[Băng Thu] Góc Nhìn Của Băng Muội

Chương 2: Đoạt ngọc

Trước Sau
Mười hai đỉnh của núi Thương Khung, giống như mười hai thanh kiếm hùng vĩ hiểm trở do trời đất rèn nên, xông thẳng tận trời, Thanh Tĩnh Phong không tính là cao nhất, nhưng nhất định là thanh tĩnh văn nghệ nhất, thanh nhã ấm áp, trúc mọc khắp chốn.

Trên cơ bản đệ tử Thanh Tĩnh Phong mỗi người đều phải học chút cầm kỳ thi họa, có thể thường nghe thấy âm thanh lật sách hoặc tiếng đàn.

Lạc Băng Hà đi trên con đường phủ cây xanh, không khí tươi mát, bốn phía như họa, không khỏi nhắm mắt bước chậm. Chợt nghe đến phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng, vừa định quay đầu, liền bị một bàn tay từ phía sau che khuất đôi mắt.

Lạc Băng Hà bất đắc dĩ cười nói: "Ninh Anh Anh sư tỷ."

Phía sau xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhỏ xinh xắn, Ninh Anh Anh chu miệng, giả vờ tức giận nói: "Lại bị đệ phát hiện, đã nói bao nhiêu lần rồi, cứ gọi ta Anh Anh là được." Khi nói chuyện sóng mắt lưu chuyển linh động, đầu dùng dây lụa màu cam buộc thành bím tóc, vừa đáng yêu lại ngây thơ hồn nhiên.

Lạc Băng Hà cười không nói chuyện.

Hai người đi song song, Ninh Anh Anh liếc mắt nhìn lén Lạc Băng Hà, hai má ửng hồng. Đột nhiên lôi kéo Lạc Băng Hà, thanh âm mềm mại trong trẻo nói: "A Lạc A Lạc, đệ xem, trên mặt đất chỗ này có một cái hố thật lớn."

Trên mặt đất giống như vừa bị sét đánh, lõm một hố đen, đất đá ngổn ngang. Giống vừa bị chém qua, còn tản ra mùi của bùn đất.

Lạc Băng Hà nhìn thoáng qua, trong lòng liền hiểu rõ, không đáp lời Ninh Anh Anh, chỉ là ôn hòa cười cười, cầm lên một thanh rìu bắt đầu chặt cây.

Ninh Anh Anh vốn là muốn quấn lấy hắn nói chuyện, không biết nói gì bèn cố tìm lời: "Có lẽ là do vị sư huynh nào ở đây tu luyện kiếm đi?"

Lạc Băng Hà một bên vung rìu một bên nói: "Không có khả năng. Trên Thanh Tĩnh Phong có tu vi thế này, e là chỉ có sư tôn."

Nói xong lo tay mình cầm rìu không chắc, thành thật chặt cây. Hắn lúc này rốt cuộc cũng chỉ mới mười bốn tuổi, cái cây này cũng không hề nhỏ yếu, rìu đại sư huynh đưa lại bị nửa rỉ sắt nửa không rỉ, dùng hết sức đốn cây, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn chỉ chốc lát liền ra một tầng mồ hôi.

Ninh Anh Anh ngồi dưới một gốc cây đại thụ, lại nhàm chán, làm nũng nói: "A Lạc A Lạc, đệ chơi với ta đi!"

Lạc Băng Hà ngay cả mồ hồi cũng không thèm lau, tiếp tục chặt cây, nói: "Không được. Sư huynh giao phó, hôm nay chặt xong củi lửa sau đó còn phải đi gánh nước. Nhanh chóng chặt xong, còn có dư chút thời gian để ngồi thiền."

Ninh Anh Anh chu miệng, "Sư huynh bọn họ thật không tốt! Luôn sai khiến đệ làm này làm kia, ta thấy họ chính là cố ý bắt nạt đệ. Hừ, lát nữa ta sẽ đi nói với sư tôn, bảo đảm khiến bọn họ không dám làm như vậy nữa."

Lạc Băng Hà hoảng hốt: "Không cần đâu, ta không muốn khiến sư tôn vì chút việc nhỏ này mà khó xử."

Nghĩ đến sư tôn không những ban thuốc còn quan tâm tiến độ tu luyện của hắn, hắn đối Ninh Anh Anh chân thành nói: "Các sư huynh cũng không ác ý, chỉ là thấy ta tuổi còn nhỏ, muốn cho ta một ít cơ hội rèn luyện."

Ninh Anh Anh bất mãn, "A Lạc, bọn họ chính là cậy đệ lương thiện, đệ còn bỏ qua như vậy!"

Lạc Băng Hà không nói nữa, thấy đã chặt đủ số củi cần dùng, liền đem rìu cất đi, ngồi xếp bằng trên tảng đá xanh, nhắm mắt bắt đầu ngồi thiền.

Đả tọa một hồi, chợt nghe thấy tiếng bước chân ồn ào, là đại sư huynh mang theo vài đệ tử đi tới.

Minh Phàm vừa thấy Ninh Anh Anh, ánh mắt vui mừng, liền đi tới kéo tay nàng: "Tiểu sư muội! Tiểu sư muội ta đang tìm muội đó. Sao muội không nói một tiếng đã chạy đến chỗ này. Sau núi lớn như vậy, ngộ nhỡ có mãnh thú rắn độc thì làm sao. Sư huynh có vật quý muốn cho muội xem."

Minh Phàm làm lơ Lạc Băng Hà, Lạc Băng Hà lại rất có lễ nghĩa mà gọi một tiếng đại sư huynh.

Ninh Anh Anh cười khanh khách nói: "Ta không sợ rắn độc mãnh thú đâu. Hơn nữa chỗ này không phải có A Lạc ở với ta sao?"

Minh Phàm hừ một tiếng.

Ninh Anh Anh dù sao cũng có tâm tính của tiểu cô nương, nghiêng đầu hỏi: "Sư huynh có vật quý báu gì? Mau lấy ra cho ta xem."

Minh Phàm lại đổi một mặt đầy tươi cười, từ bên hông tháo xuống một miếng ngọc bội xanh bích, đưa tới trước mặt nàng: "Sư muội, lần này người nhà ta tới thăm, mang cho ta không ít đồ tinh xảo lại thú vị. Ta thấy cái này đặc biệt xinh đẹp, tặng cho muội!"

Lạc Băng Hà thấy thế tự giác tránh sang một bên xem như mình không tồn tại.



Ninh Anh Anh nhận lấy, hướng ánh mặt trời chiếu qua tán cây mà xem tỉ mỉ.

Minh Phàm nóng lòng hỏi: "Thế nào? Muội có thích hay không?"

Ninh Anh Anh rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không nhìn ra cái gì gọi là tinh xảo hay không, nhìn lung tung một hồi, ném ngọc bội trở về.

Gương mặt tươi cười của Minh Phàm cứng đờ. Ninh Anh Anh nhăn mũi, tùy ý nói: "Cái gì chứ, màu sắc khó coi chết đi được, còn không đẹp bằng cái kia của A Lạc đâu."

Nghe lời nói này, không chỉ có sắc mặt Minh Phàm không tốt, ngay cả Lạc Băng Hà đang tận lực giảm bớt sự tồn tại cũng khẽ chấn động thân thể, bỗng chốc mở to mắt.

Minh Phàm từ kẽ răng rít ra mấy chữ: "... Sư đệ cũng có ngọc bội?"

Lạc Băng Hà thầm nghĩ không ổn, hơi chần chờ còn chưa có trả lời, Ninh Anh Anh liền cướp đáp: "Đệ ấy đương nhiên là có rồi. Cả ngày mang ở trên cổ như bảo bối, ngay cả ta muốn nhìn cũng không cho." Nói xong oán trách mà nhìn thoáng qua Lạc Băng Hà.

Tuy Lạc Băng Hà trấn định như thế nào, lúc này cũng biến đổi sắc mặt, theo bản năng cầm miếng Ngọc Quan Âm trên cổ kia giấu ở trong lớp quần áo

Minh Phàm đã sớm nghe nói lần Lạc Băng Hà đến trúc xá, sư tôn không những không tiếp tục đánh chửi hắn, còn cho hắn thuốc cực phẩm, hơn nữa Minh Phàm đến bây giờ vẫn không thể quên thời điểm sư tôn bảo hắn đi kêu Lạc Băng Hà, lại gọi tiểu súc sinh này là "Băng Hà"!

Sao có thể thân mật như vậy!

Tuy rằng theo sự hiểu biết của hắn đối sư tôn, sư tôn nhất định là có phương pháp khác chỉnh Lạc Băng Hà, giống như lúc Lạc Băng Hà bị phạt quỳ ở sơn môn, bị đồng môn đánh hội đồng, làm vỡ pháp khí bị phạt làm việc khổ sai cùng với lần gần nhất bị treo lên đánh, đều là sư tôn chủ mưu hoặc ngầm cho phép.

Nhưng Minh Phàm vẫn vừa tức vừa đố kị, hơn nữa trong mắt trong lòng Ninh Anh Anh sư muội đều chỉ có tiểu súc sinh này, lửa giận khiến cho Minh Phàm mặt vặn vẹo lên.

Hắn bước lên trước một bước che kín Lạc Băng Hà, lạnh lùng nói: "Lạc sư đệ cũng thật là cao giá, Ninh Anh Anh sư muội muốn xem ngọc bội của ngươi cũng không cho. Tiếp tục như vậy, sau này đối mặt với cường địch, ngay cả ra tay viện trợ đồng môn ngươi cũng không làm có phải không!"

Ninh Anh Anh cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, gấp đến độ dậm chân: "Đệ ấy không muốn thì thôi. Sư huynh đừng bắt nạt đệ ấy!"

Minh Phàm sai đám đệ tử vây quanh Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà nào có phải là đối thủ của bọn họ, chỉ chốc lát Ngọc Quan Âm liền từ trên cổ hắn rơi xuống trong tay Minh Phàm. Minh Phàm giơ lên nhìn một hồi, đột nhiên cười ha ha.

Ninh Anh Anh kỳ quái nói: "Huynh...... Huynh cười cái gì?"

Minh Phàm đem ngọc bội vứt vào trong tay Ninh Anh Anh, đắc ý lại khinh thường: "Ta còn tưởng là bảo bối hiếm có gì mới bảo vệ khư khư như vậy. Sư muội đoán xem? Là đồ giả, ha ha ha ha......"

Ninh Anh Anh mê mang nói: "Đồ giả? Là cái gì?"

Lạc Băng Hà chậm rãi siết chặt nắm tay, lửa giận nơi đáy mắt cuồn cuộn nổi lên, trầm giọng gằn từng chữ: "Trả lại cho ta."

Hình ảnh năm đó lại hiện lên ở trong đầu, mẫu thân ăn mặc cần kiệm, hơn nửa đời mới vất vả tích cóp được chút tiền, do kiến thức thiển cận nên bị lừa mua hàng giả với giá cao, thương tâm muốn chết, sức khỏe sau đó ngày càng sa sút ốm đau.

Đó là nỗi đau cả đời hắn không thể quên.

Minh Phàm lại cầm miếng ngọc bội kia lên từ trong tay Ninh Anh Anh, ghét bỏ nói: "Trả thì trả cho ngươi, không chừng là đồ rẻ tiền mua ở hàng vỉa hè nào, đưa cho sư muội còn sợ làm dơ tay nàng." Ngoài miệng nói như vậy, lại không có ý trả lại.

Lạc Băng Hà nhìn thẳng hắn, mặt căng thẳng, đột nhiên xuất song quyền đánh vào người mấy tên đệ tử đang giữ chặt hắn. Nhưng mà dưới cơn thịnh nộ, quyền cước đánh loạn xạ không có kết cấu, lúc đầu còn hù dọa được vài tên đệ tử, rất nhanh đã bị phát hiện ra chỗ yếu.

Minh Phàm ở bên cạnh hô: "Còn thất thần làm gì? Dám dùng quyền cước ẩu đả với sư huynh, phải dạy hắn cái gì gọi là tôn ti trật tự!" Lập tức đều gom hết dũng khí, vây quanh đánh Lạc Băng Hà phát đau.

Thân thể nhỏ của Lạc Băng Hà bị đánh nghiêng trên mặt đất, trên gương mặt đẹp tức khắc xuất hiện mấy dấu vết xanh tím, trên quần áo cũng đầy vết dơ vì bị đạp.

Ninh Anh Anh sợ hãi, hét lớn: "Sư huynh! Sao huynh có thể làm như vậy! Huynh mau nói bọn họ dừng lại, bằng không... bằng không ta sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa!"



Minh Phàm hoảng hốt,: "Sư muội, muội đừng nóng giận, ta bảo bọn hắn không đánh tiểu tử này là được..." Lời nói còn chưa nói xong, vừa lơ đãng một chút, Lạc Băng Hà đã tránh thoát được đám tay chân, mạnh mẽ nhào tới, tung một quyền vào mũi Minh Phàm.

"Ai u" một tiếng kêu to, hai dòng máu tươi lập tức chảy ra từ lỗ mũi Minh Phàm.

Ninh Anh Anh vốn dĩ đang nước mắt lưng tròng tràn mi, vừa thấy cảnh này, nhịn không được phụt cười.

Minh Phàm vừa nghe, lập tức mất mặt, tức giận nhào lên đánh Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà rốt cuộc tuổi còn nhỏ, lại chưa tu tập qua điển tịch chính quy, căn bản không phải đối thủ của Minh Phàm, vẫn luôn là đơn phương bị đánh, chợt nghe Minh Phàm kêu thảm thiết một tiếng, lảo đảo thối lui, ngẩng đầu lên xem, máu tươi trên trán chảy xuống che đậy tầm mắt, lấy tay lau đi máu tươi, lại thấy Minh Phàm duỗi ra một bàn tay đầy máu.

Minh Phàm không dám tin tưởng nói: "Ngươi dám dùng đao đả thương ta?!"

Ninh Anh Anh vừa rồi thấy bọn họ đánh đến hăng nên không dám tới gần, lúc này vội ngăn giữa hai người nói: "Không có không có, A Lạc không có dùng đao. Không phải đệ ấy làm đâu!"

Lạc Băng Hà cũng không biết sao lại thế này, nhếch miệng.

Phía sau lưng Minh Phàm cũng có máu tươi chảy ra, như là bị kiếm phong xẹt qua. Hắn chất vấn những đệ tử khác: "Các ngươi vừa rồi có thấy rõ không? Hắn có cầm đao không?"

Các sư đệ đối mặt nhìn nhau, có lắc đầu, có gật đầu, lung tung rối loạn.

Minh Phàm là tiểu công tử được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu nổi khổ da thịt thế này, nhìn tay mình đầy máu tươi, trong lòng một trận hốt hoảng. Nhưng khó hiểu là bất luận trên mặt đất hay trên người Lạc Băng Hà cũng không nhìn thấy có vũ khí sắc bén. Chắc không đến mức không cánh mà bay đi.

Minh Phàm tối tăm mà nhìn Lạc Băng Hà, lại liếc mắt nhìn Ninh Anh Anh, hét lớn với mấy tên đệ tử: "Đánh cho ta!"

Vài tên đệ tử mới vừa nhào lên cũng đều kêu thảm mà thối lui, mỗi người tái mặt không dám vây công Lạc Băng Hà nữa, kinh ngạc bất động hướng về phía Minh Phàm: "Sư huynh! Sao lại thế này?" "Sư huynh ta cũng giống như bị dao nhỏ cắt một cái!"

Sắc mặt Minh Phàm lúc xanh lúc trắng, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Đi!"

Liền mang theo một đống tùy tùng che mông, ôm cánh tay mà chạy đi. Còn lại Ninh Anh Anh ngơ ngác đứng một hồi, nói: "A Lạc, vừa rồi là đệ đánh bọn họ chạy sao?"

Lạc Băng Hà sắc mặt khó coi mà lắc lắc đầu. Thân thể miễn cưỡng đứng thẳng, nghĩ đến cái gì, đột nhiên lộ ra thần sắc khẩn trương, ngọc bội của hắn!

Lập tức khom lưng tìm kiếm trên mặt đất. Lá rụng cành khô bùn xuân đều bị hắn sờ soạng tìm qua.

Ninh Anh Anh cũng không dám nói chuyện, dù sao cũng là do nàng gây chuyện, hại Lạc Băng Hà mất ngọc bội lại còn bị ăn đòn. Lập tức cũng giúp Lạc Băng Hà tìm kiếm.

Thẳng đến khi sắc trời bắt đầu tối, bọn họ cũng không tìm được gì. Lạc Băng Hà ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nhìn đống hỗn độn trên đất, thất lạc hồn phách. Một tảng đất lớn đều bị bọn họ lật tung, nhưng vẫn không tìm thấy.

Ninh Anh Anh thấy hắn không nói một lời, trong lòng áy náy lại sợ hãi, giữ chặt hắn tay: "A Lạc, tìm không thấy thì thôi không cần nữa. Thực xin lỗi, về sau ta đền cho đệ một cái khác, được không?"

Lạc Băng Hà không để ý đến nàng, chậm rãi rút tay về, cúi đầu đi về hướng phía ngoài bìa rừng. Ninh Anh Anh thấy thế vội theo sau.

Lạc Băng Hà mặt vô biểu tình nói: "Ninh Anh Anh sư tỷ, xin để ta yên tĩnh một lát."

Ninh Anh Anh cắn ngón tay, nhìn nhìn hắn, vẫn là lưu luyến bước đi.

Lạc Băng Hà một mình đi trên sơn đạo, gió đêm đầu mùa xuân mang theo hơi thở rét lạnh thổi qua, hai bên bóng cây lay động, thân hình hắn nhỏ bé yếu ớt lại đơn bạc.

Các loại cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy lòng, hắn đột nhiên ủy khuất đến muốn khóc, ngẩng đầu nhịn rồi lại nhịn, nghẹn nước mắt trở về.

Chậm rãi buông lỏng nắm tay, lòng bàn tay hắn nằm vài phiến lá xanh nguyên vẹn. Cạnh phiến lá sắc bén, lây dính vết máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau