Chương 47: Hòa giải
Tạ Hoài Chu và Tạ Kha rời đi trước bình minh.
Khi Cố Cẩn Diệc thức dậy vào ngày hôm sau, cửa hàng hoa đối diện vẫn yên tĩnh như mọi buổi sáng.
Cửa hàng cắm đầy hoa tươi xinh đẹp. Sau cửa sổ hé mở không có một bóng người. Cô chủ beta có khuôn mặt tròn dễ thương đang tỉa lá cắt hoa trước cửa. Cửa hàng đang bật một bài nhạc êm dịu.
Mọi thứ vẫn như một ngày bình thường.
Không ai biết trong cửa hàng hoa đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Khi Cố Cẩn Diệc bước xuống cầu thang, anh nhìn cửa hàng hoa từ cửa sổ vài lần như bản năng.
Nhưng đằng sau khung cửa sổ khép hờ, chẳng có gì ngoài những dây leo xanh mướt nhô ra từ khung cửa sổ màu trắng.
Cố Cẩn Diệc thu lại ánh mắt, đi xuống lầu, tự pha cho mình một cốc cà phê.
Trong ánh nắng sớm mai, vết đỏ nơi khóe mắt Cố Cẩn Diệc đặc biệt rõ ràng. Tuy đã rửa sạch nhưng có thể nhìn thấy mí mắt cũng hơi sưng lên.
Trong mùi cà phê nồng đậm, Cố Cẩn Diệc ngồi trên ghế cao, vẻ mặt có chút xuất thần.
Đêm qua anh mơ thấy Tạ Hoài Chu.
Đây là lần đầu tiên anh mơ thấy Tạ Hoài Chu một cách rõ ràng như vậy sau khi đến Roselle.
Nhưng nó không phải là một giấc mơ tốt đẹp, mà là một ác mộng.
Cố Cẩn Diệc mơ thấy sáu tháng Tạ Hoài Chu bị cha ruột giam cầm.
Rõ ràng anh không có hiện trường, nhưng trong giấc mơ đêm qua, anh mơ thấy một căn phòng bốn phía trắng xóa. Căn phòng rất trống trải, chỉ có một chiếc bàn mổ lạnh lẽo.
Tạ Hoài Chu bị trói trên bàn mổ, đôi mắt trống rỗng như pha lê, không cảm xúc đang mở to.
Tạ Hoài Chu bị tiêm thuốc làm cho yếu cơ. Trên người còn có vết thương phẫu thuật chưa lành, máu me bê bết, giống như dã thú bị rút nanh, chỉ có thể bị giết thịt.
Nhưng Cố Cẩn Diệc chỉ có thể quan sát tất cả những chuyện này quay một lớp thủy tinh dày.
Anh không có vũ khí, không thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể nhìn Tạ Hoài Chu bị đẩy ra khỏi phòng và biến mất trước mắt mình.
Căn phòng trở nên trống trơn, không có gì ngoài chiếc bàn phẫu thuật.
Xung quanh là một màu trắng chói lọi. Tiếng khóc thảm thiết của Cố Cẩn Diệc vang vọng nhưng chỉ có anh mới có thể nghe thấy.
Ngay lúc đó, Cố Cẩn Diệc không thể phân biệt được là mơ hay thực. Sau khi tỉnh dậy, anh thấy mình vẫn còn đang trong phòng ngủ. Trời vẫn còn sớm, chiếc giường sộc sệch, trong phòng còn sót lại hương thơm của cây cỏ.
Anh đưa tay lên sờ, phát hiện cả mặt mình và gối nằm đều đã ướt đẫm.
Giấc mơ này đã trôi qua một giờ, Cố Cẩn Diệc vẫn ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ uống cà phê, nhưng nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh lại.
Có lẽ giấc mơ này quá chân thật cho nên phản ứng của Cố Cẩn Diệc sau khi tỉnh dậy là cầm quang não muốn gọi cho Tạ Hoài Chu.
Nhưng ngay khi cầm quang não lên, anh lại nhận được một tin nhắn của hắn.
Một dòng chữ rất ngắn, nói với anh, "Chào buổi sáng."
Cố Cẩn Diệc lại giật mình bỏ tay xuống.
Tất nhiên anh biết Tạ Hoài Chu lúc này đã an toàn.
Tạ Duẫn Thành đã được Tạ Hoài Chu đưa vào bệnh viện tâm thần cách đây khá lâu, không còn ai có thể đe dọa được hắn nữa.
Nhưng Cố Cẩn Diệc lại không tự giác mà nhớ tới, Tạ Hoài Chu không phải là một người khỏe mạnh đúng nghĩa.
Tạ Hoài Chu bị thiếu hụt tin tức tố.
Cuộc gặp gỡ của anh và hắn là dựa trên căn bệnh này.
Lợi thế giao dịch của anh và hắn chính là tin tức tố có chức năng trấn an của Cố Cẩn Diệc.
Nhưng bây giờ anh không bên Tạ Hoài Chu nữa.
Cho dù Cố Cẩn Diệc có để lại tin tức tố chiết xuất thì nó cũng chỉ có thể kìm hãm và làm chậm lại chứ không thể chữa khỏi được.
Khi còn ở Tạ gia, bác sĩ từng nói vòng vo với anh rằng nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn chứng thiếu hụt tin tức tố của Tạ Hoài Chu, tốt hơn hết là anh nên cùng với Tạ Hoài Chu hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn.
Nhưng giữa anh và Tạ Hoài Chu, từ đầu đến cuối chỉ có một vết đánh dấu tạm thời vội vàng mà thôi.
Cố Cẩn Diệc vô thức sờ sờ gáy. Làn da nơi đó đã mịn như ngọc, không chút dấu vết nào.
Mấy tháng nay ở Roselle, anh đều không muốn nhớ tới Tạ Hoài Chu.
Nhưng cơn ác mộng đêm qua khiến Cố Cẩn Diệc nhớ lại rằng sự ra đi của mình có thể làm bệnh tình của Tạ Hoài Chu thêm trầm trọng.
Cố Cẩn Diệc chậm rãi uống cà phê, chớp chớp lông mi.
Rõ ràng đang là mùa hè, uống cà phê nóng nhưng tay chân anh lại lạnh ngắt.
Cố Cẩn Diệc biết rõ sự thiếu hụt tin tức tố không gây chết người.
Nhưng bản án này sẽ theo alpha bệnh tật suốt đời, thậm chí alpha ý chí yếu kém có thể chọn cách tự tử để kết thúc tất cả.
Cố Cẩn Diệc chưa tận mắt nhìn thấy kỳ mẫn cảm của Tạ Hoài Chu, nhưng dựa vào dự liệu của những bệnh án trong quá khứ, anh cũng có thể đoán được một chút.
Cố Cẩn Diệc ngồi ở bàn tròn một lúc. Bóng dáng anh như đóng đinh trên tường, như cánh chim rơi trong nắng sớm.
Anh nghĩ, không biết căn bệnh của Tạ Hoài Chu đang thật sự hành hạ ai?
Trong đầu Cố Cẩn Diệc vẫn không khỏi nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Anh biết giấc mơ là giả, Tạ Hoài Chu lúc này cũng đã lên làm gia chủ, không cần anh thương hại.
Nhưng Cố Cẩn Diệc cũng nhớ rõ trong giấc mơ, thời điểm Tạ Hoài Chu bị đẩy đi, anh đã nguyện ý đánh đổi tất cả mọi thứ để đổi lấy sự an toàn của hắn.
Cố Cẩn Diệc uống hết cốc cà phê đã nguội, rửa ly, lau bếp rồi ra ngoài đón Sở Tiêu Niên.
Trông anh vẫn như thường lệ, đến công viên giải trí với Sở Tiêu Niên như bình thường, có vài cuộc hẹn ăn tối với Khúc Khê.
Nhưng một tuần sau, không nói với ai, Cố Cẩn Diệc lại đến Shirakawa, một mình đi ngắm Thác Vàng.
Vì đang là mùa khô nên Thác Vàng hầu như không có người. Trên tàu cũng có ít khách du lịch. Cố Cẩn Diệc ngồi một mình trong tòa tàu, lặng im nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Thác Vàng mùa khô không đẹp, chỉ có nhưng vách đá dựng đứng hoang vắng như một thế giới khác.
Cố Cẩn Diệc dựa trán vào cửa kính, nhớ lại lần trước Tạ Hoài Chu ngồi đối diện mình.
Anh hỏi Tạ Hoài Chu có phải thích mình hay không.
Cố Cẩn Diệc chưa bao giờ là một người tự mình đa tình. Nếu không phải Tạ Hoài Chu toát ra cảm giác thích làm anh kinh hãi, Cố Cẩn Diệc căn bản sẽ không hỏi vấn đề như vậy.
Mà Tạ Hoài Chu nhẹ giọng phản bác.
"Tôi không thích em. Tôi yêu em."
Cố Cẩn Diệc nhớ tới những lời này, môi chợt khẽ cong lên.
Khi anh bị bỏ rơi ở viện điều dưỡng, chờ đợi Phó Trầm trong vô vọng, anh đã từng vô số lần trằn trọc mà tự hỏi, liệu Phó Trầm có từng yêu anh hay không?
Khi nằm trên bàn phẫu thuật, Cố Cẩn Diệc vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi này.
Khi kết hôn với Sở Mịch Vân, anh đã tìm ra câu trả lời cho mình.
Cố Cẩn Diệc nghĩ, Phó Trầm có lẽ chưa bao giờ yêu anh.
Tình yêu của hắn chỉ là lừa dối nên anh mới dễ dàng bị bỏ rơi như thế.
Một hồi chờ đợi của anh, nói trắng ra, chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Nhưng ai có thể ngờ rằng nhiều năm sau, anh và Tạ Hoài Chu lại ngồi trước Thác Vàng, trong toa tàu chỉ có hai người bọn họ.
Anh sẽ nhận được câu "Tôi yêu em" một lần nữa.
Câu hỏi này đã làm Cố Cẩn Diệc trăn trở trong sáu năm, mà cuối cùng đã có câu trả lời.
Đáp án là sự thiếu hụt tin tức tố của Tạ Hoài Chu.
Chứng thiếu hụt tin tức tố hay còn gọi là "Chứng mất bạn đời". Người bệnh hầu như luôn là alpha mất đi bạn lữ của mình. Vì không thể chấp nhận được sự thật rằng mình đã mất đi người quan trọng nhất từ tận đáy lòng nên mới mắc phải căn bệnh này.
Trong viện điều dưỡng năm đó, tuy rằng mức độ tin tức tố của Tạ Hoài Chu được che giấu nhưng vẫn luôn ổn định. Hai người bọn họ cũng chưa đến bước đánh dấu hoàn toàn.
Nhưng chia tay sáu năm sau, Tạ Hoài Chu mắc chứng "thiếu hụt tin tức tố".
Thuốc vô hiệu, cứu hắn chỉ có thể là tin tức tố của Cố Cẩn Diệc.
Vì vậy, anh biết rằng Tạ Hoài Chu không nói dối.
Trong sáu năm này, Tạ Hoài Chu thật sự yêu anh.
Có thể đây không phải là tình yêu nhẹ nhàng và đẹp đẽ như trong tưởng tượng của anh, nhưng đó lại là tất cả những gì mà Tạ Hoài Chu có thể cho.
Cố Cẩn Diệc khẽ nhắm mắt lại.
Anh không biết năm đó trước khi lên bàn phẫu thuật, bản thân biết câu trả lời này thì có yên tâm hơn không.
Nhưng vào lúc này, Cố Cẩn Diệc giải hòa với bản thân mình.
Anh nhận thua.
Không phải thua bởi Tạ Hoài Chu, mà là thua chính mình.
Anh không muốn Tạ Hoài Chu chờ đợi trong vô vọng.
Tạ Hoài Chu từng đối xử rất tệ với anh, cho anh những ký ức bất kham tuyệt vọng nhất.
Nhưng Cố Cẩn Diệc từ trước đến nay đều là người không có tiền đồ.
Cố Cẩn Diệc luyến tiếc, không nỡ làm Tạ Hoài Chu cũng phải thống khổ như bản thân anh.
Khi Cố Cẩn Diệc thức dậy vào ngày hôm sau, cửa hàng hoa đối diện vẫn yên tĩnh như mọi buổi sáng.
Cửa hàng cắm đầy hoa tươi xinh đẹp. Sau cửa sổ hé mở không có một bóng người. Cô chủ beta có khuôn mặt tròn dễ thương đang tỉa lá cắt hoa trước cửa. Cửa hàng đang bật một bài nhạc êm dịu.
Mọi thứ vẫn như một ngày bình thường.
Không ai biết trong cửa hàng hoa đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Khi Cố Cẩn Diệc bước xuống cầu thang, anh nhìn cửa hàng hoa từ cửa sổ vài lần như bản năng.
Nhưng đằng sau khung cửa sổ khép hờ, chẳng có gì ngoài những dây leo xanh mướt nhô ra từ khung cửa sổ màu trắng.
Cố Cẩn Diệc thu lại ánh mắt, đi xuống lầu, tự pha cho mình một cốc cà phê.
Trong ánh nắng sớm mai, vết đỏ nơi khóe mắt Cố Cẩn Diệc đặc biệt rõ ràng. Tuy đã rửa sạch nhưng có thể nhìn thấy mí mắt cũng hơi sưng lên.
Trong mùi cà phê nồng đậm, Cố Cẩn Diệc ngồi trên ghế cao, vẻ mặt có chút xuất thần.
Đêm qua anh mơ thấy Tạ Hoài Chu.
Đây là lần đầu tiên anh mơ thấy Tạ Hoài Chu một cách rõ ràng như vậy sau khi đến Roselle.
Nhưng nó không phải là một giấc mơ tốt đẹp, mà là một ác mộng.
Cố Cẩn Diệc mơ thấy sáu tháng Tạ Hoài Chu bị cha ruột giam cầm.
Rõ ràng anh không có hiện trường, nhưng trong giấc mơ đêm qua, anh mơ thấy một căn phòng bốn phía trắng xóa. Căn phòng rất trống trải, chỉ có một chiếc bàn mổ lạnh lẽo.
Tạ Hoài Chu bị trói trên bàn mổ, đôi mắt trống rỗng như pha lê, không cảm xúc đang mở to.
Tạ Hoài Chu bị tiêm thuốc làm cho yếu cơ. Trên người còn có vết thương phẫu thuật chưa lành, máu me bê bết, giống như dã thú bị rút nanh, chỉ có thể bị giết thịt.
Nhưng Cố Cẩn Diệc chỉ có thể quan sát tất cả những chuyện này quay một lớp thủy tinh dày.
Anh không có vũ khí, không thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể nhìn Tạ Hoài Chu bị đẩy ra khỏi phòng và biến mất trước mắt mình.
Căn phòng trở nên trống trơn, không có gì ngoài chiếc bàn phẫu thuật.
Xung quanh là một màu trắng chói lọi. Tiếng khóc thảm thiết của Cố Cẩn Diệc vang vọng nhưng chỉ có anh mới có thể nghe thấy.
Ngay lúc đó, Cố Cẩn Diệc không thể phân biệt được là mơ hay thực. Sau khi tỉnh dậy, anh thấy mình vẫn còn đang trong phòng ngủ. Trời vẫn còn sớm, chiếc giường sộc sệch, trong phòng còn sót lại hương thơm của cây cỏ.
Anh đưa tay lên sờ, phát hiện cả mặt mình và gối nằm đều đã ướt đẫm.
Giấc mơ này đã trôi qua một giờ, Cố Cẩn Diệc vẫn ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ uống cà phê, nhưng nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh lại.
Có lẽ giấc mơ này quá chân thật cho nên phản ứng của Cố Cẩn Diệc sau khi tỉnh dậy là cầm quang não muốn gọi cho Tạ Hoài Chu.
Nhưng ngay khi cầm quang não lên, anh lại nhận được một tin nhắn của hắn.
Một dòng chữ rất ngắn, nói với anh, "Chào buổi sáng."
Cố Cẩn Diệc lại giật mình bỏ tay xuống.
Tất nhiên anh biết Tạ Hoài Chu lúc này đã an toàn.
Tạ Duẫn Thành đã được Tạ Hoài Chu đưa vào bệnh viện tâm thần cách đây khá lâu, không còn ai có thể đe dọa được hắn nữa.
Nhưng Cố Cẩn Diệc lại không tự giác mà nhớ tới, Tạ Hoài Chu không phải là một người khỏe mạnh đúng nghĩa.
Tạ Hoài Chu bị thiếu hụt tin tức tố.
Cuộc gặp gỡ của anh và hắn là dựa trên căn bệnh này.
Lợi thế giao dịch của anh và hắn chính là tin tức tố có chức năng trấn an của Cố Cẩn Diệc.
Nhưng bây giờ anh không bên Tạ Hoài Chu nữa.
Cho dù Cố Cẩn Diệc có để lại tin tức tố chiết xuất thì nó cũng chỉ có thể kìm hãm và làm chậm lại chứ không thể chữa khỏi được.
Khi còn ở Tạ gia, bác sĩ từng nói vòng vo với anh rằng nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn chứng thiếu hụt tin tức tố của Tạ Hoài Chu, tốt hơn hết là anh nên cùng với Tạ Hoài Chu hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn.
Nhưng giữa anh và Tạ Hoài Chu, từ đầu đến cuối chỉ có một vết đánh dấu tạm thời vội vàng mà thôi.
Cố Cẩn Diệc vô thức sờ sờ gáy. Làn da nơi đó đã mịn như ngọc, không chút dấu vết nào.
Mấy tháng nay ở Roselle, anh đều không muốn nhớ tới Tạ Hoài Chu.
Nhưng cơn ác mộng đêm qua khiến Cố Cẩn Diệc nhớ lại rằng sự ra đi của mình có thể làm bệnh tình của Tạ Hoài Chu thêm trầm trọng.
Cố Cẩn Diệc chậm rãi uống cà phê, chớp chớp lông mi.
Rõ ràng đang là mùa hè, uống cà phê nóng nhưng tay chân anh lại lạnh ngắt.
Cố Cẩn Diệc biết rõ sự thiếu hụt tin tức tố không gây chết người.
Nhưng bản án này sẽ theo alpha bệnh tật suốt đời, thậm chí alpha ý chí yếu kém có thể chọn cách tự tử để kết thúc tất cả.
Cố Cẩn Diệc chưa tận mắt nhìn thấy kỳ mẫn cảm của Tạ Hoài Chu, nhưng dựa vào dự liệu của những bệnh án trong quá khứ, anh cũng có thể đoán được một chút.
Cố Cẩn Diệc ngồi ở bàn tròn một lúc. Bóng dáng anh như đóng đinh trên tường, như cánh chim rơi trong nắng sớm.
Anh nghĩ, không biết căn bệnh của Tạ Hoài Chu đang thật sự hành hạ ai?
Trong đầu Cố Cẩn Diệc vẫn không khỏi nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Anh biết giấc mơ là giả, Tạ Hoài Chu lúc này cũng đã lên làm gia chủ, không cần anh thương hại.
Nhưng Cố Cẩn Diệc cũng nhớ rõ trong giấc mơ, thời điểm Tạ Hoài Chu bị đẩy đi, anh đã nguyện ý đánh đổi tất cả mọi thứ để đổi lấy sự an toàn của hắn.
Cố Cẩn Diệc uống hết cốc cà phê đã nguội, rửa ly, lau bếp rồi ra ngoài đón Sở Tiêu Niên.
Trông anh vẫn như thường lệ, đến công viên giải trí với Sở Tiêu Niên như bình thường, có vài cuộc hẹn ăn tối với Khúc Khê.
Nhưng một tuần sau, không nói với ai, Cố Cẩn Diệc lại đến Shirakawa, một mình đi ngắm Thác Vàng.
Vì đang là mùa khô nên Thác Vàng hầu như không có người. Trên tàu cũng có ít khách du lịch. Cố Cẩn Diệc ngồi một mình trong tòa tàu, lặng im nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Thác Vàng mùa khô không đẹp, chỉ có nhưng vách đá dựng đứng hoang vắng như một thế giới khác.
Cố Cẩn Diệc dựa trán vào cửa kính, nhớ lại lần trước Tạ Hoài Chu ngồi đối diện mình.
Anh hỏi Tạ Hoài Chu có phải thích mình hay không.
Cố Cẩn Diệc chưa bao giờ là một người tự mình đa tình. Nếu không phải Tạ Hoài Chu toát ra cảm giác thích làm anh kinh hãi, Cố Cẩn Diệc căn bản sẽ không hỏi vấn đề như vậy.
Mà Tạ Hoài Chu nhẹ giọng phản bác.
"Tôi không thích em. Tôi yêu em."
Cố Cẩn Diệc nhớ tới những lời này, môi chợt khẽ cong lên.
Khi anh bị bỏ rơi ở viện điều dưỡng, chờ đợi Phó Trầm trong vô vọng, anh đã từng vô số lần trằn trọc mà tự hỏi, liệu Phó Trầm có từng yêu anh hay không?
Khi nằm trên bàn phẫu thuật, Cố Cẩn Diệc vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi này.
Khi kết hôn với Sở Mịch Vân, anh đã tìm ra câu trả lời cho mình.
Cố Cẩn Diệc nghĩ, Phó Trầm có lẽ chưa bao giờ yêu anh.
Tình yêu của hắn chỉ là lừa dối nên anh mới dễ dàng bị bỏ rơi như thế.
Một hồi chờ đợi của anh, nói trắng ra, chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Nhưng ai có thể ngờ rằng nhiều năm sau, anh và Tạ Hoài Chu lại ngồi trước Thác Vàng, trong toa tàu chỉ có hai người bọn họ.
Anh sẽ nhận được câu "Tôi yêu em" một lần nữa.
Câu hỏi này đã làm Cố Cẩn Diệc trăn trở trong sáu năm, mà cuối cùng đã có câu trả lời.
Đáp án là sự thiếu hụt tin tức tố của Tạ Hoài Chu.
Chứng thiếu hụt tin tức tố hay còn gọi là "Chứng mất bạn đời". Người bệnh hầu như luôn là alpha mất đi bạn lữ của mình. Vì không thể chấp nhận được sự thật rằng mình đã mất đi người quan trọng nhất từ tận đáy lòng nên mới mắc phải căn bệnh này.
Trong viện điều dưỡng năm đó, tuy rằng mức độ tin tức tố của Tạ Hoài Chu được che giấu nhưng vẫn luôn ổn định. Hai người bọn họ cũng chưa đến bước đánh dấu hoàn toàn.
Nhưng chia tay sáu năm sau, Tạ Hoài Chu mắc chứng "thiếu hụt tin tức tố".
Thuốc vô hiệu, cứu hắn chỉ có thể là tin tức tố của Cố Cẩn Diệc.
Vì vậy, anh biết rằng Tạ Hoài Chu không nói dối.
Trong sáu năm này, Tạ Hoài Chu thật sự yêu anh.
Có thể đây không phải là tình yêu nhẹ nhàng và đẹp đẽ như trong tưởng tượng của anh, nhưng đó lại là tất cả những gì mà Tạ Hoài Chu có thể cho.
Cố Cẩn Diệc khẽ nhắm mắt lại.
Anh không biết năm đó trước khi lên bàn phẫu thuật, bản thân biết câu trả lời này thì có yên tâm hơn không.
Nhưng vào lúc này, Cố Cẩn Diệc giải hòa với bản thân mình.
Anh nhận thua.
Không phải thua bởi Tạ Hoài Chu, mà là thua chính mình.
Anh không muốn Tạ Hoài Chu chờ đợi trong vô vọng.
Tạ Hoài Chu từng đối xử rất tệ với anh, cho anh những ký ức bất kham tuyệt vọng nhất.
Nhưng Cố Cẩn Diệc từ trước đến nay đều là người không có tiền đồ.
Cố Cẩn Diệc luyến tiếc, không nỡ làm Tạ Hoài Chu cũng phải thống khổ như bản thân anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất