Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
Chương 21: Chương 21
CHƯƠNG 21
Bữa điểm tâm ngày hôm sau, lẽ ra nên là thời gian Hàn Vương hóng gió ở Du Nhiên đình, đã sắp qua bữa trưa, vẫn không thấy bóng dáng của Đường Tống cùng Hàn Vương, Lưu tổng quản không khỏi lo lắng. Từ lúc rời giường vào buổi sáng hôm nay, mí mắt trái của lão vẫn nháy không ngừng, chắc chắn là có chuyện gì a.
Lưu tổng quản lòng nóng như lửa đốt đi vào Cẩm Hà điện, đi thẳng đến phòng nhỏ của Đường Tống.
“Xú tiểu tử, ngươi thế nào —-” tiếng gầm của Lưu tổng quản bỗng dưng ngưng bặt, bởi vì chăn đệm trên giường Đường Tống vẫn ngăn nắp, căn bản giống như chưa có người từng ngủ qua.
Dự cảm không rõ trong lòng Lưu tổng quản dần dần hiện rõ, lão nơm nớp lo sợ đi đến cửa phòng ngủ của Hàn Vương, thử thăm dò kêu: “Vương gia? Vương gia?” Sau đó đem lỗ tai dán lên cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.
Một chút tiếng động cũng không có! Lưu tổng quản không khỏi nhíu mày. Cẩn thận thử đẩy cửa phòng, bên trong lại không có khóa, vừa đẩy liền mở.
Lưu tổng quản giống như kẻ trộm vào phòng, xuyên qua bình phong nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy người nằm trên giường bên trong nội thất.
Lưu tổng quản thò đầu dò xét đi vào, chỉ liếc mắt một cái thiếu điều sợ tới mức kêu ra tiếng. Tuy rằng hắn gặp qua vô số hình dạng của tiểu nam hài bị Hàn Vương đang dục hỏa đốt người gây sức ép, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường Hàn Vương, Lưu tổng quản vẫn cảm thấy được vô cùng thê thảm.
Đường Tống bị Hàn Vương đặt ở dưới thân sử dụng quá độ giống như không còn sinh mệnh, đủ loại dấu vết trên người làm cho người ta không đành lòng nhìn, một cánh tay có tư thế quái dị thả lỏng trên mép giường, nhìn như bị bẻ gãy. Trên cổ tay cùng cổ chân xanh tím một mảng, bên cạnh rơi vãi mảnh vải màu xanh, có vẻ như y bị trói lại.
Hàn Vương nghe được tiếng hút không khí của Lưu Hồng, tức giận mở to mắt, thấy Lưu tổng quản – người từ trước đến giờ vẫn luôn đối với hắn tất cung tất kính –nhưng lại dùng ánh mắt lên án nhìn hắn, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Giật giật thân mình, mới cảm giác khác thường dưới thân, cúi đầu liền nhìn thấy thân thể bị hắn tra tấn giống như người tàn tật của Đường Tống. Phóng túng đêm qua nháy mắt trở về trong đầu Hàn Vương, trong ánh mắt luôn luôn lạnh như băng của hắn có một tia giống như áy náy xẹt ngang qua. Ngón tay không khống chế được đưa đến trước mũi của Đường Tống, cảm giác được còn có hơi thở mong manh, trong lòng Hàn Vương mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đi tìm thầy thuốc.” Hàn Vương bình tĩnh phân phó, sau đó liền trấn định tự nhiên đứng dậy, không hề liếc mắt đến Đường Tống đang hấp hối một cái.
Bốn ngày, Đường Tống đã hôn mê suốt bốn ngày.
Nhìn thấy Đường Tống nằm ở trên giường không hề tức giận, Vương Phúc không khỏi cảm thấy lo lắng. Y có thể ngủ luôn hay không, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa?
Nghĩ đến điều đó, Vương Phúc nhịn không được đánh rùng mình một cái. Đường Tống ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện a!
“Ca, dược của Đường đại ca đến đây.” Vương Thọ bưng một chén dược nóng hôi hổi vào phòng nhỏ, hướng đến Vương Phúc đang nhìn Đường Tống đến ngẩn người nói.
Vương Phúc từ trong trầm tư bừng tỉnh lại, xoay người tiếp dược, nhưng nhìn đến người tới phía sau Vương Thọ liền thiếu chút nữa đem chén thuốc đánh rơi trên mặt đất.
“Ngươi tới làm gì? Mau cút đi.” Vương Phúc thái độ ác liệt hướng tới người nọ quát.
Người nọ lại không thèm để ý đến hắn, ánh mắt chỉ nhìn đến Đường Tống đang hôn mê bất tỉnh. “Ta đến xem y không được sao?”
“Phi! Bớt giả mèo khóc chuột, nếu không phải cha ngươi ứng cử cho y đi hầu hạ tên Vương gia hỗn đản đó, Tiểu Đường có thành cái dạng này không? Các ngươi cũng không có cái gì tốt, mau cút ra ngoài, đừng ô uế phòng ở của Tiểu Đường.” Vương Phúc kích động hô, nếu không phải Vương Thọ lôi kéo hắn, hắn có thể sẽ nhào lên đánh người nọ vài cái hả giận.
“Ca, ngươi đừng như vậy, Lưu đại ca cũng là hảo tâm…”
“Ba —-“ Vương Phúc tát một cái đánh gãy lời nói của Vương Thọ, “Hắn hảo tâm? Ta xem ra là ngươi bị hắn mê hoặc tâm hồn, tốt xấu chẳng phân biệt được.”
Vương Thọ ôm bên mặt bị đánh cho hỏa lạt lạt, có chút không thể tin nhìn ca ca vẫn luôn thương mình từ trước đến giờ, nước mắt rất nhanh dâng đầy trong đôi mắt thỏ, “Ca, ngươi đánh ta?”
Vương Phúc nhất thời kích động mới đánh Vương Thọ, hiện tại nhìn đến bộ dáng ủy khuất của hắn, không khỏi đau lòng. “Ta… Ta… ” Đột nhiên hắn chuyền khẩu pháo, hướng về phía đầu sỏ gây nên đang “xem náo nhiệt” hô: “Cút, mau cút.”
Nhưng những lời này cũng không đuổi Lưu Dục đi, ngược lại làm Vương Thọ tức lên.
Lưu Dục nhìn Vương Phúc đang hò hét, lại lưu luyến nhìn Đường Tống đang nằm ở trên giường, bất đắc dĩ thở dài, theo Vương Thọ ly khai.
Vương Phúc trở lại bên người Đường Tống, thấy Đường Tống vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, không khỏi càng thêm ảm đạm. Tiểu Đường, vừa rồi ta rống lớn như vậy ngươi vẫn không tỉnh, ngươi rốt cục tính toán ngủ đến khi nào mới đây?
Hết chương thứ hai mươi mốt
Bữa điểm tâm ngày hôm sau, lẽ ra nên là thời gian Hàn Vương hóng gió ở Du Nhiên đình, đã sắp qua bữa trưa, vẫn không thấy bóng dáng của Đường Tống cùng Hàn Vương, Lưu tổng quản không khỏi lo lắng. Từ lúc rời giường vào buổi sáng hôm nay, mí mắt trái của lão vẫn nháy không ngừng, chắc chắn là có chuyện gì a.
Lưu tổng quản lòng nóng như lửa đốt đi vào Cẩm Hà điện, đi thẳng đến phòng nhỏ của Đường Tống.
“Xú tiểu tử, ngươi thế nào —-” tiếng gầm của Lưu tổng quản bỗng dưng ngưng bặt, bởi vì chăn đệm trên giường Đường Tống vẫn ngăn nắp, căn bản giống như chưa có người từng ngủ qua.
Dự cảm không rõ trong lòng Lưu tổng quản dần dần hiện rõ, lão nơm nớp lo sợ đi đến cửa phòng ngủ của Hàn Vương, thử thăm dò kêu: “Vương gia? Vương gia?” Sau đó đem lỗ tai dán lên cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.
Một chút tiếng động cũng không có! Lưu tổng quản không khỏi nhíu mày. Cẩn thận thử đẩy cửa phòng, bên trong lại không có khóa, vừa đẩy liền mở.
Lưu tổng quản giống như kẻ trộm vào phòng, xuyên qua bình phong nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy người nằm trên giường bên trong nội thất.
Lưu tổng quản thò đầu dò xét đi vào, chỉ liếc mắt một cái thiếu điều sợ tới mức kêu ra tiếng. Tuy rằng hắn gặp qua vô số hình dạng của tiểu nam hài bị Hàn Vương đang dục hỏa đốt người gây sức ép, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường Hàn Vương, Lưu tổng quản vẫn cảm thấy được vô cùng thê thảm.
Đường Tống bị Hàn Vương đặt ở dưới thân sử dụng quá độ giống như không còn sinh mệnh, đủ loại dấu vết trên người làm cho người ta không đành lòng nhìn, một cánh tay có tư thế quái dị thả lỏng trên mép giường, nhìn như bị bẻ gãy. Trên cổ tay cùng cổ chân xanh tím một mảng, bên cạnh rơi vãi mảnh vải màu xanh, có vẻ như y bị trói lại.
Hàn Vương nghe được tiếng hút không khí của Lưu Hồng, tức giận mở to mắt, thấy Lưu tổng quản – người từ trước đến giờ vẫn luôn đối với hắn tất cung tất kính –nhưng lại dùng ánh mắt lên án nhìn hắn, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Giật giật thân mình, mới cảm giác khác thường dưới thân, cúi đầu liền nhìn thấy thân thể bị hắn tra tấn giống như người tàn tật của Đường Tống. Phóng túng đêm qua nháy mắt trở về trong đầu Hàn Vương, trong ánh mắt luôn luôn lạnh như băng của hắn có một tia giống như áy náy xẹt ngang qua. Ngón tay không khống chế được đưa đến trước mũi của Đường Tống, cảm giác được còn có hơi thở mong manh, trong lòng Hàn Vương mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đi tìm thầy thuốc.” Hàn Vương bình tĩnh phân phó, sau đó liền trấn định tự nhiên đứng dậy, không hề liếc mắt đến Đường Tống đang hấp hối một cái.
Bốn ngày, Đường Tống đã hôn mê suốt bốn ngày.
Nhìn thấy Đường Tống nằm ở trên giường không hề tức giận, Vương Phúc không khỏi cảm thấy lo lắng. Y có thể ngủ luôn hay không, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa?
Nghĩ đến điều đó, Vương Phúc nhịn không được đánh rùng mình một cái. Đường Tống ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện a!
“Ca, dược của Đường đại ca đến đây.” Vương Thọ bưng một chén dược nóng hôi hổi vào phòng nhỏ, hướng đến Vương Phúc đang nhìn Đường Tống đến ngẩn người nói.
Vương Phúc từ trong trầm tư bừng tỉnh lại, xoay người tiếp dược, nhưng nhìn đến người tới phía sau Vương Thọ liền thiếu chút nữa đem chén thuốc đánh rơi trên mặt đất.
“Ngươi tới làm gì? Mau cút đi.” Vương Phúc thái độ ác liệt hướng tới người nọ quát.
Người nọ lại không thèm để ý đến hắn, ánh mắt chỉ nhìn đến Đường Tống đang hôn mê bất tỉnh. “Ta đến xem y không được sao?”
“Phi! Bớt giả mèo khóc chuột, nếu không phải cha ngươi ứng cử cho y đi hầu hạ tên Vương gia hỗn đản đó, Tiểu Đường có thành cái dạng này không? Các ngươi cũng không có cái gì tốt, mau cút ra ngoài, đừng ô uế phòng ở của Tiểu Đường.” Vương Phúc kích động hô, nếu không phải Vương Thọ lôi kéo hắn, hắn có thể sẽ nhào lên đánh người nọ vài cái hả giận.
“Ca, ngươi đừng như vậy, Lưu đại ca cũng là hảo tâm…”
“Ba —-“ Vương Phúc tát một cái đánh gãy lời nói của Vương Thọ, “Hắn hảo tâm? Ta xem ra là ngươi bị hắn mê hoặc tâm hồn, tốt xấu chẳng phân biệt được.”
Vương Thọ ôm bên mặt bị đánh cho hỏa lạt lạt, có chút không thể tin nhìn ca ca vẫn luôn thương mình từ trước đến giờ, nước mắt rất nhanh dâng đầy trong đôi mắt thỏ, “Ca, ngươi đánh ta?”
Vương Phúc nhất thời kích động mới đánh Vương Thọ, hiện tại nhìn đến bộ dáng ủy khuất của hắn, không khỏi đau lòng. “Ta… Ta… ” Đột nhiên hắn chuyền khẩu pháo, hướng về phía đầu sỏ gây nên đang “xem náo nhiệt” hô: “Cút, mau cút.”
Nhưng những lời này cũng không đuổi Lưu Dục đi, ngược lại làm Vương Thọ tức lên.
Lưu Dục nhìn Vương Phúc đang hò hét, lại lưu luyến nhìn Đường Tống đang nằm ở trên giường, bất đắc dĩ thở dài, theo Vương Thọ ly khai.
Vương Phúc trở lại bên người Đường Tống, thấy Đường Tống vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, không khỏi càng thêm ảm đạm. Tiểu Đường, vừa rồi ta rống lớn như vậy ngươi vẫn không tỉnh, ngươi rốt cục tính toán ngủ đến khi nào mới đây?
Hết chương thứ hai mươi mốt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất