Chương 29: Chữa trị
Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Muốn hẹn ta đi Tiết Hoa Triêu thật sao?"
Yến Hành Dục bị nghẹn một hơi lên không được nuốt không xong, chỉ có thể buông lỏng bàn tay đang cầm góc áo của Kinh Hàn Chương ra, nói: "Đúng."
Trên mặt Kinh Hàn Chương viết to "Quả nhiên là thế", khuôn mặt không tự giác mà nở một nụ cười, nhưng vẫn cố duy trì sự rụt rè: "Qua Tết ta muốn thương nghị với phụ hoàng về việc xuất cung xây phủ, nếu phủ không xây xong kịp lúc, chắc chắn sẽ không đi được."
Yến Hành Dục ngồi xổm ở kia, toàn thân trên dưới đều toả ra một bầu không khí buồn rầu.
Kinh Hàn Chương khó hiểu mà có chút luống cuống, hắn ho khan một tiếng, nghẹn họng nói tiếp: "Nhưng nếu như có thể xây xong, ta sẽ đi."
Yến Hành Dục gật đầu, vẫn không nói lời nào.
Trách không được bản thân đã liều mạng ám chỉ nhiều như vậy, Kinh Hàn Chương vẫn không nhận ra mình, hoá ra nhận nhầm mình thành tiểu cô nương.
Yến Hành Dục rầu rĩ mà nghĩ: "Ngươi mới là tiểu cô nương ấy."
Y từ nhỏ đã thân yếu thể hư, rất ít khi ra ngoài, lần đầu tiên được ra ngoài là vào Tiết Hoa Triêu năm sáu tuổi đó, thân nương của y dẫn y ra ngoài ngắm hoa, do đường đông người nên bị tách ra rồi bị bọn buôn người suýt nữa đưa vào thanh lâu, may là được Kinh Hàn Chương đi ngang qua cứu.
Khi còn bé Yến Hành Dục quả thật phấn điêu ngọc mài*, phảng phất như được khắc thành từ ngọc, tướng mạo đích xác như tiểu cô nương, Kinh Hàn Chương có nhận nhầm cũng không có gì đáng trách.
*Phấn điêu ngọc mài: là gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
Nhưng Yến Hành Dục vẫn rất tức.
Kinh Hàn Chương thấy y không nói gì từ nãy tới giờ, hình như đang rất buồn bực, hắn cẩn thận đưa tay chọc chọc Yến Hành Dục, nhỏ giọng nói: "Yến Hành Lộc? Ngươi tức giận sao?"
Kinh Hàn Chương sau khi nói xong, giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình.
Hắn đường đường là Thất hoàng tử, có bao giờ cần phải cẩn thận dỗ dành người khác cơ chứ?
Hắn đang âm thầm ảo não, thì Yến Hành Dục nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lộ ra hốc mắt đang đỏ ửng.
Kinh Hàn Chương lập tức đầu hàng: "Ngươi đừng khóc, nghe rõ chưa? Không phải đi Tiết Hoa Triêu thôi sao, đi, điện hạ của ngươi đồng ý với ngươi! Đến lúc đó dù phụ hoàng có ngăn cản thì ta cũng sẽ lao ra khỏi cung, được không?"
Yến Hành Dục gật đầu: "Được, đa tạ điện hạ."
Thấy y không khóc nữa, lúc này Kinh Hàn Chương mới thở phào một hơi, nhớ lại lời hứa hẹn vừa rồi, hắn chỉ muốn tát cho mình một cái.
Chính mình vừa rồi đã tiện miệng hứa cái gì vậy?!
Kinh Hàn Chương thở phì phò mà rời cung, về phủ Thừa Tướng tiếp tục uống thuốc đắng.
Nói đến cũng lạ, Yến Hành Dục rõ là sợ Ngư Tức muốn chết, làm Kinh Hàn Chương tưởng hắn ta là người rất đáng sợ, nhưng ở chung được hai ngày thì mới biết được, tên thần y kia tựa hồ cũng không cổ quái như trong lời đồn.
Ngư Tức là một con cú, ngày nào cũng sáng thì đi ngủ, tối thì làm việc.
Hắn ta mỗi ngày đều bốc một đống thuốc cho Kinh Hàn Chương, đến buổi tối khi tham mạch thấy hai chân của Yến Hành Dục còn chưa khỏi hẳn do dùng ngân châm, con ngươi chợt trầm xuống, phảng phất như có gì muốn phá lồng mà ra vậy.
A Mãn ở một bên sợ tới mức sắp ngừng hô hấp, giống như sợ Ngư Tức lên cơn đi đánh người.
Kinh Hàn Chương vốn không sợ, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ của A Mãn trắng bệch vì sợ, mới nhìn thẳng vào Ngư Tức, lại còn miên man suy nghĩ hắn ta sẽ trừng phạt "Yến Hành Dục" như nào.
Ai ngờ Ngư Tức chỉ nhìn thoáng qua thì lấy chăn đắp lên cho hắn, ngáp một cái, hàm hồ nói: “Thêm một vị thuốc nữa, mấy ngày này đừng động vào chân nhiều.”
Kinh Hàn Chương nhướng mày, nói câu đồng ý.
Ngư Tức phảng phất ngủ như thế nào cũng không bao giờ đủ, dặn dò xong thì rời đi, hình như còn bận việc tiêu độc cho Lâm thái phó.
Ngư Tức vừa đi, A Mãn lập tức chạy tới, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Ngài… Ngài không bị sao chứ? Còn sống sao? Tên ác quỷ kia có làm chuyện gì kỳ quái với ngài không?”
Kinh Hàn Chương: “…”
Kinh Hàn Chương cổ quái nhìn hắn, ác quỷ? Có thể hình dung thần y như vậy sao?
Nhưng sự sợ hãi trên mặt A Mãn không phải giả, Kinh Hàn Chương đành phải hoạt động thân thể một chút, nói: “Không có việc gì.”
Lúc này A Mãn mới thở phào một hơi, mắt ngập nước nói: “Ông trời có mắt a, A Mãn còn tưởng rằng hắn chuẩn bị rút đao để chém chân ngài rồi!”
Kinh Hàn Chương: “…”
Nghiêm trọng vậy sao?
Độc trên người Lâm thái phó quả nhiên rất khó chữa, nhưng với Ngư Tức lại không quá khó khăn, hắn viết một phương thuốc đưa cho Lâm thái phó tìm thuốc, sau khi tìm được hết những vị thuốc kỳ quái trong phương thuốc kia là có thể bắt đầu chữa trị cho Lâm thái phó rồi.
Những vị thuốc đó rất quái lạ, một số vị thuốc còn không có trong quốc khố, hoàng đế đành phải phái người đi tìm bên ngoài, tám phần là phải chờ tầm nửa tháng mới tìm xong.
Tâm tình của Lâm thái phó rất tốt, công khóa sáng sớm mỗi ngày đều kéo dài càng lâu, làm Kinh Hàn Chương cảm thấy phiền tới nỗi suýt nữa đá bay bàn đi, tốn thật nhiều công sức mới nhịn được.
Học ba buổi công khóa sáng sớm, đến sáng ngày thứ tư, hai người rốt cuộc đã đổi lại.
Yến Hành Dục một đêm nhìn bản thảo, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, lần thứ hai y mở mắt ra, thì thấy chính mình đã về phủ Thừa Tướng.
Y ngồi dậy, vươn tay rồi nhìn lòng bàn tay tái nhợt của mình, đột nhiên mỉm cười.
A Mãn đi vào hầu hạ y, thấy nụ cười trên mặt y, vui vẻ nói: “Công tử, ngài trở lại rồi.”
Yến Hành Dục gật đầu: “Bây giờ là lúc nào rồi, ta uống thuốc chưa?”
A Mãn nói: “Chưa uống, Ngư thần y đang nấu thuốc.”
Vừa nghe thấy Ngư thần y, Yến Hành Dục lập tức rùng mình, kéo A Mãn đến trước mặt mình, nhỏ giọng hỏi: “Đã nhiều ngày như vậy hắn hẳn là muốn giết người đi?”
“Không có.” A Mãn lắc đầu, “Ngư thần y mỗi ngày đều tới tham mạch, nấu thuốc, một câu nói nặng cũng không có.”
Yến Hành Dục không một tiếng động mà thở phào, Ngư Tức không phải là người có tính tình có thể nhẫn nhịn như y, đã tức là lập tức bạo phát, chứ không nhịn lâu như vậy.
Không lâu sau đó, Ngư Tức bưng chén thuốc đi vào.
Yến Hành Dục thấy hắn đi tới, con ngươi hơi cong.
Bàn tay bưng chén thuốc của Ngư Tức lập tức dùng chút lực, chén thuốc trực tiếp vỡ nát trong lòng bàn tay của hắn, bàn tay hắn bao phủ bởi nước thuốc nóng bỏng.
Yến Hành Dục hoảng sợ, vội vàng vén chăn xuống giường chạy tới nhìn hắn, Ngư Tức không kiên nhẫn mà “chậc” một cái, ném mảnh vỡ nhỏ trong tay sang một bên, lấy tay áo lau sạch nước thuốc trên tay.
Bàn tay hắn bị nóng tới đỏ lên, nhưng hắn thoạt nhìn không hề để ý tới, phân phó A Mãn đi nấu thêm một chén thuốc theo phương thuốc của hắn.
Yến Hành Dục có chút chột dạ mà nhìn Ngư Tức.
Ngư Tức chậm rãi đi tới, ngồi ở mép giường, mí mắt cũng không nâng lên, lười biếng mà nói: “Đưa tay đây.”
Yến Hành Dục cúi đầu, sợ hãi mà đưa tay cho hắn.
Ngư Tức một bên không chút để ý mà tham mạch, một bên thuận miệng hỏi: “Chơi ngân châm có vui không?”
Cả người Yến Hành Dục cứng đờ, thân thể theo bản năng muốn lui vào trong chăn, ngón tay Ngư Tức đặt trên cổ tay y dùng chút lực, Yến Hành Dục thấy tay bị đau, lập tức không dám động đậy.
Ngư Tức chậm rì rì nói: “Trả lời.”
Yến Hành Dục biết hắn đang nói tới việc y dùng ngân châm chặn huyệt, không dám che giấu, nhỏ giọng nói: "Chơi không vui, đau."
"A." Ngư Tức nói, "Biết đau mà ngươi vẫn dám làm vậy?"
Yến Hành Dục không muốn tiếp tục chủ đề này, đành phải nói sang chuyện khác, nói: "Ngươi nhận ra mấy ngày trước không phải là ta?"
Ngư Tức cười lạnh một tiếng: "Nếu thật sự là ngươi, thì khi nhìn thấy ta đã sợ tới run cầm cập rồi."
Yến Hành Dục: "..."
Kỳ thật... Y cũng không sợ tới vậy.
Ngư Tức xốc chăn lên, chậm rãi sờ tới đầu gối Yến Hành Dục qua một lớp áo lót mỏng, lại đưa tay vân vê hai cái.
Yến Hành Dục đã sớm thành thói quen, bị nắn đau còn sẽ chủ động lên tiếng: "Có chút đau."
Ngư Tức tùy ý gật đầu: "Ừm, đều do ngươi tự làm, cố chịu đi."
Yến Hành Dục: "..."
Ngư Tức dùng sức ấn đầu gối của Yến Hành Dục, thấp giọng nói: "Nếu ngươi không muốn đầu gối bị đập đi xây lại thêm lần nữa, thì đừng dùng châm."
Yến Hành Dục bị đau tới nhăn cả mày, nhưng vẫn nghe lời mà gật đầu: "Ừm."
"Ngoan." Ngư Tức nói cho có lệ: "Ngươi gọi ta về từ Nam Cương, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì? Nếu mà không có, thì hai chân này của ngươi đừng nghĩ sẽ được lành lặn."
Yến Hành Dục ho khan một tiếng, nói: "Ta muốn ngươi tham mạch cho một người."
Ngư Tức: "Kinh Hàn Chương?"
Yến Hành Dục kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi biết được?"
Ngư Tức nói: "Đoán bừa thôi, người có thể khiến ngươi để bụng không nhiều lắm, rốt cuộc Kinh Hàn Chương kia có cái gì..."
Hắn còn chưa nói xong, thì chợt nghiêng đầu suy nghĩ, cổ quái nhìn y: "Hắn không phải là người cho ngươi hạt kim quả tử kia lúc ngươi còn bé chứ?"
Yến Hành Dục nghiêm nghị lên: "Ngươi rốt cuộc làm sao mà biết được?"
Ngư Tức nói: "Đoán thế, dù sao chính ngươi cũng đã nói, người có thể tùy tay cho người xa lạ một hạt kim quả tử, không phú tức quý."
Yến Hành Dục triệt để chịu thua: "Đúng, là hắn."
Ngư Tức hỏi: "Hắn nhận ra ngươi sao?"
Nói tới việc này, Yến Hành Dục liền thấy buồn bực: "Không có, hắn nhận nhầm ta thành một tiểu cô nương."
"Ha." Ngư Tức nghĩ nghĩ, đột nhiên trở nên hưng trí, "Vậy vừa lúc, ngươi nhân cơ hội này mặc bộ váy kia đi, không chừng chứng bệnh sợ nữ nhân kỳ quái kia có thể chữa hết đâu."
Yến Hành Dục lập tức trừng lớn mắt, liều mạng lắc đầu: "Ta không mặc."
"Chậc, với bộ dạng bài xích này của ngươi, rốt cuộc khi nào thì mới có thể chữa khỏi được?"
Yến Hành Dục có chút sợ hãi mà rụt lùi về sau: "Ngươi, ngươi chỉ cần đừng tới nửa đêm dùng Thoái Cốt thuật biến thành nữ nhân bò lên giường ta là được rồi."
Yến Hành Dục sở dĩ sợ Ngư Tức như vậy, chủ yếu là vì phương pháp trị liệu của Ngư Tức quá mức nghịch thiên.
Chân bị liệt, Ngư Tức liền đánh gãy chân y để nắn lại.
Sợ nữ nhân, Ngư Tức liền thường xuyên biến thành nữ nhân nhào vào người Yến Hành Dục, làm Yến Hành Dục không kịp đề phòng bất ngờ tới nỗi nhảy cao ba thước, đôi khi có thể sợ đến mức phát bệnh tim.
Theo lời Ngư Tức, đó chính là đập đi xây lại.
Yến Hành Dục mỗi khi nghe đến bốn chữ này, đều muốn ói vào mặt hắn.
Ngư Tức "A" một tiếng, nhìn như có vẻ là đồng ý, nhưng đến buổi tối, hắn vẫn dùng Thoái Cốt thuật biến thành một nữ tử có diện mạo mỹ miều, dáng người mạn diệu làm người ta không rời được mắt, vừa tới là nhào lên người Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục suýt nữa đau tim mà chết, ôm ngực thở dốc kịch liệt: "Ngư Tức!!!"
Bởi vì chữa bệnh cho Yến Hành Dục mấy năm nay, Ngư Tức đã quen hoá trang thành nữ nhân, hắn nắn cổ họng, ôn nhu nói: "Nô gia ở đây, công tử muốn phân phó chuyện gì a?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục một thân nổi đầy da gà.
"Ta cũng đã hoá trang rồi." Ngư Tức không muốn lãng phí, nói: "Đến, chữa bệnh trước."
Yến Hành Dục toàn thân kháng cự: "Ta không cần!"
Ngư Tức mới không thèm quan tâm y, trực tiếp dùng khinh công xông lên, lập tức khống chế hai tay Yến Hành Dục.
Sau đó Yến Hành Dục nhìn mặt hắn rồi ói ra.
Ngư Tức: "..."
Ngư Tức buồn rầu nói: "Ta nhớ trước đây ngươi không nghiêm trọng như này mà, hay là lần hoá trang này của ta làm ngươi cảm thấy ghê tởm sao?"
Yến Hành Dục lả người đi, hấp hối nói: "Trong cung của điện hạ, nơi nơi đều là thị nữ, ta không có chỗ nào để trốn cả."
Y cố nhịn nhiều ngày như vậy, bệnh tình ngược lại càng nghiêm trọng hơn.
Biện pháp đập đi xây lại này của Ngư Tức căn bản là vô dụng.
Ngư Tức sửng sốt một chút, mới ý thức được "điện hạ" này là chỉ Kinh Hàn Chương.
"Thân nương kia của ngươi rốt cuộc là vị thần tiên nào vậy, ta thật sự muốn nhìn thấy một lần. Chuyện đã qua bao năm rồi mà vẫn có thể khiến ngươi có phản ứng lớn như vậy?" Ngư Tức tức giận nói, "Nếu thật sự chữa không được, thì ta đổi biện pháp khác."
Yến Hành Dục lảng tránh không muốn nói về thân nương của y, hữu khí vô lực nói: "Ngươi nên đổi từ sớm rồi."
Ngư Tức liếc nhìn y một cái, biến trở về bộ dáng ban đầu rồi đỡ Yến Hành Dục dậy đút cho y một viên thuốc, đến khi sắc mặt của Yến Hành Dục tốt hơn chút, thì mới yên lòng lại.
Yến Hành Dục mệt mỏi mà tựa vào gối mềm, trên mặt đều là bệnh sắc suy yếu.
Buổi tối Ngư Tức còn phải ra ngoài một chuyến, cũng không ở lại lâu, trước khi đi còn lấy ra một bộ váy màu đỏ tươi, nghiêm túc nói: "Tiểu cô nương, đây là bộ mà ta thích nhất, ngươi nhớ mặc thử nhé."
"Tiểu cô nương" họ Yến: "..."
Yến Hành Dục thiếu chút nữa là giơ chân đạp hắn.
Yến Hành Dục bị nghẹn một hơi lên không được nuốt không xong, chỉ có thể buông lỏng bàn tay đang cầm góc áo của Kinh Hàn Chương ra, nói: "Đúng."
Trên mặt Kinh Hàn Chương viết to "Quả nhiên là thế", khuôn mặt không tự giác mà nở một nụ cười, nhưng vẫn cố duy trì sự rụt rè: "Qua Tết ta muốn thương nghị với phụ hoàng về việc xuất cung xây phủ, nếu phủ không xây xong kịp lúc, chắc chắn sẽ không đi được."
Yến Hành Dục ngồi xổm ở kia, toàn thân trên dưới đều toả ra một bầu không khí buồn rầu.
Kinh Hàn Chương khó hiểu mà có chút luống cuống, hắn ho khan một tiếng, nghẹn họng nói tiếp: "Nhưng nếu như có thể xây xong, ta sẽ đi."
Yến Hành Dục gật đầu, vẫn không nói lời nào.
Trách không được bản thân đã liều mạng ám chỉ nhiều như vậy, Kinh Hàn Chương vẫn không nhận ra mình, hoá ra nhận nhầm mình thành tiểu cô nương.
Yến Hành Dục rầu rĩ mà nghĩ: "Ngươi mới là tiểu cô nương ấy."
Y từ nhỏ đã thân yếu thể hư, rất ít khi ra ngoài, lần đầu tiên được ra ngoài là vào Tiết Hoa Triêu năm sáu tuổi đó, thân nương của y dẫn y ra ngoài ngắm hoa, do đường đông người nên bị tách ra rồi bị bọn buôn người suýt nữa đưa vào thanh lâu, may là được Kinh Hàn Chương đi ngang qua cứu.
Khi còn bé Yến Hành Dục quả thật phấn điêu ngọc mài*, phảng phất như được khắc thành từ ngọc, tướng mạo đích xác như tiểu cô nương, Kinh Hàn Chương có nhận nhầm cũng không có gì đáng trách.
*Phấn điêu ngọc mài: là gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
Nhưng Yến Hành Dục vẫn rất tức.
Kinh Hàn Chương thấy y không nói gì từ nãy tới giờ, hình như đang rất buồn bực, hắn cẩn thận đưa tay chọc chọc Yến Hành Dục, nhỏ giọng nói: "Yến Hành Lộc? Ngươi tức giận sao?"
Kinh Hàn Chương sau khi nói xong, giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình.
Hắn đường đường là Thất hoàng tử, có bao giờ cần phải cẩn thận dỗ dành người khác cơ chứ?
Hắn đang âm thầm ảo não, thì Yến Hành Dục nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lộ ra hốc mắt đang đỏ ửng.
Kinh Hàn Chương lập tức đầu hàng: "Ngươi đừng khóc, nghe rõ chưa? Không phải đi Tiết Hoa Triêu thôi sao, đi, điện hạ của ngươi đồng ý với ngươi! Đến lúc đó dù phụ hoàng có ngăn cản thì ta cũng sẽ lao ra khỏi cung, được không?"
Yến Hành Dục gật đầu: "Được, đa tạ điện hạ."
Thấy y không khóc nữa, lúc này Kinh Hàn Chương mới thở phào một hơi, nhớ lại lời hứa hẹn vừa rồi, hắn chỉ muốn tát cho mình một cái.
Chính mình vừa rồi đã tiện miệng hứa cái gì vậy?!
Kinh Hàn Chương thở phì phò mà rời cung, về phủ Thừa Tướng tiếp tục uống thuốc đắng.
Nói đến cũng lạ, Yến Hành Dục rõ là sợ Ngư Tức muốn chết, làm Kinh Hàn Chương tưởng hắn ta là người rất đáng sợ, nhưng ở chung được hai ngày thì mới biết được, tên thần y kia tựa hồ cũng không cổ quái như trong lời đồn.
Ngư Tức là một con cú, ngày nào cũng sáng thì đi ngủ, tối thì làm việc.
Hắn ta mỗi ngày đều bốc một đống thuốc cho Kinh Hàn Chương, đến buổi tối khi tham mạch thấy hai chân của Yến Hành Dục còn chưa khỏi hẳn do dùng ngân châm, con ngươi chợt trầm xuống, phảng phất như có gì muốn phá lồng mà ra vậy.
A Mãn ở một bên sợ tới mức sắp ngừng hô hấp, giống như sợ Ngư Tức lên cơn đi đánh người.
Kinh Hàn Chương vốn không sợ, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ của A Mãn trắng bệch vì sợ, mới nhìn thẳng vào Ngư Tức, lại còn miên man suy nghĩ hắn ta sẽ trừng phạt "Yến Hành Dục" như nào.
Ai ngờ Ngư Tức chỉ nhìn thoáng qua thì lấy chăn đắp lên cho hắn, ngáp một cái, hàm hồ nói: “Thêm một vị thuốc nữa, mấy ngày này đừng động vào chân nhiều.”
Kinh Hàn Chương nhướng mày, nói câu đồng ý.
Ngư Tức phảng phất ngủ như thế nào cũng không bao giờ đủ, dặn dò xong thì rời đi, hình như còn bận việc tiêu độc cho Lâm thái phó.
Ngư Tức vừa đi, A Mãn lập tức chạy tới, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Ngài… Ngài không bị sao chứ? Còn sống sao? Tên ác quỷ kia có làm chuyện gì kỳ quái với ngài không?”
Kinh Hàn Chương: “…”
Kinh Hàn Chương cổ quái nhìn hắn, ác quỷ? Có thể hình dung thần y như vậy sao?
Nhưng sự sợ hãi trên mặt A Mãn không phải giả, Kinh Hàn Chương đành phải hoạt động thân thể một chút, nói: “Không có việc gì.”
Lúc này A Mãn mới thở phào một hơi, mắt ngập nước nói: “Ông trời có mắt a, A Mãn còn tưởng rằng hắn chuẩn bị rút đao để chém chân ngài rồi!”
Kinh Hàn Chương: “…”
Nghiêm trọng vậy sao?
Độc trên người Lâm thái phó quả nhiên rất khó chữa, nhưng với Ngư Tức lại không quá khó khăn, hắn viết một phương thuốc đưa cho Lâm thái phó tìm thuốc, sau khi tìm được hết những vị thuốc kỳ quái trong phương thuốc kia là có thể bắt đầu chữa trị cho Lâm thái phó rồi.
Những vị thuốc đó rất quái lạ, một số vị thuốc còn không có trong quốc khố, hoàng đế đành phải phái người đi tìm bên ngoài, tám phần là phải chờ tầm nửa tháng mới tìm xong.
Tâm tình của Lâm thái phó rất tốt, công khóa sáng sớm mỗi ngày đều kéo dài càng lâu, làm Kinh Hàn Chương cảm thấy phiền tới nỗi suýt nữa đá bay bàn đi, tốn thật nhiều công sức mới nhịn được.
Học ba buổi công khóa sáng sớm, đến sáng ngày thứ tư, hai người rốt cuộc đã đổi lại.
Yến Hành Dục một đêm nhìn bản thảo, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, lần thứ hai y mở mắt ra, thì thấy chính mình đã về phủ Thừa Tướng.
Y ngồi dậy, vươn tay rồi nhìn lòng bàn tay tái nhợt của mình, đột nhiên mỉm cười.
A Mãn đi vào hầu hạ y, thấy nụ cười trên mặt y, vui vẻ nói: “Công tử, ngài trở lại rồi.”
Yến Hành Dục gật đầu: “Bây giờ là lúc nào rồi, ta uống thuốc chưa?”
A Mãn nói: “Chưa uống, Ngư thần y đang nấu thuốc.”
Vừa nghe thấy Ngư thần y, Yến Hành Dục lập tức rùng mình, kéo A Mãn đến trước mặt mình, nhỏ giọng hỏi: “Đã nhiều ngày như vậy hắn hẳn là muốn giết người đi?”
“Không có.” A Mãn lắc đầu, “Ngư thần y mỗi ngày đều tới tham mạch, nấu thuốc, một câu nói nặng cũng không có.”
Yến Hành Dục không một tiếng động mà thở phào, Ngư Tức không phải là người có tính tình có thể nhẫn nhịn như y, đã tức là lập tức bạo phát, chứ không nhịn lâu như vậy.
Không lâu sau đó, Ngư Tức bưng chén thuốc đi vào.
Yến Hành Dục thấy hắn đi tới, con ngươi hơi cong.
Bàn tay bưng chén thuốc của Ngư Tức lập tức dùng chút lực, chén thuốc trực tiếp vỡ nát trong lòng bàn tay của hắn, bàn tay hắn bao phủ bởi nước thuốc nóng bỏng.
Yến Hành Dục hoảng sợ, vội vàng vén chăn xuống giường chạy tới nhìn hắn, Ngư Tức không kiên nhẫn mà “chậc” một cái, ném mảnh vỡ nhỏ trong tay sang một bên, lấy tay áo lau sạch nước thuốc trên tay.
Bàn tay hắn bị nóng tới đỏ lên, nhưng hắn thoạt nhìn không hề để ý tới, phân phó A Mãn đi nấu thêm một chén thuốc theo phương thuốc của hắn.
Yến Hành Dục có chút chột dạ mà nhìn Ngư Tức.
Ngư Tức chậm rãi đi tới, ngồi ở mép giường, mí mắt cũng không nâng lên, lười biếng mà nói: “Đưa tay đây.”
Yến Hành Dục cúi đầu, sợ hãi mà đưa tay cho hắn.
Ngư Tức một bên không chút để ý mà tham mạch, một bên thuận miệng hỏi: “Chơi ngân châm có vui không?”
Cả người Yến Hành Dục cứng đờ, thân thể theo bản năng muốn lui vào trong chăn, ngón tay Ngư Tức đặt trên cổ tay y dùng chút lực, Yến Hành Dục thấy tay bị đau, lập tức không dám động đậy.
Ngư Tức chậm rì rì nói: “Trả lời.”
Yến Hành Dục biết hắn đang nói tới việc y dùng ngân châm chặn huyệt, không dám che giấu, nhỏ giọng nói: "Chơi không vui, đau."
"A." Ngư Tức nói, "Biết đau mà ngươi vẫn dám làm vậy?"
Yến Hành Dục không muốn tiếp tục chủ đề này, đành phải nói sang chuyện khác, nói: "Ngươi nhận ra mấy ngày trước không phải là ta?"
Ngư Tức cười lạnh một tiếng: "Nếu thật sự là ngươi, thì khi nhìn thấy ta đã sợ tới run cầm cập rồi."
Yến Hành Dục: "..."
Kỳ thật... Y cũng không sợ tới vậy.
Ngư Tức xốc chăn lên, chậm rãi sờ tới đầu gối Yến Hành Dục qua một lớp áo lót mỏng, lại đưa tay vân vê hai cái.
Yến Hành Dục đã sớm thành thói quen, bị nắn đau còn sẽ chủ động lên tiếng: "Có chút đau."
Ngư Tức tùy ý gật đầu: "Ừm, đều do ngươi tự làm, cố chịu đi."
Yến Hành Dục: "..."
Ngư Tức dùng sức ấn đầu gối của Yến Hành Dục, thấp giọng nói: "Nếu ngươi không muốn đầu gối bị đập đi xây lại thêm lần nữa, thì đừng dùng châm."
Yến Hành Dục bị đau tới nhăn cả mày, nhưng vẫn nghe lời mà gật đầu: "Ừm."
"Ngoan." Ngư Tức nói cho có lệ: "Ngươi gọi ta về từ Nam Cương, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì? Nếu mà không có, thì hai chân này của ngươi đừng nghĩ sẽ được lành lặn."
Yến Hành Dục ho khan một tiếng, nói: "Ta muốn ngươi tham mạch cho một người."
Ngư Tức: "Kinh Hàn Chương?"
Yến Hành Dục kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi biết được?"
Ngư Tức nói: "Đoán bừa thôi, người có thể khiến ngươi để bụng không nhiều lắm, rốt cuộc Kinh Hàn Chương kia có cái gì..."
Hắn còn chưa nói xong, thì chợt nghiêng đầu suy nghĩ, cổ quái nhìn y: "Hắn không phải là người cho ngươi hạt kim quả tử kia lúc ngươi còn bé chứ?"
Yến Hành Dục nghiêm nghị lên: "Ngươi rốt cuộc làm sao mà biết được?"
Ngư Tức nói: "Đoán thế, dù sao chính ngươi cũng đã nói, người có thể tùy tay cho người xa lạ một hạt kim quả tử, không phú tức quý."
Yến Hành Dục triệt để chịu thua: "Đúng, là hắn."
Ngư Tức hỏi: "Hắn nhận ra ngươi sao?"
Nói tới việc này, Yến Hành Dục liền thấy buồn bực: "Không có, hắn nhận nhầm ta thành một tiểu cô nương."
"Ha." Ngư Tức nghĩ nghĩ, đột nhiên trở nên hưng trí, "Vậy vừa lúc, ngươi nhân cơ hội này mặc bộ váy kia đi, không chừng chứng bệnh sợ nữ nhân kỳ quái kia có thể chữa hết đâu."
Yến Hành Dục lập tức trừng lớn mắt, liều mạng lắc đầu: "Ta không mặc."
"Chậc, với bộ dạng bài xích này của ngươi, rốt cuộc khi nào thì mới có thể chữa khỏi được?"
Yến Hành Dục có chút sợ hãi mà rụt lùi về sau: "Ngươi, ngươi chỉ cần đừng tới nửa đêm dùng Thoái Cốt thuật biến thành nữ nhân bò lên giường ta là được rồi."
Yến Hành Dục sở dĩ sợ Ngư Tức như vậy, chủ yếu là vì phương pháp trị liệu của Ngư Tức quá mức nghịch thiên.
Chân bị liệt, Ngư Tức liền đánh gãy chân y để nắn lại.
Sợ nữ nhân, Ngư Tức liền thường xuyên biến thành nữ nhân nhào vào người Yến Hành Dục, làm Yến Hành Dục không kịp đề phòng bất ngờ tới nỗi nhảy cao ba thước, đôi khi có thể sợ đến mức phát bệnh tim.
Theo lời Ngư Tức, đó chính là đập đi xây lại.
Yến Hành Dục mỗi khi nghe đến bốn chữ này, đều muốn ói vào mặt hắn.
Ngư Tức "A" một tiếng, nhìn như có vẻ là đồng ý, nhưng đến buổi tối, hắn vẫn dùng Thoái Cốt thuật biến thành một nữ tử có diện mạo mỹ miều, dáng người mạn diệu làm người ta không rời được mắt, vừa tới là nhào lên người Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục suýt nữa đau tim mà chết, ôm ngực thở dốc kịch liệt: "Ngư Tức!!!"
Bởi vì chữa bệnh cho Yến Hành Dục mấy năm nay, Ngư Tức đã quen hoá trang thành nữ nhân, hắn nắn cổ họng, ôn nhu nói: "Nô gia ở đây, công tử muốn phân phó chuyện gì a?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục một thân nổi đầy da gà.
"Ta cũng đã hoá trang rồi." Ngư Tức không muốn lãng phí, nói: "Đến, chữa bệnh trước."
Yến Hành Dục toàn thân kháng cự: "Ta không cần!"
Ngư Tức mới không thèm quan tâm y, trực tiếp dùng khinh công xông lên, lập tức khống chế hai tay Yến Hành Dục.
Sau đó Yến Hành Dục nhìn mặt hắn rồi ói ra.
Ngư Tức: "..."
Ngư Tức buồn rầu nói: "Ta nhớ trước đây ngươi không nghiêm trọng như này mà, hay là lần hoá trang này của ta làm ngươi cảm thấy ghê tởm sao?"
Yến Hành Dục lả người đi, hấp hối nói: "Trong cung của điện hạ, nơi nơi đều là thị nữ, ta không có chỗ nào để trốn cả."
Y cố nhịn nhiều ngày như vậy, bệnh tình ngược lại càng nghiêm trọng hơn.
Biện pháp đập đi xây lại này của Ngư Tức căn bản là vô dụng.
Ngư Tức sửng sốt một chút, mới ý thức được "điện hạ" này là chỉ Kinh Hàn Chương.
"Thân nương kia của ngươi rốt cuộc là vị thần tiên nào vậy, ta thật sự muốn nhìn thấy một lần. Chuyện đã qua bao năm rồi mà vẫn có thể khiến ngươi có phản ứng lớn như vậy?" Ngư Tức tức giận nói, "Nếu thật sự chữa không được, thì ta đổi biện pháp khác."
Yến Hành Dục lảng tránh không muốn nói về thân nương của y, hữu khí vô lực nói: "Ngươi nên đổi từ sớm rồi."
Ngư Tức liếc nhìn y một cái, biến trở về bộ dáng ban đầu rồi đỡ Yến Hành Dục dậy đút cho y một viên thuốc, đến khi sắc mặt của Yến Hành Dục tốt hơn chút, thì mới yên lòng lại.
Yến Hành Dục mệt mỏi mà tựa vào gối mềm, trên mặt đều là bệnh sắc suy yếu.
Buổi tối Ngư Tức còn phải ra ngoài một chuyến, cũng không ở lại lâu, trước khi đi còn lấy ra một bộ váy màu đỏ tươi, nghiêm túc nói: "Tiểu cô nương, đây là bộ mà ta thích nhất, ngươi nhớ mặc thử nhé."
"Tiểu cô nương" họ Yến: "..."
Yến Hành Dục thiếu chút nữa là giơ chân đạp hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất