Chương 7
Quan Cạnh đã từng chứng kiến dáng vẻ say khướt của không ít người. Tỉ dụ như bố cậu, thích lẩm bẩm lải nhải một mình những hai giờ. Tỉ dụ như Đồng Triết, hễ uống vào thì khóc, là cái kiểu khóc âm thầm lặng lẽ. Hoặc như phó chủ tịch Câu lạc bộ Guitar, mười lần chè chén thì hết tám lần say, mà lần nào cũng nhảy nhót thoát y múa lửa. Nhưng chẳng ai trong số họ giống như Phó Tam Sinh. Anh hát vừa to vừa lạc điệu, sau đó còn khỏa thân đứng trước mặt người khác như chẳng hề gì.
Nhưng, sao da anh mịn vậy? Mặt đã trắng, bên trong còn trắng hơn.
Nào có người ba mươi tuổi như anh chứ?
Khoan, từ từ. Quan Cạnh, mày điên à? Mày đang nghĩ gì vậy, nó có phải trọng điểm không?!
Buộc mình rút mớ liên tưởng đẩu đâu lại, Quan Cạnh đứng phắt dậy, kéo tay Phó Tam Sinh đi một mạch về phòng.
Phó Tam Sinh vừa trở về lãnh địa đã hệt chiếc máy được bật lại, anh đẩy Quan Cạnh ra, đến tủ áo lấy quần lót đen mặc vào.
Quần lót rất chi vừa vặn, độ cong rất chi rõ ràng.
... Ừ? Độ cong ở đâu?
Chậc, Quan Cạnh vội đánh bay hình ảnh không-liên-quan này.
Phó Tam Sinh chợt nói: "Tôi muốn ngủ. Cậu có thể tắt đèn giúp tôi được không? Cảm ơn."
Anh nhắm mắt nằm xuống, khoanh hai tay trên bụng dưới, đoan trang đến thế là cùng.
"Tôi phục anh rồi đấy", Quan Cạnh nghĩ. Thôi thì, ngủ được là may.
Công tắc đèn trên vách tường cạnh cửa. Đi được hai bước, Quan Cạnh bồn chồn quay đầu lại. Và cũng nhờ cái liếc mắt này, Phó Tam Sinh mới không tiếp-xúc-thân-mật với mặt đất lần thứ hai trong đêm nay.
Rõ ràng một giây trước còn nằm bất động như cái xác không hồn, giây sau sao lại có thể lăn ra khỏi giường? Anh phi logic vừa vừa thôi chứ?
Quan Cạnh ôm lấy eo Phó Tam Sinh, định kéo anh trở lại. Nhưng dẫu có trí tưởng tượng phong phú cách mấy, cậu cũng không ngờ Phó Tam Sinh đột nhiên vùng vẫy, hét lên: "Buông ra! Buông tôi ra! Trở lại với quả dứa [1] của cậu đi thằng khốn..."
Quan Cạnh giật bắn mình, lập tức buông tay.
Tay thì buông, nhưng người vẫn ở. Ai biết được Phó Tam Sinh có lăn xuống không? Quan Cạnh thở dài ngồi bên rìa mép giường, vờ như mình là vách tường chắn anh lại.
Phó Tam Sinh thôi cựa quậy, anh chuyển từ nằm thẳng sang nằm nghiêng, cuộn tròn mình dựa vào Quan Vách Tường.
Nhịp thở đều đều chầm chậm, anh ngủ vào một đỗi sau đó.
Ngủ thật rồi ư?
Quan Cạnh ngập ngừng co chân đổi tư thế, nhưng một xen-ti-mét còn chưa đến thì anh đột nhiên trở mình, nắm lấy vạt áo cậu.
Quan Cạnh tròn mắt, nhìn Phó Tam Sinh sà vào lòng mình như con sâu bướm. Anh dụi đầu vào vạt áo mà chính tay anh siết chặt, mơ màng: "Lẩu... Rượu..."
Không đầu không đuôi, nhưng chẳng hiểu sao Quan Cạnh hiểu ngay anh muốn nói gì. Mùi lẩu, mùi rượu đúng không? Quan Cạnh cũng chỉ bất đắc dĩ, vốn là muốn rửa bát đặng thay quần áo tắm rửa, nhưng giờ thì hay rồi, đi còn xa xỉ, huống chi mấy chuyện khác. Cậu không dám động đậy luôn đấy, động đậy một chút cũng không dám.
Điện thoại của Phó Tam Sinh đặt trên tủ đầu giường. Quan Cạnh thận trọng vươn tay nhấn nút nguồn, màn hình sáng lên cho thấy đã mười giờ năm mươi chí...
À, mười một giờ.
Quan Cạnh buồn ngủ díu mắt. Cậu đi làm cả ngày, tối đến còn uống rượu, giờ thì vật lộn với Phó Tam Sinh, dù sức chín trâu mười bò cũng biết mệt. Nhưng cậu không thể bỏ mặc Phó Tam Sinh đi đánh một giấc, bất cứ lúc nào anh cũng có thể ngã xuống, lương tâm cậu không cho phép.
Nghĩ đoạn, Quan Cạnh chọn một giải pháp vẹn cả đôi đường.
Cậu hít thật sâu, và dùng một tốc độ nhanh chưa từng có đẩy Phó Tam Sinh xuống, đá dép ra, và trước khi người nào đó giật mình tỉnh dậy thì ôm anh vào lòng, còn gác cả chân lên kẻo anh lăn xuống.
Một chuỗi hành động liên tiếp diễn ra trong mười... À không, hẳn là trong năm giây. Và chính vì có lẽ quá nhanh, Phó Tam Sinh không tỉnh lại, cũng không cựa quậy nhiều. Anh chỉ sè sẽ trở mình, rồi lại vùi đầu ngủ.
Ổn rồi, cực kỳ dễ dỗ.
Ngủ thôi.
"Mặt trời đang chiếu rọi, hoa đang cười với em. Chú chim nhỏ nói: Chào chào chào, sao bạn lại đeo cặp sách... Mặt trời đang chiếu rọi, hoa đang cười với em. Chú chim nhỏ nói..." [2]
Chuông điện thoại réo rắt, Quan Cạnh bực bội kéo chăn trùm kín đầu.
Nhanh lên nào, nhanh lên nào, sáng ra ai gọi gì om sòm quá...
Nghe tiếng điện thoại đổ chuông, Phó Tam Sinh bước vào tắt máy. Anh nhìn Quan Cạnh lăn qua lăn lại trên giường, khẽ giọng: "Quan Cạnh à, tỉnh rồi thì dậy đi."
Quan Cạnh ậm à ậm ừ, nướng cháy giường mới chịu ngồi dậy: "Anh Tam, mấy giờ rồi?"
"Đã hơn chín giờ." Thấy số lạ gọi đến, Phó Tam Sinh thẳng tay gác máy đút vào túi. "Tôi mới làm bữa sáng, cậu dậy rửa mặt rồi qua ăn nào."
"Tôi tắm trước đã, tối hôm qua chưa tắm." Quan Cạnh vén áo lên ngửi. "Còn nguyên mùi lẩu mùi rượu. À vâng, hôm qua tôi ngủ trên giường anh mà không thay áo, lát nữa tôi giặt ga cho anh nhé."
Phó Tam Sinh toan ra ngoài, nghe tới đây bỗng quay lại: "Không cần để ý như vậy. Hơn nữa... cũng do tôi uống nhiều, nếu muốn giặt thì người giặt phải là tôi."
"Anh vẫn nhớ ư?" Quan Cạnh ngạc nhiên. "Không mất trí hả?"
"Tôi đã nói trí nhớ mình tốt." Phó Tam Sinh trông bình tĩnh, nhưng vành tai phớt đỏ đã bán đứng anh. "Uống vào rồi cũng vậy."
"Nếu anh nhớ, vậy sau này đừng làm mình say thế nữa. Tối hôm qua anh dọa tôi chết khiếp, vừa hát vừa làm ồn hàng xóm, tắm xong còn trần truồng chạy ra... À không, anh không chạy ra ngoài, do tôi tự thấy." Cậu chầm chậm nhớ lại mọi diễn biến, rồi sau đó bỗng dưng lạc đề. "Ừm, phải công nhận dáng anh đẹp thật. Da trắng, eo thon, chân dài, nếu anh là con gái..." Quan Cạnh im bặt, đoạn cười giả lả. "Nếu anh là con gái, tôi đã không ở đây. Haha..."
Đây là lần đầu tiên bầu không khí giữa hai người gượng gạo là vậy. Quan Cạnh hối hận, hối hận vì cái tính ăn nói thiếu suy nghĩ của mình. Tự dưng khi không nhắc con gái làm gì, có đàn ông con trai nào muốn bị so sánh thế đâu?
Cậu loay hoay không biết làm sao để dịu bầu không khí, thì Phó Tam Sinh đã nói: "Được rồi, muốn tắm thì nhanh lên. Tôi chưa tắt bếp, ra ngoài trước nhé."
"Vâng..." Quan Cạnh thở phào, xỏ dép đi theo anh ra khỏi phòng. Cậu như tìm cớ bắt chuyện, "Anh làm món gì ạ?"
Phó Tam Sinh trả lời, nhưng chẳng hề nhìn cậu: "Cháo kê, trứng luộc."
Quan Cạnh muốn nói "Tôi thích cháo kê, tôi cũng thích trứng luộc", nhưng Phó Tam Sinh đã vào bếp đóng cửa.
Cậu mím môi.
...
Phó Tam Sinh đã ngồi vào bàn dùng cháo; phía đối diện đặt một bát cháo và hai phần trứng luộc, hẳn nhiên là của Quan Cạnh.
Quan Cạnh kéo ghế ngồi xuống, cầm một quả trứng lên. Lòng trắng giòn tan, lòng đỏ thơm mềm, đây là món trứng luộc ngon nhất mà cậu từng ăn.
"Ngon thật." Quan Cạnh cười, vẻ mãn nguyện. "Anh Tam thật tuyệt vời."
Phó Tam Sinh phớt lờ cậu, vẫn cúi đầu múc cháo.
"Anh Tam, sao anh không nói gì vậy?" Quan Cạnh hỏi.
"Ăn không nói, ngủ không hỏi."
"Nhưng tối qua khi ăn lẩu, anh cười cười nói nói vui vẻ lắm mà?" Quan Cạnh húp một thìa cháo. "Anh giận ạ?"
"Tôi giận gì?" Phó Tam Sinh rốt cục ngẩng đầu nhìn cậu. "Dư âm hôm qua, đau đầu."
"Đau nhiều không? Tôi đi mua thuốc cho anh nhé. "Quan Cạnh đứng dậy. "Tôi biết dùng loại nào tốt."
"Không cần, ngồi đi." Phó Tam Sinh nhíu mày. "Trưa ngủ một giấc là khỏe thôi."
"Không sao đâu, tôi đi nhanh lắm." Quan Cạnh khăng khăng. "Anh chờ tôi một chút."
Phó Tam Sinh bất đắc dĩ đứng dậy đuổi theo, nắm lấy cánh tay cậu kéo về phía bàn ăn: "Tôi đã nói không cần là không cần!"
Anh hễ sốt ruột thì cao giọng. Quan Cạnh ngẩng đầu dưới cái giữ vai của anh, ra chiều tủi thân: "Anh Tam à. Anh... Hôm nay anh sao vậy ạ?"
Phó Tam Sinh mau nóng cũng mau mềm lòng. Anh nói chậm lại: "Tôi đã làm phiền cậu cả đêm, giờ tôi không thể tiếp tục phiền cậu đi mua thuốc. Tôi cũng không giận gì cậu."
Quan Cạnh xìu xuống: "Thật ạ?"
"Thật mà." Phó Tam Sinh lặp lại. "Mau ăn đi, nguội mất."
Quan Cạnh gật đầu thưa vâng. Nhưng ăn được vài thìa, cậu lại nhìn chằm chằm Phó Tam Sinh: "Hôm nay tôi nghỉ... Lát nữa anh phải đến cửa hàng ạ?"
"Không, hôm nay tôi cũng nghỉ." Thấy cậu nhìn mình vẫn bằng ánh mắt như lửa đốt lần ấy, Phó Tam Sinh bồi thêm, "Ăn ngoan đi. Ăn xong rồi giúp tôi làm bài."
————————————
[1] 大菠萝, trái dưa/ khóm. Mình thề, ban đầu mình chẳng biết nó là gì (từng nghĩ đến đủ mọi giả thiết, nào là điểm du lịch The Big Pineapple của Úc, nào là game nhập vai Diablo, chứ chẳng nghĩ đến "sự thật" này) cho đến khi mình đọc bình luận. Ý của tác giả là chỉ Quả dứa biển trong hoạt hình SpongeBob SquarePants đó.
Nhưng, sao da anh mịn vậy? Mặt đã trắng, bên trong còn trắng hơn.
Nào có người ba mươi tuổi như anh chứ?
Khoan, từ từ. Quan Cạnh, mày điên à? Mày đang nghĩ gì vậy, nó có phải trọng điểm không?!
Buộc mình rút mớ liên tưởng đẩu đâu lại, Quan Cạnh đứng phắt dậy, kéo tay Phó Tam Sinh đi một mạch về phòng.
Phó Tam Sinh vừa trở về lãnh địa đã hệt chiếc máy được bật lại, anh đẩy Quan Cạnh ra, đến tủ áo lấy quần lót đen mặc vào.
Quần lót rất chi vừa vặn, độ cong rất chi rõ ràng.
... Ừ? Độ cong ở đâu?
Chậc, Quan Cạnh vội đánh bay hình ảnh không-liên-quan này.
Phó Tam Sinh chợt nói: "Tôi muốn ngủ. Cậu có thể tắt đèn giúp tôi được không? Cảm ơn."
Anh nhắm mắt nằm xuống, khoanh hai tay trên bụng dưới, đoan trang đến thế là cùng.
"Tôi phục anh rồi đấy", Quan Cạnh nghĩ. Thôi thì, ngủ được là may.
Công tắc đèn trên vách tường cạnh cửa. Đi được hai bước, Quan Cạnh bồn chồn quay đầu lại. Và cũng nhờ cái liếc mắt này, Phó Tam Sinh mới không tiếp-xúc-thân-mật với mặt đất lần thứ hai trong đêm nay.
Rõ ràng một giây trước còn nằm bất động như cái xác không hồn, giây sau sao lại có thể lăn ra khỏi giường? Anh phi logic vừa vừa thôi chứ?
Quan Cạnh ôm lấy eo Phó Tam Sinh, định kéo anh trở lại. Nhưng dẫu có trí tưởng tượng phong phú cách mấy, cậu cũng không ngờ Phó Tam Sinh đột nhiên vùng vẫy, hét lên: "Buông ra! Buông tôi ra! Trở lại với quả dứa [1] của cậu đi thằng khốn..."
Quan Cạnh giật bắn mình, lập tức buông tay.
Tay thì buông, nhưng người vẫn ở. Ai biết được Phó Tam Sinh có lăn xuống không? Quan Cạnh thở dài ngồi bên rìa mép giường, vờ như mình là vách tường chắn anh lại.
Phó Tam Sinh thôi cựa quậy, anh chuyển từ nằm thẳng sang nằm nghiêng, cuộn tròn mình dựa vào Quan Vách Tường.
Nhịp thở đều đều chầm chậm, anh ngủ vào một đỗi sau đó.
Ngủ thật rồi ư?
Quan Cạnh ngập ngừng co chân đổi tư thế, nhưng một xen-ti-mét còn chưa đến thì anh đột nhiên trở mình, nắm lấy vạt áo cậu.
Quan Cạnh tròn mắt, nhìn Phó Tam Sinh sà vào lòng mình như con sâu bướm. Anh dụi đầu vào vạt áo mà chính tay anh siết chặt, mơ màng: "Lẩu... Rượu..."
Không đầu không đuôi, nhưng chẳng hiểu sao Quan Cạnh hiểu ngay anh muốn nói gì. Mùi lẩu, mùi rượu đúng không? Quan Cạnh cũng chỉ bất đắc dĩ, vốn là muốn rửa bát đặng thay quần áo tắm rửa, nhưng giờ thì hay rồi, đi còn xa xỉ, huống chi mấy chuyện khác. Cậu không dám động đậy luôn đấy, động đậy một chút cũng không dám.
Điện thoại của Phó Tam Sinh đặt trên tủ đầu giường. Quan Cạnh thận trọng vươn tay nhấn nút nguồn, màn hình sáng lên cho thấy đã mười giờ năm mươi chí...
À, mười một giờ.
Quan Cạnh buồn ngủ díu mắt. Cậu đi làm cả ngày, tối đến còn uống rượu, giờ thì vật lộn với Phó Tam Sinh, dù sức chín trâu mười bò cũng biết mệt. Nhưng cậu không thể bỏ mặc Phó Tam Sinh đi đánh một giấc, bất cứ lúc nào anh cũng có thể ngã xuống, lương tâm cậu không cho phép.
Nghĩ đoạn, Quan Cạnh chọn một giải pháp vẹn cả đôi đường.
Cậu hít thật sâu, và dùng một tốc độ nhanh chưa từng có đẩy Phó Tam Sinh xuống, đá dép ra, và trước khi người nào đó giật mình tỉnh dậy thì ôm anh vào lòng, còn gác cả chân lên kẻo anh lăn xuống.
Một chuỗi hành động liên tiếp diễn ra trong mười... À không, hẳn là trong năm giây. Và chính vì có lẽ quá nhanh, Phó Tam Sinh không tỉnh lại, cũng không cựa quậy nhiều. Anh chỉ sè sẽ trở mình, rồi lại vùi đầu ngủ.
Ổn rồi, cực kỳ dễ dỗ.
Ngủ thôi.
"Mặt trời đang chiếu rọi, hoa đang cười với em. Chú chim nhỏ nói: Chào chào chào, sao bạn lại đeo cặp sách... Mặt trời đang chiếu rọi, hoa đang cười với em. Chú chim nhỏ nói..." [2]
Chuông điện thoại réo rắt, Quan Cạnh bực bội kéo chăn trùm kín đầu.
Nhanh lên nào, nhanh lên nào, sáng ra ai gọi gì om sòm quá...
Nghe tiếng điện thoại đổ chuông, Phó Tam Sinh bước vào tắt máy. Anh nhìn Quan Cạnh lăn qua lăn lại trên giường, khẽ giọng: "Quan Cạnh à, tỉnh rồi thì dậy đi."
Quan Cạnh ậm à ậm ừ, nướng cháy giường mới chịu ngồi dậy: "Anh Tam, mấy giờ rồi?"
"Đã hơn chín giờ." Thấy số lạ gọi đến, Phó Tam Sinh thẳng tay gác máy đút vào túi. "Tôi mới làm bữa sáng, cậu dậy rửa mặt rồi qua ăn nào."
"Tôi tắm trước đã, tối hôm qua chưa tắm." Quan Cạnh vén áo lên ngửi. "Còn nguyên mùi lẩu mùi rượu. À vâng, hôm qua tôi ngủ trên giường anh mà không thay áo, lát nữa tôi giặt ga cho anh nhé."
Phó Tam Sinh toan ra ngoài, nghe tới đây bỗng quay lại: "Không cần để ý như vậy. Hơn nữa... cũng do tôi uống nhiều, nếu muốn giặt thì người giặt phải là tôi."
"Anh vẫn nhớ ư?" Quan Cạnh ngạc nhiên. "Không mất trí hả?"
"Tôi đã nói trí nhớ mình tốt." Phó Tam Sinh trông bình tĩnh, nhưng vành tai phớt đỏ đã bán đứng anh. "Uống vào rồi cũng vậy."
"Nếu anh nhớ, vậy sau này đừng làm mình say thế nữa. Tối hôm qua anh dọa tôi chết khiếp, vừa hát vừa làm ồn hàng xóm, tắm xong còn trần truồng chạy ra... À không, anh không chạy ra ngoài, do tôi tự thấy." Cậu chầm chậm nhớ lại mọi diễn biến, rồi sau đó bỗng dưng lạc đề. "Ừm, phải công nhận dáng anh đẹp thật. Da trắng, eo thon, chân dài, nếu anh là con gái..." Quan Cạnh im bặt, đoạn cười giả lả. "Nếu anh là con gái, tôi đã không ở đây. Haha..."
Đây là lần đầu tiên bầu không khí giữa hai người gượng gạo là vậy. Quan Cạnh hối hận, hối hận vì cái tính ăn nói thiếu suy nghĩ của mình. Tự dưng khi không nhắc con gái làm gì, có đàn ông con trai nào muốn bị so sánh thế đâu?
Cậu loay hoay không biết làm sao để dịu bầu không khí, thì Phó Tam Sinh đã nói: "Được rồi, muốn tắm thì nhanh lên. Tôi chưa tắt bếp, ra ngoài trước nhé."
"Vâng..." Quan Cạnh thở phào, xỏ dép đi theo anh ra khỏi phòng. Cậu như tìm cớ bắt chuyện, "Anh làm món gì ạ?"
Phó Tam Sinh trả lời, nhưng chẳng hề nhìn cậu: "Cháo kê, trứng luộc."
Quan Cạnh muốn nói "Tôi thích cháo kê, tôi cũng thích trứng luộc", nhưng Phó Tam Sinh đã vào bếp đóng cửa.
Cậu mím môi.
...
Phó Tam Sinh đã ngồi vào bàn dùng cháo; phía đối diện đặt một bát cháo và hai phần trứng luộc, hẳn nhiên là của Quan Cạnh.
Quan Cạnh kéo ghế ngồi xuống, cầm một quả trứng lên. Lòng trắng giòn tan, lòng đỏ thơm mềm, đây là món trứng luộc ngon nhất mà cậu từng ăn.
"Ngon thật." Quan Cạnh cười, vẻ mãn nguyện. "Anh Tam thật tuyệt vời."
Phó Tam Sinh phớt lờ cậu, vẫn cúi đầu múc cháo.
"Anh Tam, sao anh không nói gì vậy?" Quan Cạnh hỏi.
"Ăn không nói, ngủ không hỏi."
"Nhưng tối qua khi ăn lẩu, anh cười cười nói nói vui vẻ lắm mà?" Quan Cạnh húp một thìa cháo. "Anh giận ạ?"
"Tôi giận gì?" Phó Tam Sinh rốt cục ngẩng đầu nhìn cậu. "Dư âm hôm qua, đau đầu."
"Đau nhiều không? Tôi đi mua thuốc cho anh nhé. "Quan Cạnh đứng dậy. "Tôi biết dùng loại nào tốt."
"Không cần, ngồi đi." Phó Tam Sinh nhíu mày. "Trưa ngủ một giấc là khỏe thôi."
"Không sao đâu, tôi đi nhanh lắm." Quan Cạnh khăng khăng. "Anh chờ tôi một chút."
Phó Tam Sinh bất đắc dĩ đứng dậy đuổi theo, nắm lấy cánh tay cậu kéo về phía bàn ăn: "Tôi đã nói không cần là không cần!"
Anh hễ sốt ruột thì cao giọng. Quan Cạnh ngẩng đầu dưới cái giữ vai của anh, ra chiều tủi thân: "Anh Tam à. Anh... Hôm nay anh sao vậy ạ?"
Phó Tam Sinh mau nóng cũng mau mềm lòng. Anh nói chậm lại: "Tôi đã làm phiền cậu cả đêm, giờ tôi không thể tiếp tục phiền cậu đi mua thuốc. Tôi cũng không giận gì cậu."
Quan Cạnh xìu xuống: "Thật ạ?"
"Thật mà." Phó Tam Sinh lặp lại. "Mau ăn đi, nguội mất."
Quan Cạnh gật đầu thưa vâng. Nhưng ăn được vài thìa, cậu lại nhìn chằm chằm Phó Tam Sinh: "Hôm nay tôi nghỉ... Lát nữa anh phải đến cửa hàng ạ?"
"Không, hôm nay tôi cũng nghỉ." Thấy cậu nhìn mình vẫn bằng ánh mắt như lửa đốt lần ấy, Phó Tam Sinh bồi thêm, "Ăn ngoan đi. Ăn xong rồi giúp tôi làm bài."
————————————
[1] 大菠萝, trái dưa/ khóm. Mình thề, ban đầu mình chẳng biết nó là gì (từng nghĩ đến đủ mọi giả thiết, nào là điểm du lịch The Big Pineapple của Úc, nào là game nhập vai Diablo, chứ chẳng nghĩ đến "sự thật" này) cho đến khi mình đọc bình luận. Ý của tác giả là chỉ Quả dứa biển trong hoạt hình SpongeBob SquarePants đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất