Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
Chương 3: Chương 3
CHƯƠNG 3
Tình hình trong nội thất thoạt nhìn cũng không thê thảm giống như nghe được ở bên ngoài. Trên chiếc giường lớn hoa lệ hơi lộ vẻ hỗn độn, thân thể nhỏ bé của Vương Thọ vô lực nằm ở trên giường, một bãi máu tươi ở giữa hai chân nhìn thấy mà ghê người. Cũng may ngực hắn còn hơi phập phồng, xem ra chỉ là hôn mê bất tỉnh.
Hàn vương đem Vương Thọ quăng đến trên mặt đất, giống như ném một bộ quần áo cũ nát, không chút thương tiếc. May mắn thảm lót trên mặt đất rất dày, chắc là hắn sẽ không bị thương.
Đường Tống không biết mình vì cái gì chú ý Vương Thọ như vậy, có lẽ là muốn dời đi lực chú ý. Nếu không tìm việc để nghĩ, Đường Tống sợ chính mình hội nhịn không được, làm cho sợ hãi chiếm cứ trong lòng, lập tức liền ngất xỉu.
Quần áo trên người bị dứt khoát xé đi, thân thể bị ném tới trên chiếc giường hỗn độn. Cảm giác trơn lạnh giống như nước bao quanh thân thể y.
Đường Tống cố chấp chôn sâu đầu vào trong gối, tựa như đà điểu yếu đuối để mặc Hàn vương bắt mình tạo thành tư thế quỳ sấp đầy khuất nhục. Hàn vương tay giống như sắt thép kiềm trụ vòng eo mềm mại của Đường Tống, dục vọng cứng rắn đặt ở trên tiểu huyệt đang khép kín của Đường Tống. Đường Tống còn không kịp phản ứng lại cái nóng bỏng đó là gì, một trận xé rách đau đớn liền xâm chiếm tất cả thần kinh y, cảm nhận sâu sắc rõ nét làm cho y hận không thể tự đánh mình ngất xỉu đi.
Hàn vương hung khí cực đại ở trong cơ thể Đường Tống tùy ý va chạm, giống như lăng trì, một tấc xé rách da thịt Đường Tống. Máu chảy dính lại ở trên chân, vết máu nhàn nhạt cũng do Đường Tống cắn chặt môi mà chảy xuống. Đau đớn chưa từng thấy đã muốn tra tấn làm y gần như thét lên, nhưng vì một chút tôn nghiêm cuối cùng, Đường Tống gắt gao cắn chặt môi, không cho chính mình phát ra một chút thanh âm nào.
Hàn vương giống như đoán được tâm tư Đường Tống, một chút một chút trừu động càng thêm mãnh liệt, ý đồ đánh vỡ im lặng của Đường Tống.
Đường Tống cảm giác dục vọng của Vương gia tựa như cọc gỗ giã mạnh vào nội tạng y, trong bụng giống như phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm), đều đã muốn mau bị đâm nát. Cảm giác nôn mửa càng ngày càng mãnh liệt, cùng với đau đớn vô tận lẫn với từng đợt mê muội. Một hồi tăm tối chậm rãi tiến tới, Đường Tống không khỏi cảm thấy một trận thỏa mãn. Mau hôn mê đi, hôn mê là có thể đào thoát khỏi loại khổ hình này.
Ngay tại thời điểm Đường Tống cảm thấy chính mình sắp sửa được giải thoát, dưới sườn đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, làm cho Đường Tống đã muốn mê man bật người thanh tỉnh. Nhìn thấy ngón tay thon dại dụng lực tại lặc hạ kia, Đường Tống không khỏi cảm thấy một sự tuyệt vọng, bản thân ngay cả quyền hôn mê đều không có.
Hàn vương đột nhiên rời khỏi thân thể Đường Tống, lúc Đường Tống không có phản ứng hắn liền đem người lộn trở lại. Đường Tống không thể đem mặt vùi vào trong chăn, chỉ có thể chống lại khuôn mặt âm khí dày đặc của Vương gia.
Cùng hạ thể lửa nóng bất đồng, khuôn mặt Hàn vương lạnh giống như băng sơn vạn năm, trong con ngươi trấn tĩnh như lúc ban đầu, không thấy một tia trầm mê. Hàn vương ở bên môi hơi hơi gợi lên một tia cười lạnh, ánh mắt sắc bén giống như băng đao gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thống khổ mà vặn vẹo của Đường Tống. Dục vọng giống như cuồng phong mưa rào vọt vào trong cơ thể Đường Tống, giống như chiến đấu anh dũng ở trên chiến trường, không thể chống đỡ.
Đường Tống càng nhẫn nại, Hàn vương giống như càng có tính trí, đây căn bản không phải đơn thuần là dục vọng phát tiết, mà là một cuộc chiến tranh. Đường Tống là bên bị đánh, mà Hàn vương là người gây sự, quyết tâm muốn làm cho Đường Tống phát ra thanh âm. Mỗi khi vào thời điểm Đường Tống sắp sửa té xỉu, Hàn vương sẽ lại tự tay điểm huyệt đạo dưới sườn của Đường Tống, làm cho y không thể như ý.
Nhìn Hàn vương biểu tình lãnh khốc giống như mèo vờn chuột, Đường Tống tuyệt vọng thống khổ, rốt cục không thể cắn khớp hàm, kêu lên một tiếng “A”. “Vương gia tha ta đi, đau quá!” Đường Tống kêu to, vốn nên là thanh âm trong trẻo của thiếu niên mười lăm tuổi lại khó nghe giống như tiếng xé vải, bao hàm cực độ thống khổ cùng tuyệt vọng. Ngay cả ở phòng bên ngoài Vương Phúc vốn không thể nhúc nhích, nghe được tiếng Đường Tống khóc to, cũng nhịn không được rùng mình một cái.
Nghe được Đường Tống cầu xin tha thứ, Hàn vương đồng thời đắc ý, lại nhịn không được cảm thấy không thú vị. Vốn tưởng rằng còn có thể tái ngoạn trong chốc lát, thật sự là không cam tâm.
Đường Tống không ngừng kêu khóc, cầu xin tha thứ , mà Hàn vương lại không có chút thương tiếc ở trên người Đường Tống rong ruổi. Rốt cục Đường Tống không chống đỡ được sự tấn công mạnh mẽ của Hàn vương, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, lần này Hàn vương không điểm huyệt đạo của y.
Hết chương thứ ba
Tình hình trong nội thất thoạt nhìn cũng không thê thảm giống như nghe được ở bên ngoài. Trên chiếc giường lớn hoa lệ hơi lộ vẻ hỗn độn, thân thể nhỏ bé của Vương Thọ vô lực nằm ở trên giường, một bãi máu tươi ở giữa hai chân nhìn thấy mà ghê người. Cũng may ngực hắn còn hơi phập phồng, xem ra chỉ là hôn mê bất tỉnh.
Hàn vương đem Vương Thọ quăng đến trên mặt đất, giống như ném một bộ quần áo cũ nát, không chút thương tiếc. May mắn thảm lót trên mặt đất rất dày, chắc là hắn sẽ không bị thương.
Đường Tống không biết mình vì cái gì chú ý Vương Thọ như vậy, có lẽ là muốn dời đi lực chú ý. Nếu không tìm việc để nghĩ, Đường Tống sợ chính mình hội nhịn không được, làm cho sợ hãi chiếm cứ trong lòng, lập tức liền ngất xỉu.
Quần áo trên người bị dứt khoát xé đi, thân thể bị ném tới trên chiếc giường hỗn độn. Cảm giác trơn lạnh giống như nước bao quanh thân thể y.
Đường Tống cố chấp chôn sâu đầu vào trong gối, tựa như đà điểu yếu đuối để mặc Hàn vương bắt mình tạo thành tư thế quỳ sấp đầy khuất nhục. Hàn vương tay giống như sắt thép kiềm trụ vòng eo mềm mại của Đường Tống, dục vọng cứng rắn đặt ở trên tiểu huyệt đang khép kín của Đường Tống. Đường Tống còn không kịp phản ứng lại cái nóng bỏng đó là gì, một trận xé rách đau đớn liền xâm chiếm tất cả thần kinh y, cảm nhận sâu sắc rõ nét làm cho y hận không thể tự đánh mình ngất xỉu đi.
Hàn vương hung khí cực đại ở trong cơ thể Đường Tống tùy ý va chạm, giống như lăng trì, một tấc xé rách da thịt Đường Tống. Máu chảy dính lại ở trên chân, vết máu nhàn nhạt cũng do Đường Tống cắn chặt môi mà chảy xuống. Đau đớn chưa từng thấy đã muốn tra tấn làm y gần như thét lên, nhưng vì một chút tôn nghiêm cuối cùng, Đường Tống gắt gao cắn chặt môi, không cho chính mình phát ra một chút thanh âm nào.
Hàn vương giống như đoán được tâm tư Đường Tống, một chút một chút trừu động càng thêm mãnh liệt, ý đồ đánh vỡ im lặng của Đường Tống.
Đường Tống cảm giác dục vọng của Vương gia tựa như cọc gỗ giã mạnh vào nội tạng y, trong bụng giống như phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm), đều đã muốn mau bị đâm nát. Cảm giác nôn mửa càng ngày càng mãnh liệt, cùng với đau đớn vô tận lẫn với từng đợt mê muội. Một hồi tăm tối chậm rãi tiến tới, Đường Tống không khỏi cảm thấy một trận thỏa mãn. Mau hôn mê đi, hôn mê là có thể đào thoát khỏi loại khổ hình này.
Ngay tại thời điểm Đường Tống cảm thấy chính mình sắp sửa được giải thoát, dưới sườn đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, làm cho Đường Tống đã muốn mê man bật người thanh tỉnh. Nhìn thấy ngón tay thon dại dụng lực tại lặc hạ kia, Đường Tống không khỏi cảm thấy một sự tuyệt vọng, bản thân ngay cả quyền hôn mê đều không có.
Hàn vương đột nhiên rời khỏi thân thể Đường Tống, lúc Đường Tống không có phản ứng hắn liền đem người lộn trở lại. Đường Tống không thể đem mặt vùi vào trong chăn, chỉ có thể chống lại khuôn mặt âm khí dày đặc của Vương gia.
Cùng hạ thể lửa nóng bất đồng, khuôn mặt Hàn vương lạnh giống như băng sơn vạn năm, trong con ngươi trấn tĩnh như lúc ban đầu, không thấy một tia trầm mê. Hàn vương ở bên môi hơi hơi gợi lên một tia cười lạnh, ánh mắt sắc bén giống như băng đao gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thống khổ mà vặn vẹo của Đường Tống. Dục vọng giống như cuồng phong mưa rào vọt vào trong cơ thể Đường Tống, giống như chiến đấu anh dũng ở trên chiến trường, không thể chống đỡ.
Đường Tống càng nhẫn nại, Hàn vương giống như càng có tính trí, đây căn bản không phải đơn thuần là dục vọng phát tiết, mà là một cuộc chiến tranh. Đường Tống là bên bị đánh, mà Hàn vương là người gây sự, quyết tâm muốn làm cho Đường Tống phát ra thanh âm. Mỗi khi vào thời điểm Đường Tống sắp sửa té xỉu, Hàn vương sẽ lại tự tay điểm huyệt đạo dưới sườn của Đường Tống, làm cho y không thể như ý.
Nhìn Hàn vương biểu tình lãnh khốc giống như mèo vờn chuột, Đường Tống tuyệt vọng thống khổ, rốt cục không thể cắn khớp hàm, kêu lên một tiếng “A”. “Vương gia tha ta đi, đau quá!” Đường Tống kêu to, vốn nên là thanh âm trong trẻo của thiếu niên mười lăm tuổi lại khó nghe giống như tiếng xé vải, bao hàm cực độ thống khổ cùng tuyệt vọng. Ngay cả ở phòng bên ngoài Vương Phúc vốn không thể nhúc nhích, nghe được tiếng Đường Tống khóc to, cũng nhịn không được rùng mình một cái.
Nghe được Đường Tống cầu xin tha thứ, Hàn vương đồng thời đắc ý, lại nhịn không được cảm thấy không thú vị. Vốn tưởng rằng còn có thể tái ngoạn trong chốc lát, thật sự là không cam tâm.
Đường Tống không ngừng kêu khóc, cầu xin tha thứ , mà Hàn vương lại không có chút thương tiếc ở trên người Đường Tống rong ruổi. Rốt cục Đường Tống không chống đỡ được sự tấn công mạnh mẽ của Hàn vương, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, lần này Hàn vương không điểm huyệt đạo của y.
Hết chương thứ ba
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất