa người và yêu rốt cuộc nằm ở đâu, tranh đấu và giết chóc có thể mang lại thứ gì. Cho nên ông theo chân Liễu Thất tới thời hiện đại, gặp Sầm Thâm thì mới ngộ ra.
Có lẽ đây là một căn bệnh, yêu chính là khởi nguồn, mà mắc bệnh thì đau khổ, đau khổ dẫn đến đấu tranh, không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng cuối cùng đều không nên kết thúc bằng hận thù.
Mà khi xưa thì sao? Máu tanh và chiến tranh mới là xu thế, ông vốn cho rằng mình là kẻ không sợ chết, nhưng sau đó lại vì nhát gan mà hại chết Chu Tước.
Huyền Thanh tôn giả tháp tùng Chu Tước là nhân vật được người người tôn kính. A Quý cũng từng nghĩ, mình khác xưa rồi, mình đã tìm được giá trị của bản thân, coi cái người mình nỗ lực đắp nặn ra chính là bản thân mình.
Bấy giờ Chu Tước và Thương Hoa đối đầu nhau tại bờ sông Xích Thủy, Huyền Thanh ở lại Đồng Quan phụ trách chặn đại tướng tài giỏi nhất dưới cờ Thương Hoa. Chu Tước bố trí như vậy tương đương với việc giao sau lưng mình cho Huyền Thanh, nàng tin đứa trẻ bốc đồng bỏ trốn khỏi bộ tộc đã trở thành thanh niên xuất sắc.
Nhưng Huyền Thanh bại trận, trong thời khắc sống còn, sự nhu nhược và chùn chân chợt khiến y lỡ mất thời cơ quyết chiến quyết thắng kẻ thù.
Huyền Thanh trọng thương hôn mê, gần như bị phế bỏ tất cả pháp lực, chờ tới khi y chạy đến bờ Xích Thủy, hết thảy đã muộn màng. Y không thể ngăn cản người kia, để hắn đến đây trước, cho Chu Tước một đòn trí mạng.
Đó là cảm giác như thế nào nhỉ?
Giống như máu huyết toàn thân bị rút cạn trong tích tắc, trời đất đảo lộn, sông núi đổ sập.
Lúc hấp hối Chu Tước biến trở về chân thân, nửa người ngâm trong nước, nhưng vẫn cứ nhìn Huyền Thanh đầy dịu dàng, “Con trai của ta, con còn sống… Thật tốt quá…”
Huyền Thanh lắc đầu như phát rồ, nhưng không thể thay đổi gì cả.
Cuối cùng, Chu Tước dặn: “Mang cái bóng của ta về đi.”
Nàng lựa chọn không vào luân hồi, nhưng cái bóng của nàng sẽ đời đời kiếp kiếp ở lại Trường An. Mỗi sáng sớm khi tia nắng mặt trời đầu tiên lướt qua con phố Chu Tước, tiếng hát của nàng sẽ mãi mãi ngân vang văng vẳng khắp tòa thành lam ngắt một màu này.
“Ta dẫn cái bóng của nàng về, nhưng ta không thể nào ở Trường An nữa. Rõ ràng là ta hại chết nàng, nhưng ta lại bắt đầu căm hận người trong thành. Chu Tước chết vì họ, nhưng không một ai có thể bảo vệ nàng, ta ghét hận bọn họ tiếp tục sống vô ưu vô lo. Mà ta không thể làm gì họ cả, cho nên la lần nữa trốn tránh.”
A Quý càng nói, giọng ông càng bình tĩnh. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông rất may mắn, lúc đó gặp được Liễu Thất rồi tới thời hiện đại, sau lại gặp Sầm Thâm và Hoàn Nhạc.
Tiếng thở dài rơi xuống đất, ngôi nhà nho nhỏ dưới đêm trăng chợt vắng lặng hẳn.
Hồi lâu sau, một câu hỏi vang lên phá vỡ khung cảnh yên ắng. Hoàn Nhạc nhìn A Quý bằng ánh mắt quái lạ lắm, “Có gì đó sai sai, ngươi là rùa vàng ba vạch thì sao lại dính tới tộc Huyền Vũ?”
A Quý hãy còn trong niềm thương cảm, nghe xong thiếu chút nữa mắt trợn đụng trời xanh, “Dù gì lão đây cũng là Tôn giả, phép che mắt của ta là thứ mà đám tiểu yêu quái như các ngươi có thể nhìn thấu hả? Hả?”
“Ồ…” Hoàn Nhạc quay qua nhìn Sầm Thâm, ôm lấy tay hắn, “A Sầm ơi, ông ta hung dữ với em kìa.”
A Quý lập tức bạo nộ: “Chó con nhà mi, ông nhịn mi lâu rồi mi biết không hả? Mi là yêu quái nhõng nhẽo hay gì? Lớn tồng ngồng còn dẹo dẹo với người khác cha mẹ mi biết chưa?”
Hoàn Nhạc tức khắc trốn về sau lưng Sầm Thâm, chỉ thò đầu ra: “Lại đây, ông lại đánh ta nè?”
“Mi qua đây cho ta!”
“Ông có bản lĩnh thì tự bò qua nè.”
“Hôm nay bản tôn sẽ dạy cho mi biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ!”
“Lêu lêu lêu lêu lêu lêu.”
“…”
Kết cục của sóng gió gia đình chính là Sầm Thâm vươn tay cản Hoàn Nhạc lại, bởi vì hắn hết nhìn nổi tràng thè lưỡi “lêu lêu” kia.
“Muốn ăn khuya không, tôi nấu cho quý vị.” Sầm Thâm nói.
Hoàn Nhạc là người đầu tiên đồng ý hai tay hai chân, nhưng thiết nghĩ A Quý tội nghiệp như vậy, chàng bất đắc dĩ đành dọn ông tới nhà bếp, đặt trên bàn.
Bấy giờ A Quý đã giải phép che mắt, khôi phục màu đen nguyên bản, thoạt nhìn ngầu hơn trước kia nhiều.
“A Quý, ông hóa thành người trông thế nào vậy?” Hoàn Nhạc gục xuống bàn, chống cằm hỏi.
“Cao hơn ngươi, đẹp hơn ngươi.” A Quý đáp ngay tắp lự.
“Ông nói láo mà không chịu chuẩn bị bản nháp trước.”
“Lời ta là thật. A Quý có thể nói láo nhưng Huyền Thanh tôn giả chưa bao giờ.”
Hai người châm chích lẫn nhau vài câu, toàn là mấy lời vớ vẩn vô nghĩa, mãi tới khi mùi thơm từ bên Sầm Thâm bay ra, Hoàn Nhạc mới tung ta tung tăng sáp lại gần.
Bữa khuya hôm nay là mì chua cay.
Có lẽ vì chiều khẩu vị của Hoàn Nhạc và A Quý, Sầm Thâm không ưng nổi dấm chua mới chọn món mì này. Giấm chua và hành lá, thêm ớt cay nữa cùng rưới lên sợi mì dai dai, hương thơm nồng nàn ngay lập tức lan tỏa ra tứ phía, vấn vương nấn ná khắp gian bếp.
A Quý kìm lòng không đậu ngóc đầu lên, đã lâu rồi ông chưa được ăn mấy món có hương vị quê nhà thế này.
“Ăn đi.” Sầm Thâm làm ra hai tô mì một lớn một nhỏ, mình cũng bưng một tô, nhưng không thể nào động đũa, chỉ lẳng lặng nhìn họ.
Cuối cùng gần như cả nồi đều vào bụng Hoàn Nhạc nhất. A Quý còn định cướp của chàng nhưng là một con rùa nhỏ bé, quả tình lực bất tòng tâm.
“Ợợ.” A Quý mới ăn vài miếng đã ợ no. Ông vung vung cái chân ngắn chẳng đụng được tới bụng, ngửa đầu ngồi phịch lên bàn, mắt thì vẫn liếc về màn đêm ngoài cửa sổ.
Tối nay trăng sáng vô ngần.
Nghe vậy, Hoàn Nhạc quay đầu ngó ông, nhíu mày: “Là sao? Ông nội ta là họa sĩ nức tiếng gần xa của yêu giới đấy, bức ‘Bất chu đáo phong thủy đồ’ chính ông vẽ đấy.”
“Rồi sao?” A Quý vẫn khinh, “Hành hương tại núi Bất Chu chỉ là phồn hoa và vinh quang giả tạo, dẹp loạn Thương Hoa mới là sự thật sau ánh hào quang.”
“Dẹp loạn Thương Hoa?” Hoàn Nhạc từng vô tình nghe về cụm này, nhưng các trưởng bối luôn giữ kín chuyện này.
Sầm Thâm không biết những bí mật này, hắn nhìn A Quý và Hoàn Nhạc bằng ánh mắt nghi hoặc, hỏi: “Dẹp loạn Thương Hoa có liên quan gì với Chu Tước?”
A Quý hơi run, im lặng vài giây mới đáp: “Nàng chết rồi.”
Chống bạo loạn Thương Hoa cùng bí ẩn như Khổng Tước vương, cả hai vốn có quan hệ với nhau. Trong yêu giới, có lẽ cũng chỉ những yêu quái sống lâu như A Quý mới biết được một hai.
Song, thế giới bây giờ khác trước kia, không cần giữ bí mật như xưa nữa.
“Sự kiện dẹp loạn Thương Hoa bắt nguồn từ việc có kẻ nuôi ý đồ phục hưng vương triều Khổng Tước. Lẽ nào các ngươi thực sự nghĩ, một trận hỏa hoạn lớn đã đủ hủy diệt một vương triều vững mạnh hay sao? Cho dù là thượng đế cũng không thể xóa bỏ tất cả triệt để như vậy. Gia quyến của người tử nạn trải qua ngàn năm ngủ đông hội tụ lại, cuối cùng được vị nữ quân tên Thương Hoa dẫn dắt tái xuất. Nơi mà các nàng chọn làm kinh đô cho vương triều mới chính là Trường An.”
Giọng A Quý trầm thấp khàn khàn, phảng phất kẹt trong cổ họng là tầng tầng lớp lớp bùn cát lắng đọng từ dòng sông lịch sử.
“Đó là cuộc chiến giữa người và yêu, mà loạn lạc ban đầu chỉ phát sinh trong yêu giới. Lúc đó nhân gian cũng đang bị vây trong cảnh chiến tranh, Đại Đường còn chưa lập thành, Chu Tước trấn thủ Trường An nên theo quy củ thượng đế đã định, nàng không thể tự ý nhúng tay vào chuyện ở nhân gian. Nhưng đối với dư nghiệt Thương Hoa này mà nói, nhân vật như Chu Tước hay Huyền Vũ đều là kẻ phản bội yêu giới. Bọn họ rõ ràng là các vị thần ở tầng cao nhất của yêu giới nhưng lại lấy làm kiêu ngạo khi được nhân loại ca tụng, không chọc người ta ghét được sao?”
Từng câu từng chữ A Quý nói cũng chứa nỗi hận vô tận vô cùng, sự căm thù này không thể mờ nhòe cho dù có trải qua bao năm chăng nữa, trái lại còn dày thêm theo thời gian. Sầm Thâm lặng lẳng nghe, hắn có thể thấy được sóng cuộn vang rền ngày đó thông qua dăm ba câu giản đơn này, nhưng là yêu quái của thời hiện đại, quả tình khó thể thấu cảm.
Rồi chàng bỗng nghĩ đến cái gì đó, bèn hỏi: “Sau đêm vương triều Khổng Tước diệt vong, Tứ gia đang có mặt ở hiện trường, đáng ra phải hận thù hắn hơn là hận Chu Tước chứ?”
Theo như những gì A Quý kể, đám người Thương Hoa giống như phần tử cực đoan ở yêu giới. Vương triều Khổng Tước điêu tàn suy cho cùng cũng bởi một tay Khổng Tước vương tạo nên, là kết cục tất yếu của thời đại, phía nhân loại không hề can hệ tới.
Nếu so sánh như vậy thì đúng là các thần thú như Chu Tước mới dễ làm họ thù ghét hơn.
Nhưng lúc đó Thương Tứ cũng tương tự cơ mà?
Nghe vậy, vẻ mặt A Quý chợt thoáng nét quái dị, ngừng vài giây ông mới nói: “Bởi vì Thương Tứ là lão bất tử. Hắn không phải người không phải yêu, sinh bởi con chữ của loài người, trên lý thuyết chỉ cần văn tự không bị tuyệt diệt thì hắn vĩnh viễn không biến mất. Cho dù thượng đế muốn nhờ hắn làm việc cũng phải mở miệng nói chữ làm ơn. Dư nghiệt Thương Hoa không bị ngu, làm gì có chuyện đâm đầu vào gây sự với hắn? Thế chỉ khiến chúng chết mau hơn thôi.”
Hoàn Nhạc lấy làm vinh hạnh, ai có thể ngờ được mới mấy hôm trước nhân vật truyền kỳ như vậy còn đi chợ mua rau cá với chàng chứ. Bác gái bán hàng mãi mãi cũng sẽ không biết bác đã từng khịa ai đâu.
A Quý hít sâu, tiếp tục kể: “Đầu tiên là ám sát, sau đó là chia rẽ, nội đấu, yêu giới rơi vào mười năm loạn thế bởi Thương Hoa. Thực ra với yêu giới, mười năm rất ngắn, cho nên chuyện này mới bị che giấu thành bí ẩn thiên thu. Nhưng, Chu Tước đã vì nó mà bỏ mình bên sông Xích Thủy.”
“Lúc đó ông cũng có mặt?” Hoàn Nhạc hỏi.
“Không, ta không.” A Quý nhắm mắt lại, từng khung cảnh của năm xưa dường như hiển hiện ngay trước mắt. Máu Chu Tước nhuộm đỏ cả dòng Xích Thủy, khiến người ta không thể phân biệt nổi rốt cuộc đó là màu máu hay màu sắc nguyên bản của con sông.
Mà ông chỉ là kẻ nhát gan, chỉ dám núp trong bờ bo bo giữ mình.
“Ta ‘tháo chạy’ khỏi tràng đại chiến đó.”
Bởi vì nhu nhược và không có tinh thần chiến đấu, A Quý rời khỏi bộ tộc, một thân một mình lang bạt rồi gặp Chu Tước. Từ đấy về sau, tộc Huyền Vũ bớt một tên con ông cháu cha ngu ngốc, sau lưng Chu Tước thêm một Huyền Thanh tôn giả.
Năm đó A Quý cũng tầm Hoàn Nhạc bây giờ, mới vừa thành niên.
A Quý không phải người duy nhất được Chu Tước thu nhận, Ngao Hoa, Tố Tâm cũng như vậy. Đối với họ, Chu Tước là ánh sáng, ánh sáng thì luôn ấm áp.
Bằng tấm lòng quảng đại, nàng ôm trọn thành Trường An và con dân của nàng, cái bóng cực lớn kéo dài mấy trăm dặm, vọng mãi không chạm được điểm cuối trong buổi chiều tà.
Thương Hoa cực đoan, Chu Tước lại bao dung, các nàng như hai thái cực khác nhau của yêu giới. Theo một góc độ nào đó, cả hai vĩnh viễn không thể hiểu đối phương.
A Quý từng nghĩ về điều này, giới hạn giữa người và yêu rốt cuộc nằm ở đâu, tranh đấu và giết chóc có thể mang lại thứ gì. Cho nên ông theo chân Liễu Thất tới thời hiện đại, gặp Sầm Thâm thì mới ngộ ra.
Có lẽ đây là một căn bệnh, yêu chính là khởi nguồn, mà mắc bệnh thì đau khổ, đau khổ dẫn đến đấu tranh, không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng cuối cùng đều không nên kết thúc bằng hận thù.
Mà khi xưa thì sao? Máu tanh và chiến tranh mới là xu thế, ông vốn cho rằng mình là kẻ không sợ chết, nhưng sau đó lại vì nhát gan mà hại chết Chu Tước.
Huyền Thanh tôn giả tháp tùng Chu Tước là nhân vật được người người tôn kính. A Quý cũng từng nghĩ, mình khác xưa rồi, mình đã tìm được giá trị của bản thân, coi cái người mình nỗ lực đắp nặn ra chính là bản thân mình.
Bấy giờ Chu Tước và Thương Hoa đối đầu nhau tại bờ sông Xích Thủy, Huyền Thanh ở lại Đồng Quan phụ trách chặn đại tướng tài giỏi nhất dưới cờ Thương Hoa. Chu Tước bố trí như vậy tương đương với việc giao sau lưng mình cho Huyền Thanh, nàng tin đứa trẻ bốc đồng bỏ trốn khỏi bộ tộc đã trở thành thanh niên xuất sắc.
Nhưng Huyền Thanh bại trận, trong thời khắc sống còn, sự nhu nhược và chùn chân chợt khiến y lỡ mất thời cơ quyết chiến quyết thắng kẻ thù.
Huyền Thanh trọng thương hôn mê, gần như bị phế bỏ tất cả pháp lực, chờ tới khi y chạy đến bờ Xích Thủy, hết thảy đã muộn màng. Y không thể ngăn cản người kia, để hắn đến đây trước, cho Chu Tước một đòn trí mạng.
Đó là cảm giác như thế nào nhỉ?
Giống như máu huyết toàn thân bị rút cạn trong tích tắc, trời đất đảo lộn, sông núi đổ sập.
Lúc hấp hối Chu Tước biến trở về chân thân, nửa người ngâm trong nước, nhưng vẫn cứ nhìn Huyền Thanh đầy dịu dàng, “Con trai của ta, con còn sống… Thật tốt quá…”
Huyền Thanh lắc đầu như phát rồ, nhưng không thể thay đổi gì cả.
Cuối cùng, Chu Tước dặn: “Mang cái bóng của ta về đi.”
Nàng lựa chọn không vào luân hồi, nhưng cái bóng của nàng sẽ đời đời kiếp kiếp ở lại Trường An. Mỗi sáng sớm khi tia nắng mặt trời đầu tiên lướt qua con phố Chu Tước, tiếng hát của nàng sẽ mãi mãi ngân vang văng vẳng khắp tòa thành lam ngắt một màu này.
“Ta dẫn cái bóng của nàng về, nhưng ta không thể nào ở Trường An nữa. Rõ ràng là ta hại chết nàng, nhưng ta lại bắt đầu căm hận người trong thành. Chu Tước chết vì họ, nhưng không một ai có thể bảo vệ nàng, ta ghét hận bọn họ tiếp tục sống vô ưu vô lo. Mà ta không thể làm gì họ cả, cho nên la lần nữa trốn tránh.”
A Quý càng nói, giọng ông càng bình tĩnh. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông rất may mắn, lúc đó gặp được Liễu Thất rồi tới thời hiện đại, sau lại gặp Sầm Thâm và Hoàn Nhạc.
Tiếng thở dài rơi xuống đất, ngôi nhà nho nhỏ dưới đêm trăng chợt vắng lặng hẳn.
Hồi lâu sau, một câu hỏi vang lên phá vỡ khung cảnh yên ắng. Hoàn Nhạc nhìn A Quý bằng ánh mắt quái lạ lắm, “Có gì đó sai sai, ngươi là rùa vàng ba vạch thì sao lại dính tới tộc Huyền Vũ?”
A Quý hãy còn trong niềm thương cảm, nghe xong thiếu chút nữa mắt trợn đụng trời xanh, “Dù gì lão đây cũng là Tôn giả, phép che mắt của ta là thứ mà đám tiểu yêu quái như các ngươi có thể nhìn thấu hả? Hả?”
“Ồ…” Hoàn Nhạc quay qua nhìn Sầm Thâm, ôm lấy tay hắn, “A Sầm ơi, ông ta hung dữ với em kìa.”
A Quý lập tức bạo nộ: “Chó con nhà mi, ông nhịn mi lâu rồi mi biết không hả? Mi là yêu quái nhõng nhẽo hay gì? Lớn tồng ngồng còn dẹo dẹo với người khác cha mẹ mi biết chưa?”
Hoàn Nhạc tức khắc trốn về sau lưng Sầm Thâm, chỉ thò đầu ra: “Lại đây, ông lại đánh ta nè?”
“Mi qua đây cho ta!”
“Ông có bản lĩnh thì tự bò qua nè.”
“Hôm nay bản tôn sẽ dạy cho mi biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ!”
“Lêu lêu lêu lêu lêu lêu.”
“…”
Kết cục của sóng gió gia đình chính là Sầm Thâm vươn tay cản Hoàn Nhạc lại, bởi vì hắn hết nhìn nổi tràng thè lưỡi “lêu lêu” kia.
“Muốn ăn khuya không, tôi nấu cho quý vị.” Sầm Thâm nói.
Hoàn Nhạc là người đầu tiên đồng ý hai tay hai chân, nhưng thiết nghĩ A Quý tội nghiệp như vậy, chàng bất đắc dĩ đành dọn ông tới nhà bếp, đặt trên bàn.
Bấy giờ A Quý đã giải phép che mắt, khôi phục màu đen nguyên bản, thoạt nhìn ngầu hơn trước kia nhiều.
“A Quý, ông hóa thành người trông thế nào vậy?” Hoàn Nhạc gục xuống bàn, chống cằm hỏi.
“Cao hơn ngươi, đẹp hơn ngươi.” A Quý đáp ngay tắp lự.
“Ông nói láo mà không chịu chuẩn bị bản nháp trước.”
“Lời ta là thật. A Quý có thể nói láo nhưng Huyền Thanh tôn giả chưa bao giờ.”
Hai người châm chích lẫn nhau vài câu, toàn là mấy lời vớ vẩn vô nghĩa, mãi tới khi mùi thơm từ bên Sầm Thâm bay ra, Hoàn Nhạc mới tung ta tung tăng sáp lại gần.
Bữa khuya hôm nay là mì chua cay.
Có lẽ vì chiều khẩu vị của Hoàn Nhạc và A Quý, Sầm Thâm không ưng nổi dấm chua mới chọn món mì này. Giấm chua và hành lá, thêm ớt cay nữa cùng rưới lên sợi mì dai dai, hương thơm nồng nàn ngay lập tức lan tỏa ra tứ phía, vấn vương nấn ná khắp gian bếp.
A Quý kìm lòng không đậu ngóc đầu lên, đã lâu rồi ông chưa được ăn mấy món có hương vị quê nhà thế này.
“Ăn đi.” Sầm Thâm làm ra hai tô mì một lớn một nhỏ, mình cũng bưng một tô, nhưng không thể nào động đũa, chỉ lẳng lặng nhìn họ.
Cuối cùng gần như cả nồi đều vào bụng Hoàn Nhạc nhất. A Quý còn định cướp của chàng nhưng là một con rùa nhỏ bé, quả tình lực bất tòng tâm.
“Ợợ.” A Quý mới ăn vài miếng đã ợ no. Ông vung vung cái chân ngắn chẳng đụng được tới bụng, ngửa đầu ngồi phịch lên bàn, mắt thì vẫn liếc về màn đêm ngoài cửa sổ.
Tối nay trăng sáng vô ngần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất