Bảo Gia Tiên

Chương 10

Trước Sau
Ta hơi ngạc nhiên.

 

Từ khi ta vào nhà họ Thẩm, Thẩm Chính Khanh luôn giữ lễ.

 

Ngày nào hắn cũng cặm cụi làm việc, chăm sóc tỉ mỉ cho ta và Thẩm Túy Vãn.

 

Hắn không can thiệp nhiều vào cuộc sống của ta, khi ra ngoài chỉ dặn dò một câu.

 

Khi bán dép rơm được tiền, hắn chia thành ba phần.

 

Ta thường đi dạo cả ngày, khi về nhà, dưới gối lại thấy đồng xu hắn để lại.

 

Tiền không nhiều, nhưng rất chân thành.

 

Đây là lần đầu tiên hắn ngăn cản ta làm việc của mình.

 

Ta tất nhiên không nghe hắn.

 

"Việc này không liên quan đến ngươi, ta có sắp xếp riêng."

 

Thẩm Chính Khanh nhíu mày, cố gắng giải thích với ta.

 

Ta lập tức quay người vào nhà, để lại cho hắn một cái nhìn đầy khó chịu.

 

Không còn cách nào khác, ta biết hắn có ý tốt.

 

Nhưng ta không thể nói rằng ta định nhân cơ hội này dạy cho Tống mẫu một bài học, phải không?

 

Nói xong, hắn sẽ hỏi tiếp ta định dạy bài học thế nào, một mình ta làm sao đấu lại nhà họ Tống, phiền phức lắm.

 

Để tránh rắc rối, mấy ngày nay ta đành lạnh mặt với Thẩm Chính Khanh.

 

Thẩm Túy Vãn cũng cảm nhận được bầu không khí trong nhà không đúng.

 

***

 

Hai người không biết đã làm gì phật ý ta, nên cố gắng hết sức lấy lòng.



 

Cô bé lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng như con chim sẻ nhỏ, giờ nói chuyện với ta, giọng điệu đều cố tình dịu lại, chậm rãi hơn.

 

Lúc ăn cơm, hai huynh muội cắm cúi ăn rau, người thì gắp thịt cho ta, người thì gắp cá, không ai động đũa đến thức ăn trước mặt mình.

 

Thẩm Chính Khanh trời chưa sáng đã ra ngoài, mang về cho ta một bó hoa dại còn ướt đẫm sương mai.

 

Cô bé thì trời chập tối lén ra khỏi nhà, khi trở về, hai tay cầm một nắm quả dại chua ngọt, cực kỳ niềm nở mang đến trước mặt ta.

 

"Tiên nhi Tỷ, tỷ ăn đi."

 

"Ta đã thử rồi, ngọt lắm."

 

"Ca ca nói, ăn đồ ngọt vào, trái tim cũng sẽ trở nên ngọt ngào."

 

Thấy ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào đám quả dại, Túy Vãn sợ ta từ chối nên liền nhét chúng vào tay ta, rồi chạy biến đi.

 

Ta đã dốc lòng dốc sức giúp đỡ nhà họ Tống suốt ba trăm năm.

 

Ba trăm năm dài đằng đẵng, nhà họ Tống chưa bao giờ có ai đối xử với ta như vậy.

 

Họ đã khinh thường ta, lợi dụng ta, sợ hãi ta.

 

Nhiều nhất là họ nịnh nọt ta.

 

Dù là loại nào, ta cũng chưa từng thấy một chút chân tình.

 

Huynh muội nhà họ Thẩm, rõ ràng bản thân sống trong nghèo khó cùng cực, nhưng lại...

 

Ta cầm đám quả dại trở về phòng, thầm nhắc nhở mình.

 

Không được mềm lòng.

 

Biển sâu còn có đáy, lòng người thì không.

 

Ba trăm năm ở nhà họ Tống, chẳng lẽ chưa đủ để ta nhìn thấu lòng người lạnh lùng, thế thái ấm lạnh hay sao?

 

***



 

Tống mẫu hẹn ta vào lúc hoàng hôn.

 

Sau bữa cơm, ta giả vờ buồn ngủ muốn đi nằm.

 

Trong ánh mắt đầy lo lắng của huynh muội nhà họ Thẩm, ta trở về phòng và khóa cửa lại.

 

"Ai cũng không được vào, ta ngủ mà bị làm phiền là ghét lắm!!"

 

Nói xong lời đanh thép, ta liền nhanh chóng trèo qua cửa sổ và đến cổng làng.

 

Ta đến muộn một chút, trễ hơn nửa canh giờ so với giờ hẹn.

 

Nhưng Tống mẫu không tỏ ra tức giận, mà ngược lại, còn vui mừng khôn xiết.

 

Bà ta bước tới một bước, nắm chặt lấy tay ta như sợ ta sẽ bỏ trốn.

 

"Tiên nhi, đi nào, đại nương dẫn con đi mua vòng vàng!"

 

Ai mà lại đi chợ đêm ở trấn vào buổi tối thế này?

 

Tống mẫu thật sự coi ta là kẻ ngốc sao.

 

Cổng trấn đã sớm đóng, Tống mẫu dẫn ta đến một ngôi làng cách trấn năm dặm.

 

Ta nhìn cổng làng tối đen, không muốn đi vào.

 

"Đại nương, chẳng phải nói đi trấn sao?"

 

Tống mẫu nắm chặt lấy cổ tay ta, giọng hơi run.

 

"Giờ này e là không kịp vào trấn nữa."

 

"Ta có một người biểu tỷ gả vào làng này, chúng ta đến nhà bà ấy ở tạm một đêm, sáng mai vào trấn sớm."

 

Ta giả vờ do dự vài lần, cuối cùng cũng theo Tống mẫu vào làng.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau