Chương 34: Nai con say xỉn
Edit: phongsunuong.
Kinh Hàn Chương gian nan mà thả lỏng tinh thần, hậu tri hậu giác chú ý tới cách bố trí của biệt viện phủ Tướng Quân, so với căn nhà tranh nát trong phủ Thừa Tướng thì tốt hơn nhiều.
Trong phòng đặt chậu than, cả phòng ấm áp, Yến Hành Dục hiếm khi được mặc áo đơn, trong khi nhấc tay có thể nhìn thấy eo thon bị chăn che đi một nửa.
Kinh Hàn Chương thấy y vẫn còn "choang choang choang" với đồ trang trí xung quanh, thần tình quái dị mà đi tới.
A Mãn thấy hắn tới đây, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, công tử nhà hắn đối xử với Thất điện hạ rất đặc biệt, không chừng Thất điện hạ có thể ngăn cản hành vi phá hoại của y.
Kinh Hàn Chương vừa mới đi qua, Yến Hành Dục đang chơi đến bất diệc nhạc hồ* mắt không nháy mà đưa tay hướng về phía hắn, lại "Choang" một tiếng.
*Bất diệc nhạc hồ: ý chỉ làm việc gì đó vui đến quên cả trời đất.
Kinh Hàn Chương không thể tin được: "Ngay cả ta ngươi cũng đánh?"
Yến Hành Dục không nhận ra lục thân nghiêng đầu nhìn hồi lâu, đột nhiên như nhận ra hắn, vội vàng từ trên giường chạy xuống, chạy chân trần tới trước mặt Kinh Hàn Chương, có chút kích động mà đưa tay che vị trí trái tim Kinh Hàn Chương—— là nơi mà hắn vừa bị bắn trúng.
Dựa vào gần quá, Kinh Hàn Chương ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, lúc này mới ý thức được nai con này đột nhiên khác thường là do say rượu.
Hắn đang chuẩn bị đỡ nai con say xỉn về giường, thì thấy Yến Hành Dục che lại "miệng vết thương" không hề tồn tại của hắn, mờ mịt mà gọi hắn.
"Ca ca."
Kinh Hàn Chương: "..."
Huynh đệ tỷ muội thì Kinh Hàn Chương có một đống lớn, nhưng chưa có ai lại gọi hắn là "ca ca" một cách thân mật như vậy—— chỉ có tiểu cô nương thập phần không sợ hãi hắn gặp được khi còn nhỏ kia, nãi thanh nãi khí* mà gọi hắn là ca ca.
*Nãi thanh nãi khí: là tiếng con nít ngây ngô.
Kinh Hàn Chương có chút không chống đỡ nổi, lại có chút hoài nghi Yến Hành Dục nhận nhầm hắn thành Yến Trầm Tích.
Hắn đỡ tay cùng khuỷu tay Yến Hành Dục về tới giường, Yến Hành Dục vẫn còn đang che ngực cho hắn, hình như sợ máu chảy ra ngoài vậy.
Kinh Hàn Chương cổ quái hỏi: "Ta là ai?"
Yến Hành Dục nói: "Ca ca."
"Ta bảo là tên."
Mặt Yến Hành Dục đều là nghi hoặc, giống như không biết hắn vì sao lại muốn hỏi loại vấn đề rõ ràng này, nhưng y vẫn nghe lời mà trả lời.
"Kinh Hàn Chương."
Kinh Hàn Chương có chút giật mình, đúng là đang gọi hắn.
Yến Hành Dục đắm chìm trong thế giới của mình, che ngực một hồi phát hiện Kinh Hàn Chương không bị thương tới, mới buông tay ra, sau đó lại đưa tay đi bắn vàng bạc ngọc khí xung quanh.
Kinh Hàn Chương thấy không thể giao tiếp với y được, đành phải nhìn về phía A Mãn: "Y uống bao nhiêu rượu?"
A Mãn vẫn còn hỗn độn: "Hai chén."
"Hai chén?!" Kinh Hàn Chương tỏ rõ không vui nhướng mày, "Thân thể y như vậy mà ngươi vẫn cho y uống hai chén rượu? Là sợ y chết không đủ nhanh hay sao?"
A Mãn lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vội giải thích: "Trong đó đã pha rất nhiều nước trắng rồi, căn bản không có nhiều rượu."
Lúc này Kinh Hàn Chương mới yên lòng lại, hắn mạnh mẽ đặt Yến Hành Dục vẫn còn dùng mũi tên không hề tồn tại đi tìm bắn đồ vật xung quanh lên giường, phân phó A Mãn: "Dọn sạch nơi này đi, một mảnh vụn nhỏ cũng không được sót lại. Ngày mai cũng đừng nói cho y biết y đã làm hỏng bao nhiêu thứ."
Nếu không, với trình độ yêu tiền của tiểu mỹ nhân này, không chừng lại tái phát bệnh tim mất.
A Mãn vâng dạ, vội vàng buông nỏ xuống, đi dọn mảnh vỡ trên mặt đất.
Kinh Hàn Chương phân phó xong, quay đầu lại, thì thấy Yến Hành Dục mắt đang tỏa sáng mà nhìn hắn.
Không biết vì sao, bị ánh mắt đó nhìn chăm chú, lòng hư vinh của Kinh Hàn Chương đột nhiên liền dâng lên, hắn mặt đầy đắc ý, nói: "Có phải cảm thấy điện hạ của ngươi đối xử với ngươi rất tốt hay không?"
Yến Hành Dục ngốc nghếch vụng về mà học theo hắn: "Điện hạ của... của ta."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thế nhưng bị bốn chữ kia nói cho đỏ mặt, hắn vội ho khan một tiếng, không được tự nhiên nói: "Ngươi không biết e lệ là gì à?"
Yến Hành Dục không biết cái này có gì phải e lệ, còn hỏi: "Hành Dục có thể cầm tay áo điện hạ không?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thật sự không chống đỡ được nữa, chỉ có thể cố giả vờ không kiên nhẫn mà ném tay áo tới trước mặt Yến Hành Dục, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ngươi, ngươi muốn cầm thì đã cầm rồi, đừng có hở ra là hỏi, phiền chết người."
Yến Hành Dục vươn ra hai ngón tay nắm lấy góc tay áo, lúng ta lúng túng nói: "Điện hạ, ta bị người ta bắt đi."
Kinh Hàn Chương nhất thời cả giận nói: "Có phải Yến Trầm Tích lại nói gì đó với ngươi không?! Hắn mắng chửi ngươi? Hay làm ngươi sợ?"
"Không có." Yến Hành Dục lắc lắc đầu, y nắm chặt tay áo, mờ mịt nói, "Hành Dục có phải là không đáng giá không?"
Yến Hành Dục vẫn đắm chìm trong thế giới của mình như cũ, đưa tay nhẹ nhàng chỉ chỉ trên chăn, giống như đang đếm gì đó, Kinh Hàn Chương nghe A Mãn nói qua, y tức giận thì sẽ đếm kim quả tử, hiện tại tám phần là đang đếm rồi.
Kinh Hàn Chương còn đang nghi hoặc, Yến Hành Dục đột nhiên kéo vạt áo của hắn chôn mặt ở ngực Kinh Hàn Chương, thì thào nói: "Hai trăm văn tiền, có thể mua được Hành Dục."
Cả người Kinh Hàn Chương cứng đờ.
Yến Hành Dục còn đang nói những thứ hắn căn bản nghe không hiểu, khi Kinh Hàn Chương lấy lại tinh thần, thì y đã ghé vào trong lòng ngực mình ngủ rồi.
Kinh Hàn Chương: "..."
Để lại cục diện rối rắm, Yến Hành Dục thế nhưng cứ như vậy mà đi ngủ.
Yến Hành Dục rất khó ngủ ở chỗ xa lạ, dù mấy lần đổi vào trong thân thể Kinh Hàn Chương, y cũng đều chép sách để giết thời gian, nếu không phải thân thẻ Kinh Hàn Chương được rèn luyện tốt, thì sớm hay muộn thân thể của Thất điện hạ sẽ bị y gây sức ép đến phát bệnh mất.
Lần này tới phủ Tướng Quân, không biết có phải vì có Kinh Hàn Chương bên cạnh hay không, Yến Hành Dục cảm giác được sự an toàn trước nay chưa từng có, rất nhanh đã ngủ say.
Trong mơ Tiết Hoa Triêu, Tiểu Hành Dục bị tách khỏi Yến phu nhân, tay y cầm đồ chơi làm bằng đường mà đứng một mình trong dòng người đông nghìn nghịt, không biết phải làm sao.
Y sợ hãi mà gọi to "Mẫu thân", nhưng âm thanh quá nhỏ, căn bản không ai nghe được.
Thân thể Yến Hành Dục từ nhỏ đã không tốt, đây là đầu tiên y nhìn thấy nhiều người như vậy, y cực kỳ sợ hãi, không tự giác mà muốn đi tới chỗ thưa người.
Đến khi có một nữ nhân mặt mũi hiền lành đi tới dỗ y, nói sẽ dẫn y đi tìm mẫu thân, Yến Hành Dục mơ mơ màng màng liền tin, cầm tay nàng ta đi vào trong con hẻm u tĩnh.
Đồ chơi làm bằng đường đã tan chảy, làm bàn tay nhỏ bé của Yến Hành Dục trở nên dinh dính, y sợ sẽ làm bẩn vạt áo của nữ nhân kia, nên có chút thẹn thùng mà giấu tay ra sau lưng, nhưng ngược lại khiến cho bộ y phục màu hồng nhạt của mình bị bẩn.
Vô cùng nhu nhuận.
Y tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Y không hiểu vì sao nữ nhân kia lại cười nói gì đó với một nam nhân, không phải nàng ta nói sẽ dẫn y đi tìm mẫu thân sao?
Về sau, nam nhân kia tràn đầy hưng trí mà nhìn y từ trên xuống dưới, nói một câu "Nhan sắc thượng đẳng", liền lấy một túi đựng tiền từ bên hông ra, tùy tay ném cho nữ nhân.
Nữ nhân vô cùng cao hứng mà mở túi tiền ra, đếm nửa ngày, biến sắc: "Chỉ hai trăm văn tiền?"
Nam nhân nói: "Hai trăm văn tiền đã tốt rồi, từ y phục mà nàng ta mặc nhất định là tiểu thư nhà phú quý, muốn che dấu thân phận thì tốn rất nhiều sức lực, không thể ở lại kinh thành được, chỉ có thể bán nàng ta tới Giang Nam thôi."
Nữ nhân bĩu môi: "Nhưng cũng không thể ít như vậy được."
Yến Hành Dục vô tri mờ mịt nhìn hai người nói chuyện với nhau, mơ hồ giống như biết được gì, nhưng lại không quá xác định.
Đúng lúc này, trong con hẻm nhỏ u tĩnh đột nhiên truyền tới một trận bước chân dồn dập, Yến Hành Dục nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh đỏ rực hiện lên trước mắt, tiếp đến là hỗn hợp tiếng kêu thảm thiết của nam nữ vang lên bên tai.
Yến Hành Dục có chút trì độn mà nghiêng đầu sang một bên nhìn tới bóng dáng màu đỏ kia, ngay lập tức nhìn đến một đứa nhỏ mặc hồng y cao hơn y một cái đầu đang chỉ cao khí ngạo mà giẫm đạp lên tay của tên nam nhân, giẫm tới khiến người phải kêu lên một tiếng thảm thiết, liều mạng cầu xin tha thứ.
Yến Hành Dục nghiêng đầu nhìn, không biết sao đột nhiên cảm thấy một cảnh này có chút buồn cười, y luôn luôn thẳng thắn, không hề che giấu tâm tư, lúc này bật cười.
Tiểu Kinh Hàn Chương đã sai người hầu đưa hai người này tới quan phủ, nghe thấy tiếng cười hắn nhướng mày quay đầu nhìn lại.
Kỳ quái chính là, trong con hẻm tối này chỉ có chút ánh sáng u ám chiếu tới, nhưng Yến Hành Dục lại nhìn rõ được mặt của đứa nhỏ kia.
Kinh Hàn Chương vung ra xích thao lẫn trong tóc, bước tới trước mặt Yến Hành Dục, hừ một tiếng, nói: "Ngươi là đồ ngốc hay sao? Tại sao lại có thể ngoan ngoãn đi theo người lạ vậy?"
Yến Hành Dục nhìn hắn một hồi lâu, ước chừng là biết người nọ đã cứu mình, y thuận theo bản năng, vươn tay muốn hắn dắt mình đi.
Kinh Hàn Chương bị tức cười, đưa tay đánh nhẹ lên móng vuốt dính bẩn của Yến Hành Dục: "Nhão dính dính, bẩn chết."
Yến Hành Dục bị đánh một chút, bàn tay y quá mềm, trực tiếp nổi lên một mảnh đỏ ửng, đành phải ủy khuất mà rụt tay về.
Kinh Hàn Chương đánh xong ngay lập tức hối hận, thấy bộ dáng ủy khuất đáng thương của y như vậy, ho khan một tiếng, đành phải đưa góc tay áo đến trước mặt y, không được tự nhiên nói: "Vậy, vậy ngươi cầm tay áo ta đi, đi thôi, ta đưa ngươi về nhà."
Yến Hành Dục nghe vậy như là sợ hắn chạy mất, vươn tay nắm chặt góc áo hắn.
Y biết Kinh Hàn Chương ngại tay y bẩn, chỉ có thể dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo nhìn là rất đắt, không dám đụng vào vải dệt quá nhiều.
Y rất hiểu chuyện, Kinh Hàn Chương ngược lại có chút ngại ngùng, hắn đưa Yến Hành Dục ra khỏi hẻm tối, thuận miệng hỏi: "Nhà ngươi ở chỗ nào?"
Yến Hành Dục: "Ở một chỗ rất rộng."
Kinh Hàn Chương: "???"
Kinh Hàn Chương không thể tưởng tượng nói: "Ngươi không nhớ rõ?"
Yến Hành Dục đúng sự thật mà gật đầu.
Đây là lần đầu tiên y ra ngoài, ngồi trên xe ngựa lung lay hồi lâu mới tới nơi ngắm hoa Tiết Hoa Triêu, căn bản không nhớ rõ nhà ở đâu.
Kinh Hàn Chương lại hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Yến Hành Dục nói: "Dục Nhi."
"Đại danh."
"Gọi là Dục Nhi."
"Cha ngươi tên là gì?"
"Cha."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương nói thầm một câu "Tiểu ngốc tử", liền ngồi xổm xuống tìm tòi trong xiêm y của Yến Hành Dục, ý đồ muốn tìm ra thứ gì đó chứng minh cho thân phận y.
Nhưng Yến Hành Dục mặc một bộ váy hồng phấn của tiểu cô nương, trên dưới toàn thân đều không mang theo gì cả, ngay cả một viên ngọc bội cũng không có, sạch sẽ tới mức không giống như từ nhà phú quý ra vậy.
Nhưng chất liệu của bộ váy vô cùng tốt, người tầm thường không thể mặc được.
Kinh Hàn Chương mờ mịt, nhưng lại không thể bỏ lại tiểu cô nương nhìn có vẻ ngốc nghếch này ở đây được, lỡ như có người bắt cóc thì không ai cứu nàng được.
Cuối cùng Kinh Hàn Chương đành phải gọi một người hầu tới đi hỏi thăm xem có ai bị lạc mất con không.
Thất điện hạ nhàn rỗi nhàm chán, nên mang theo Yến Hành Dục đi loạn khắp phố.
Bên bờ sông có người thả hoa đăng, hướng về phía miếu Thành Hoàng là có pháo hoa đang nở rộ, Kinh Hàn Chương lần đầu trộm chạy khỏi cung, nếu không chơi cho tận hứng thì cũng quá thiệt rồi.
Yến Hành Dục rất ngoan, vẫn luôn cầm góc áo của hắn, nhấc chân ngắn đi theo hắn chạy động chạy tây, thái dương đều toát ra mồ hôi cũng không kêu mệt.
Trên đường rất nhiều người, Kinh Hàn Chương chơi mệt rồi, dẫn Yến Hành Dục về hẻm nhỏ u tĩnh vừa rồi, chờ người hầu tìm thấy mẫu thân của Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục ngồi bên cạnh Kinh Hàn Chương, ngửa đầu nhìn Kinh Hàn Chương đang nghịch chiếc ná nhỏ, trong ánh mắt đều lấp lánh phát sáng.
Kinh Hàn Chương thập phần dễ quen, chỉ phí chút công phu đã quen được Yến Hành Dục, hắn cầm ná, nói: "Nhìn kỹ vào."
Yến Hành Dục nghe vậy vội mở to mắt, nghiêm túc nhìn.
Thất điện hạ lòng hư vinh dạt dào mà đắc ý khoe khoang tuyệt kỹ bắn ná của mình, vèo một tiếng mà bắn một viên đá nhỏ vào chiếc đèn lồng cách đó không xa.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, đèn lồng nhoáng lên một cái, ánh nến rõ ràng đã bị tắt đi.
Kinh Hàn Chương khoe khoang xong, quay đầu lại ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn Yến Hành Dục, mặt đều viết "Ta lợi hại không, mau khen ta đi!".
Đứa nhỏ choai choai có tướng mạo tuấn mỹ, khi hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh nến sáng tỏ chiếu vào nửa khuôn mặt của hắn.
Yến Hành Dục nhìn tới ngây người.
Tiếp đó trước mặt một trận đen lại một trận trắng đan xen.
Một tia sáng từ mặt trời quét ngang mà trút xuống, thiếu niên mặc hồng y cưỡi ngựa dùng vỏ kiếm không chút để ý mà đẩy ra rèm che xe ngựa của y, ánh sáng mơ hồ chiếu sáng một nửa sườn mặt, mặt mày kiêu căng nhìn y.
"Ngươi là Yến Hành Lộc?"
Yến Hành Dục mở choàng mắt, bên tai một trận âm thanh hư ảo.
A Mãn lập tức chạy tới: "Công tử? Ngài tỉnh rồi!"
Yến Hành Dục một hồi lâu mới tìm về ý thức, ý thức được chính mình vẫn còn ở phủ Tướng Quân, nhẹ nhàng hít một hơi, chờ tới khi cơn đau nhức ở ngực biến mất, thì mới chống tay ngồi dậy.
Toàn bộ căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Yến Hành Dục ngủ quá say, hiện tại mặt trời đã lên cao rồi.
Yến Hành Dục ngồi trên giường hồi lâu, y đã thật lâu không ngủ say như vậy.
A Mãn thật cẩn thận nhìn thần sắc của y, thấy y tựa hồ không nhớ tới chuyện đêm qua, không dấu vết mà thở phào một hơi.
A Mãn hầu hạ y rửa mặt xong, lại uống nửa bát canh giải rượu.
Yến Hành Dục đang nhớ lại đêm qua chính mình đã làm những gì, y sẽ không làm những gì ngoài tầm kiểm soát của bản thân, ký ức đêm qua tuy bị ngắt quãng, nhưng nếu cẩn thận là có thể nhớ lại được.
A Mãn thấy y chau mày, sợ y sẽ nhớ lại, nói: "A, công tử, ngài có muốn võ trường nhìn thử không?"
Yến Hành Dục lại đột nhiên nói: "Đừng lên tiếng, ta sắp nhớ được."
A Mãn: "..."
Rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi được ngủ ngon mà có huyết sắc của Yến Hành Dục lập tức trắng bệch một mảnh, y giật mình nhìn đồ trang trí trên giá gỗ bên kia, quả nhiên phát hiện đã thiếu rất nhiều thứ.
Những thứ bị thiếu đều là quý giá nhất.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục ôm ngực, thiếu chút nữa là bệnh tim tái phát.
A Mãn thấy thế, lập tức nói: "Công tử! Thất điện hạ sáng nay học xong công khóa buổi sáng liền mang theo trường thương đến phủ Tướng Quân, nói là muốn đánh bại Đại Tướng Quân rồi đưa ngài đi! Ngài muốn đi qua nhìn một cái không?"
Quả nhiên như A Mãn dự đoán, vừa nói tới Thất điện hạ, Yến Hành Dục vội hỏi: "Hắn... Hắn giao thủ với thúc phụ?"
"Đúng vậy đúng vậy." A Mãn thở phào một hơi, "Ngài mau tới xem một chút đi."
Yến Hành Dục lập tức xốc chăn lên, có chút sốt ruột mà đi ra ngoài.
A Mãn thấy y cũng mau ngốc rồi, vội kéo y lại, uống nốt chén thuốc, mới đặt y lên xe lăn phụ giúp đẩy ra ngoài.
Kinh Hàn Chương gian nan mà thả lỏng tinh thần, hậu tri hậu giác chú ý tới cách bố trí của biệt viện phủ Tướng Quân, so với căn nhà tranh nát trong phủ Thừa Tướng thì tốt hơn nhiều.
Trong phòng đặt chậu than, cả phòng ấm áp, Yến Hành Dục hiếm khi được mặc áo đơn, trong khi nhấc tay có thể nhìn thấy eo thon bị chăn che đi một nửa.
Kinh Hàn Chương thấy y vẫn còn "choang choang choang" với đồ trang trí xung quanh, thần tình quái dị mà đi tới.
A Mãn thấy hắn tới đây, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, công tử nhà hắn đối xử với Thất điện hạ rất đặc biệt, không chừng Thất điện hạ có thể ngăn cản hành vi phá hoại của y.
Kinh Hàn Chương vừa mới đi qua, Yến Hành Dục đang chơi đến bất diệc nhạc hồ* mắt không nháy mà đưa tay hướng về phía hắn, lại "Choang" một tiếng.
*Bất diệc nhạc hồ: ý chỉ làm việc gì đó vui đến quên cả trời đất.
Kinh Hàn Chương không thể tin được: "Ngay cả ta ngươi cũng đánh?"
Yến Hành Dục không nhận ra lục thân nghiêng đầu nhìn hồi lâu, đột nhiên như nhận ra hắn, vội vàng từ trên giường chạy xuống, chạy chân trần tới trước mặt Kinh Hàn Chương, có chút kích động mà đưa tay che vị trí trái tim Kinh Hàn Chương—— là nơi mà hắn vừa bị bắn trúng.
Dựa vào gần quá, Kinh Hàn Chương ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, lúc này mới ý thức được nai con này đột nhiên khác thường là do say rượu.
Hắn đang chuẩn bị đỡ nai con say xỉn về giường, thì thấy Yến Hành Dục che lại "miệng vết thương" không hề tồn tại của hắn, mờ mịt mà gọi hắn.
"Ca ca."
Kinh Hàn Chương: "..."
Huynh đệ tỷ muội thì Kinh Hàn Chương có một đống lớn, nhưng chưa có ai lại gọi hắn là "ca ca" một cách thân mật như vậy—— chỉ có tiểu cô nương thập phần không sợ hãi hắn gặp được khi còn nhỏ kia, nãi thanh nãi khí* mà gọi hắn là ca ca.
*Nãi thanh nãi khí: là tiếng con nít ngây ngô.
Kinh Hàn Chương có chút không chống đỡ nổi, lại có chút hoài nghi Yến Hành Dục nhận nhầm hắn thành Yến Trầm Tích.
Hắn đỡ tay cùng khuỷu tay Yến Hành Dục về tới giường, Yến Hành Dục vẫn còn đang che ngực cho hắn, hình như sợ máu chảy ra ngoài vậy.
Kinh Hàn Chương cổ quái hỏi: "Ta là ai?"
Yến Hành Dục nói: "Ca ca."
"Ta bảo là tên."
Mặt Yến Hành Dục đều là nghi hoặc, giống như không biết hắn vì sao lại muốn hỏi loại vấn đề rõ ràng này, nhưng y vẫn nghe lời mà trả lời.
"Kinh Hàn Chương."
Kinh Hàn Chương có chút giật mình, đúng là đang gọi hắn.
Yến Hành Dục đắm chìm trong thế giới của mình, che ngực một hồi phát hiện Kinh Hàn Chương không bị thương tới, mới buông tay ra, sau đó lại đưa tay đi bắn vàng bạc ngọc khí xung quanh.
Kinh Hàn Chương thấy không thể giao tiếp với y được, đành phải nhìn về phía A Mãn: "Y uống bao nhiêu rượu?"
A Mãn vẫn còn hỗn độn: "Hai chén."
"Hai chén?!" Kinh Hàn Chương tỏ rõ không vui nhướng mày, "Thân thể y như vậy mà ngươi vẫn cho y uống hai chén rượu? Là sợ y chết không đủ nhanh hay sao?"
A Mãn lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vội giải thích: "Trong đó đã pha rất nhiều nước trắng rồi, căn bản không có nhiều rượu."
Lúc này Kinh Hàn Chương mới yên lòng lại, hắn mạnh mẽ đặt Yến Hành Dục vẫn còn dùng mũi tên không hề tồn tại đi tìm bắn đồ vật xung quanh lên giường, phân phó A Mãn: "Dọn sạch nơi này đi, một mảnh vụn nhỏ cũng không được sót lại. Ngày mai cũng đừng nói cho y biết y đã làm hỏng bao nhiêu thứ."
Nếu không, với trình độ yêu tiền của tiểu mỹ nhân này, không chừng lại tái phát bệnh tim mất.
A Mãn vâng dạ, vội vàng buông nỏ xuống, đi dọn mảnh vỡ trên mặt đất.
Kinh Hàn Chương phân phó xong, quay đầu lại, thì thấy Yến Hành Dục mắt đang tỏa sáng mà nhìn hắn.
Không biết vì sao, bị ánh mắt đó nhìn chăm chú, lòng hư vinh của Kinh Hàn Chương đột nhiên liền dâng lên, hắn mặt đầy đắc ý, nói: "Có phải cảm thấy điện hạ của ngươi đối xử với ngươi rất tốt hay không?"
Yến Hành Dục ngốc nghếch vụng về mà học theo hắn: "Điện hạ của... của ta."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thế nhưng bị bốn chữ kia nói cho đỏ mặt, hắn vội ho khan một tiếng, không được tự nhiên nói: "Ngươi không biết e lệ là gì à?"
Yến Hành Dục không biết cái này có gì phải e lệ, còn hỏi: "Hành Dục có thể cầm tay áo điện hạ không?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thật sự không chống đỡ được nữa, chỉ có thể cố giả vờ không kiên nhẫn mà ném tay áo tới trước mặt Yến Hành Dục, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ngươi, ngươi muốn cầm thì đã cầm rồi, đừng có hở ra là hỏi, phiền chết người."
Yến Hành Dục vươn ra hai ngón tay nắm lấy góc tay áo, lúng ta lúng túng nói: "Điện hạ, ta bị người ta bắt đi."
Kinh Hàn Chương nhất thời cả giận nói: "Có phải Yến Trầm Tích lại nói gì đó với ngươi không?! Hắn mắng chửi ngươi? Hay làm ngươi sợ?"
"Không có." Yến Hành Dục lắc lắc đầu, y nắm chặt tay áo, mờ mịt nói, "Hành Dục có phải là không đáng giá không?"
Yến Hành Dục vẫn đắm chìm trong thế giới của mình như cũ, đưa tay nhẹ nhàng chỉ chỉ trên chăn, giống như đang đếm gì đó, Kinh Hàn Chương nghe A Mãn nói qua, y tức giận thì sẽ đếm kim quả tử, hiện tại tám phần là đang đếm rồi.
Kinh Hàn Chương còn đang nghi hoặc, Yến Hành Dục đột nhiên kéo vạt áo của hắn chôn mặt ở ngực Kinh Hàn Chương, thì thào nói: "Hai trăm văn tiền, có thể mua được Hành Dục."
Cả người Kinh Hàn Chương cứng đờ.
Yến Hành Dục còn đang nói những thứ hắn căn bản nghe không hiểu, khi Kinh Hàn Chương lấy lại tinh thần, thì y đã ghé vào trong lòng ngực mình ngủ rồi.
Kinh Hàn Chương: "..."
Để lại cục diện rối rắm, Yến Hành Dục thế nhưng cứ như vậy mà đi ngủ.
Yến Hành Dục rất khó ngủ ở chỗ xa lạ, dù mấy lần đổi vào trong thân thể Kinh Hàn Chương, y cũng đều chép sách để giết thời gian, nếu không phải thân thẻ Kinh Hàn Chương được rèn luyện tốt, thì sớm hay muộn thân thể của Thất điện hạ sẽ bị y gây sức ép đến phát bệnh mất.
Lần này tới phủ Tướng Quân, không biết có phải vì có Kinh Hàn Chương bên cạnh hay không, Yến Hành Dục cảm giác được sự an toàn trước nay chưa từng có, rất nhanh đã ngủ say.
Trong mơ Tiết Hoa Triêu, Tiểu Hành Dục bị tách khỏi Yến phu nhân, tay y cầm đồ chơi làm bằng đường mà đứng một mình trong dòng người đông nghìn nghịt, không biết phải làm sao.
Y sợ hãi mà gọi to "Mẫu thân", nhưng âm thanh quá nhỏ, căn bản không ai nghe được.
Thân thể Yến Hành Dục từ nhỏ đã không tốt, đây là đầu tiên y nhìn thấy nhiều người như vậy, y cực kỳ sợ hãi, không tự giác mà muốn đi tới chỗ thưa người.
Đến khi có một nữ nhân mặt mũi hiền lành đi tới dỗ y, nói sẽ dẫn y đi tìm mẫu thân, Yến Hành Dục mơ mơ màng màng liền tin, cầm tay nàng ta đi vào trong con hẻm u tĩnh.
Đồ chơi làm bằng đường đã tan chảy, làm bàn tay nhỏ bé của Yến Hành Dục trở nên dinh dính, y sợ sẽ làm bẩn vạt áo của nữ nhân kia, nên có chút thẹn thùng mà giấu tay ra sau lưng, nhưng ngược lại khiến cho bộ y phục màu hồng nhạt của mình bị bẩn.
Vô cùng nhu nhuận.
Y tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Y không hiểu vì sao nữ nhân kia lại cười nói gì đó với một nam nhân, không phải nàng ta nói sẽ dẫn y đi tìm mẫu thân sao?
Về sau, nam nhân kia tràn đầy hưng trí mà nhìn y từ trên xuống dưới, nói một câu "Nhan sắc thượng đẳng", liền lấy một túi đựng tiền từ bên hông ra, tùy tay ném cho nữ nhân.
Nữ nhân vô cùng cao hứng mà mở túi tiền ra, đếm nửa ngày, biến sắc: "Chỉ hai trăm văn tiền?"
Nam nhân nói: "Hai trăm văn tiền đã tốt rồi, từ y phục mà nàng ta mặc nhất định là tiểu thư nhà phú quý, muốn che dấu thân phận thì tốn rất nhiều sức lực, không thể ở lại kinh thành được, chỉ có thể bán nàng ta tới Giang Nam thôi."
Nữ nhân bĩu môi: "Nhưng cũng không thể ít như vậy được."
Yến Hành Dục vô tri mờ mịt nhìn hai người nói chuyện với nhau, mơ hồ giống như biết được gì, nhưng lại không quá xác định.
Đúng lúc này, trong con hẻm nhỏ u tĩnh đột nhiên truyền tới một trận bước chân dồn dập, Yến Hành Dục nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh đỏ rực hiện lên trước mắt, tiếp đến là hỗn hợp tiếng kêu thảm thiết của nam nữ vang lên bên tai.
Yến Hành Dục có chút trì độn mà nghiêng đầu sang một bên nhìn tới bóng dáng màu đỏ kia, ngay lập tức nhìn đến một đứa nhỏ mặc hồng y cao hơn y một cái đầu đang chỉ cao khí ngạo mà giẫm đạp lên tay của tên nam nhân, giẫm tới khiến người phải kêu lên một tiếng thảm thiết, liều mạng cầu xin tha thứ.
Yến Hành Dục nghiêng đầu nhìn, không biết sao đột nhiên cảm thấy một cảnh này có chút buồn cười, y luôn luôn thẳng thắn, không hề che giấu tâm tư, lúc này bật cười.
Tiểu Kinh Hàn Chương đã sai người hầu đưa hai người này tới quan phủ, nghe thấy tiếng cười hắn nhướng mày quay đầu nhìn lại.
Kỳ quái chính là, trong con hẻm tối này chỉ có chút ánh sáng u ám chiếu tới, nhưng Yến Hành Dục lại nhìn rõ được mặt của đứa nhỏ kia.
Kinh Hàn Chương vung ra xích thao lẫn trong tóc, bước tới trước mặt Yến Hành Dục, hừ một tiếng, nói: "Ngươi là đồ ngốc hay sao? Tại sao lại có thể ngoan ngoãn đi theo người lạ vậy?"
Yến Hành Dục nhìn hắn một hồi lâu, ước chừng là biết người nọ đã cứu mình, y thuận theo bản năng, vươn tay muốn hắn dắt mình đi.
Kinh Hàn Chương bị tức cười, đưa tay đánh nhẹ lên móng vuốt dính bẩn của Yến Hành Dục: "Nhão dính dính, bẩn chết."
Yến Hành Dục bị đánh một chút, bàn tay y quá mềm, trực tiếp nổi lên một mảnh đỏ ửng, đành phải ủy khuất mà rụt tay về.
Kinh Hàn Chương đánh xong ngay lập tức hối hận, thấy bộ dáng ủy khuất đáng thương của y như vậy, ho khan một tiếng, đành phải đưa góc tay áo đến trước mặt y, không được tự nhiên nói: "Vậy, vậy ngươi cầm tay áo ta đi, đi thôi, ta đưa ngươi về nhà."
Yến Hành Dục nghe vậy như là sợ hắn chạy mất, vươn tay nắm chặt góc áo hắn.
Y biết Kinh Hàn Chương ngại tay y bẩn, chỉ có thể dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo nhìn là rất đắt, không dám đụng vào vải dệt quá nhiều.
Y rất hiểu chuyện, Kinh Hàn Chương ngược lại có chút ngại ngùng, hắn đưa Yến Hành Dục ra khỏi hẻm tối, thuận miệng hỏi: "Nhà ngươi ở chỗ nào?"
Yến Hành Dục: "Ở một chỗ rất rộng."
Kinh Hàn Chương: "???"
Kinh Hàn Chương không thể tưởng tượng nói: "Ngươi không nhớ rõ?"
Yến Hành Dục đúng sự thật mà gật đầu.
Đây là lần đầu tiên y ra ngoài, ngồi trên xe ngựa lung lay hồi lâu mới tới nơi ngắm hoa Tiết Hoa Triêu, căn bản không nhớ rõ nhà ở đâu.
Kinh Hàn Chương lại hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Yến Hành Dục nói: "Dục Nhi."
"Đại danh."
"Gọi là Dục Nhi."
"Cha ngươi tên là gì?"
"Cha."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương nói thầm một câu "Tiểu ngốc tử", liền ngồi xổm xuống tìm tòi trong xiêm y của Yến Hành Dục, ý đồ muốn tìm ra thứ gì đó chứng minh cho thân phận y.
Nhưng Yến Hành Dục mặc một bộ váy hồng phấn của tiểu cô nương, trên dưới toàn thân đều không mang theo gì cả, ngay cả một viên ngọc bội cũng không có, sạch sẽ tới mức không giống như từ nhà phú quý ra vậy.
Nhưng chất liệu của bộ váy vô cùng tốt, người tầm thường không thể mặc được.
Kinh Hàn Chương mờ mịt, nhưng lại không thể bỏ lại tiểu cô nương nhìn có vẻ ngốc nghếch này ở đây được, lỡ như có người bắt cóc thì không ai cứu nàng được.
Cuối cùng Kinh Hàn Chương đành phải gọi một người hầu tới đi hỏi thăm xem có ai bị lạc mất con không.
Thất điện hạ nhàn rỗi nhàm chán, nên mang theo Yến Hành Dục đi loạn khắp phố.
Bên bờ sông có người thả hoa đăng, hướng về phía miếu Thành Hoàng là có pháo hoa đang nở rộ, Kinh Hàn Chương lần đầu trộm chạy khỏi cung, nếu không chơi cho tận hứng thì cũng quá thiệt rồi.
Yến Hành Dục rất ngoan, vẫn luôn cầm góc áo của hắn, nhấc chân ngắn đi theo hắn chạy động chạy tây, thái dương đều toát ra mồ hôi cũng không kêu mệt.
Trên đường rất nhiều người, Kinh Hàn Chương chơi mệt rồi, dẫn Yến Hành Dục về hẻm nhỏ u tĩnh vừa rồi, chờ người hầu tìm thấy mẫu thân của Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục ngồi bên cạnh Kinh Hàn Chương, ngửa đầu nhìn Kinh Hàn Chương đang nghịch chiếc ná nhỏ, trong ánh mắt đều lấp lánh phát sáng.
Kinh Hàn Chương thập phần dễ quen, chỉ phí chút công phu đã quen được Yến Hành Dục, hắn cầm ná, nói: "Nhìn kỹ vào."
Yến Hành Dục nghe vậy vội mở to mắt, nghiêm túc nhìn.
Thất điện hạ lòng hư vinh dạt dào mà đắc ý khoe khoang tuyệt kỹ bắn ná của mình, vèo một tiếng mà bắn một viên đá nhỏ vào chiếc đèn lồng cách đó không xa.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, đèn lồng nhoáng lên một cái, ánh nến rõ ràng đã bị tắt đi.
Kinh Hàn Chương khoe khoang xong, quay đầu lại ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn Yến Hành Dục, mặt đều viết "Ta lợi hại không, mau khen ta đi!".
Đứa nhỏ choai choai có tướng mạo tuấn mỹ, khi hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh nến sáng tỏ chiếu vào nửa khuôn mặt của hắn.
Yến Hành Dục nhìn tới ngây người.
Tiếp đó trước mặt một trận đen lại một trận trắng đan xen.
Một tia sáng từ mặt trời quét ngang mà trút xuống, thiếu niên mặc hồng y cưỡi ngựa dùng vỏ kiếm không chút để ý mà đẩy ra rèm che xe ngựa của y, ánh sáng mơ hồ chiếu sáng một nửa sườn mặt, mặt mày kiêu căng nhìn y.
"Ngươi là Yến Hành Lộc?"
Yến Hành Dục mở choàng mắt, bên tai một trận âm thanh hư ảo.
A Mãn lập tức chạy tới: "Công tử? Ngài tỉnh rồi!"
Yến Hành Dục một hồi lâu mới tìm về ý thức, ý thức được chính mình vẫn còn ở phủ Tướng Quân, nhẹ nhàng hít một hơi, chờ tới khi cơn đau nhức ở ngực biến mất, thì mới chống tay ngồi dậy.
Toàn bộ căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Yến Hành Dục ngủ quá say, hiện tại mặt trời đã lên cao rồi.
Yến Hành Dục ngồi trên giường hồi lâu, y đã thật lâu không ngủ say như vậy.
A Mãn thật cẩn thận nhìn thần sắc của y, thấy y tựa hồ không nhớ tới chuyện đêm qua, không dấu vết mà thở phào một hơi.
A Mãn hầu hạ y rửa mặt xong, lại uống nửa bát canh giải rượu.
Yến Hành Dục đang nhớ lại đêm qua chính mình đã làm những gì, y sẽ không làm những gì ngoài tầm kiểm soát của bản thân, ký ức đêm qua tuy bị ngắt quãng, nhưng nếu cẩn thận là có thể nhớ lại được.
A Mãn thấy y chau mày, sợ y sẽ nhớ lại, nói: "A, công tử, ngài có muốn võ trường nhìn thử không?"
Yến Hành Dục lại đột nhiên nói: "Đừng lên tiếng, ta sắp nhớ được."
A Mãn: "..."
Rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi được ngủ ngon mà có huyết sắc của Yến Hành Dục lập tức trắng bệch một mảnh, y giật mình nhìn đồ trang trí trên giá gỗ bên kia, quả nhiên phát hiện đã thiếu rất nhiều thứ.
Những thứ bị thiếu đều là quý giá nhất.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục ôm ngực, thiếu chút nữa là bệnh tim tái phát.
A Mãn thấy thế, lập tức nói: "Công tử! Thất điện hạ sáng nay học xong công khóa buổi sáng liền mang theo trường thương đến phủ Tướng Quân, nói là muốn đánh bại Đại Tướng Quân rồi đưa ngài đi! Ngài muốn đi qua nhìn một cái không?"
Quả nhiên như A Mãn dự đoán, vừa nói tới Thất điện hạ, Yến Hành Dục vội hỏi: "Hắn... Hắn giao thủ với thúc phụ?"
"Đúng vậy đúng vậy." A Mãn thở phào một hơi, "Ngài mau tới xem một chút đi."
Yến Hành Dục lập tức xốc chăn lên, có chút sốt ruột mà đi ra ngoài.
A Mãn thấy y cũng mau ngốc rồi, vội kéo y lại, uống nốt chén thuốc, mới đặt y lên xe lăn phụ giúp đẩy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất