Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái
Chương 1: Nhân gian mờ mịt
“Tên họ?”
“Tạ Phỉ.”
“Tuổi tác?”
“18.”
“Chắc chắn muốn đến khách sạn chúng tôi xin việc?”
“Đúng.” Thiếu niên trắng trẻo trước quầy lễ tân có nụ cười rực rỡ, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.
Nhân viên làm việc mặt không cảm giác, nếu như chỉ nhìn dáng vẻ Scene(1) của hắn ta, có lẽ bạn sẽ nghi ngờ đây là nơi tuyển dụng cho “thầy Tony”(2), nhưng trên thực tế, nơi này là một khách sạn.
“Chờ, tôi đi gọi quản lý.” Scene một tay đút túi quần, thong dong đi về phía cửa sau. Lúc sắp đến cửa, hắn ta xoay người lại nhìn Tạ Phỉ một cái, ánh đèn mờ nhạt mơ hồ ánh lên nửa bên mặt hắn ta, hiện ra mấy phần âm u khó hiểu.
Đảo mắt, đại sảnh chỉ còn lại một mình Tạ Phỉ.
Nói là đại sảnh thật ra là đã dát vàng rồi đấy, trong phòng chỉ tổng cộng bảy tám mét vuông, cộng thêm mấy phòng trà nhỏ được thông ra phía nam bên phải cũng chỉ tầm mười mét vuông là cùng.
Chim sẻ đã nhỏ mà ngũ tạng lại còn thiếu nữa, cả đại sảnh trừ quầy lễ tân loang lổ nước sơn ra, cũng chỉ còn dưa lại mấy khung tranh treo trên tường – phần lớn đều là màu đen trắng, nhìn thoáng qua còn thấy người mặc trang phục tú hòa(3), áo mã quái dài(4), nổi bật trên nền tường ẩm ướt ố vàng, cực kì quỷ dị.
Sau đó lại nhìn sang bảng giá 499/đêm, Tạ Phỉ cảm giác thật đau mắt.
Nhưng cho dù điều kiện có kém đi nữa, Tạ Phỉ cũng chỉ có thể chịu đựng, trong túi hắn trống trơn, không tìm ra việc thì cũng chỉ có thể ngủ gầm cầu, hoặc nằm ngay đơ bên lề đường thôi.
Chờ tại chỗ một lát, Tạ Phỉ nghe thấy tiếng giày cao gót “cộp cộp”, theo tiếng ngày càng gần, một màu đỏ tươi đập vào trong mắt.
Người tới là một cô gái, tầm hai lăm hai sáu tuổi, cả người mặc đồ đỏ sẫm, ngũ quan rực rỡ chói mắt, hoàn toàn khác xa với hoàn cảnh đổ nát của khách sạn cũ kĩ.
Vẻ mặt cô vốn đã không kiên nhẫn, nhưng sau khi đến gần thì lại ngẩn người, ngay sau đó chuyển sóng mắt một cái, chưa nói đã cười.
“Tạ tiên sinh?”
Tạ Phỉ hơi khom người, lễ phép lại chân thành: “Chào cô.”
“Tôi là quản lý của khách sạn, họ Tương (湘).” Giọng nói của cô gái rất mềm mại uyển chuyển, ngọt nị gần giống như nũng nịu, “Tương trong tương tư (相) cộng thêm ba giọt nước(氵), cậu có thể chọn gọi tôi là A Tương, hoặc là… Tương Tương.”
“Chị Tương.” Tạ Phỉ chọn phương án C.
Quản lý Tương mỉm cười, chỉ phòng trà một bên, “Cậu Tạ, chúng ta qua bên kia nói.”
Sau khi hai người ngồi xuống, quản lý Tương mở nắp ấm trà ra nhìn một cái, quay đầu hô: “A Phúc, pha hai chén trà.”
“Ờ.” Scene vừa rồi không biết đã trở lại từ bao giờ, lười biếng đáp hai tiếng, hoàn toàn không có cảm giác tôn trọng với lãnh đạo.
Tạ Phỉ mịt mờ quan sát quản lý Tương, vẻ mặt đối phương vẫn như thường, cười khanh khách giới thiệu: “A Phúc là công nhân viên kỳ cựu của khách sạn, nếu như cậu thuận lợi nhậm chức, tương lai có cái gì không biết đều có thể hỏi hắn ta.”
Thấy Tạ Phỉ khôn khéo gật đầu, quản lý Tương lại hỏi vài thông tin về hắn, sau đó chuyển đề tài: “Khách sạn của chúng tôi thuộc tập toàn Đại Hoang, trước mắt tập đoàn vẫn đang thuộc giai đoạn phát triển, quy mô không lớn, công việc cũng khá là nhàn. Khách sạn bao ăn bao ở, thay ca ngày đêm, trừ ngày nghỉ lễ theo quy định còn có 12 ngày nghỉ một năm. Còn về tiền lương… Lương tháng trước thuế của cậu là tám ngàn, tiền thưởng theo quý và cuối năm tính riêng.”
Ánh mắt Tạ Phỉ sáng lên, ngay cả má lúm đồng tiền cũng sâu thêm chút.
Nụ cười của quản lý Tương càng tăng lên, “Cậu Tạ có thể chấp nhận được không?”
“Tôi có thể!”
Lúc này, A Phúc đã bưng trà tới, quản lý Tương đưa chén cho Tạ Phỉ: “Cậu còn gì muốn hỏi tôi không?”
Tạ Phỉ suy nghĩ một chút, hào phóng đặt câu hỏi: “Công ty có năm bảo hiểm một năm không?”
“Không có.” Quản lý Tương làm lơ thất vọng của thiếu niên, bình tĩnh thổi bọt trà, “Chúng tôi có sáu bảo hiểm một năm, có cả bảo hiểm thương mại nữa, nhưng sau khi nhận chức một tháng mới được mua.”
Tạ Phỉ đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, “Tôi không còn vấn đề gì nữa, cảm ơn chị Tương.”
“Vậy được, mang theo chứng minh thư chứ? Lát nữa đi kí hợp đồng thử việc với A Phúc.”
Tạ Phỉ khẽ run, “Tôi hợp cách sao?”
“Dĩ nhiên.” Quản lý Tương khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, nụ cười khá có thâm ý: “Tôi rất hài lòng về cậu.”
Một cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài có mười phút, tiếp đó quá trình kí hợp đồng cũng rất thuận lợi.
Tạ Phỉ cầm tấm thẻ cửa, nghe A Phúc nói: “Phòng của cậu còn chưa được dọn, trước tiên cứ ở phòng cho khách tầng hai, cửa phòng có tấm thẻ “cúc” ấy.”
“Được.”
“Tôi ở phòng trực tầng một, là gian bên trái cửa sau.” A Phúc chỉ phương hướng, “Hôm nay muộn quá rồi, mai tôi sẽ dẫn cậu đi thăm quan một vòng.”
Tạ Phỉ nói cảm ơn, thấy A Phúc không còn gì muốn nói nữa thì mới lên tầng.
Tầng hai tổng cộng có bốn gian phòng, chia ra đặt tên là “mai lan trúc cúc”, Tạ Phỉ tìm được căn phòng của mình, cà thẻ, đóng cửa.
Đèn sáng lên, Tạ Phỉ đứng ở cửa đánh giá bên trong phòng — trong phòng chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế, một cái TV, mấy cái mắc áo, mặt tường trắng xám còn lưu lại mấy dấu giày bẩn thỉu…
Nói tóm lại, hai chữ “đơn sơ” đủ để khái quát.
Một khách sạn trái phép chỗ nào cũng viết “không đáng tin cậy”, thật sự có phúc lợi đãi ngộ tốt như vậy sao?
“Chậc, có quỷ mới tin.” Tạ Phỉ ném cái túi cầm theo người một cái, giang thẳng tay chân nằm trên giường.
Dựa theo hiểu biết của hắn, công việc thanh nhàn = không có khách; quy mô không lớn = nhân viên chỉ có hai người là quản lý Tương và A Phúc; về phần thời gian nghỉ cùng tiền lương… trăng trong nước có đẹp không? Nhưng bạn sẽ vĩnh viễn không lấy được.
Mặc dù biết rõ là cái hố, hắn vẫn không thể không nhảy, không phải là có ý ở chùa – ít nhất “bao ăn bao ở” là không lừa người ta.
Tạ Phỉ thở ra một hơi, than thầm may mắn không đủ, số phận bấp bênh.
Nghĩ lại một tuần trước hắn vẫn còn là ông chủ của homestay có tiếng trên mạng, nhà có hơn mười phòng tùy tiện ở, ai ngờ xuyên qua một cái, lại lưu lạc đến mức phải đi ở chùa.
Không sai, Tạ Phỉ chuyển kiếp, còn là xuyên qua tiểu thuyết nữa.
Hắn vốn là cô nhi, thuở nhỏ được ông nội bà nội nhặt về nhà nuôi dưỡng, cả nhà dựa vào kinh doanh một căn homestay cũng không tệ lắm. Lúc hắn mười sáu tuổi, ông nội bà nội lần lượt qua đời, Tạ Phỉ lựa chọn thôi học về nhà chuyên tâm xử lý homestay.
Sáu ngày trước, hắn tình cờ thấy trong app có một quyển tiểu thuyết xa lạ, tò mò lật mấy chương, phát hiện pháo hôi trong sách lại trùng tên trùng họ cùng tuổi tác với hắn, thậm chí cùng là cô nhi. Nhưng pháo hôi lại không tốt số bằng hắn, từ nhỏ đã lớn lên ở viện mồ côi, cho đến khi có một đôi vợ chồng trung niên quần áo gọn gàng tìm tới cửa, tự xưng là cha mẹ ruột của pháo hôi, chỉ vì năm đó bệnh viện mắc lỗi, mới dẫn đến việc làm thất lạc pháo hôi mười mấy năm ở bên ngoài.
Chuyện đương nhiên là pháo hôi được đón về nhà, đảo mắt thăng cấp từ cô nhi lên thiếu gia nhà giàu, bắt đầu tác oai tác quái, điên cuồng nhằm vào đứa con nuôi tu hú chiếm tổ, khiến cha chán ghét vứt bỏ, mẹ không yêu thương, cuối cùng còn bị vật từ trên trời rớt xuống đập thành người thực vật.
Đọc đến đây, Tạ Phỉ trực tiếp xóa truyện, ai ngờ vừa tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường bệnh an dưỡng, một đám áo trắng còn vây quanh hắn hô lên “kì tích của y học.”
Sau khi tiếp thu một đoạn trí nhớ không thuộc về mình, Tạ Phỉ xác nhận hắn xuyên vào trong tiểu thuyết mới đọc tối hôm qua, trở thành pháo hôi xui xẻo đó.
Nghe bác sĩ thông báo tin hắn tỉnh cho người nhà, tâm trạng của Tạ Phỉ cũng không vui vẻ lắm, bởi vì hắn biết con nuôi không chỉ là nhân vật chính trong tiểu thuyết, mà còn là đứa con may mắn thức tỉnh huyết mạch Cẩm Lý(*), có được sức mạnh siêu nhiên mà khoa học không giải thích được.
(*) Cá chép vàng, thường tượng trưng cho sự may mắn.
Đắc tội người như vậy, hắn còn có đường sống sao?
Tạ Phỉ đã chuẩn bị xong phải chịu đựng kết quả xấu nhất rồi, nhưng đến khi hắn dần dần bình phục, cũng không thấy một người nhà họ Tạ nào cả.
Hắn giống như đã bị quên mất, hoặc là đã bị vứt bỏ rồi.
Tạ Phỉ lúc này hạ một quyết định — chạy.
Hắn mang theo chứng minh thư và tất cả tiền mặt trong ví, dựa vào kĩ thuật phản trinh sát học được trên mạng mà chạy trốn hơn hai ngàn cây số đến thành phố Nam Sơn.
Tạ Phỉ hỏi thăm được trong thành phố Nam Sơn có một đài truyền hình lớn, khách sạn homestay xung quanh mọc lên như rừng, đúng dịp hắn cần kiếm tiền kéo dài tính mạng, công việc thích hợp nhất với hắn dĩ nhiên là việc cũ. Vì vậy, hắn ngồi xe đến trấn Thiệu Dương, không nghĩ tới trên trấn không có chỗ nào cần thuê người, hắn lại đi thêm hai giờ nữa, mới phát hiện ra “khách sạn Đại Hoang” ở thôn Tịch Ninh cách đài truyền hình khá xa này.
Cho dù như thế nào, cuối cùng hắn cũng có chỗ nương thân, công việc có thể đổi lại sau, tạm thời đợi đi.
Tạ Phỉ xoay mình ngồi dậy, hoạt động bả vai đau nhức, lấy một bộ quần áo duy nhất từ trong ba lô ra, chuẩn bị tắm. Nhưng trong phòng không có phòng tắm, tìm khắp tầng hai cũng chỉ có phòng vệ sinh công cộng, hắn không thể làm gì khác hơn là ôm quần áo xuống tầng nhờ A Phúc giúp đỡ.
Trong đại sảnh không có người, Tạ Phỉ trực tiếp chuyển ra cửa sau. Sau cửa là đình viện, trong viện không có đèn, dưới ánh trăng loáng thoáng có thể thấy được đường nét cây cối um tùm, vươn cành khô ra khắp nơi giống như nanh vuốt sống trong đêm tối.
Hắn nhìn về phía bên trái, trong tầm mắt là một căn phòng nhỏ lẻ loi, cửa phòng nửa khép, có thể thấy ánh sáng hắt ra từ trong khe cửa, mơ hồ truyền đến tiếng nhạc.
Chờ đi đến gần, Tạ Phỉ rốt cuộc nghe rõ đó là tiếng hát cao vút điên cuồng của một cậu trai, hắn chỉ nghĩ đó là A Phúc, đang định gõ cửa, nhưng tay đưa ra một nửa rồi lại cứng lại.
Bên trong phòng, một con dơi cao nửa người đang treo ngược trên xà nhà, móng trước còn quắp một cái ipad.
Trong bóng đêm, màn hình ipad hắt ra ánh sáng màu xanh, chiếu lên một khuôn mặt đầy lông, cùng với cái tai nghe treo trên cổ nó.
“Rầm— “
Tạ Phỉ nhanh chóng khép cửa lại.
Gió đêm thổi tới, mang theo chút lạnh lẽo đầu thu, Tạ Phỉ đứng ở trước cửa một hồi, quyết định thử lại một lần nữa.
Ngay lúc hắn đang chuẩn bị mở cửa, chợt có một cánh tay nhô ra từ trong bóng tối, nhẹ nhàng khoác lên trên vai hắn.
Tạ Phỉ phản ứng cực lớn quay đầu lại, chỉ thấy quản lý Tương đứng ở sau lưng, đối phương cười hỏi: “Cậu ở chỗ này làm gì?”
“Tôi nhìn thấy một con dơi rất lớn…” Đang chơi ipad? Thu âm? Tạ Phỉ xoa xoa chóp mũi, bản thân còn cảm thấy buồn cười.
“Dơi?” Quản lý Tương cau mày, “Tại sao lại có dơi?”
“Đúng vậy, tại sao có thể có dơi được.” Đúng là nhân gian mờ mịt.
“Nhìn thấy ở chỗ nào?”
Tạ Phỉ chỉ hướng cửa phòng đóng chặt.
Quản lý Tương vặn mở nắm cửa, mở công tắc điện bên tường.
“Tách” một tiếng, ánh đèn trắng chiếu xuống, Tạ Phỉ theo bản năng híp mắt một cái, chỉ thấy trong phòng trừ đồ lặt vặt chất đống khắp nơi cùng với một cái giường sắt ra, không còn gì nữa.
“Không có.” Quản lý Tương vòng một vòng, dựa vào giường hỏi: “Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?”
“…Có thể là tôi quá mệt mỏi, sinh ra ảo giác.” Tạ Phỉ ngượng ngùng cười cười, lúc này hắn mới chú ý tới quản lý Tương chỉ mặc một bộ đồ ngủ mát mẻ bằng lụa, cổ áo rất thấp, cạp quần mới vừa qua mông.
Tạ Phỉ thu mắt, lui ra ngoài cửa.
“Cậu đến tìm A Phúc sao?” Lúc quản lý Tương đi ra thì tiện tay đóng cửa lại, tỉnh bơ đến gần Tạ Phỉ, “Chắc hắn ta đi vệ sinh rồi.”
“Đúng vậy, tôi muốn hỏi xem phòng tắm ở đâu.” Tạ Phỉ còn tưởng rằng sẽ lấy được câu trả lời từ trong miệng đối phương, nhưng đối phương lại không lên tiếng, ngược lại như có như không đụng vào cánh tay hắn.
Ánh đèn từ đại sảnh chiếu vào theo ánh mắt đôi môi quyến rũ đa tình của quản lý Tương, cùng với nốt ruồi đỏ như ẩn như hiện ở khóe mắt, “Tiểu Tạ à, tôi thấy hơi lạnh…”
“Tôi cũng lạnh.” Tạ Phỉ ăn không nói có gật đầu, giống như không phát hiện ra động tác của quản lý Tương, ân cần nói: “Chị Tương mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để bị lạnh, tôi đợi anh A Phúc thêm lát nữa.”
“…”
Quản lý Tương như thấy được khăn quàng đỏ bay phấp phới trước ngực Tạ Phỉ, cô đang định nói gì đó, Tạ Phỉ lại quay đầu bịt miệng, “Hắt xì, hắt xì—— “
Thấy hắn chớp lấy thời cơ vừa vặn mà hắt hơi hai cái, quản lý Tương bỗng chốc không phân biệt được người này có phải là cố ý hay không, cô nhếch mép, lại cười lên rất nhanh, “Vậy cậu nhanh đi tắm nước nóng đi. Đi dọc theo đường đá về phía trước, xuyên qua nơi này chính là vườn hoa, ngay chính giữa có một miệng giếng, đối diện giếng nước chính là phòng tắm công cộng.”
Tạ Phỉ ôm chặt quần áo, “Được, cảm ơn chị Tương.”
Chờ người biến mất một lúc, quản lý Tương trầm mặt xuống, một cước đá văng cửa gỗ sau lưng, “Cậu tự tìm cái chết sao, lại không đóng cửa!”
Trong phòng vốn không có một bóng người, giờ lại có thêm một người đàn ông, A Phúc “mất tích” đang cà lơ phất phơ gác chéo chân, trên chân còn xỏ một đôi dép nhựa xanh đỏ cọc cạch, “Không phải là tôi theo thói quen sao, quên mất có người mới tới.”
“Đầu óc của cậu đâu rồi? Mọc lông hết rồi hả?” Quản lý Tương tức giận đẩy hắn ta một cái, ngồi xuống giường, “Nếu dọa cậu ta chạy mất, cậu lấy cái gì đền tôi.”
A Phúc nhướng cao lông mày: “Cô để ý cậu ta thật hả?”
“Nói nhảm.” Quản lý Tương cầm bao thuốc lá trên gối, lấy một điếu ra châm, khép nửa mắt hít một cái, “Dáng vẻ cậu ta đẹp biết bao…”
A Phúc khinh thường “hừ” một tiếng, “Dáng dấp có tốt hơn nữa cô cũng không giữ được, trong quỹ chẳng còn bao nhiêu tiền, cô lấy cái gì mà cũng phát tiền lương mua bảo hiểm?”
“Xì ——” Quản lý Tương cắn thuốc lá cười, cô nhìn khói màu trắng xám bốc lên, tham lam trong mắt chợt lóe rồi biến mất: “Phát cái gì mà phát? Cực phẩm như cậu ta, chưa đến một tháng đã bị tôi hút khô rồi.”
Lúc này Tạ Phỉ còn không biết mình bị theo dõi, hắn đã vào vườn hoa.
Vườn hoa rất lớn, ba mặt hợp lại, phương tây, nam, bắc có một dãy phòng, dưới hành lang đặt mấy ngọn đèn điện, chiếu ra quang cảnh trong vườn.
Mùi hoa cỏ nhàn nhạt bay lơ lửng ở trong không khí, đột nhiên có một cơn gió lớn thổi tan hương thơm, hoa lá héo úa bay phất phơ giống như trận tuyết đầu mùa mới rơi xuống.
Một đám cánh hoa ôn nhu phất qua mắt Tạ Phỉ, cặp mắt kia đen thui như mực, không thấy ánh sáng, trống rỗng như bị hút mất linh hồn.
Tạ Phỉ đi từng bước từng bước về phía ngay chính giữa miệng giếng, bốn phía rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân.
Sau mấy bước, hắn dừng ở bên cạnh giếng, ngắm nhìn miệng giếng đen ngòm, từ từ cúi người…
“Phịch—”
Trong vườn truyền tới tiếng động lạ, Tạ Phỉ xoay mạnh người, một bóng trắng lướt nhanh qua tầm mắt.
“Ai?!”
Tạ Phỉ hô to một tiếng, chỉ thấy có một con chim màu trắng như tuyết đậu trên cành cây phía sau.
Hắn chậm chầm tỉnh táo lại, chợt nghĩ có phải dáng người con chim kia quá mập rồi không. Đáng tiếc cách xa quá, không nhìn rõ lắm.
Đến đây, Tạ Phỉ mới phát hiện mình đang đứng ngay cạnh miệng giếng, nhưng rõ ràng là hắn đi đến phòng tắm mà.
Một giọt mồ hôi lạnh tuột xuống theo mi tâm, Tạ Phỉ bóp khớp xương tay, dè dặt lui về phía sau. Hắn không nghĩ ra tại sao mình lại đến đây, cũng không có bất kì kí ức nào liên quan tới tất cả điều này, tựa như say rượu khiến trí nhớ đứt đoạn.
Tạ Phỉ nhìn chằm chằm quần áo tán loạn trên đất, chỉ cảm thấy khách sạn này quá quỷ dị — con dơi đeo tai nghe, nữ cấp trên mập mờ quấy rối, còn có giếng nước không thể nào giải thích nổi này…
Hắn cũng không coi con dơi kia là ảo giác, vừa rồi chỉ là thuận theo lời quản lý Tương thôi.
Tạ Phỉ cho tới bây giờ không cho là mình nhát gan, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là thanh niên năm tốt sống dưới lá cờ đỏ xã hội chủ nghĩa, đối mặt với thần bí học áp đảo khoa học, cũng khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nếu không, hắn cần gì phải chạy khỏi nơi an dưỡng chứ?
Nếu không… Hay là đi thôi?
Ngày mai sẽ từ chức!
Hắn còn muốn kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tranh thủ sống qua ba chương cơ mà!
(1) Scene: Để dễ hình dung, đây là phong cách gần giống như nhóm nhạc HKT của mình ngày xưa ý.
(2) Thầy Tony: thường cái tên này là để gọi mấy ông thợ cắt tóc không ra gì, có ý trào phúng rằng chỉ biết cắt ra những kiểu đầu như kiểu Scene mà còn làm màu lấy tên tiếng anh là Tony.
(3) Trang phục Tú Hòa: Trang phục cưới thời xưa
“Tạ Phỉ.”
“Tuổi tác?”
“18.”
“Chắc chắn muốn đến khách sạn chúng tôi xin việc?”
“Đúng.” Thiếu niên trắng trẻo trước quầy lễ tân có nụ cười rực rỡ, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.
Nhân viên làm việc mặt không cảm giác, nếu như chỉ nhìn dáng vẻ Scene(1) của hắn ta, có lẽ bạn sẽ nghi ngờ đây là nơi tuyển dụng cho “thầy Tony”(2), nhưng trên thực tế, nơi này là một khách sạn.
“Chờ, tôi đi gọi quản lý.” Scene một tay đút túi quần, thong dong đi về phía cửa sau. Lúc sắp đến cửa, hắn ta xoay người lại nhìn Tạ Phỉ một cái, ánh đèn mờ nhạt mơ hồ ánh lên nửa bên mặt hắn ta, hiện ra mấy phần âm u khó hiểu.
Đảo mắt, đại sảnh chỉ còn lại một mình Tạ Phỉ.
Nói là đại sảnh thật ra là đã dát vàng rồi đấy, trong phòng chỉ tổng cộng bảy tám mét vuông, cộng thêm mấy phòng trà nhỏ được thông ra phía nam bên phải cũng chỉ tầm mười mét vuông là cùng.
Chim sẻ đã nhỏ mà ngũ tạng lại còn thiếu nữa, cả đại sảnh trừ quầy lễ tân loang lổ nước sơn ra, cũng chỉ còn dưa lại mấy khung tranh treo trên tường – phần lớn đều là màu đen trắng, nhìn thoáng qua còn thấy người mặc trang phục tú hòa(3), áo mã quái dài(4), nổi bật trên nền tường ẩm ướt ố vàng, cực kì quỷ dị.
Sau đó lại nhìn sang bảng giá 499/đêm, Tạ Phỉ cảm giác thật đau mắt.
Nhưng cho dù điều kiện có kém đi nữa, Tạ Phỉ cũng chỉ có thể chịu đựng, trong túi hắn trống trơn, không tìm ra việc thì cũng chỉ có thể ngủ gầm cầu, hoặc nằm ngay đơ bên lề đường thôi.
Chờ tại chỗ một lát, Tạ Phỉ nghe thấy tiếng giày cao gót “cộp cộp”, theo tiếng ngày càng gần, một màu đỏ tươi đập vào trong mắt.
Người tới là một cô gái, tầm hai lăm hai sáu tuổi, cả người mặc đồ đỏ sẫm, ngũ quan rực rỡ chói mắt, hoàn toàn khác xa với hoàn cảnh đổ nát của khách sạn cũ kĩ.
Vẻ mặt cô vốn đã không kiên nhẫn, nhưng sau khi đến gần thì lại ngẩn người, ngay sau đó chuyển sóng mắt một cái, chưa nói đã cười.
“Tạ tiên sinh?”
Tạ Phỉ hơi khom người, lễ phép lại chân thành: “Chào cô.”
“Tôi là quản lý của khách sạn, họ Tương (湘).” Giọng nói của cô gái rất mềm mại uyển chuyển, ngọt nị gần giống như nũng nịu, “Tương trong tương tư (相) cộng thêm ba giọt nước(氵), cậu có thể chọn gọi tôi là A Tương, hoặc là… Tương Tương.”
“Chị Tương.” Tạ Phỉ chọn phương án C.
Quản lý Tương mỉm cười, chỉ phòng trà một bên, “Cậu Tạ, chúng ta qua bên kia nói.”
Sau khi hai người ngồi xuống, quản lý Tương mở nắp ấm trà ra nhìn một cái, quay đầu hô: “A Phúc, pha hai chén trà.”
“Ờ.” Scene vừa rồi không biết đã trở lại từ bao giờ, lười biếng đáp hai tiếng, hoàn toàn không có cảm giác tôn trọng với lãnh đạo.
Tạ Phỉ mịt mờ quan sát quản lý Tương, vẻ mặt đối phương vẫn như thường, cười khanh khách giới thiệu: “A Phúc là công nhân viên kỳ cựu của khách sạn, nếu như cậu thuận lợi nhậm chức, tương lai có cái gì không biết đều có thể hỏi hắn ta.”
Thấy Tạ Phỉ khôn khéo gật đầu, quản lý Tương lại hỏi vài thông tin về hắn, sau đó chuyển đề tài: “Khách sạn của chúng tôi thuộc tập toàn Đại Hoang, trước mắt tập đoàn vẫn đang thuộc giai đoạn phát triển, quy mô không lớn, công việc cũng khá là nhàn. Khách sạn bao ăn bao ở, thay ca ngày đêm, trừ ngày nghỉ lễ theo quy định còn có 12 ngày nghỉ một năm. Còn về tiền lương… Lương tháng trước thuế của cậu là tám ngàn, tiền thưởng theo quý và cuối năm tính riêng.”
Ánh mắt Tạ Phỉ sáng lên, ngay cả má lúm đồng tiền cũng sâu thêm chút.
Nụ cười của quản lý Tương càng tăng lên, “Cậu Tạ có thể chấp nhận được không?”
“Tôi có thể!”
Lúc này, A Phúc đã bưng trà tới, quản lý Tương đưa chén cho Tạ Phỉ: “Cậu còn gì muốn hỏi tôi không?”
Tạ Phỉ suy nghĩ một chút, hào phóng đặt câu hỏi: “Công ty có năm bảo hiểm một năm không?”
“Không có.” Quản lý Tương làm lơ thất vọng của thiếu niên, bình tĩnh thổi bọt trà, “Chúng tôi có sáu bảo hiểm một năm, có cả bảo hiểm thương mại nữa, nhưng sau khi nhận chức một tháng mới được mua.”
Tạ Phỉ đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, “Tôi không còn vấn đề gì nữa, cảm ơn chị Tương.”
“Vậy được, mang theo chứng minh thư chứ? Lát nữa đi kí hợp đồng thử việc với A Phúc.”
Tạ Phỉ khẽ run, “Tôi hợp cách sao?”
“Dĩ nhiên.” Quản lý Tương khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, nụ cười khá có thâm ý: “Tôi rất hài lòng về cậu.”
Một cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài có mười phút, tiếp đó quá trình kí hợp đồng cũng rất thuận lợi.
Tạ Phỉ cầm tấm thẻ cửa, nghe A Phúc nói: “Phòng của cậu còn chưa được dọn, trước tiên cứ ở phòng cho khách tầng hai, cửa phòng có tấm thẻ “cúc” ấy.”
“Được.”
“Tôi ở phòng trực tầng một, là gian bên trái cửa sau.” A Phúc chỉ phương hướng, “Hôm nay muộn quá rồi, mai tôi sẽ dẫn cậu đi thăm quan một vòng.”
Tạ Phỉ nói cảm ơn, thấy A Phúc không còn gì muốn nói nữa thì mới lên tầng.
Tầng hai tổng cộng có bốn gian phòng, chia ra đặt tên là “mai lan trúc cúc”, Tạ Phỉ tìm được căn phòng của mình, cà thẻ, đóng cửa.
Đèn sáng lên, Tạ Phỉ đứng ở cửa đánh giá bên trong phòng — trong phòng chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế, một cái TV, mấy cái mắc áo, mặt tường trắng xám còn lưu lại mấy dấu giày bẩn thỉu…
Nói tóm lại, hai chữ “đơn sơ” đủ để khái quát.
Một khách sạn trái phép chỗ nào cũng viết “không đáng tin cậy”, thật sự có phúc lợi đãi ngộ tốt như vậy sao?
“Chậc, có quỷ mới tin.” Tạ Phỉ ném cái túi cầm theo người một cái, giang thẳng tay chân nằm trên giường.
Dựa theo hiểu biết của hắn, công việc thanh nhàn = không có khách; quy mô không lớn = nhân viên chỉ có hai người là quản lý Tương và A Phúc; về phần thời gian nghỉ cùng tiền lương… trăng trong nước có đẹp không? Nhưng bạn sẽ vĩnh viễn không lấy được.
Mặc dù biết rõ là cái hố, hắn vẫn không thể không nhảy, không phải là có ý ở chùa – ít nhất “bao ăn bao ở” là không lừa người ta.
Tạ Phỉ thở ra một hơi, than thầm may mắn không đủ, số phận bấp bênh.
Nghĩ lại một tuần trước hắn vẫn còn là ông chủ của homestay có tiếng trên mạng, nhà có hơn mười phòng tùy tiện ở, ai ngờ xuyên qua một cái, lại lưu lạc đến mức phải đi ở chùa.
Không sai, Tạ Phỉ chuyển kiếp, còn là xuyên qua tiểu thuyết nữa.
Hắn vốn là cô nhi, thuở nhỏ được ông nội bà nội nhặt về nhà nuôi dưỡng, cả nhà dựa vào kinh doanh một căn homestay cũng không tệ lắm. Lúc hắn mười sáu tuổi, ông nội bà nội lần lượt qua đời, Tạ Phỉ lựa chọn thôi học về nhà chuyên tâm xử lý homestay.
Sáu ngày trước, hắn tình cờ thấy trong app có một quyển tiểu thuyết xa lạ, tò mò lật mấy chương, phát hiện pháo hôi trong sách lại trùng tên trùng họ cùng tuổi tác với hắn, thậm chí cùng là cô nhi. Nhưng pháo hôi lại không tốt số bằng hắn, từ nhỏ đã lớn lên ở viện mồ côi, cho đến khi có một đôi vợ chồng trung niên quần áo gọn gàng tìm tới cửa, tự xưng là cha mẹ ruột của pháo hôi, chỉ vì năm đó bệnh viện mắc lỗi, mới dẫn đến việc làm thất lạc pháo hôi mười mấy năm ở bên ngoài.
Chuyện đương nhiên là pháo hôi được đón về nhà, đảo mắt thăng cấp từ cô nhi lên thiếu gia nhà giàu, bắt đầu tác oai tác quái, điên cuồng nhằm vào đứa con nuôi tu hú chiếm tổ, khiến cha chán ghét vứt bỏ, mẹ không yêu thương, cuối cùng còn bị vật từ trên trời rớt xuống đập thành người thực vật.
Đọc đến đây, Tạ Phỉ trực tiếp xóa truyện, ai ngờ vừa tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường bệnh an dưỡng, một đám áo trắng còn vây quanh hắn hô lên “kì tích của y học.”
Sau khi tiếp thu một đoạn trí nhớ không thuộc về mình, Tạ Phỉ xác nhận hắn xuyên vào trong tiểu thuyết mới đọc tối hôm qua, trở thành pháo hôi xui xẻo đó.
Nghe bác sĩ thông báo tin hắn tỉnh cho người nhà, tâm trạng của Tạ Phỉ cũng không vui vẻ lắm, bởi vì hắn biết con nuôi không chỉ là nhân vật chính trong tiểu thuyết, mà còn là đứa con may mắn thức tỉnh huyết mạch Cẩm Lý(*), có được sức mạnh siêu nhiên mà khoa học không giải thích được.
(*) Cá chép vàng, thường tượng trưng cho sự may mắn.
Đắc tội người như vậy, hắn còn có đường sống sao?
Tạ Phỉ đã chuẩn bị xong phải chịu đựng kết quả xấu nhất rồi, nhưng đến khi hắn dần dần bình phục, cũng không thấy một người nhà họ Tạ nào cả.
Hắn giống như đã bị quên mất, hoặc là đã bị vứt bỏ rồi.
Tạ Phỉ lúc này hạ một quyết định — chạy.
Hắn mang theo chứng minh thư và tất cả tiền mặt trong ví, dựa vào kĩ thuật phản trinh sát học được trên mạng mà chạy trốn hơn hai ngàn cây số đến thành phố Nam Sơn.
Tạ Phỉ hỏi thăm được trong thành phố Nam Sơn có một đài truyền hình lớn, khách sạn homestay xung quanh mọc lên như rừng, đúng dịp hắn cần kiếm tiền kéo dài tính mạng, công việc thích hợp nhất với hắn dĩ nhiên là việc cũ. Vì vậy, hắn ngồi xe đến trấn Thiệu Dương, không nghĩ tới trên trấn không có chỗ nào cần thuê người, hắn lại đi thêm hai giờ nữa, mới phát hiện ra “khách sạn Đại Hoang” ở thôn Tịch Ninh cách đài truyền hình khá xa này.
Cho dù như thế nào, cuối cùng hắn cũng có chỗ nương thân, công việc có thể đổi lại sau, tạm thời đợi đi.
Tạ Phỉ xoay mình ngồi dậy, hoạt động bả vai đau nhức, lấy một bộ quần áo duy nhất từ trong ba lô ra, chuẩn bị tắm. Nhưng trong phòng không có phòng tắm, tìm khắp tầng hai cũng chỉ có phòng vệ sinh công cộng, hắn không thể làm gì khác hơn là ôm quần áo xuống tầng nhờ A Phúc giúp đỡ.
Trong đại sảnh không có người, Tạ Phỉ trực tiếp chuyển ra cửa sau. Sau cửa là đình viện, trong viện không có đèn, dưới ánh trăng loáng thoáng có thể thấy được đường nét cây cối um tùm, vươn cành khô ra khắp nơi giống như nanh vuốt sống trong đêm tối.
Hắn nhìn về phía bên trái, trong tầm mắt là một căn phòng nhỏ lẻ loi, cửa phòng nửa khép, có thể thấy ánh sáng hắt ra từ trong khe cửa, mơ hồ truyền đến tiếng nhạc.
Chờ đi đến gần, Tạ Phỉ rốt cuộc nghe rõ đó là tiếng hát cao vút điên cuồng của một cậu trai, hắn chỉ nghĩ đó là A Phúc, đang định gõ cửa, nhưng tay đưa ra một nửa rồi lại cứng lại.
Bên trong phòng, một con dơi cao nửa người đang treo ngược trên xà nhà, móng trước còn quắp một cái ipad.
Trong bóng đêm, màn hình ipad hắt ra ánh sáng màu xanh, chiếu lên một khuôn mặt đầy lông, cùng với cái tai nghe treo trên cổ nó.
“Rầm— “
Tạ Phỉ nhanh chóng khép cửa lại.
Gió đêm thổi tới, mang theo chút lạnh lẽo đầu thu, Tạ Phỉ đứng ở trước cửa một hồi, quyết định thử lại một lần nữa.
Ngay lúc hắn đang chuẩn bị mở cửa, chợt có một cánh tay nhô ra từ trong bóng tối, nhẹ nhàng khoác lên trên vai hắn.
Tạ Phỉ phản ứng cực lớn quay đầu lại, chỉ thấy quản lý Tương đứng ở sau lưng, đối phương cười hỏi: “Cậu ở chỗ này làm gì?”
“Tôi nhìn thấy một con dơi rất lớn…” Đang chơi ipad? Thu âm? Tạ Phỉ xoa xoa chóp mũi, bản thân còn cảm thấy buồn cười.
“Dơi?” Quản lý Tương cau mày, “Tại sao lại có dơi?”
“Đúng vậy, tại sao có thể có dơi được.” Đúng là nhân gian mờ mịt.
“Nhìn thấy ở chỗ nào?”
Tạ Phỉ chỉ hướng cửa phòng đóng chặt.
Quản lý Tương vặn mở nắm cửa, mở công tắc điện bên tường.
“Tách” một tiếng, ánh đèn trắng chiếu xuống, Tạ Phỉ theo bản năng híp mắt một cái, chỉ thấy trong phòng trừ đồ lặt vặt chất đống khắp nơi cùng với một cái giường sắt ra, không còn gì nữa.
“Không có.” Quản lý Tương vòng một vòng, dựa vào giường hỏi: “Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?”
“…Có thể là tôi quá mệt mỏi, sinh ra ảo giác.” Tạ Phỉ ngượng ngùng cười cười, lúc này hắn mới chú ý tới quản lý Tương chỉ mặc một bộ đồ ngủ mát mẻ bằng lụa, cổ áo rất thấp, cạp quần mới vừa qua mông.
Tạ Phỉ thu mắt, lui ra ngoài cửa.
“Cậu đến tìm A Phúc sao?” Lúc quản lý Tương đi ra thì tiện tay đóng cửa lại, tỉnh bơ đến gần Tạ Phỉ, “Chắc hắn ta đi vệ sinh rồi.”
“Đúng vậy, tôi muốn hỏi xem phòng tắm ở đâu.” Tạ Phỉ còn tưởng rằng sẽ lấy được câu trả lời từ trong miệng đối phương, nhưng đối phương lại không lên tiếng, ngược lại như có như không đụng vào cánh tay hắn.
Ánh đèn từ đại sảnh chiếu vào theo ánh mắt đôi môi quyến rũ đa tình của quản lý Tương, cùng với nốt ruồi đỏ như ẩn như hiện ở khóe mắt, “Tiểu Tạ à, tôi thấy hơi lạnh…”
“Tôi cũng lạnh.” Tạ Phỉ ăn không nói có gật đầu, giống như không phát hiện ra động tác của quản lý Tương, ân cần nói: “Chị Tương mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để bị lạnh, tôi đợi anh A Phúc thêm lát nữa.”
“…”
Quản lý Tương như thấy được khăn quàng đỏ bay phấp phới trước ngực Tạ Phỉ, cô đang định nói gì đó, Tạ Phỉ lại quay đầu bịt miệng, “Hắt xì, hắt xì—— “
Thấy hắn chớp lấy thời cơ vừa vặn mà hắt hơi hai cái, quản lý Tương bỗng chốc không phân biệt được người này có phải là cố ý hay không, cô nhếch mép, lại cười lên rất nhanh, “Vậy cậu nhanh đi tắm nước nóng đi. Đi dọc theo đường đá về phía trước, xuyên qua nơi này chính là vườn hoa, ngay chính giữa có một miệng giếng, đối diện giếng nước chính là phòng tắm công cộng.”
Tạ Phỉ ôm chặt quần áo, “Được, cảm ơn chị Tương.”
Chờ người biến mất một lúc, quản lý Tương trầm mặt xuống, một cước đá văng cửa gỗ sau lưng, “Cậu tự tìm cái chết sao, lại không đóng cửa!”
Trong phòng vốn không có một bóng người, giờ lại có thêm một người đàn ông, A Phúc “mất tích” đang cà lơ phất phơ gác chéo chân, trên chân còn xỏ một đôi dép nhựa xanh đỏ cọc cạch, “Không phải là tôi theo thói quen sao, quên mất có người mới tới.”
“Đầu óc của cậu đâu rồi? Mọc lông hết rồi hả?” Quản lý Tương tức giận đẩy hắn ta một cái, ngồi xuống giường, “Nếu dọa cậu ta chạy mất, cậu lấy cái gì đền tôi.”
A Phúc nhướng cao lông mày: “Cô để ý cậu ta thật hả?”
“Nói nhảm.” Quản lý Tương cầm bao thuốc lá trên gối, lấy một điếu ra châm, khép nửa mắt hít một cái, “Dáng vẻ cậu ta đẹp biết bao…”
A Phúc khinh thường “hừ” một tiếng, “Dáng dấp có tốt hơn nữa cô cũng không giữ được, trong quỹ chẳng còn bao nhiêu tiền, cô lấy cái gì mà cũng phát tiền lương mua bảo hiểm?”
“Xì ——” Quản lý Tương cắn thuốc lá cười, cô nhìn khói màu trắng xám bốc lên, tham lam trong mắt chợt lóe rồi biến mất: “Phát cái gì mà phát? Cực phẩm như cậu ta, chưa đến một tháng đã bị tôi hút khô rồi.”
Lúc này Tạ Phỉ còn không biết mình bị theo dõi, hắn đã vào vườn hoa.
Vườn hoa rất lớn, ba mặt hợp lại, phương tây, nam, bắc có một dãy phòng, dưới hành lang đặt mấy ngọn đèn điện, chiếu ra quang cảnh trong vườn.
Mùi hoa cỏ nhàn nhạt bay lơ lửng ở trong không khí, đột nhiên có một cơn gió lớn thổi tan hương thơm, hoa lá héo úa bay phất phơ giống như trận tuyết đầu mùa mới rơi xuống.
Một đám cánh hoa ôn nhu phất qua mắt Tạ Phỉ, cặp mắt kia đen thui như mực, không thấy ánh sáng, trống rỗng như bị hút mất linh hồn.
Tạ Phỉ đi từng bước từng bước về phía ngay chính giữa miệng giếng, bốn phía rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân.
Sau mấy bước, hắn dừng ở bên cạnh giếng, ngắm nhìn miệng giếng đen ngòm, từ từ cúi người…
“Phịch—”
Trong vườn truyền tới tiếng động lạ, Tạ Phỉ xoay mạnh người, một bóng trắng lướt nhanh qua tầm mắt.
“Ai?!”
Tạ Phỉ hô to một tiếng, chỉ thấy có một con chim màu trắng như tuyết đậu trên cành cây phía sau.
Hắn chậm chầm tỉnh táo lại, chợt nghĩ có phải dáng người con chim kia quá mập rồi không. Đáng tiếc cách xa quá, không nhìn rõ lắm.
Đến đây, Tạ Phỉ mới phát hiện mình đang đứng ngay cạnh miệng giếng, nhưng rõ ràng là hắn đi đến phòng tắm mà.
Một giọt mồ hôi lạnh tuột xuống theo mi tâm, Tạ Phỉ bóp khớp xương tay, dè dặt lui về phía sau. Hắn không nghĩ ra tại sao mình lại đến đây, cũng không có bất kì kí ức nào liên quan tới tất cả điều này, tựa như say rượu khiến trí nhớ đứt đoạn.
Tạ Phỉ nhìn chằm chằm quần áo tán loạn trên đất, chỉ cảm thấy khách sạn này quá quỷ dị — con dơi đeo tai nghe, nữ cấp trên mập mờ quấy rối, còn có giếng nước không thể nào giải thích nổi này…
Hắn cũng không coi con dơi kia là ảo giác, vừa rồi chỉ là thuận theo lời quản lý Tương thôi.
Tạ Phỉ cho tới bây giờ không cho là mình nhát gan, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là thanh niên năm tốt sống dưới lá cờ đỏ xã hội chủ nghĩa, đối mặt với thần bí học áp đảo khoa học, cũng khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nếu không, hắn cần gì phải chạy khỏi nơi an dưỡng chứ?
Nếu không… Hay là đi thôi?
Ngày mai sẽ từ chức!
Hắn còn muốn kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tranh thủ sống qua ba chương cơ mà!
(1) Scene: Để dễ hình dung, đây là phong cách gần giống như nhóm nhạc HKT của mình ngày xưa ý.
(2) Thầy Tony: thường cái tên này là để gọi mấy ông thợ cắt tóc không ra gì, có ý trào phúng rằng chỉ biết cắt ra những kiểu đầu như kiểu Scene mà còn làm màu lấy tên tiếng anh là Tony.
(3) Trang phục Tú Hòa: Trang phục cưới thời xưa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất