Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]
Chương 129: Phiên ngoại 15: Snape
Lúc mà con cẩu ngu xuẩn kia dùng cú mèo gửi thư tới, ta liền biết, Harry sẽ phải đi tới nhà của tên xuẩn cẩu đáng chết kia.
Huyết thống ma pháp là cái gì, ta thật sự không có cách nào giải quyết, cũng không thể giải quyết. Đây là Lily dùng chính sinh mạng của mình để bảo vệ Harry và cũng là món quà cuối cùng mà cô tặng cho Harry, và nó cũng là thứ đảm bảo để Harry có thể sống bình an đến bây giờ.
Ta không thể không để Harry rời khỏi căn nhà của ta và Harry, rời khỏi ta. Tuy rằng ta biết chỉ là tạm thời chia lìa, nhưng ta cũng không thể ngăn cản được sự cô đơn đang xâm chiếm ta. Harry còn chưa rời đi, mà trái tim ta đã bắt đầu nhớ nhung cậu rồi....... Có lẽ, ta đã sớm không thể cứu được nữa rồi, ta đã đắm chìm vào một loại phép thuật mang tên là Harry Potter.
Cho nên, lúc ta nghe Harry nói muốn ta cùng đi với cậu, ta đã đồng ý mà không hề do dự. Tuy rằng có con cẩu ngu ngốc kia sẽ làm ta cảm thấy không vui vẻ lắm, nhưng nếu mà không có Harry thì ta sẽ hỏng mất. Cho nên ta chỉ có thể chọn Harry, ta tin tưởng nhà cũ Black sẽ là một nơi nghỉ dưỡng vô cùng tốt.
Giống với suy nghĩ của ta, đối với việc ta đến, xuẩn cẩu cực kỳ tức giận, ta lại rất vui sướng khi thấy bộ dáng đó của hắn. Có lẽ, đây là thú vui ác ý của ta, thích trêu chọc một tên Gryffindor không có đầu óc.
Cuộc sống trôi qua ở nhà cũ Black có chút nhẹ nhàng, cùng với người yêu..... Có lẽ coi như còn có mấy người bạn "cũ" của ta.
Có khả năng chắc đều là người nằm ở trên, ta cùng với Lupin luôn có nhiều chuyện để nói...... Hài hòa. Nhưng là câu chuyện vẫn liên quan đến các vị nằm ở phía dưới. Có lẽ kêu là vợ thì tương đối thích hợp hơn, nhưng tiểu hồ ly vừa nghe đến cái từ này thì sẽ tức giận ngay, cho nên không gọi thì có vẻ tốt hơn.
Đương nhiên, ta không phải sợ Harry. Ta Severus Snape chưa từng biết sợ là cái gì! Ta chỉ là..... Chỉ là..... A, Merlin, được rồi. Ta thừa nhận, ta là sợ Harry tức giận.
Harry không biết học từ ai, lúc mà cậu tức giận thì sẽ không cho ta lên giường. Đáng chết, đừng để cho ta biết là ai đã dạy cho cậu. Ta có rất nhiều Độc Dược mới còn chưa được thử nghiệm qua đâu......
Gần đây Harry rất mệt mỏi, ăn uống cũng không có tốt lắm. Ta đã dùng phép thuật để kiểm tra, cũng không có phát hiện ra vấn đề gì. Ta cũng chỉ có thể nghĩ do ta không có tiết chế nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Tuy rằng bên cạnh có một mỹ nhân chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, nhưng thân thể của Harry quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Thiếu niên vẫn luôn nhiệt tình yêu thích Quidditch, cũng không sợ trên giải Cup Quidditch Thế Giới sẽ xảy ra chuyện không may gì đó, Harry vẫn muốn đi xem.
Ta đương nhiên sẽ làm theo ý của Harry, vì ta mà cậu đã bỏ lỡ cơ hội có thể thi đấu ở trường, ta lại không thể cướp đoạt cơ hội xem thi đấu của cậu.
Từ trước tới nay ta rất ít khi xem thi đấu Quidditch, càng miễn bàn đến Cup Quidditch Thế Giới. Sau khi cùng với Harry ở bên nhau, ta rốt cuộc cũng có cơ hội xem những điều mới lạ. Mặc kệ là ta thích hay không thích, tóm lại cuộc sống đơn điệu của ta cũng đã bắt đầu trở nên phong phú hơn.
Cuộc đời của ta, vẫn luôn là chỉ có hai màu là đen và trắng. Lily xuất hiện, cuộc đời của ta có thêm sắc màu mới là màu đỏ và xanh lục bảo. Mà Harry xuất hiện, mang đến cho ta, chính là tất cả màu sắc của thế giới này. Giống như là cho ta một sinh mạng mới.
Mua nhẫn chỉ là một khúc nhạc nhỏ trong lúc đi xem thi đấu, ta có cảm giác cặp nhẫn này rất không bình thường, nhưng cũng không có nhìn ra được vấn đề gì, nên cứ đeo nó thôi.
Tuy rằng ta không hiểu lắm khi xem Quidditch, nhưng nhìn thấy sự hưng phấn Harry, ta cảm giác máu của mình cũng đang sôi trào. Nhìn nụ cười vui vẻ của cậu, trái tim ta cũng vì cậu mà đập nhanh hơn.
Tử Thần Thực Tử tập kích sau giải thi đấu cũng nằm trong dự kiến của ta và Harry, ta chỉ là có chút ngoài ý muốn, dấu hiệu hắc ám trên cổ tay ta hình như nó quá là yên tĩnh. Chúa Tể Hắc Ám, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, ta đoán không ra. A, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được suy nghĩ của một kẻ điên.
Mang Harry cùng chiến đấu, kỳ thật điều này cũng ở trong phạm vi suy xét của ta. Harry không phải là một phù thủy nhỏ mười ba tuổi bình thường, cậu đã từng trải qua những cuộc quyết đấu sinh tử, chuyện chiến đấu với Tử Thần Thực Tử này chắc chỉ là chuyện nhỏ đối với cậu.
Huống chi, khế ước linh hồn giao hòa làm cho ta và Harry vĩnh viễn ở bên nhau.
Huyết thống ma pháp là cái gì, ta thật sự không có cách nào giải quyết, cũng không thể giải quyết. Đây là Lily dùng chính sinh mạng của mình để bảo vệ Harry và cũng là món quà cuối cùng mà cô tặng cho Harry, và nó cũng là thứ đảm bảo để Harry có thể sống bình an đến bây giờ.
Ta không thể không để Harry rời khỏi căn nhà của ta và Harry, rời khỏi ta. Tuy rằng ta biết chỉ là tạm thời chia lìa, nhưng ta cũng không thể ngăn cản được sự cô đơn đang xâm chiếm ta. Harry còn chưa rời đi, mà trái tim ta đã bắt đầu nhớ nhung cậu rồi....... Có lẽ, ta đã sớm không thể cứu được nữa rồi, ta đã đắm chìm vào một loại phép thuật mang tên là Harry Potter.
Cho nên, lúc ta nghe Harry nói muốn ta cùng đi với cậu, ta đã đồng ý mà không hề do dự. Tuy rằng có con cẩu ngu ngốc kia sẽ làm ta cảm thấy không vui vẻ lắm, nhưng nếu mà không có Harry thì ta sẽ hỏng mất. Cho nên ta chỉ có thể chọn Harry, ta tin tưởng nhà cũ Black sẽ là một nơi nghỉ dưỡng vô cùng tốt.
Giống với suy nghĩ của ta, đối với việc ta đến, xuẩn cẩu cực kỳ tức giận, ta lại rất vui sướng khi thấy bộ dáng đó của hắn. Có lẽ, đây là thú vui ác ý của ta, thích trêu chọc một tên Gryffindor không có đầu óc.
Cuộc sống trôi qua ở nhà cũ Black có chút nhẹ nhàng, cùng với người yêu..... Có lẽ coi như còn có mấy người bạn "cũ" của ta.
Có khả năng chắc đều là người nằm ở trên, ta cùng với Lupin luôn có nhiều chuyện để nói...... Hài hòa. Nhưng là câu chuyện vẫn liên quan đến các vị nằm ở phía dưới. Có lẽ kêu là vợ thì tương đối thích hợp hơn, nhưng tiểu hồ ly vừa nghe đến cái từ này thì sẽ tức giận ngay, cho nên không gọi thì có vẻ tốt hơn.
Đương nhiên, ta không phải sợ Harry. Ta Severus Snape chưa từng biết sợ là cái gì! Ta chỉ là..... Chỉ là..... A, Merlin, được rồi. Ta thừa nhận, ta là sợ Harry tức giận.
Harry không biết học từ ai, lúc mà cậu tức giận thì sẽ không cho ta lên giường. Đáng chết, đừng để cho ta biết là ai đã dạy cho cậu. Ta có rất nhiều Độc Dược mới còn chưa được thử nghiệm qua đâu......
Gần đây Harry rất mệt mỏi, ăn uống cũng không có tốt lắm. Ta đã dùng phép thuật để kiểm tra, cũng không có phát hiện ra vấn đề gì. Ta cũng chỉ có thể nghĩ do ta không có tiết chế nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Tuy rằng bên cạnh có một mỹ nhân chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, nhưng thân thể của Harry quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Thiếu niên vẫn luôn nhiệt tình yêu thích Quidditch, cũng không sợ trên giải Cup Quidditch Thế Giới sẽ xảy ra chuyện không may gì đó, Harry vẫn muốn đi xem.
Ta đương nhiên sẽ làm theo ý của Harry, vì ta mà cậu đã bỏ lỡ cơ hội có thể thi đấu ở trường, ta lại không thể cướp đoạt cơ hội xem thi đấu của cậu.
Từ trước tới nay ta rất ít khi xem thi đấu Quidditch, càng miễn bàn đến Cup Quidditch Thế Giới. Sau khi cùng với Harry ở bên nhau, ta rốt cuộc cũng có cơ hội xem những điều mới lạ. Mặc kệ là ta thích hay không thích, tóm lại cuộc sống đơn điệu của ta cũng đã bắt đầu trở nên phong phú hơn.
Cuộc đời của ta, vẫn luôn là chỉ có hai màu là đen và trắng. Lily xuất hiện, cuộc đời của ta có thêm sắc màu mới là màu đỏ và xanh lục bảo. Mà Harry xuất hiện, mang đến cho ta, chính là tất cả màu sắc của thế giới này. Giống như là cho ta một sinh mạng mới.
Mua nhẫn chỉ là một khúc nhạc nhỏ trong lúc đi xem thi đấu, ta có cảm giác cặp nhẫn này rất không bình thường, nhưng cũng không có nhìn ra được vấn đề gì, nên cứ đeo nó thôi.
Tuy rằng ta không hiểu lắm khi xem Quidditch, nhưng nhìn thấy sự hưng phấn Harry, ta cảm giác máu của mình cũng đang sôi trào. Nhìn nụ cười vui vẻ của cậu, trái tim ta cũng vì cậu mà đập nhanh hơn.
Tử Thần Thực Tử tập kích sau giải thi đấu cũng nằm trong dự kiến của ta và Harry, ta chỉ là có chút ngoài ý muốn, dấu hiệu hắc ám trên cổ tay ta hình như nó quá là yên tĩnh. Chúa Tể Hắc Ám, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, ta đoán không ra. A, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được suy nghĩ của một kẻ điên.
Mang Harry cùng chiến đấu, kỳ thật điều này cũng ở trong phạm vi suy xét của ta. Harry không phải là một phù thủy nhỏ mười ba tuổi bình thường, cậu đã từng trải qua những cuộc quyết đấu sinh tử, chuyện chiến đấu với Tử Thần Thực Tử này chắc chỉ là chuyện nhỏ đối với cậu.
Huống chi, khế ước linh hồn giao hòa làm cho ta và Harry vĩnh viễn ở bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất