Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 103: Nó mở bừng mắt
Ban đêm, trong phòng im lặng đến có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ, chút ánh sáng nhàn nhạt miễn cưỡng chiếu sáng căn phòng, mơ hồ thấy được sườn mặt của ba người đang ngủ say, thỉnh thoảng còn lật người trăn trở, tựa hồ ngủ không ngon lắm.
Thích Lệ Phi vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, bóng người trên vách tường hơi lắc lư một chút, rất nhanh đã bất động.
Hạ Nhạc Thiên trở mình, tiếp tục ngủ say.
Một đêm qua đi.
Thích Lệ Phi thấy ba người Hạ Nhạc Thiên vẫn còn ngủ, tự hỏi một chút liền đứng dậy đẩy nhẹ Hạ Nhạc Thiên: "Nên tỉnh dậy."
Hạ Nhạc Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo bản năng muốn cầm điện thoại lên coi đồng hồ, kết quả lại sờ vào khoảng không, lúc này mới nhớ ra điện thoại mình vẫn còn trong hộp cơm.
Có lẽ còn đang ở trong phòng "Nó".
Thích Lệ Phi bình tĩnh nhắc nhở: "Bây giờ là 6 giờ mười lăm phút."
Hạ Nhạc Thiên a một tiếng, nhanh chóng bò dậy, gọi tỉnh hai người còn đang cuộn tròn ngủ trên sô pha, Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư bỗng nhiên bị lay tỉnh, Hoàng Khiết Tư theo bản năng hỏi: "Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không."
Hạ Nhạc Thiên giải thích: "Không phải, chỉ là chúng ta ngủ quên, giờ đã hơn 6 giờ."
Chỉ còn mấy chục phút nữa là tới 7 giờ.
Hoàng Khiết Tư bật dậy, hốt hoảng nói: "Sao chúng ta lại ngủ đến bây giờ?"
Cổ Lăng rất nhanh bình tĩnh lại, đem chăn gấp gọn lại bỏ vào không gian, sau đó mới nói: "Chúng ta đều quá mệt mỏi, đã lâu không ngủ an giấc..."
Vì vậy bọn họ đều ngủ quên, rõ ràng tối hôm qua tất cả mọi người đều thay phiên gác đêm, đề phòng nửa đêm "Nó" đột nhiên tấn công người chơi.
Nghĩ đến con quỷ cách vách, Cổ Lăng đều cảm thấy sợ hãi, cũng may không xảy ra chuyện gì.
Cũng sắp đến 7 giờ đúng rồi, lúc đó "Nó" bắt đầu tỉnh dậy đặt cơm, mà khi đó, trò chơi đuổi giết cũng chính thức khởi động, vô số lệ quỷ bắt đầu tấn công những người chơi còn sót lại.
Thời gian càng tới gần, đám người Hạ Nhạc Thiên phải nhanh chóng thảo luận kế hoạch kế tiếp một lần nữa.
Hạ Nhạc Thiên nói ra suy đoán của mình ngày hôm qua cho mọi người, cuối cùng lại giải thích: "Trò chơi sẽ không cắt đứt hoàn toàn đường sống của người chơi, biện pháp nhảy ban công khá nguy hiểm, tính khả thi quá thấp, có khi chúng ta không bị lệ quỷ giết chết đã ngã chết."
Cổ Lăng trầm mặc nghe, trong lòng lại càng thêm phức tạp.
Nàng quả nhiên không nên coi thường bất cứ tân nhân nào.
Hoàng Khiết Tư nghiêm túc nghe Hạ Nhạc Thiên nói, thấy Cổ Lăng không phát biểu ý kiến gì mới dám hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Vậy... lát nữa chúng ta phải thử mở cửa phòng nó, nếu không được cũng chỉ có thể bạo lực phá cửa sao?"
Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu, "Đây là biện pháp duy nhất."
"Cổ tiểu thư, ngài cảm thấy sao?" Hoàng Khiết Tư quay đầu hỏi Cổ Lăng, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút bất an, muốn nghe ý kiến của người khác để vuốt phẳng cảm xúc trong lòng.
Cổ Lăng cúi đầu tự hỏi, nửa ngày sau mới nói: "Tôi đồng ý cách làm của Vương Tiểu Minh, đợi chút chúng ta cùng nhau qua đó, sống hay chết tất cả đều xem ý ông trời."
Hoàng Khiết Tư chẳng những không yên lòng, ngược lại càng thêm thấp thỏm.
Hạ Nhạc Thiên đứng dậy đi tới cửa, lợi dụng mắt mèo quan sát tình hình bên ngoài.
Mà người chơi khác lại tiếp tục nôn nóng bất an chờ thời gian đặt cơm hộp tới, Cổ Lăng không biết nghĩ tới cái gì, bước nhanh tới cửa sổ kéo bức màn ra một khe hở nhỏ, ghé mắt quan sát tình hình dưới lầu tiểu khu.
Vô số quỷ chực chờ bên dưới giống như phát hiện ra nàng, đồng loạt ngẩng đầu, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm một cửa sổ nào đó ở lầu bảy, trên gương mặt trắng bệch chậm rãi lộ ra nụ cười quỷ dị.
Cổ Lăng cứng đờ, vội vàng kéo màn lại thở phì phò.
Làm người chơi lâu năm, nhưng nàng vẫn cảm thấy sởn tóc gáy, thậm chí là lạnh toát cả người.
Hoàng Khiết Tư chú ý tới vẻ mặt Cổ Lăng không thích hợp, lập tức đoán được cái gì, nhỏ giọng hỏi Cổ Lăng: "Cổ tiểu thư...... Bên ngoài có phải...... có vài thứ kia..."
Vào lúc này, từ "Quỷ" tựa hồ trở thành đại kỵ.
Hoàng Khiết Tư có cảm giác chỉ cần mình nói ra cái từ này, lập tức bị lệ quỷ nghe thấy.
Cổ Lăng cắn môi gật đầu, đem bức màn gắt gao che kín, sau đó mới nói: "Bên ngoài đã tụ tập rất nhiều quỷ, hình như chúng nó không dám tiến vào, nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
Giống y như suy đoán hôm qua của mọi người, những con quỷ đã gỡ bỏ toàn bộ hạn chế vào ngày thứ ba, khoảng cách từ cổng tiểu khu đến lầu bảy này, có lẽ chỉ cần mấy chục giây ngắn ngủn đã lên đến.
Hạ Nhạc Thiên trong lòng rùng mình, lập tức gật đầu, suy tư một lúc mới nói với hai người chơi nữ: "Tôi biết rồi, lát nữa các cô trốn trong phòng đi, tôi tự mình lẻn qua trộm điện thoại."
Thích Lệ Phi lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, nhưng vẫn không nói chuyện.
Cổ Lăng sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Thích Lệ Phi, lại vội vàng thu hồi ánh mắt, chần chờ hỏi: "Anh...... Anh thật sự muốn tự mình đi vào sao?"
Hạ Nhạc Thiên có chút bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể là tự tôi đi vào, hai cô đều bị thương, tốt nhất vẫn ở lại đây đi."
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến lòng tự trọng của hai người, cũng không nói quá mức rõ ràng.
Nhưng Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư vẫn đoán được nguyên nhân, không khỏi cúi đầu, trong lòng vô cùng phức tạp, có cảm động cũng có hổ thẹn.
Cảm động vì người chơi mới như Vương Tiểu Minh không lợi dụng hai người như mồi câu, xấu hổ vì hai người bọn họ đều trở thành gánh nặng, nếu họ theo Vương Tiểu Minh đi vào, một khi xảy ra chuyện, Vương Tiểu Minh không thể phân tâm cứu hai người.
Cho nên mới uyển chuyển đưa ra ý kiến như vậy, muốn hai người có thể trốn trong phòng, dù sao hai người họ đi hay không đi, cũng không thể ảnh hưởng đến kết quả.
Nếu Vương Tiểu Minh không thành công trộm được điện thoại ra ngoài, vậy tất cả mọi người đều chết nơi này!
Hai người nghĩ thông suốt, lập tức gật đầu đồng ý đề nghị của Hạ Nhạc Thiên.
Thích Lệ Phi nhàn nhạt nhìn Hạ Nhạc Thiên, lúc này mới nói: "Tôi đi cùng cậu."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, vừa định theo bản năng nói lúc nào đi, lại nhớ ra nơi này không chỉ có cậu và Thích Lệ Phi, lập tức ngậm miệng lại, cuối cùng chần chừ gật đầu.
Thích Lệ Phi tựa hồ nhận ra biểu tình biến hoá của Hạ Nhạc Thiên, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Đi thôi, sắp 7 giờ."
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp gật đầu.
Hai người rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, có lẽ cánh cửa này có thể tranh thủ vài giây sống sót cho hai người trong phòng.
Nếu như cậu thất bại.
Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên Hạ Nhạc Thiên phát hiện mình không khẩn trương như tưởng tượng, ngược lại trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Thích Lệ Phi cắm hai tay vào túi, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo dừng trước cửa phòng "Nó", giống như có thể xuyên qua cánh cửa nhìn thẳng vào không gian bên trong.
Hạ Nhạc Thiên há mồm dùng khẩu hình hỏi Thích Lệ Phi, "Còn bao nhiêu phút nữa?"
Thích Lệ Phi cũng không nhìn di động, trực tiếp giơ lên năm ngón tay, thần thái ngưng trọng.
Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu, sắc mặt nghiêm túc bắt đầu tính toán thời gian, từng bước một tới gần cánh cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh.
Bên trong cánh cửa rất an tĩnh, một chút tiếng động cũng không có.
Hạ Nhạc Thiên vẫn nghiêm túc cẩn thận nghe, chăm chú vô cùng, tựa hồ vì Hạ Nhạc Thiên tập trung tinh thần mà thính giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, nghe được tiếng ngáy ngủ mơ hồ bên trong cánh cửa.
Nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, không nghe rõ ràng.
Hạ Nhạc Thiên lập tức lộ ra biểu tình quái dị, muốn nói lại thôi nhìn Thích Lệ Phi, giống như muốn nói gì đó rồi lại ngại ngùng không thể nở miệng.
Thích Lệ Phi nhướng mày, lập tức móc điện thoại gõ mấy chữ phía trên, đưa cho Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, trên màn hình biểu hiện: [Cậu muốn nói cái gì?]
Hạ Nhạc Thiên lập tức gõ chữ: [Quỷ trong thế giới này ngủ cũng ngáy à...]
Sau đó đưa cho Thích Lệ Phi, ý bảo hắn nhanh nhanh xem.
Thích Lệ Phi quét mắt qua nội dung trên màn hình, gương mặt lạnh lùng trời sinh tựa hồ nứt ra một đường, ánh mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhưng một giây sau hắn đã thu hồi điện thoại, vẻ mặt lại lần nữa khôi phục bộ dáng bình tĩnh như lúc đầu.
Hạ Nhạc Thiên tiếp tục cẩn thận ghé tai nghe ngóng.
Có vẻ như nó đang trở mình, giường gỗ không chịu nổi sức nặng của nó mà phát ra tiếng vang bén nhọn, ngay sau đó vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Nó ngồi dậy?
Lại qua mấy chục giây, trong phòng trong lại phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Hình như nó lại nằm trở về, tiếp tục phát ra tiếng ngáy ngủ.
Hạ Nhạc Thiên lập tức ý thức được cái gì, thử nắm lấy tay cầm vặn nhẹ. Trong nháy mắt, trái tim cậu như bị một bàn tay vô hình gắt gao nắm chặt, liều mạng nhảy bịch bịch bịch.
Sợ hãi khẩn trương, cùng với cảm xúc khủng hoảng trời sinh giữa người với quỷ, giờ phút này đều trút hết lên người cậu, thậm chí làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy hô hấp khó khăn.
Thẳng đến khi then cửa nhẹ nhàng chuyển động, phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy tim mình đã nhảy lên tận cổ họng, đồng tử bởi vì quá mức khẩn trương mà nở to.
(*) Editor:.......phải là co lại chứ.
Cửa quả nhiên không đóng.
Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi, thậm chí cậu còn không quay đầu nhìn Thích Lệ Phi, mọi chú ý đều tập trung vào khe cửa đang mở rộng.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi đẩy cửa ra, đầu óc vào lúc này trở nên nhạy bén và cảnh giác hơn bất kỳ lúc nào, cậu nhịn xuống cảm giác miệng lưỡi khô ráo, liếc mắt vào trong.
Kia...... Là thứ gì?
Sinh vật giống như bướu thịt chồng chất lên nhau đang nằm nghiêng trên giường, một núi thịt cơ hồ muốn đè sập khung giường, ánh nắng mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu xuống dưới, làm Hạ Nhạc Thiên thấy được "Nó" rất rõ ràng.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ý thức được, đống bướu thịt kia chính là "Nó", là con quỷ có tên "Trạch Quỷ Chết Béo" kia.
Trên mặt đất vứt đầy xương người, tản ra mùi hôi thối buồn nôn.
Rất nhiều hộp cơm chồng chất bên nhau chiếm hết diện tích sàn nhà, mà Hạ Nhạc Thiên vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm con quỷ, nó thật sự quá lớn, hoặc nói cách khác là nó quá mức mập mạp nên mới lớn như thế.
Quan trọng nhất là, Hạ Nhạc Thiên chú ý tới mép giường nó đang ngủ có một cái điện thoại.
Tim cậu đập như trống dồn, chỉ cần cẩn trọng đi vào lấy điện thoại ra, là có thể kết thúc trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên khẩn trương chùi tay vào mép quần, chậm rãi bước vào phòng, cậu phải phí hết sức lực mới không phát ra tiếng động quá lớn, nhưng rác rưởi trên mặt đất quá nhiều, làm cậu đi mỗi bước đều thấp thỏm lo sợ đánh thức "Nó".
Thế nhưng Hạ Nhạc Thiên rất nhanh phát hiện chỉ cần mình không cố ý tạo tiếng động quá lớn, tuyệt đối sẽ không đánh thức "Nó". Biết được điểm này, cậu không hề bó tay bó chân như lúc trước nữa, nhẹ nhàng dùng chân gạt rác rưởi qua một bên đi thẳng tới mép giường, cuối cùng cầm lấy điện thoại trên tủ nhỏ đầu giường.
Màn hình hiện lên thông tin mới đặt đơn, hơn nữa shipper còn đang đi lấy cơm hộp.
Phái dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng bước chân dày đặc, dùng tốc độ làm người khác hãi hùng khiếp vía không ngừng chạy tới gần.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên cả kinh, là những con quỷ kia đuổi tới!
Cậu không chút do dự, nhanh chóng nhấn nút hủy bỏ đơn đặt hàng.
Giao diện bất ngờ nhảy ra một dòng nhắc nhở: [Không thể hủy bỏ, xin chờ cơm hộp giao tới.]
Hạ Nhạc Thiên khựng lại, tại sao lại như vậy?
Không thể hủy đơn!
Trán Hạ Nhạc Thiên rịn ra lớp mồ hôi mỏng, nhanh chóng thoát khỏi phần mềm đặt cơm, sau đó nhấn vào icon ứng dụng khoảng 2 giây để tiến hành xoá app.
Ngay sau đó, màn hình điện thoại nhảy ra một dòng chữ: [Không thể gỡ bỏ, xin hãy chờ cơm hộp giao tới!!!]
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên nhịn không được hô to không có khả năng, sao lại không thể gỡ bỏ app đặt cơm cơ chứ, không lẽ cậu đoán sai rồi sao?
Hạ Nhạc Thiên không muốn nghĩ đến hướng này, nhưng tình huống trước mắt đều nói lên suy đoán về đường sống của cậu hoàn toàn là sai lầm!
Ngay sau đó, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ khó tin.
"Nó" đột nhiên mở bừng mắt!!!
Con quỷ nằm nghiêng cơ thể nhìn chằm chằm cậu, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười ghê tởm.
Đầu óc Hạ Nhạc Thiên trống rỗng.
Thích Lệ Phi đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm đáng sợ, dùng tốc độ cực nhanh vọt vào......
Thích Lệ Phi vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, bóng người trên vách tường hơi lắc lư một chút, rất nhanh đã bất động.
Hạ Nhạc Thiên trở mình, tiếp tục ngủ say.
Một đêm qua đi.
Thích Lệ Phi thấy ba người Hạ Nhạc Thiên vẫn còn ngủ, tự hỏi một chút liền đứng dậy đẩy nhẹ Hạ Nhạc Thiên: "Nên tỉnh dậy."
Hạ Nhạc Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo bản năng muốn cầm điện thoại lên coi đồng hồ, kết quả lại sờ vào khoảng không, lúc này mới nhớ ra điện thoại mình vẫn còn trong hộp cơm.
Có lẽ còn đang ở trong phòng "Nó".
Thích Lệ Phi bình tĩnh nhắc nhở: "Bây giờ là 6 giờ mười lăm phút."
Hạ Nhạc Thiên a một tiếng, nhanh chóng bò dậy, gọi tỉnh hai người còn đang cuộn tròn ngủ trên sô pha, Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư bỗng nhiên bị lay tỉnh, Hoàng Khiết Tư theo bản năng hỏi: "Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không."
Hạ Nhạc Thiên giải thích: "Không phải, chỉ là chúng ta ngủ quên, giờ đã hơn 6 giờ."
Chỉ còn mấy chục phút nữa là tới 7 giờ.
Hoàng Khiết Tư bật dậy, hốt hoảng nói: "Sao chúng ta lại ngủ đến bây giờ?"
Cổ Lăng rất nhanh bình tĩnh lại, đem chăn gấp gọn lại bỏ vào không gian, sau đó mới nói: "Chúng ta đều quá mệt mỏi, đã lâu không ngủ an giấc..."
Vì vậy bọn họ đều ngủ quên, rõ ràng tối hôm qua tất cả mọi người đều thay phiên gác đêm, đề phòng nửa đêm "Nó" đột nhiên tấn công người chơi.
Nghĩ đến con quỷ cách vách, Cổ Lăng đều cảm thấy sợ hãi, cũng may không xảy ra chuyện gì.
Cũng sắp đến 7 giờ đúng rồi, lúc đó "Nó" bắt đầu tỉnh dậy đặt cơm, mà khi đó, trò chơi đuổi giết cũng chính thức khởi động, vô số lệ quỷ bắt đầu tấn công những người chơi còn sót lại.
Thời gian càng tới gần, đám người Hạ Nhạc Thiên phải nhanh chóng thảo luận kế hoạch kế tiếp một lần nữa.
Hạ Nhạc Thiên nói ra suy đoán của mình ngày hôm qua cho mọi người, cuối cùng lại giải thích: "Trò chơi sẽ không cắt đứt hoàn toàn đường sống của người chơi, biện pháp nhảy ban công khá nguy hiểm, tính khả thi quá thấp, có khi chúng ta không bị lệ quỷ giết chết đã ngã chết."
Cổ Lăng trầm mặc nghe, trong lòng lại càng thêm phức tạp.
Nàng quả nhiên không nên coi thường bất cứ tân nhân nào.
Hoàng Khiết Tư nghiêm túc nghe Hạ Nhạc Thiên nói, thấy Cổ Lăng không phát biểu ý kiến gì mới dám hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Vậy... lát nữa chúng ta phải thử mở cửa phòng nó, nếu không được cũng chỉ có thể bạo lực phá cửa sao?"
Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu, "Đây là biện pháp duy nhất."
"Cổ tiểu thư, ngài cảm thấy sao?" Hoàng Khiết Tư quay đầu hỏi Cổ Lăng, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút bất an, muốn nghe ý kiến của người khác để vuốt phẳng cảm xúc trong lòng.
Cổ Lăng cúi đầu tự hỏi, nửa ngày sau mới nói: "Tôi đồng ý cách làm của Vương Tiểu Minh, đợi chút chúng ta cùng nhau qua đó, sống hay chết tất cả đều xem ý ông trời."
Hoàng Khiết Tư chẳng những không yên lòng, ngược lại càng thêm thấp thỏm.
Hạ Nhạc Thiên đứng dậy đi tới cửa, lợi dụng mắt mèo quan sát tình hình bên ngoài.
Mà người chơi khác lại tiếp tục nôn nóng bất an chờ thời gian đặt cơm hộp tới, Cổ Lăng không biết nghĩ tới cái gì, bước nhanh tới cửa sổ kéo bức màn ra một khe hở nhỏ, ghé mắt quan sát tình hình dưới lầu tiểu khu.
Vô số quỷ chực chờ bên dưới giống như phát hiện ra nàng, đồng loạt ngẩng đầu, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm một cửa sổ nào đó ở lầu bảy, trên gương mặt trắng bệch chậm rãi lộ ra nụ cười quỷ dị.
Cổ Lăng cứng đờ, vội vàng kéo màn lại thở phì phò.
Làm người chơi lâu năm, nhưng nàng vẫn cảm thấy sởn tóc gáy, thậm chí là lạnh toát cả người.
Hoàng Khiết Tư chú ý tới vẻ mặt Cổ Lăng không thích hợp, lập tức đoán được cái gì, nhỏ giọng hỏi Cổ Lăng: "Cổ tiểu thư...... Bên ngoài có phải...... có vài thứ kia..."
Vào lúc này, từ "Quỷ" tựa hồ trở thành đại kỵ.
Hoàng Khiết Tư có cảm giác chỉ cần mình nói ra cái từ này, lập tức bị lệ quỷ nghe thấy.
Cổ Lăng cắn môi gật đầu, đem bức màn gắt gao che kín, sau đó mới nói: "Bên ngoài đã tụ tập rất nhiều quỷ, hình như chúng nó không dám tiến vào, nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
Giống y như suy đoán hôm qua của mọi người, những con quỷ đã gỡ bỏ toàn bộ hạn chế vào ngày thứ ba, khoảng cách từ cổng tiểu khu đến lầu bảy này, có lẽ chỉ cần mấy chục giây ngắn ngủn đã lên đến.
Hạ Nhạc Thiên trong lòng rùng mình, lập tức gật đầu, suy tư một lúc mới nói với hai người chơi nữ: "Tôi biết rồi, lát nữa các cô trốn trong phòng đi, tôi tự mình lẻn qua trộm điện thoại."
Thích Lệ Phi lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, nhưng vẫn không nói chuyện.
Cổ Lăng sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Thích Lệ Phi, lại vội vàng thu hồi ánh mắt, chần chờ hỏi: "Anh...... Anh thật sự muốn tự mình đi vào sao?"
Hạ Nhạc Thiên có chút bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể là tự tôi đi vào, hai cô đều bị thương, tốt nhất vẫn ở lại đây đi."
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến lòng tự trọng của hai người, cũng không nói quá mức rõ ràng.
Nhưng Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư vẫn đoán được nguyên nhân, không khỏi cúi đầu, trong lòng vô cùng phức tạp, có cảm động cũng có hổ thẹn.
Cảm động vì người chơi mới như Vương Tiểu Minh không lợi dụng hai người như mồi câu, xấu hổ vì hai người bọn họ đều trở thành gánh nặng, nếu họ theo Vương Tiểu Minh đi vào, một khi xảy ra chuyện, Vương Tiểu Minh không thể phân tâm cứu hai người.
Cho nên mới uyển chuyển đưa ra ý kiến như vậy, muốn hai người có thể trốn trong phòng, dù sao hai người họ đi hay không đi, cũng không thể ảnh hưởng đến kết quả.
Nếu Vương Tiểu Minh không thành công trộm được điện thoại ra ngoài, vậy tất cả mọi người đều chết nơi này!
Hai người nghĩ thông suốt, lập tức gật đầu đồng ý đề nghị của Hạ Nhạc Thiên.
Thích Lệ Phi nhàn nhạt nhìn Hạ Nhạc Thiên, lúc này mới nói: "Tôi đi cùng cậu."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, vừa định theo bản năng nói lúc nào đi, lại nhớ ra nơi này không chỉ có cậu và Thích Lệ Phi, lập tức ngậm miệng lại, cuối cùng chần chừ gật đầu.
Thích Lệ Phi tựa hồ nhận ra biểu tình biến hoá của Hạ Nhạc Thiên, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Đi thôi, sắp 7 giờ."
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp gật đầu.
Hai người rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, có lẽ cánh cửa này có thể tranh thủ vài giây sống sót cho hai người trong phòng.
Nếu như cậu thất bại.
Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên Hạ Nhạc Thiên phát hiện mình không khẩn trương như tưởng tượng, ngược lại trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Thích Lệ Phi cắm hai tay vào túi, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo dừng trước cửa phòng "Nó", giống như có thể xuyên qua cánh cửa nhìn thẳng vào không gian bên trong.
Hạ Nhạc Thiên há mồm dùng khẩu hình hỏi Thích Lệ Phi, "Còn bao nhiêu phút nữa?"
Thích Lệ Phi cũng không nhìn di động, trực tiếp giơ lên năm ngón tay, thần thái ngưng trọng.
Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu, sắc mặt nghiêm túc bắt đầu tính toán thời gian, từng bước một tới gần cánh cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh.
Bên trong cánh cửa rất an tĩnh, một chút tiếng động cũng không có.
Hạ Nhạc Thiên vẫn nghiêm túc cẩn thận nghe, chăm chú vô cùng, tựa hồ vì Hạ Nhạc Thiên tập trung tinh thần mà thính giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, nghe được tiếng ngáy ngủ mơ hồ bên trong cánh cửa.
Nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, không nghe rõ ràng.
Hạ Nhạc Thiên lập tức lộ ra biểu tình quái dị, muốn nói lại thôi nhìn Thích Lệ Phi, giống như muốn nói gì đó rồi lại ngại ngùng không thể nở miệng.
Thích Lệ Phi nhướng mày, lập tức móc điện thoại gõ mấy chữ phía trên, đưa cho Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, trên màn hình biểu hiện: [Cậu muốn nói cái gì?]
Hạ Nhạc Thiên lập tức gõ chữ: [Quỷ trong thế giới này ngủ cũng ngáy à...]
Sau đó đưa cho Thích Lệ Phi, ý bảo hắn nhanh nhanh xem.
Thích Lệ Phi quét mắt qua nội dung trên màn hình, gương mặt lạnh lùng trời sinh tựa hồ nứt ra một đường, ánh mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhưng một giây sau hắn đã thu hồi điện thoại, vẻ mặt lại lần nữa khôi phục bộ dáng bình tĩnh như lúc đầu.
Hạ Nhạc Thiên tiếp tục cẩn thận ghé tai nghe ngóng.
Có vẻ như nó đang trở mình, giường gỗ không chịu nổi sức nặng của nó mà phát ra tiếng vang bén nhọn, ngay sau đó vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Nó ngồi dậy?
Lại qua mấy chục giây, trong phòng trong lại phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Hình như nó lại nằm trở về, tiếp tục phát ra tiếng ngáy ngủ.
Hạ Nhạc Thiên lập tức ý thức được cái gì, thử nắm lấy tay cầm vặn nhẹ. Trong nháy mắt, trái tim cậu như bị một bàn tay vô hình gắt gao nắm chặt, liều mạng nhảy bịch bịch bịch.
Sợ hãi khẩn trương, cùng với cảm xúc khủng hoảng trời sinh giữa người với quỷ, giờ phút này đều trút hết lên người cậu, thậm chí làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy hô hấp khó khăn.
Thẳng đến khi then cửa nhẹ nhàng chuyển động, phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy tim mình đã nhảy lên tận cổ họng, đồng tử bởi vì quá mức khẩn trương mà nở to.
(*) Editor:.......phải là co lại chứ.
Cửa quả nhiên không đóng.
Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi, thậm chí cậu còn không quay đầu nhìn Thích Lệ Phi, mọi chú ý đều tập trung vào khe cửa đang mở rộng.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi đẩy cửa ra, đầu óc vào lúc này trở nên nhạy bén và cảnh giác hơn bất kỳ lúc nào, cậu nhịn xuống cảm giác miệng lưỡi khô ráo, liếc mắt vào trong.
Kia...... Là thứ gì?
Sinh vật giống như bướu thịt chồng chất lên nhau đang nằm nghiêng trên giường, một núi thịt cơ hồ muốn đè sập khung giường, ánh nắng mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu xuống dưới, làm Hạ Nhạc Thiên thấy được "Nó" rất rõ ràng.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ý thức được, đống bướu thịt kia chính là "Nó", là con quỷ có tên "Trạch Quỷ Chết Béo" kia.
Trên mặt đất vứt đầy xương người, tản ra mùi hôi thối buồn nôn.
Rất nhiều hộp cơm chồng chất bên nhau chiếm hết diện tích sàn nhà, mà Hạ Nhạc Thiên vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm con quỷ, nó thật sự quá lớn, hoặc nói cách khác là nó quá mức mập mạp nên mới lớn như thế.
Quan trọng nhất là, Hạ Nhạc Thiên chú ý tới mép giường nó đang ngủ có một cái điện thoại.
Tim cậu đập như trống dồn, chỉ cần cẩn trọng đi vào lấy điện thoại ra, là có thể kết thúc trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên khẩn trương chùi tay vào mép quần, chậm rãi bước vào phòng, cậu phải phí hết sức lực mới không phát ra tiếng động quá lớn, nhưng rác rưởi trên mặt đất quá nhiều, làm cậu đi mỗi bước đều thấp thỏm lo sợ đánh thức "Nó".
Thế nhưng Hạ Nhạc Thiên rất nhanh phát hiện chỉ cần mình không cố ý tạo tiếng động quá lớn, tuyệt đối sẽ không đánh thức "Nó". Biết được điểm này, cậu không hề bó tay bó chân như lúc trước nữa, nhẹ nhàng dùng chân gạt rác rưởi qua một bên đi thẳng tới mép giường, cuối cùng cầm lấy điện thoại trên tủ nhỏ đầu giường.
Màn hình hiện lên thông tin mới đặt đơn, hơn nữa shipper còn đang đi lấy cơm hộp.
Phái dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng bước chân dày đặc, dùng tốc độ làm người khác hãi hùng khiếp vía không ngừng chạy tới gần.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên cả kinh, là những con quỷ kia đuổi tới!
Cậu không chút do dự, nhanh chóng nhấn nút hủy bỏ đơn đặt hàng.
Giao diện bất ngờ nhảy ra một dòng nhắc nhở: [Không thể hủy bỏ, xin chờ cơm hộp giao tới.]
Hạ Nhạc Thiên khựng lại, tại sao lại như vậy?
Không thể hủy đơn!
Trán Hạ Nhạc Thiên rịn ra lớp mồ hôi mỏng, nhanh chóng thoát khỏi phần mềm đặt cơm, sau đó nhấn vào icon ứng dụng khoảng 2 giây để tiến hành xoá app.
Ngay sau đó, màn hình điện thoại nhảy ra một dòng chữ: [Không thể gỡ bỏ, xin hãy chờ cơm hộp giao tới!!!]
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên nhịn không được hô to không có khả năng, sao lại không thể gỡ bỏ app đặt cơm cơ chứ, không lẽ cậu đoán sai rồi sao?
Hạ Nhạc Thiên không muốn nghĩ đến hướng này, nhưng tình huống trước mắt đều nói lên suy đoán về đường sống của cậu hoàn toàn là sai lầm!
Ngay sau đó, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ khó tin.
"Nó" đột nhiên mở bừng mắt!!!
Con quỷ nằm nghiêng cơ thể nhìn chằm chằm cậu, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười ghê tởm.
Đầu óc Hạ Nhạc Thiên trống rỗng.
Thích Lệ Phi đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm đáng sợ, dùng tốc độ cực nhanh vọt vào......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất