Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 9: Đánh vào mặt

Trước Sau
"Chúng ta, chúng ta chạy hướng nào đây?" Trương Kiều Minh run rẩy hỏi.

Hạ Nhạc Thiên ngẫm nghĩ, "Cứ chạy đại một hướng trước đi."

Mấy người khác gật đầu.

Sau khi nhóm Hạ Nhạc Thiên rời đi, trong tiệm đồ nướng truyền đến tiếng thét chói tai, vài người té ngã lộn nhào chạy ra, cũng không kịp xem khung cảnh biến đổi xung quanh, mà nhanh chóng chạy trốn vào đường khác, giống như phía sau có cái gì rất đáng sợ đuổi theo.

Quỷ Tân Nương mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, nhìn những người đang chạy trốn, cười càng thêm âm trầm.

*************

Thế giới này thật sự kỳ quái.

Bọn người Hạ Nhạc Thiên chạy trên đường gần mười phút, kiến trúc xung quanh vẫn cũ kỹ âm trầm như cũ.

Không lẽ bọn họ đang đứng trong Quỷ Giới của Quỷ Tân Nương?

Nếu không phải bạn cùng phòng vẫn đang chạy bên cạnh, vẻ mặt sợ hãi vô cùng chân thật, Hạ Nhạc Thiên còn nghi ngờ cậu có phải tiến vào Trò Chơi Tử Vong không nữa.

Đợi chút.

Trò Chơi Tử Vong!?!!

Hạ Nhạc Thiên mở app trò chơi.

[...kiểm tra đo lường được người chơi đã tiến vào Quỷ Giới của Quỷ Tân Nương....]

[ Tân Nương Mỉm Cười ]

[ Phân loại: Quỷ Giới ]

[ Nhiệm vụ khen thưởng: 22 ]

[ Nhiệm vụ yêu cầu: Xin hãy phong ấn Tân Nương Mỉm Cười, ngăn cản nàng tiếp tục mở rộng Quỷ Giới, để ngăn chặn nguy hiểm cho người vô tội. ]

[ Nhắc nhở ấm áp: Có lẽ... Thứ mà nàng muốn nhất, mới là biện pháp có thể phong ấn nàng. ]

[ Cảnh cáo ấm áp: Xin người chơi mau chóng nhận nhiệm vụ hoàn thành phong ấn, người ở trong Quỷ Giới quá lâu sẽ trở thành một bộ phận của Quỷ Giới.]

[ Xin hỏi có nhận nhiệm vụ không? ]

Hạ Nhạc Thiên lồng ngực phập phồng nhìn di động, lời cảnh cáo phía trên làm chút hi vọng trong lòng cậu tiêu tan sạch sẽ.

Cậu vốn nghĩ sẽ ở đây kiên trì đến khi Quỷ Giới biến mất.

Nhưng trò chơi lại nói ở trong Quỷ Giới quá lâu sẽ bị đồng hoá thành bộ phận của Quỷ Giới.

Về việc này, Hạ Nhạc Thiên không muốn chơi ngu thử xem là thả hay giả.

Cậu không chút do dự nhấn nhận nhiệm vụ.

"Chúng ta làm sao bây giờ? Chạy mười phút rồi, vẫn không thể chạy khỏi chỗ này." Đường Quốc Phi khủng hoảng nói, mặt đầy tuyệt vọng.

"Những người đó rốt cuộc bị làm sao vậy??? Sao họ đều...đều cười kinh khủng như vậy??" Một người bạn cùng phòng run rẩy hỏi.

Nghĩ lại những người đó đồng loạt mỉm cười, mọi người đều rùng mình, trường hợp này quỷ dị đến nổi da gà.

Hạ Nhạc Thiên bỏ điện thoại vào trong túi, giải thích: "Có thể bọn họ đã bị Quỷ Tân Nương đồng hoá."

Quỷ Tân Nương?

Vừa nghe xong từ này liền cảm thấy lạnh buốt cả người.

"Quỷ...Quỷ Tân Nương gì cơ?" Trương Kiều Minh hoảng sợ hỏi.

Những người khác cũng đầy vẻ mờ mịt.

Hạ Nhạc Thiên nhìn họ bằng ánh mắt quái dị: "Đừng nói với tớ là bây giờ các cậu vẫn chưa phát hiện người phục vụ kia không thích hợp?"

Người phục vụ?

Trương Kiều Minh một bên nhớ lại, một bên khó hiểu hỏi: "Không có mà, người phục vụ kia nhìn cũng rất được, tớ còn nhớ rõ nàng mặc áo cưới..."

Đột nhiên, lời nói của hắn nghẹn lại, biểu tình trở nên hoảng hốt: "Áo cưới màu đỏ!! Người phục vụ kia...mặc một thân hỉ phục đỏ chói."

Những người khác mặt đầy kinh hoàng, nhịn không được a một tiếng.

Hiển nhiên bọn họ cũng đã nhận ra người phục vụ kia chính là Quỷ Tân Nương trong lời Hạ Nhạc Thiên.



"Tiêu rồi, tiêu rồi, chúng ta sẽ không bị nàng đuổi theo giết chết chứ??" Một người bạn khác sợ đến sắp tiểu ra quần.

Quỷ Tân Nương, lại còn mặc áo cưới đỏ chói, nhìn kiểu gì cũng giống quỷ khủng bố mà TV hay chiếu, vừa nghe liền thấy đáng sợ, rất kinh khủng.

Hạ Nhạc Thiên vội vàng trấn an mọi người: "Đừng sợ, chúng ta vẫn còn cơ hội chạy thoát."

"Chạy như thế nào? Chúng ta đều là người thường, sao có thể so với quỷ?" Mặt Đường Quốc Phi tái mét hỏi.

Hạ Nhạc Thiên đau đầu, mấy người này còn chưa bị quỷ tập kích đã bị doạ mất hết ý chí chiến đấu, cậu chỉ có thể nói: "Có lẽ tớ có biện pháp thoát khỏi đây, nhưng điều kiện là các cậu không được từ bỏ hi vọng sống."

Một khi mất hết ý chí chiến đấu, lúc đó thật sự cách cái chết không xa nữa.

Đám người Trương Kiều Minh vẫn trầm mặc không nói, hiển nhiên chưa tin tưởng lời Hạ Nhạc Thiên.

Nhưng Đường Quốc Phi bỗng cắn răng nói: "Trước sau gì cũng chết, không bằng chúng ta cố gắng một phen."

Lời này hình như chọc trúng suy nghĩ trong lòng ba người khác, sôi nổi tỏ vẻ cố gắng trốn chạy đến phút cuối.

Trương Kiều Minh hỏi: "Lão tam, biện pháp cậu nói là gì?"

Hạ Nhạc Thiên rất hài lòng các bạn cùng phòng buff đầy máu sống lại, cậu nói: "Mọi người thử đưa ra ý kiến, nghĩ xem thứ Quỷ Tân Nương muốn nhất là gì?"

Mọi người nháy mắt ngốc lăng.

Ai cũng không ngờ Hạ Nhạc Thiên lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy.

"Chuyện này có liên quan đến việc chúng ta trốn thoát khỏi chỗ này sao?" Một người lắp bắp hỏi.

Hạ Nhạc Thiên thận trọng gật đầu: "Có liên quan."

Lúc này mọi người mới bắt đầu trầm tư suy nghĩ, nói lên ý kiến.

"Tớ luôn cảm thấy thứ nàng muốn nhất là giết chết hết chúng ta." Trương Kiều Minh vô cùng bất đắc dĩ, "Nếu không nó đuổi giết chúng ta làm gì."

Đường Quốc Phi nói: "Không đúng, nàng cũng không có giết ai mà."

Hạ Nhạc Thiên nói: "Đây có thể là thủ đoạn giết người của nàng, mỗi con quỷ đều có quy luật giết người của nó, các cậu còn nhớ người lạ ngồi ở ghế sau không?"

Mọi người mờ mịt.

Trương Kiều Minh yếu ớt nói: "Cậu nói cái người nói có quỷ kia sao?"

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Không biết các cậu có để ý không, hắn cùng bạn ngồi chung một bạn, nhưng chỉ có bạn của hắn bị quỷ đồng hoá."

Mọi người mờ mịt x2

Hạ Nhạc Thiên thở dài, "Việc này nói lên quỷ phải có cơ hội mới giết người được, cho nên, một khi các cậu bị Quỷ Tân Nương nhắm đến, tuyệt đối không được cười với nàng, hiểu chưa?"

Đường Quốc Phi hít một hơi, "Bọn tớ cũng không ngu, nàng là quỷ, ai dám cười với nàng."

Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu.

Tiếp theo, đám người Hạ Nhạc Thiên bắt đầu di chuyển tới chỗ khác, ai cũng sợ nếu đứng mãi một chỗ, Quỷ Tân Nương sẽ bất thình lình ập đến.

Trên đường phố đen nhánh yên tĩnh, mọi người đều cố ý thả nhẹ tiếng bước chân, nhưng chưa được bao lâu, bọn họ bị ánh sáng phía trước thu hút sự chú ý.

Lúc đến gần, mọi người lập tức tái mặt.

Ánh sáng kia, thật ra chính là đèn lồng trắng dán chữ "Hỉ", treo ở trên cao, đung đưa theo gió, trong tiếng gió u u nghe giống hệt có ai đó đang cười.

"Chúng ta, chúng ta nhanh chạy khỏi đây đi." Một bạn cùng phòng nói.

Nhà ai lại treo đèn lồng báo hỉ màu trắng chứ?

Những người khác cũng gật đầu, vô cùng muốn chạy khỏi chỗ này.

Hạ Nhạc Thiên lại nghiêm túc nhìn toà cổ trạch này, đồng thời nghiêng đầu quét mắt về con đường phía xa, một mảnh đen kịt, chỉ có ngôi nhà này có treo đèn lồng trắng.

Đây có phải đang nhắc nhở chuyện gì không?

Hạ Nhạc Thiên không biết sự kiện thần quái ở hiện thực có giống trong trò chơi hay không, nhưng lúc này cậu hoàn toàn không có cách nào khác.

"Các cậu ở bên ngoài trốn tạm đi, tớ muốn vào trong nhìn một chút." Hạ Nhạc Thiên nói với đám bạn cùng phòng.

Quyết định này, cậu đã suy nghĩ cặn kẽ.

Nhưng cậu không xác định được suy đoán của mình có đúng không, vì không để liên lụy đến các bạn cùng phòng, cậu quyết định chỉ đi vào một mình.

"Đừng đùa nữa, chỗ này vừa nhìn liền biết có quỷ, nói không chừng con quỷ kia... ở bên trong chờ chúng ta xông vào." Trương Kiều Minh ngăn cản Hạ Nhạc Thiên đi tìm chết.

Trong phim đều có chi tiết như vậy, người nào đi lẻ, trăm phần trăm sẽ bị quỷ tập kích.



Hạ Nhạc Thiên nói: "Bên trong hẳn là sẽ có manh mối liên quan đến Quỷ Tân Nương. Nếu chúng ta muốn chạy trốn ra ngoài, phải chủ động đi tìm manh mối."

Đường Quốc Phi nghiêm túc nhìn mắt Hạ Nhạc Thiên, sau đó nói: "Tớ đi cùng cậu, lão đại lão nhị lão tứ ở bên ngoài đợi."

"Sao các cậu lại không chịu nghe tớ khuyên vậy?" Trương Kiều Minh gấp đến xoay quanh.

Đường Quốc Phi nói: "Nếu không chúng ta chạy loạn như ruồi nhặng thì có ý nghĩa gì? Sớm muộn gì cũng bị Quỷ Tân Nương bắt được rồi giết, huống hồ, lão tam đi vào một người quá nguy hiểm, tớ vào với cậu ấy."

Những người khác nghe vậy, do dự một hồi cũng bày tỏ muốn vào thì cùng nhau vào.

Hạ Nhạc Thiên cảm động trong lòng, nhưng vẫn nói: " Để tớ cùng lão ngũ đi vào, các cậu ở bên ngoài trốn đi, nếu bọn tớ ở bên trong xảy ra chuyện gì, ít nhất các cậu vẫn còn sống, không thể để tất cả mọi người đều chết ở bên trong."

Đường Quốc Phi kéo cậu: "Chúng ta đi thôi."

Hạ Nhạc Thiên gật đầu.

Hai người cẩn thận tiến vào trong, sân trước không lớn lắm, bọn họ đi khoảng một trăm bước thì đến nhà chính, trên cửa gỗ treo tơ lụa màu trắng, nhìn qua như đang làm tang lễ.

Hạ Nhạc Thiên ra hiệu tiếp tục đi về phía trước.

Vừa đặt chân vào trong đã thấy một cái quan tài thật lớn đặt ở gian nhà chính, phía trên đặt lụa hoa màu trắng, Đường Quốc Phi hô hấp dồn dập, sợ tới mức không dám bước tiếp, nhưng nhìn Hạ Nhạc Thiên có ý định tới gần quan tài, Đường Quốc Phi cũng chỉ có thể cắn răng theo sau, trong lòng đã loạn thành một đống.

Hắn rất muốn hét chói tai chạy đi, nhưng lại nhớ tới đám pháo hôi trong phim, cũng tìm đường chết như vậy, cho nên tất cả đều chết thẳng cẳng.

Đường Quốc Phi không dám nói chuyện, mà dùng ánh mắt hỏi Hạ Nhạc Thiên còn muốn vào trong không.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu.

Đường Quốc Phi lập tức hiện ra vẻ mặt sống trong còn gì luyến tiếc theo sau.

Hai người chậm rãi tới gần, Hạ Nhạc Thiên đều có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng vì khẩn trương của Đường Quốc Phi, làm cậu cũng hơi khẩn trương theo.

Chờ bọn họ rốt cuộc đến sát quan tài, sau đó nhìn vào trong.

Một nam thi thể mặc đồ cưới nằm ở bên trong, gương mặt trắng bệch giống như đắp một tầng phấn trắng, hai chỗ xương gò má vẽ màu đỏ ửng.

Tim Đường Quốc Phi lập tức nhảy Disco, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tuyệt đối đừng xác chết vùng dậy nha."

Nhưng suy nghĩ này vừa xẹt qua, thi thể tân lang nằm trong quan tài nháy mắt vùng lên ngồi dậy!!!

Đường Quốc Phi kêu thảm thiết: "A a a ----!!!"

Hạ Nhạc Thiên sợ đến máu dồn lên não, phản ứng đầu tiên là quơ lấy cái la đồng đặt trên bàn, hung hăng đập vào mặt tân lang.

(*) Cái la: Dụng cụ hình tròn, bằng đồng, phẳng, giữa có lỗ, xỏ dây vào treo lên mà đánh để làm hiệu, ta gọi là Thanh la, hoặc phèn la. (Theo Nguyễn Du)

Tân lang bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt chết gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, hình như có chút ủy khuất.

Hạ Nhạc Thiên mặc kệ tân lang kia có ủy khuất hay không, dù sao cũng không thể để con quỷ này vùng dậy, một Quỷ Tân Nương thôi cũng đủ sợ rồi.

Vì vậy Hạ Nhạc Thiên điên cuồng dùng la đồng đánh vào mặt Quỷ Tân Lang, Quỷ Tân Lang cũng không nhịn được kêu thảm thiết: "Dừng dừng dừng!!! Đừng đánh mặt! Đừng đánh mặt!!!"

Hạ Nhạc Thiên nghe xong lời này lại càng đánh hăng hái

Máu mũi tân lang trào ra, liều mạng bò ra khỏi quan tài, kêu ngao ngao: "Đã nói đừng đánh mặt!!! Đánh người không đánh mặt!"

Giọng điệu sinh long hoạt hổ như thế này, còn chảy máu mũi, nhìn không giống quỷ lắm.

Hạ Nhạc Thiên cảnh giác nhìn gã: "Anh không phải quỷ à?"

Tân lang càng thêm ủy khuất, che mũi lại: "Cậu mới là con mẹ nó quỷ!!!!"

Đường Quốc Phi vẫn sợ đến hét lớn như cũ, căn bản không nghe rõ tân lang nói gì, Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể che lại miệng hắn: "Không cần hét, anh ta không phải quỷ."

Đường Quốc Phi trừng lớn mắt, "Ưm ưm ưm!!!"

Ngoài cửa lớn.

Mấy người bạn cùng phòng của Hạ Nhạc Phi đã bắt đầu run lên.

"Tiêu rồi, lão tam và lão ngũ nhất định đã chết, đặc biệt là lão ngũ..." Trương Kiều Minh vẻ mặt cực kỳ bi thương, "...cậu ấy chết thật thảm."

Mới vừa rồi, bọn họ nghe được tiếng kêu thảm thiết của lão ngũ, vang tận mây xanh, sau đó đột nhiên im bặt.

Điều này nói lên cái gì?

Nói lên... Lão ngũ nhất định đã ngỏm củ tỏi.

Mấy người tuyệt vọng ôm nhau khóc rống lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau