Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 157: Không ở lại sao?
Thế giới của Thần không tồn tại hai từ tịch mịch.
Ngàn vạn năm qua, hắn vẫn vượt qua như thế này, Thần không có kiếp trước, cũng chẳng có kiếp sau, sinh ra từ bóng tối và tinh quang trong vũ trụ vĩnh hằng, nhưng từ lúc tạo ra Trò Chơi Tử Vong tới nay, hắn tiếp xúc với một thanh niên loài người rất đặc biệt.
Đối phương biết rõ mình không phải người, nhưng vẫn lo lắng mình bị quy tắc trò chơi phát hiện xoá đi.
Phản ứng đầu tiên của hắn là đối phương coi thường năng lực của mình, nhưng sau đó...... Hắn phát hiện cảm giác được người quan tâm lo lắng, rất mới lạ, cũng rất —— sung sướng.
Hắn đưa mắt nhìn về phương xa, nơi đó vẫn là vô số điểm sáng đang nhảy múa xoay tròn, xa hơn nữa, đó là thế giới hắc ám mà ngay cả quang minh cũng không thể chiếu sáng.
Hắn tự hỏi thật lâu, cuối cùng lại cúi đầu nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, hơi hơi xuất thần.
Một nhóm cầu sáng cảm thấy rất khó tin, không nhịn được nhảy nhót vài cái để biểu đạt nội tâm khiếp sợ, các quả cầu khác cũng nhanh chóng phụ họa nhảy lên theo, như đang ríu rít nói chuyện phiếm.
Mà lúc này, hắn không còn tầm trạng trách cứ những quả cầu làm việc riêng như thường ngày, mà chuyên tâm chọc màn hình, tính toán thời gian tiến vào trò chơi tiếp theo.
—— còn hơn hai mươi ngày.
Hắn có chút sốt ruột muốn nhìn thấy loài người kia.
*
Hạ Nhạc Thiên đeo ba lô trên vai, kẹp trong đám người xuống xe như nước chảy, rời khỏi ga tàu hỏa.
Cậu vẫy một xe taxi, tìm khách sạn gần nhất tạm thời ở lại.
Nếu là trước kia, cậu tất nhiên sẽ chọn nhà nghỉ có giá nhiều nhất là 100 tệ, nhưng vừa được Trần Đỉnh gửi mấy chục vạn, kinh tế dư dả rất nhiều, dĩ nhiên muốn ở khách sạn tốt một chút.
Lúc này đã là chiều tối, Hạ Nhạc Thiên gọi khách sạn đem mấy món phong phú bổ sung năng lượng lên, sau khi ăn xong lại nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Qua nửa giờ, Hạ Nhạc Thiên mở mắt ra, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Đường Quốc Phi, hỏi đối phương đang làm gì.
Vài giây sau, Đường Quốc Phi nhan chóng nhắn lại.
[A, tớ đang ở nhà ăn cơm, [hình ảnh] [hình ảnh], nhìn thấy không, có thèm hay không, ha ha ha]
Hạ Nhạc Thiên nhìn mấy bức ảnh chụp thức ăn đẹp mắt, không khỏi cười rộ lên, trả lời: [Nhìn ngon thật, đúng rồi, trong khoảng thời gian này cậu có gặp được chuyện gì lạ không?]
Đường Quốc Phi cầm điện thoại, dè dặt ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, sau đó nuốt nước miếng, gõ chữ gửi tin nhắn: [Sao cậu biết?!!]
Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy tin nhắn này, nháy mắt ngồi bật dậy, vội vàng hỏi: [Xảy ra chuyện gì?]
Đường Quốc Phi nhanh chóng gõ chữ: [Tạm thời tớ còn chưa xác định đây có phải là do tớ nghĩ nhiều quá hay không, chờ tớ quan sát thêm một thời gian rồi kể cho cậu.]
Hạ Nhạc Thiên nhíu nhíu mày: [Được, nếu thật sự có chuyện gì nhất định phải nói cho tớ trước tiên.]
Hạ Nhạc Thiên gửi tin này xong vẫn cảm thấy không yên tâm, lại dặn dò Đường Quốc Phi một lần này: [Nếu cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, lập tức rời khỏi nơi đó!]
Đường Quốc Phi vội tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó trong phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân......
Đường Quốc Phi như lâm đại địch bỏ điện thoại di động xuống, vội vàng làm bộ nghiêm túc ăn cơm, đầu cũng không dám nâng.
Giống như sợ hãi chuyện gì.
Bên kia, Hạ Nhạc Thiên quyết định phải mau chóng giải quyết chuyện ở đây, sau đó đi tìm Đường Quốc Phi.
Nhưng trước đó cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốt, bảo đảm thân thể khôi phục trạng thái tốt nhất.
Sau khi tắm rửa xong, cậu lại liên lạc với người chơi có ID là [Tiểu Ong Mật], đối phương vẫn không trả lời cậu.
Hai bên đã là bạn tốt, Hạ Nhạc Thiên cố ý nhìn nhắc nhở dưới ID của đối phương, cũng không xuất hiện dòng chữ [Tử vong].
Bởi vậy có thể thấy được, người chơi này vẫn còn sống, nhưng tình huống không lạc quan lắm.
Hạ Nhạc Thiên thở dài, có chút lo lắng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhạc Thiên nặng nề nhấc lưng ra khỏi giường, sau khi rời khách sạn thì mua một ít đồ ăn ở cửa hàng gần đó, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Hạ Nhạc Thiên gọi một xe taxi đi đến huyện Thông Đạt, khoảng bốn mươi phút sau đã đến nơi.
Cậu mở bản đồ trên điện thoại, tìm địa phương có tên "Hắc trấn", lại phát hiện không tìm được.
—— cứ như nơi này không tồn tại.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, chẳng lẽ người chơi kia nhớ nhầm địa danh rồi?
Nhưng lúc này căn bản không liên lạc được với người kia, Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể tìm mấy người dân bản xứ để hỏi đường.
Vài người trước đều xua tay tỏ vẻ không biết, lòng Hạ Nhạc Thiên nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
Đột nhiên, một ông già ngồi đang ngồi hóng mát chậm rãi đi tới, híp cặp mắt nhăn nheo hỏi Hạ Nhạc Thiên: "Cậu bạn nhỏ này muốn đi Hắc trấn sao?"
Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Ông biết nơi này ở đâu sao?"
Ông già gật gật đầu, nói: "Trước khi cậu đến cũng có vài người muốn đi Hắc trấn, nhưng bọn họ vẫn chưa trở về."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, hỏi: "Sao ông biết được?"
Ông thở dài, nói: "Bởi vì tôi là người đã chở bọn họ đi, Hắc trấn là chỗ không dễ đi, rất nhiều dân bản xứ cũng không biết đường đến đó."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Vậy phiền ông cũng chở cháu đi một chuyến, tiền xe bao nhiêu ạ?"
Ông già nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc Thiên, nói: "Chàng trai trẻ, cậu xác định muốn đi đến đó sao? Chỗ đó nói là thị trấn, kỳ thật chỉ là một thôn làng không lớn, người bình thường đi vào ba ngày mà không ra ngoài thì nhất định phải chết."
Hạ Nhạc Thiên trong lòng khẽ động, hỏi: "Có phải ông biết chuyện về Hắc trấn không? Có thể nói cho cháu vài câu không?"
Ông già vẫy tay, "Đi với tôi."
Hai người một trước một sau đi đến một chiếc xe ba bánh, ông già hút phì phèo điếu thuốc lá sợi, vẻ mặt mang theo chút hồi ức, nói: "Việc này tôi đã nói cho những người trước, nhưng bọn họ hoàn toàn không để trong lòng."
Nói đến lại nhịn không được lắc đầu.
Hạ Nhạc Thiên kiên nhẫn nghe, "Ông tiếp tục đi."
Cũng may ông già quay lại đề tài chính, nói cho Hạ Nhạc Thiên tin tức mà cậu muốn biết ngay lúc này.
"Hắc trấn này rất kỳ quái, người nơi đó trước nay đều không ra ngoài, mà người đi vào cũng không thể ra, thật sự rất kỳ quái, 50 năm trước tôi còn là một đứa trẻ mười tuổi......"
Ông tên Triệu Đại Toàn, lúc còn nhỏ đã theo đuôi mấy đứa trẻ khác rong chơi ở gần đây, vừa lúc thấy được thị trấn, bên trong treo rất nhiều đèn lồng, xinh đẹp lại mông lung, nháy mắt đã hấp dẫn mấy đứa trẻ đi qua.
Người trong thị trấn không nhiệt tình, cũng không quá lạnh nhạt, một chủ quán cơm nhỏ mời bọn họ ăn gì đó, mà lúc ấy Triệu Đại Toàn đúng lúc đau bụng, liền chạy khỏi thị trấn, tìm một bụi cỏ giải quyết vấn đề.
Chờ đến khi ông quay lại tiệm cơm nhỏ thì phát hiện tất cả đứa trẻ đi cùng đều mất tích, mà ông chủ tiệm cơm cứ như bị mất trí nhớ, nhất quyết phủ nhận ở đây chưa từng có đứa trẻ nào ghé qua
Triệu Đại Toàn sợ tới mức vội vàng rời khỏi thị trấn.
Nhiều năm trôi qua, không biết vì sao Triệu Đại Toàn đúng lúc đi đến Hắc trấn kia, cũng gặp lại ông chủ quán cơm đó.
Đáng sợ chính là, đã vài chục năm trôi qua, ông chủ đó vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, không có chút lão hoá nào.
Sau lưng Triệu Đại Toàn nháy mắt ướt đẫm mồ hôi, vội vàng chạy khỏi Hắc trấn.
Mà chỉ mấy đây thôi, đã có mấy người tiến vào Hắc trấn để tham quan, sau đó hoàn toàn không trở ra.
Tiếp đó lại xuất hiện vài người, một hai mở miệng đòi đi Hắc trấn.
Triệu Đại Toàn muốn ngăn cản những người này, nhưng bọn họ lại tuyên bố mình là bạn của mấy du khách kia, tỏ vẻ mặc kệ thế nào cũng phải đến Hắc trấn.
Triệu Đại Toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể dặn dò những người này tuyệt đối không nên đến gần tiệm cơm nhỏ, cũng không nên ăn đồ nơi đó.
Triệu Đại Toàn hoài nghi những đứa trẻ vô duyên vô cớ mất tích kia, rất có khả năng là vì chúng đã ăn thứ không nên ăn, cho nên biến mất.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Cảm ơn ông, cháu biết rồi, ông chở cháu đến chỗ cách Hắc trấn không xa là được, không cần lo về tiền bạc."
Triệu Đại Toàn nghe xong lại nhịn không được thở dài, cũng không khuyên Hạ Nhạc Thiên nữa, "Lên xe đi, tôi chở cậu qua, tôi sẽ chờ cậu dưới chân núi một ngày, nếu cậu vẫn không xuống...... Vậy tôi đi."
Hạ Nhạc Thiên vâng một tiếng.
Xe ba bánh tuy rằng tốc độ kém hơn taxi, nhưng ít ra vẫn nhanh hơn cuốc bộ, ngồi lắc lư lay động khoảng nửa giờ thì tới nơi.
Triệu Đại Toàn nói: "Cậu đi thẳng về phía trước mấy trăm mét sẽ đến."
Hạ Nhạc Thiên trả tiền mặt cho ông, sau đó chào tạm biệt Triệu Đại Toàn rồi rời đi.
Đi chừng 300m, tầm nhìn trước mắt rộng mở thông suốt, một thị trấn thoạt nhìn tương đối cổ xưa mang theo hơi thở lịch sử từ từ hiện ra trước mắt.
Suối nhỏ chảy quanh, phòng ốc muôn màu muôn vẻ cao thấp san sát nhau, vách tường bò đầy rêu xanh.
Phong cảnh bốn phía vốn nên tràn ngập ý thơ Giang Nam.
Nhưng không biết vì sao, chỗ này lại khiến Hạ Nhạc Thiên có cảm giác rất không thoải mái.
Hoặc là nói.
Chút không thoải mái này đến từ không khí loãng, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy thị trấn, cậu liền có cảm giác hô hấp khó khăn, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng được.
Lúc này là buổi sáng 9 giờ.
Hạ Nhạc Thiên quyết định vào thị trấn, thứ nhất là vì tìm kiếm manh mối, thứ hai là vì nghiệm chứng lời nói của ông già Triệu Đại Toàn kia có đúng hay không.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi tới gần thị trấn, thực mau liền chú ý tới các thôn dân của trấn nhỏ đang sinh hoạt vui vẻ, có già có trẻ, thoạt nhìn thì không có ai biểu hiện khác thường.
Mấy đứa trẻ đang nhảy lò cò trên phiến đá kẻ ô vuông, trong miệng ngân nga bài ca dao, người già phe phẩy quạt uống trà, ngồi dưới mái hiên hóng mát.
Hạ Nhạc Thiên chú ý tới, những thôn dân của thị trấn có vẻ như không hề tò mò khách lạ ghé thăm, thậm chí còn gật đầu chào hỏi mình.
Hạ Nhạc Thiên không biến sắc gật đầu đáp lại, cõng ba lô tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng bước chân nhảy lò cò và tiếng ca dao đột nhiên im bặt, Hạ Nhạc Thiên chợt cảm thấy sau lưng như có mũi nhọn châm chích, cảm giác bị nhìn trộm nháy mắt trở nên mãnh liệt.
Bước chân Hạ Nhạc Thiên không hề dừng lại, cứ tiếp tục đi.
Thẳng đến thấy một quán cơm nhỏ ven đường....
Hạ Nhạc Thiên liếc nhìn quán cơm nhỏ, bên trong là ông chủ đeo tạp dề đầu bếp đang ngồi ngay ngắn, cười tủm tỉm nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt tiếp tục bước đi, trong lòng lại trầm xuống.
Chuyện Triệu Đại Toàn nói rất có thể là sự thật.
Tuy rằng không xác định cư dân trấn nhỏ có phải là quỷ hay không, cho dù bề ngoài của trấn nhỏ đều rất bình thường.
Nhưng càng bình thường, thì càng có vấn đề.
Bởi vì nếu mình là cư dân của trấn nhỏ, lúc nhìn thấy vài người xa lạ liên tục xuất hiện ở chỗ này, sau đó tất cả đều quỷ dị biến mất.
Người bình thường đều sẽ sinh ra cảnh giác với người lạ mới tới, ngoài ra còn phải đề phòng và thắc mắc khó hiểu.
Nhưng tất cả đều không có.
Cho nên, trấn nhỏ thật sự có vấn đề.
Thế nhưng trước mắt vẫn gió êm sóng lặng, có lẽ là vì mình còn chưa kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Quan trọng nhất là, đến bây giờ cậu vẫn chưa thu được nhắc nhở về nhiệm vụ.
Cho nên, trước mắt trấn nhỏ này vẫn an toàn.
Xem ra phải chờ đến buổi tối.
Hạ Nhạc Thiên làm bộ tham quan trấn nhỏ, kỳ thật là đang ghi nhớ tuyến đường trong thị trấn, sau khi xác định không có sơ hở thì Hạ Nhạc Thiên mới quay lại đường cũ.
Mấy đứa trẻ nhảy ô vuông mở to mắt nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, nhịn không được nuốt nước miếng.
Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày, lại giả vờ như không có việc gì đi về phía trước.
"Anh ơi, không ở lại sao?"
—— bỗng nhiên, một giọng nói non nớt tinh tế từ phía sau lưng vang lên
Ngàn vạn năm qua, hắn vẫn vượt qua như thế này, Thần không có kiếp trước, cũng chẳng có kiếp sau, sinh ra từ bóng tối và tinh quang trong vũ trụ vĩnh hằng, nhưng từ lúc tạo ra Trò Chơi Tử Vong tới nay, hắn tiếp xúc với một thanh niên loài người rất đặc biệt.
Đối phương biết rõ mình không phải người, nhưng vẫn lo lắng mình bị quy tắc trò chơi phát hiện xoá đi.
Phản ứng đầu tiên của hắn là đối phương coi thường năng lực của mình, nhưng sau đó...... Hắn phát hiện cảm giác được người quan tâm lo lắng, rất mới lạ, cũng rất —— sung sướng.
Hắn đưa mắt nhìn về phương xa, nơi đó vẫn là vô số điểm sáng đang nhảy múa xoay tròn, xa hơn nữa, đó là thế giới hắc ám mà ngay cả quang minh cũng không thể chiếu sáng.
Hắn tự hỏi thật lâu, cuối cùng lại cúi đầu nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, hơi hơi xuất thần.
Một nhóm cầu sáng cảm thấy rất khó tin, không nhịn được nhảy nhót vài cái để biểu đạt nội tâm khiếp sợ, các quả cầu khác cũng nhanh chóng phụ họa nhảy lên theo, như đang ríu rít nói chuyện phiếm.
Mà lúc này, hắn không còn tầm trạng trách cứ những quả cầu làm việc riêng như thường ngày, mà chuyên tâm chọc màn hình, tính toán thời gian tiến vào trò chơi tiếp theo.
—— còn hơn hai mươi ngày.
Hắn có chút sốt ruột muốn nhìn thấy loài người kia.
*
Hạ Nhạc Thiên đeo ba lô trên vai, kẹp trong đám người xuống xe như nước chảy, rời khỏi ga tàu hỏa.
Cậu vẫy một xe taxi, tìm khách sạn gần nhất tạm thời ở lại.
Nếu là trước kia, cậu tất nhiên sẽ chọn nhà nghỉ có giá nhiều nhất là 100 tệ, nhưng vừa được Trần Đỉnh gửi mấy chục vạn, kinh tế dư dả rất nhiều, dĩ nhiên muốn ở khách sạn tốt một chút.
Lúc này đã là chiều tối, Hạ Nhạc Thiên gọi khách sạn đem mấy món phong phú bổ sung năng lượng lên, sau khi ăn xong lại nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Qua nửa giờ, Hạ Nhạc Thiên mở mắt ra, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Đường Quốc Phi, hỏi đối phương đang làm gì.
Vài giây sau, Đường Quốc Phi nhan chóng nhắn lại.
[A, tớ đang ở nhà ăn cơm, [hình ảnh] [hình ảnh], nhìn thấy không, có thèm hay không, ha ha ha]
Hạ Nhạc Thiên nhìn mấy bức ảnh chụp thức ăn đẹp mắt, không khỏi cười rộ lên, trả lời: [Nhìn ngon thật, đúng rồi, trong khoảng thời gian này cậu có gặp được chuyện gì lạ không?]
Đường Quốc Phi cầm điện thoại, dè dặt ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, sau đó nuốt nước miếng, gõ chữ gửi tin nhắn: [Sao cậu biết?!!]
Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy tin nhắn này, nháy mắt ngồi bật dậy, vội vàng hỏi: [Xảy ra chuyện gì?]
Đường Quốc Phi nhanh chóng gõ chữ: [Tạm thời tớ còn chưa xác định đây có phải là do tớ nghĩ nhiều quá hay không, chờ tớ quan sát thêm một thời gian rồi kể cho cậu.]
Hạ Nhạc Thiên nhíu nhíu mày: [Được, nếu thật sự có chuyện gì nhất định phải nói cho tớ trước tiên.]
Hạ Nhạc Thiên gửi tin này xong vẫn cảm thấy không yên tâm, lại dặn dò Đường Quốc Phi một lần này: [Nếu cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, lập tức rời khỏi nơi đó!]
Đường Quốc Phi vội tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó trong phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân......
Đường Quốc Phi như lâm đại địch bỏ điện thoại di động xuống, vội vàng làm bộ nghiêm túc ăn cơm, đầu cũng không dám nâng.
Giống như sợ hãi chuyện gì.
Bên kia, Hạ Nhạc Thiên quyết định phải mau chóng giải quyết chuyện ở đây, sau đó đi tìm Đường Quốc Phi.
Nhưng trước đó cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốt, bảo đảm thân thể khôi phục trạng thái tốt nhất.
Sau khi tắm rửa xong, cậu lại liên lạc với người chơi có ID là [Tiểu Ong Mật], đối phương vẫn không trả lời cậu.
Hai bên đã là bạn tốt, Hạ Nhạc Thiên cố ý nhìn nhắc nhở dưới ID của đối phương, cũng không xuất hiện dòng chữ [Tử vong].
Bởi vậy có thể thấy được, người chơi này vẫn còn sống, nhưng tình huống không lạc quan lắm.
Hạ Nhạc Thiên thở dài, có chút lo lắng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhạc Thiên nặng nề nhấc lưng ra khỏi giường, sau khi rời khách sạn thì mua một ít đồ ăn ở cửa hàng gần đó, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Hạ Nhạc Thiên gọi một xe taxi đi đến huyện Thông Đạt, khoảng bốn mươi phút sau đã đến nơi.
Cậu mở bản đồ trên điện thoại, tìm địa phương có tên "Hắc trấn", lại phát hiện không tìm được.
—— cứ như nơi này không tồn tại.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, chẳng lẽ người chơi kia nhớ nhầm địa danh rồi?
Nhưng lúc này căn bản không liên lạc được với người kia, Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể tìm mấy người dân bản xứ để hỏi đường.
Vài người trước đều xua tay tỏ vẻ không biết, lòng Hạ Nhạc Thiên nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
Đột nhiên, một ông già ngồi đang ngồi hóng mát chậm rãi đi tới, híp cặp mắt nhăn nheo hỏi Hạ Nhạc Thiên: "Cậu bạn nhỏ này muốn đi Hắc trấn sao?"
Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Ông biết nơi này ở đâu sao?"
Ông già gật gật đầu, nói: "Trước khi cậu đến cũng có vài người muốn đi Hắc trấn, nhưng bọn họ vẫn chưa trở về."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, hỏi: "Sao ông biết được?"
Ông thở dài, nói: "Bởi vì tôi là người đã chở bọn họ đi, Hắc trấn là chỗ không dễ đi, rất nhiều dân bản xứ cũng không biết đường đến đó."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Vậy phiền ông cũng chở cháu đi một chuyến, tiền xe bao nhiêu ạ?"
Ông già nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc Thiên, nói: "Chàng trai trẻ, cậu xác định muốn đi đến đó sao? Chỗ đó nói là thị trấn, kỳ thật chỉ là một thôn làng không lớn, người bình thường đi vào ba ngày mà không ra ngoài thì nhất định phải chết."
Hạ Nhạc Thiên trong lòng khẽ động, hỏi: "Có phải ông biết chuyện về Hắc trấn không? Có thể nói cho cháu vài câu không?"
Ông già vẫy tay, "Đi với tôi."
Hai người một trước một sau đi đến một chiếc xe ba bánh, ông già hút phì phèo điếu thuốc lá sợi, vẻ mặt mang theo chút hồi ức, nói: "Việc này tôi đã nói cho những người trước, nhưng bọn họ hoàn toàn không để trong lòng."
Nói đến lại nhịn không được lắc đầu.
Hạ Nhạc Thiên kiên nhẫn nghe, "Ông tiếp tục đi."
Cũng may ông già quay lại đề tài chính, nói cho Hạ Nhạc Thiên tin tức mà cậu muốn biết ngay lúc này.
"Hắc trấn này rất kỳ quái, người nơi đó trước nay đều không ra ngoài, mà người đi vào cũng không thể ra, thật sự rất kỳ quái, 50 năm trước tôi còn là một đứa trẻ mười tuổi......"
Ông tên Triệu Đại Toàn, lúc còn nhỏ đã theo đuôi mấy đứa trẻ khác rong chơi ở gần đây, vừa lúc thấy được thị trấn, bên trong treo rất nhiều đèn lồng, xinh đẹp lại mông lung, nháy mắt đã hấp dẫn mấy đứa trẻ đi qua.
Người trong thị trấn không nhiệt tình, cũng không quá lạnh nhạt, một chủ quán cơm nhỏ mời bọn họ ăn gì đó, mà lúc ấy Triệu Đại Toàn đúng lúc đau bụng, liền chạy khỏi thị trấn, tìm một bụi cỏ giải quyết vấn đề.
Chờ đến khi ông quay lại tiệm cơm nhỏ thì phát hiện tất cả đứa trẻ đi cùng đều mất tích, mà ông chủ tiệm cơm cứ như bị mất trí nhớ, nhất quyết phủ nhận ở đây chưa từng có đứa trẻ nào ghé qua
Triệu Đại Toàn sợ tới mức vội vàng rời khỏi thị trấn.
Nhiều năm trôi qua, không biết vì sao Triệu Đại Toàn đúng lúc đi đến Hắc trấn kia, cũng gặp lại ông chủ quán cơm đó.
Đáng sợ chính là, đã vài chục năm trôi qua, ông chủ đó vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, không có chút lão hoá nào.
Sau lưng Triệu Đại Toàn nháy mắt ướt đẫm mồ hôi, vội vàng chạy khỏi Hắc trấn.
Mà chỉ mấy đây thôi, đã có mấy người tiến vào Hắc trấn để tham quan, sau đó hoàn toàn không trở ra.
Tiếp đó lại xuất hiện vài người, một hai mở miệng đòi đi Hắc trấn.
Triệu Đại Toàn muốn ngăn cản những người này, nhưng bọn họ lại tuyên bố mình là bạn của mấy du khách kia, tỏ vẻ mặc kệ thế nào cũng phải đến Hắc trấn.
Triệu Đại Toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể dặn dò những người này tuyệt đối không nên đến gần tiệm cơm nhỏ, cũng không nên ăn đồ nơi đó.
Triệu Đại Toàn hoài nghi những đứa trẻ vô duyên vô cớ mất tích kia, rất có khả năng là vì chúng đã ăn thứ không nên ăn, cho nên biến mất.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Cảm ơn ông, cháu biết rồi, ông chở cháu đến chỗ cách Hắc trấn không xa là được, không cần lo về tiền bạc."
Triệu Đại Toàn nghe xong lại nhịn không được thở dài, cũng không khuyên Hạ Nhạc Thiên nữa, "Lên xe đi, tôi chở cậu qua, tôi sẽ chờ cậu dưới chân núi một ngày, nếu cậu vẫn không xuống...... Vậy tôi đi."
Hạ Nhạc Thiên vâng một tiếng.
Xe ba bánh tuy rằng tốc độ kém hơn taxi, nhưng ít ra vẫn nhanh hơn cuốc bộ, ngồi lắc lư lay động khoảng nửa giờ thì tới nơi.
Triệu Đại Toàn nói: "Cậu đi thẳng về phía trước mấy trăm mét sẽ đến."
Hạ Nhạc Thiên trả tiền mặt cho ông, sau đó chào tạm biệt Triệu Đại Toàn rồi rời đi.
Đi chừng 300m, tầm nhìn trước mắt rộng mở thông suốt, một thị trấn thoạt nhìn tương đối cổ xưa mang theo hơi thở lịch sử từ từ hiện ra trước mắt.
Suối nhỏ chảy quanh, phòng ốc muôn màu muôn vẻ cao thấp san sát nhau, vách tường bò đầy rêu xanh.
Phong cảnh bốn phía vốn nên tràn ngập ý thơ Giang Nam.
Nhưng không biết vì sao, chỗ này lại khiến Hạ Nhạc Thiên có cảm giác rất không thoải mái.
Hoặc là nói.
Chút không thoải mái này đến từ không khí loãng, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy thị trấn, cậu liền có cảm giác hô hấp khó khăn, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng được.
Lúc này là buổi sáng 9 giờ.
Hạ Nhạc Thiên quyết định vào thị trấn, thứ nhất là vì tìm kiếm manh mối, thứ hai là vì nghiệm chứng lời nói của ông già Triệu Đại Toàn kia có đúng hay không.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi tới gần thị trấn, thực mau liền chú ý tới các thôn dân của trấn nhỏ đang sinh hoạt vui vẻ, có già có trẻ, thoạt nhìn thì không có ai biểu hiện khác thường.
Mấy đứa trẻ đang nhảy lò cò trên phiến đá kẻ ô vuông, trong miệng ngân nga bài ca dao, người già phe phẩy quạt uống trà, ngồi dưới mái hiên hóng mát.
Hạ Nhạc Thiên chú ý tới, những thôn dân của thị trấn có vẻ như không hề tò mò khách lạ ghé thăm, thậm chí còn gật đầu chào hỏi mình.
Hạ Nhạc Thiên không biến sắc gật đầu đáp lại, cõng ba lô tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng bước chân nhảy lò cò và tiếng ca dao đột nhiên im bặt, Hạ Nhạc Thiên chợt cảm thấy sau lưng như có mũi nhọn châm chích, cảm giác bị nhìn trộm nháy mắt trở nên mãnh liệt.
Bước chân Hạ Nhạc Thiên không hề dừng lại, cứ tiếp tục đi.
Thẳng đến thấy một quán cơm nhỏ ven đường....
Hạ Nhạc Thiên liếc nhìn quán cơm nhỏ, bên trong là ông chủ đeo tạp dề đầu bếp đang ngồi ngay ngắn, cười tủm tỉm nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt tiếp tục bước đi, trong lòng lại trầm xuống.
Chuyện Triệu Đại Toàn nói rất có thể là sự thật.
Tuy rằng không xác định cư dân trấn nhỏ có phải là quỷ hay không, cho dù bề ngoài của trấn nhỏ đều rất bình thường.
Nhưng càng bình thường, thì càng có vấn đề.
Bởi vì nếu mình là cư dân của trấn nhỏ, lúc nhìn thấy vài người xa lạ liên tục xuất hiện ở chỗ này, sau đó tất cả đều quỷ dị biến mất.
Người bình thường đều sẽ sinh ra cảnh giác với người lạ mới tới, ngoài ra còn phải đề phòng và thắc mắc khó hiểu.
Nhưng tất cả đều không có.
Cho nên, trấn nhỏ thật sự có vấn đề.
Thế nhưng trước mắt vẫn gió êm sóng lặng, có lẽ là vì mình còn chưa kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Quan trọng nhất là, đến bây giờ cậu vẫn chưa thu được nhắc nhở về nhiệm vụ.
Cho nên, trước mắt trấn nhỏ này vẫn an toàn.
Xem ra phải chờ đến buổi tối.
Hạ Nhạc Thiên làm bộ tham quan trấn nhỏ, kỳ thật là đang ghi nhớ tuyến đường trong thị trấn, sau khi xác định không có sơ hở thì Hạ Nhạc Thiên mới quay lại đường cũ.
Mấy đứa trẻ nhảy ô vuông mở to mắt nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, nhịn không được nuốt nước miếng.
Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày, lại giả vờ như không có việc gì đi về phía trước.
"Anh ơi, không ở lại sao?"
—— bỗng nhiên, một giọng nói non nớt tinh tế từ phía sau lưng vang lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất