Bảng Phỉ Tiên Sinh Yêu Dấu Của Tôi

Chương 7: Tên cướp rất khó vượt qua

Trước Sau
Sau đó, mỗi ngày Kiều Lễ đều mặt dày mày dạn ở nhà anh em Lâm Nhiễm không chịu đi.

Lâm Nhiễm ban đầu thái độ còn rất ngoan cố nhưng dần dần cũng phải mềm xuống, bởi vì cậu phát hiện đối với tên nhị thiếu Kiều Lễ này thì hết cách rồi. Đuổi hắn, hắn không đi, mắng thì hắn liền cưỡng hôn. Quả thực chính là trải qua ba mươi sáu tầng tầng làm sạch thuần khiết cực kỳ không trộn bất kỳ tạp chất gì oa ha ha… Thối! Lưu! Manh!

Hàng ngày, một nhà ba người ngồi vây quanh trước bàn ăn, vui vẻ hòa thuận mà ăn bữa tối, Lâm Nhiễm gắp cho Lâm Mạc cánh gà, sau đó lại gắp cho chính mình một cái. Tất cả đều thể hiện một bức tranh huynh đệ tình thâm siêu đẹp.

Kiều Lễ tội nghiệp mà gõ gõ bát, nói với Lâm Nhiễm: “Bảo bối, tôi cũng muốn.”

Lâm Nhiễm nháy mắt mấy cái, đặc biệt thành khẩn nói: “Này tên cướp, một con gà, nhiều nhất chỉ có hai cái cánh thôi.”

Kiều Lễ thở dài, tự mình động thủ ăn no mặc ấm.

Cơm nước xong, Lâm Mạc rốt cục cũng không nhịn được nữa. Lau miệng một cái, quyết tâm phải hạ màn chuyện này. Sau đó đau xót mà nhìn Kiều Lễ nói: “Ông ở ké nhà tôi cũng một tháng rồi đó.”

“Không phải ‘Ở ké’, là ‘Ở luôn’.” Kiều Lễ cải chính nói.

“… Tôi tuy rằng không có quyền can thiệp vào xu hướng tình dục của Lâm Nhiễm, nhưng mà, dù thế nào tôi cũng hi vọng Lâm Nhiễm quyết định bất cứ điều gì cũng phải là tự nguyện.” Lâm Mạc thở dài nói: “Mà không phải do nhất thời cảm động hoặc cái cái gì khác, nếu nó không đồng ý, thì Kiều Lễ, ông cũng nên từ bỏ đi chứ?”

Lâm Nhiễm nước mắt mông lung mà ôm chặt lấy Lâm Mạc, cảm động kêu lên: “Anh hai! Em còn tưởng rằng anh đã vứt bỏ em!”

Kiều Lễ lẳng lặng mà nhìn Lâm Nhiễm, không nói lời nào.

Lâm Mạc một mặt ghét bỏ mà đem móng vuốt Lâm Nhiễm đẩy ra, đứng dậy rời đi.”Hai người tự nói chuyện một chút đi.”

Kiều Lễ hắng giọng một cái, đem cái ghế kéo dịch lại gần Lâm Nhiễm 10cm, mới vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Lâm Nhiễm lập tức lui về phía sau nửa mét.

“Này…” Kiều Lễ có điểm bi thương. Với điều kiện của hắn thì ở đâu cũng có một đám người đuổi theo hắn, dụ dỗ hắn. Tại sao đến Lâm Nhiễm lại biến thành “hồng nhan mãnh thú” chứ.

“Không đến nỗi như vậy chứ?”

“Anh còn không mau nói đi!” Lâm Nhiễm đề phòng mà nói, một tháng qua đều bị hắn đánh lén nhiều đến phát sợ.

“Lâm Mạc nói cũng có lý… Tôi hỏi em một lần cuối cùng, em thật sự không thích tôi? Một xíu cũng không thích sao?”

Thần sắc Kiều Lễ lúc này rất bình tĩnh.



Bình thường hắn rất ít khi như thế, Lâm Nhiễm liền không nhịn được chăm chú nhìn thêm một xíu, cảm thấy được lúc Kiều Lễ nghiêm túc so với lúc bị bệnh quả thật đẹp trai hơn rất nhiều, như hai người khác nhau.

“Tôi, tôi không…” Lâm Nhiễm trước tiên là nói về nửa câu đầu, lại cảm giác nửa câu sau rất khó mở miệng.

—— tôi không thích?

Khó nghe, trào phúng. Trong lúc vô tình hoặc trêu đùa đã nói rất nhiều lần với Kiều Lễ, nhừng đó đều là lúc nửa đùa nửa thật, nhìn Kiều Lễ hoặc là cợt nhả hoặc không thèm để ý, hoặc là nổi trận lôi đình mà hôn mình. Kỳ thực tự mình biết, dù mình nó có nói hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không đi, cho nên mới dám tùy hứng như vậy.

Kỳ thực biểu hiện của hắn lúc này khoa trương như vậy, là để nghe mình bị cự tuyệt. Lâm Nhiễm bỗng nhiên cũng có sắc thái nhẹ nhàng hơn.

Kiều Lễ yên lặng nhìn Lâm Nhiễm, đôi mắt đẹp đẽ có điểm ửng hồng, thanh âm ôn nhu chậm rãi vang lên, như đang đọc một bức thư tình.

“Gửi đến người yêu dấu cuả tôi: Tôi sẽ cả đời tốt với em, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, em muốn cái gì thì sẽ có cái đó, em không vui có thể tùy tiện bắt nạt tôi, em nhàm chán tôi còn có thể chơi trò giả vờ bắt cóc với em, có được không? Con vật nhỏ, em không suy nghĩ kĩ trước khi nói sẽ hối hận. Vì em, tôi có thể không biết xấu hổ, không muốn sống; tôi có thể làm cướp, làm lưu manh, chuyện gì tôi cũng đều làm được, tôi đã sắp điên rồi. Tôi thích em, tôi yêu em, đừng làm cho tôi rời đi. —— Tên cướp anh tuấn tiêu soái của em.”

Lâm Nhiễm chậm rãi mở to hai mắt, một loại cảm xúc bá đạo chưa từng có bỗng nhiên lan tỏa toàn thân, hội tụ lại ở trong ngực, hình thành một luồng sức mạnh chua xót mà ngọt ngào.

—— Tôi chỉ là không xác định được. Cho tôi thêm một chút thời gian, một chút xíu là được rồi.

“Tôi không…” Lâm Nhiễm ngập ngừng nói, thế nhưng lúc thường biệt nữu quen rồi, hai chữ “Xác định” không nói ra được.

“… Thôi, không muốn nghe.” tay Kiều Lễ khẽ run, nắm lấy áo khoác trên ghế, sau đó quay người nhanh chân rời đi.

Tiếng đóng cửa vang lên “Ầm” một cái, tiếng đập vang vọng đến nỗi trái tim cũng cảm thấy có chút đau đớn mơ hồ.

Lâm Nhiễm ngồi ở trên ghế nghe tiếng đóng cửa mà giật mình, ủ rũ cúi đầu đi lên phòng ngủ trên lầu, tâm lý lo lắng muốn nổ tung. Cậu hiện tại đặc biệt đem mình chôn thật chặt bên trong chăn, ngủ một giấc để quên hết.

Lâm Mạc thư thư phục phục vùi ở trong ghế sôpha hai chân bắt chéo chơi điện thoại di động, thấy Lâm Nhiễm sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi một câu: “Không thoải mái sao?”

“Ai cần anh lo! Nhiều chuyện!” Lâm Nhiễm ủy khuất lườm hắn một cái.

Nếu như không phải Lâm Mạc bỗng dưng muốn ngả bài, Kiều Lễ chắc chắn sẽ không đi nhanh như vậy, chính mình cũng có thêm một chút thời gian suy tính.

Hiện tại cảm giác kém cỏi bắt đầu thẩm thấu, ảo não hướng đến người anh trai muốn đánh một cái.

“Cái gì mà tại anh chứ?” Lâm đại lão bản tao nhã rất không ưu nhã mà văng tục.”Mày xem Kiều Lễ là ai? Kiều lão gia tử kêu hắn về chính là có việc lớn, muốn hắn tiếp nhận sinh ý của gia tộc, kết hôn sinh con. Quãng thời gian trước gấp rút tìm đối tượng kết hôn cho Kiều Lễ, nhưng bởi vì có mày, Kiều Lễ thà chết cũng không muốn đi xem mắt. Đừng kích thích hắn có được không? Hiện giờ không phải là chuyện tốt sao?”

“Vâng.” Lâm Nhiễm thân thể cứng một chút, buồn buồn đáp một tiếng, không nói.



Đôi mắt Lâm Mạc nguy hiểm mà híp lại, nghi ngờ hỏi: “Mày thích cậu ta?”

“Em không, em không xác định.” Lâm Nhiễm lấy dũng khí, rốt cục nói ra.

“Vậy tại sao…” Lâm Mạc khinh bỉ nhìn Lâm Nhiễm: “Mày vừa nãy ở phòng ăn nói ‘Tôi không’, ‘Tôi không’ cả nửa ngày, thì ra lại là ‘Tôi không xác định’? Anh làm sao có loại em trai như mày, ngu ngốc.”

Lâm Nhiễm lần thứ hai chịu đả kích đành đi về phòng ngủ, ngã đầu liền ngủ.

Nhưng ngủ không được.

Thần kinh sốt sắng mà chờ ai kia đến gõ cửa.

Mượn đủ loại cớ buồn cười bướng bỉnh mà nằng nặc đòi mở cửa, chỉ vì muốn liếc mắt nhìn thấy mình một lần.

“Tôi sợ ngủ một mình.” Cơ bụng tám múi đập thẳng vào mắt thật khiến người ta sợ hãi…

“Sợ sệt thì đi nhà xí để bồn cầu ngủ cùng anh.”

“Ở ngoài phòng ngủ của tôi có một người phụ nữ mặt trắng tóc dài, trên người đẫm máu, lầm bầm như muốn hát ru cho tôi ngủ.” Nói sinh động như thật, cực kì nghiêm túc…

“Tôi cũng rất sợ ma đó! Em tên khốn kiếp này!”

“Nhà vệ sinh không có giấy, phòng của em có không?” Lúc này lại là phiên bản cây ngay không sợ chết đứng…

“Không có giấy thì sợ cái gì! Anh không phải còn có ngón tay sao!”

Lâm Nhiễm ở trên giường lăn qua lộn lại cả ba tiếng, rốt cục cắn răng nghiến lợi mạnh mẽ đánh cái gối một cái.

“Đọc thư tình đau đớn tiêu hồn như vậy thì có ích lợi gì! Lão tử lời còn chưa nói hết mà anh đã đi! Gấp tìm đối tượng kết hôn như vậysao!”

Cmn thật khó chịu!

Lâm Nhiễm điên cuồng mà ngược đãi gối!

Đáng thương cho cái gối bị lòi bông rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau