Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]
Chương 119: Dấu hiệu hắc ám
Trận đấu xuất sắc giống như những gì mà mọi người đã mong chờ, chuyện Krum dùng chiến thuật bắt được trái snitch vàng đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Harry xem xong trận đấu cũng rất hưng phấn, hắn cũng có thể làm được động tác đó của Krum, cho nên cậu vô cùng mong chờ có thể cùng Krum đấu một trận Quidditch.
Xem xong trận đấu nhóm tiểu động vật đều tụ tập trong lều của Harry, cùng nhau uống nước, ăn đồ ngọt, và chơi cờ phù thủy.
Regulus cũng gia nhập vào trong nhóm này, rốt cuộc thì tâm hồn của hắn cũng chỉ là một cậu thiếu niên 16 17 tuổi. A, Sirius cũng cùng nhau chơi đùa với bọn nhỏ, mọi người đều biết Sirius luôn ham chơi và còn rất ấu trĩ.
Snape cùng Lupin hai tên công tụ tập lại với nhau, uống cà phê, còn đề tài nói chuyện chính là về người yêu của chính mình. Hai người họ cũng thường xuyên nhìn chằm chằm vào người yêu của chính mình.
Regulus cùng Ron là hai người rất yêu thích cờ phù thủy, bọn họ hiếm khi được gặp nhau nên cùng quyết tâm tập trung —— chơi cờ phù thủy.
Kỳ phùng địch thủ có lẽ chính là nói hai người bọn họ, lúc ngươi tới ta chặn, ngươi ăn ta, ta giết ngươi, rất náo nhiệt cũng vô cùng hồi hộp.
Giống như Harry và Sirius đều không thích chơi cờ phù thủy lắm, cho nên ván cờ này khiến bọn họ muốn quỳ bái.
Draco cùng Hermione ở bên cạnh theo dõi, phù thủy thông minh như họ cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Có thể thấy được, Regulus cùng Ron đều có thiên phú khi chơi cờ phù thủy.
"Không biết thế giới có thi đấu cờ phù thủy không?" Harry đột nhiên lên tiếng dò hỏi.
"Có." Draco lập tức trả lời.
"Vậy bọn họ có thể đi thi đấu thử xem." Harry nhìn Draco, nở một nụ cười toe toét.
"Đúng rồi." Neville đột nhiên nói tiếp, "Dựa theo trình độ của bọn họ chắc rất dễ dàng lấy được giải thưởng."
Mắt Draco sáng lên, đúng rồi, cậu có thể cho Ron đi thi đấu cờ phù thủy thế giới, Ron nhất định sẽ đạt được kết quả tốt, như vậy thì cha sẽ nhìn Ron với con mắt khác.
Như vậy cái ý niệm đó mọc rễ trong lòng của Draco, nảy mầm, rồi từ từ lớn dần lên. Lucius tuy rằng đã chấp nhận quan hệ của Draco và Ron, nhưng là trong lòng hắn ta đối Ron cùng gia đình Weasley vẫn tồn tại sự bất mãn cùng khinh thường. Muốn thay đổi thái độ của một người không phải là ngày một ngày hai là có thể thay đổi được, có lẽ nếu Ron ở giải đấu cờ phù thủy thế giới đạt được vị trí cao, sau đó trở nên nổi tiếng, có lẽ thái độ của Lucius với Ron sẽ cải thiện được đôi chút.
Nghĩ vậy, trên mặt Draco lộ ra một nụ cười thật tươi. Cậu có thể nhìn thấy được, hình ảnh quan hệ tương lai tốt đẹp của cha cùng người yêu của cậu.
"A ——"
"Chạy mau a ——"
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng la hét sợ hãi, quấy rầy bầu không khí tốt đẹp bên trong lều.
Vài người nhanh chóng đi khỏi lều. Snape theo thói quen mà đi đến bên cạnh Harry, nắm lấy tay cậu và ôm cậu vào trong lòng ngực để bảo vệ. Sirius đứng bên cạnh Lupin, Draco thì đứng trước mặt Ron để bảo vệ cậu, Neville cùng Hermione thì đứng sau lưng Draco, hỗ trợ phía sau lưng bọn họ.
Mọi người với tư thế bảo vệ mà đi ra khỏi lều, ngẩng đầu liền thấy được một cảnh tượng đáng sợ.
Trên bầu trời mây đen dày đặc, có lúc sẽ có sấm chớp nổi lên, phát ra tiếng động làm người khác sợ hãi. Ở chính giữa bầu trời hiện lên hình ảnh một bộ xương rất lớn, có một con rắn vừa lớn vừa hưng tợn bò xuyên qua bộ xương đó, làm cho người ta cảm thấy rất sợ hãi.
Snape cảm thấy khó thở, theo bản năng mà nắm lấy cánh tay trái. Hắn cũng không có cảm giác được Chúa Tể Hắc Ám triệu hồi hắn. Vì cái gì, lần hành động này, Chúa Tể Hắc Ám không để hắn tham gia? Chẳng lẽ là Chúa Tể Hắc Ám đã nghi ngờ hắn, Trong lòng Snape cảm thấy có chút lo lắng.
Harry đưa mắt nhìn về phía Snape, Snape biết Harry là đang hỏi hắn dấu hiệu hắc ám này là sao, hắn lắc đầu, trong ánh mắt có chút lo lắng.
Harry nắm chặt tay Snape, như là đang an ủi hắn, và như nói với hắn rằng không cần lo lắng, cậu vẫn luôn ở đây bên cạnh hắn.
Nhìn ánh mắt kiên định của Harry, tâm trạng bất an của Snape cũng từ từ lắng xuống.
Tất cả mọi người sợ hãi mà chạy trốn khắp nơi, mà mấy người Harry bọn họ thì thẳng lưng đứng ở trung tâm chỗ cắm trại nhìn vào có vẻ rất là bắt mắt.
Harry xem xong trận đấu cũng rất hưng phấn, hắn cũng có thể làm được động tác đó của Krum, cho nên cậu vô cùng mong chờ có thể cùng Krum đấu một trận Quidditch.
Xem xong trận đấu nhóm tiểu động vật đều tụ tập trong lều của Harry, cùng nhau uống nước, ăn đồ ngọt, và chơi cờ phù thủy.
Regulus cũng gia nhập vào trong nhóm này, rốt cuộc thì tâm hồn của hắn cũng chỉ là một cậu thiếu niên 16 17 tuổi. A, Sirius cũng cùng nhau chơi đùa với bọn nhỏ, mọi người đều biết Sirius luôn ham chơi và còn rất ấu trĩ.
Snape cùng Lupin hai tên công tụ tập lại với nhau, uống cà phê, còn đề tài nói chuyện chính là về người yêu của chính mình. Hai người họ cũng thường xuyên nhìn chằm chằm vào người yêu của chính mình.
Regulus cùng Ron là hai người rất yêu thích cờ phù thủy, bọn họ hiếm khi được gặp nhau nên cùng quyết tâm tập trung —— chơi cờ phù thủy.
Kỳ phùng địch thủ có lẽ chính là nói hai người bọn họ, lúc ngươi tới ta chặn, ngươi ăn ta, ta giết ngươi, rất náo nhiệt cũng vô cùng hồi hộp.
Giống như Harry và Sirius đều không thích chơi cờ phù thủy lắm, cho nên ván cờ này khiến bọn họ muốn quỳ bái.
Draco cùng Hermione ở bên cạnh theo dõi, phù thủy thông minh như họ cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Có thể thấy được, Regulus cùng Ron đều có thiên phú khi chơi cờ phù thủy.
"Không biết thế giới có thi đấu cờ phù thủy không?" Harry đột nhiên lên tiếng dò hỏi.
"Có." Draco lập tức trả lời.
"Vậy bọn họ có thể đi thi đấu thử xem." Harry nhìn Draco, nở một nụ cười toe toét.
"Đúng rồi." Neville đột nhiên nói tiếp, "Dựa theo trình độ của bọn họ chắc rất dễ dàng lấy được giải thưởng."
Mắt Draco sáng lên, đúng rồi, cậu có thể cho Ron đi thi đấu cờ phù thủy thế giới, Ron nhất định sẽ đạt được kết quả tốt, như vậy thì cha sẽ nhìn Ron với con mắt khác.
Như vậy cái ý niệm đó mọc rễ trong lòng của Draco, nảy mầm, rồi từ từ lớn dần lên. Lucius tuy rằng đã chấp nhận quan hệ của Draco và Ron, nhưng là trong lòng hắn ta đối Ron cùng gia đình Weasley vẫn tồn tại sự bất mãn cùng khinh thường. Muốn thay đổi thái độ của một người không phải là ngày một ngày hai là có thể thay đổi được, có lẽ nếu Ron ở giải đấu cờ phù thủy thế giới đạt được vị trí cao, sau đó trở nên nổi tiếng, có lẽ thái độ của Lucius với Ron sẽ cải thiện được đôi chút.
Nghĩ vậy, trên mặt Draco lộ ra một nụ cười thật tươi. Cậu có thể nhìn thấy được, hình ảnh quan hệ tương lai tốt đẹp của cha cùng người yêu của cậu.
"A ——"
"Chạy mau a ——"
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng la hét sợ hãi, quấy rầy bầu không khí tốt đẹp bên trong lều.
Vài người nhanh chóng đi khỏi lều. Snape theo thói quen mà đi đến bên cạnh Harry, nắm lấy tay cậu và ôm cậu vào trong lòng ngực để bảo vệ. Sirius đứng bên cạnh Lupin, Draco thì đứng trước mặt Ron để bảo vệ cậu, Neville cùng Hermione thì đứng sau lưng Draco, hỗ trợ phía sau lưng bọn họ.
Mọi người với tư thế bảo vệ mà đi ra khỏi lều, ngẩng đầu liền thấy được một cảnh tượng đáng sợ.
Trên bầu trời mây đen dày đặc, có lúc sẽ có sấm chớp nổi lên, phát ra tiếng động làm người khác sợ hãi. Ở chính giữa bầu trời hiện lên hình ảnh một bộ xương rất lớn, có một con rắn vừa lớn vừa hưng tợn bò xuyên qua bộ xương đó, làm cho người ta cảm thấy rất sợ hãi.
Snape cảm thấy khó thở, theo bản năng mà nắm lấy cánh tay trái. Hắn cũng không có cảm giác được Chúa Tể Hắc Ám triệu hồi hắn. Vì cái gì, lần hành động này, Chúa Tể Hắc Ám không để hắn tham gia? Chẳng lẽ là Chúa Tể Hắc Ám đã nghi ngờ hắn, Trong lòng Snape cảm thấy có chút lo lắng.
Harry đưa mắt nhìn về phía Snape, Snape biết Harry là đang hỏi hắn dấu hiệu hắc ám này là sao, hắn lắc đầu, trong ánh mắt có chút lo lắng.
Harry nắm chặt tay Snape, như là đang an ủi hắn, và như nói với hắn rằng không cần lo lắng, cậu vẫn luôn ở đây bên cạnh hắn.
Nhìn ánh mắt kiên định của Harry, tâm trạng bất an của Snape cũng từ từ lắng xuống.
Tất cả mọi người sợ hãi mà chạy trốn khắp nơi, mà mấy người Harry bọn họ thì thẳng lưng đứng ở trung tâm chỗ cắm trại nhìn vào có vẻ rất là bắt mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất