Chương 2
Edit+ beta: Go
"Được rồi, đây là quà sinh nhật năm nay cho anh! Chúc anh sinh nhật vui vẻ"
"Về sau...Về sau em liền không thể bồi anh sinh nhật," tôi cúi đầu vân vê đầu ngón tay, ý thức được bản thân nói sai, "Không phải... Là năm nay cũng không thể bồi anh ăn sinh nhật. Bất quá anh đại khái không cần quan tâm, dù sao anh cũng không muốn nhìn thấy em. Năm nay anh cuối cùng cũng được như ý nguyện. Thế nào, anh có thích món quà này không? Lần này không được nói là không thích, em đã chuẩn bị rất vất vả nha. Hơn nữa, hơn nữa về sau em cũng không có cơ hội làm phiền anh nữa, nếu anh không thích, em cũng không có biện pháp nghe thấy được, nên em coi như anh sẽ thích nó." Tôi nhìn chằm chằm vào tay phải mà tiếp tục nói chuyện, như thể nó có thể mang lại chút cảm giác an toàn, có thể ngăn tôi không chút tiền đồ nào mà òa khóc lên.
" Căn phòng này vốn dĩ là của anh, nhưng em lại không có đạo lý ăn vạ không đi, anh vốn chính là chủ nhân của căn phòng này ngược lại vẫn luôn có nhà mà không thể về. Hiện tại em phải đi, đồ vật em đều thu dọn xong, vệ sinh cùng quét tước đều sạch sẽ, anh và Cố Vân Thư có thể trực tiếp dọn vào ở. Bất quá em sợ rằng vẫn sẽ không sạch sẽ, khả năng có nơi không được dọn dẹp tốt, anh có thể xem xét qua đây một lần. Nơi này em đã ở thật lâu, muốn khôi phục bộ dáng ban đầu thật sự có chút khó khăn, em đã cố gắng, nhưng vẫn thực xin lỗi"
"Em nói nhiều lời như vậy chắc anh lại không kiên nhẫn đi. Anh luôn là như vậy, ghét bỏ em cái này ghét bỏ em cái kia. Hiện tại cuối cùng có thể thoát khỏi em, cũng coi như nhân sinh anh gặp một chuyện may mắn lớn"
"Bất quá gặp gỡ em vốn dĩ chính là bất hạnh lớn nhất của anh"
"Được rồi, điều em muốn nói đều đã hết. Như vậy...Phó Dục, hi vọng em có thể gặp lại anh"
Nói tới đây, tôi không còn có thể nhịn được nữa, tiếng khóc nức nở nhỏ mà từ từ vang lên. Tôi vội vàng chạy tới tắt camera đi. Nghĩ thầm thật may mắn một màn này không bị Phó Dục nhìn thấy, bằng không anh lại muốn trào phúng tôi
Anh không ở nơi này tôi liền dám nói, Phó Dục, anh thật sự là một tên đại móng heo. Tôi thích anh như vậy mà anh không bao giờ quay đầu lại cho tôi một cái liếc mắt? Tôi tốt như vậy mà anh cư nhiên lại không thích tôi, anh đúng là một tên đại ngu ngốc. Bỏ lỡ tôi về sau đừng có hối hận"
*Đại móng heo: ngôn ngữ mạng dùng để chỉ "người đàn ông tồi", được các cô gái sử dụng để diss các chàng trai.
......Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, thoát khỏi tôi anh ấy chắc phải cao hứng đến cỡ nào, chắc là hận không ra bãi biển tổ chức yến tiệc ba ngày ba đêm mới đúng, lại như thế nào hối hận đâu?
Phó Dục, tôi vẫn luôn vẫn luôn vẫn luôn chờ đợi anh, nhưng cả đời thật sự quá dài, tôi đã đợi anh mười năm, nhưng sẽ không có lại mười năm để tôi có thể tiếp tục chờ đợi anh.i.
Yêu anh thật sự quá khó khăn, tôi thật sự không thể kiên trì nổi nữa. Là tôi quá ngây thơ rồi, trước kia luôn muốn chỉ cần ở cạnh anh đủ lâu, một ngày nào đó anh sẽ thích tôi, hiện tại xem ra, không thích chính là không thích, trao đi nhiều thì cũng không nhận lại được. Không phải tôi liền vĩnh viễn đều không có được tình yêu của anh.
Tôi đứng lên, kiểm tra camera, nhìn xem chính mình đã lải nhải bao lâu. Mở ra vừa thấy, quả nhiên, mười phút. Tôi thở dài, lảm nhảm nhiều thật là không tốt, lượng công việc lại gia tăng rồi, còn phải cắt ghép video thành năm phút.
Tôi chỉnh lại camera, tính toán tới lui phần cần cắt nối biên tập, dù sao cũng không còn thời gian nhiều. Rương hành lý không quá lớn, mang không bao nhiêu đồ vật, bất quá tôi cũng không có đồ vật gì, dùng một tuần liền ném, có thể quyên góp, đồ vật đã không còn dư thừa nhiều, một cái rương là hành lý là dư dả.
Tôi đeo giày xong, một lần nữa xác nhận không có đồ vật gì để sót. Nhìn không còn cái gì để ý, chỉ sợ Phó Dục cùng Cố Vân Thư thời điểm tiểu tình lữ tình chàng ý thiếp mặn nồng đột nhiên chỗ nào nhảy ra một đồ vật cũ, tôi làm sao mà không sốt ruột? Tôi quyết định phải dọn dẹp chu đáo những đồ vật cũ, không để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ những điều có thể xảy ra cần phải bóp chết khi còn trong trứng. Nhân sinh Phó Dục bên cạnh tôi đã đủ xui xẻo, tôi không cần sau khi biến mất mà còn khiến gia đình anh phải mâu thuẫn vì tôi.
"Được rồi, đây là quà sinh nhật năm nay cho anh! Chúc anh sinh nhật vui vẻ"
"Về sau...Về sau em liền không thể bồi anh sinh nhật," tôi cúi đầu vân vê đầu ngón tay, ý thức được bản thân nói sai, "Không phải... Là năm nay cũng không thể bồi anh ăn sinh nhật. Bất quá anh đại khái không cần quan tâm, dù sao anh cũng không muốn nhìn thấy em. Năm nay anh cuối cùng cũng được như ý nguyện. Thế nào, anh có thích món quà này không? Lần này không được nói là không thích, em đã chuẩn bị rất vất vả nha. Hơn nữa, hơn nữa về sau em cũng không có cơ hội làm phiền anh nữa, nếu anh không thích, em cũng không có biện pháp nghe thấy được, nên em coi như anh sẽ thích nó." Tôi nhìn chằm chằm vào tay phải mà tiếp tục nói chuyện, như thể nó có thể mang lại chút cảm giác an toàn, có thể ngăn tôi không chút tiền đồ nào mà òa khóc lên.
" Căn phòng này vốn dĩ là của anh, nhưng em lại không có đạo lý ăn vạ không đi, anh vốn chính là chủ nhân của căn phòng này ngược lại vẫn luôn có nhà mà không thể về. Hiện tại em phải đi, đồ vật em đều thu dọn xong, vệ sinh cùng quét tước đều sạch sẽ, anh và Cố Vân Thư có thể trực tiếp dọn vào ở. Bất quá em sợ rằng vẫn sẽ không sạch sẽ, khả năng có nơi không được dọn dẹp tốt, anh có thể xem xét qua đây một lần. Nơi này em đã ở thật lâu, muốn khôi phục bộ dáng ban đầu thật sự có chút khó khăn, em đã cố gắng, nhưng vẫn thực xin lỗi"
"Em nói nhiều lời như vậy chắc anh lại không kiên nhẫn đi. Anh luôn là như vậy, ghét bỏ em cái này ghét bỏ em cái kia. Hiện tại cuối cùng có thể thoát khỏi em, cũng coi như nhân sinh anh gặp một chuyện may mắn lớn"
"Bất quá gặp gỡ em vốn dĩ chính là bất hạnh lớn nhất của anh"
"Được rồi, điều em muốn nói đều đã hết. Như vậy...Phó Dục, hi vọng em có thể gặp lại anh"
Nói tới đây, tôi không còn có thể nhịn được nữa, tiếng khóc nức nở nhỏ mà từ từ vang lên. Tôi vội vàng chạy tới tắt camera đi. Nghĩ thầm thật may mắn một màn này không bị Phó Dục nhìn thấy, bằng không anh lại muốn trào phúng tôi
Anh không ở nơi này tôi liền dám nói, Phó Dục, anh thật sự là một tên đại móng heo. Tôi thích anh như vậy mà anh không bao giờ quay đầu lại cho tôi một cái liếc mắt? Tôi tốt như vậy mà anh cư nhiên lại không thích tôi, anh đúng là một tên đại ngu ngốc. Bỏ lỡ tôi về sau đừng có hối hận"
*Đại móng heo: ngôn ngữ mạng dùng để chỉ "người đàn ông tồi", được các cô gái sử dụng để diss các chàng trai.
......Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, thoát khỏi tôi anh ấy chắc phải cao hứng đến cỡ nào, chắc là hận không ra bãi biển tổ chức yến tiệc ba ngày ba đêm mới đúng, lại như thế nào hối hận đâu?
Phó Dục, tôi vẫn luôn vẫn luôn vẫn luôn chờ đợi anh, nhưng cả đời thật sự quá dài, tôi đã đợi anh mười năm, nhưng sẽ không có lại mười năm để tôi có thể tiếp tục chờ đợi anh.i.
Yêu anh thật sự quá khó khăn, tôi thật sự không thể kiên trì nổi nữa. Là tôi quá ngây thơ rồi, trước kia luôn muốn chỉ cần ở cạnh anh đủ lâu, một ngày nào đó anh sẽ thích tôi, hiện tại xem ra, không thích chính là không thích, trao đi nhiều thì cũng không nhận lại được. Không phải tôi liền vĩnh viễn đều không có được tình yêu của anh.
Tôi đứng lên, kiểm tra camera, nhìn xem chính mình đã lải nhải bao lâu. Mở ra vừa thấy, quả nhiên, mười phút. Tôi thở dài, lảm nhảm nhiều thật là không tốt, lượng công việc lại gia tăng rồi, còn phải cắt ghép video thành năm phút.
Tôi chỉnh lại camera, tính toán tới lui phần cần cắt nối biên tập, dù sao cũng không còn thời gian nhiều. Rương hành lý không quá lớn, mang không bao nhiêu đồ vật, bất quá tôi cũng không có đồ vật gì, dùng một tuần liền ném, có thể quyên góp, đồ vật đã không còn dư thừa nhiều, một cái rương là hành lý là dư dả.
Tôi đeo giày xong, một lần nữa xác nhận không có đồ vật gì để sót. Nhìn không còn cái gì để ý, chỉ sợ Phó Dục cùng Cố Vân Thư thời điểm tiểu tình lữ tình chàng ý thiếp mặn nồng đột nhiên chỗ nào nhảy ra một đồ vật cũ, tôi làm sao mà không sốt ruột? Tôi quyết định phải dọn dẹp chu đáo những đồ vật cũ, không để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ những điều có thể xảy ra cần phải bóp chết khi còn trong trứng. Nhân sinh Phó Dục bên cạnh tôi đã đủ xui xẻo, tôi không cần sau khi biến mất mà còn khiến gia đình anh phải mâu thuẫn vì tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất