Chương 56: Hạ Dương! Cậu là tạc mao thụ a~
Tư Không Dực Dương nhìn Hạ Dương vẹo người ngồi bất động trên sofa, không thèm đi gọi điện thoại, gã càng điên tiết.
Mấy ngày trước dì trẻ còn gọi điện nói với gã, thằng con của dì lớn rồi dì không quản nổi, nói gì cũng không chịu nghe, mới bảo một câu đừng chạy loạn lung tung nữa, chậc, ngày hôm sau đảm bảo không nhìn thấy bóng dáng nó đâu, hỏi thử, là chạy tới Bắc cực xem gấu! Không được vài ngày lại gọi điện, chậc chậc, là chạy tới Nam cực ngắm chim cánh cụt!
Dì trẻ của gã tức giận, con nhà khác ỷ thế hiếp người khiến cha mẹ chạy sau bận tâm, còn nó? Nó cả ngày nhảy nhót không thấy bóng dáng khiến cha mẹ hắn lao tâm khổ trí, hai mươi tám tuổi rồi vẫn một thân một mình, dì trẻ của gã nói thế nào?
“Dực Dương à, con mau tìm một đối tượng cho Dương Dương nhà chúng ta đi, cho dù là nam cũng không có vấn đề gì, dì chỉ sợ thằng bé này nó có bệnh gì thôi!”
Lúc ấy cái mặt của Tư Không Dực Dương, chậc chậc, đen thùi lùi.
Bánh Bao được Cảnh Hoán ôm vào lòng, hai nhóc con kia đút cho nhau donut, lại còn vặn vặn vẹo vẹo chụm đầu, vừa ăn vừa xem ảnh chụp Bánh Bao mang về.
Tư Không Dực Dương đưa mắt nhìn hai nhóc, cảm thấy mình không đủ trình độ để lý giải cái kiểu đối thoại của hai đứa nhóc này, cho nên vươn tay kéo cánh tay Hạ Dương, “Đi, vào thư phòng.”
Hạ Dương không tình nguyện bị kéo đi, quay đầu lại còn ồn ào với hai nhóc, “Một chút nữa thúc lại ra chơi với hai đứa nhá!”
Bánh Bao ngẩng đầu, khua khua móng thịt, “Khỏi cần, chướng mắt lắm.”
Hạ Dương co quắp khóe miệng, đứa nhỏ xấu xa này thật không biết chừa mặt mũi cho người khác!
“Hai đứa quay về phòng đi, chốc nữa ba tắm rửa cho hai đứa.” Tư Không Dực Dương vừa đi vừa dặn dò.
Tư Không Cảnh Hoán lắc đầu, “Không cần đâu, con tắm cho Bánh Bao.” Nhóc lớn như vầy rồi, mới không cần ba tắm cho. Hơn nữa nhóc còn mít mới để người khác nhìn thấy thân thể trần truồng của Bánh Bao nhé! ╭(╯^╰)╮(Oh no…)
Bánh Bao gật đầu đồng ý với Cảnh Hoán, “Con cũng có thể tắm cho anh!” Bé có thể để phụ thân và cha tắm rửa cho mình, nhưng để bác quái vật tắm cho bé? Miễn đê! Ai mà biết bác ấy có nhéo gà con của mình hay không. (Ặc....)
Tư Không Dực Dương đành phải gật đầu, con nó lớn rồi, không thèm gần gũi với người cha này nữa. ~~~~(>_
Mấy ngày trước dì trẻ còn gọi điện nói với gã, thằng con của dì lớn rồi dì không quản nổi, nói gì cũng không chịu nghe, mới bảo một câu đừng chạy loạn lung tung nữa, chậc, ngày hôm sau đảm bảo không nhìn thấy bóng dáng nó đâu, hỏi thử, là chạy tới Bắc cực xem gấu! Không được vài ngày lại gọi điện, chậc chậc, là chạy tới Nam cực ngắm chim cánh cụt!
Dì trẻ của gã tức giận, con nhà khác ỷ thế hiếp người khiến cha mẹ chạy sau bận tâm, còn nó? Nó cả ngày nhảy nhót không thấy bóng dáng khiến cha mẹ hắn lao tâm khổ trí, hai mươi tám tuổi rồi vẫn một thân một mình, dì trẻ của gã nói thế nào?
“Dực Dương à, con mau tìm một đối tượng cho Dương Dương nhà chúng ta đi, cho dù là nam cũng không có vấn đề gì, dì chỉ sợ thằng bé này nó có bệnh gì thôi!”
Lúc ấy cái mặt của Tư Không Dực Dương, chậc chậc, đen thùi lùi.
Bánh Bao được Cảnh Hoán ôm vào lòng, hai nhóc con kia đút cho nhau donut, lại còn vặn vặn vẹo vẹo chụm đầu, vừa ăn vừa xem ảnh chụp Bánh Bao mang về.
Tư Không Dực Dương đưa mắt nhìn hai nhóc, cảm thấy mình không đủ trình độ để lý giải cái kiểu đối thoại của hai đứa nhóc này, cho nên vươn tay kéo cánh tay Hạ Dương, “Đi, vào thư phòng.”
Hạ Dương không tình nguyện bị kéo đi, quay đầu lại còn ồn ào với hai nhóc, “Một chút nữa thúc lại ra chơi với hai đứa nhá!”
Bánh Bao ngẩng đầu, khua khua móng thịt, “Khỏi cần, chướng mắt lắm.”
Hạ Dương co quắp khóe miệng, đứa nhỏ xấu xa này thật không biết chừa mặt mũi cho người khác!
“Hai đứa quay về phòng đi, chốc nữa ba tắm rửa cho hai đứa.” Tư Không Dực Dương vừa đi vừa dặn dò.
Tư Không Cảnh Hoán lắc đầu, “Không cần đâu, con tắm cho Bánh Bao.” Nhóc lớn như vầy rồi, mới không cần ba tắm cho. Hơn nữa nhóc còn mít mới để người khác nhìn thấy thân thể trần truồng của Bánh Bao nhé! ╭(╯^╰)╮(Oh no…)
Bánh Bao gật đầu đồng ý với Cảnh Hoán, “Con cũng có thể tắm cho anh!” Bé có thể để phụ thân và cha tắm rửa cho mình, nhưng để bác quái vật tắm cho bé? Miễn đê! Ai mà biết bác ấy có nhéo gà con của mình hay không. (Ặc....)
Tư Không Dực Dương đành phải gật đầu, con nó lớn rồi, không thèm gần gũi với người cha này nữa. ~~~~(>_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất