Bảo Gia Tiên

Chương 5

Trước Sau
10

 

"Thẩm Chính Khanh không cha không mẹ, gả cho hắn con sẽ là chính thất, không phải hầu hạ mẹ chồng!"

 

"Nhà hắn chỉ có một muội muội, chỉ cần cho nó chút cơm ăn, nuôi thêm vài năm nữa còn có thể nhận chút tiền lễ."

 

"Gả cho hắn, ăn mặc không thiếu, Thẩm Chính Khanh có nghề đan dép rơm, bảo đảm không c.h.ế.t đói."

 

"Đừng nhìn hắn bây giờ thế này, trước đây hắn tuấn tú lắm, mọi người đều nói hắn là mỹ nam tử đẹp nhất trấn chúng ta!"

 

Tống mẫu hóa thân thành bà mối, nói năng trôi chảy, thổi phồng Thẩm Chính Khanh lên tận trời.

 

Như thể nếu ta không đồng ý hôn sự này, thì ta đúng là người phụ nữ ngu ngốc nhất thiên hạ.

 

Ta ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào bà.

 

"Thế còn Thanh Thư thì sao?"

 

"Nếu con gả đi rồi, Thanh Thư sẽ thế nào?"

 

Tống mẫu đảo mắt, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn lời đáp.

 

"Ta đã tìm người bói cho Thanh Thư, thầy bói nói, nếu Thanh Thư muốn đỗ tiến sĩ, trong năm năm không được lấy vợ."

 

"Con năm nay đã mười tám tuổi rồi phải không? Năm năm nữa, không phải sẽ thành bà cô già sao!"

 

"Nam nhân thì có thể chờ, nhưng nữ nhân thì không thể chờ được, đại nương ta, đều vì nghĩ cho con mà thôi."

 

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

"Đại nương, con vẫn chưa muốn lấy chồng."

 

Sắc mặt Tống mẫu đột ngột thay đổi, bà đập bàn đứng dậy, nước miếng gần như b.ắ.n vào mặt ta.

 

"Tốt lắm, ta biết mà, cái đồ tiện nhân này chẳng có ý tốt gì cả!"

 

"Ngươi không soi gương xem lại mình, là cái thứ rác rưởi gì, mà dám mơ làm bà quan sao?"

 

"Ngươi không gả cũng phải gả!"

 

"Cạch!"

 

Cánh cửa gỗ bị đập mạnh, phát ra âm thanh trầm đục.

 

Tống mẫu đầy giận dữ, không uống một ngụm nước nào, đã chạy ngay đi tìm Thẩm Chính Khanh để bàn chuyện hôn sự.

 

Rõ ràng, bà ta sợ đêm dài lắm mộng.



 

11

 

Dường như để trừng phạt sự không vâng lời của ta, Tống mẫu nhốt ta trong phòng, không mang cơm cho ta.

 

Ta ngồi thừ trong phòng suốt một ngày, cuối cùng cũng hiểu rõ một điều.

 

Nhà họ Tống vì muốn trèo cao, đã định bỏ rơi ta hoàn toàn.

 

Ừm, khoan đã!

 

Bỏ rơi ta?

 

Bỏ rơi ta!!!

 

Ta bật dậy, trong lòng dâng lên một dự đoán điên rồ và táo bạo.

 

Nếu, nếu là nhà họ Tống chủ động từ bỏ ta, thì ta có phải sẽ được tự do không?

 

Tim ta đập thình thịch, cổ họng cũng có chút khô khốc.

 

Một đêm không ngủ.

 

Sáng sớm hôm sau, ta bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

 

Tống mẫu thô bạo kéo ta ra khỏi giường, lục tung tủ của ta và cuốn bừa vài bộ quần áo.

 

"Hôm nay là ngày đại hỷ của con, mau dậy đi!"

 

Khi ta bị bà ta đẩy ra khỏi nhà, Tống phụ và Tống Thanh Thư đang đứng trong sân, thần sắc có phần khó xử.

 

Tống phụ thở dài, phất tay về phía ta.

 

"Tiên nhi, con yên tâm đi."

 

"Thẩm Chính Khanh là người tốt, con hãy sống tốt."

 

Tống Thanh Thư mắt đỏ hoe, quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào ta.

 

"Tiên nhi, nàng yên tâm, sau này khi ta làm quan, nhất định sẽ chăm sóc nàng."

 

"Nếu sau này nàng gặp khó khăn, hãy đến tìm ta, ta..."

 

Tống Thanh Thư nói không nên lời, giọng nghẹn ngào, đầy bi thương.

 

Ta nhìn Tống mẫu đầy vẻ không kiên nhẫn, và Tống phụ đầy vẻ áy náy, thử thăm dò.

 

"Thật sự các người muốn đuổi ta đi sao?"



 

"Từ nay về sau, nhà họ Tống không cần ta nữa sao?"

 

12

 

"Rầm rầm rầm!"

 

Trên trời tiếng sấm rền vang, chớp lóe liên hồi.

 

Vô số đám mây đen dày đặc từ bốn phía tụ lại, gió lớn thổi mạnh đến nỗi không mở nổi mắt.

 

Tống mẫu đập đùi kêu lên.

 

"Ai da, đậu phộng sáng nay ta vừa phơi!"

 

"Mau mau mau, chủ nhà, mau giúp ta thu đồ."

 

"Thanh Thư, con còn đứng đó làm gì, mau tiễn người đi!"

 

Áo bào màu nguyệt quang của Tống Thanh Thư bay phấp phới trong gió.

 

Hắn dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, nhắm mắt lại đầy đau khổ.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn đã trở nên sáng tỏ.

 

"Tiên nhi, nàng đi đi."

 

Thấy ta vẫn chưa nhúc nhích, Tống Thanh Thư cắn răng, bước lên kéo lấy cổ tay ta.

 

Sân nhà họ Tống vốn đã chật chội, đi được vài bước, ta đã bị hắn đẩy đến cửa.

 

"Tiên nhi, là nhà họ Tống có lỗi với nàng."

 

"Nàng, đừng trách chúng ta."

 

Tống Thanh Thư cúi đầu, nước mắt rơi xuống.

 

Ta nắm chặt lấy mép cửa, giọng khản đặc, run rẩy hỏi:

 

"Từ nay nhà họ Tống và ta cắt đứt ân nghĩa, đoạn tuyệt hoàn toàn, phải không?"

 

Tống Thanh Thư cắn chặt môi, dường như muốn trút hết nỗi đau trong lòng mà hét lên:

 

"Đúng vậy, từ nay, sống c.h.ế.t của nhà họ Tống không còn liên quan đến ngươi nữa!"

 

"Ngươi đi đi!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau