Bảo Bối Em Là Báu Vật Vô Giá Của Chúng Tôi

Chương 16:

Trước
Trở về thực tại , ánh mắt cô mở ra ngước lên bầu trời đen sâu thẳm dơ tay lên trước

" Thật ngu ngốc mà "

[ Cùng lúc này tại biệt thư riêng của Lam Khải Trạch ]

Lam Khải Trạch ngồi trong phòng làm việc kiểm tra tất cả những dữ liệu mà thư kí vừa điều tra về Bạch Lộ Khiết . Dường như anh cũng giống như Nhã Tịnh Thy nghe tới cái tên Bạch Lộ Khiết đều rất kinh ngạc không phải vì anh sợ bị báo thù như cô ta mà là tự nhiên bản thân cảm thấy nhói một cái ngay sau cái lần đó..

Anh vội vã lật từng trang giấy có liên quan tới đại tiểu như của Bạch gia nhưng tất cả thông tin Lam Khải Trạch có đều không giúp ích được gì anh rất cần một tấm ảnh từ cô gái ấy bởi lẽ khi anh nhìn thẳng vào ánh mắt Bạch Lộ Khiết trong trí nhớ anh đã vụt qua một thứ gì đó ... phải một đôi mắt mập mờ đen láy sắc nhọn đang tít cười với anh ngay cả giọng nói nó quá quen trong quá khứ từ bé đã rất lâu thân thuộc đối với anh nhưng tại sao lại không thể nhớ gì ?

" Rầm "

Lam Khải Trạch bực bội gạt văng đống tài liệu xuống dưới đất cầm máy gọi một cuộc điện thoại cho ai đó hình như là một cấp dưới của anh . Vừa nhấc máy bên đầu dây kia vọng lại tiếng chuông dứt là giọng của đàn ông vô cùng lễ phép

" Lão đại "

" Điều tra rõ tất cả thông tin về Bạch Lộ Khiết tôi cần cả khuôn mặt chân dung tất cả về tiểu thư của Phong Thị "

" Rõ thưa lão đại "

" Nhanh chóng hết mức có thể "

Lão đại ? Tại sao tên cấp dưới lại gọi Lam Khải Trạch là lão đại trong khi muôn người đều chỉ biết anh là chủ tịch của N.E ? . Không sai cái kính ngữ " Lão đại " đều có lí do của nó , Lam Khải Trạch chính là trùm của tổ chức BRI tổ chức lớn trong giới ngầm khét tiếng với sự tàn bạo và độc ác do anh lãnh quyền . Trong giới ngầm có một cái tên đó là " Hội Tứ Hoàng Ngục"

Đúng như cái tên Hội Tứ Hoàng Ngục , Tứ là đại diện cho 4 tổ chức đứng đầu ai cũng phải cúi đầu nể nang gồm có BRI , Bang Thiên Lôi , Bang Rồng Đen và một tổ chức nữa đó chính là Hồng Môn . Hoàng trong sự cao quý , tại thượng những ông hoàng của đế hắc đạo. Ngục trong địa ngục hơi thở của họ dường như ở nơi âm ti nếu như khiến 1 trong 4 phẫn nộ thì chẳng khác nào rơi vào 18 tầng địa ngục gặp Diêm Vương ăn gà luộc trên bàn thờ là vừa đẹp . Bốn tổ chức với 4 vị lãnh đạo tàn khốc chủ trì với uy lực lấn sang các châu lục khác ai biết đến đều mang vẻ khuất phục nhưng một số người ganh ghét lại không chịu còn đòi đương đầu với tổ chức

Lam Khải Trạch ngồi xuống trấn tĩnh lại thì Nhã Tịnh Thy bước vào phòng . Cô ta mặc bộ quần áo ngủ hở hang chiếc áo hai dây khoét sâu vùng ngực to ( =)) đi bơm silicon thôi chứ làm gì có tuổi ) cùng chiếc quần ren tiến tới bàn làm việc quàng tay định ngồi lên đùi anh thì ngay lập tức thụt lại cánh tay về ôm lấy sợ hãi không dám nhìn vào đôi mắt của Lam Khải Trạch lạnh lẽo thấu xương ập tới làm cô ta không dám ho he

" Nhã Tịnh Thy 6 năm trước xảy ra chuyện gì ? "



Nhã Tịnh Thy nghe câu hỏi đó liên mở to mắt ra nắm chặt bàn tay , cắn môi ngập ngừng

" Tra...Trạch anh hỏi vậy là có ý gì... năm năm đó chẳng phải chúng ta từ biệt nhau để anh qua Mỹ chữa trị sao "

Nhã Tịnh Thy ấp úng bứt rứt tay càng khiến Lam Khải Trạch ngờ vực nhưng anh không tiếp tục hỏi chỉ đứng dậy rời khỏi phòng làm việc trước khi bước hẳn ra cửa anh quay lại nói một câu khiến cô ta tức giận , cay cú và không thể nói thêm lời nào

" Nhã Tịnh Thy tôi cho cô một danh phận là thiếu phu nhân của Lam gia bởi vì bố mẹ nói cô từng cứu tôi nhưng cô và tôi chưa hề kết hôn nên đừng bao giờ nhúng tay vào việc và tư của tôi , nếu cô cố ý thì đừng trách tại sao tôi lại vô tình "

[ Cạch ]

" Quản gia gọi Trịnh Nam trong vòng 5 phút nữa có mặt "

Người quản gia cúi đầu kính trọng đóng cửa lại và đi cùng Lam Khải Trạch xuống nhà

Trong căn phòng làm việc , tâm tình của Nhã Tịnh Thy bắt đầu hỗn loạn bởi khi điều tra thì không có một chút mạnh mối nào về Bạch Lộ Khiết thậm chí tới ảnh hay nửa mặt cũng không .

Bởi Bạch Lộ Khiết trước đây chưa từng lộ mặt cho giới báo chí , cô rất cẩn trọng trong việc bị chụp ở mọi góc nhìn nên những bức thu được của Nhã Tịnh Thy chẳng kém Cố Bắc Thần và Lam Khải Trạch chỉ có khuôn mặt được che đi bằng lớp khẩu trang không thì là mặt nạ trong những bữa tiệc chưa từng ai có thể thấy qua mặt cô ngoại trừ những người trong Phong gia và Lâm gia .

Nhã Tịnh Thy đã cố dùng mọi cách để Bạch Lộ Khiết kia chết đi bằng cách rạch mặt và ép uống thuốc độc còn len lén bỏ thuốc suy giảm trí nhớ vào thức ăn của Lam Khải Trạch nhằm chắc chắn khiến anh không nhớ ra gì . Mọi việc đang diễn ra rất suôn sẻ thì bùn ! một Bạch Lộ Khiết khác lại xuất hiện , ban đầu cô ta chỉ ghét bởi cái tên nhưng sau khi nghe giọng nói của Bạch Lộ Khiết lại vô cùng giống Bạch Lộ Khiết trước đây ? Khiến cô ta nghi ngờ cuộc đời là Bạch Lộ Khiết do trùng tên hay Bạch Lộ Khiết chưa chết mà quay lại báo thù ?

" Tao sẽ vạch bộ mặt của mày ra cho dù mày có phải nó hay không đi chăng nữa "

[ Dinh thự Phong gia ]

[ Phòng của Bạch Lộ Khiết ]

" Chết đi ... tao sẽ giết mày "



" Bạch Lộ Khiết mày là đồ con rơi mà thôi "

" Sao lại có người em nào cướp hôn phu của chị mình chứ rồi còn hạ thuốc chị gái "

" Đúng thế thật uổng công Nhã gia đem về nuôi mà "

" Đồ bỏ đi , đồ bỏ đi "

" Không... không phải tôi .. tôi không làm vậy .."

" ***Tôi không cướp .. tôi không hạ thuốc "

" Xin hãy tin tôi ... tôi bị oan*** "

" A ... ha ~ ha "

Bạch Lộ Khiết hét lên một tiếng bật dậy từ cơn ác mộng vừa qua thở dốc , tát nhẹ vào má cho tỉnh rồi đảo mắt quanh căn phòng tay kia lau mồ hôi trên trán

" Thì ra là mơ sao ... "

Cô rời khỏi chiếc giường kingsize trắng , xỏ chiếc dép bông tới cạnh bàn rót một cốc trà vẫn còn hơi nóng cầm lên uống để định lại tinh thần . Không ngờ đã lâu vậy rồi mà đến giờ cô vẫn mơ lại những giấc mơ đó , lúc thì mơ bị bỏ đói lúc thì bị vu oan lần thì bị đánh đập . Chưa hết còn bị đối xử rất phân biệt , lúc này đứng tựa vào bàn cô tự hỏi nếu như ban đầu Nhã gia không ưa chuộng mình thì tại sao lại nhận cô về . Là do sau này lợi dụng vào những vấn đề có thể phát sinh ảnh hưởng tới họ ư ? Thật buồn nôn

" Thật đau đầu đã lâu rồi có vẻ đây là lần đầu sau khoảng 3 tháng mình mơ lại chúng "

Bạch Lộ Khiết đang ngắm nhìn những ngôi sao trên ánh đêm khuya , giữa hàng vạn ngôi sao chỉ duy nhất có một ngôi sao lập lòe ánh sáng yếu ớt khiến cô bật cười nản

" Thật giống tao hồi đó "

Đúng thật vậy lúc trước là cô yếu ớt vô dụng người người chà đạp còn giờ có tài có trí , ánh mắt nhìn vào khiến ai cũng phải khiếp sợ cái danh bí ẩn mà giới hắc đạo ngầm nghe tới đều phải tôn sùng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước