Chương 6
14.
Chu Quý Niên cầm mấy bộ quần áo mà Giang Tịch chọn giúp anh đi vào phòng thử đồ, còn má Chu và Giang Tịch thì ở bên ngoài chờ anh.
“Khoảng thời gian trước Quý Niên nói có quen một người bạn mới và rất muốn để dì gặp, hôm nay vừa hay có việc ở gần đây, thằng bé dẫn dì tới đây, không làm phiền công việc của cháu chứ?” Má Chu nhìn về phía Giang Tịch, lời nói mang theo ý xin lỗi.
Giang Tịch nghe được lời này liền thấy sửng sốt. Truyện Kiếm Hiệp
Bạn sao? Thì ra khách hàng lớn vẫn luôn xem cậu là bạn hả?
Vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, hơi hơi mỉm cười: “Đương nhiên không có ạ.”
Má Chu cũng cười, bà không nói về Chu Quý Niên nữa, mà bắt đầu hỏi Giang Tịch có trang phục mùa đông dành cho nữ hay không.
Khi nói đến công việc, Giang Tịch luôn thoải mái hơn là khách sáo, cậu dẫn má Chu đến khu quần áo nữ, nghiêm túc chọn mấy bộ cho bà.
Dù có nhìn thoáng qua thì cậu cũng thấy quần áo của hai má con Chu Quý Niên khác hẳn cấp bậc với ZA, cũng không biết vì sao mà đôi má con này lại tới mua hàng tiêu dùng nhanh thế này, nhưng cậu vẫn tận chức tận trách mà đáp ứng nhu cầu của bọn họ.
“Quào, mặc như vậy thật sự rất đẹp, thảo nào Quý Niên thường hay nói với dì là cháu rất biết phối đồ.”
Sau khi bước ra khỏi phòng thử đồ, má Chu khen Giang Tịch không ngớt lời.
Cuối cùng, Chu Quý Niên và má Chu dạo quanh một tiếng rồi rời đi.
Lúc đưa túi đồ cho Chu Quý Niên, Giang Tịch nhớ tới lời mà má Chu nói, cậu dừng một chút, không có mỉm cười và nói hoan nghênh lần sau lại ghé thăm như thường lệ.
“Ngày mai nhập hàng mới, có bộ nào đẹp tôi sẽ chụp ảnh gửi cho anh nhé.”
Giang Tịch cười rất khẽ, khóe mắt hơi cong lên, giọng điệu cũng dịu xuống.
Sự ân cần và thân thiện trong lời nói đó khiến Chu Quý Niên không biết phải làm sao, anh gật đầu với vẻ khó tin: “Ô, ô kê nhé.”
Sau đó anh lâng lâng nhìn Giang Tịch chào tạm biệt bọn họ và rời đi, rồi lại lâng lâng xách túi mua hàng đuổi theo má Chu.
“Má ơi má, má nói gì với cậu ấy vậy má?”
Chu Quý Niên vẫn còn dư vị từ câu nói vừa rồi của Giang Tịch, không kìm được mà cười rộ lên.
Má Chu không khỏi thở dài khi nhìn thằng con ngốc nhà mình.
“Không có gì, đêm nay nói chuyện, chắc cậu ấy sẽ không trả lời con có mỗi chữ ‘được’ nữa đâu.”
Chu Quý Niên nhích nhích mông, sáp tới ôm má Chu.
“Cảm ơn má nhiều!”
15.
Sau khi Chu Quý Niên rời đi, Giang Tịch vẫn không ngừng suy nghĩ.
Cậu bắt đầu nhớ lại những tương tác giữa mình và Chu Quý Niên trong tháng qua.
Giọng điệu thân thiện, thái độ khiêm tốn, tần suất gửi tin nhắn siêu cao và thường xuyên tìm kiếm sự giúp đỡ.
Xem ra, đây thật sự là phương thức sống chung giữa bạn bè với nhau rồi.
Giang Tịch có hơi nhức đầu, cậu không thích xã giao, cũng không biết xã giao thế nào cho lắm.
Nhớ lại những tin nhắn mà trước đây Chu Quý Niên từng gửi, tin nào cũng tràn trề sức sống cả.
Mà mình trả lời thì lại lạnh như băng, không nhiệt tình, thậm chí còn lạnh nhạt, qua loa nữa.
…
Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, làm việc trước đã.
*
Chu Quý Niên vừa về đến nhà liền muốn gửi tin nhắn cho Giang Tịch, nhưng má Chu đã ngăn anh lại, nói là đêm nay chắc chắn Giang Tịch sẽ chủ động tới tìm cậu, bà bảo cậu cứ chờ trước đi.
Vì thế Chu Quý Niên chạy về phòng mình, nằm ở trên giường, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào điện thoại ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, khi mí mắt trên và dưới của anh bắt đầu quánh nhau, chấm đỏ mới xuất hiện trên đầu ảnh đại diện WeChat.
Anh nhanh chóng mở khung chat ra.
【Cờ rút - Tịch】: Tôi vừa mới tan ca, quần áo anh đem về có vấn đề gì không?
Giang Tịch suy nghĩ cả hồi lâu, để không lộ ra vẻ quá cố tình, cậu vẫn hỏi về tình trạng của quần áo trước.
Lúc này Chu Quý Niên chỉ cảm thấy mẹ mình như thần, anh cầm điện thoại nhảy cẫng lên vì vui mừng.
“Cốp”!
Sau một tiếng lớn vang lên.
Chu Quý Niên cong lưng, ôm lấy chân trái của mình.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tịch: (O_O)
Chu Quý Niên: _(´ཀ'” ∠)_
Updated - 15/06/22
Chu Quý Niên cầm mấy bộ quần áo mà Giang Tịch chọn giúp anh đi vào phòng thử đồ, còn má Chu và Giang Tịch thì ở bên ngoài chờ anh.
“Khoảng thời gian trước Quý Niên nói có quen một người bạn mới và rất muốn để dì gặp, hôm nay vừa hay có việc ở gần đây, thằng bé dẫn dì tới đây, không làm phiền công việc của cháu chứ?” Má Chu nhìn về phía Giang Tịch, lời nói mang theo ý xin lỗi.
Giang Tịch nghe được lời này liền thấy sửng sốt. Truyện Kiếm Hiệp
Bạn sao? Thì ra khách hàng lớn vẫn luôn xem cậu là bạn hả?
Vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, hơi hơi mỉm cười: “Đương nhiên không có ạ.”
Má Chu cũng cười, bà không nói về Chu Quý Niên nữa, mà bắt đầu hỏi Giang Tịch có trang phục mùa đông dành cho nữ hay không.
Khi nói đến công việc, Giang Tịch luôn thoải mái hơn là khách sáo, cậu dẫn má Chu đến khu quần áo nữ, nghiêm túc chọn mấy bộ cho bà.
Dù có nhìn thoáng qua thì cậu cũng thấy quần áo của hai má con Chu Quý Niên khác hẳn cấp bậc với ZA, cũng không biết vì sao mà đôi má con này lại tới mua hàng tiêu dùng nhanh thế này, nhưng cậu vẫn tận chức tận trách mà đáp ứng nhu cầu của bọn họ.
“Quào, mặc như vậy thật sự rất đẹp, thảo nào Quý Niên thường hay nói với dì là cháu rất biết phối đồ.”
Sau khi bước ra khỏi phòng thử đồ, má Chu khen Giang Tịch không ngớt lời.
Cuối cùng, Chu Quý Niên và má Chu dạo quanh một tiếng rồi rời đi.
Lúc đưa túi đồ cho Chu Quý Niên, Giang Tịch nhớ tới lời mà má Chu nói, cậu dừng một chút, không có mỉm cười và nói hoan nghênh lần sau lại ghé thăm như thường lệ.
“Ngày mai nhập hàng mới, có bộ nào đẹp tôi sẽ chụp ảnh gửi cho anh nhé.”
Giang Tịch cười rất khẽ, khóe mắt hơi cong lên, giọng điệu cũng dịu xuống.
Sự ân cần và thân thiện trong lời nói đó khiến Chu Quý Niên không biết phải làm sao, anh gật đầu với vẻ khó tin: “Ô, ô kê nhé.”
Sau đó anh lâng lâng nhìn Giang Tịch chào tạm biệt bọn họ và rời đi, rồi lại lâng lâng xách túi mua hàng đuổi theo má Chu.
“Má ơi má, má nói gì với cậu ấy vậy má?”
Chu Quý Niên vẫn còn dư vị từ câu nói vừa rồi của Giang Tịch, không kìm được mà cười rộ lên.
Má Chu không khỏi thở dài khi nhìn thằng con ngốc nhà mình.
“Không có gì, đêm nay nói chuyện, chắc cậu ấy sẽ không trả lời con có mỗi chữ ‘được’ nữa đâu.”
Chu Quý Niên nhích nhích mông, sáp tới ôm má Chu.
“Cảm ơn má nhiều!”
15.
Sau khi Chu Quý Niên rời đi, Giang Tịch vẫn không ngừng suy nghĩ.
Cậu bắt đầu nhớ lại những tương tác giữa mình và Chu Quý Niên trong tháng qua.
Giọng điệu thân thiện, thái độ khiêm tốn, tần suất gửi tin nhắn siêu cao và thường xuyên tìm kiếm sự giúp đỡ.
Xem ra, đây thật sự là phương thức sống chung giữa bạn bè với nhau rồi.
Giang Tịch có hơi nhức đầu, cậu không thích xã giao, cũng không biết xã giao thế nào cho lắm.
Nhớ lại những tin nhắn mà trước đây Chu Quý Niên từng gửi, tin nào cũng tràn trề sức sống cả.
Mà mình trả lời thì lại lạnh như băng, không nhiệt tình, thậm chí còn lạnh nhạt, qua loa nữa.
…
Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, làm việc trước đã.
*
Chu Quý Niên vừa về đến nhà liền muốn gửi tin nhắn cho Giang Tịch, nhưng má Chu đã ngăn anh lại, nói là đêm nay chắc chắn Giang Tịch sẽ chủ động tới tìm cậu, bà bảo cậu cứ chờ trước đi.
Vì thế Chu Quý Niên chạy về phòng mình, nằm ở trên giường, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào điện thoại ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, khi mí mắt trên và dưới của anh bắt đầu quánh nhau, chấm đỏ mới xuất hiện trên đầu ảnh đại diện WeChat.
Anh nhanh chóng mở khung chat ra.
【Cờ rút - Tịch】: Tôi vừa mới tan ca, quần áo anh đem về có vấn đề gì không?
Giang Tịch suy nghĩ cả hồi lâu, để không lộ ra vẻ quá cố tình, cậu vẫn hỏi về tình trạng của quần áo trước.
Lúc này Chu Quý Niên chỉ cảm thấy mẹ mình như thần, anh cầm điện thoại nhảy cẫng lên vì vui mừng.
“Cốp”!
Sau một tiếng lớn vang lên.
Chu Quý Niên cong lưng, ôm lấy chân trái của mình.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tịch: (O_O)
Chu Quý Niên: _(´ཀ'” ∠)_
Updated - 15/06/22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất