Chương 30: Quá khứ (hạ)
Editor: Tiểu Hách
Khi đã quen với sự ỷ lại, một chút xíu thay đổi, đều sẽ làm cho người ta không biết làm thế nào.
Lam Đình Chính là như thế, Lâm Hoa cũng là như vậy đó.
Tiếp tục chuyện của Lam Đình Chính và Lam Tiếu Chính.
Khi Lam Tiếu Chính đi hẹn hò uống nước với bạn gái, Lam Đình Chính sẽ hất nước trái cây lên người cô gái. Lam Đình Chính sẽ xé nát lá thư tình của con gái viết cho Lam Tiếu Chính, sau đó ném vào cống thoát nước. Lam Đình Chính sẽ ngắt hết tất cả điện thoại trong nhà Lam Tiếu Chính. Lam Đình Chính sẽ quấn lấy Lam Tiếu Chính để hắn giảng đề toán cho cậu, không cho hắn có cơ hội ra khỏi nhà.
Lúc Lam Đình Chính học trung học, Lam Tiếu Chính đã lên đại học. Bởi vì học chuyên ngành quản lý tài chính, hơn nữa công ty của Lam gia cũng cần đứa con thứ hai này tiếp nhận, Lam Tiếu Chính chuẩn bị xuất ngoại du học.
Khi Lam Tiếu Chính thực hiện cái quyết định này, Lam Đình Chính cái gì cũng không nói. Nhưng mà, sau đó cũng không thấy Lam Đình Chính nói với Lam Tiếu Chính câu nào.
Lam Đình Chính không cùng ăn chung điểm tâm, vì ở bữa sáng Lam Tiếu Chính sẽ rót một ly sữa cho cậu. Lam Đình Chính không có làm bài tập toán nữa, vì không cho Lam Tiếu Chính dạy cậu, cậu làm sai một số đề. Lam Đình Chính cũng không ngồi xe của Lam Tiếu Chính nữa, một mình cậu lặng lẽ đi về phía trước, Lam Tiếu Chính đành phải lái xe chậm rãi ở phía sau đuổi theo cậu. Lam Đình Chính lúc nào cũng sợ hãi nhìn Lam Tiếu Chính, cái gì cũng không nói, cũng chỉ là một mực trầm lặng.
Cuối cùng, Lam Tiếu Chính thỏa hiệp, đợi đến khi Lam Đình Chính tốt nghiệp cấp ba, sẽ cùng đi ra nước ngoài.
Nếu như chỉ là như vậy, thì Lâm Hoa đã không gặp được Lam Tiếu Chính rồi. Biết đâu, Lam Tiếu Chính và Lam Đình Chính cứ như vậy mà sống bên nhau.
Giống như tất cả các bộ phim truyền hình không thể nào thuận buồm xuôi gió, những thăng trầm trong đó mới làm cho người ta cảm thấy bất lực với cuộc sống.
Công ty Lam gia vì muốn hợp tác với công ty khác, để Lam Tiếu Chính đi thương lượng. Vì vấn đề xoay vòng vốn, hơn nữa đây cũng là một công ty lớn tầm cỡ quốc tế, xí nghiệp Lam thị phải cố gắng giành được đơn đặt hàng này.
Giống như tất cả phim truyền hình cẩu huyết, Lam Tiếu Chính bắt đầu hẹn hò với con gái của tổng giám đốc công ty đối tác.
Lần đầu tiên, Lam Tiếu Chính vì Lam Đình Chính hất nước trái cây lên bạn gái mà giáo huấn cậu, cũng vì không nhận được điện thoại của bạn gái mà bảo Lam Đình Chính tự suy nghĩ lỗi lầm không cho phép ra khỏi cửa.
Khi đó Lam Đình Chính thực ra đã sắp tốt nghiệp cấp ba, lòng cậu tràn đầy mong muốn chính là có thể xuất ngoại với Lam Tiếu Chính. Đó là lúc Lam Đình Chính mới vào cấp hai, Lam Tiếu Chính đã từng hứa với cậu. Thế nhưng giữa chừng chạy đi hẹn hò với bạn gái, khiến cho Lam Tiếu Chính hoàn toàn không còn bận tâm đến Lam Đình Chính nữa.
Lam Đình Chính rất tủi thân, cũng rất bất mãn với người anh này.
Sau đó dùng những chiêu bài như giải đề toán, sinh bệnh phát sốt vân vân, Lam Tiếu Chính vẫn là muốn đi ra ngoài với bạn gái.
Có một lần Lam Đình Chính hỏi Lam Tiếu Chính có thể đừng cưới cô gái kia không, Lam Tiếu Chính im lặng khiến cho Lam Đình Chính cũng không kiềm chế được nữa gào khóc lên.
Lam Tiếu Chính yêu thương em trai, thế nhưng cái nhà này cũng cần có người gánh vác, hơn nữa cô bé kia cũng là một người tốt, có gì không thể chứ?
Lại nói về Lam Đình Chính.
Vào thời điểm năm cuối cấp ba, Lam Đình Chính không còn để ý đến Lam Tiếu Chính nữa.
Lam Tiếu Chính chẳng qua cho là Đình Chính đang nổi giận, vì khi đó Lam Đình Chính đã mười tám tuổi. Mười tám tuổi, chính là một cái tuổi hẳn là hiểu chuyện, nhưng Lam Tiếu Chính cũng đã quên đây cũng là cái tuổi dễ bị tổn thương nhất.
Còn có mấy tháng, Lam Đình Chính tốt nghiệp cấp ba. Nhưng mà bây giờ Lam gia lại chỉ chuyên tâm bận rộn đến lễ đính hôn của Lam Tiếu Chính. Tuy rằng lúc đó hắn chỉ vừa mới hai mươi bốn tuổi.
Nhìn vẻ mặt vui mừng hớn hở của Lam ba, sự bận rộn của anh cả, và biểu tình lúc nào cũng lãnh đạm của Lam Tiếu Chính, Lam Đình Chính cảm thấy cậu đã bị vứt bỏ đến một nơi rất xa.
Rõ ràng đã hứa chờ cậu tốt nghiệp cấp ba xong liền xuất ngoại, rõ ràng đã nói sẽ đối tốt với cậu cả đời. Nhưng mà bây giờ Lam Tiếu Chính lại không quan tâm đến cậu, cũng không chăm sóc cậu giống như trước nữa.
Lễ đính hôn càng ngày càng gần. Mặc dù chỉ là đính hôn, nhưng Lam Đình Chính đã có loại cảm giác bị người khác cướp đi Lam Tiếu Chính, cái cảm giác này khiến cho cậu cảm thấy toàn bộ trái tim đều bị bóp nát.
Lam Đình Chính chưa nói chuyện lại với Lam Tiếu Chính, vào ngày Lam Tiếu Chính đính hôn để lại mảnh giấy cho hắn.
Lam Đình Chính sẽ ở quán ăn vặt cậu thích nhất chờ Lam Tiếu Chính, mong muốn hắn sẽ đến. Đình Chính nói, cậu thực sự rất mong Lam Tiếu Chính sẽ đến, xem như là cậu van xin hắn.
Vào lúc tiệc đính hôn mới vừa bắt đầu, Lam Tiếu Chính vẫn bấp chấp sự phản đối của gia đình, chạy đi tìm cái đứa nhỏ biệt nữu kia.
Lam Đình Chính ở quán ăn vặt đợi thật lâu, lâu đến mức ông chủ phải đuổi cái người khách cứ ngồi yên một chỗ này, lại không gọi món ăn.
Thất vọng đi ra quán ăn vặt, Lam Đình Chính đi về phía trước với đôi mắt mơ hồ, bên trong chứa đầy nước mắt.
Thoáng cái vỡ òa, cậu con trai vẫn với gương mặt non nớt, lại ở trên đường không hề cố kỵ khóc lớn thành tiếng.
Lam Đình Chính muốn mãi mãi không về nhà, cũng vĩnh viễn không muốn phải nhìn thấy Lam Tiếu Chính đứng bên cạnh người khác lại còn thân mật hơn mình. Cậu cần tìm một nơi, tự một mình lặng lẽ vượt qua, không có Lam Tiếu Chính, cũng không có Lam Tiếu Chính thân mật với bạn gái.
Đến khi Lam Tiếu Chính đến quán ăn vặt, Lam Đình Chính đã không còn ở nơi đó nữa.
Chạy đi chạy lại tìm kiếm ở xung quanh, cũng không thấy thân ảnh của đứa trẻ kia.
Ngay lúc xoay người, Lam Tiếu Chính liền thấy Lam Đình Chính ở giữa đường, di chuyển không mục đích.
Trong lòng Lam Tiếu Chính nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó gọi Lam Đình Chính một tiếng, thì thấy gương mặt của cậu đầy nước mắt, trong lòng Lam Tiếu Chính đau xót.
Trong nháy mắt Lam Đình Chính thấy Lam Tiếu Chính, trong đầu trống rỗng, sau đó chính là mừng như điên.
Nét mặt Lam Đình Chính nhanh chóng biến hóa thay đổi, khi nhìn rõ thật sự là Lam Tiếu Chính, nở một nụ cười thật tươi.
Lớn tiếng gọi tên Lam Tiếu Chính, Lam Đình Chính liền hướng về phía Lam Tiếu Chính chạy thẳng tới.
Cố sự luôn luôn có một cái kết.
Một chiếc xe buýt lái qua, Lam Đình Chính không có đứng lên, cũng không đi đến bên cạnh Lam Tiếu Chính, vĩnh viễn cũng không đi đến bên cạnh Lam Tiếu Chính được.
Đến khi đưa đến bệnh viện cấp cứu, Lam Đình Chính đã sắp trút hơi thở cuối cùng.
Lam Đình Chính để lại với Lam Tiếu Chính một câu nói cuối cùng:
Em yêu anh, anh có biết không?
Lam Tiếu Chính lặng lẽ nói với Lam Đình Chính, hắn biết.
Hắn thực sự biết.
Sau khi Lam Đình Chính qua đời, Lam Tiếu Chính liền cắt đứt lui tới với cô gái kia, cũng cắt đứt lui tới với toàn bộ các cô gái khác.
Lam Tiếu Chính cũng bắt đầu trở nên trầm lặng, cũng rất ít cười nữa.
Bởi vì cái đứa em khiến cho mình cười đã không thấy.
Năm sau, Lam Tiếu Chính đi ngay đến Canada du học, năm năm cũng chưa từng trở về.
Lâm Hoa hít sâu một hơi, cậu không biết mình muốn nói gì, cũng không biết có thể nói những gì.
“Cậu thực sự muốn ở chung một chỗ với Lam Tiếu Chính à?” Trương Mạc nhìn Lâm Hoa đang trầm lặng. Thật ra y kể thật ngắn gọn ít ỏi, nhưng mà tình tiết ở bên trong, Lâm Hoa chỉ cần nghĩ có thể tưởng tượng ra.
“Anh ấy thật sự thích tôi sao?” Lâm Hoa ngước nhìn về phía Trương Mạc, ánh mắt của y có chút né tránh, việc này càng làm cho cậu nghĩ đã nhận được một câu trả lời xác định của Trương Mạc.
“Chuyện này không phải cậu đã hiểu rõ nhất ư?” Trương Mạc mỉm cười vô vị.
Lâm Hoa nhìn nụ cười này càng giống như là đang cười nhạo.
Lại yên lặng một hồi, Lâm Hoa không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi và Lam Đình Chính rất giống... rất giống nhau à?”
“Các người là hai người (khác biệt), cả hai đều là cái mặt búp bê mà thôi!”
Hai người tiếp tục trầm lặng, giữa lúc yên lặng trong đôi mắt Lâm Hoa vô thức chứa đầy nước mắt.
“Lâm Hoa.” Thanh âm của Lam Tiếu Chính phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người, tiếp theo chính là một loạt âm thanh huyên náo của tiếng đóng cửa và thay giày.
“Tôi về rồi đây” Lam Tiếu Chính vừa nói, vừa đi đến huyền quan.
Lâm Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tiếu Chính, nước mắt cũng không nhịn được nữa, liền tuôn rơi ào ạt.
Lam Tiếu Chính vừa đến phòng khách thì thấy một cảnh tượng như thế này, Lâm Hoa nhìn hắn khóc như mưa, đôi mắt hạt châu của Trương Mạc nhìn hắn chằm chằm không chớp.
“Sao cậu ở nơi này thế? Cậu bắt nạt em ấy?” Sao Trương Mạc chạy đến nhà hắn, còn có Lâm Hoa khóc thảm thiết như thế là xảy ra chuyện gì?
Lam Tiếu Chính thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lâm Hoa, đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, kết quả nước mắt Lâm Hoa lại càng chảy càng nhiều, hoàn toàn không có khuynh hướng dừng lại.
“Cậu bắt nạt em ấy?” Lúc này Lam Tiếu Chính là nâng cao thanh lượng hỏi Trương Mạc, sắc mặt cũng có chút bất thiện.
“Oan cho tôi mà!” Trương Mạc này đúng là thực sự bị oan.
Ánh mắt bất thiện lướt qua Trương Mạc, Lam Tiếu Chính tiếp tục lau nước mắt trên mặt Lâm Hoa.
“Được rồi, đừng khóc, lớn già đầu như vậy, sao mà khóc thảm thiết thế này?”
Lâm Hoa cảm giác được hai người đều nhìn cậu, cũng thấy sự bối rối trên mặt họ. Muốn nói mấy lời gì đó giải thích một chút, hay là che giấu quá khứ, nhưng Lâm Hoa căn bản là không phát ra được một chữ. Vụt một cái đứng lên, chạy đến phòng ngủ, liền đóng cửa lại.
“Sao cậu bắt nạt em ấy?” Chờ Lâm Hoa đi vào phòng ngủ một lúc lâu, Lam Tiếu Chính mới mở miệng hỏi tới Trương Mạc.
“Thật sự tôi không có bắt nạt cậu ấy mà!” Trương Mạc thoáng cái cũng quýnh đít lên “Sao cậu chắc chắn là tôi bắt nạt cậu ấy thế hả?”
“Vậy em ấy xảy ra chuyện gì?”
“Sao tôi biết chứ!” Trương Mạc có chút chột dạ, nhưng vẫn là lớn tiếng trả lời.
Lam Tiếu Chính lãnh đạm nhìn y một cái, nhưng không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa.
“Cậu và cậu ta là quan hệ gì?” Thấy Lam Tiếu Chính không tiếp tục hỏi nữa, Trương Mạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hỏi tới vấn đề này, vẫn là muốn lấy được chứng thực từ trong miệng Lam Tiếu Chính.
“Thì là như cậu nghĩ” Lam Tiếu Chính vô tư mở lỏng nút buộc tây trang một chút.
“Sao mà cậu biết tôi là nghĩ như thế nào?”
“Chẳng lẽ cậu không phải nghĩ như thế à?” Lam Tiếu Chính hỏi ngược lại.
“Cậu là nghiêm túc? Nghiêm túc muốn cùng với cậu Lâm Hoa này ở chung một chỗ?”
“Ừ” Qua một hồi, Lam Tiếu Chính mới hờ hững gật đầu trả lời. Có thể là ở mặt nào đó xác định cũng rất rõ ràng.
“Vậy được rồi. Tôi cũng không quản cậu, tùy cậu vậy!” Trương Mạc nhún vai.
“Tại sao cậu quản tôi?” Lam Tiếu Chính nheo mắt liếc nhìn Trương Mạc, người này, thật sự coi bản thân là gì chứ.
“Sao thế? Bạn bè quan tâm cậu một tí cũng không được hở?” Trương Mạc chính là chịu không nổi cái bộ dạng châm chọc nhàn nhạt của Lam Tiếu Chính, lực sát thương rất mạnh.
“Cậu tới đây làm chi?” Lam Tiếu Chính cũng không tiếp tục thảo luận cái đề tài này nữa.
“Đâu có gì, cứ nghĩ cuối tuần đến nhà cậu ngồi chơi một chút, nhân tiện ăn một bữa cơm. Nhưng mà, bây giờ cậu chắc chắn là không chào đón tôi rồi!”
Lam Tiếu Chính im lặng ngầm thừa nhận, cầm lấy ly nước Lâm Hoa vừa uống, liền cho mình một ngụm nước lớn.
“Được rồi được rồi! Không quấy rầy cậu nữa, tôi đi về được chưa?”
“Đi thong thả!” quá phũ:))))
“...”
Trương Mạc có chút hậm hực rời khỏi.
Chờ Trương Mạc vừa đi khỏi, Lam Tiếu Chính liền đứng lên, gõ cửa phòng ngủ Lâm Hoa một cái.
End chap 30
Khi đã quen với sự ỷ lại, một chút xíu thay đổi, đều sẽ làm cho người ta không biết làm thế nào.
Lam Đình Chính là như thế, Lâm Hoa cũng là như vậy đó.
Tiếp tục chuyện của Lam Đình Chính và Lam Tiếu Chính.
Khi Lam Tiếu Chính đi hẹn hò uống nước với bạn gái, Lam Đình Chính sẽ hất nước trái cây lên người cô gái. Lam Đình Chính sẽ xé nát lá thư tình của con gái viết cho Lam Tiếu Chính, sau đó ném vào cống thoát nước. Lam Đình Chính sẽ ngắt hết tất cả điện thoại trong nhà Lam Tiếu Chính. Lam Đình Chính sẽ quấn lấy Lam Tiếu Chính để hắn giảng đề toán cho cậu, không cho hắn có cơ hội ra khỏi nhà.
Lúc Lam Đình Chính học trung học, Lam Tiếu Chính đã lên đại học. Bởi vì học chuyên ngành quản lý tài chính, hơn nữa công ty của Lam gia cũng cần đứa con thứ hai này tiếp nhận, Lam Tiếu Chính chuẩn bị xuất ngoại du học.
Khi Lam Tiếu Chính thực hiện cái quyết định này, Lam Đình Chính cái gì cũng không nói. Nhưng mà, sau đó cũng không thấy Lam Đình Chính nói với Lam Tiếu Chính câu nào.
Lam Đình Chính không cùng ăn chung điểm tâm, vì ở bữa sáng Lam Tiếu Chính sẽ rót một ly sữa cho cậu. Lam Đình Chính không có làm bài tập toán nữa, vì không cho Lam Tiếu Chính dạy cậu, cậu làm sai một số đề. Lam Đình Chính cũng không ngồi xe của Lam Tiếu Chính nữa, một mình cậu lặng lẽ đi về phía trước, Lam Tiếu Chính đành phải lái xe chậm rãi ở phía sau đuổi theo cậu. Lam Đình Chính lúc nào cũng sợ hãi nhìn Lam Tiếu Chính, cái gì cũng không nói, cũng chỉ là một mực trầm lặng.
Cuối cùng, Lam Tiếu Chính thỏa hiệp, đợi đến khi Lam Đình Chính tốt nghiệp cấp ba, sẽ cùng đi ra nước ngoài.
Nếu như chỉ là như vậy, thì Lâm Hoa đã không gặp được Lam Tiếu Chính rồi. Biết đâu, Lam Tiếu Chính và Lam Đình Chính cứ như vậy mà sống bên nhau.
Giống như tất cả các bộ phim truyền hình không thể nào thuận buồm xuôi gió, những thăng trầm trong đó mới làm cho người ta cảm thấy bất lực với cuộc sống.
Công ty Lam gia vì muốn hợp tác với công ty khác, để Lam Tiếu Chính đi thương lượng. Vì vấn đề xoay vòng vốn, hơn nữa đây cũng là một công ty lớn tầm cỡ quốc tế, xí nghiệp Lam thị phải cố gắng giành được đơn đặt hàng này.
Giống như tất cả phim truyền hình cẩu huyết, Lam Tiếu Chính bắt đầu hẹn hò với con gái của tổng giám đốc công ty đối tác.
Lần đầu tiên, Lam Tiếu Chính vì Lam Đình Chính hất nước trái cây lên bạn gái mà giáo huấn cậu, cũng vì không nhận được điện thoại của bạn gái mà bảo Lam Đình Chính tự suy nghĩ lỗi lầm không cho phép ra khỏi cửa.
Khi đó Lam Đình Chính thực ra đã sắp tốt nghiệp cấp ba, lòng cậu tràn đầy mong muốn chính là có thể xuất ngoại với Lam Tiếu Chính. Đó là lúc Lam Đình Chính mới vào cấp hai, Lam Tiếu Chính đã từng hứa với cậu. Thế nhưng giữa chừng chạy đi hẹn hò với bạn gái, khiến cho Lam Tiếu Chính hoàn toàn không còn bận tâm đến Lam Đình Chính nữa.
Lam Đình Chính rất tủi thân, cũng rất bất mãn với người anh này.
Sau đó dùng những chiêu bài như giải đề toán, sinh bệnh phát sốt vân vân, Lam Tiếu Chính vẫn là muốn đi ra ngoài với bạn gái.
Có một lần Lam Đình Chính hỏi Lam Tiếu Chính có thể đừng cưới cô gái kia không, Lam Tiếu Chính im lặng khiến cho Lam Đình Chính cũng không kiềm chế được nữa gào khóc lên.
Lam Tiếu Chính yêu thương em trai, thế nhưng cái nhà này cũng cần có người gánh vác, hơn nữa cô bé kia cũng là một người tốt, có gì không thể chứ?
Lại nói về Lam Đình Chính.
Vào thời điểm năm cuối cấp ba, Lam Đình Chính không còn để ý đến Lam Tiếu Chính nữa.
Lam Tiếu Chính chẳng qua cho là Đình Chính đang nổi giận, vì khi đó Lam Đình Chính đã mười tám tuổi. Mười tám tuổi, chính là một cái tuổi hẳn là hiểu chuyện, nhưng Lam Tiếu Chính cũng đã quên đây cũng là cái tuổi dễ bị tổn thương nhất.
Còn có mấy tháng, Lam Đình Chính tốt nghiệp cấp ba. Nhưng mà bây giờ Lam gia lại chỉ chuyên tâm bận rộn đến lễ đính hôn của Lam Tiếu Chính. Tuy rằng lúc đó hắn chỉ vừa mới hai mươi bốn tuổi.
Nhìn vẻ mặt vui mừng hớn hở của Lam ba, sự bận rộn của anh cả, và biểu tình lúc nào cũng lãnh đạm của Lam Tiếu Chính, Lam Đình Chính cảm thấy cậu đã bị vứt bỏ đến một nơi rất xa.
Rõ ràng đã hứa chờ cậu tốt nghiệp cấp ba xong liền xuất ngoại, rõ ràng đã nói sẽ đối tốt với cậu cả đời. Nhưng mà bây giờ Lam Tiếu Chính lại không quan tâm đến cậu, cũng không chăm sóc cậu giống như trước nữa.
Lễ đính hôn càng ngày càng gần. Mặc dù chỉ là đính hôn, nhưng Lam Đình Chính đã có loại cảm giác bị người khác cướp đi Lam Tiếu Chính, cái cảm giác này khiến cho cậu cảm thấy toàn bộ trái tim đều bị bóp nát.
Lam Đình Chính chưa nói chuyện lại với Lam Tiếu Chính, vào ngày Lam Tiếu Chính đính hôn để lại mảnh giấy cho hắn.
Lam Đình Chính sẽ ở quán ăn vặt cậu thích nhất chờ Lam Tiếu Chính, mong muốn hắn sẽ đến. Đình Chính nói, cậu thực sự rất mong Lam Tiếu Chính sẽ đến, xem như là cậu van xin hắn.
Vào lúc tiệc đính hôn mới vừa bắt đầu, Lam Tiếu Chính vẫn bấp chấp sự phản đối của gia đình, chạy đi tìm cái đứa nhỏ biệt nữu kia.
Lam Đình Chính ở quán ăn vặt đợi thật lâu, lâu đến mức ông chủ phải đuổi cái người khách cứ ngồi yên một chỗ này, lại không gọi món ăn.
Thất vọng đi ra quán ăn vặt, Lam Đình Chính đi về phía trước với đôi mắt mơ hồ, bên trong chứa đầy nước mắt.
Thoáng cái vỡ òa, cậu con trai vẫn với gương mặt non nớt, lại ở trên đường không hề cố kỵ khóc lớn thành tiếng.
Lam Đình Chính muốn mãi mãi không về nhà, cũng vĩnh viễn không muốn phải nhìn thấy Lam Tiếu Chính đứng bên cạnh người khác lại còn thân mật hơn mình. Cậu cần tìm một nơi, tự một mình lặng lẽ vượt qua, không có Lam Tiếu Chính, cũng không có Lam Tiếu Chính thân mật với bạn gái.
Đến khi Lam Tiếu Chính đến quán ăn vặt, Lam Đình Chính đã không còn ở nơi đó nữa.
Chạy đi chạy lại tìm kiếm ở xung quanh, cũng không thấy thân ảnh của đứa trẻ kia.
Ngay lúc xoay người, Lam Tiếu Chính liền thấy Lam Đình Chính ở giữa đường, di chuyển không mục đích.
Trong lòng Lam Tiếu Chính nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó gọi Lam Đình Chính một tiếng, thì thấy gương mặt của cậu đầy nước mắt, trong lòng Lam Tiếu Chính đau xót.
Trong nháy mắt Lam Đình Chính thấy Lam Tiếu Chính, trong đầu trống rỗng, sau đó chính là mừng như điên.
Nét mặt Lam Đình Chính nhanh chóng biến hóa thay đổi, khi nhìn rõ thật sự là Lam Tiếu Chính, nở một nụ cười thật tươi.
Lớn tiếng gọi tên Lam Tiếu Chính, Lam Đình Chính liền hướng về phía Lam Tiếu Chính chạy thẳng tới.
Cố sự luôn luôn có một cái kết.
Một chiếc xe buýt lái qua, Lam Đình Chính không có đứng lên, cũng không đi đến bên cạnh Lam Tiếu Chính, vĩnh viễn cũng không đi đến bên cạnh Lam Tiếu Chính được.
Đến khi đưa đến bệnh viện cấp cứu, Lam Đình Chính đã sắp trút hơi thở cuối cùng.
Lam Đình Chính để lại với Lam Tiếu Chính một câu nói cuối cùng:
Em yêu anh, anh có biết không?
Lam Tiếu Chính lặng lẽ nói với Lam Đình Chính, hắn biết.
Hắn thực sự biết.
Sau khi Lam Đình Chính qua đời, Lam Tiếu Chính liền cắt đứt lui tới với cô gái kia, cũng cắt đứt lui tới với toàn bộ các cô gái khác.
Lam Tiếu Chính cũng bắt đầu trở nên trầm lặng, cũng rất ít cười nữa.
Bởi vì cái đứa em khiến cho mình cười đã không thấy.
Năm sau, Lam Tiếu Chính đi ngay đến Canada du học, năm năm cũng chưa từng trở về.
Lâm Hoa hít sâu một hơi, cậu không biết mình muốn nói gì, cũng không biết có thể nói những gì.
“Cậu thực sự muốn ở chung một chỗ với Lam Tiếu Chính à?” Trương Mạc nhìn Lâm Hoa đang trầm lặng. Thật ra y kể thật ngắn gọn ít ỏi, nhưng mà tình tiết ở bên trong, Lâm Hoa chỉ cần nghĩ có thể tưởng tượng ra.
“Anh ấy thật sự thích tôi sao?” Lâm Hoa ngước nhìn về phía Trương Mạc, ánh mắt của y có chút né tránh, việc này càng làm cho cậu nghĩ đã nhận được một câu trả lời xác định của Trương Mạc.
“Chuyện này không phải cậu đã hiểu rõ nhất ư?” Trương Mạc mỉm cười vô vị.
Lâm Hoa nhìn nụ cười này càng giống như là đang cười nhạo.
Lại yên lặng một hồi, Lâm Hoa không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi và Lam Đình Chính rất giống... rất giống nhau à?”
“Các người là hai người (khác biệt), cả hai đều là cái mặt búp bê mà thôi!”
Hai người tiếp tục trầm lặng, giữa lúc yên lặng trong đôi mắt Lâm Hoa vô thức chứa đầy nước mắt.
“Lâm Hoa.” Thanh âm của Lam Tiếu Chính phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người, tiếp theo chính là một loạt âm thanh huyên náo của tiếng đóng cửa và thay giày.
“Tôi về rồi đây” Lam Tiếu Chính vừa nói, vừa đi đến huyền quan.
Lâm Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tiếu Chính, nước mắt cũng không nhịn được nữa, liền tuôn rơi ào ạt.
Lam Tiếu Chính vừa đến phòng khách thì thấy một cảnh tượng như thế này, Lâm Hoa nhìn hắn khóc như mưa, đôi mắt hạt châu của Trương Mạc nhìn hắn chằm chằm không chớp.
“Sao cậu ở nơi này thế? Cậu bắt nạt em ấy?” Sao Trương Mạc chạy đến nhà hắn, còn có Lâm Hoa khóc thảm thiết như thế là xảy ra chuyện gì?
Lam Tiếu Chính thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lâm Hoa, đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, kết quả nước mắt Lâm Hoa lại càng chảy càng nhiều, hoàn toàn không có khuynh hướng dừng lại.
“Cậu bắt nạt em ấy?” Lúc này Lam Tiếu Chính là nâng cao thanh lượng hỏi Trương Mạc, sắc mặt cũng có chút bất thiện.
“Oan cho tôi mà!” Trương Mạc này đúng là thực sự bị oan.
Ánh mắt bất thiện lướt qua Trương Mạc, Lam Tiếu Chính tiếp tục lau nước mắt trên mặt Lâm Hoa.
“Được rồi, đừng khóc, lớn già đầu như vậy, sao mà khóc thảm thiết thế này?”
Lâm Hoa cảm giác được hai người đều nhìn cậu, cũng thấy sự bối rối trên mặt họ. Muốn nói mấy lời gì đó giải thích một chút, hay là che giấu quá khứ, nhưng Lâm Hoa căn bản là không phát ra được một chữ. Vụt một cái đứng lên, chạy đến phòng ngủ, liền đóng cửa lại.
“Sao cậu bắt nạt em ấy?” Chờ Lâm Hoa đi vào phòng ngủ một lúc lâu, Lam Tiếu Chính mới mở miệng hỏi tới Trương Mạc.
“Thật sự tôi không có bắt nạt cậu ấy mà!” Trương Mạc thoáng cái cũng quýnh đít lên “Sao cậu chắc chắn là tôi bắt nạt cậu ấy thế hả?”
“Vậy em ấy xảy ra chuyện gì?”
“Sao tôi biết chứ!” Trương Mạc có chút chột dạ, nhưng vẫn là lớn tiếng trả lời.
Lam Tiếu Chính lãnh đạm nhìn y một cái, nhưng không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa.
“Cậu và cậu ta là quan hệ gì?” Thấy Lam Tiếu Chính không tiếp tục hỏi nữa, Trương Mạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hỏi tới vấn đề này, vẫn là muốn lấy được chứng thực từ trong miệng Lam Tiếu Chính.
“Thì là như cậu nghĩ” Lam Tiếu Chính vô tư mở lỏng nút buộc tây trang một chút.
“Sao mà cậu biết tôi là nghĩ như thế nào?”
“Chẳng lẽ cậu không phải nghĩ như thế à?” Lam Tiếu Chính hỏi ngược lại.
“Cậu là nghiêm túc? Nghiêm túc muốn cùng với cậu Lâm Hoa này ở chung một chỗ?”
“Ừ” Qua một hồi, Lam Tiếu Chính mới hờ hững gật đầu trả lời. Có thể là ở mặt nào đó xác định cũng rất rõ ràng.
“Vậy được rồi. Tôi cũng không quản cậu, tùy cậu vậy!” Trương Mạc nhún vai.
“Tại sao cậu quản tôi?” Lam Tiếu Chính nheo mắt liếc nhìn Trương Mạc, người này, thật sự coi bản thân là gì chứ.
“Sao thế? Bạn bè quan tâm cậu một tí cũng không được hở?” Trương Mạc chính là chịu không nổi cái bộ dạng châm chọc nhàn nhạt của Lam Tiếu Chính, lực sát thương rất mạnh.
“Cậu tới đây làm chi?” Lam Tiếu Chính cũng không tiếp tục thảo luận cái đề tài này nữa.
“Đâu có gì, cứ nghĩ cuối tuần đến nhà cậu ngồi chơi một chút, nhân tiện ăn một bữa cơm. Nhưng mà, bây giờ cậu chắc chắn là không chào đón tôi rồi!”
Lam Tiếu Chính im lặng ngầm thừa nhận, cầm lấy ly nước Lâm Hoa vừa uống, liền cho mình một ngụm nước lớn.
“Được rồi được rồi! Không quấy rầy cậu nữa, tôi đi về được chưa?”
“Đi thong thả!” quá phũ:))))
“...”
Trương Mạc có chút hậm hực rời khỏi.
Chờ Trương Mạc vừa đi khỏi, Lam Tiếu Chính liền đứng lên, gõ cửa phòng ngủ Lâm Hoa một cái.
End chap 30
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất