Bạo Kiều Và Bệnh Mỹ Nhân

Chương 25: Tức giận

Trước Sau
Vẻ mặt của Kinh Hàn Chương vô cùng sững sờ, nhất thời không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Ngư Tức tránh khỏi tay của Kinh Hàn Chương, hắn ta rũ mắt, đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi.

Lúc này Thường Tiêu như vừa mới tỉnh lại từ trong mơ, lập tức ngăn lại, lạnh lùng trừng mắt với Ngư Tức: "Ngươi là ai?"

Ngư Tức lại ngáp một cái, nhỏ giọng nói cái gì đó không rõ.

Thường Tiêu: "Cái gì?"

Ngư Tức liếc mắt nhìn hắn ta như nhìn kẻ ngốc, hung hăng nói: "Ta là phụ thân của ngươi."

Thường Tiêu: "..."

Mọi người: "..."

Thường Tiêu phẫn nộ gào lên: "Hỗn xược! Ngươi biết ta là ai không hả? Ta.."

"Biết chứ." Ngư Tức xem lời của hắn ta nhẹ tựa lông hồng, cảm thấy các công tử ở thành Kinh đô đều là những kẻ ăn chơi trác táng, chẳng có đức hạnh, càng thêm không kiên nhẫn: "Biểu đệ của Phong Trần Chu."

Từ trước đến nay, Thường Tiêu đều rất tôn kính biểu huynh của mình, nghe Ngư Tức nói ra tên của Phong Trần Chu, sửng sốt một chút: "Ngươi biết biểu huynh?"

"À." Ngư Tức cười lạnh một tiếng, hắn ta căn bản là một kẻ độc miệng chưa bao giờ chịu thua thiệt: "Một kẻ ngu xuẩn mắc bệnh thần kinh, tự đem chính mình nhốt trong nhà giam của Đại Lý Tự, chuyện mất mặt như vậy mà ngươi còn muốn ta ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra sao?"

Thường Tiêu: "..."

Mọi người: "..."

Ngươi.. Đã tiết lộ ra.

Vành mắt của Thường Tiêu đỏ hoe, lại bắt đầu âm thầm vận khí, hắn ta nhận ra công phu của Ngư Tức lợi hại hơn những người trước đây từng giao đấu.

Phong Trần Chu thân là thiếu gia của Đại Lý Tự, lại không biết mắc phải bệnh gì mà tự nhốt mình trong nhà giam. Chuyện này đã bị Đại Lý Tự che giấu cẩn thận, người ngoài không thể nào biết.

Thế nhưng Ngư Tức lại biết rõ đến vậy, một là mang trên mình thân phận tôn quý hoặc là có quan hệ mật thiết với Phong Trần Chu.

Bởi vì hắn mới bị Kinh Hàn Chương giả heo ăn thịt hổ một trận, Thường Tiêu càng thận trọng hơn.

Thường Tiêu đã đắc tội Tướng phủ, không thể lại gây thù chuốc oán thêm cho phụ thân hắn ta nữa.

Thường Tiêu hít sâu một hơi, nói: "Xin hỏi ngươi là?"

Ngư Tức lạnh lùng nói: "Không phải vừa rồi ngươi muốn mời ta tới chữa bệnh người bị liệt sao, thế nào? Không lẽ ngươi mắc bệnh dễ quên, mới chưa bao lâu mà đã không nhớ rõ rồi?"

Thường Tiêu sững sờ, đầu óc ngây ra trong giây lát.

Một kẻ quái nhân không rõ nam hay nữ, vậy mà lại là thần y Ngư Tức nổi danh khắp thiên hạ?

Không chỉ có Thường Tiêu ngơ người, những người khác vây xem kịch vui cũng đều kinh hãi, cửa của Thưởng Phong Lâu vốn đã bị vây quanh chật như nêm cối, lúc này nghe thấy tên Ngư Tức, tất cả đều thò đầu vào nhìn.

Kinh Hàn Chương hơi nhướng mày.

Phụ hoàng cũng từng nói qua muốn đi tìm Ngư Tức thần y - kẻ nổi danh từ khi còn niên thiếu để chữa bệnh cho Kinh Hàn Chương, mặc dù đã phái vô số Kinh Trập Vệ điều tra nhưng cũng không tìm ra tung tích của hắn ta.

Hóa ra hắn lại là người quen của Yến Hành Dục.

Chuyện hai chân của Yến Hành Dục có thể khỏi hẳn, xem ra không sớm thì muộn sẽ thành sự thật..

Môi của Thường Tiêu run rẩy không ngớt: "Ngươi.. Ngươi là Ngư Tức? Chân Yến Hành Dục.. Là ngươi mới vừa chữa cho y?"

Hắn ta vừa dứt lời, lập tức liền hối hận.

Ngư Tức không quan cũng không chức, lại nhận được sự kính trọng của vô số quý tộc ở thành Kinh đô, dĩ nhiên là bởi vì y thuật xuất hóa nhập thần của hắn ta.

Với danh phận thần y này, dù cho có nhập cung cũng sẽ được Thánh Thượng lấy lễ đối đãi.

Mọi người đều muốn kết giao cùng hắn ta, ngay cả khi không thể kéo quan hệ thì cũng không dám đắc tội.

Bách tính vây xem xì xào bàn tán.

"Ngư Tức thần y? Là đại phu mà ngay cả Thánh Thượng cũng đang kiếm tìm sao? Người ấy thật sự vào kinh rồi!"

"Mới vừa rồi chúng ta còn nhìn thấy chân của công tử phủ Thừa tướng đột nhiên cử động, chẳng lẽ thật sự là hắn ta ra tay trị liệu?"

"Thần kì như vậy sao, căn bản còn không cần chạm vào Yến Hành Dục?"

"Cho nên mới gọi là thần y! Hoa Đà tái thế! Thần y quả thực danh bất hư truyền!"

Ngư Tức hoàn toàn mất kiên nhẫn vì tiếng ồn ào, hắn ta trực tiếp nắm lấy cổ tay của Kinh Hàn Chương, làm động tác như muốn bắn chết tên ngu xuẩn đang lải nhải dài dòng này.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương không muốn ở ngoài đường phố gây rắc rối cho Yến Hành Dục, vì vậy lập tức tránh xa hắn ta.

Ánh mắt của Ngư Tức tràn ngập phẫn nộ, Thường Tiêu nói thêm một câu nữa liền khiến hắn ta tức giận: "Cút ngay!"

Thường Tiêu, kẻ vốn nói rằng có thể mời Ngư thần y đến chữa trị chân cho Yến Hành Dục lúc này đây giống như một quả cà tím bị sương giá đánh tan, cơ thể hắn ta run rẩy yếu ớt, sau một lúc lâu mới cắn răng chịu đựng ngụm máu đang trào dâng trong miệng.



Hắn ta khó khăn nghiêng người sang một bên, nhường ra một con đường.

Ánh mắt của Ngư Tức sắc như đao, lạnh lùng hướng về đám người đảo qua, đám người vốn dĩ còn muốn chen lên phía trước để xem danh y trong truyền thuyết trông như thế nào. Nhưng thấy hắn ta như vậy liền lập tức dạt ra hai bên đường, e sợ đắc tội người, chọc cho thần y không vui.

Ngư Tức đẩy Kinh Hàn Chương đi, nhanh chóng bước xuyên qua đám người.

Lúc này, Yến Vi Minh vẫn luôn đang ngẩn người, thấy thế liền bừng tỉnh.

Nhìn thấy sắc mặt của Thường Tiêu xám như tro tàn, trong lòng của Yến Vi Minh có chút vui sướng, nhớ tới tên khốn kiếp kia vừa rồi dám to gan lớn mật nói ra những lời kia. Hắn ta lại tức giận mà hung hăng trừng mắt nhìn Thường Tiêu, sau đó liền đi theo.

A Mãn đúng lúc đánh xe ngựa đến ven đường, nhìn thấy bọn họ đang đến gần, mới vội nhảy xuống, chột dạ nói: "Ngư thần y."

Ngư Tức mệt mỏi đến mức không muốn mở mắt, hạ giọng nói: "Đi về trước."

A Mãn không dám nói lời vô nghĩa, chờ ba người kia ngồi vững, lập tức đánh xe ngựa trở về phủ Thừa tướng.

* * *

Sau khi Yến Hành Dục xuất cung, tức tốc đi đến Thưởng Phong Lâu.

Hắn ta ngồi trong xe ngựa để tránh bị lộ diện, rồi ra lệnh cho người hầu đi vào Thưởng Phong Lâu tìm người.

Bên ngoài Thưởng Phong Lâu, người qua đường ồn ào náo nhiệt, Yến Hành Dục ngồi một lúc tình cờ nghe thấy những người đi ngang qua xe ngựa nói chuyện.

".. Chuyện này làm sao mà giả được? Ngư thần y kia chỉ cần giơ tay sờ sờ, không biết sử dụng y thuật gì mà có thể khiến công tử bại liệt phủ Thừa tướng có thể đứng lên, không những thế còn đạp liên tiếp mấy người! Sinh long hoạt hổ!"

"Thần kì như vậy sao?"

"Còn không tin? Thần y đó! Hiện tại có rất nhiều quý tộc mắc bệnh lâu năm ở kinh thành đang tìm vị thần y này cứu mạng đấy."

"Thật thần kỳ! Thật thần kỳ!"

Yến Hành Dục: "..."

Mặt của Yến Hành Dục không chút biểu tình.

Làm mọi chuyện bại lộ thì cũng chỉ có thể là Kinh Hàn Chương.

Thị vệ nhanh chóng trở lại, Yến Hành Dục lại không chờ hắn ta hồi bẩm, lạnh lùng nói: "Đến Tướng phủ."

Thị vệ do dự một chút, lúc nào có thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm Thất điện hạ liền chạy đến Tướng phủ, Thánh Thượng đã trong tối ngoài sáng nhắc nhở rất nhiều lần, Điện hạ vẫn giả mù giả điếc, lần này lại đi tiếp?

Yến Hành Dục thấy hắn ta chần chờ, lạnh lùng nói: "Sao vậy?"

Thị vệ không dám nhiều lời, lập tức nói: "Tuân lệnh."

Yến Hành Dục hùng hổ, thấp giọng lầm bầm suốt chặng đường: "Ta muốn nổi giận, ta sẽ nổi giận, nhìn thấy Kinh Hàn Chương liền lập tức nổi giận."

Cho y bao nhiêu khối ngọc cũng không bình tĩnh lại được đâu.

Một lát sau, Yến Hành Dục đã mặt lạnh đi vào sân phủ Thừa tướng, lần này y không dám lấy chân đá nữa. Cho dù vô cùng tức giận nhưng vẫn mà đẩy cửa ra một cách quy củ, thong thả ung dung đi vào.

"Vào phòng ta sẽ nổi khùng ngay."

Yến Hành Dục tự định cho mình thời gian tức giận, đẩy cửa bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.

Trong phòng, Kinh Hàn Chương đang dựa vào ghế mềm, thoải mái mà gác chéo chân, trên hai ngón tay mảnh khảnh còn đang mân mê hai khối bạc, tư thế vô cùng thong dong.

Yến Hành Dục không ngờ thân thể của chính mình lại có thể ngồi kiểu tư thế phóng đãng, kiêu căng như vậy. Y lập tức sững sờ, sau đó lửa giận lại tăng thêm một phần.

Yến Hành Dục hít sâu một hơi, định nhắc nhở Kinh Hàn Chương rằng y muốn tức giận.

"Điện hạ."

Kinh Hàn Chương nhìn thấy y, liền ném bạc trong tay đi, tự nhiên nghênh đón, chậm rãi cười nói: "Công tử về rồi."

Yến Hành Dục gật đầu: "Ta muốn bắt đầu tức giận."

Kinh Hàn Chương có chuyện nói trước, liền ngăn cản y: "Công tử đừng nóng giận, cứ chờ một chút."

Yến Hành Dục rất quy củ, cũng là người dễ nói chuyện, nghe vậy cũng không nổi đóa lên, còn ngoan ngoãn hỏi: "Được thôi, chờ cái gì?"

Kinh Hàn Chương nghiêm túc mà nói: "Để ta có cơ hội bù đắp lỗi lầm."

Yến Hành Dục nhíu mày, biết Kinh Hàn Chương chắc chắn muốn dùng bạc hối lộ bản thân, y có chút không vui, thấp giọng nói: "Ta không cần bạc, điện hạ đừng nghĩ đến việc lấy bạc dỗ ta."

"Không lấy bạc dụ dỗ ngươi nhưng chúng ta cũng phải phân rõ phải trái đúng không?"

Từ trước đến nay, một Thất điện hạ luôn phóng túng ngỗ nghịch, thế mà có một ngày lại muốn nói lí, nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt hàm.

Yến Hành Dục nói: "Nói lí thế nào?"

Kinh Hàn Chương lười biếng đung đưa đôi chân đã cử động lại được, duỗi ngón tay như ngọc sứ ra nói: "Một, từ đầu đến cuối ngươi chưa từng nói cho ta biết hai chân của ngươi có thể cử động, đúng không?"

Yến Hành Dục gật đầu: "Đúng."



"Hai, ta đá người là vì kẻ đó dám cả gan thèm muốn ngươi, đây là bảo vệ chính đáng cho ngươi. Đúng không?"

Yến Hành Dục ngẫm nghĩ, đúng là Thường Tiêu dám thèm muốn bạc của mình, Kinh Hàn Chương thay y ra mặt cũng đúng.

"Đúng."

"Ba.."

Kinh Hàn Chương nhấc chân đá văng cái rương đặt bên cạnh, lộ ra màu trắng của bạc bên trong, ước chừng có hơn một nghìn lượng.

Yến Hành Dục sửng sốt, ngạc nhiên nhìn nó.

Ngón tay của Kinh Hàn Chương nhẹ nhàng chống cằm, cười nhạt: "Điện hạ của ngươi giúp ngươi thắng nhiều bạc như vậy, không có công lao cũng có khổ lao chứ."

Yến Hành Dục: "..."

Kinh Hàn Chương duỗi ba ngón tay ra: "Một hai ba, hơn nữa ta cũng không phải là cố ý đá người, nhiều lí do như vậy đã đủ làm ngươi nguôi giận chưa? -- Chẹp, tay ngươi sao lại mềm như vậy chứ?"

Kinh Hàn Chương nhỏ giọng nói thầm rồi buông xuống, còn nhét tay vào trong tay áo, mắt không thấy tâm không phiền..

Yến Hành Dục bị lời của hắn nói làm cho choáng váng: "Chỉ là.."

Kinh Hàn Chương nói: "Hơn nữa, ở trên đường phố Ngư thần y đã giúp ngươi giải vây, Thánh Thượng sẽ không trách tội khi quân của ngươi."

Yến Hành Dục cẩn thận suy nghĩ, rồi bỗng phát hiện chính mình hình như thật sự không có lý do gì để tức giận với Kinh Hàn Chương, dù sao ngay từ đầu hắn cũng không biết rõ chuyện về chân của y.

"Được, được." Yến Hành Dục gật gật đầu: "Ta không giận nữa."

Còn Kinh Hàn Chương đang nghiêm túc lừa gạt y thì: "..."

Hắn thiếu chút nữa cười phá lên tại chỗ.

Kinh Hàn Chương tự nhận đã có chút thấu hiểu về con người của Yến Hành Dục, kể từ khi đá người trên đường phố hắn đã luôn trong tâm trạng lo lắng không yên, lo rằng tên công tử rắn rết này sẽ trực tiếp ghi hận hắn mà không nghe hắn giải thích.

Ai mà ngờ y lại dễ dàng tin tưởng hắn ta đến vậy chứ, còn nghiêm túc mà nói sẽ không tức giận nữa.

Không nghĩ đến mọi chuyện sẽ thuận lợi như này, Kinh Hàn Chương thở dài một hơi, cảm thấy tiểu công tử tàn nhẫn là tàn nhẫn nhưng lỗ tai vẫn là quá mềm, sau này không chừng dễ bị người lừa gạt.

Kinh Hàn Chương ở trong lòng hừ một tiếng, nghĩ: "Sau này để bổn Điện hạ bảo vệ hắn vậy."

Trong lúc Kinh Hàn Chương còn đang suy nghĩ miên man, A Mãn đã bưng chén thuốc đi tới, mùi thuốc so với trước kia còn khó chịu hơn gấp bội.

Đôi mày của Kinh Hàn Chương lập tức nhíu lại.

Yến Hành Dục ngửi ngửi mùi thuốc, sắc mặt cũng thay đổi.

"Ngư Tức đâu?"

A Mãn đưa thuốc đưa cho Kinh Hàn Chương, nói: "Ngư thần y không ngủ không nghỉ cưỡi ngựa từ Nam Cương đến đây, sau khi trở về liền xắn tay viết phương thuốc để A Mãn nấu thuốc cho công tử uống, sau đó đi tìm phòng cho khách để ngủ. Còn nói.."

Tim Yến Hành Dục liền đập mạnh: "Còn nói cái gì?"

A Mãn thật cẩn thận đáp: "Còn nói chờ hắn ta tỉnh ngủ, sẽ cùng công tử tính sổ."

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục trừng mắt nhìn chén thuốc mới được đưa đến kia, trên mặt xuất hiện chút kinh hoảng hiếm thấy.

Kinh Hàn Chương trong lúc nhất thời không biết có nên cầm chén thuốc lên uống hay không: "Sao vậy?"

Chẳng lẽ thuốc này có độc?

Yến Hành Dục vốn đã có chút tin tưởng Kinh Hàn Chương, cũng không giấu giếm: "Sau khi ta trở về kinh thành, sợ Thánh thượng nhìn thấy hai chân ta đã khỏi hẳn nên ta đã dùng ngân châm để phong bế các huyệt đạo trên đùi."

Kinh Hàn Chương ngẩn người, hóa ra là dùng ngân châm phong huyệt, chẳng trách hai lần trao đổi thân thể hắn không hề cảm thấy một chút cảm giác nào ở hai chân, hóa ra là dùng ngân châm phong bế huyệt đạo.

Răng của Kinh Hàn Chương có chút đau, lấy châm phong huyệt sao, Yến Hành Dục quả thực quá tàn nhẫn với chính mình.

"Sau đó thì sao?"

"Ngư Tức đã nhìn ra." Yến Hành Dục thế mà lại có chút sợ hãi, y vô ý thức mà giật tay áo của Kinh Hàn Chương: "Nhất định là hắn ta đã biết, nếu không sẽ không thêm hai vị thuốc này."

Kinh Hàn Chương sửng sốt trước hành động của Yến Hành Dục.

Khi còn nhỏ, hắn đã từng gặp một đứa trẻ, khi đứa bé đó sợ hãi đến tái mặt giống hệt y vậy.

Cũng có một nốt ruồi ở phần đuôi mắt, nhưng..

Đúng lúc này, Triệu bá nhanh chóng chạy tới bẩm báo.

"Thiếu gia, có khách quý tới."

Lão mới vừa nói xong, ngước mắt lên liền thấy "Thất Điện hạ", sợ tới mức vội vàng hành lễ.

Kinh Hàn Chương nhanh chóng hạ chân xuống, đảm đương chức trách cao cả của người bị liệt, hắn với Yến Hành Dục đối mắt, rồi nhướng mày nói: "Tướng phủ có khách quý thì cũng có đến lượt ta đi nghênh đón đâu?"

Triệu bá nói: "Là Lâm Thái phó trong cung, nói là muốn tìm thiếu gia.. Cùng vị thần y vừa tới phủ kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau