Chương 39: Nói dối
Yến Hành Dục chờ Kinh Hàn Chương uống thuốc xong, sau đó mới đứng dậy đi tìm Ngư Tức.
Ngư Tức đang ở ngay gian phòng sát vách dành cho khách, Yến Hành Dục vừa đi tới gần liền có thể ngửi được mùi dược liệu nồng nặc.
Ngư Tức đang sắc thuốc, hắn ta mặc một bộ bạch y trông vừa nghèo vừa dơ bẩn vô cùng, cũng không biết là chui từ chỗ nào ra mà dơ như vậy.
Quét mắt thấy Kinh Hàn Chương đang từ từ bước đến, hắn ta nhướng mày nhẹ: "Ta còn chưa thích ứng được dáng vẻ này của ngươi, sao hai người các ngươi có thể nhìn khuôn mặt của đối phương được vậy chứ?"
Yến Hành Dục ở Hàn Nhược tự thanh tâm quả dục đã lâu, từ khi còn nhỏ đã rất hiếm khi soi gương, đôi lúc chỉ ngẫu nhiên thấy được hình ảnh của bản thân qua thau nước nên y cũng chẳng thấy có gì kì quái khi nhìn thẳng vào khuôn mặt mình.
Mỗi khi cùng Kinh Hàn Chương hoán đổi thân xác, khuôn mặt của y sẽ thay đổi, tràn đầy nét kiêu căng ngạo mạn khiến y vừa quen thuộc vừa xa lạ.
- - Khuôn mặt trương dương tự đắc kia là thứ cả đời này y cũng không thể làm được.
Ngư Tức vừa sắc thuốc xong, hắn ta đưa lên mũi ngửi thì liền cau mày rồi đổ chén thuốc đi.
Đối với động tác này, Yến Hành Dục đã sớm quen thuộc, thuận miệng nói: "Dược liệu vẫn không đúng sao?"
"Đúng vậy." Ngư Tức nói: "Thiếu mất thuốc dẫn Phật Sinh Căn, dược liệu này đối với người mắc bệnh tim như ngươi căn bản là không có tác dụng."
Những lời này từ nhỏ đến lớn Yến Hành Dục đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, cũng không cảm thấy nhục chí: "Nếu không tìm được Phật Sinh Căn, ta còn có thể sống được bao lâu?"
Ngư Tức bấm ngón tay tính toán rồi ngẩng đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm nói: "Ta nói rồi, chỉ cần có ta ở đây ngươi chắc chắn sẽ không chết."
Yến Hành Dục cười một tiếng, y cảm thấy những lời này của hắn ta thật buồn cười.
Thứ Ngư Tức khó chịu nhất chính là dáng vẻ bây giờ của y, hắn ta cau chặt lông mày, lau khô chỗ dược liệu, trầm mặt đi vào nội thất.
"Đến đây, ta bắt mạch cho ngươi."
Yến Hành Dục dáng vẻ vô cùng quen thuộc mà đi theo sau Ngư Tức vào trong, đặt tay trên một chiếc gối hoa văn cũ nát, nhàn nhạt nói: "Gối của ngươi hư hết rồi, đợi ta trở về sẽ đưa ngươi một cái gối mới."
Ngư Tức cười như không cười: "Đa tạ công tử ban thưởng, tính cách người hào phóng như vậy, khi nào mới trả hết tiền chữa bệnh mấy năm nay cộng lại cho ta đây?"
Yến Hành Dục lập tức không hé răng nữa.
Ngư Tức trừng mắt liếc y một cái, nhấc tay đè lên vị trí cổ tay của Yến Hành Dục bắt mạch.
Y chờ đợi có chút nhàm chán hỏi: "Độc trên người Lâm thái phó lấy hết ra rồi sao?"
Ngư Tức chuyên tâm bắt mạch nghe y hỏi thì liền nói: "Đã lấy hết, ta còn từ trong miệng ông ta biết được một thứ không nên nói ra."
"Nói cái gì?"
"Ít nói nhảm."
Yến Hành Dục: "..."
Y lập tức im lặng.
Một lát sau, Ngư Tức giống như phát hiện ra điều gì, đột nhiên mở mắt, đôi mắt vẫn luôn trong trạng thái buồn ngủ kia lại lóe lên một tia sáng. Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Yến Hành Dục, tay dường như đang phát run.
Y bị dọa sợ, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ngư Tức hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc đang trào dâng trong nội tâm, hắn ta không nói một lời nào liền đi thẳng ra ngoài, rất nhanh chóng đã điều chế thêm một chén thuốc mới.
Ngư Tức lấy ra một cây ngân châm, sau đó đâm vào tay Yến Hành Dục, nhỏ một giọt máu vào trong chén thuốc.
Trong chốc lát, chén thuốc mà hắn ta mới sắc bỗng hóa thành một màu đen sậm.
Yến Hành Dục đang cau mày xoa ngón tay vừa mới bị lấy máu, thấy vậy thì sửng sốt: "Đây là cái gì?"
Khuôn mặt Ngư Tức lộ rõ dáng vẻ mừng như điên, đôi mắt hắn cong cong, trông rất phấn khởi dùng sức gắt gao nắm lấy tay Yến Hành Dục.
"Có được chẳng tốn công sức." Ngư Tức nói rất nhanh: "Phật Sinh Căn vậy mà lại có trong cơ thể Thất hoàng tử!"
Yến Hành Dục ngây người.
Không thể trách Ngư Tức kích động như thế, mấy năm nay hắn ta dường như đã dùng hết tất cả nhân mạch để tìm kiếm Phật Sinh Căn.
Nhưng đi khắp toàn bộ Nam Cương cũng không thấy, vốn dĩ lần này về kinh đã xém chút từ bỏ, không ngờ tới lại có thể dễ dàng tìm được như vậy.
Tay Ngư Tức run rẩy, hắn ta mặc kệ mọi thứ mà lấy một thanh chủy thủ nhỏ dưới đế giày, kéo tay y đến muốn rạch một đường máu.
Yến Hành Dục lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thấy thế lập tức rụt tay lại.
Y ngạc nhiên nói: "Ngươi làm gì vậy?"
"Lấy máu." Ngư Tức giọng điệu thản nhiên đáp: "Làm thuốc dẫn, Phật Sinh Căn trong máu của cơ thể người này không biết còn hữu dụng hay không. Ta muốn lấy nhiều một chút để nghiên cứu, tiểu Ngọc Nhi, lại đây."
Bàn tay của Yến Hành Dục nắm chặt lại ngơ ngác lui về phía sau, y tựa hồ bị dọa sợ, môi có chút xanh trắng: "Có phải ngươi nhầm lẫn rồi không? Trên người điện hạ làm sao lại có Phật Sinh Căn.. Không phải ngươi nói Phật Sinh Căn chứa kịch độc sao?"
Ngư Tức đã thấy qua bao nhiêu độc dược hiếm lạ, cả người vậy mà cũng có chút khùng điên, không biết hắn ta đang nói chuyện với y hay là tự lầm bầm một mình: "Đúng vậy, Phật Sinh Căn chứa kịch độc, một phiến lá cây nhỏ có thể giết chết độc dược Kiến Phong Hầu, hắn sao có thể sống sót?"
Vẻ mặt của Yến Hành Dục hoảng sợ giấu hai tay sau thắt lưng, giống như làm vậy thì Ngư Tức sẽ không bắt y lấy máu nữa.
Từ khi trở về Kinh Đô đến nay, tất cả dáng vẻ hoảng sợ của Yến Hành Dục đều là giả vờ.
Ở Hàn Nhược tự ăn chay niệm phật nhiều năm như vậy đã khiến y sớm che giấu hết thảy cảm xúc thật sự của mình, nhưng nghe Ngư Tức nói Kinh Hàn Chương trúng kịch độc Phật Sinh Căn lại khiến lòng bàn chân y lạnh lẽo cùng cực.
Cảm giác đó trước nay chưa từng có, so với việc năm đó y suýt bị Yến phu nhân bóp chết trong phòng sinh còn đáng sợ hơn.
Dường như Ngư Tức không nhìn thấy dáng vẻ như vậy của y, còn đang lẩm bẩm nói thầm: "Có Phật Sinh Căn làm thuốc dẫn sẽ trung hòa độc dược, phương pháp trị liệu của ta không có vấn đề, chỉ cần làm đúng liều lượng thì sẽ không có chuyện gì nữa."
Giọng nói của Yến Hành Dục run rẩy gọi hắn ta: "Ngư Tức."
Ngư Tức vẫn còn giống như dáng vẻ trước đó không đáp lời y: "Một khi độc tính của Phật Sinh Căn tiến vào thân thể, trước tiên sẽ hủy hoại cốt tủy. Khó trách Kinh Hàn Chương từ nhỏ tới lớn tính tình cổ quái, thì ra là do đầu óc bị thương tổn. Hắn hẳn là còn có triệu chứng bệnh trạng khác.."
Hắn ta nắm lấy bả vai của y, si ngốc hỏi: "Hắn có biết chữ không? Nhận diện được người khác không? Ngày thường có biểu hiện nào kỳ quái không?"
Yến Hành Dục đã hoàn toàn bình tĩnh, mặt không chút biểu tình nhìn Ngư Tức, lạnh lùng nói: "Ngư Tức."
Hắn ta đối diện với ánh mắt tràn đầy lệ khí của y, hơi sửng sốt một chút, lúng túng buông tay.
Giọng nói của Yến Hành Dục hờ hững: "Ta không chữa bệnh nữa."
Ngư Tức không thể tin được những gì mà tai mình nghe thấy: "Cái gì?"
Y gằn từng chữ một: "Ta nói ta không chữa bệnh nữa."
Ngư Tức nhìn Yến Hành Dục ngơ ngẩn hồi lầu, đột nhiên bùng phát lửa giận: "Chúng ta vất vả lắm mới tìm được Phật Sinh Căn, bây giờ ngươi lại nói không trị nữa? Chẳng lẽ ngươi không muốn sống tiếp nữa sao?"
Khuôn mặt của y vô cảm, sâu trong ánh mắt là một mảnh tro tàn: "Ta đã xem qua phương thuốc trị bệnh tim của ngươi, phải uống thuốc một tháng không ngừng nghỉ. Ngươi muốn dùng Phật Sinh Căn làm thuốc dẫn thì há chẳng phải là muốn rút cạn máu của Kinh Hàn Chương sao?"
Hắn ta bộc phát nộ khí: "Thì sao chứ? Là do bản thân hắn vốn dĩ đã trúng độc Phật Sinh Căn, mà lại để ta phát hiện! Đó chính là số mệnh của hắn!
Yến Hành Dục vẫn luôn không có bất kỳ biểu tình nào nữa.
Ngư Tức nổi giận mắng to một hồi, sau đó có chút hối hận, tiến lên đỡ bả vai của y, cố gắng tâm bình khí hòa nói giọng thương lượng:" Hành Dục, tiểu Ngọc nhi, ngươi ngoan ngoãn một chút. Chỉ lấy một ít máu thôi, ta nhất định sẽ không để hắn xảy ra chuyện. "
Yến Hành Dục vẫn không chút dao động.
Lấy máu suốt một tháng, cho dù còn sống thì cũng phải mất nửa cái mạng.
Hắn ta lời hay ý đẹp khuyên nhủ nửa ngày nhưng y vẫn thờ ơ như cũ.
Ngư Tức làu bàu luôn miệng, rốt cuộc cũng hoàn toàn bùng phát:" Chỉ một mạng người thôi mà! "
Hắn ta nắm lấy bàn tay của Yến Hành Dục, bắt y nhìn xuống lòng bàn tay sạch sẽ kia, lạnh lùng nói:" Những năm nay ngươi đã giết bao nhiêu mạng người, bản thân ngươi còn không rõ hay sao? Mỗi lần giết một người, ngươi lại lập tức chép kinh Phật một lần, ngươi biết trong rương kia rốt cuộc có bao nhiêu cuốn kinh Phật không? Yến Hành Dục, đã đi trên con đường này còn muốn quay đầu thì có phải là đã quá muộn rồi không? "
Yến Hành Dục hờ hững nói:" Những chuyện khác ta đều có thể nghe theo ngươi, chỉ riêng chuyện này thì không được. "
Ngư Tức giận đến không còn mình mẫn để biết lựa lời nói:" Nếu không có Phật Sinh Căn, ngươi liệu còn có sau này sao? Thậm chí đến lễ cập quan đều không qua khỏi! "
Thân thể của y cứng đờ.
Hắn ta vừa nói xong liền lập tức hối hận, cả người Ngư Tức phát run, trong nháy mắt khắp người toàn là mồ hôi lạnh.
Hắn ta cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh trở lại, mất tự nhiên mà vươn tay xoa vùng thái dương đầy mồ hôi, lúng ta lúng túng nói:" Hành Dục.. "
" Ta biết. "Yến Hành Dục giống như đang nói chuyện của người khác, giọng điệu nhàn nhạt:" Ta không để bụng. "
Y hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ có treo một chiếc lồng chim, bên trong là chim hoàng yến xinh đẹp, đang ríu rít mổ thức ăn.
Không biết thế nào mà nhìn một màn này, Yến Hành Dục đột nhiên cong mắt cười, phảng phất như có hơi nước gợn nhẹ nhộn nhạo đi qua.
Y khẽ nói:" Từ trước đến nay điều ta để ý không phải nó. "
Đây là lần đầu tiên trong từng ấy năm Yến Hành Dục và Ngư Tức tan rã trong không vui.
Tuyết ngoài trời rơi lả tả, y không bung dù, dẫm chân lên tuyết bước từng bước một đi về Thiên viện.
Kinh Hàn Chương đang lười biếng tựa vào xe lăn, ăn từng miếng mứt hoa quả-- Đây chính là mứt hoa quả do tự tay hắn đưa, nhiều ngày như vậy nhưng Yến Hành Dục chỉ ăn được ba khối. Kinh Hàn Chương thì khác, hắn ăn một lúc mười mấy khối.
Cũng không chê ngọt đến sởn người.
Yến Hành Dục thong thả bước vào, trên người phủ đầy tuyết, trông giống như một người tuyết biết đi.
Kinh Hàn Chương giương mắt nhìn lên, rất vui vẻ nói:" Là ai đã nặn người tuyết vậy, lại còn biết động đậy? "
Y sầu muộn nói:" Điện hạ, là ta nặn. "
Kinh Hàn Chương cười không ngừng được, đứng dậy cởi áo khoác trên người y xuống, phủi lớp tuyết đọng trên áo mà nói:" Đến chậu than bên kia sưởi ấm đi, tuy rằng thân thể ta cường tráng khỏe mạnh nhưng dù gì cũng là người bằng xương bằng thịt. "
Yến Hành Dục gật đầu, ngoan ngoãn đi đến chậu than bên cạnh, ngồi xổm xuống sưởi ấm cơ thể.
Kinh Hàn Chương ngồi bên cạnh nhìn, vô cùng có hứng thú mà nhìn gương mặt tràn đầy cảm giác u buồn kia, hắn cảm thấy rất mới lạ.
Kinh Hàn Chương nhìn khuôn mặt của chính mình có biểu cảm khác lạ như vậy, ngược lại không cảm thấy kỳ cục, chỉ thấy rằng chưa bao giờ chơi vui như vậy.
Từ nhỏ Kinh Hàn Chương đã không giống với người khác, cảm xúc rất dễ kích động, dường như tất cả tình cảm đều che giấu ở dưới lớp da thịt rất mỏng, chỉ cần vừa động ý niệm là có thể đem hết thảy cảm xúc bộc phát ra.
Cực kỳ vui mừng hoặc vô cùng phẫn nộ.
Hoàng thất không có thứ gì khiến hắn vui vẻ thì hắn liền nổi giận, vậy nên sau khi lớn lên hắn đã từng nỗ lực khống chế ý nghĩ, cuối cùng vẫn không đánh lại bản năng của thân thể.
Nếu đã đánh không lại vậy thì theo nó đi.
Lâu dần, Kinh Hàn Chương đã dưỡng thành tính khí rất dễ tức giận, nhưng cũng vô cùng dễ dỗ.
Yến Hành Dục ngồi sưởi ấm một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt rốt cuộc cũng có chút huyết sắc.
Lúc hắn mới cất lời:" Nói đi, Ngư Tức vừa nói gì với ngươi? "
Thân thể của y cứng đờ, có chút nan giải bất kham quay đầu sang hướng khác, bộ dáng không muốn trả lời.
Kinh Hàn Chương" Chậc "một tiếng, nói:" Ngươi còn muốn lấy kim quả tử nữa không? "
Yến Hành Dục vẫn im lặng không mở miệng.
Lúc này Kinh Hàn Chương mới hiểu sự việc có lẽ rất nghiêm trọng, vậy mà đến cả kim quả tử, tiểu mỹ nhân này cũng không muốn.
Hắn đứng dậy đi đến chỗ chậu than, ngồi xổm xuống, nhìn dáng vẻ của Yến Hành Dục rồi nhíu mày nói:" Rốt cuộc là có chuyện gì? "
Yến Hành Dục vẫn nhìn chăm chăm vào chậu than, thầm thì nói:" Điện hạ, ta có thể nói dối không? "
Kinh Hàn Chương:"... "
Giọng Kinh Hàn Chương buồn bã:" Ngươi đã học xong cái này rồi sao? "
Yến Hành Dục:" Vẫn chưa. "
" À. "Kinh Hàn Chương nói tiếp:" Vậy thì không thể. "
Yến Hành Dục:"... "
Hai người ngồi quanh chậu than, tiếng tách tách do lửa thiêu cháy mấy cục than vang lên từng hồi, âm thanh cực kỳ dễ nghe.
Y chăm chú nhìn lò sưởi một lúc lâu, cho đến đôi mắt bắt đầu đau nhức mới sầu muộn nói:" Ta nói, Điện hạ đừng nóng giận. "
Kinh Hàn Chương hừ nhẹ:" Vậy bổn Điện hạ sẽ suy xét-- ngươi nói nhanh lên. "
Yến Hành Dục lắc đầu:" Điện hạ phải viết cam kết trước đi đã. "
Kinh Hàn Chương:"... "
Khuôn mặt hắn âm lãnh nhìn y:" Ngươi là người đầu tiên dám bảo bổn Điện hạ viết giấy cam kết đó. "
Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn Kinh Hàn Chương, trong đôi mắt đều là bộ dáng" Ngài không viết giấy thì ta sẽ không nói. "
Hắn xém chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, bản thân cảm thấy thật vui vẻ nên rất thoải mái chơi cùng y:" Được, ta làm. "
Lúc này Yến Hành Dục mới đứng dậy đi đến bên bàn viết vài chữ.
Nói là giấy cam kết nhưng thật ra chỉ vỏn vẹn có vài chữ.
" Điện hạ không được tức giận. "
Kinh Hàn Chương cười không ngừng, nhấc bút vẽ mấy đường nguệch ngoạc thô bạo.
Y cũng như người kỳ lạ mà vẽ một đầu con nai, hong khô dấu mộc, mới ngẩng đầu hỏi:" Mẫu phi Điện hạ là chết như thế nào? "
Kinh Hàn Chương:"... "
Trong nháy mắt sắc mặt của hắn trầm xuống.
Yến Hành Dục cầm lấy tờ giấy cam kết che trước mắt Kinh Hàn Chương, có chút lúng túng đưa cho hắn xem, ý bảo ngươi đã lập cam kết rồi nên không thể tức giận.
Kinh Hàn Chương:"... "
Hắn không biết nên khóc hay nên cười, đoán được y không có ác ý, đành phải nói:" Mẫu phi của ta bệnh nặng mà chết, lúc ấy phụ hoàng đang bận rộn việc triều chính, ngay cả lần cuối cùng cũng chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ mẫu phi trông như thế nào. "
Cũng bởi vì thế nên Hoàng đế luôn cực kỳ sủng ái Kinh Hàn Chương.
Yến Hành Dục tiếp tục truy hỏi:" Thật sự là do bệnh nặng sao? Chính miệng thái y nói như vậy? "
Hắn cau mày:" Rốt cuộc ngươi muốn nói chuyện gì? "
Y lúng ta lúng túng:" Ta vừa mới bảo Ngư Tức bắt mạch giúp Điện hạ, hắn ta nói.. cơ thể người trúng độc. "
Kinh Hàn Chương cứng đờ.
Đôi mắt hắn hiếm khi lộ vẻ mê mang mơ hồ:" Trúng độc? Là độc gì? "
" Phật Sinh Căn. "
Yến Hành Dục một bên nói chuyện một bên lại đi đến kệ sách tìm kiếm, nhưng mấy chữ cái trên kệ sách kia y lại không nhớ ra, đành phải dựa theo ký ức lấy một quyển đưa cho Kinh Hàn Chương.
Khóe mắt Kinh Hàn Chương khẽ rũ xuống, 《 Thanh lâu và đoạn tụ》
Kinh Hàn Chương:"? "
Yến Hành Dục vẫn không biết gì, còn vô cùng nghiêm túc nói:" Sách này viết về những căn bệnh nan y và triệu chứng, trang số năm mươi chín có ghi lại bệnh trạng của Phật Sinh Căn, Điện hạ có thể xem thử. "
Kinh Hàn Chương:"... "
Ban đầu hắn vẫn còn mờ mịt không biết tại sao bản thân trúng độc, y lại đột nhiên trộn lẫn chuyện này. Trong lòng Kinh Hàn Chương còn chưa kịp hình thành nỗi buồn đã bị chuyện này làm cho tan thành mây khói.
Kinh Hàn Chương không nhịn được cười, vỗ vào sách trong tay:" Từ lúc nào mà ngươi cũng xem loại sách này?
Yến Hành Dục hơi nghi hoặc nhìn hắn.
"Thanh lâu và đoạn tụ."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đột nhiên đứng lên, lấy tư thế sét đánh không kịp giật lại cuốn sách khó coi kia, giấu trong lồng ngực, có chút nôn nóng giải thích: "Ta.. ta chỉ là có một chút chuyện không hiểu nên bảo A Mãn mua về xem qua."
Kinh Hàn Chương cố ý hỏi tiếp: "Vậy ngươi xem có hiểu không?"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta chỉ vừa đọc một trang đã bị huynh trưởng phát hiện, còn bị mắng một trận."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương chưa từng gặp người nghe lời huynh trưởng như vậy, ánh mắt kỳ lạ nhìn Yến Hành Dục: "Hắn ta nói ngươi không xem thì ngươi liền không xem?"
Y nhu thuận gật đầu.
Kinh Hàn Chương: "..."
Được rồi.
Yến Hành Dục đúng là không nên đọc thứ này, hắn chỉ cần nghĩ đến chuyện nói cho y nghe những vấn đề kia thì đã cảm thấy tội lỗi vì đã dẫm nát một bông tuyết trắng rồi.
Kinh Hàn Chương chủ động đứng lên tìm sách, rất nhanh chóng đã tìm thấy.
Hắn mở trang năm mươi chín ra, nhìn lướt qua, phát hiện trên trang sách viết chi chít chữ phê bình. Quyển sách kia cực kỳ cũ nát, xem ra là rất thường xuyên lật xem.
Kinh Hàn Chương chăm chú đọc sách, chờ đến khi hiểu được toàn bộ, sắc mặt hơi trầm xuống.
"Ý của ngươi là.." Kinh Hàn Chương đóng sách lại, thay đổi cách nói: "Ngươi đang hoài nghi.. Năm đó mẫu phi ta không phải lâm bệnh chết, mà do bị hạ độc."
"Không phải." Yến Hành Dục lắc đầu nói: "Có thể làm người trúng độc Kiến thiết phong hầu, nhất định phải điều chế từ lá cây Phật Sinh Căn. Nhưng lâm bệnh chết và do trúng độc chết có nhiều điểm khác nhau, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra."
"Nhưng nếu bỏ một ít Phật Sinh Căn trong thức ăn, độc tính dần dần tích tụ sẽ trào dâng, cũng có thể giết người."
Kinh Hàn Chương có chút trầm mặc.
Yến Hành Dục nói: "Tuy rằng thân thể Điện hạ có chứa Phật Sinh Căn nhưng lại không nguy hiểm tới tính mạng, ta đoán hẳn là độc của ngài có từ trong bụng mẹ."
Hắn nhìn chằm chằm quyển sách kia rất lâu, sau đó mới thở phào một hơi.
Yến Hành Dục sợ Kinh Hàn Chương phát bệnh, vội nói: "Điện hạ?"
"Không có việc gì." Hắn phất tay, trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện kỳ quái nào, hạ thấp giọng: "Ta đã từng đoán như vậy nên cũng không có gì ngoài ý muốn."
Những năm nay Kinh Hàn Chương ở hoàng thất đã thấy rất nhiều chuyện dơ bẩn, sớm đã tiếp xúc nhiều nên cũng khó trách, hắn điều chỉnh cảm xúc rất nhanh: "Ngày kia đại ca sẽ trở về kinh thành, đến lúc đó ta sẽ nhờ huynh ấy tra rõ việc này."
Y thấy Kinh Hàn Chương không thèm để ý, lúc này mới yên lòng: "Được."
"Nhưng còn ngươi." Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Trước đó không phải ta nói ngươi phải thận trọng từ lời nói đến hành động hay sao? Cớ sao lại ở trước mặt ta nói những lời đại nghịch bất đạo này?"
Lần trước là chuyện tranh ngôi vị, bây giờ lại là chuyện Hoàng đế mưu sát phi tử.
Yến Hành Dục này quả thực quá lớn mật.
Y vẫn nói câu đó: "Ta chỉ nói với một mình Điện hạ."
Hắn rất vừa lòng với loại đãi ngộ riêng biệt này, nói tiếp: "Còn chuyện gì muốn nói không?"
Yến Hành Dục ngây ngốc: "Hả?"
Kinh Hàn Chương "chậc" một tiếng: "Ngươi cả gan làm loạn như thế mà bổn Điện hạ còn chưa tức giận, chẳng lẽ lúc này không nên cầm giấy cam kết trong tay cậy sủng sinh kiêu, xin ta ban thưởng cho chút đồ sao?"
"Chẳng hạn như muốn kim quả tử gì đó."
Y lắc đầu: "Nếu ngài muốn điều tra chuyện năm đó, nhất định cần dùng bạc, kim quả tử của Điện hạ giữ lại cần dùng cho việc khác."
Hắn lập tức bật cười, không đùa giỡn Yến Hành Dục nữa, đưa một hộp kim quả tử cho y, giọng nói kiêu căng: "Ta không thiếu vàng. Cầm lấy, bổn điện hạ cho ngươi yếm thắng tiền*."
*yếm thắng tiền: Tiền may mắn, trấn áp ma quỷ hoặc là tránh tai.
Yến Hành Dục còn chưa kịp nói câu "Ta cũng không thiếu tiền" liền bày ra bộ dáng ghen ghét. Cúi đầu nhìn đã phát hiện một đống kim quả tử, còn có một sợi dây màu hồng xuyên một xâu chuỗi yếm thắng tiền.
Y lần đầu có được yếm thắng tiền, cầm lên nhìn thì phát hiện một bên mặt được chạm khắc hoa đào rỗng, một bên khác có đề sáu chữ-- yếm tà ám, tụ như ý.
*yếm tà ám, tụ như ý: Tránh tà ác, hội tụ những điều suôn sẻ, may mắn.
Kinh Hàn Chương nhìn thấy khuôn mặt Yến Hành Dục tràn đầy vui vẻ: "Thích chứ?"
Y gật đầu ngay tức khắc: "Thích."
Hắn cũng trở nên vui vẻ theo.
Yến Hành Dục vui vẻ mà cất yếm thắng tiền đi, đột nhiên "A" một tiếng, có chút nghi hoặc nói: "Nhưng mà Điện hạ.."
Kinh Hàn Chương nhướng lông mày: "Hửm?"
Yến Hành Dục: "Ta chính là quỷ ám mà."
Kinh Hàn Chương: "..."
Y đùa nghịch yếm thắng tiền, cúi đầu xuống không dám nhìn phản ứng của hắn.
Ở kinh thành này ai mà không biết Yến Hành Dục mang mệnh thiên sát cô tinh, tuổi nhỏ trước khi y rời khỏi kinh thành, từng có người chỉ thằng mặt nói y là quỷ ám, bảo y cút khỏi Kinh Đô.
Kinh Hàn Chương ở Kinh đô nhiều năm như vậy vẫn chưa từng gặp qua chuyện gì cổ quái.
Vậy mà Yến Hành Dục mới từ Hàn Nhược tự trở về Kinh đô mấy ngày, hai người như gặp quỷ mà hoán đổi hồn phách. Là ai thì cũng sẽ cảm thấy người đang bị quỷ ám là y đang tác quái.
Nếu không nhận ra Kinh Hàn Chương là tiểu ca ca lúc nhỏ từng cứu mạng y, Yến Hành Dục cũng sẽ không để ý bất kì suy nghĩ nào của hắn.
Nhưng khi biết là Kinh Hàn Chương thì y lại cảm thấy có chút khổ sở, sợ hắn cũng coi mình là kẻ bị quỷ ám.
Yến Hành Dục vô cùng khẩn trương, hắn liền đưa một bàn tay ra trước mặt y.
Yến Hành Dục mờ mịt ngẩng đầu.
Kinh Hàn Chương tức giận giọng nói khó chịu: "Không muốn yếm thắng tiền của ta thì nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng! Trả lại cho ta, ngươi bảo cái tên đại ca nhị ca gì đó đưa cho ngươi đi."
Yến Hành Dục: "..."
"Tức chết ta rồi."
Hắn âm thầm suy nghĩ nhưng lại e ngại tờ giấy cam kết không được tức giận mà mình mới lập kia, đành khoanh tay, cân nhắc khi nào nên "Hừ" một tiếng để gia tăng sức mạnh của lửa giận.
Yến Hành Dục trả lời ngay tức khắc: "Ta muốn, ta muốn!"
Y nắm chặt chuỗi yếm thắng tiền, lí nhí nói: "Dù có chết ta cũng muốn đem theo nó vào quan tài."
Biểu hiện của Yến Hành Dục dường như rất thích yếm thắng tiền, vốn dĩ Kinh Hàn Chương tính "Hừ lạnh" một tiếng, không hiểu sao lại không tức giận nữa.
Hắn cảm thấy những lời này có hơi kỳ quái, lại không thể nói rõ rốt cuộc kỳ quái ở đâu.
Hai đầu lông mày của Kinh Hàn Chương nhăn lại: "Ngươi còn có việc lừa gạt ta sao?"
Yến Hành Dục mơ hồ trả lời "Hả?", thấy hắn không đoạt lại yếm thắng tiền mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lắc đầu, thuận miệng nói: "Ta không có."
"Thật sao?"
Yến Hành Dục: "So với kim quả tử còn thật hơn."
Ngư Tức đang ở ngay gian phòng sát vách dành cho khách, Yến Hành Dục vừa đi tới gần liền có thể ngửi được mùi dược liệu nồng nặc.
Ngư Tức đang sắc thuốc, hắn ta mặc một bộ bạch y trông vừa nghèo vừa dơ bẩn vô cùng, cũng không biết là chui từ chỗ nào ra mà dơ như vậy.
Quét mắt thấy Kinh Hàn Chương đang từ từ bước đến, hắn ta nhướng mày nhẹ: "Ta còn chưa thích ứng được dáng vẻ này của ngươi, sao hai người các ngươi có thể nhìn khuôn mặt của đối phương được vậy chứ?"
Yến Hành Dục ở Hàn Nhược tự thanh tâm quả dục đã lâu, từ khi còn nhỏ đã rất hiếm khi soi gương, đôi lúc chỉ ngẫu nhiên thấy được hình ảnh của bản thân qua thau nước nên y cũng chẳng thấy có gì kì quái khi nhìn thẳng vào khuôn mặt mình.
Mỗi khi cùng Kinh Hàn Chương hoán đổi thân xác, khuôn mặt của y sẽ thay đổi, tràn đầy nét kiêu căng ngạo mạn khiến y vừa quen thuộc vừa xa lạ.
- - Khuôn mặt trương dương tự đắc kia là thứ cả đời này y cũng không thể làm được.
Ngư Tức vừa sắc thuốc xong, hắn ta đưa lên mũi ngửi thì liền cau mày rồi đổ chén thuốc đi.
Đối với động tác này, Yến Hành Dục đã sớm quen thuộc, thuận miệng nói: "Dược liệu vẫn không đúng sao?"
"Đúng vậy." Ngư Tức nói: "Thiếu mất thuốc dẫn Phật Sinh Căn, dược liệu này đối với người mắc bệnh tim như ngươi căn bản là không có tác dụng."
Những lời này từ nhỏ đến lớn Yến Hành Dục đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, cũng không cảm thấy nhục chí: "Nếu không tìm được Phật Sinh Căn, ta còn có thể sống được bao lâu?"
Ngư Tức bấm ngón tay tính toán rồi ngẩng đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm nói: "Ta nói rồi, chỉ cần có ta ở đây ngươi chắc chắn sẽ không chết."
Yến Hành Dục cười một tiếng, y cảm thấy những lời này của hắn ta thật buồn cười.
Thứ Ngư Tức khó chịu nhất chính là dáng vẻ bây giờ của y, hắn ta cau chặt lông mày, lau khô chỗ dược liệu, trầm mặt đi vào nội thất.
"Đến đây, ta bắt mạch cho ngươi."
Yến Hành Dục dáng vẻ vô cùng quen thuộc mà đi theo sau Ngư Tức vào trong, đặt tay trên một chiếc gối hoa văn cũ nát, nhàn nhạt nói: "Gối của ngươi hư hết rồi, đợi ta trở về sẽ đưa ngươi một cái gối mới."
Ngư Tức cười như không cười: "Đa tạ công tử ban thưởng, tính cách người hào phóng như vậy, khi nào mới trả hết tiền chữa bệnh mấy năm nay cộng lại cho ta đây?"
Yến Hành Dục lập tức không hé răng nữa.
Ngư Tức trừng mắt liếc y một cái, nhấc tay đè lên vị trí cổ tay của Yến Hành Dục bắt mạch.
Y chờ đợi có chút nhàm chán hỏi: "Độc trên người Lâm thái phó lấy hết ra rồi sao?"
Ngư Tức chuyên tâm bắt mạch nghe y hỏi thì liền nói: "Đã lấy hết, ta còn từ trong miệng ông ta biết được một thứ không nên nói ra."
"Nói cái gì?"
"Ít nói nhảm."
Yến Hành Dục: "..."
Y lập tức im lặng.
Một lát sau, Ngư Tức giống như phát hiện ra điều gì, đột nhiên mở mắt, đôi mắt vẫn luôn trong trạng thái buồn ngủ kia lại lóe lên một tia sáng. Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Yến Hành Dục, tay dường như đang phát run.
Y bị dọa sợ, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ngư Tức hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc đang trào dâng trong nội tâm, hắn ta không nói một lời nào liền đi thẳng ra ngoài, rất nhanh chóng đã điều chế thêm một chén thuốc mới.
Ngư Tức lấy ra một cây ngân châm, sau đó đâm vào tay Yến Hành Dục, nhỏ một giọt máu vào trong chén thuốc.
Trong chốc lát, chén thuốc mà hắn ta mới sắc bỗng hóa thành một màu đen sậm.
Yến Hành Dục đang cau mày xoa ngón tay vừa mới bị lấy máu, thấy vậy thì sửng sốt: "Đây là cái gì?"
Khuôn mặt Ngư Tức lộ rõ dáng vẻ mừng như điên, đôi mắt hắn cong cong, trông rất phấn khởi dùng sức gắt gao nắm lấy tay Yến Hành Dục.
"Có được chẳng tốn công sức." Ngư Tức nói rất nhanh: "Phật Sinh Căn vậy mà lại có trong cơ thể Thất hoàng tử!"
Yến Hành Dục ngây người.
Không thể trách Ngư Tức kích động như thế, mấy năm nay hắn ta dường như đã dùng hết tất cả nhân mạch để tìm kiếm Phật Sinh Căn.
Nhưng đi khắp toàn bộ Nam Cương cũng không thấy, vốn dĩ lần này về kinh đã xém chút từ bỏ, không ngờ tới lại có thể dễ dàng tìm được như vậy.
Tay Ngư Tức run rẩy, hắn ta mặc kệ mọi thứ mà lấy một thanh chủy thủ nhỏ dưới đế giày, kéo tay y đến muốn rạch một đường máu.
Yến Hành Dục lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thấy thế lập tức rụt tay lại.
Y ngạc nhiên nói: "Ngươi làm gì vậy?"
"Lấy máu." Ngư Tức giọng điệu thản nhiên đáp: "Làm thuốc dẫn, Phật Sinh Căn trong máu của cơ thể người này không biết còn hữu dụng hay không. Ta muốn lấy nhiều một chút để nghiên cứu, tiểu Ngọc Nhi, lại đây."
Bàn tay của Yến Hành Dục nắm chặt lại ngơ ngác lui về phía sau, y tựa hồ bị dọa sợ, môi có chút xanh trắng: "Có phải ngươi nhầm lẫn rồi không? Trên người điện hạ làm sao lại có Phật Sinh Căn.. Không phải ngươi nói Phật Sinh Căn chứa kịch độc sao?"
Ngư Tức đã thấy qua bao nhiêu độc dược hiếm lạ, cả người vậy mà cũng có chút khùng điên, không biết hắn ta đang nói chuyện với y hay là tự lầm bầm một mình: "Đúng vậy, Phật Sinh Căn chứa kịch độc, một phiến lá cây nhỏ có thể giết chết độc dược Kiến Phong Hầu, hắn sao có thể sống sót?"
Vẻ mặt của Yến Hành Dục hoảng sợ giấu hai tay sau thắt lưng, giống như làm vậy thì Ngư Tức sẽ không bắt y lấy máu nữa.
Từ khi trở về Kinh Đô đến nay, tất cả dáng vẻ hoảng sợ của Yến Hành Dục đều là giả vờ.
Ở Hàn Nhược tự ăn chay niệm phật nhiều năm như vậy đã khiến y sớm che giấu hết thảy cảm xúc thật sự của mình, nhưng nghe Ngư Tức nói Kinh Hàn Chương trúng kịch độc Phật Sinh Căn lại khiến lòng bàn chân y lạnh lẽo cùng cực.
Cảm giác đó trước nay chưa từng có, so với việc năm đó y suýt bị Yến phu nhân bóp chết trong phòng sinh còn đáng sợ hơn.
Dường như Ngư Tức không nhìn thấy dáng vẻ như vậy của y, còn đang lẩm bẩm nói thầm: "Có Phật Sinh Căn làm thuốc dẫn sẽ trung hòa độc dược, phương pháp trị liệu của ta không có vấn đề, chỉ cần làm đúng liều lượng thì sẽ không có chuyện gì nữa."
Giọng nói của Yến Hành Dục run rẩy gọi hắn ta: "Ngư Tức."
Ngư Tức vẫn còn giống như dáng vẻ trước đó không đáp lời y: "Một khi độc tính của Phật Sinh Căn tiến vào thân thể, trước tiên sẽ hủy hoại cốt tủy. Khó trách Kinh Hàn Chương từ nhỏ tới lớn tính tình cổ quái, thì ra là do đầu óc bị thương tổn. Hắn hẳn là còn có triệu chứng bệnh trạng khác.."
Hắn ta nắm lấy bả vai của y, si ngốc hỏi: "Hắn có biết chữ không? Nhận diện được người khác không? Ngày thường có biểu hiện nào kỳ quái không?"
Yến Hành Dục đã hoàn toàn bình tĩnh, mặt không chút biểu tình nhìn Ngư Tức, lạnh lùng nói: "Ngư Tức."
Hắn ta đối diện với ánh mắt tràn đầy lệ khí của y, hơi sửng sốt một chút, lúng túng buông tay.
Giọng nói của Yến Hành Dục hờ hững: "Ta không chữa bệnh nữa."
Ngư Tức không thể tin được những gì mà tai mình nghe thấy: "Cái gì?"
Y gằn từng chữ một: "Ta nói ta không chữa bệnh nữa."
Ngư Tức nhìn Yến Hành Dục ngơ ngẩn hồi lầu, đột nhiên bùng phát lửa giận: "Chúng ta vất vả lắm mới tìm được Phật Sinh Căn, bây giờ ngươi lại nói không trị nữa? Chẳng lẽ ngươi không muốn sống tiếp nữa sao?"
Khuôn mặt của y vô cảm, sâu trong ánh mắt là một mảnh tro tàn: "Ta đã xem qua phương thuốc trị bệnh tim của ngươi, phải uống thuốc một tháng không ngừng nghỉ. Ngươi muốn dùng Phật Sinh Căn làm thuốc dẫn thì há chẳng phải là muốn rút cạn máu của Kinh Hàn Chương sao?"
Hắn ta bộc phát nộ khí: "Thì sao chứ? Là do bản thân hắn vốn dĩ đã trúng độc Phật Sinh Căn, mà lại để ta phát hiện! Đó chính là số mệnh của hắn!
Yến Hành Dục vẫn luôn không có bất kỳ biểu tình nào nữa.
Ngư Tức nổi giận mắng to một hồi, sau đó có chút hối hận, tiến lên đỡ bả vai của y, cố gắng tâm bình khí hòa nói giọng thương lượng:" Hành Dục, tiểu Ngọc nhi, ngươi ngoan ngoãn một chút. Chỉ lấy một ít máu thôi, ta nhất định sẽ không để hắn xảy ra chuyện. "
Yến Hành Dục vẫn không chút dao động.
Lấy máu suốt một tháng, cho dù còn sống thì cũng phải mất nửa cái mạng.
Hắn ta lời hay ý đẹp khuyên nhủ nửa ngày nhưng y vẫn thờ ơ như cũ.
Ngư Tức làu bàu luôn miệng, rốt cuộc cũng hoàn toàn bùng phát:" Chỉ một mạng người thôi mà! "
Hắn ta nắm lấy bàn tay của Yến Hành Dục, bắt y nhìn xuống lòng bàn tay sạch sẽ kia, lạnh lùng nói:" Những năm nay ngươi đã giết bao nhiêu mạng người, bản thân ngươi còn không rõ hay sao? Mỗi lần giết một người, ngươi lại lập tức chép kinh Phật một lần, ngươi biết trong rương kia rốt cuộc có bao nhiêu cuốn kinh Phật không? Yến Hành Dục, đã đi trên con đường này còn muốn quay đầu thì có phải là đã quá muộn rồi không? "
Yến Hành Dục hờ hững nói:" Những chuyện khác ta đều có thể nghe theo ngươi, chỉ riêng chuyện này thì không được. "
Ngư Tức giận đến không còn mình mẫn để biết lựa lời nói:" Nếu không có Phật Sinh Căn, ngươi liệu còn có sau này sao? Thậm chí đến lễ cập quan đều không qua khỏi! "
Thân thể của y cứng đờ.
Hắn ta vừa nói xong liền lập tức hối hận, cả người Ngư Tức phát run, trong nháy mắt khắp người toàn là mồ hôi lạnh.
Hắn ta cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh trở lại, mất tự nhiên mà vươn tay xoa vùng thái dương đầy mồ hôi, lúng ta lúng túng nói:" Hành Dục.. "
" Ta biết. "Yến Hành Dục giống như đang nói chuyện của người khác, giọng điệu nhàn nhạt:" Ta không để bụng. "
Y hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ có treo một chiếc lồng chim, bên trong là chim hoàng yến xinh đẹp, đang ríu rít mổ thức ăn.
Không biết thế nào mà nhìn một màn này, Yến Hành Dục đột nhiên cong mắt cười, phảng phất như có hơi nước gợn nhẹ nhộn nhạo đi qua.
Y khẽ nói:" Từ trước đến nay điều ta để ý không phải nó. "
Đây là lần đầu tiên trong từng ấy năm Yến Hành Dục và Ngư Tức tan rã trong không vui.
Tuyết ngoài trời rơi lả tả, y không bung dù, dẫm chân lên tuyết bước từng bước một đi về Thiên viện.
Kinh Hàn Chương đang lười biếng tựa vào xe lăn, ăn từng miếng mứt hoa quả-- Đây chính là mứt hoa quả do tự tay hắn đưa, nhiều ngày như vậy nhưng Yến Hành Dục chỉ ăn được ba khối. Kinh Hàn Chương thì khác, hắn ăn một lúc mười mấy khối.
Cũng không chê ngọt đến sởn người.
Yến Hành Dục thong thả bước vào, trên người phủ đầy tuyết, trông giống như một người tuyết biết đi.
Kinh Hàn Chương giương mắt nhìn lên, rất vui vẻ nói:" Là ai đã nặn người tuyết vậy, lại còn biết động đậy? "
Y sầu muộn nói:" Điện hạ, là ta nặn. "
Kinh Hàn Chương cười không ngừng được, đứng dậy cởi áo khoác trên người y xuống, phủi lớp tuyết đọng trên áo mà nói:" Đến chậu than bên kia sưởi ấm đi, tuy rằng thân thể ta cường tráng khỏe mạnh nhưng dù gì cũng là người bằng xương bằng thịt. "
Yến Hành Dục gật đầu, ngoan ngoãn đi đến chậu than bên cạnh, ngồi xổm xuống sưởi ấm cơ thể.
Kinh Hàn Chương ngồi bên cạnh nhìn, vô cùng có hứng thú mà nhìn gương mặt tràn đầy cảm giác u buồn kia, hắn cảm thấy rất mới lạ.
Kinh Hàn Chương nhìn khuôn mặt của chính mình có biểu cảm khác lạ như vậy, ngược lại không cảm thấy kỳ cục, chỉ thấy rằng chưa bao giờ chơi vui như vậy.
Từ nhỏ Kinh Hàn Chương đã không giống với người khác, cảm xúc rất dễ kích động, dường như tất cả tình cảm đều che giấu ở dưới lớp da thịt rất mỏng, chỉ cần vừa động ý niệm là có thể đem hết thảy cảm xúc bộc phát ra.
Cực kỳ vui mừng hoặc vô cùng phẫn nộ.
Hoàng thất không có thứ gì khiến hắn vui vẻ thì hắn liền nổi giận, vậy nên sau khi lớn lên hắn đã từng nỗ lực khống chế ý nghĩ, cuối cùng vẫn không đánh lại bản năng của thân thể.
Nếu đã đánh không lại vậy thì theo nó đi.
Lâu dần, Kinh Hàn Chương đã dưỡng thành tính khí rất dễ tức giận, nhưng cũng vô cùng dễ dỗ.
Yến Hành Dục ngồi sưởi ấm một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt rốt cuộc cũng có chút huyết sắc.
Lúc hắn mới cất lời:" Nói đi, Ngư Tức vừa nói gì với ngươi? "
Thân thể của y cứng đờ, có chút nan giải bất kham quay đầu sang hướng khác, bộ dáng không muốn trả lời.
Kinh Hàn Chương" Chậc "một tiếng, nói:" Ngươi còn muốn lấy kim quả tử nữa không? "
Yến Hành Dục vẫn im lặng không mở miệng.
Lúc này Kinh Hàn Chương mới hiểu sự việc có lẽ rất nghiêm trọng, vậy mà đến cả kim quả tử, tiểu mỹ nhân này cũng không muốn.
Hắn đứng dậy đi đến chỗ chậu than, ngồi xổm xuống, nhìn dáng vẻ của Yến Hành Dục rồi nhíu mày nói:" Rốt cuộc là có chuyện gì? "
Yến Hành Dục vẫn nhìn chăm chăm vào chậu than, thầm thì nói:" Điện hạ, ta có thể nói dối không? "
Kinh Hàn Chương:"... "
Giọng Kinh Hàn Chương buồn bã:" Ngươi đã học xong cái này rồi sao? "
Yến Hành Dục:" Vẫn chưa. "
" À. "Kinh Hàn Chương nói tiếp:" Vậy thì không thể. "
Yến Hành Dục:"... "
Hai người ngồi quanh chậu than, tiếng tách tách do lửa thiêu cháy mấy cục than vang lên từng hồi, âm thanh cực kỳ dễ nghe.
Y chăm chú nhìn lò sưởi một lúc lâu, cho đến đôi mắt bắt đầu đau nhức mới sầu muộn nói:" Ta nói, Điện hạ đừng nóng giận. "
Kinh Hàn Chương hừ nhẹ:" Vậy bổn Điện hạ sẽ suy xét-- ngươi nói nhanh lên. "
Yến Hành Dục lắc đầu:" Điện hạ phải viết cam kết trước đi đã. "
Kinh Hàn Chương:"... "
Khuôn mặt hắn âm lãnh nhìn y:" Ngươi là người đầu tiên dám bảo bổn Điện hạ viết giấy cam kết đó. "
Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn Kinh Hàn Chương, trong đôi mắt đều là bộ dáng" Ngài không viết giấy thì ta sẽ không nói. "
Hắn xém chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, bản thân cảm thấy thật vui vẻ nên rất thoải mái chơi cùng y:" Được, ta làm. "
Lúc này Yến Hành Dục mới đứng dậy đi đến bên bàn viết vài chữ.
Nói là giấy cam kết nhưng thật ra chỉ vỏn vẹn có vài chữ.
" Điện hạ không được tức giận. "
Kinh Hàn Chương cười không ngừng, nhấc bút vẽ mấy đường nguệch ngoạc thô bạo.
Y cũng như người kỳ lạ mà vẽ một đầu con nai, hong khô dấu mộc, mới ngẩng đầu hỏi:" Mẫu phi Điện hạ là chết như thế nào? "
Kinh Hàn Chương:"... "
Trong nháy mắt sắc mặt của hắn trầm xuống.
Yến Hành Dục cầm lấy tờ giấy cam kết che trước mắt Kinh Hàn Chương, có chút lúng túng đưa cho hắn xem, ý bảo ngươi đã lập cam kết rồi nên không thể tức giận.
Kinh Hàn Chương:"... "
Hắn không biết nên khóc hay nên cười, đoán được y không có ác ý, đành phải nói:" Mẫu phi của ta bệnh nặng mà chết, lúc ấy phụ hoàng đang bận rộn việc triều chính, ngay cả lần cuối cùng cũng chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ mẫu phi trông như thế nào. "
Cũng bởi vì thế nên Hoàng đế luôn cực kỳ sủng ái Kinh Hàn Chương.
Yến Hành Dục tiếp tục truy hỏi:" Thật sự là do bệnh nặng sao? Chính miệng thái y nói như vậy? "
Hắn cau mày:" Rốt cuộc ngươi muốn nói chuyện gì? "
Y lúng ta lúng túng:" Ta vừa mới bảo Ngư Tức bắt mạch giúp Điện hạ, hắn ta nói.. cơ thể người trúng độc. "
Kinh Hàn Chương cứng đờ.
Đôi mắt hắn hiếm khi lộ vẻ mê mang mơ hồ:" Trúng độc? Là độc gì? "
" Phật Sinh Căn. "
Yến Hành Dục một bên nói chuyện một bên lại đi đến kệ sách tìm kiếm, nhưng mấy chữ cái trên kệ sách kia y lại không nhớ ra, đành phải dựa theo ký ức lấy một quyển đưa cho Kinh Hàn Chương.
Khóe mắt Kinh Hàn Chương khẽ rũ xuống, 《 Thanh lâu và đoạn tụ》
Kinh Hàn Chương:"? "
Yến Hành Dục vẫn không biết gì, còn vô cùng nghiêm túc nói:" Sách này viết về những căn bệnh nan y và triệu chứng, trang số năm mươi chín có ghi lại bệnh trạng của Phật Sinh Căn, Điện hạ có thể xem thử. "
Kinh Hàn Chương:"... "
Ban đầu hắn vẫn còn mờ mịt không biết tại sao bản thân trúng độc, y lại đột nhiên trộn lẫn chuyện này. Trong lòng Kinh Hàn Chương còn chưa kịp hình thành nỗi buồn đã bị chuyện này làm cho tan thành mây khói.
Kinh Hàn Chương không nhịn được cười, vỗ vào sách trong tay:" Từ lúc nào mà ngươi cũng xem loại sách này?
Yến Hành Dục hơi nghi hoặc nhìn hắn.
"Thanh lâu và đoạn tụ."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đột nhiên đứng lên, lấy tư thế sét đánh không kịp giật lại cuốn sách khó coi kia, giấu trong lồng ngực, có chút nôn nóng giải thích: "Ta.. ta chỉ là có một chút chuyện không hiểu nên bảo A Mãn mua về xem qua."
Kinh Hàn Chương cố ý hỏi tiếp: "Vậy ngươi xem có hiểu không?"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta chỉ vừa đọc một trang đã bị huynh trưởng phát hiện, còn bị mắng một trận."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương chưa từng gặp người nghe lời huynh trưởng như vậy, ánh mắt kỳ lạ nhìn Yến Hành Dục: "Hắn ta nói ngươi không xem thì ngươi liền không xem?"
Y nhu thuận gật đầu.
Kinh Hàn Chương: "..."
Được rồi.
Yến Hành Dục đúng là không nên đọc thứ này, hắn chỉ cần nghĩ đến chuyện nói cho y nghe những vấn đề kia thì đã cảm thấy tội lỗi vì đã dẫm nát một bông tuyết trắng rồi.
Kinh Hàn Chương chủ động đứng lên tìm sách, rất nhanh chóng đã tìm thấy.
Hắn mở trang năm mươi chín ra, nhìn lướt qua, phát hiện trên trang sách viết chi chít chữ phê bình. Quyển sách kia cực kỳ cũ nát, xem ra là rất thường xuyên lật xem.
Kinh Hàn Chương chăm chú đọc sách, chờ đến khi hiểu được toàn bộ, sắc mặt hơi trầm xuống.
"Ý của ngươi là.." Kinh Hàn Chương đóng sách lại, thay đổi cách nói: "Ngươi đang hoài nghi.. Năm đó mẫu phi ta không phải lâm bệnh chết, mà do bị hạ độc."
"Không phải." Yến Hành Dục lắc đầu nói: "Có thể làm người trúng độc Kiến thiết phong hầu, nhất định phải điều chế từ lá cây Phật Sinh Căn. Nhưng lâm bệnh chết và do trúng độc chết có nhiều điểm khác nhau, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra."
"Nhưng nếu bỏ một ít Phật Sinh Căn trong thức ăn, độc tính dần dần tích tụ sẽ trào dâng, cũng có thể giết người."
Kinh Hàn Chương có chút trầm mặc.
Yến Hành Dục nói: "Tuy rằng thân thể Điện hạ có chứa Phật Sinh Căn nhưng lại không nguy hiểm tới tính mạng, ta đoán hẳn là độc của ngài có từ trong bụng mẹ."
Hắn nhìn chằm chằm quyển sách kia rất lâu, sau đó mới thở phào một hơi.
Yến Hành Dục sợ Kinh Hàn Chương phát bệnh, vội nói: "Điện hạ?"
"Không có việc gì." Hắn phất tay, trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện kỳ quái nào, hạ thấp giọng: "Ta đã từng đoán như vậy nên cũng không có gì ngoài ý muốn."
Những năm nay Kinh Hàn Chương ở hoàng thất đã thấy rất nhiều chuyện dơ bẩn, sớm đã tiếp xúc nhiều nên cũng khó trách, hắn điều chỉnh cảm xúc rất nhanh: "Ngày kia đại ca sẽ trở về kinh thành, đến lúc đó ta sẽ nhờ huynh ấy tra rõ việc này."
Y thấy Kinh Hàn Chương không thèm để ý, lúc này mới yên lòng: "Được."
"Nhưng còn ngươi." Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Trước đó không phải ta nói ngươi phải thận trọng từ lời nói đến hành động hay sao? Cớ sao lại ở trước mặt ta nói những lời đại nghịch bất đạo này?"
Lần trước là chuyện tranh ngôi vị, bây giờ lại là chuyện Hoàng đế mưu sát phi tử.
Yến Hành Dục này quả thực quá lớn mật.
Y vẫn nói câu đó: "Ta chỉ nói với một mình Điện hạ."
Hắn rất vừa lòng với loại đãi ngộ riêng biệt này, nói tiếp: "Còn chuyện gì muốn nói không?"
Yến Hành Dục ngây ngốc: "Hả?"
Kinh Hàn Chương "chậc" một tiếng: "Ngươi cả gan làm loạn như thế mà bổn Điện hạ còn chưa tức giận, chẳng lẽ lúc này không nên cầm giấy cam kết trong tay cậy sủng sinh kiêu, xin ta ban thưởng cho chút đồ sao?"
"Chẳng hạn như muốn kim quả tử gì đó."
Y lắc đầu: "Nếu ngài muốn điều tra chuyện năm đó, nhất định cần dùng bạc, kim quả tử của Điện hạ giữ lại cần dùng cho việc khác."
Hắn lập tức bật cười, không đùa giỡn Yến Hành Dục nữa, đưa một hộp kim quả tử cho y, giọng nói kiêu căng: "Ta không thiếu vàng. Cầm lấy, bổn điện hạ cho ngươi yếm thắng tiền*."
*yếm thắng tiền: Tiền may mắn, trấn áp ma quỷ hoặc là tránh tai.
Yến Hành Dục còn chưa kịp nói câu "Ta cũng không thiếu tiền" liền bày ra bộ dáng ghen ghét. Cúi đầu nhìn đã phát hiện một đống kim quả tử, còn có một sợi dây màu hồng xuyên một xâu chuỗi yếm thắng tiền.
Y lần đầu có được yếm thắng tiền, cầm lên nhìn thì phát hiện một bên mặt được chạm khắc hoa đào rỗng, một bên khác có đề sáu chữ-- yếm tà ám, tụ như ý.
*yếm tà ám, tụ như ý: Tránh tà ác, hội tụ những điều suôn sẻ, may mắn.
Kinh Hàn Chương nhìn thấy khuôn mặt Yến Hành Dục tràn đầy vui vẻ: "Thích chứ?"
Y gật đầu ngay tức khắc: "Thích."
Hắn cũng trở nên vui vẻ theo.
Yến Hành Dục vui vẻ mà cất yếm thắng tiền đi, đột nhiên "A" một tiếng, có chút nghi hoặc nói: "Nhưng mà Điện hạ.."
Kinh Hàn Chương nhướng lông mày: "Hửm?"
Yến Hành Dục: "Ta chính là quỷ ám mà."
Kinh Hàn Chương: "..."
Y đùa nghịch yếm thắng tiền, cúi đầu xuống không dám nhìn phản ứng của hắn.
Ở kinh thành này ai mà không biết Yến Hành Dục mang mệnh thiên sát cô tinh, tuổi nhỏ trước khi y rời khỏi kinh thành, từng có người chỉ thằng mặt nói y là quỷ ám, bảo y cút khỏi Kinh Đô.
Kinh Hàn Chương ở Kinh đô nhiều năm như vậy vẫn chưa từng gặp qua chuyện gì cổ quái.
Vậy mà Yến Hành Dục mới từ Hàn Nhược tự trở về Kinh đô mấy ngày, hai người như gặp quỷ mà hoán đổi hồn phách. Là ai thì cũng sẽ cảm thấy người đang bị quỷ ám là y đang tác quái.
Nếu không nhận ra Kinh Hàn Chương là tiểu ca ca lúc nhỏ từng cứu mạng y, Yến Hành Dục cũng sẽ không để ý bất kì suy nghĩ nào của hắn.
Nhưng khi biết là Kinh Hàn Chương thì y lại cảm thấy có chút khổ sở, sợ hắn cũng coi mình là kẻ bị quỷ ám.
Yến Hành Dục vô cùng khẩn trương, hắn liền đưa một bàn tay ra trước mặt y.
Yến Hành Dục mờ mịt ngẩng đầu.
Kinh Hàn Chương tức giận giọng nói khó chịu: "Không muốn yếm thắng tiền của ta thì nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng! Trả lại cho ta, ngươi bảo cái tên đại ca nhị ca gì đó đưa cho ngươi đi."
Yến Hành Dục: "..."
"Tức chết ta rồi."
Hắn âm thầm suy nghĩ nhưng lại e ngại tờ giấy cam kết không được tức giận mà mình mới lập kia, đành khoanh tay, cân nhắc khi nào nên "Hừ" một tiếng để gia tăng sức mạnh của lửa giận.
Yến Hành Dục trả lời ngay tức khắc: "Ta muốn, ta muốn!"
Y nắm chặt chuỗi yếm thắng tiền, lí nhí nói: "Dù có chết ta cũng muốn đem theo nó vào quan tài."
Biểu hiện của Yến Hành Dục dường như rất thích yếm thắng tiền, vốn dĩ Kinh Hàn Chương tính "Hừ lạnh" một tiếng, không hiểu sao lại không tức giận nữa.
Hắn cảm thấy những lời này có hơi kỳ quái, lại không thể nói rõ rốt cuộc kỳ quái ở đâu.
Hai đầu lông mày của Kinh Hàn Chương nhăn lại: "Ngươi còn có việc lừa gạt ta sao?"
Yến Hành Dục mơ hồ trả lời "Hả?", thấy hắn không đoạt lại yếm thắng tiền mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lắc đầu, thuận miệng nói: "Ta không có."
"Thật sao?"
Yến Hành Dục: "So với kim quả tử còn thật hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất