Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 102: Sắp kết thúc
Hạ Nhạc Thiên lạnh hết cả sống lưng, rồi bỗng nhiên nhận ra chỗ không thích hợp.
Con quỷ này rõ ràng đã thấy được mình thông qua mắt mèo, thậm chí cũng thấy mình trốn vào phòng cách vách, nhưng kỳ lạ là nó cũng không đi ra, ngược lại còn lùi vào phòng.
Giống như đang nói cho người chơi một tin tức...... Có lẽ là "Nó" không muốn ra ngoài, hoặc là không thể ra ngoài.
Hạ Nhạc Thiên một bên tự hỏi một bên xuống lầu, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng thấy được lúc trốn trong phòng, tuy rằng từ đầu tới cuối cậu vẫn không thấy mặt con quỷ kia, nhưng nhìn làn da trắng bệch trên cánh tay mập mạp đó bị căng đến sắp vỡ, Hạ Nhạc Thiên có thể đoán được hình thể của con quỷ kia.
Tất nhiên là vô cùng béo.
Có lẽ vì cơ thể quá mập mạp mà không thể chui lọt cánh cửa để ra ngoài, thảo nào trò chơi lại đặt cho nó cái tên "Trạch Quỷ Chết Béo", đây cũng là nguyên nhân vì sao "Nó" cứ đặt cơm.
Trò chơi thiết lập quỷ của thế giới này cần phải có đồ ăn, con Quỷ Đặt Đơn cũng tương tự, nhưng bởi vì dáng người quá khổ không thể rời khỏi phòng, cũng hoặc là vì trò chơi giao cho nó thân phận đặc biệt, khiến nó không thể rời đi.
Cho nên toàn bộ trò chơi đều quay xung quanh việc ăn uống ngủ nghỉ của con quỷ này.
Người chơi muốn sống sót, nhất định phải từ ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện đặt dấu chấm hết.
Nhưng mà, mặc kệ nguyên nhân vì sao "Nó" không thể rời khỏi phòng, ít ra hạn chế này cũng tăng tỉ lệ sống sót của người chơi nhiều lên một ít.
Hạ Nhạc Thiên vừa nghĩ vừa đi đến lầu 5, gặp mấy người cũng đang đi lên.
Thích Lệ Phi hơi ngước mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên, nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên cũng gật đầu đáp lại, cuối cùng hỏi ba người, "Các người có thấy shipper không?"
Hoàng Khiết Tư đỡ tay vịn cầu thang, sắc mặt trắng bệch mang theo sợ hãi, giống như bị kích thích rất lớn.
Một trận trầm mặc.
Cổ Lăng ý thức được bây giờ chỉ còn mỗi mình có thể trả lời Hạ Nhạc Thiên, có chút bất đắc dĩ nói: "Lúc chúng tôi vừa lên lầu 5, vừa lúc chạm mặt quỷ shipper."
Nói tới đây, trong lòng Cổ Lăng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Tuy gã shipper kia sẽ không tập kích người chơi, nhưng trong mắt Cổ Lăng, quỷ shipper lại vô cùng đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt bị giấu bên trong mũ bảo hiểm của nó.
Mặc dù không thấy rõ, lại có thể cảm nhận được âm trầm từ cặp mắt kia toả ra.
Sau khi quỷ shipper rời đi, Cổ Lăng mới phát giác sau lưng mình ướt nhẹp mồ hôi lạnh, mà Hoàng Khiết Tư đã sợ tới mức hai chân nhũn ra, chỉ có thể chật vật bám lấy tay vịn mới miễn cưỡng đứng thẳng, bằng không lại xấu mặt.
Nói xong tình huống bên mình, Cổ Lăng lại hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Sau khi anh chạy lên thì có phát hiện gì không?"
Hạ Nhạc Thiên đem chuyện vừa nãy nói lại cho ba người, cuối cùng phân tích: "Chuyện này đại khái chính là như vậy, tôi đã quan sát phòng bên cạnh, khá an toàn, chúng ta có thể tạm thời ở đó vượt qua một đêm."
Hoàng Khiết Tư do dự nhìn về phía Cổ Lăng, tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi.
Cổ Lăng cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, mới trả lời: "Có thể."
Hoàng Khiết Tư nhớ tới một chuyện, lập tức nói: "Tiểu khu này không thấy một con quỷ nào, tôi lo lắng nơi này rất có thể có vấn đề."
Hơn nữa mọi người còn trốn trong phòng đối diện với "Nó", hành động này thật sự quá mức nguy hiểm.
Hạ Nhạc Thiên há mồm muốn nói chuyện với Hoàng Khiết Tư, lại bị Cổ Lăng nói trước: "Chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa trong tiểu khu này không có quỷ, ngược lại có thể giúp chúng ta tranh thủ một đường sinh cơ."
Không có lệ quỷ quấy nhiễu, người chơi chỉ cần đối phó với một con quỷ, nhưng nếu rời khỏi tiểu khu, vậy ngày mai chẳng những bọn họ phải chạy thật xa để đến đây, còn gặp phải vô số lệ quỷ đuổi giết.
Quan trọng nhất là, không ai biết ngày mai lệ quỷ sẽ biến hoá tới mức nào, nói cách khác, người chơi đã không còn đường thối lui.
Hoàng Khiết Tư cứng họng.
Nhưng đi đi một hồi, bọn họ nhớ ra cần phải thương lượng một chuyện.
Đó là làm sao lẻn vào phòng "Nó".
Hạ Nhạc Thiên cau mày tự hỏi.
Cổ Lăng đưa ra ý kiến: "Có lẽ chúng ta có thể thử đi vào từ phòng cách vách, ban công loại cũ ở tiểu khu đều dính với nhau, nếu thân thủ tốt thì có thể nhảy qua được."
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Cũng chỉ có thể thử một lần."
Sau đó, Hạ Nhạc Thiên mang theo ba người đi lên lầu bảy, phòng cuối cùng chính là chỗ ở của "Nó", Hạ Nhạc Thiên dùng ánh mắt ra hiệu một phen, mới mở cửa phòng cách vách dẫn bọn họ vào.
Hạ Nhạc Thiên vào sau cùng, lúc liếc qua cửa phòng thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức quay người tới trước cửa phòng khác, thử xoay nhẹ nắm cửa rồi đẩy về trước.
Mở được.
Mấy căn phòng này nhìn như đóng kín, kỳ thật cũng không khóa lại.
Hạ Nhạc Thiên ngộ ra một điều, lập tức thử mở các phòng còn lại, tất cả đều thuận lợi mở ra mà không cần bất kỳ công cụ hỗ trợ nào, cậu đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng "Nó", một suy đoán chậm rãi hiện lên trong lòng,
Có phải là...... Cửa phòng của nó cũng không khóa hay không?
Nếu không, Hạ Nhạc Thiên không nghĩ ra được người chơi phải dùng cách nào mới có thể lẻn vào phòng "Nó", đương nhiên là với điều kiện việc lấy trộm điện thoại của lệ quỷ là đường sống chính xác.
Vậy thì không cần người chơi phải trả giá bất kỳ thứ gì, chỉ cần lá gan đủ lớn là có thể thuận lợi thông qua trò chơi.
Lẻn vào phòng lệ quỷ phòng trộm điện thoại, vừa nguy hiểm vừa lớn mật.
Trò chơi tất nhiên sẽ không tạo bẫy rập ở chỗ "người chơi làm thế nào để mở cửa", khiến người chơi làm ra những chuyện điên rồ như phá cửa dẫn tới đánh thức lệ quỷ.
Từ từ --!
Hạ Nhạc Thiên vội vàng móc điện thoại ra đọc lại giới thiệu trò chơi, cẩn thận phân tích hàm nghĩa mấy chữ này.
[Sáng sớm tỉnh lại, Trạch Quỷ Chết Béo đặt cơm bên ngoài...... Nó ngáp một cái, nằm xuống ngủ chờ cơm hộp giao tới cửa]
Nằm xuống ngủ, chờ cơm hộp giao tới cửa.
Chờ cơm hộp tới cửa?
Hạ Nhạc Thiên chau mày, lúc trước đọc mấy chữ này cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt, nhưng khi cậu liên hệ với tình huống lúc này, lại cảm thấy trò chơi đang mịt mờ nhắc nhở gì đó.
Nếu như cần dùng bạo lực để phá cửa phòng "Nó", không chờ người chơi đi vào trộm di động đã bị nó phát hiện, do đó kích phát điều kiện lệ quỷ giết người.
Không ai biết "Nó" có giống như quỷ shipper hay không, sẽ không chủ động công kích người chơi.
Nhưng mà, nếu dựa vào phần giới thiệu nhiệm vụ mà nói, sau khi "Nó" đặt cơm xong sẽ ngủ say, vậy cậu có thể giả thiết rằng...... Chỉ khi nhân viên giao cơm tới nó mới có thể tỉnh lại thfi sao?
Nhưng cũng không xác định trăm phần trăm.
Hạ Nhạc Thiên phân tích hết những chuyện có khả năng phát sinh phân tích, tránh cho đến lúc đó thật sự xảy ra thì chậm trễ cơ hội cầu sinh.
Đáng tiếc bây giờ cũng không phải thời gian giao cơm, "Nó" vẫn chưa đi ngủ, thậm chí có thể hoạt động trong phòng, vì vậy Hạ Nhạc Thiên cũng không nóng lòng thử mở cửa.
Hạ Nhạc Thiên quay về phòng cách vách, thuận tay đóng cửa lại.
Căn phòng tối đen không thấy rõ hết mọi vật bên trong, Hoàng Khiết Tư cùng Cổ Lăng đều chức năng đèn pin của điện thoại, ánh sáng mờ nhạt tạo nên những cái bóng âm trầm quỷ quyệt in trên vách tường.
Hạ Nhạc Thiên lấy điện thoại trên cổ tay xuống đưa cho Thích Lệ Phi: "Cảm ơn."
Thích Lệ Phi nhận lấy vẫn không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu, không khí lại lâm vào trầm mặc.
Phòng trong có sô pha, mặt trên tích không ít tro bụi, nhưng lúc này không có ai ghét bỏ sô pha bẩn, dứt khoát cuộn tròn ngồi trên sô pha tạm vượt qua một đêm, ban đêm mùa hè cũng không lạnh, nhưng Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư có thương tích trên người, rất nhanh cảm thấy rét run.
Cổ Lăng lập tức đem chăn từ Không Gian Bao Vây ra, sau đó ném một cái cho Hoàng Khiết Tư, "Đắp lên đi."
Hoàng Khiết Tư ngẩn người, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cổ Lăng không nói nữa, an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi, bảo đảm thể lực cùng tinh lực nhanh chóng khôi phục.
Hạ Nhạc Thiên cũng không buồn ngủ lắm, nhưng vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
Thích Lệ Phi giấu nửa người trong, lặng im không tiếng động,
Con quỷ này rõ ràng đã thấy được mình thông qua mắt mèo, thậm chí cũng thấy mình trốn vào phòng cách vách, nhưng kỳ lạ là nó cũng không đi ra, ngược lại còn lùi vào phòng.
Giống như đang nói cho người chơi một tin tức...... Có lẽ là "Nó" không muốn ra ngoài, hoặc là không thể ra ngoài.
Hạ Nhạc Thiên một bên tự hỏi một bên xuống lầu, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng thấy được lúc trốn trong phòng, tuy rằng từ đầu tới cuối cậu vẫn không thấy mặt con quỷ kia, nhưng nhìn làn da trắng bệch trên cánh tay mập mạp đó bị căng đến sắp vỡ, Hạ Nhạc Thiên có thể đoán được hình thể của con quỷ kia.
Tất nhiên là vô cùng béo.
Có lẽ vì cơ thể quá mập mạp mà không thể chui lọt cánh cửa để ra ngoài, thảo nào trò chơi lại đặt cho nó cái tên "Trạch Quỷ Chết Béo", đây cũng là nguyên nhân vì sao "Nó" cứ đặt cơm.
Trò chơi thiết lập quỷ của thế giới này cần phải có đồ ăn, con Quỷ Đặt Đơn cũng tương tự, nhưng bởi vì dáng người quá khổ không thể rời khỏi phòng, cũng hoặc là vì trò chơi giao cho nó thân phận đặc biệt, khiến nó không thể rời đi.
Cho nên toàn bộ trò chơi đều quay xung quanh việc ăn uống ngủ nghỉ của con quỷ này.
Người chơi muốn sống sót, nhất định phải từ ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện đặt dấu chấm hết.
Nhưng mà, mặc kệ nguyên nhân vì sao "Nó" không thể rời khỏi phòng, ít ra hạn chế này cũng tăng tỉ lệ sống sót của người chơi nhiều lên một ít.
Hạ Nhạc Thiên vừa nghĩ vừa đi đến lầu 5, gặp mấy người cũng đang đi lên.
Thích Lệ Phi hơi ngước mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên, nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên cũng gật đầu đáp lại, cuối cùng hỏi ba người, "Các người có thấy shipper không?"
Hoàng Khiết Tư đỡ tay vịn cầu thang, sắc mặt trắng bệch mang theo sợ hãi, giống như bị kích thích rất lớn.
Một trận trầm mặc.
Cổ Lăng ý thức được bây giờ chỉ còn mỗi mình có thể trả lời Hạ Nhạc Thiên, có chút bất đắc dĩ nói: "Lúc chúng tôi vừa lên lầu 5, vừa lúc chạm mặt quỷ shipper."
Nói tới đây, trong lòng Cổ Lăng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Tuy gã shipper kia sẽ không tập kích người chơi, nhưng trong mắt Cổ Lăng, quỷ shipper lại vô cùng đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt bị giấu bên trong mũ bảo hiểm của nó.
Mặc dù không thấy rõ, lại có thể cảm nhận được âm trầm từ cặp mắt kia toả ra.
Sau khi quỷ shipper rời đi, Cổ Lăng mới phát giác sau lưng mình ướt nhẹp mồ hôi lạnh, mà Hoàng Khiết Tư đã sợ tới mức hai chân nhũn ra, chỉ có thể chật vật bám lấy tay vịn mới miễn cưỡng đứng thẳng, bằng không lại xấu mặt.
Nói xong tình huống bên mình, Cổ Lăng lại hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Sau khi anh chạy lên thì có phát hiện gì không?"
Hạ Nhạc Thiên đem chuyện vừa nãy nói lại cho ba người, cuối cùng phân tích: "Chuyện này đại khái chính là như vậy, tôi đã quan sát phòng bên cạnh, khá an toàn, chúng ta có thể tạm thời ở đó vượt qua một đêm."
Hoàng Khiết Tư do dự nhìn về phía Cổ Lăng, tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi.
Cổ Lăng cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, mới trả lời: "Có thể."
Hoàng Khiết Tư nhớ tới một chuyện, lập tức nói: "Tiểu khu này không thấy một con quỷ nào, tôi lo lắng nơi này rất có thể có vấn đề."
Hơn nữa mọi người còn trốn trong phòng đối diện với "Nó", hành động này thật sự quá mức nguy hiểm.
Hạ Nhạc Thiên há mồm muốn nói chuyện với Hoàng Khiết Tư, lại bị Cổ Lăng nói trước: "Chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa trong tiểu khu này không có quỷ, ngược lại có thể giúp chúng ta tranh thủ một đường sinh cơ."
Không có lệ quỷ quấy nhiễu, người chơi chỉ cần đối phó với một con quỷ, nhưng nếu rời khỏi tiểu khu, vậy ngày mai chẳng những bọn họ phải chạy thật xa để đến đây, còn gặp phải vô số lệ quỷ đuổi giết.
Quan trọng nhất là, không ai biết ngày mai lệ quỷ sẽ biến hoá tới mức nào, nói cách khác, người chơi đã không còn đường thối lui.
Hoàng Khiết Tư cứng họng.
Nhưng đi đi một hồi, bọn họ nhớ ra cần phải thương lượng một chuyện.
Đó là làm sao lẻn vào phòng "Nó".
Hạ Nhạc Thiên cau mày tự hỏi.
Cổ Lăng đưa ra ý kiến: "Có lẽ chúng ta có thể thử đi vào từ phòng cách vách, ban công loại cũ ở tiểu khu đều dính với nhau, nếu thân thủ tốt thì có thể nhảy qua được."
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Cũng chỉ có thể thử một lần."
Sau đó, Hạ Nhạc Thiên mang theo ba người đi lên lầu bảy, phòng cuối cùng chính là chỗ ở của "Nó", Hạ Nhạc Thiên dùng ánh mắt ra hiệu một phen, mới mở cửa phòng cách vách dẫn bọn họ vào.
Hạ Nhạc Thiên vào sau cùng, lúc liếc qua cửa phòng thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức quay người tới trước cửa phòng khác, thử xoay nhẹ nắm cửa rồi đẩy về trước.
Mở được.
Mấy căn phòng này nhìn như đóng kín, kỳ thật cũng không khóa lại.
Hạ Nhạc Thiên ngộ ra một điều, lập tức thử mở các phòng còn lại, tất cả đều thuận lợi mở ra mà không cần bất kỳ công cụ hỗ trợ nào, cậu đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng "Nó", một suy đoán chậm rãi hiện lên trong lòng,
Có phải là...... Cửa phòng của nó cũng không khóa hay không?
Nếu không, Hạ Nhạc Thiên không nghĩ ra được người chơi phải dùng cách nào mới có thể lẻn vào phòng "Nó", đương nhiên là với điều kiện việc lấy trộm điện thoại của lệ quỷ là đường sống chính xác.
Vậy thì không cần người chơi phải trả giá bất kỳ thứ gì, chỉ cần lá gan đủ lớn là có thể thuận lợi thông qua trò chơi.
Lẻn vào phòng lệ quỷ phòng trộm điện thoại, vừa nguy hiểm vừa lớn mật.
Trò chơi tất nhiên sẽ không tạo bẫy rập ở chỗ "người chơi làm thế nào để mở cửa", khiến người chơi làm ra những chuyện điên rồ như phá cửa dẫn tới đánh thức lệ quỷ.
Từ từ --!
Hạ Nhạc Thiên vội vàng móc điện thoại ra đọc lại giới thiệu trò chơi, cẩn thận phân tích hàm nghĩa mấy chữ này.
[Sáng sớm tỉnh lại, Trạch Quỷ Chết Béo đặt cơm bên ngoài...... Nó ngáp một cái, nằm xuống ngủ chờ cơm hộp giao tới cửa]
Nằm xuống ngủ, chờ cơm hộp giao tới cửa.
Chờ cơm hộp tới cửa?
Hạ Nhạc Thiên chau mày, lúc trước đọc mấy chữ này cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt, nhưng khi cậu liên hệ với tình huống lúc này, lại cảm thấy trò chơi đang mịt mờ nhắc nhở gì đó.
Nếu như cần dùng bạo lực để phá cửa phòng "Nó", không chờ người chơi đi vào trộm di động đã bị nó phát hiện, do đó kích phát điều kiện lệ quỷ giết người.
Không ai biết "Nó" có giống như quỷ shipper hay không, sẽ không chủ động công kích người chơi.
Nhưng mà, nếu dựa vào phần giới thiệu nhiệm vụ mà nói, sau khi "Nó" đặt cơm xong sẽ ngủ say, vậy cậu có thể giả thiết rằng...... Chỉ khi nhân viên giao cơm tới nó mới có thể tỉnh lại thfi sao?
Nhưng cũng không xác định trăm phần trăm.
Hạ Nhạc Thiên phân tích hết những chuyện có khả năng phát sinh phân tích, tránh cho đến lúc đó thật sự xảy ra thì chậm trễ cơ hội cầu sinh.
Đáng tiếc bây giờ cũng không phải thời gian giao cơm, "Nó" vẫn chưa đi ngủ, thậm chí có thể hoạt động trong phòng, vì vậy Hạ Nhạc Thiên cũng không nóng lòng thử mở cửa.
Hạ Nhạc Thiên quay về phòng cách vách, thuận tay đóng cửa lại.
Căn phòng tối đen không thấy rõ hết mọi vật bên trong, Hoàng Khiết Tư cùng Cổ Lăng đều chức năng đèn pin của điện thoại, ánh sáng mờ nhạt tạo nên những cái bóng âm trầm quỷ quyệt in trên vách tường.
Hạ Nhạc Thiên lấy điện thoại trên cổ tay xuống đưa cho Thích Lệ Phi: "Cảm ơn."
Thích Lệ Phi nhận lấy vẫn không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu, không khí lại lâm vào trầm mặc.
Phòng trong có sô pha, mặt trên tích không ít tro bụi, nhưng lúc này không có ai ghét bỏ sô pha bẩn, dứt khoát cuộn tròn ngồi trên sô pha tạm vượt qua một đêm, ban đêm mùa hè cũng không lạnh, nhưng Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư có thương tích trên người, rất nhanh cảm thấy rét run.
Cổ Lăng lập tức đem chăn từ Không Gian Bao Vây ra, sau đó ném một cái cho Hoàng Khiết Tư, "Đắp lên đi."
Hoàng Khiết Tư ngẩn người, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cổ Lăng không nói nữa, an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi, bảo đảm thể lực cùng tinh lực nhanh chóng khôi phục.
Hạ Nhạc Thiên cũng không buồn ngủ lắm, nhưng vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
Thích Lệ Phi giấu nửa người trong, lặng im không tiếng động,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất