Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
Chương 60: Chương 60
CHƯƠNG 60
Hàn Vương đi rồi, kinh thành liên tiếp hạ vài đợt tuyết, lần sau lớn hơn lần trước.
Mặt đường đã tích một tầng băng thật dày, tựa như đáy lòng Đường Tống tưởng niệm đối Hàn Vương thật dày.
Hàn Vương không ở đây, Cẩm Sương điện cho dù đốt lửa lớn, Đường Tống cũng không cảm thấy ấm áp. Bên người thiếu nhiệt độ cơ thể của Hàn Vương, thường thường làm cho Đường Tống lạnh ngủ không yên.
Gió lạnh gào thét, Đường Tống thường cả ngày đứng ở Cẩm Sương điện, tựa như tiểu sóc không muốn ra khỏi hang, dựa vào nhớ lại thời gian y cùng Hàn Vương ở chung chống cự mùa đông giá lạnh.
Hàn Vương hồi phủ khi đã gần trung tuần tháng chạp, thời gian gần một tháng này, Đường Tống cơ hồ mỗi ngày trong tưởng niệm vượt qua. Đường Tống không ngừng một lần lại một lần tưởng tượng mình nhìn thấy Hàn Vương, y nghĩ, đến lúc đó, y nhất định phải là người đầu tiên chạy đến ôm lấy hắn, đem tình yêu của y rõ ràng nói cho hắn.
Nhưng là khi y lại nhìn thấy Hàn Vương, lại bỏ lở dũng khí chạy tiến lên. Bởi vì, trở về cũng không chỉ có một mình Hàn Vương. . . . . .
Hách Hạ Châu Nhi, Minh Châu công chúa Hách Triết quốc nước láng giềng phương bắc của Sư quốc, cũng là muội muội duy nhất của quốc chủ Hách Triết quốc, cùng Hàn Vương về tới Vương phủ.
Đường Tống lòng tràn đầy phấn khích đi ra cửa Vương phủ, nhìn thấy chính là Hàn Vương giúp đỡ công chúa quốc sắc thiên hương xuống xe, trong lúc nhất thời, trong lòng Đường Tống bị kinh hoảng trước nay chưa từng có.
Nhìn thấy Hàn Vương phong thần tuấn lãng dắt công chúa minh diễm chiếu nhân hướng cửa đi tới, Đường Tống phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là trốn thẳng vào phía sau cửa. Một khắc đó, Đường Tống lần đầu tiên ý thức thật sâu được, bản thân là nam nhân, cùng Hàn Vương đứng một chỗ là cỡ nào không phân xứng. Chỉ có giống công chúa Hách Hạ Châu Nhi cao quý xinh đẹp như vậy mới xứng đứng bên người Hàn Vương, cùng hắn. . . . . . cùng hắn làm bạn đời chung thân.
Đường Tống nhìn chăm chú vào Hàn Vương vui vẻ cùng công chúa đi qua chỉ cách mình vài bước, không quay đầu lại liếc y một cái. Không biết vì cái gì, một cảm xúc ủy khuất lại nảy lên trong lòng Đường Tống, trước kia trong năm bước sẽ cảm giác thấy hơi thở của y, Hàn Vương lần này thế nhưng không có phát hiện y, không biết là thật sự không phát hiện, hay là cố ý làm như không thấy.
Nghĩ đến cái ý nghĩ sau, Đường Tống không khỏi cảm thấy tâm như là bị ai dùng đầu tông vào một cái, cực lực lui thành một đoàn, làm cho Đường Tống cảm giác sắp không thở nổi.
Đường Tống lặng lẽ về tới phòng ngủ Hàn Vương, yên lặng ngồi trong bóng đêm, chậm rãi sửa sang lại tâm sự của mình đã muốn loạn thành một đống.
“Đường công tử, Vương gia kêu ngài đi Hạo Nhiên thính dùng bữa.” Bầu trời tối đen không bao lâu, Đường Tống chợt nghe gặp một tiểu tư ở ngoài cửa kêu.
Đường Tống từ trầm tư hồi tỉnh, nghe rõ là Hàn Vương gọi y đi ăn cơm, một tia vui sướng xẹt qua trong lòng hỗn loạn của y: hóa ra Hàn Vương vẫn là quan tâm y!
Đường Tống đứng dậy để ý y phục, lấy tay lau mặt một phen, lúc này mới phát hiện, mình vừa rồi đã rơi lệ .
Đường Tống một bên lau khô nước mắt trên mặt, một bên tự giễu bản thân vừa rồi nghĩ nhiều quá, thế nhưng học nữ hài tử rơi nước mắt. Chờ y cảm thấy bản thân sửa sang lại ổn rồi , đang muốn xuất môn, lại nghe được tiểu tư kia nói: “Đường công tử, Vương gia nói ngài nếu không muốn đi ra ăn cơm cũng không miễn cưỡng , làm cho tiểu nhân đưa cơm qua đây là tốt rồi. Nga, còn có, Vương gia nói ngài ấy đêm nay sẽ không về đây, Đường công tử không cần chờ ngài ấy .”
Có lẽ là Đường Tống vẫn không ra tiếng làm cho tiểu tư kia nghĩ lầm Đường Tống không muốn đi ra ngoài, cho nên mới nói câu kế tiếp ra. Vốn chạy tới cửa phòng, Đường Tống bị câu sau của tiểu tư làm ngừng cước bộ. Đêm nay không về? Vậy đi nơi nào? Cùng Minh Châu công chúa ở một chỗ sao? . . . . . .
Từng đợt từng đợt sợ hãi không hiểu tựa như tơ nhện cuốn lấy tâm y, như thế nào cũng tránh không ra. Đêm tối giống như cái lưới thật lớn, to đùng chụp xuống Đường Tống.
Đường Tống vội châm ngọn nến, đem hắc ám cơ hồ làm y hít thở không thông xua tan đi. Chính là lại không nghĩ rằng, ánh sáng nến chiếu ra phòng to trống rỗng như vậy. Cẩm Sương điện không có Hàn Vương, tựa như một phần mộ không tiếng động.
Đường Tống cứ như vậy nhìn ngọn nến ngẩn người, ngay cả hạ nhân khi nào thì tiến vào để đồ ăn xuống, đốt bếp lò cũng không biết. Hình như người kia tiến vào đưa cơm còn đối y nói chút gì đó, Đường Tống lại tự phong bế ý thức, cái gì cũng chưa nghe được.
Đường Tống cứ như vậy ngơ ngác ngồi, giống tượng đất, ngồi đó chính là một đêm.
Khi cửa sổ đưa vào ánh mặt trời chiếu sáng đến gương mặt Đường Tống nước mắt tung hoành, ngọn nến cũng dập tắt. Trên bàn, chỉ có một vũng sáp chảy hồng hồng đông lại ở một chỗ, như là tình nhân trong lòng nhỏ huyết.
Một đêm này, Hàn Vương thật sự không về. . . . . .
Hết chương thứ sáu mươi
Hàn Vương đi rồi, kinh thành liên tiếp hạ vài đợt tuyết, lần sau lớn hơn lần trước.
Mặt đường đã tích một tầng băng thật dày, tựa như đáy lòng Đường Tống tưởng niệm đối Hàn Vương thật dày.
Hàn Vương không ở đây, Cẩm Sương điện cho dù đốt lửa lớn, Đường Tống cũng không cảm thấy ấm áp. Bên người thiếu nhiệt độ cơ thể của Hàn Vương, thường thường làm cho Đường Tống lạnh ngủ không yên.
Gió lạnh gào thét, Đường Tống thường cả ngày đứng ở Cẩm Sương điện, tựa như tiểu sóc không muốn ra khỏi hang, dựa vào nhớ lại thời gian y cùng Hàn Vương ở chung chống cự mùa đông giá lạnh.
Hàn Vương hồi phủ khi đã gần trung tuần tháng chạp, thời gian gần một tháng này, Đường Tống cơ hồ mỗi ngày trong tưởng niệm vượt qua. Đường Tống không ngừng một lần lại một lần tưởng tượng mình nhìn thấy Hàn Vương, y nghĩ, đến lúc đó, y nhất định phải là người đầu tiên chạy đến ôm lấy hắn, đem tình yêu của y rõ ràng nói cho hắn.
Nhưng là khi y lại nhìn thấy Hàn Vương, lại bỏ lở dũng khí chạy tiến lên. Bởi vì, trở về cũng không chỉ có một mình Hàn Vương. . . . . .
Hách Hạ Châu Nhi, Minh Châu công chúa Hách Triết quốc nước láng giềng phương bắc của Sư quốc, cũng là muội muội duy nhất của quốc chủ Hách Triết quốc, cùng Hàn Vương về tới Vương phủ.
Đường Tống lòng tràn đầy phấn khích đi ra cửa Vương phủ, nhìn thấy chính là Hàn Vương giúp đỡ công chúa quốc sắc thiên hương xuống xe, trong lúc nhất thời, trong lòng Đường Tống bị kinh hoảng trước nay chưa từng có.
Nhìn thấy Hàn Vương phong thần tuấn lãng dắt công chúa minh diễm chiếu nhân hướng cửa đi tới, Đường Tống phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là trốn thẳng vào phía sau cửa. Một khắc đó, Đường Tống lần đầu tiên ý thức thật sâu được, bản thân là nam nhân, cùng Hàn Vương đứng một chỗ là cỡ nào không phân xứng. Chỉ có giống công chúa Hách Hạ Châu Nhi cao quý xinh đẹp như vậy mới xứng đứng bên người Hàn Vương, cùng hắn. . . . . . cùng hắn làm bạn đời chung thân.
Đường Tống nhìn chăm chú vào Hàn Vương vui vẻ cùng công chúa đi qua chỉ cách mình vài bước, không quay đầu lại liếc y một cái. Không biết vì cái gì, một cảm xúc ủy khuất lại nảy lên trong lòng Đường Tống, trước kia trong năm bước sẽ cảm giác thấy hơi thở của y, Hàn Vương lần này thế nhưng không có phát hiện y, không biết là thật sự không phát hiện, hay là cố ý làm như không thấy.
Nghĩ đến cái ý nghĩ sau, Đường Tống không khỏi cảm thấy tâm như là bị ai dùng đầu tông vào một cái, cực lực lui thành một đoàn, làm cho Đường Tống cảm giác sắp không thở nổi.
Đường Tống lặng lẽ về tới phòng ngủ Hàn Vương, yên lặng ngồi trong bóng đêm, chậm rãi sửa sang lại tâm sự của mình đã muốn loạn thành một đống.
“Đường công tử, Vương gia kêu ngài đi Hạo Nhiên thính dùng bữa.” Bầu trời tối đen không bao lâu, Đường Tống chợt nghe gặp một tiểu tư ở ngoài cửa kêu.
Đường Tống từ trầm tư hồi tỉnh, nghe rõ là Hàn Vương gọi y đi ăn cơm, một tia vui sướng xẹt qua trong lòng hỗn loạn của y: hóa ra Hàn Vương vẫn là quan tâm y!
Đường Tống đứng dậy để ý y phục, lấy tay lau mặt một phen, lúc này mới phát hiện, mình vừa rồi đã rơi lệ .
Đường Tống một bên lau khô nước mắt trên mặt, một bên tự giễu bản thân vừa rồi nghĩ nhiều quá, thế nhưng học nữ hài tử rơi nước mắt. Chờ y cảm thấy bản thân sửa sang lại ổn rồi , đang muốn xuất môn, lại nghe được tiểu tư kia nói: “Đường công tử, Vương gia nói ngài nếu không muốn đi ra ăn cơm cũng không miễn cưỡng , làm cho tiểu nhân đưa cơm qua đây là tốt rồi. Nga, còn có, Vương gia nói ngài ấy đêm nay sẽ không về đây, Đường công tử không cần chờ ngài ấy .”
Có lẽ là Đường Tống vẫn không ra tiếng làm cho tiểu tư kia nghĩ lầm Đường Tống không muốn đi ra ngoài, cho nên mới nói câu kế tiếp ra. Vốn chạy tới cửa phòng, Đường Tống bị câu sau của tiểu tư làm ngừng cước bộ. Đêm nay không về? Vậy đi nơi nào? Cùng Minh Châu công chúa ở một chỗ sao? . . . . . .
Từng đợt từng đợt sợ hãi không hiểu tựa như tơ nhện cuốn lấy tâm y, như thế nào cũng tránh không ra. Đêm tối giống như cái lưới thật lớn, to đùng chụp xuống Đường Tống.
Đường Tống vội châm ngọn nến, đem hắc ám cơ hồ làm y hít thở không thông xua tan đi. Chính là lại không nghĩ rằng, ánh sáng nến chiếu ra phòng to trống rỗng như vậy. Cẩm Sương điện không có Hàn Vương, tựa như một phần mộ không tiếng động.
Đường Tống cứ như vậy nhìn ngọn nến ngẩn người, ngay cả hạ nhân khi nào thì tiến vào để đồ ăn xuống, đốt bếp lò cũng không biết. Hình như người kia tiến vào đưa cơm còn đối y nói chút gì đó, Đường Tống lại tự phong bế ý thức, cái gì cũng chưa nghe được.
Đường Tống cứ như vậy ngơ ngác ngồi, giống tượng đất, ngồi đó chính là một đêm.
Khi cửa sổ đưa vào ánh mặt trời chiếu sáng đến gương mặt Đường Tống nước mắt tung hoành, ngọn nến cũng dập tắt. Trên bàn, chỉ có một vũng sáp chảy hồng hồng đông lại ở một chỗ, như là tình nhân trong lòng nhỏ huyết.
Một đêm này, Hàn Vương thật sự không về. . . . . .
Hết chương thứ sáu mươi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất