Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]
Chương 57: Thung lũng godric
Thung lũng Godric ở Tây Nam nước Anh, thung lũng này là nơi sinh ra một trong những nhà sáng lập Hogwart Godric Gryffindor, cũng là phù thủy luyện kim giỏi nhất • và đây cũng là nơi đầu tiên làm ra những galleon đầu tiên.
Nơi đây là nhà của Dumbledore, cũng đã từng là nhà của Harry.
Ở trung tâm thung lũng có một cái quảng trường nhỏ, trong quảng trường có một tấm bia kỷ niệm chiến tranh. Bia kỷ niệm này được làm bằng phép thuật, khi phù thủy đi qua nó, nó sẽ biến hóa, không phải là một tấm bia đá khắc đầy tên người, mà là biến thành ba pho tượng hình người: Một người đàn ông mang mắt kính có đầu tóc rối tung, một phụ nữ có mái dài cùng khuôn mặt xinh đẹp thiện lương, còn có một cậu bé đang nằm trong ngực của mẹ mình.
Harry cùng Snape đứng ở trước pho tượng, rất lâu cũng không rời đi.
Snape đã lâu không có thấy qua Lily, hắn đã từng cho rằng, bộ dạng của Lily hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên. Nhưng là, thời gian là kẻ thù lớn nhất của con người. Theo thời gian trôi đi, ấn tượng đối với Lily trong đầu càng lúc càng mờ nhạt. Có thể nhớ rõ chỉ có mái tóc dài màu đỏ, cùng đôi mắt xanh biếc sáng ngời.
Harry cùng Snape đi xuyên qua nhà thờ. Phía sau nhà thờ có một khu mộ, cửa vào có một lối đi nhỏ, từng hàng từng hàng bia mộ lặng lẽ nằm ở đó, trên đó khắc đầy những dòng họ phù thủy cổ xưa.
Harry liếc mắt một cái liền thấy được bia mộ của Lily và James, cậu nắm tay Snape, đi tới trước bia mộ của cha mẹ.
Snape dùng đũa phép biến ra một bó hoa, hoa bách hợp trắng thuần khiết, giống như Lily trong ấn tượng của hắn.
"Lily, rất xin lỗi." Snape nghĩ mình đối với Lily sẽ có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, kết quả chỉ nói ra một câu này thôi.
Harry gắt gao nắm tay Snape, ánh mắt cổ vũ mà nhìn Snape, "Severus, hãy nói tất cả những gì anh muốn nói cho mẹ em đi."
Snape thật sâu mà thở dài, từ từ mà nói.
"Lily, rất xin lỗi. Lúc trước, là ta đem lời tiên đoán nói cho Chúa Tể Hắc Ám biết, nếu không phải tại ta hai người cũng sẽ không phải chết, Harry cũng sẽ không mất đi cha mẹ." Giọng nói của Snape có chút run rẩy, Harry có thể thấy sự tự trách trong mắt Snape.
"Lily, ta đã làm chuyện không nên làm, là đã yêu Harry, con của cậu." Snape không thể tưởng tượng, nếu Lily còn sống, cô ấy sẽ có bao nhiêu phản đối hắn với Harry, nói hắn cùng Harry không xứng với nhau bao nhiêu.
"Ta rất yêu Harry, rất yêu rất yêu em ấy." Ánh mắt Snape từ trên bia mộ, chuyển đến trên mặt Harry. Đôi mắt đen thật sâu mà nhìn đôi mắt xanh biếc của Harry, trong mắt tràn đầy thâm tình phảng phất như muốn tràn ra ngoài.
"Lily, hy vọng cậu có thể chúc phúc cho chúng ta."
Harry chưa từng thấy Snape thâm tình như thế, chưa từng nghe những lời chân tình đó của Snape.
Harry đã từng lo lắng qua, Snape không yêu cậu sâu đậm như vậy. Hôm nay, cậu cảm thấy chính mình lo lắng có chút dư thừa.
Một nụ cười ngọt ngào hiện ra trên mặt Harry. Harry nhìn bia mộ của cha mẹ mà nói, "Ba ba, mẹ. Hai người không cần lo lắng, con hiện tại rất hạnh phúc. Có Severus bên cạnh, con sẽ không cô đơn nữa. Ba mẹ, nếu có thể nói, chỉ hy vọng hai người có thể chúc chúng ta hạnh phúc."
Harry cùng Snape ở bên bia mộ một lúc, liền rời đi.
Snape đối với Lily, đem tất cả mọi chuyện nói ra, áy náy trong lòng cũng từ từ buông xuống. Hiện tại, thân thể đều phảng phất như nhẹ nhàng đi không ít.
Snape nắm bàn tay nhỏ nhắn của Harry, cảm nhận được sự mềm mại trong tay, trong lòng ấm áp hơn một ít.
Hai người nắm tay, đi về phía những căn nhà của người dân trong thung lũng, thẳng đến khi đứng trước cửa nhà của Dumbledore, hai người mới ngừng lại được.
Đúng vậy, kỳ thật mục đích chuyến đi này của hai người là tới tìm Dumbledore.
Harry vươn tay muốn gõ cửa, tay còn chưa chạm tới cánh cửa, cửa đã mở ra.
Harry cùng Snape đi vào, từ bên trong truyền đến một giọng nói, "Xin chào, hai người có muốn uống một chút nước chanh có ga không?"
Nơi đây là nhà của Dumbledore, cũng đã từng là nhà của Harry.
Ở trung tâm thung lũng có một cái quảng trường nhỏ, trong quảng trường có một tấm bia kỷ niệm chiến tranh. Bia kỷ niệm này được làm bằng phép thuật, khi phù thủy đi qua nó, nó sẽ biến hóa, không phải là một tấm bia đá khắc đầy tên người, mà là biến thành ba pho tượng hình người: Một người đàn ông mang mắt kính có đầu tóc rối tung, một phụ nữ có mái dài cùng khuôn mặt xinh đẹp thiện lương, còn có một cậu bé đang nằm trong ngực của mẹ mình.
Harry cùng Snape đứng ở trước pho tượng, rất lâu cũng không rời đi.
Snape đã lâu không có thấy qua Lily, hắn đã từng cho rằng, bộ dạng của Lily hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên. Nhưng là, thời gian là kẻ thù lớn nhất của con người. Theo thời gian trôi đi, ấn tượng đối với Lily trong đầu càng lúc càng mờ nhạt. Có thể nhớ rõ chỉ có mái tóc dài màu đỏ, cùng đôi mắt xanh biếc sáng ngời.
Harry cùng Snape đi xuyên qua nhà thờ. Phía sau nhà thờ có một khu mộ, cửa vào có một lối đi nhỏ, từng hàng từng hàng bia mộ lặng lẽ nằm ở đó, trên đó khắc đầy những dòng họ phù thủy cổ xưa.
Harry liếc mắt một cái liền thấy được bia mộ của Lily và James, cậu nắm tay Snape, đi tới trước bia mộ của cha mẹ.
Snape dùng đũa phép biến ra một bó hoa, hoa bách hợp trắng thuần khiết, giống như Lily trong ấn tượng của hắn.
"Lily, rất xin lỗi." Snape nghĩ mình đối với Lily sẽ có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, kết quả chỉ nói ra một câu này thôi.
Harry gắt gao nắm tay Snape, ánh mắt cổ vũ mà nhìn Snape, "Severus, hãy nói tất cả những gì anh muốn nói cho mẹ em đi."
Snape thật sâu mà thở dài, từ từ mà nói.
"Lily, rất xin lỗi. Lúc trước, là ta đem lời tiên đoán nói cho Chúa Tể Hắc Ám biết, nếu không phải tại ta hai người cũng sẽ không phải chết, Harry cũng sẽ không mất đi cha mẹ." Giọng nói của Snape có chút run rẩy, Harry có thể thấy sự tự trách trong mắt Snape.
"Lily, ta đã làm chuyện không nên làm, là đã yêu Harry, con của cậu." Snape không thể tưởng tượng, nếu Lily còn sống, cô ấy sẽ có bao nhiêu phản đối hắn với Harry, nói hắn cùng Harry không xứng với nhau bao nhiêu.
"Ta rất yêu Harry, rất yêu rất yêu em ấy." Ánh mắt Snape từ trên bia mộ, chuyển đến trên mặt Harry. Đôi mắt đen thật sâu mà nhìn đôi mắt xanh biếc của Harry, trong mắt tràn đầy thâm tình phảng phất như muốn tràn ra ngoài.
"Lily, hy vọng cậu có thể chúc phúc cho chúng ta."
Harry chưa từng thấy Snape thâm tình như thế, chưa từng nghe những lời chân tình đó của Snape.
Harry đã từng lo lắng qua, Snape không yêu cậu sâu đậm như vậy. Hôm nay, cậu cảm thấy chính mình lo lắng có chút dư thừa.
Một nụ cười ngọt ngào hiện ra trên mặt Harry. Harry nhìn bia mộ của cha mẹ mà nói, "Ba ba, mẹ. Hai người không cần lo lắng, con hiện tại rất hạnh phúc. Có Severus bên cạnh, con sẽ không cô đơn nữa. Ba mẹ, nếu có thể nói, chỉ hy vọng hai người có thể chúc chúng ta hạnh phúc."
Harry cùng Snape ở bên bia mộ một lúc, liền rời đi.
Snape đối với Lily, đem tất cả mọi chuyện nói ra, áy náy trong lòng cũng từ từ buông xuống. Hiện tại, thân thể đều phảng phất như nhẹ nhàng đi không ít.
Snape nắm bàn tay nhỏ nhắn của Harry, cảm nhận được sự mềm mại trong tay, trong lòng ấm áp hơn một ít.
Hai người nắm tay, đi về phía những căn nhà của người dân trong thung lũng, thẳng đến khi đứng trước cửa nhà của Dumbledore, hai người mới ngừng lại được.
Đúng vậy, kỳ thật mục đích chuyến đi này của hai người là tới tìm Dumbledore.
Harry vươn tay muốn gõ cửa, tay còn chưa chạm tới cánh cửa, cửa đã mở ra.
Harry cùng Snape đi vào, từ bên trong truyền đến một giọng nói, "Xin chào, hai người có muốn uống một chút nước chanh có ga không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất