Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 46: Anh mau vào đi...
Triệu Hòa Hạo sắc mặt vô cùng khó coi.
Cũng không phải gã vì Lý Hiểu Dương chết mà bi thương khổ sở, mà là lo lắng sự tình sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế.
Hai lần trò chơi trước, một khi người chơi kích phát cơ hội tử vong, sẽ tăng thêm tốc độ giết người của lệ quỷ, số lần người chơi tử vong càng nhiều, lệ quỷ cũng sẽ ngày càng mạnh.
Đồng thời, cũng nói lên....... thời gian còn lại của người chơi càng ít.
"Rốt cuộc sao lại thế này, hai người mau kể đầu đuôi mọi chuyện đi." Trên mặt Triệu Hòa Hạo rất khó tiếp tục duy trì ý cười, biểu tình vô cùng âm trầm nhìn Khổng Thiến Lệ và Lý Đại Tráng nói.
Lý Đại Tráng vô cùng sợ hãi, hắn tựa hồ dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể đứng thẳng nổi, run rẩy môi kể lại mọi chuyện lúc trước phát sinh.
"Lúc trước, lúc trước tôi cùng Khổng Thiến Lệ, còn có Lý Hiểu Dương định đi tới căn tin, nhưng chúng tôi sợ hãi Trương đầu bếp là quỷ, nên tìm một học sinh dụ dỗ nó đi ra ngoài."
Trong lúc Lý Đại Tráng nói chuyện, ánh mắt Khổng Thiến Lệ vẫn dại ra, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần từ chuyện lần này.
Lý Đại Tráng tiếp tục kể: "Sau đó ba người chúng tôi đi vào bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng chúng tôi nhìn thấy trong tủ đông......"
Nói đến đây, trên mặt Lý Đại Tráng hiện lên biểu tình vặn vẹo.
Chu Trạch Phong nhịn không được nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Các người nhìn thấy gì?"
Lý Đại Tráng bỗng chốc ngẩng đầu, nói: "Tôi thấy được xác chết!"
Hắn khoa tay múa chân miêu tả tủ đông, đôi mắt trừng lớn, sởn tóc gáy nói: "Tôi nhìn thấy vài khối thịt người bị nhét vào tủ đông, bên trong tất cả đều là máu, rất nhiều rất nhiều máu."
Trong giây lát, mọi người không khỏi nhìn về phía Trương Tiểu Hoa.
Trương Tiểu Hoa cảm xúc kịch liệt nói: "Không có khả năng! Anh nói dối!"
Lý Đại Tráng ngẩng đầu, "Vì sao tôi phải lừa mấy người? Chẳng lẽ vết thương trên người đều do tôi cố ý tự mình làm ra sao?"
Hắn xoay người, lộ ra miệng vết thương lớn đến mười mấy centimet sau lưng.
Trương Tiểu Hoa siết chặt tay, không phản bác được, chỉ có thể cố chấp lặp lại nói: "Tóm lại thịt kho tàu khẳng định là thịt heo, tuyệt đối không phải là thịt người làm." Hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Hòa Hạo, muốn chứng minh trong sạch, "Anh phải tin tưởng tôi, tôi không nói dối!"
Lý Đại Tráng nghe vậy càng thêm phẫn nộ: "Tôi thấy kẻ nói dối là anh mới đúng, tôi biết anh vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt!"
Trương Tiểu Hoa có chút chột dạ, lúc hắn ăn thịt kho tàu thật sự là dùng thịt heo làm, nhưng mà Lý Đại Tráng quả thật bị thương.
Huống chi, Lý Đại Tráng căn bản không cần thiết vì đối phó hắn mà cố ý tự mình hại mình.
Cho nên, lời Lý Đại Tráng vô cùng có khả năng là sự thật.
"Các người nếu không tin, có thể cùng chúng tôi đi phòng bếp nhìn xem." Lý Đại Tráng đột nhiên nói.
Chu Trạch Phong theo bản năng cự tuyệt nói: "Phòng bếp có quỷ, chúng ta đi chẳng phải sẽ bị nó....."
"Quỷ sẽ không giết chúng ta." Khổng Thiến Lệ đột nhiên nói.
Triệu Hòa Hạo híp mắt, đánh giá Khổng Thiến Lệ vài giây, hỏi: "Vì cái gì không giết chúng ta?"
Lý Đại Tráng có chút chần chờ nói: "Chúng ta phát hiện con quỷ kia, hình như một lần chỉ có thể giết chết một người."
"Lúc ấy tôi đã bị dọa nằm liệt chỗ đó, nhưng sau khi nó giết Lý Hiểu Dương thì bỏ đi rồi." Khổng Thiến Lệ cẩn thận nhớ lại tình huống ngay lúc đó, có chút kinh hồn tán đảm nói: "Nếu không phải vậy, chỉ sợ tôi cùng Lý Đại Tráng đã sớm chết."
Chu Trạch Phong có hơi không quá tin tưởng, chần chờ nói: "Không phải quỷ không gì không làm được sao?"
Dù bên ngoài Triệu Hòa Hạo có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đã tin hơn phân nửa.
Lời nói của Lý Đại Tráng cùng Khổng Thiến Lệ không có sơ hở nào.
Có Trò Chơi Tử Vong, nên xác thực sẽ tồn tại hạn chế lệ quỷ giết người.
Tỷ như có loại quỷ một ngày chỉ có thể giết một người chơi, nhưng càng về sau, con quỷ sẽ càng ngày càng khủng bố, cuối cùng nó không hề có bất luận quy tắc hạn chế gì nữa.
"Mang chúng tôi đi xem thử." Triệu Hòa Hạo nói.
Lý Đại Tráng vội vàng gật đầu, "Có thể."
"Nhưng mà, anh không cần tới phòng y tế xử lý miệng vết thương sao?" Điền Hân Đồng cẩn thận mở miệng nói.
Lý Đại Tráng bước chân hơi dừng, nhìn về phía Điền Hân Đồng, nói: "Đợi chút tôi lại đi, hiện tại tôi chỉ muốn để Trương Tiểu Hoa biết tôi không nói dối."
Trương Tiểu Hoa vừa nghe, tức khắc lửa giận bùng lên: "Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang nói dối."
Rất nhanh.
Mấy người lấy Triệu Hòa Hạo dẫn đầu rời đi lầu một, đi về phía căn tin.
*****
Lý Hiểu Dương từ lầu hai chạy xuống, vừa chạy vừa nhìn quanh bốn phía, đầy mặt nôn nóng bất an.
Hạ Nhạc Thiên cũng theo sát phía sau.
"Bọn Triệu Hòa Hạo không ở nơi này." Lý Hiểu Dương trắng bệch cả mặt: "Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Con quỷ kia có thể tới giết tôi hay không?"
Có lẽ là hiện tại, có lẽ là giữa trưa mai, con quỷ kia sẽ từ tủ quần áo bò ra giết chết chính mình.
Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, kéo tóc hỏng mất nói: "Nói không chừng tôi sẽ bị chặt ra tàn nhẫn giống như bọn Lý Đại Tráng."
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện.
Chuyện Lý Hiểu Dương lo lắng, có khả năng sẽ không xảy ra.
Tuy không biết đối phương làm thế nào chạy thoát khỏi con quỷ kia, nhưng ít ra cho tới bây giờ con quỷ kia cũng không có đuổi giết hắn.
Nếu không, Lý Hiểu Dương đã sớm chết.
Trải qua một lần sự kiện Quỷ Gõ Cửa, Hạ Nhạc Thiên phát hiện trừ khi dùng bùa vàng để chống đỡ lệ quỷ tập kích, nếu không đại đa số người chơi căn bản không thể chạy thoát móng vuốt của lệ quỷ.
Cho nên, có thể đoán được con quỷ kia đã bị hạn chế.
Giống như Quỷ Gõ Cửa, nó chỉ có thể giết người lúc đêm khuya 12h, hơn nữa người chơi phải đáp ứng điều kiện tử vong của nó.
Cho nên, trò chơi lần này rất có thể giống như vậy.
Lẻn vào phòng bếp tìm kiếm thịt kho tàu, sẽ kích phát cơ hội giết người của "Trương đầu bếp thật sự".
Nhưng người chơi đồng dạng cũng có cơ hội sống sót, mà có thể lúc ấy Lý Hiểu Dương đã làm gì đó, trùng hợp hành động này giúp hắn giải trừ cơ hội giết người của lệ quỷ.
Bất quá những chuyện này đều chỉ là phỏng đoán, Hạ Nhạc Thiên cũng không quá nắm chắc.
Cho nên tạm thời cậu không nói bất luận cái gì.
Hiện tại việc cấp bách là tìm được Triệu Hòa Hạo, bởi vì những người chơi đã chết rất có thể đã trở lại!
Nhưng mà, Triệu Hòa Hạo đến tột cùng đã đi đâu?
Hạ Nhạc Thiên không tự giác nhíu chặt mày, đầu ngón tay vừa lúc chạm vào điện thoại trong túi quần.
Điện thoại?
Đúng rồi! Cậu hoàn toàn có thể dùng điện thoại liên lạc với Triệu Hòa Hạo.
Tuy rằng điện thoại không có tín hiệu, bọn họ căn bản không thể liên hệ ra bên ngoài, nhưng kỳ diệu chính là, bọn họ lại có thể dùng điện thoại vào Trò Chơi Tử Vong bình thường, thậm chí còn tạo phòng chat nói chuyện phiếm.
Mấy hôm trước, Triệu Hòa Hạo vừa lúc thành lập một group chat.
Hạ Nhạc Thiên không do dự nữa, nhanh chóng móc cầm điện thoại mở group chat, soạn một tin nhắn: [Triệu Hòa Hạo, anh hiện tại đang ở đâu?]
Đang lúc cậu chuẩn bị ấn gửi đi, trong lòng lại đột nhiên lộp bộp một chút.
Khoan đã.
Nếu suy đoán vừa rồi của cậu là chính xác.
Như vậy người chơi chết đi, có phải cũng có thể nhìn thấy được nội dung trong group chat hay không...
Sau lưng Hạ Nhạc Thiên toát ra một lớp mồ hôi lạnh, lập tức xoá toàn bộ tin nhắn, sau đó nhanh chóng nhấn vào ảnh đại diện của Triệu Hòa Hạo để thêm bạn tốt phương, trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại Triệu Hòa Hạo mau mau thông qua.
Mục nói chuyện phiếm chỉ có bạn tốt mới có thể nói chuyện bình thường.
Lúc trước Hạ Nhạc Thiên còn rất thích thiết kế như vậy, nhưng hiện tại lại hận không thể để đối phương nhanh chóng nhìn thấy tin nhắn của mình.
Đợi một hồi lâu, dòng chữ xin bạn tốt vẫn không hề có phản ứng.
Biện pháp này không tiến hành được.
Hạ Nhạc Thiên bực bội nhét điện thoại vào trong túi.
Người chơi chết đi sống lại, bọn họ rất có thể lấy thân phận người sống dụ dỗ người chơi khác nhắm vào Lý Hiểu Dương.
Đây không phải là tin tức tốt.
Chỉ có Lý Hiểu Dương là người chơi duy nhất biết bọn họ đã chết.
Nếu nghĩ sang hướng khác, nói không chừng chúng nó sẽ lợi dụng thân phận người chơi, cố ý giết chết người chơi khác.
Cho nên, bọn người Triệu Hòa Hạo rất có khả năng bị quỷ dụ dỗ đến căn tin phòng bếp!
Hạ Nhạc Thiên lập tức kéo Lý Hiểu Dương đang hỏng mất: "Đi, chúng ta đi phòng bếp!"
Lý Hiểu Dương nghe được lời này, lập tức thét chói tai lui về phía sau: "Tôi không đi! Tôi không đi tới đó!"
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên cực kỳ lạnh lùng: "Không phải anh muốn tìm Triệu Hòa Hạo sao, hắn có thể đang ở đó."
Lý Hiểu Dương nháy mắt kinh sợ vô cùng, mặt tái mét nói: "Xong rồi, chúng ta đều xong rồi."
Người duy nhất có thể cứu hắn là Triệu Hòa Hạo, nhưng gã nhất định sẽ chết ở đó.
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện nữa, nhanh chóng kéo Lý Hiểu Dương đi về trước.
Lý Hiểu Dương lấy lại tinh thần, liều mạng giãy giụa, miệng vết thương trên vai lại chảy máu: "Tôi không đi! Tôi không muốn đi!"
Hạ Nhạc Thiên đứng lại, nhìn chằm chằm Lý Hiểu Dương, "Anh có thể không đi, nhưng lúc đó chúng ta thật sự sẽ phải chết ở chỗ này, anh có hiểu hay không?"
"Tô không hiểu! Tôi cũng không muốn hiểu!" Lý Hiểu Dương hoảng sợ nói: "Cậu căn bản không thấy qua con quỷ kia, cậu không biết nó đáng sợ cỡ nào."
Hạ Nhạc Thiên âm trầm duỗi chân đá một phát, đem vách tường đá ra một lỗ thật lớn: "Nếu anh không đi, tôi bảo đảm cho anh biết tôi còn đáng sợ hơn quỷ."
Lý Hiểu Dương nhìn chằm chằm cái lỗ trên vách tường, lý trí vốn dĩ đang hỗn loạn nháy mắt thanh tỉnh lại, hắn thật cẩn thận nhìn người tên Vương Tiểu Minh trước mắt này, "Những lời cậu vừa mới nói rốt cuộc là có ý gì, vì sao chúng ta không đi sẽ phải chết ở chỗ này."
Hạ Nhạc Thiên nhìn Lý Hiểu Dương, "Đi theo tôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Lý Hiểu Dương sợ hãi run sợ gật đầu: "Được."
Hai người lập tức chạy về phía căn tin.
Trên đường, Lý Hiểu Dương nghẹn rồi lại nghẹn, dè dặt nhìn Vương Tiểu Minh không nói một lời chỉ lo chạy, đưa ra nghi vấn: "Cái kia.... cậu nói vừa đi vừa nói chuyện mà?"
Hạ Nhạc Thiên lập tức quăng qua một ánh mắt cảnh cáo hắn đừng tìm đường chết.
Dục vọng cầu sinh thôi thúc Lý Hiểu Dương ngậm miệng lại, mặt đầy vẻ tuyệt vọng chạy theo sau.
Hắn thật sự muốn xong đời.
******
Mấy người đứng trước cửa căn tin.
Đầu bếp Trương nấu thịt kho tàu cũng không có ở chỗ này.
Qua mấy cửa sổ khác cũng mơ hồ có thể nhìn thấy mấy bác gái lớn tuổi đang ở thấp giọng tám chuyện, giọng nói sang sảng truyền tới, giảm bớt một chút cảm xúc sợ hãi của người chơi.
Nơi này thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Không có chỗ nào làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Từ sau khi Triệu Hòa Hạo đến đây, chân mày chưa từng giãn ra.
Tuy rằng lời nói của Lý Đại Tráng cùng Khổng Thiến Lệ không hề có sơ hở, nhưng không biết vì cái gì, Triệu Hòa Hạo luôn cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp, cố tình lại không phát hiện ra.
Trương Tiểu Hoa có chút khẩn trương nuốt nước miếng.
Lý Đại Tráng chỉ vào một cánh cửa trong đó: "Trương Tiểu Hoa, không phải anh không tin lời tôi nói sao, anh vào xem thì biết rốt cuộc tôi có lừa anh không."
Trương Tiểu Hoa lộ vẻ mặt chần chờ.
Nói thực ra, hắn có chút hối hận, hối hận vì sao lúc trước mình lại xúc động như vậy, lỡ như con quỷ kia đang trốn trong phòng bếp chờ mình thì làm sao bây giờ?
Nói không chừng mình sẽ trở thành Lý Hiểu Dương tiếp theo.
Mặc kệ lát nữa Lý Đại Tráng châm chọc mình thế nào, hắn đều không thể xúc động xông vào.
"Trương Tiểu Hoa, sao cậu lại không nói lời nào, không lẽ cậu sợ hãi sao?" Lý Đại Tráng lộ ra ánh mắt khinh thường.
Trương Tiểu Hoa cúi đầu, không nói chuyện.
Khổng Thiến Lệ cười nhạo, khinh thường nói: "Trương Tiểu Hoa, anh quả nhiên là đồ hèn nhát."
Hèn nhát.
Anh chính là một kẻ hèn nhát.
Trương Tiểu Hoa cứng đờ, cảm xúc vốn đang bình tĩnh bị câu nói này đạp đổ trong nháy mắt, hắn hoảng hốt nhớ tới người bạn gái yêu nhau nhiều năm, nàng cũng từ trên cao nhìn xuống chính mình như thế này, khinh thường nói: "Trương Tiểu Hoa, anh chính là đồ hèn nhát, cùng anh ở bên nhau tôi căn bản chưa từng có ngày nào tốt đẹp!"
Người phụ nữ kia, cứ như vậy xách theo vali rời khỏi thế giới của hắn, chui đầu vào vòng tay của kẻ có tiền.
Tất cả của hắn đều bị huỷ hoại.
"A--!!!" Trương Tiểu Hoa gào rống lên, nhìn Khổng Thiến Lệ quát: "Tôi không phải kẻ hèn nhát! Tôi đi vào chứng minh cho cô xem!"
"Vậy anh đi vào đi." Khổng Thiến Lệ cười lạnh nói.
Trương Tiểu Hoa lập tức đi qua, Điền Hân Đồng theo bản năng muốn ngăn Trương Tiểu Hoa, lại bị Triệu Hòa Hạo mịt mờ dùng ánh mắt ngăn cản.
Cô trơ mắt nhìn Trương Tiểu Hoa xông vào gian phòng bếp kia.
Cửa phanh một tiếng, quỷ dị đóng lại!
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người chơi đều nhìn chằm chằm cửa, đáy mắt tràn đầy kinh sợ.
Trương Tiểu Hoa...... Không phải đã chết rồi chứ?
*****
Editor: Bài học trong chương này: hãy giữ một cái đầu lạnh, đừng để lời gièm pha khiêu khích khiến bạn sa ngã.
Cũng không phải gã vì Lý Hiểu Dương chết mà bi thương khổ sở, mà là lo lắng sự tình sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế.
Hai lần trò chơi trước, một khi người chơi kích phát cơ hội tử vong, sẽ tăng thêm tốc độ giết người của lệ quỷ, số lần người chơi tử vong càng nhiều, lệ quỷ cũng sẽ ngày càng mạnh.
Đồng thời, cũng nói lên....... thời gian còn lại của người chơi càng ít.
"Rốt cuộc sao lại thế này, hai người mau kể đầu đuôi mọi chuyện đi." Trên mặt Triệu Hòa Hạo rất khó tiếp tục duy trì ý cười, biểu tình vô cùng âm trầm nhìn Khổng Thiến Lệ và Lý Đại Tráng nói.
Lý Đại Tráng vô cùng sợ hãi, hắn tựa hồ dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể đứng thẳng nổi, run rẩy môi kể lại mọi chuyện lúc trước phát sinh.
"Lúc trước, lúc trước tôi cùng Khổng Thiến Lệ, còn có Lý Hiểu Dương định đi tới căn tin, nhưng chúng tôi sợ hãi Trương đầu bếp là quỷ, nên tìm một học sinh dụ dỗ nó đi ra ngoài."
Trong lúc Lý Đại Tráng nói chuyện, ánh mắt Khổng Thiến Lệ vẫn dại ra, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần từ chuyện lần này.
Lý Đại Tráng tiếp tục kể: "Sau đó ba người chúng tôi đi vào bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng chúng tôi nhìn thấy trong tủ đông......"
Nói đến đây, trên mặt Lý Đại Tráng hiện lên biểu tình vặn vẹo.
Chu Trạch Phong nhịn không được nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Các người nhìn thấy gì?"
Lý Đại Tráng bỗng chốc ngẩng đầu, nói: "Tôi thấy được xác chết!"
Hắn khoa tay múa chân miêu tả tủ đông, đôi mắt trừng lớn, sởn tóc gáy nói: "Tôi nhìn thấy vài khối thịt người bị nhét vào tủ đông, bên trong tất cả đều là máu, rất nhiều rất nhiều máu."
Trong giây lát, mọi người không khỏi nhìn về phía Trương Tiểu Hoa.
Trương Tiểu Hoa cảm xúc kịch liệt nói: "Không có khả năng! Anh nói dối!"
Lý Đại Tráng ngẩng đầu, "Vì sao tôi phải lừa mấy người? Chẳng lẽ vết thương trên người đều do tôi cố ý tự mình làm ra sao?"
Hắn xoay người, lộ ra miệng vết thương lớn đến mười mấy centimet sau lưng.
Trương Tiểu Hoa siết chặt tay, không phản bác được, chỉ có thể cố chấp lặp lại nói: "Tóm lại thịt kho tàu khẳng định là thịt heo, tuyệt đối không phải là thịt người làm." Hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Hòa Hạo, muốn chứng minh trong sạch, "Anh phải tin tưởng tôi, tôi không nói dối!"
Lý Đại Tráng nghe vậy càng thêm phẫn nộ: "Tôi thấy kẻ nói dối là anh mới đúng, tôi biết anh vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt!"
Trương Tiểu Hoa có chút chột dạ, lúc hắn ăn thịt kho tàu thật sự là dùng thịt heo làm, nhưng mà Lý Đại Tráng quả thật bị thương.
Huống chi, Lý Đại Tráng căn bản không cần thiết vì đối phó hắn mà cố ý tự mình hại mình.
Cho nên, lời Lý Đại Tráng vô cùng có khả năng là sự thật.
"Các người nếu không tin, có thể cùng chúng tôi đi phòng bếp nhìn xem." Lý Đại Tráng đột nhiên nói.
Chu Trạch Phong theo bản năng cự tuyệt nói: "Phòng bếp có quỷ, chúng ta đi chẳng phải sẽ bị nó....."
"Quỷ sẽ không giết chúng ta." Khổng Thiến Lệ đột nhiên nói.
Triệu Hòa Hạo híp mắt, đánh giá Khổng Thiến Lệ vài giây, hỏi: "Vì cái gì không giết chúng ta?"
Lý Đại Tráng có chút chần chờ nói: "Chúng ta phát hiện con quỷ kia, hình như một lần chỉ có thể giết chết một người."
"Lúc ấy tôi đã bị dọa nằm liệt chỗ đó, nhưng sau khi nó giết Lý Hiểu Dương thì bỏ đi rồi." Khổng Thiến Lệ cẩn thận nhớ lại tình huống ngay lúc đó, có chút kinh hồn tán đảm nói: "Nếu không phải vậy, chỉ sợ tôi cùng Lý Đại Tráng đã sớm chết."
Chu Trạch Phong có hơi không quá tin tưởng, chần chờ nói: "Không phải quỷ không gì không làm được sao?"
Dù bên ngoài Triệu Hòa Hạo có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đã tin hơn phân nửa.
Lời nói của Lý Đại Tráng cùng Khổng Thiến Lệ không có sơ hở nào.
Có Trò Chơi Tử Vong, nên xác thực sẽ tồn tại hạn chế lệ quỷ giết người.
Tỷ như có loại quỷ một ngày chỉ có thể giết một người chơi, nhưng càng về sau, con quỷ sẽ càng ngày càng khủng bố, cuối cùng nó không hề có bất luận quy tắc hạn chế gì nữa.
"Mang chúng tôi đi xem thử." Triệu Hòa Hạo nói.
Lý Đại Tráng vội vàng gật đầu, "Có thể."
"Nhưng mà, anh không cần tới phòng y tế xử lý miệng vết thương sao?" Điền Hân Đồng cẩn thận mở miệng nói.
Lý Đại Tráng bước chân hơi dừng, nhìn về phía Điền Hân Đồng, nói: "Đợi chút tôi lại đi, hiện tại tôi chỉ muốn để Trương Tiểu Hoa biết tôi không nói dối."
Trương Tiểu Hoa vừa nghe, tức khắc lửa giận bùng lên: "Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang nói dối."
Rất nhanh.
Mấy người lấy Triệu Hòa Hạo dẫn đầu rời đi lầu một, đi về phía căn tin.
*****
Lý Hiểu Dương từ lầu hai chạy xuống, vừa chạy vừa nhìn quanh bốn phía, đầy mặt nôn nóng bất an.
Hạ Nhạc Thiên cũng theo sát phía sau.
"Bọn Triệu Hòa Hạo không ở nơi này." Lý Hiểu Dương trắng bệch cả mặt: "Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Con quỷ kia có thể tới giết tôi hay không?"
Có lẽ là hiện tại, có lẽ là giữa trưa mai, con quỷ kia sẽ từ tủ quần áo bò ra giết chết chính mình.
Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, kéo tóc hỏng mất nói: "Nói không chừng tôi sẽ bị chặt ra tàn nhẫn giống như bọn Lý Đại Tráng."
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện.
Chuyện Lý Hiểu Dương lo lắng, có khả năng sẽ không xảy ra.
Tuy không biết đối phương làm thế nào chạy thoát khỏi con quỷ kia, nhưng ít ra cho tới bây giờ con quỷ kia cũng không có đuổi giết hắn.
Nếu không, Lý Hiểu Dương đã sớm chết.
Trải qua một lần sự kiện Quỷ Gõ Cửa, Hạ Nhạc Thiên phát hiện trừ khi dùng bùa vàng để chống đỡ lệ quỷ tập kích, nếu không đại đa số người chơi căn bản không thể chạy thoát móng vuốt của lệ quỷ.
Cho nên, có thể đoán được con quỷ kia đã bị hạn chế.
Giống như Quỷ Gõ Cửa, nó chỉ có thể giết người lúc đêm khuya 12h, hơn nữa người chơi phải đáp ứng điều kiện tử vong của nó.
Cho nên, trò chơi lần này rất có thể giống như vậy.
Lẻn vào phòng bếp tìm kiếm thịt kho tàu, sẽ kích phát cơ hội giết người của "Trương đầu bếp thật sự".
Nhưng người chơi đồng dạng cũng có cơ hội sống sót, mà có thể lúc ấy Lý Hiểu Dương đã làm gì đó, trùng hợp hành động này giúp hắn giải trừ cơ hội giết người của lệ quỷ.
Bất quá những chuyện này đều chỉ là phỏng đoán, Hạ Nhạc Thiên cũng không quá nắm chắc.
Cho nên tạm thời cậu không nói bất luận cái gì.
Hiện tại việc cấp bách là tìm được Triệu Hòa Hạo, bởi vì những người chơi đã chết rất có thể đã trở lại!
Nhưng mà, Triệu Hòa Hạo đến tột cùng đã đi đâu?
Hạ Nhạc Thiên không tự giác nhíu chặt mày, đầu ngón tay vừa lúc chạm vào điện thoại trong túi quần.
Điện thoại?
Đúng rồi! Cậu hoàn toàn có thể dùng điện thoại liên lạc với Triệu Hòa Hạo.
Tuy rằng điện thoại không có tín hiệu, bọn họ căn bản không thể liên hệ ra bên ngoài, nhưng kỳ diệu chính là, bọn họ lại có thể dùng điện thoại vào Trò Chơi Tử Vong bình thường, thậm chí còn tạo phòng chat nói chuyện phiếm.
Mấy hôm trước, Triệu Hòa Hạo vừa lúc thành lập một group chat.
Hạ Nhạc Thiên không do dự nữa, nhanh chóng móc cầm điện thoại mở group chat, soạn một tin nhắn: [Triệu Hòa Hạo, anh hiện tại đang ở đâu?]
Đang lúc cậu chuẩn bị ấn gửi đi, trong lòng lại đột nhiên lộp bộp một chút.
Khoan đã.
Nếu suy đoán vừa rồi của cậu là chính xác.
Như vậy người chơi chết đi, có phải cũng có thể nhìn thấy được nội dung trong group chat hay không...
Sau lưng Hạ Nhạc Thiên toát ra một lớp mồ hôi lạnh, lập tức xoá toàn bộ tin nhắn, sau đó nhanh chóng nhấn vào ảnh đại diện của Triệu Hòa Hạo để thêm bạn tốt phương, trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại Triệu Hòa Hạo mau mau thông qua.
Mục nói chuyện phiếm chỉ có bạn tốt mới có thể nói chuyện bình thường.
Lúc trước Hạ Nhạc Thiên còn rất thích thiết kế như vậy, nhưng hiện tại lại hận không thể để đối phương nhanh chóng nhìn thấy tin nhắn của mình.
Đợi một hồi lâu, dòng chữ xin bạn tốt vẫn không hề có phản ứng.
Biện pháp này không tiến hành được.
Hạ Nhạc Thiên bực bội nhét điện thoại vào trong túi.
Người chơi chết đi sống lại, bọn họ rất có thể lấy thân phận người sống dụ dỗ người chơi khác nhắm vào Lý Hiểu Dương.
Đây không phải là tin tức tốt.
Chỉ có Lý Hiểu Dương là người chơi duy nhất biết bọn họ đã chết.
Nếu nghĩ sang hướng khác, nói không chừng chúng nó sẽ lợi dụng thân phận người chơi, cố ý giết chết người chơi khác.
Cho nên, bọn người Triệu Hòa Hạo rất có khả năng bị quỷ dụ dỗ đến căn tin phòng bếp!
Hạ Nhạc Thiên lập tức kéo Lý Hiểu Dương đang hỏng mất: "Đi, chúng ta đi phòng bếp!"
Lý Hiểu Dương nghe được lời này, lập tức thét chói tai lui về phía sau: "Tôi không đi! Tôi không đi tới đó!"
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên cực kỳ lạnh lùng: "Không phải anh muốn tìm Triệu Hòa Hạo sao, hắn có thể đang ở đó."
Lý Hiểu Dương nháy mắt kinh sợ vô cùng, mặt tái mét nói: "Xong rồi, chúng ta đều xong rồi."
Người duy nhất có thể cứu hắn là Triệu Hòa Hạo, nhưng gã nhất định sẽ chết ở đó.
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện nữa, nhanh chóng kéo Lý Hiểu Dương đi về trước.
Lý Hiểu Dương lấy lại tinh thần, liều mạng giãy giụa, miệng vết thương trên vai lại chảy máu: "Tôi không đi! Tôi không muốn đi!"
Hạ Nhạc Thiên đứng lại, nhìn chằm chằm Lý Hiểu Dương, "Anh có thể không đi, nhưng lúc đó chúng ta thật sự sẽ phải chết ở chỗ này, anh có hiểu hay không?"
"Tô không hiểu! Tôi cũng không muốn hiểu!" Lý Hiểu Dương hoảng sợ nói: "Cậu căn bản không thấy qua con quỷ kia, cậu không biết nó đáng sợ cỡ nào."
Hạ Nhạc Thiên âm trầm duỗi chân đá một phát, đem vách tường đá ra một lỗ thật lớn: "Nếu anh không đi, tôi bảo đảm cho anh biết tôi còn đáng sợ hơn quỷ."
Lý Hiểu Dương nhìn chằm chằm cái lỗ trên vách tường, lý trí vốn dĩ đang hỗn loạn nháy mắt thanh tỉnh lại, hắn thật cẩn thận nhìn người tên Vương Tiểu Minh trước mắt này, "Những lời cậu vừa mới nói rốt cuộc là có ý gì, vì sao chúng ta không đi sẽ phải chết ở chỗ này."
Hạ Nhạc Thiên nhìn Lý Hiểu Dương, "Đi theo tôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Lý Hiểu Dương sợ hãi run sợ gật đầu: "Được."
Hai người lập tức chạy về phía căn tin.
Trên đường, Lý Hiểu Dương nghẹn rồi lại nghẹn, dè dặt nhìn Vương Tiểu Minh không nói một lời chỉ lo chạy, đưa ra nghi vấn: "Cái kia.... cậu nói vừa đi vừa nói chuyện mà?"
Hạ Nhạc Thiên lập tức quăng qua một ánh mắt cảnh cáo hắn đừng tìm đường chết.
Dục vọng cầu sinh thôi thúc Lý Hiểu Dương ngậm miệng lại, mặt đầy vẻ tuyệt vọng chạy theo sau.
Hắn thật sự muốn xong đời.
******
Mấy người đứng trước cửa căn tin.
Đầu bếp Trương nấu thịt kho tàu cũng không có ở chỗ này.
Qua mấy cửa sổ khác cũng mơ hồ có thể nhìn thấy mấy bác gái lớn tuổi đang ở thấp giọng tám chuyện, giọng nói sang sảng truyền tới, giảm bớt một chút cảm xúc sợ hãi của người chơi.
Nơi này thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Không có chỗ nào làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Từ sau khi Triệu Hòa Hạo đến đây, chân mày chưa từng giãn ra.
Tuy rằng lời nói của Lý Đại Tráng cùng Khổng Thiến Lệ không hề có sơ hở, nhưng không biết vì cái gì, Triệu Hòa Hạo luôn cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp, cố tình lại không phát hiện ra.
Trương Tiểu Hoa có chút khẩn trương nuốt nước miếng.
Lý Đại Tráng chỉ vào một cánh cửa trong đó: "Trương Tiểu Hoa, không phải anh không tin lời tôi nói sao, anh vào xem thì biết rốt cuộc tôi có lừa anh không."
Trương Tiểu Hoa lộ vẻ mặt chần chờ.
Nói thực ra, hắn có chút hối hận, hối hận vì sao lúc trước mình lại xúc động như vậy, lỡ như con quỷ kia đang trốn trong phòng bếp chờ mình thì làm sao bây giờ?
Nói không chừng mình sẽ trở thành Lý Hiểu Dương tiếp theo.
Mặc kệ lát nữa Lý Đại Tráng châm chọc mình thế nào, hắn đều không thể xúc động xông vào.
"Trương Tiểu Hoa, sao cậu lại không nói lời nào, không lẽ cậu sợ hãi sao?" Lý Đại Tráng lộ ra ánh mắt khinh thường.
Trương Tiểu Hoa cúi đầu, không nói chuyện.
Khổng Thiến Lệ cười nhạo, khinh thường nói: "Trương Tiểu Hoa, anh quả nhiên là đồ hèn nhát."
Hèn nhát.
Anh chính là một kẻ hèn nhát.
Trương Tiểu Hoa cứng đờ, cảm xúc vốn đang bình tĩnh bị câu nói này đạp đổ trong nháy mắt, hắn hoảng hốt nhớ tới người bạn gái yêu nhau nhiều năm, nàng cũng từ trên cao nhìn xuống chính mình như thế này, khinh thường nói: "Trương Tiểu Hoa, anh chính là đồ hèn nhát, cùng anh ở bên nhau tôi căn bản chưa từng có ngày nào tốt đẹp!"
Người phụ nữ kia, cứ như vậy xách theo vali rời khỏi thế giới của hắn, chui đầu vào vòng tay của kẻ có tiền.
Tất cả của hắn đều bị huỷ hoại.
"A--!!!" Trương Tiểu Hoa gào rống lên, nhìn Khổng Thiến Lệ quát: "Tôi không phải kẻ hèn nhát! Tôi đi vào chứng minh cho cô xem!"
"Vậy anh đi vào đi." Khổng Thiến Lệ cười lạnh nói.
Trương Tiểu Hoa lập tức đi qua, Điền Hân Đồng theo bản năng muốn ngăn Trương Tiểu Hoa, lại bị Triệu Hòa Hạo mịt mờ dùng ánh mắt ngăn cản.
Cô trơ mắt nhìn Trương Tiểu Hoa xông vào gian phòng bếp kia.
Cửa phanh một tiếng, quỷ dị đóng lại!
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người chơi đều nhìn chằm chằm cửa, đáy mắt tràn đầy kinh sợ.
Trương Tiểu Hoa...... Không phải đã chết rồi chứ?
*****
Editor: Bài học trong chương này: hãy giữ một cái đầu lạnh, đừng để lời gièm pha khiêu khích khiến bạn sa ngã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất