Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 84: Cả phòng đều là quỷ
Các người chơi đều không thể tin được Tông Kiến Hoa vẫn còn ở trong chung cư.
Quách Phàm Khải vội vàng gửi tin nhắn: [Tông Kiến Hoa, sao anh còn ở chung cư, sắp đến thời gian nguy hiểm tới nơi rồi, anh còn không nhanh chạy khỏi chỗ đó!]
Tông Kiến Hoa hơi hoảng loạn trong một cái chớp mắt, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. . Đọc truyện tại [ TRÙ MTRUYỆN.мE ]
Suy đoán của mình nhất định là chính xác.
Xung quanh chung cư ngay cả một con quỷ cũng không nhịn thấy, khả năng quỷ sẽ vào phòng tìm kiếm sẽ không cao lắm.
Nghĩ đến đây, Tông Kiến Hoa lập tức gửi tin: [Tôi sẽ không đi, tôi trốn trong tủ quần áo ở chung cư, chờ thêm một chút, các người sẽ biết tôi làm vậy là đúng.]
Người chơi khác cảm thấy khó hiểu, bắt đầu khuyên Tông Kiến Hoa mau rời khỏi nơi đó, phải biết rằng ngay cả người chơi lâu năm cũng vội vàng thoát khỏi chung cư, có thể thấy được nơi đó nguy hiểm đến cỡ nào.
Mà một tân nhân như hắn, lại lấy đâu ra tự tin cho rằng mình làm đúng?
Nhưng Hạ Nhạc Thiên có thể đoán ra được ý đồ của Tông Kiến Hoa.
Bởi vì lúc trước cậu cũng từng nghĩ tới biện pháp này, dù sao chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, chạng vạng ngày hôm qua shipper đã tới chung cư lấy cơm đi, vậy nó nhất định biết người chơi đã rời khỏi chung cư.
Cho nên rất có thể nó sẽ không tiếp tục tới chung cư nữa.
Trừ chuyện này ra, xung quanh chung cư cơ hồ không có bao nhiêu người dân sinh sống, rất ít thấy quỷ du đãng ở phụ cận chung cư.
Có thể nói đây là địa điểm trốn tránh hoàn mỹ nhất.
Nhưng trò chơi tuyệt đối không có khả năng để người chơi hoàn thành nhiệm vụ dễ như trở bàn tay như vậy, toà chung cư nhìn có vẻ vô cùng an toàn rất có thể tồn tại nguy hiểm cực kỳ đáng sợ.
Hơn nữa quy định chỉ có chung cư mới có đồ ăn, càng chứng minh trò chơi cũng không hy vọng người chơi chạy xa chung cư.
Trải qua vài lần trò chơi trước có thể nhìn ra, rất nhiều đường sống thường chỉ có tác dụng dụ dỗ người chơi bước vào bẫy rập, nếu người chơi thật sự chuyện gì cũng làm theo trò chơi thiết kế, mạng mèo cũng không đủ chết.
Dĩ nhiên, những chuyện này còn chưa đủ chứng minh chung cư rất nguy hiểm.
Lời Thích Lệ Phi từng nói, mới làm Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn đánh mất ý muốn trốn trong chung cư.
Mạch não của Tông Kiến Hoa không tồi.
Nếu lúc này Tông Kiến Hoa lập tức rời khỏi chung cư, nói không chừng có thể tránh khỏi nguy hiểm, Hạ Nhạc Thiên lập tức gõ chữ: [Tông Kiến Hoa, nhanh chóng rời khỏi chung cư đi.]
[Tông Kiến Hoa: Yên tâm đi, những con quỷ đó sẽ không tiến vào đâu, lúc trước tôi cũng đã kiểm tra xung quanh chung cư rồi.]
Người chơi khác không biết nên khuyên Tông Kiến Hoa như thế nào, dứt khoát lựa chọn im lặng, trong tiềm thức mỗi người hy vọng lựa chọn của Tông Kiến Hoa là chính xác, vậy thì tất vả người chơi đều có thể trở về chung cư, không cần trốn tránh khắp nơi.
Thời gian vừa lúc 7 giờ đúng.
Các người chơi lập tức trở nên khẩn trương bất an, trái tim bắt đầu không chịu khống chế mà đập như trống dồn.
Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi vẫn trốn trong công viên, xung quanh an tĩnh không tiếng động.
Thời gian một giây lại một giây trôi đi.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu đi nhìn Thích Lệ Phi, vẻ mặt Thích Lệ Phi lúc này rất bình tĩnh, ánh mắt sâu xa nhìn về một địa phương không biết tên.
Hạ Nhạc Thiên không biết Thích Lệ Phi đang nhìn cái gì, chỉ là cảm xúc của cậu được Thích Lệ Phi lây nhiễm mà chậm rãi trở nên bình tĩnh lại.
Công viên im ắng chỉ có thể nghe được âm thanh gió thổi cỏ lay, tiếng rì rầm của lá cây xô đẩy nhau phảng phất che giấu hết thảy tiếng động.
Thời gian lại qua năm phút.
Anh mắt Hạ Nhạc Thiên đột nhiên khựng lại, gắt gao nhìn chằm chằm phía cuới rừng cây rậm rạp, bởi vì bên kia có một hàng chữ đỏ nhắc nhở đang nổi trên không trung: [↓ Ta chính là quỷ]
Hạ Nhạc Thiên hiểu ra.
Thì ra là như thế này.
Thảo nào sau khi tiến vào trò chơi, trên đầu những cư dân địa phương không có bất cứ dòng nhắc nhở nào, nếu không phải vì ba dấu chấm hỏi còn trên đầu Thích Lệ Phi, cậu thậm chí sẽ hoài nghi bàn tay vàng của mình có phải chết máy rồi không.
Mà hiện tại, cuối cùng cậu cũng biết được nguyên nhân.
Đáp án rất đơn giản.
Lúc cậu rời khỏi chung cư vẫn còn trong “Thời gian an toàn”, lúc này cư dân địa phương đều đang ngụy trang thành người bình thường, mượn việc này để mê hoặc người chơi, làm người chơi thả lỏng cảnh giác, cho rằng chỉ cần phòng bị gã shipper kia là được.
Nhưng trên thực tế, thứ chân chính tấn công người chơi, cũng không phải là shipper, mà là những con quỷ nhìn như người bình thường này.
Đây cũng là cái bẫy mà trò chơi cố ý thiết lập.
Hơn nữa, khi tới thời gian “Quỷ Điểm Đơn”, shipper vẫn chưa giao cơm xong, tất cả cư dân địa phương nháy mắt xé rách lớp ngụy trang, bắt đầu triển khai giết chóc với người chơi.
Hiện tại vừa lúc là thời gian “Quỷ Điểm Đơn”.
Cho nên Hạ Nhạc Thiên mới có thể nhìn thấy dòng chữ nhắc nhở trên đỉnh đầu những cư dân địa phương đó.
Hạ Nhạc Thiên không chút do dự, lập tức bò dậy kéo Thích Lệ Phi: “Chúng ta đổi chỗ trốn đi.”
Mặt Thích Lệ Phi giấu ở trong bóng đêm, nhìn không rõ biểu tình, “Đi bên này.”
Thích Lệ Phi đi trước dẫn đường.
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, lập tức theo sau.
Hai người đi về hướng ngược lại những con quỷ kia, lại đổi một chỗ trốn mới.
Hạ Nhạc Thiên nhìn bốn phía, không phát hiện bất cứ dòng nhắc nhở nào mới nhẹ nhàng thở ra, chắc là an toàn rồi.
Thích Lệ Phi không nói một lời ngồi ở chỗ kia.
Nhưng không được bao lâu, trong tầm mắt Hạ Nhạc Thiên dần dần xuất hiện dòng chữ nhắc nhở màu đỏ, độ lớn chỉ nhỏ như con muỗi, có thể đoán được con quỷ kia vẫn cách nơi này rất xa.
Nhưng là Hạ Nhạc Thiên lại không yên tâm nổi nữa, dòng chữ nhắc nhở kia không ngừng to lên, giống như.... con quỷ kia đang nhanh chóng chạy về phía này.
Nó đang tiếp cận mình!!
Hạ Nhạc Thiên lập tức nhảy dựng lên, nói với Thích Lệ Phi: “Không được, nơi này cũng không an toàn, chúng ta nhanh đổi chỗ khác.”
Thích Lệ Phi nhìn thẳng vào Hạ Nhạc Thiên, “Được.”
Lúc này Hạ Nhạc Thiên đi trước dẫn đường, chỉ cần cậu nhìn thấy có dòng chữ nhắc nhở xuất hiện, liền lập tức đổi hướng chạy, nhưng thời gian dần dần trôi đi, sắc mặt Hạ Nhạc Thiên rốt cuộc khó có thể duy trì bình tĩnh, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra.
Tại sao lại như vậy??
Quanh công viên thế nhưng xuất hiện dòng chữ nhắc nhở rậm rạp, lấy Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi làm trung tâm hình thành vòng vây, không ngừng thu nhỏ lại.
Phạm vi hai người chạy trốn dĩ nhiên cũng thu nhỏ theo.
Chuyện này không thích hợp.
Hạ Nhạc Thiên không thể không nghĩ tới một chuyện đáng sợ.
Lũ quỷ này hình như có thể cảm giác được vị trí của mình với Thích Lệ Phi.
Nhưng sao có thể??
Nếu chỉ có hai ba lệ quỷ xuất hiện trong công viên, Hạ Nhạc Thiên tuyệt đối sẽ không kinh sợ như bây giờ.
Nhưng lúc này không giống vậy, số lượng quỷ xuất hiện trong công viên càng lúc càng nhiều, Hạ Nhạc Thiên liếc một vòng, trước mắt có thể lên tới bốn năm chục con quỷ.
Hạ Nhạc Thiên khó kìm được cảm xúc nôn nóng cùng hoảng loạn.
Tình huống lúc này không thích hợp!
Quá không bình thường.
Theo lý mà nói, trò chơi sẽ chừa đường sống cho người chơi, nhưng trong tình huống này Hạ Nhạc Thiên căn bản không thấy bất cứ đường sống nào, thậm chí cậu còn có một loại cảm giác mình sắp tèo tới nơi rồi.
Lũ quỷ không ngừng tới gần...
Da đầu Hạ Nhạc Thiên tê dại, lập tức giơ tay nhìn đồng hồ.
7:15
Thời gian đưa cơm kết thúc ít nhất phải thêm nửa giờ nữa, nhưng nhìn tốc độ những con quỷ này mà nói, Hạ Nhạc Thiên căn bản không có biện pháp chờ đến khi cơm được giao xong.
******
Bên kia.
Tông Kiến Hoa trốn trong ngăn tủ thở mạnh cũng không dám, bởi vì quá căng thẳng mà cả người nóng lên, trên trán và sau lưng dần dần toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Dù vậy, hắn vẫn không dám nhúc nhích.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cảm giác nôn nóng chờ đợi trong bóng đêm vô cùng dày vò.
Tông Kiến Hoa nhịn không được mở khoá màn hình điện thoại, nhìn lịch sử trò chuyện trong group.
Phía trên hiện lên tin nhắn cuối cùng là mười phút trước.
Tông Kiến Hoa cẩn thận gửi một tin nhắn mới: [Bên mọi người sao rồi?]
Đợi hai ba phút, trong group vẫn không có bất cứ ai trả lời hắn, trong lòng Tông Kiến Hoa vô cùng bất an, không lẽ bọn họ đã gặp chuyện không may?
Sớm biết như vậy, lúc trước hắn nên khuyên mọi người lưu lại chung cư, ít nhất bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau, mà không phải giống như bây giờ xảy ra chuyện gì cũng không biết.
“Kẽo kẹt ——”
Tông Kiến Hoa đột nhiên bị doạ giật nảy người, ánh sáng mơ hồ từ điện thoại chiếu sáng vẻ mặt khẩn trương thấp thỏm của hắn.
Âm thanh vừa rồi là gì?
Tông Kiến Hoa đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng dán tai lên cửa tủ quần áo cẩn thận nghe ngóng, bên ngoài vẫn im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tông Kiến Hoa vẫn không dám thả lỏng, nhịn không được nghi thần nghi quỷ.
Không lẽ hắn nghe lầm sao?
Đúng, nhất định là do quá khẩn trương nên mới xuất hiện ảo giác.
Cả người Tông Kiến Hoa chậm rãi thả lỏng, lúc này mới phát hiện trên mặt mình đều là mồ hôi.
Hắn lau mồ hôi, nhịn không được thở phào: “Hô……”
Hắn thở xong một hơi, đột nhiên ngoài khe tủ quần áo truyền đến tiếng hít thở tinh tế: “Hô hô……”
Biểu tình Tông Kiến Hoa nháy mắt đọng lại, cơn lạnh lẽo bao phủ từ chân lên đỉnh đầu.
Là ai đang thở dài bên ngoài?!!!
Tông Kiến Hoa chậm rãi quay đầu, dùng sức mở to mắt như muốn xuyên qua tủ quần áo nhìn ra bên ngoài.
Cái gì cũng không nhịn được.
Nhưng bên ngoài rất giống có người đang đứng.
Tông Kiến Hoa càng lúc càng sợ hãi, lúc này hắn động cũng không dám động, cứ như vậy duy trì trạng thái yên lặng giằng co ba phút.
Bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh nào.
Tông Kiến Hoa nuốt nước miếng, thật cẩn dán tai vào cửa tủ quần áo, vẫn không nghe được âm thanh gì, phảng phất như tiếng thở dài lúc nãy chỉ là ảo giác của hắn.
Tông Kiến Hoa nhịn không được muốn mở tủ quần áo ra, xác nhận xem bên ngoài rốt cuộc có người hay không.
Hoặc là nói, rốt cuộc có quỷ hay không.
Nhưng ngay sau đó.
Tông Kiến Hoa lại nhanh chóng xoá bỏ ý muốn này, lỡ như con quỷ kia đang chờ mình mở tủ quần áo ra thì làm sao bây giờ...
Cùng lúc đó, một vấn đề khó hiểu chậm rãi hiện lên ở trong đầu.
Nếu bên ngoài thật sự có quỷ, vì sao nó không mở tủ quần áo ra, sau đó túm mình ra ngoài chứ?
Trừ khi, con quỷ kia không xác định được trong tủ quần áo có người hay không, hoặc là nó không thể mở tủ quần áo!
Đúng.
Chỉ có hai khả năng này mới có thể giải thích được...
Nghĩ đến đây, suy nghĩ Tông Kiến Hoa càng thêm rõ ràng, hắn phải chờ đến khi tên quỷ shipper giao cơm hộp xong, lúc đó quỷ sẽ không thể tập kích mình nữa.
Hiện tại hắn vẫn an toàn.
Ý thức được điểm này, sợ hãi trong lòng Tông Kiến Hoa rút đi không ít.
Đột nhiên, cửa tủ quần áo chậm rãi bị kéo ra, ánh sáng từ khe cửa chiết xạ tiến vào, chiếu sáng gướng mặt nháy mắt trở nên kinh hoàng của Tông Kiến Hoa!
Giây tiếp theo, cửa tủ quần áo bị mở phanh ra.
Trong phòng không biết khi nào đã chen đầy quỷ, chúng nó đồng loạt dùng ánh mắt quỷ dị tham lam nhìn chằm chằm Tông Kiến Hoa.
Tông Kiến Hoa mặt cắt không còn giọt máu.
Giờ phút này hắn rốt cuộc hiểu ra một chuyện, thì ra quỷ không phải không thể mở tủ quần áo, chúng nó chỉ đang đợi tất cả quỷ đều chen kín phòng, sau đó mới đem tủ quần áo mở ra!
Đây chính là điều kiện để lệ quỷ giết người.
Nếu lúc trước hắn nhân lúc quỷ còn chưa chen đầy phòng mà lập tức chạy đi, có lẽ còn có một đường sinh cơ.
Nhưng hiện tại, hắn trốn không thoát.
Cảm xúc tuyệt vọng tràn ngập trong lòng Tông Kiến Hoa, nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên mở khóa màn hình di động, gửi đi một tin nhắn thoại.
“Đừng tới chung cư! Nơi này đều là quỷ —— A!!” Tiếng kêu thảm thiết nháy mắt nuốt chửng lời nói của Tông Kiến Hoa, âm thanh gặm nhấm cắn nuốt chậm rãi vang lên.
Trong mơ hồ xen lẫn tiếng xe máy.
Tay Tông Kiến Hoa chậm rãi buông lỏng điện thoại, tin nhắn thoại trong nháy mắt được gửi đi.
Quách Phàm Khải vội vàng gửi tin nhắn: [Tông Kiến Hoa, sao anh còn ở chung cư, sắp đến thời gian nguy hiểm tới nơi rồi, anh còn không nhanh chạy khỏi chỗ đó!]
Tông Kiến Hoa hơi hoảng loạn trong một cái chớp mắt, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. . Đọc truyện tại [ TRÙ MTRUYỆN.мE ]
Suy đoán của mình nhất định là chính xác.
Xung quanh chung cư ngay cả một con quỷ cũng không nhịn thấy, khả năng quỷ sẽ vào phòng tìm kiếm sẽ không cao lắm.
Nghĩ đến đây, Tông Kiến Hoa lập tức gửi tin: [Tôi sẽ không đi, tôi trốn trong tủ quần áo ở chung cư, chờ thêm một chút, các người sẽ biết tôi làm vậy là đúng.]
Người chơi khác cảm thấy khó hiểu, bắt đầu khuyên Tông Kiến Hoa mau rời khỏi nơi đó, phải biết rằng ngay cả người chơi lâu năm cũng vội vàng thoát khỏi chung cư, có thể thấy được nơi đó nguy hiểm đến cỡ nào.
Mà một tân nhân như hắn, lại lấy đâu ra tự tin cho rằng mình làm đúng?
Nhưng Hạ Nhạc Thiên có thể đoán ra được ý đồ của Tông Kiến Hoa.
Bởi vì lúc trước cậu cũng từng nghĩ tới biện pháp này, dù sao chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, chạng vạng ngày hôm qua shipper đã tới chung cư lấy cơm đi, vậy nó nhất định biết người chơi đã rời khỏi chung cư.
Cho nên rất có thể nó sẽ không tiếp tục tới chung cư nữa.
Trừ chuyện này ra, xung quanh chung cư cơ hồ không có bao nhiêu người dân sinh sống, rất ít thấy quỷ du đãng ở phụ cận chung cư.
Có thể nói đây là địa điểm trốn tránh hoàn mỹ nhất.
Nhưng trò chơi tuyệt đối không có khả năng để người chơi hoàn thành nhiệm vụ dễ như trở bàn tay như vậy, toà chung cư nhìn có vẻ vô cùng an toàn rất có thể tồn tại nguy hiểm cực kỳ đáng sợ.
Hơn nữa quy định chỉ có chung cư mới có đồ ăn, càng chứng minh trò chơi cũng không hy vọng người chơi chạy xa chung cư.
Trải qua vài lần trò chơi trước có thể nhìn ra, rất nhiều đường sống thường chỉ có tác dụng dụ dỗ người chơi bước vào bẫy rập, nếu người chơi thật sự chuyện gì cũng làm theo trò chơi thiết kế, mạng mèo cũng không đủ chết.
Dĩ nhiên, những chuyện này còn chưa đủ chứng minh chung cư rất nguy hiểm.
Lời Thích Lệ Phi từng nói, mới làm Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn đánh mất ý muốn trốn trong chung cư.
Mạch não của Tông Kiến Hoa không tồi.
Nếu lúc này Tông Kiến Hoa lập tức rời khỏi chung cư, nói không chừng có thể tránh khỏi nguy hiểm, Hạ Nhạc Thiên lập tức gõ chữ: [Tông Kiến Hoa, nhanh chóng rời khỏi chung cư đi.]
[Tông Kiến Hoa: Yên tâm đi, những con quỷ đó sẽ không tiến vào đâu, lúc trước tôi cũng đã kiểm tra xung quanh chung cư rồi.]
Người chơi khác không biết nên khuyên Tông Kiến Hoa như thế nào, dứt khoát lựa chọn im lặng, trong tiềm thức mỗi người hy vọng lựa chọn của Tông Kiến Hoa là chính xác, vậy thì tất vả người chơi đều có thể trở về chung cư, không cần trốn tránh khắp nơi.
Thời gian vừa lúc 7 giờ đúng.
Các người chơi lập tức trở nên khẩn trương bất an, trái tim bắt đầu không chịu khống chế mà đập như trống dồn.
Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi vẫn trốn trong công viên, xung quanh an tĩnh không tiếng động.
Thời gian một giây lại một giây trôi đi.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu đi nhìn Thích Lệ Phi, vẻ mặt Thích Lệ Phi lúc này rất bình tĩnh, ánh mắt sâu xa nhìn về một địa phương không biết tên.
Hạ Nhạc Thiên không biết Thích Lệ Phi đang nhìn cái gì, chỉ là cảm xúc của cậu được Thích Lệ Phi lây nhiễm mà chậm rãi trở nên bình tĩnh lại.
Công viên im ắng chỉ có thể nghe được âm thanh gió thổi cỏ lay, tiếng rì rầm của lá cây xô đẩy nhau phảng phất che giấu hết thảy tiếng động.
Thời gian lại qua năm phút.
Anh mắt Hạ Nhạc Thiên đột nhiên khựng lại, gắt gao nhìn chằm chằm phía cuới rừng cây rậm rạp, bởi vì bên kia có một hàng chữ đỏ nhắc nhở đang nổi trên không trung: [↓ Ta chính là quỷ]
Hạ Nhạc Thiên hiểu ra.
Thì ra là như thế này.
Thảo nào sau khi tiến vào trò chơi, trên đầu những cư dân địa phương không có bất cứ dòng nhắc nhở nào, nếu không phải vì ba dấu chấm hỏi còn trên đầu Thích Lệ Phi, cậu thậm chí sẽ hoài nghi bàn tay vàng của mình có phải chết máy rồi không.
Mà hiện tại, cuối cùng cậu cũng biết được nguyên nhân.
Đáp án rất đơn giản.
Lúc cậu rời khỏi chung cư vẫn còn trong “Thời gian an toàn”, lúc này cư dân địa phương đều đang ngụy trang thành người bình thường, mượn việc này để mê hoặc người chơi, làm người chơi thả lỏng cảnh giác, cho rằng chỉ cần phòng bị gã shipper kia là được.
Nhưng trên thực tế, thứ chân chính tấn công người chơi, cũng không phải là shipper, mà là những con quỷ nhìn như người bình thường này.
Đây cũng là cái bẫy mà trò chơi cố ý thiết lập.
Hơn nữa, khi tới thời gian “Quỷ Điểm Đơn”, shipper vẫn chưa giao cơm xong, tất cả cư dân địa phương nháy mắt xé rách lớp ngụy trang, bắt đầu triển khai giết chóc với người chơi.
Hiện tại vừa lúc là thời gian “Quỷ Điểm Đơn”.
Cho nên Hạ Nhạc Thiên mới có thể nhìn thấy dòng chữ nhắc nhở trên đỉnh đầu những cư dân địa phương đó.
Hạ Nhạc Thiên không chút do dự, lập tức bò dậy kéo Thích Lệ Phi: “Chúng ta đổi chỗ trốn đi.”
Mặt Thích Lệ Phi giấu ở trong bóng đêm, nhìn không rõ biểu tình, “Đi bên này.”
Thích Lệ Phi đi trước dẫn đường.
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, lập tức theo sau.
Hai người đi về hướng ngược lại những con quỷ kia, lại đổi một chỗ trốn mới.
Hạ Nhạc Thiên nhìn bốn phía, không phát hiện bất cứ dòng nhắc nhở nào mới nhẹ nhàng thở ra, chắc là an toàn rồi.
Thích Lệ Phi không nói một lời ngồi ở chỗ kia.
Nhưng không được bao lâu, trong tầm mắt Hạ Nhạc Thiên dần dần xuất hiện dòng chữ nhắc nhở màu đỏ, độ lớn chỉ nhỏ như con muỗi, có thể đoán được con quỷ kia vẫn cách nơi này rất xa.
Nhưng là Hạ Nhạc Thiên lại không yên tâm nổi nữa, dòng chữ nhắc nhở kia không ngừng to lên, giống như.... con quỷ kia đang nhanh chóng chạy về phía này.
Nó đang tiếp cận mình!!
Hạ Nhạc Thiên lập tức nhảy dựng lên, nói với Thích Lệ Phi: “Không được, nơi này cũng không an toàn, chúng ta nhanh đổi chỗ khác.”
Thích Lệ Phi nhìn thẳng vào Hạ Nhạc Thiên, “Được.”
Lúc này Hạ Nhạc Thiên đi trước dẫn đường, chỉ cần cậu nhìn thấy có dòng chữ nhắc nhở xuất hiện, liền lập tức đổi hướng chạy, nhưng thời gian dần dần trôi đi, sắc mặt Hạ Nhạc Thiên rốt cuộc khó có thể duy trì bình tĩnh, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra.
Tại sao lại như vậy??
Quanh công viên thế nhưng xuất hiện dòng chữ nhắc nhở rậm rạp, lấy Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi làm trung tâm hình thành vòng vây, không ngừng thu nhỏ lại.
Phạm vi hai người chạy trốn dĩ nhiên cũng thu nhỏ theo.
Chuyện này không thích hợp.
Hạ Nhạc Thiên không thể không nghĩ tới một chuyện đáng sợ.
Lũ quỷ này hình như có thể cảm giác được vị trí của mình với Thích Lệ Phi.
Nhưng sao có thể??
Nếu chỉ có hai ba lệ quỷ xuất hiện trong công viên, Hạ Nhạc Thiên tuyệt đối sẽ không kinh sợ như bây giờ.
Nhưng lúc này không giống vậy, số lượng quỷ xuất hiện trong công viên càng lúc càng nhiều, Hạ Nhạc Thiên liếc một vòng, trước mắt có thể lên tới bốn năm chục con quỷ.
Hạ Nhạc Thiên khó kìm được cảm xúc nôn nóng cùng hoảng loạn.
Tình huống lúc này không thích hợp!
Quá không bình thường.
Theo lý mà nói, trò chơi sẽ chừa đường sống cho người chơi, nhưng trong tình huống này Hạ Nhạc Thiên căn bản không thấy bất cứ đường sống nào, thậm chí cậu còn có một loại cảm giác mình sắp tèo tới nơi rồi.
Lũ quỷ không ngừng tới gần...
Da đầu Hạ Nhạc Thiên tê dại, lập tức giơ tay nhìn đồng hồ.
7:15
Thời gian đưa cơm kết thúc ít nhất phải thêm nửa giờ nữa, nhưng nhìn tốc độ những con quỷ này mà nói, Hạ Nhạc Thiên căn bản không có biện pháp chờ đến khi cơm được giao xong.
******
Bên kia.
Tông Kiến Hoa trốn trong ngăn tủ thở mạnh cũng không dám, bởi vì quá căng thẳng mà cả người nóng lên, trên trán và sau lưng dần dần toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Dù vậy, hắn vẫn không dám nhúc nhích.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cảm giác nôn nóng chờ đợi trong bóng đêm vô cùng dày vò.
Tông Kiến Hoa nhịn không được mở khoá màn hình điện thoại, nhìn lịch sử trò chuyện trong group.
Phía trên hiện lên tin nhắn cuối cùng là mười phút trước.
Tông Kiến Hoa cẩn thận gửi một tin nhắn mới: [Bên mọi người sao rồi?]
Đợi hai ba phút, trong group vẫn không có bất cứ ai trả lời hắn, trong lòng Tông Kiến Hoa vô cùng bất an, không lẽ bọn họ đã gặp chuyện không may?
Sớm biết như vậy, lúc trước hắn nên khuyên mọi người lưu lại chung cư, ít nhất bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau, mà không phải giống như bây giờ xảy ra chuyện gì cũng không biết.
“Kẽo kẹt ——”
Tông Kiến Hoa đột nhiên bị doạ giật nảy người, ánh sáng mơ hồ từ điện thoại chiếu sáng vẻ mặt khẩn trương thấp thỏm của hắn.
Âm thanh vừa rồi là gì?
Tông Kiến Hoa đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng dán tai lên cửa tủ quần áo cẩn thận nghe ngóng, bên ngoài vẫn im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tông Kiến Hoa vẫn không dám thả lỏng, nhịn không được nghi thần nghi quỷ.
Không lẽ hắn nghe lầm sao?
Đúng, nhất định là do quá khẩn trương nên mới xuất hiện ảo giác.
Cả người Tông Kiến Hoa chậm rãi thả lỏng, lúc này mới phát hiện trên mặt mình đều là mồ hôi.
Hắn lau mồ hôi, nhịn không được thở phào: “Hô……”
Hắn thở xong một hơi, đột nhiên ngoài khe tủ quần áo truyền đến tiếng hít thở tinh tế: “Hô hô……”
Biểu tình Tông Kiến Hoa nháy mắt đọng lại, cơn lạnh lẽo bao phủ từ chân lên đỉnh đầu.
Là ai đang thở dài bên ngoài?!!!
Tông Kiến Hoa chậm rãi quay đầu, dùng sức mở to mắt như muốn xuyên qua tủ quần áo nhìn ra bên ngoài.
Cái gì cũng không nhịn được.
Nhưng bên ngoài rất giống có người đang đứng.
Tông Kiến Hoa càng lúc càng sợ hãi, lúc này hắn động cũng không dám động, cứ như vậy duy trì trạng thái yên lặng giằng co ba phút.
Bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh nào.
Tông Kiến Hoa nuốt nước miếng, thật cẩn dán tai vào cửa tủ quần áo, vẫn không nghe được âm thanh gì, phảng phất như tiếng thở dài lúc nãy chỉ là ảo giác của hắn.
Tông Kiến Hoa nhịn không được muốn mở tủ quần áo ra, xác nhận xem bên ngoài rốt cuộc có người hay không.
Hoặc là nói, rốt cuộc có quỷ hay không.
Nhưng ngay sau đó.
Tông Kiến Hoa lại nhanh chóng xoá bỏ ý muốn này, lỡ như con quỷ kia đang chờ mình mở tủ quần áo ra thì làm sao bây giờ...
Cùng lúc đó, một vấn đề khó hiểu chậm rãi hiện lên ở trong đầu.
Nếu bên ngoài thật sự có quỷ, vì sao nó không mở tủ quần áo ra, sau đó túm mình ra ngoài chứ?
Trừ khi, con quỷ kia không xác định được trong tủ quần áo có người hay không, hoặc là nó không thể mở tủ quần áo!
Đúng.
Chỉ có hai khả năng này mới có thể giải thích được...
Nghĩ đến đây, suy nghĩ Tông Kiến Hoa càng thêm rõ ràng, hắn phải chờ đến khi tên quỷ shipper giao cơm hộp xong, lúc đó quỷ sẽ không thể tập kích mình nữa.
Hiện tại hắn vẫn an toàn.
Ý thức được điểm này, sợ hãi trong lòng Tông Kiến Hoa rút đi không ít.
Đột nhiên, cửa tủ quần áo chậm rãi bị kéo ra, ánh sáng từ khe cửa chiết xạ tiến vào, chiếu sáng gướng mặt nháy mắt trở nên kinh hoàng của Tông Kiến Hoa!
Giây tiếp theo, cửa tủ quần áo bị mở phanh ra.
Trong phòng không biết khi nào đã chen đầy quỷ, chúng nó đồng loạt dùng ánh mắt quỷ dị tham lam nhìn chằm chằm Tông Kiến Hoa.
Tông Kiến Hoa mặt cắt không còn giọt máu.
Giờ phút này hắn rốt cuộc hiểu ra một chuyện, thì ra quỷ không phải không thể mở tủ quần áo, chúng nó chỉ đang đợi tất cả quỷ đều chen kín phòng, sau đó mới đem tủ quần áo mở ra!
Đây chính là điều kiện để lệ quỷ giết người.
Nếu lúc trước hắn nhân lúc quỷ còn chưa chen đầy phòng mà lập tức chạy đi, có lẽ còn có một đường sinh cơ.
Nhưng hiện tại, hắn trốn không thoát.
Cảm xúc tuyệt vọng tràn ngập trong lòng Tông Kiến Hoa, nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên mở khóa màn hình di động, gửi đi một tin nhắn thoại.
“Đừng tới chung cư! Nơi này đều là quỷ —— A!!” Tiếng kêu thảm thiết nháy mắt nuốt chửng lời nói của Tông Kiến Hoa, âm thanh gặm nhấm cắn nuốt chậm rãi vang lên.
Trong mơ hồ xen lẫn tiếng xe máy.
Tay Tông Kiến Hoa chậm rãi buông lỏng điện thoại, tin nhắn thoại trong nháy mắt được gửi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất