Chương 40: Bốn Năm
Tuyết rơi dày đặc.
Giang Nam không có tuyết, sau khi về kinh Yến Hành Dục lại ngồi xe lăn, thành ra quanh năm chẳng khi nào chứng kiến một trận tuyết rơi, giờ đây ở trong thân thể của Kinh Hàn Chương, y nào muốn kiêng dè nữa.
Yến Hành Dục cầm ô, chậm rãi bước ra khỏi Tướng phủ.
Hai người cũng không có thời gian nói chuyện, chuyện phủ Nhiếp Chính Vương mất bảo vật, tuy người ngoài đồn thổi rằng Thất hoàng tử hành sự non nớt khiến vấn đề còn tồn đọng. Nhưng y thừa biết, Kinh Trập Vệ chắc chắn còn chưa điều tra vụ này.
Từ trước đến nay Kinh Hàn Chương hành động không hề nhất quán, Yến Hành Dục cũng tương tự. Y vừa ra khỏi Tướng phủ thì đã vội đến phủ Nhiếp Chính Vương.
Phủ Nhiếp Chính Vương đã sớm đã suy tàn, chỉ còn duy nhất lão quản gia trông coi nơi đây, Yến Hành Dục không đưa đám người hầu theo, một mình bước vào vương phủ lạnh lẽo.
Phủ đệ thật sự rất lớn, mọi nơi đều gọn gàng ngăn nắp, y cầm ô dạo qua một vòng mà vẫn chưa phát hiện manh mối gì, đành chán nản đứng tạm dưới vườn nho ở tiền viện.
Yến Hành Dục đặt ô xuống, ngửa đầu nhìn trận tuyết rơi trắng xóa trên bầu trời, vườn nho tựa như tấm lưới khổng lồ, bao bọc xung quanh.
Y đứng ở đó nhìn rất lâu, đến khi cả người đọng lại một lớp tuyết thì bỗng nhiên một giọng nói già nua vang lên:
"Nhà ngươi là ai?"
Yến Hành Dục cúi đầu, tay phủi lớp tuyết vương trên người, bung ô lần nữa, y noẻ nụ cười lộ ra dáng vẻ công tử ưu nhã, ung dung.
Người vừa gọi đứng cách y vài bậc thềm, là một ông lão già nua. Ánh mắt lão ta nhìn không ra thiện chí, đôi mắt híp lại nhìn nửa ngày cũng chưa nhận ra đây là Kinh Hàn Chương.
Yến Hành Dục thấy lão chưa bung ô, nâng gót bước đến, dùng ô chắn tuyết giúp.
Ông lão nhìn y nửa ngày, lại hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở chốn này?"
Đôi mắt đen nhánh của lão ta đột nhiên loé sáng, sốt ruột hỏi: "Là Vương gia chiến thắng trở về sao?"
Yến Hành Dục ngẩn ra.
Lão gia nhân già nên trí nhớ không được tốt, một mình canh giữ vương phủ, ngày ngày tận trung tận lực chăm lo, chính là hy vọng đợi tới lúc Nhiếp Chính Vương chiến thắng trở về.
Nhiếp Chính Vương đã chết đến nay mười mấy năm, mấy năm này mỗi khi có người tới vương phủ, ông ta đều cảm thấy là người báo tin Vương gia đã về kinh, vui mừng khôn xiết.
Chờ đợi từ tháng này qua tháng kia, năm này sang năm nọ.
Y đối với ánh mắt tràn đầy hy vọng của lão cũng không đành lòng phá tan vọng tưởng.
Tình thần của lão gia nhân đã có chút sa sút, có lẽ vào đông mới xui xẻo bộc phát.
Yến Hành Dục chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay lão, ôn nhu nói: "Ngài ấy sẽ trở về."
Ông lão sững sờ, người đến vương phủ mấy năm nay mỗi lần nghe được ông ta nói những lời này. Nếu không cười thì cũng là nói cho ông ta biết Vương gia đã tử trận, mãi mãi không trở về, đây là lần đầu tiên có người khích lệ cho niềm tin mong manh của lão.
Đôi mắt lão gia nhân càng thêm sáng, run rẩy nắm lấy tay y, lẩm bẩm lặp lại: "Vương gia sẽ trở về, chắc chắn sẽ trở về."
Tay lão gia nhân khô khốc, nhăn nheo như cành cây khô nhưng Yến Hành Dục cũng không né tránh, ngược lại càng nắm chặt hơn nữa.
Lão gia nhân đã nhiều năm rồi không nói chuyện với ai nên liền túm lấy Yến Hành Dục không để cho y đi, Yến Hành Dục đành phải đỡ lão vào viện.
Mười mấy năm về trước, Nhiếp Chính Vương tuy chết trận sa trường nhưng cũng bởi vì sự hy sinh của ông nên toàn quân mới đại thắng trở về. Hoàng đế cũng không bạc đãi công thần, vì thế vật dụng trong Nhiếp Chính Vương phủ trước đến nay không hề thiếu đi thứ gì.
Y cùng lão gia nhân vào Thiên viện, phát hiện trời lạnh đến thế mà lão cũng chẳng buồn đốt than sưởi.
Yến Hành Dục nhìn mùi hương nồng liệt và làn khói nhàn nhạt khắp phòng, nhíu mày nói: "Trong cung không đưa than bạc tới sao?"
Lão gia nhân đang run rẩy pha trà, nghe vậy liền vui vẻ gật đầu: "Tặng rồi, những thứ đó phải giữ đến khi Vương gia trở về mới đốt."
Y ngẩn ra.
Ông lão tâm tình đang cực kì tốt, gương mặt đầy nếp nhăn nhúm rộ lên nụ cười, lão đưa trà nóng cho Yến Hành Dục, hỏi y: "Chẳng hay ngài là quý nhân từ phương nào?"
Yến Hành Dục đỡ lão ngồi xuống, cười lắc đầu: "Ta không phải quý nhân."
Lão gia nhân không tin, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhìn chằm chằm vào y hơn nửa ngày, bất chợt nói: "Lúc ngài cười rộ lên quả thật giống Vương phi như đúc."
Yến Hành Dục nghiêng đầu thắc mắc: "Gì cơ? Vương phi?"
Lão nhân cười nói: "Vương phi nhà chúng tôi là mỹ nhân nổi tiếng Kinh đô, cả Yến thừa tướng còn từng tới cửa cầu thân. Không biết vì sao cuối cùng lại gả cho Vương gia, đúng lúc ngài ấy khó khăn nhất."
Y lắng nghe chăm chú, thấy vậy cười nói: "Vương gia và Vương phi nhất định là phu thê tình thâm."
"Đúng vậy, đúng vậy." Lão gia nhân không ngừng gật đầu tán thành, song thương tâm lẩm bẩm kể:
"Năm đó hay tin Vương gia chết trận, Vương phi đau khổ bao nhiêu nên đã khiến đứa con của họ khó lòng sinh ra, nhưng mà.."
Lão tự nói cũng tự làm mình sửng sốt, như thể không biết rốt cuộc bản thân vừa nói đến chuyện gì.
Yến Hành Dục sợ lão thương tâm, ôn nhu hỏi: "Yến thừa tướng cũng quen biết Vương phi sao?"
Lão gia nhân lúc này mới hồi thần, nói: "Đúng vậy, hai người họ là thanh mai trúc mã, bởi vì chuyện của Vương phi mà thừa tướng với Vương gia như nước với lửa, trên triều đình cũng thường xuyên xảy ra xung đột."
Y ngớ người, tưởng tượng không nổi vị phụ thân mặt lạnh nhà mình sẽ cùng người khác đấu đá ra sao.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
Lão gia nhân nói chuyện lộn xộn, hầu hết lời nói đều không liên quan đến chuyện mà Yến Hành Dục cần điều tra, nhưng y vẫn kiên nhẫn nghe một lúc lâu, cho đến khi tuyết rơi có phần thuyên giảm mới đứng dậy cáo từ.
Lão gia nhân rất thích Yến Hành Dục, thế là tiễn y đến tận cửa phủ Tướng quân, niềm nở bảo: "Sau này nhớ đến nhé."
Yến Hành Dục cười xán lạn đáp lời: "Được."
Lão gia nhân vui vẻ vẫy tay tạm biệt y.
Yến Hành Dục gật đầu, lúc này mới bung dù rời đi.
Yến Hành Dục yên lặng tra xét hai ngày, may mắn chưa kinh động đến ai, Hoàng đế cũng mơ hồ biết, cũng xem là y nóng đầu muốn tìm việc để chơi, đơn giản là không buồn quản chuyện ấy.
Đại hoàng tử vốn chỉ mất hai ngày nữa sẽ dẫn quân về kinh nhưng vì trận tuyết lớn vừa rồi mà làm trì hoãn mấy ngày đi đường, chờ đến khi về kinh thì đại điển tế thiên đã bắt đầu.
Còn hai người trước hôm đó một đêm đã hoán đổi trở về.
Sáng sớm tinh mơ, Kinh Hàn Chương tùy tiện tới Tướng phủ đón Yến Hành Dục, gặp phải Yến Kích đang nóng lòng muốn vào cung.
"Tham kiến Thất điện hạ."
Yến Kích sớm đã quen với việc hắn thường xuyên đến Tướng phủ, nhàn nhạt hành lễ.
Kinh Hàn Chương nhìn một thân triều phục của ông ta: "Hôm nay còn phải vào triều sao? Không phải đến tế thiên đại điển rồi à?"
Yến Kích nói: "Thần có việc cần tìm Bệ hạ."
Kinh Hàn Chương "À" một tiếng, đan hai tay dưới ống tay áo, làm bộ kính nể chào rồi đi đến Thiên viện.
Hôm nay tuy là đại điển tế thiên nhưng Kinh Hàn Chương lại lười xuất hiện trước bá quan văn võ. Thà đi đón đại ca còn hơn tham gia lễ lộc chán ngắt, dù sao thì Hoàng đế cũng không quản hắn.
Đại điển tế thiên cầu kỳ, buổi tối còn có tiệc tùng cho nên Kinh Hàn Chương quyết định sẽ lộ mặt vào tiệc tối. Hắn cảm thấy bản thân không hợp với việc trò chuyện hàng giờ đồng hồ cùng các huynh đệ, thà rằng đi tìm lũ nai chơi còn hơn.
Sau khi đến Thiên viện, con nai mà Kinh Hàn Chương gửi đến lúc trước trông có vẻ đã trưởng thành thêm vài phần, vừa thấy chủ thì nó lập tức hồ hởi chạy loanh quanh sân.
Hắn tiến tới xoa đầu nai con, thú nhỏ ngoan ngoãn đứng yên để mặc chủ âu yếm vuốt ve bộ lông của mình.
Kinh Hàn Chương hài lòng thu tay lại, tự nhiên bước vào trong phòng như thể mình là người nhà.
Yến Hành Dục đã thay xiêm y khác, đang ngồi chép sách, lúc hắn vừa đến thì y cũng vừa chép xong chữ cuối cùng, bỏ bút xuống, gọi một tiếng: "Điện hạ."
Kinh Hàn Chương đi qua, cầm lấy tờ giấy mà Yến Hành Dục vừa viết xong, nhướng mày hỏi: "Ngươi đang chép gì vậy?"
Y cười nói: "Để tĩnh tâm lại."
Hắn cười nhạo: "Tâm người đã sớm như nước lặng, còn muốn tĩnh tâm sao? Ta nghi sau này ngươi có phải muốn xuất gia như sư huynh ngươi không."
Yến Hành Dục lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta không xuất gia đâu."
Kinh Hàn Chương có xem nữa cũng không hiểu, đành phải trả lại cho y, hắn ngồi trước bàn, rũ mắt nhìn Yến Hành Dục: "Qua nhiều ngày rồi mà ngươi còn chưa tra ra thứ gì hữu ích sao?"
Sợ bị người khác phát hiện, mấy ngày nay y đều không ra khỏi Tướng phủ, cũng không dám truyền tin.
Yến Hành Dục đã sớm quen với dáng ngồi phóng đãng của hắn nên ung dung đưa giấy cho A Mãn cất đi, nói: "Ta có đi đến Nhiếp Chính Vương phủ một chuyến, nhưng không tìm ra manh mối."
Kinh Hàn Chương lười nhác nói: "Hả? Còn gì nữa? Tiếp tục, đừng giấu ta."
Y cũng không định giấu hắn: "Hết rồi."
Kinh Hàn Chương lúc này mới vừa lòng, hắn gác chân lên ghế của Yến Hành Dục, cười nói: "Buổi tối có muốn đến dự yến tiệc trong cung không? Phụ thân ngươi không dẫn ngươi đi thì Điện hạ ngươi sẽ dẫn ngươi đi ăn uống."
Y cong mắt: "Được."
Một lúc sau, Ngư Tức mang thuốc đến, Yến Hành Dục uống xong thì khoác áo choàng lên, đi theo Kinh Hàn Chương ra cửa.
Đại hoàng tử và Yến Trọng Thâm khoảng giờ tỵ mới đến, y đi cùng hắn đến sớm một chút.
Cả hai ngồi trong xe ngựa cùng ăn điểm tâm, vốn dĩ Yến Hành Dục không thích đồ ngọt nhưng giờ thì bị Kinh Hàn Chương làm cho nghiện đồ ngọt luôn rồi.
Hắn vén màn nhìn ra ngoài, thuận miệng nói: "Ngư Tức đã nói chuyện của Phật Sinh Căn cho ta biết rồi."
Y đang gặm bánh, nghe vậy có phần sửng sốt, nghi hoặc nói: "Phật Sinh Căn đó, không phải ta đã nói cho Điện hạ biết rồi sao?"
Kinh Hàn Chương nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt của Yến Hành Dục, như thể y đang nói dối. Nhưng hắn nhìn nửa ngày, lại phát hiện Yến Hành Dục thật sự cho rằng hắn đang nhắc đến chuyện bản thân trúng độc Phật Sinh Căn.
Phật Sinh Căn với y mà nói, hình như thật sự không phải là thuốc cứu mạng.
Hắn nhẹ nhàng tiến gần về phía y, ngửi thấy mùi bánh ngọt tràn ngập cả cỗ xe, nhẹ giọng hỏi: "Yến Hành Dục, ngươi không muốn lấy máu của ta là bởi vì không muốn ta chết à?"
Cả người Yến Hành Dục cứng đờ, hai ngón tay bóp nát cái bánh, y đầy ngạc nhiên dán mắt vào Kinh Hàn Chương.
Hắn nhìn Yến Hành Dục không chớp mắt, quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của y.
Yến Hành Dục làm Kinh Hàn Chương cảm thấy vừa kinh ngạc vừa mờ mịt.
"Ta.." Đầu óc y hỗn loạn, suy tư một lúc, tiếp lời: "Đúng vậy."
Hắn từng bước ép sát: "Vậy vì sao ngươi không muốn ta chết?"
Sinh mạng đối với loại người như Yến Hành Dục mà nói phải chăng quá bé nhỏ để bàn tán xôn xao?
Trong mắt của y, nếu nói Kinh Hàn Chương là người đặc biệt thì nhất định chỉ có thể là do thân phận hắn tôn quý không dễ động. Nhưng nếu liên quan đến tính mạng của mình, người máu lạnh vô tình như Yến Hành Dục hẳn đã sớm trực tiếp đồng ý lấy máu rồi mới phải.
Y suy nghĩ hồi lâu, Kinh Hàn Chương không bắt Yến Hành Dục phải trả lời, nhưng y cũng không cảm thấy khó xử, nếu Ngư Tức đã nói thì bản thân cũng không cần che giấu làm gì.
"Bởi vì lúc nhỏ Điện hạ đã cứu ta."
Kinh Hàn Chương: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Yến Hành Dục gật đầu: "Phải."
Y thẳng thắn vượt sức tưởng tượng, hắn vừa rồi còn ép hỏi như thế nhưng giờ ngược lại có chút xấu hổ, khụ một tiếng, mở miệng cho có lệ: "Ừ."
Thất điện hạ tự mình đa tình, mặt hơi đỏ lên.
Kinh Hàn Chương bên ngoài đỏ mặt, nội tâm lại cảm thấy thẹn quá hóa giận, lập tức trả đũa, hừ một tiếng: "Ngươi thà chết cũng muốn bảo vệ Điện hạ ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi với Điện hạ ta có ôm ấp tâm tư không thể nói đấy!"
Yến Hành Dục không hiểu "Tâm tư không thể nói" là gì, y tự mình lý giải một tí, cảm thấy hẳn là "Mưu tài hại mệnh", vội túm tay áo của Kinh Hàn Chương, vội vàng giải thích: "Ta không muốn tổn thương Điện hạ, ngài.. Không cần nghe Ngư Tức nói bừa, không có Phật Sinh Căn ta cũng có thể sống rất lâu."
Hắn hừ một tiếng: "Có thể sống bao lâu, ngươi nói thử xem?"
Y đếm ngón tay tính toán, nói: "Bốn năm."
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn trừng y liếc mắt một cái: "Bốn năm mà là lâu sao?"
Yến Hành Dục gật đầu, nghiêm nghị đáp: "Ta mới quen biết Điện hạ hai tháng đã cảm thấy đủ lâu rồi, nếu còn thêm bốn năm nữa, ta nhất định sẽ không hề hối tiếc."
"Bốn năm, đã đủ rồi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn nhìn Yến Hành Dục một bộ dáng nghiêm chính nói lời khiến người hiểu lầm kia, trầm mặc nửa ngày, mới nói: "Sao ta lại không biết ngươi dễ thỏa mãn như vậy chứ?"
Người tham tiền hận không thể trộm quốc khố về cho mình, bây giờ chỉ có bốn năm để sống mà cũng đồng ý ư?
Y bổ sung: "Có thể ở cùng Điện hạ được chừng đó năm, ta đã mãn nguyện rồi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn yên lặng hít hà một hơi.
Tiểu mỹ nhân này.. Thật sự có tâm tư không thể nói với mình sao?
Giang Nam không có tuyết, sau khi về kinh Yến Hành Dục lại ngồi xe lăn, thành ra quanh năm chẳng khi nào chứng kiến một trận tuyết rơi, giờ đây ở trong thân thể của Kinh Hàn Chương, y nào muốn kiêng dè nữa.
Yến Hành Dục cầm ô, chậm rãi bước ra khỏi Tướng phủ.
Hai người cũng không có thời gian nói chuyện, chuyện phủ Nhiếp Chính Vương mất bảo vật, tuy người ngoài đồn thổi rằng Thất hoàng tử hành sự non nớt khiến vấn đề còn tồn đọng. Nhưng y thừa biết, Kinh Trập Vệ chắc chắn còn chưa điều tra vụ này.
Từ trước đến nay Kinh Hàn Chương hành động không hề nhất quán, Yến Hành Dục cũng tương tự. Y vừa ra khỏi Tướng phủ thì đã vội đến phủ Nhiếp Chính Vương.
Phủ Nhiếp Chính Vương đã sớm đã suy tàn, chỉ còn duy nhất lão quản gia trông coi nơi đây, Yến Hành Dục không đưa đám người hầu theo, một mình bước vào vương phủ lạnh lẽo.
Phủ đệ thật sự rất lớn, mọi nơi đều gọn gàng ngăn nắp, y cầm ô dạo qua một vòng mà vẫn chưa phát hiện manh mối gì, đành chán nản đứng tạm dưới vườn nho ở tiền viện.
Yến Hành Dục đặt ô xuống, ngửa đầu nhìn trận tuyết rơi trắng xóa trên bầu trời, vườn nho tựa như tấm lưới khổng lồ, bao bọc xung quanh.
Y đứng ở đó nhìn rất lâu, đến khi cả người đọng lại một lớp tuyết thì bỗng nhiên một giọng nói già nua vang lên:
"Nhà ngươi là ai?"
Yến Hành Dục cúi đầu, tay phủi lớp tuyết vương trên người, bung ô lần nữa, y noẻ nụ cười lộ ra dáng vẻ công tử ưu nhã, ung dung.
Người vừa gọi đứng cách y vài bậc thềm, là một ông lão già nua. Ánh mắt lão ta nhìn không ra thiện chí, đôi mắt híp lại nhìn nửa ngày cũng chưa nhận ra đây là Kinh Hàn Chương.
Yến Hành Dục thấy lão chưa bung ô, nâng gót bước đến, dùng ô chắn tuyết giúp.
Ông lão nhìn y nửa ngày, lại hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở chốn này?"
Đôi mắt đen nhánh của lão ta đột nhiên loé sáng, sốt ruột hỏi: "Là Vương gia chiến thắng trở về sao?"
Yến Hành Dục ngẩn ra.
Lão gia nhân già nên trí nhớ không được tốt, một mình canh giữ vương phủ, ngày ngày tận trung tận lực chăm lo, chính là hy vọng đợi tới lúc Nhiếp Chính Vương chiến thắng trở về.
Nhiếp Chính Vương đã chết đến nay mười mấy năm, mấy năm này mỗi khi có người tới vương phủ, ông ta đều cảm thấy là người báo tin Vương gia đã về kinh, vui mừng khôn xiết.
Chờ đợi từ tháng này qua tháng kia, năm này sang năm nọ.
Y đối với ánh mắt tràn đầy hy vọng của lão cũng không đành lòng phá tan vọng tưởng.
Tình thần của lão gia nhân đã có chút sa sút, có lẽ vào đông mới xui xẻo bộc phát.
Yến Hành Dục chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay lão, ôn nhu nói: "Ngài ấy sẽ trở về."
Ông lão sững sờ, người đến vương phủ mấy năm nay mỗi lần nghe được ông ta nói những lời này. Nếu không cười thì cũng là nói cho ông ta biết Vương gia đã tử trận, mãi mãi không trở về, đây là lần đầu tiên có người khích lệ cho niềm tin mong manh của lão.
Đôi mắt lão gia nhân càng thêm sáng, run rẩy nắm lấy tay y, lẩm bẩm lặp lại: "Vương gia sẽ trở về, chắc chắn sẽ trở về."
Tay lão gia nhân khô khốc, nhăn nheo như cành cây khô nhưng Yến Hành Dục cũng không né tránh, ngược lại càng nắm chặt hơn nữa.
Lão gia nhân đã nhiều năm rồi không nói chuyện với ai nên liền túm lấy Yến Hành Dục không để cho y đi, Yến Hành Dục đành phải đỡ lão vào viện.
Mười mấy năm về trước, Nhiếp Chính Vương tuy chết trận sa trường nhưng cũng bởi vì sự hy sinh của ông nên toàn quân mới đại thắng trở về. Hoàng đế cũng không bạc đãi công thần, vì thế vật dụng trong Nhiếp Chính Vương phủ trước đến nay không hề thiếu đi thứ gì.
Y cùng lão gia nhân vào Thiên viện, phát hiện trời lạnh đến thế mà lão cũng chẳng buồn đốt than sưởi.
Yến Hành Dục nhìn mùi hương nồng liệt và làn khói nhàn nhạt khắp phòng, nhíu mày nói: "Trong cung không đưa than bạc tới sao?"
Lão gia nhân đang run rẩy pha trà, nghe vậy liền vui vẻ gật đầu: "Tặng rồi, những thứ đó phải giữ đến khi Vương gia trở về mới đốt."
Y ngẩn ra.
Ông lão tâm tình đang cực kì tốt, gương mặt đầy nếp nhăn nhúm rộ lên nụ cười, lão đưa trà nóng cho Yến Hành Dục, hỏi y: "Chẳng hay ngài là quý nhân từ phương nào?"
Yến Hành Dục đỡ lão ngồi xuống, cười lắc đầu: "Ta không phải quý nhân."
Lão gia nhân không tin, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhìn chằm chằm vào y hơn nửa ngày, bất chợt nói: "Lúc ngài cười rộ lên quả thật giống Vương phi như đúc."
Yến Hành Dục nghiêng đầu thắc mắc: "Gì cơ? Vương phi?"
Lão nhân cười nói: "Vương phi nhà chúng tôi là mỹ nhân nổi tiếng Kinh đô, cả Yến thừa tướng còn từng tới cửa cầu thân. Không biết vì sao cuối cùng lại gả cho Vương gia, đúng lúc ngài ấy khó khăn nhất."
Y lắng nghe chăm chú, thấy vậy cười nói: "Vương gia và Vương phi nhất định là phu thê tình thâm."
"Đúng vậy, đúng vậy." Lão gia nhân không ngừng gật đầu tán thành, song thương tâm lẩm bẩm kể:
"Năm đó hay tin Vương gia chết trận, Vương phi đau khổ bao nhiêu nên đã khiến đứa con của họ khó lòng sinh ra, nhưng mà.."
Lão tự nói cũng tự làm mình sửng sốt, như thể không biết rốt cuộc bản thân vừa nói đến chuyện gì.
Yến Hành Dục sợ lão thương tâm, ôn nhu hỏi: "Yến thừa tướng cũng quen biết Vương phi sao?"
Lão gia nhân lúc này mới hồi thần, nói: "Đúng vậy, hai người họ là thanh mai trúc mã, bởi vì chuyện của Vương phi mà thừa tướng với Vương gia như nước với lửa, trên triều đình cũng thường xuyên xảy ra xung đột."
Y ngớ người, tưởng tượng không nổi vị phụ thân mặt lạnh nhà mình sẽ cùng người khác đấu đá ra sao.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
Lão gia nhân nói chuyện lộn xộn, hầu hết lời nói đều không liên quan đến chuyện mà Yến Hành Dục cần điều tra, nhưng y vẫn kiên nhẫn nghe một lúc lâu, cho đến khi tuyết rơi có phần thuyên giảm mới đứng dậy cáo từ.
Lão gia nhân rất thích Yến Hành Dục, thế là tiễn y đến tận cửa phủ Tướng quân, niềm nở bảo: "Sau này nhớ đến nhé."
Yến Hành Dục cười xán lạn đáp lời: "Được."
Lão gia nhân vui vẻ vẫy tay tạm biệt y.
Yến Hành Dục gật đầu, lúc này mới bung dù rời đi.
Yến Hành Dục yên lặng tra xét hai ngày, may mắn chưa kinh động đến ai, Hoàng đế cũng mơ hồ biết, cũng xem là y nóng đầu muốn tìm việc để chơi, đơn giản là không buồn quản chuyện ấy.
Đại hoàng tử vốn chỉ mất hai ngày nữa sẽ dẫn quân về kinh nhưng vì trận tuyết lớn vừa rồi mà làm trì hoãn mấy ngày đi đường, chờ đến khi về kinh thì đại điển tế thiên đã bắt đầu.
Còn hai người trước hôm đó một đêm đã hoán đổi trở về.
Sáng sớm tinh mơ, Kinh Hàn Chương tùy tiện tới Tướng phủ đón Yến Hành Dục, gặp phải Yến Kích đang nóng lòng muốn vào cung.
"Tham kiến Thất điện hạ."
Yến Kích sớm đã quen với việc hắn thường xuyên đến Tướng phủ, nhàn nhạt hành lễ.
Kinh Hàn Chương nhìn một thân triều phục của ông ta: "Hôm nay còn phải vào triều sao? Không phải đến tế thiên đại điển rồi à?"
Yến Kích nói: "Thần có việc cần tìm Bệ hạ."
Kinh Hàn Chương "À" một tiếng, đan hai tay dưới ống tay áo, làm bộ kính nể chào rồi đi đến Thiên viện.
Hôm nay tuy là đại điển tế thiên nhưng Kinh Hàn Chương lại lười xuất hiện trước bá quan văn võ. Thà đi đón đại ca còn hơn tham gia lễ lộc chán ngắt, dù sao thì Hoàng đế cũng không quản hắn.
Đại điển tế thiên cầu kỳ, buổi tối còn có tiệc tùng cho nên Kinh Hàn Chương quyết định sẽ lộ mặt vào tiệc tối. Hắn cảm thấy bản thân không hợp với việc trò chuyện hàng giờ đồng hồ cùng các huynh đệ, thà rằng đi tìm lũ nai chơi còn hơn.
Sau khi đến Thiên viện, con nai mà Kinh Hàn Chương gửi đến lúc trước trông có vẻ đã trưởng thành thêm vài phần, vừa thấy chủ thì nó lập tức hồ hởi chạy loanh quanh sân.
Hắn tiến tới xoa đầu nai con, thú nhỏ ngoan ngoãn đứng yên để mặc chủ âu yếm vuốt ve bộ lông của mình.
Kinh Hàn Chương hài lòng thu tay lại, tự nhiên bước vào trong phòng như thể mình là người nhà.
Yến Hành Dục đã thay xiêm y khác, đang ngồi chép sách, lúc hắn vừa đến thì y cũng vừa chép xong chữ cuối cùng, bỏ bút xuống, gọi một tiếng: "Điện hạ."
Kinh Hàn Chương đi qua, cầm lấy tờ giấy mà Yến Hành Dục vừa viết xong, nhướng mày hỏi: "Ngươi đang chép gì vậy?"
Y cười nói: "Để tĩnh tâm lại."
Hắn cười nhạo: "Tâm người đã sớm như nước lặng, còn muốn tĩnh tâm sao? Ta nghi sau này ngươi có phải muốn xuất gia như sư huynh ngươi không."
Yến Hành Dục lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta không xuất gia đâu."
Kinh Hàn Chương có xem nữa cũng không hiểu, đành phải trả lại cho y, hắn ngồi trước bàn, rũ mắt nhìn Yến Hành Dục: "Qua nhiều ngày rồi mà ngươi còn chưa tra ra thứ gì hữu ích sao?"
Sợ bị người khác phát hiện, mấy ngày nay y đều không ra khỏi Tướng phủ, cũng không dám truyền tin.
Yến Hành Dục đã sớm quen với dáng ngồi phóng đãng của hắn nên ung dung đưa giấy cho A Mãn cất đi, nói: "Ta có đi đến Nhiếp Chính Vương phủ một chuyến, nhưng không tìm ra manh mối."
Kinh Hàn Chương lười nhác nói: "Hả? Còn gì nữa? Tiếp tục, đừng giấu ta."
Y cũng không định giấu hắn: "Hết rồi."
Kinh Hàn Chương lúc này mới vừa lòng, hắn gác chân lên ghế của Yến Hành Dục, cười nói: "Buổi tối có muốn đến dự yến tiệc trong cung không? Phụ thân ngươi không dẫn ngươi đi thì Điện hạ ngươi sẽ dẫn ngươi đi ăn uống."
Y cong mắt: "Được."
Một lúc sau, Ngư Tức mang thuốc đến, Yến Hành Dục uống xong thì khoác áo choàng lên, đi theo Kinh Hàn Chương ra cửa.
Đại hoàng tử và Yến Trọng Thâm khoảng giờ tỵ mới đến, y đi cùng hắn đến sớm một chút.
Cả hai ngồi trong xe ngựa cùng ăn điểm tâm, vốn dĩ Yến Hành Dục không thích đồ ngọt nhưng giờ thì bị Kinh Hàn Chương làm cho nghiện đồ ngọt luôn rồi.
Hắn vén màn nhìn ra ngoài, thuận miệng nói: "Ngư Tức đã nói chuyện của Phật Sinh Căn cho ta biết rồi."
Y đang gặm bánh, nghe vậy có phần sửng sốt, nghi hoặc nói: "Phật Sinh Căn đó, không phải ta đã nói cho Điện hạ biết rồi sao?"
Kinh Hàn Chương nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt của Yến Hành Dục, như thể y đang nói dối. Nhưng hắn nhìn nửa ngày, lại phát hiện Yến Hành Dục thật sự cho rằng hắn đang nhắc đến chuyện bản thân trúng độc Phật Sinh Căn.
Phật Sinh Căn với y mà nói, hình như thật sự không phải là thuốc cứu mạng.
Hắn nhẹ nhàng tiến gần về phía y, ngửi thấy mùi bánh ngọt tràn ngập cả cỗ xe, nhẹ giọng hỏi: "Yến Hành Dục, ngươi không muốn lấy máu của ta là bởi vì không muốn ta chết à?"
Cả người Yến Hành Dục cứng đờ, hai ngón tay bóp nát cái bánh, y đầy ngạc nhiên dán mắt vào Kinh Hàn Chương.
Hắn nhìn Yến Hành Dục không chớp mắt, quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của y.
Yến Hành Dục làm Kinh Hàn Chương cảm thấy vừa kinh ngạc vừa mờ mịt.
"Ta.." Đầu óc y hỗn loạn, suy tư một lúc, tiếp lời: "Đúng vậy."
Hắn từng bước ép sát: "Vậy vì sao ngươi không muốn ta chết?"
Sinh mạng đối với loại người như Yến Hành Dục mà nói phải chăng quá bé nhỏ để bàn tán xôn xao?
Trong mắt của y, nếu nói Kinh Hàn Chương là người đặc biệt thì nhất định chỉ có thể là do thân phận hắn tôn quý không dễ động. Nhưng nếu liên quan đến tính mạng của mình, người máu lạnh vô tình như Yến Hành Dục hẳn đã sớm trực tiếp đồng ý lấy máu rồi mới phải.
Y suy nghĩ hồi lâu, Kinh Hàn Chương không bắt Yến Hành Dục phải trả lời, nhưng y cũng không cảm thấy khó xử, nếu Ngư Tức đã nói thì bản thân cũng không cần che giấu làm gì.
"Bởi vì lúc nhỏ Điện hạ đã cứu ta."
Kinh Hàn Chương: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Yến Hành Dục gật đầu: "Phải."
Y thẳng thắn vượt sức tưởng tượng, hắn vừa rồi còn ép hỏi như thế nhưng giờ ngược lại có chút xấu hổ, khụ một tiếng, mở miệng cho có lệ: "Ừ."
Thất điện hạ tự mình đa tình, mặt hơi đỏ lên.
Kinh Hàn Chương bên ngoài đỏ mặt, nội tâm lại cảm thấy thẹn quá hóa giận, lập tức trả đũa, hừ một tiếng: "Ngươi thà chết cũng muốn bảo vệ Điện hạ ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi với Điện hạ ta có ôm ấp tâm tư không thể nói đấy!"
Yến Hành Dục không hiểu "Tâm tư không thể nói" là gì, y tự mình lý giải một tí, cảm thấy hẳn là "Mưu tài hại mệnh", vội túm tay áo của Kinh Hàn Chương, vội vàng giải thích: "Ta không muốn tổn thương Điện hạ, ngài.. Không cần nghe Ngư Tức nói bừa, không có Phật Sinh Căn ta cũng có thể sống rất lâu."
Hắn hừ một tiếng: "Có thể sống bao lâu, ngươi nói thử xem?"
Y đếm ngón tay tính toán, nói: "Bốn năm."
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn trừng y liếc mắt một cái: "Bốn năm mà là lâu sao?"
Yến Hành Dục gật đầu, nghiêm nghị đáp: "Ta mới quen biết Điện hạ hai tháng đã cảm thấy đủ lâu rồi, nếu còn thêm bốn năm nữa, ta nhất định sẽ không hề hối tiếc."
"Bốn năm, đã đủ rồi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn nhìn Yến Hành Dục một bộ dáng nghiêm chính nói lời khiến người hiểu lầm kia, trầm mặc nửa ngày, mới nói: "Sao ta lại không biết ngươi dễ thỏa mãn như vậy chứ?"
Người tham tiền hận không thể trộm quốc khố về cho mình, bây giờ chỉ có bốn năm để sống mà cũng đồng ý ư?
Y bổ sung: "Có thể ở cùng Điện hạ được chừng đó năm, ta đã mãn nguyện rồi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn yên lặng hít hà một hơi.
Tiểu mỹ nhân này.. Thật sự có tâm tư không thể nói với mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất