Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]
Chương 141: Các bạn đoán thử, chương này tên là gì?
Harry và Ron tạm thời tạm biệt cặp song sinh, Ginny còn có Percy nữa, hai người cùng nhau đi đến toa xe ở cuối đoàn tàu, nơi đó đang có bạn bè của họ đang chờ họ đến.
"Hey, Harry, Ron." Hermione thấy Harry đã đến, tự giác xê dịch về phía Neville, chừa ra chỗ cho Harry ngồi xuống.
Harry ngồi xuống bên cạnh Hermione, nhìn phu phu đối diện không lúc nào không quên phát cẩu lương, cho nên cậu cảm thấy rất may mắn khi ngồi cạnh Hermione.
Đoàn tàu Hogwarts cứ thản nhiên tiếp tục chạy, Harry nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm giác có chút hoài niệm. Ngẫm nghĩ lại thì đã lâu rồi cậu không có ngồi trên xe này.
"Harry, cậu ăn không?" Ron đưa cho Harry một cái hộp, trên mặt có một con ếch xanh.
Harry cười nhận lấy, nhìn Ron nói, "Lần này mình sẽ không để cho nó chạy trốn nữa."
Ron sửng sốt một chút, "Cậu đã từng ăn chocolate ếch mà để cho nó trốn thoát sao? Lúc nào thế sao mình không nhớ?"
Nghe Ron nói, Harry ngây ngẩn cả người. Đúng rồi, chuyện ăn chocolate mà để cho con ếch chạy trốn xảy ra ở đời trước thời điểm mà lần đầu tiên cậu gặp Ron, cậu nhớ lộn rồi.
Đột nhiên, Harry nhớ tới đủ loại chuyện phát sinh đời trước, trong lòng cậu không khỏi sinh ra một cảm giác may mắn.
Harry lắc lắc đầu, ngượng ngùng mà cười, "Không có, mình nhớ lầm."
Harry mở hộp ra, một con chocolate ếch lớn bằng bàn tay đang giãy dụa, Harry bắt lấy nhét vào trong miệng và cắn một ngụm, "Thật ngọt."
Ron vội vàng hỏi, "Mau nhìn xem, tấm card phù thủy là hình ai vậy?"
Harry lấy tấm card ra, mặt trên là hình của một phù thủy có chòm râu rất dài mặc áo chùng màu hoa tử la lan, "Là hiệu trưởng Albus Dumbledore."
Ron thất vọng lùi về sau, "A, mình đã có năm sáu tấm hình của Dumbledore rồi."
Hermione đang vùi đầu xem sách thì đột nhiên ngẩng đầu lên, nhắc nhở Ron, "Hiệu trưởng, Ron, là hiệu trưởng Dumbledore."
Draco ôm chầm Ron, "Không cần cố ý thêm hiệu trưởng vào, ông ta sẽ không tức giận nếu gọi thẳng tên ông ta."
Hermione bất đắc dĩ thở dài, "Draco, cậu không thể làm tấm gương tốt cho Ron sao?"
Draco nhướng mày, như muốn nói là, mình đã làm chuyện gì sao?
"Ai" Hermione thở dài lần nữa, cô như thế nào mà lại mong Malfoy có thể làm một tấm gương tốt đây.
Tấm gương tốt hẳn là Harry đi, nghĩ vậy, Hermione quay đầu nhìn Harry, kết quả phát hiện Harry đang ngây người nhìn tấm card phù thủy. Hermione lại thất vọng lần nữa, vì cái gì mà bạn bè của cô không có người nào là bình thường hết vậy??
Neville nhẹ nhàng mà cầm lấy ống tay áo của Hermione, dùng ngón tay hơi béo chỉ vào chính mình.
Hermione sờ đầu Neville một cách yêu thương, "Neville, thật may khi cậu là một phù thủy bình thường."
Neville tỏ vẻ bất đắc dĩ khi Hermione phát ra tình thương của mẹ đối với cậu, "Ồ, cảm ơn đã khen tặng, Hermione."
Hermione nhún vai, sau đó lại vùi đầu vào sách, bỏ lỡ ánh mắt ôn nhu và tràn đầy tình yêu của Neville dành cho cô.
Harry thấy được một màn này, dùng khẩu hình nói với Neville: Con đường truy thê còn dài lắm.
Neville bất đắc dĩ mỉm cười nhìn Harry, nhún vai tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Quan hệ của họ bây giờ chỉ như một cái cửa sổ giấy, chỉ cần chọc thủng một cái là tốt rồi. Đáng tiếc da mặt của hai người họ quá mỏng, cộng thêm tính cách chậm chạp nên họ vẫn không có tiến triển gì. Nếu hai người họ giống như Harry và Ron, không biết xấu hổ mà thổ lộ với người mình yêu, thì có lẽ họ quan hệ của họ đã sớm thay đổi từ lâu rồi.
Harry, Ron: Ta không biết xấu hổ??
Snape, Draco: Arvada
Bồn: Không có không có, khen các ngươi, khen các ngươi.
"Hey, Harry, Ron." Hermione thấy Harry đã đến, tự giác xê dịch về phía Neville, chừa ra chỗ cho Harry ngồi xuống.
Harry ngồi xuống bên cạnh Hermione, nhìn phu phu đối diện không lúc nào không quên phát cẩu lương, cho nên cậu cảm thấy rất may mắn khi ngồi cạnh Hermione.
Đoàn tàu Hogwarts cứ thản nhiên tiếp tục chạy, Harry nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm giác có chút hoài niệm. Ngẫm nghĩ lại thì đã lâu rồi cậu không có ngồi trên xe này.
"Harry, cậu ăn không?" Ron đưa cho Harry một cái hộp, trên mặt có một con ếch xanh.
Harry cười nhận lấy, nhìn Ron nói, "Lần này mình sẽ không để cho nó chạy trốn nữa."
Ron sửng sốt một chút, "Cậu đã từng ăn chocolate ếch mà để cho nó trốn thoát sao? Lúc nào thế sao mình không nhớ?"
Nghe Ron nói, Harry ngây ngẩn cả người. Đúng rồi, chuyện ăn chocolate mà để cho con ếch chạy trốn xảy ra ở đời trước thời điểm mà lần đầu tiên cậu gặp Ron, cậu nhớ lộn rồi.
Đột nhiên, Harry nhớ tới đủ loại chuyện phát sinh đời trước, trong lòng cậu không khỏi sinh ra một cảm giác may mắn.
Harry lắc lắc đầu, ngượng ngùng mà cười, "Không có, mình nhớ lầm."
Harry mở hộp ra, một con chocolate ếch lớn bằng bàn tay đang giãy dụa, Harry bắt lấy nhét vào trong miệng và cắn một ngụm, "Thật ngọt."
Ron vội vàng hỏi, "Mau nhìn xem, tấm card phù thủy là hình ai vậy?"
Harry lấy tấm card ra, mặt trên là hình của một phù thủy có chòm râu rất dài mặc áo chùng màu hoa tử la lan, "Là hiệu trưởng Albus Dumbledore."
Ron thất vọng lùi về sau, "A, mình đã có năm sáu tấm hình của Dumbledore rồi."
Hermione đang vùi đầu xem sách thì đột nhiên ngẩng đầu lên, nhắc nhở Ron, "Hiệu trưởng, Ron, là hiệu trưởng Dumbledore."
Draco ôm chầm Ron, "Không cần cố ý thêm hiệu trưởng vào, ông ta sẽ không tức giận nếu gọi thẳng tên ông ta."
Hermione bất đắc dĩ thở dài, "Draco, cậu không thể làm tấm gương tốt cho Ron sao?"
Draco nhướng mày, như muốn nói là, mình đã làm chuyện gì sao?
"Ai" Hermione thở dài lần nữa, cô như thế nào mà lại mong Malfoy có thể làm một tấm gương tốt đây.
Tấm gương tốt hẳn là Harry đi, nghĩ vậy, Hermione quay đầu nhìn Harry, kết quả phát hiện Harry đang ngây người nhìn tấm card phù thủy. Hermione lại thất vọng lần nữa, vì cái gì mà bạn bè của cô không có người nào là bình thường hết vậy??
Neville nhẹ nhàng mà cầm lấy ống tay áo của Hermione, dùng ngón tay hơi béo chỉ vào chính mình.
Hermione sờ đầu Neville một cách yêu thương, "Neville, thật may khi cậu là một phù thủy bình thường."
Neville tỏ vẻ bất đắc dĩ khi Hermione phát ra tình thương của mẹ đối với cậu, "Ồ, cảm ơn đã khen tặng, Hermione."
Hermione nhún vai, sau đó lại vùi đầu vào sách, bỏ lỡ ánh mắt ôn nhu và tràn đầy tình yêu của Neville dành cho cô.
Harry thấy được một màn này, dùng khẩu hình nói với Neville: Con đường truy thê còn dài lắm.
Neville bất đắc dĩ mỉm cười nhìn Harry, nhún vai tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Quan hệ của họ bây giờ chỉ như một cái cửa sổ giấy, chỉ cần chọc thủng một cái là tốt rồi. Đáng tiếc da mặt của hai người họ quá mỏng, cộng thêm tính cách chậm chạp nên họ vẫn không có tiến triển gì. Nếu hai người họ giống như Harry và Ron, không biết xấu hổ mà thổ lộ với người mình yêu, thì có lẽ họ quan hệ của họ đã sớm thay đổi từ lâu rồi.
Harry, Ron: Ta không biết xấu hổ??
Snape, Draco: Arvada
Bồn: Không có không có, khen các ngươi, khen các ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất