Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 3: Người chết đầu tiên

Trước Sau
Hạ Nhạc Thiên tự hỏi một việc.

Cậu có nên nhìn qua mắt mèo để xem tình huống ngoài hành lang không?

Nhưng cậu lại vô cùng kiêng kị hàng chữ [ Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!! ].

Cậu không biết là nó nhắc nhở cậu có nguy hiểm đến gần, hay là nhắc nhở cậu... nơi có có quỷ?

Xuất phát từ bản năng và cẩn thận.

Hạ Nhạc Thiên không tùy tiện hành động, mà là giữ im lặng không phát ra bất kì âm thanh gì.

Sau vài giây, hàng chữ [ Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!! ] liền biến mất.

Cậu thật cẩn thận tới gần cửa, áp tai nghe ngóng động tĩnh ngoài hành lang.

Không có bất kì âm thanh gì.

Tiếp đó, Hạ Nhạc Thiên nhìn chăm chú mắt mèo một lúc lâu.

Hết thảy vừa rồi, chẳng lẽ thật sự như những người đó nói, là trò đùa dai của tổ tiết mục sao?

Nhưng bọn họ làm thế nào đem chính mình từ kí túc xá tới đây mà thần không biết quỷ không hay?

Chuyện này thật không hợp lý.

Quan trọng nhất là, hàng chữ đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu kia, căn bản không phải là thứ con người có thể tạo ra.

Giữ nguyên ý nghĩ ban đầu, cậu tốt nhất không nên làm cái gì.

Đáng tiếc di động cậu không có tín hiệu, cũng không thể bắt được wifi nào.

Thế tại sao app Tử Vong Trò Chơi lại tự động tải về, lại có thể khởi động?

Khoan đã.

- ----- trò chơi.

Trò chơi này có thể có manh mối gì không?

Cậu nghĩ nghĩ, vào Kênh Thế Giới của trò chơi gửi một tin nhắn.

[ Có ai đang ở trong trò chơi không? Xem được tin nhắn này xin trả lời tôi. ]

[ Gửi thất bại! ID của ngài không có điểm tích phân, không thể sử dụng chức năng Kênh Thế Giới. ]

Cần tích phân sao?

Thảo nào Kênh Thế Giới vốn nên náo nhiệt lại yên lặng như thế.

Vậy thì cậu có thể đại khái đoán được một việc, mặc kệ có bao nhiêu người chơi trò chơi này, ít nhất bây giờ bọn họ đều giống như cậu, không có bất kì điểm tích phân nào.

Hoặc là, bọn họ đem điểm tích phân dùng vào việc khác.

Nhưng việc trước mắt khiến cậu tò mò là tiếng gõ cửa vừa rồi, thật sự là Quỷ Gõ Cửa như lời nhiệm vụ đã nói sao?

Là quỷ thật, hay là NPC đoàn phim đóng vai.

Hạ Nhạc Thiên một bên tự hỏi, một bên tiếp tục nghiên cứu trò chơi này, ngoại trừ dòng bắt đầu trò chơi trên cùng, còn hai mục khiến người khác chú ý:

[ Thương Thành Tử Vong ]

[ Ba Lô Cá Nhân ]

Chỉ là hiện tại hai mục này đều không mở được, đều hiện lên màu xám ngắt.

Hạ Nhạc Thiên đoán là cần tích phân mới đủ điều kiện mở ra.

Click mở giao diện tổ đội, có thể nhìn thấy tổng cộng có bảy cái nick name, trong đó có một cái cậu rất quen thuộc, chính là [ Da Da Hạ ] cậu đăng ký lúc trước.

Nói vậy, sáu cái nickname còn lại, hẳn là của sáu người kia.

Trong lòng cậu có rất nhiều suy đoán, nhưng không xác định được, chỉ có thể chờ đến sáng mai, mọi nghi vấn đều có lời giải đáp.

************

Thời gian trở lại 12h10 phút, tiếng chuông dưới lầu vang lên, có vài người đã ngủ say trở mình vì tiếng chuông, lẩm bẩm vài câu lại ngủ tiếp.

Nam áo sơ mi co lại một góc ở mép giường mà ngây người, nỗi sợ hãi làm hắn không thể ngủ được.

Mà kẻ cơ bắp giờ này tập thể dục lúc khuya, hắn đang tiến hành hít đất, trong miệng không ngừng đếm: "158, 159 cái......"

Mắt thấy sắp được một trăm sáu mươi cái, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.



"Cốc...."

"Cốc...."

Tiếng đập cửa nghe vào tai vô cùng áp lực.

Trong lòng kẻ cơ bắp lập tức dâng lên một ngọn lửa, hắn hung hăng nhìn chằm chằm cửa, nhanh chóng làm xong cái hít đất cuối cùng rồi bò dậy, hùng hổ nói: "Là kẻ nào? Đã khuya rồi còn gõ cửa, muốn chết à."

Kẻ cơ bắp đi qua, lúc mới để ý cánh cửa có một cái mắt mèo, hắn nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Hành lang tối tăm, một người phụ nữ mặc đồ đỏ cúi đầu, quần áo rất dài che lấp gần hết cơ thể, nàng không ngừng dùng đầu đập vào cửa, phát ra âm thanh nặng nề.

"Cộc..."

Tiếng đập cửa lại vang lên.

Kẻ cơ bắp cảm thấy có chút không đúng, hắn nhìn xung quanh, cầm lấy một món điêu khắc làm vũ khí, sau đó đột ngột mở cửa ra.

Tiếp đó, Quỷ Gõ Cửa đột nhiên ngẩng đầu ---

Biểu tình kẻ cơ bắp vốn hung ác lúc đầu, biến thành hoảng sợ.

**********

Sáng hôm sau.

Một tiếng hét chói tai truyền đến.

Mọi người ngủ say trong phòng đều bừng tỉnh.

Hạ Nhạc Thiên không ngủ quá sâu, sau khi nghe thấy tiếng hét liền nhanh chóng mở cửa. Ngoài hành lang, một cô gái che miệng quỳ rạp xuống, biểu cảm hoảng sợ như thấy được thứ gì rất khủng khiếp.

Hạ Nhạc Thiên đi lên trước vài bước, sắc mặt dần dần cũng có chút khó coi.

Nhưng không phải bị doạ, mà vì bị ghê tởm.

Cửa mở ra từ bên trong, một thi thể nằm ở đó, tất cả xương cốt đều vỡ vụn, thân thể bị gấp thành tư thế vô cùng quỷ dị, gương mặt hiện ra vẻ dữ tợn và thống khổ, rất dễ đoán được trước khi chết hắn đã khổ sở đau đớn cỡ nào.

Hơn nữa, cậu chú ý tới một việc kì lạ.

Phòng không có dấu vết đánh nhau, tất cả đồ vật đều ngay ngắn chỉnh tề, quan trọng nhất là, hung thủ bình thường tuyệt đối không đem kẻ cơ bắp thành mục tiêu giết hại đầu tiên.

Dù sao hắn cũng không dễ bị giết.

Có lẽ kẻ cơ bắp cũng nghĩ như vậy.

Nên hắn đã chết.

Đồ vật trong phòng đều ngăn nắp chỉnh tề, chỉ có một món đồ điêu khắc rất thích hợp để công kích, lại nằm lăn lóc trên thảm.

"Chết người.... Sao lại chết người rồi." Cô gái kia lúc này mới bình tĩnh lại, không ngừng thút thít lẩm bẩm.

Kẻ cơ bắp đã chết.

Mọi người đều không nghĩ tới sẽ có người chết.

"Chúng ta báo cảnh sát!" Nam áo khoác sắc mặt tái mét nói.

Nam tây trang sắc mặt khó coi nhìn gã chẳm chằm: "Báo cảnh sát? Anh quên điện thoại chúng ta đều không có tín hiệu sao?"

Cách báo nguy này làm được chết liền.

"Vậy, vậy làm sao bây giờ, tôi không muốn chết!" Nam áo khoác rốt cuộc không còn sự tự tin hôm qua, gã chỉ cần nghĩ đến đã có người chết liền sợ đến mềm chân, "Chúng ta, chúng ta đều sẽ bị đoàn phim giết sao?"

Bọn họ sao lại dám thật sự giết người, không sợ bị bắt sao....

Suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu mọi người.

Cô gái bỗng nhiên lấy lại tinh thần, "Chúng ta.... chúng ta thừa dịp ban ngày chạy khỏi nơi này đi, không thể ở lại đây."

Hạ Nhạc Thiên kiến nghị nói: "Tôi thấy tốt nhất không nên làm vậy."

Nam tây trang lạnh lùng chất vấn Hạ Nhạc Thiên: "Ngày hôm qua cậu cố ý ngăn cản hắn ở phòng này đúng không?"

Mọi người lúc này bỗng bừng tỉnh.

Đúng rồi.

Người này vì sao muốn ngăn cản người chết vào phòng?

"Tôi nhớ rõ, cậu còn nói hắn đi vào sẽ chết." Nam áo khoác mặt tái nhợt nói thêm một câu, "Cậu... Cậu không phải là hung thủ giết người chứ?"



Lời này vừa xong, mọi người nháy mắt rét run, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên vừa giật mình vừa kinh sợ.

Giật mình vì thanh niên này bề ngoài có vẻ rất tốt, thế nhưng có thể không tiếng động giết chết kẻ cơ bắp, kinh sợ vì thủ đoạn giết người vô cùng tàn nhẫn độc ác.

Người này phải biến thái cỡ nào mới làm ra được chuyện này?

"Không phải hắn đâu." Nam áo sơ mi lắp bắp nói một câu.

"Đừng để gương mặt hiền lành vô hại kia lừa gạt!" Nam áo khoác hận sắt không thành thép (*) nhìn nam áo sơ mi, "Không có quy định nào nói hung thủ nhất định xấu xí, có biết không?"

(*): Ý nói thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì mà không được. ( Nguồn: lylydan's corner)

Hạ Nhạc Thiên có chút ủy khuất: "Lớn lên đẹp trai là lỗi của tôi sao?"

Nam áo sơ mi gấp đến sắp khóc: "Hắn thật sự không phải hung thủ."

"Đồ ngu." Nam áo khoác thầm mắng.

Hạ Nhạc Thiên tâm tình phức tạp nhìn nam áo khoác: "Tuy rằng anh khen tôi đẹp trai, nhưng tôi muốn hỏi anh một vấn đề."

Nam áo khoác cảnh giác nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Mày muốn hỏi gì?"

Hạ Nhạc Thiên mặt đầy vô tội hỏi: "Mấy người cảm thấy tôi có năng lực giết chết một kẻ cơ bắp tập thể hình hằng năm sao, hơn nữa trong quá trình giết người không gây ra một tiếng động nào?"

Mọi người ngẩn ra.

"Nói không chừng là mày bỏ thuốc hắn." Nam áo khoác bồi thêm, "Ai biết mày dùng thủ đoạn gì."

Sau khi nói xong, nam áo khoác lại huy động những người khác, nói: "Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này." Nói xong lại cảnh giác nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Còn tiếp tục ở đây, tôi sợ cậu ta sẽ giết hết tất cả mọi người."

Cô gái kia trong tình trạng hoang mang lo sợ, đáy lòng chỉ có suy nghĩ nhanh chóng chạy khỏi đây.

Cô không muốn tiếp tục ngốc ở cái địa phương chết người này!!!

Mặc kệ người kia có phải là hung thủ giết người hay không, cô đều phải rời đi!!! Ngay lập tức!!!

Em gái đeo kính không nói câu nào, chỉ là sợ hãi cũng hoảng loạn trong đáy mắt đã bại lộ tâm trạng bây giờ của cô.

Hạ Nhạc Thiên nhún vai: "Vậy anh cứ tự nhiên."

Nam tây trang không để ý đến nam áo khoác, mà là nhìn xuống Hạ Nhạc Thiên hỏi: " Cậu nghĩ sao về việc rời khỏi nơi này?"

Nam áo khoác nhịn không được nói: "Hỏi nó làm gì? Tranh thủ lúc cậu ta còn chưa ra tay giết người mau chạy đi, mày ngốc hay gì?"

Nam tây trang liếc nhìn gã: "Muốn đi thì cút đi."

Nam áo khoác âm thầm mắng một tiếng, không để ý đến nam tây trang nữa, mà là kéo cô gái đang phát run, "Chúng ta đi mau, nhanh chạy khỏi nơi này."

Cô vội gật đầu, theo bản năng túm tay áo em gái đeo kính.

Em gái đeo kính vâng vâng dạ dạ, cũng không biết chính mình nên làm gì bây giờ, chỉ là trong số những người đồng hành, người duy nhất cô có thể tin cậy, chỉ có thể là một cô gái cùng giới tính, vì thế im lặng đi theo sau cô gái, chỉ là trong lòng cô lại cho rằng người kia không giống như hung thủ giết người.

Ba người nhanh chóng xuống lầu rời đi.

Nam tây trang bất mãn nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Cậu còn chưa trả lời tôi."

Hạ Nhạc Thiên nói thẳng: "Không biết, trực giác nói cho tôi rời đi nơi này không phải ý kiến hay."

Nam tây trang im lặng trầm tư.

Hạ Nhạc Thiên không để ý tới hắn, mà quay đầu nhìn về phía nam áo sơ mi, "Sao anh không đi cùng họ?"

Nam áo sơ mi run không ngừng, "Tôi...tôi biết không phải cậu giết người."

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Có phải anh tìm được manh mối gì không?"

Nam sơ mi tiếp tục run như cầy sấy, lắp bắp nói: "Tôi, tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy dáng vẻ hắn chết, không giống như con người...con người có thể làm được, hơn nữa, hơn nữa trong phòng không có dấu vết đánh nhau."

Hạ Nhạc Thiên vỗ vỗ nam áo sơ mi, "Nhìn không ra, anh còn rất cẩn thận."

Nam áo sơ mi lộ ra nụ cười khó coi, nhưng vẫn góp đủ dũng khí hỏi: "Chúng ta.... chúng ta làm gì tiếp theo đây?"

Không đợi Hạ Nhạc Thiên trả lời, dưới lầu truyền đến tiếng hét thảm thiết.

"A ---"

Ngay sau đó, tiếng hét đột nhiên im bặt.

Hạ Nhạc Thiên thay đổi sắc mặt, ba người lập tức chạy xuống lầu.

*********

Editor: Lại có người chết. (●´⌓'●)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau