[Bảo Liên Đăng] [Ngọc Tiễn] Dứt Bỏ Chấp Niệm

Chương 38

Trước
Tác giả: Thu Nguyệt Dao

Hôn mê quyết không phải là loại pháp quyết cao thâm nào cả. Người bị thi triển pháp quyết không phải hôn mê, mà là đã ngủ, sẽ không bất chợt tỉnh lại, dưới điều kiện là bên ngoài không có gì quấy nhiễu, người này vẫn có thể tiếp tục đắm chìm trong cảnh mơ.

Ngày này vốn là ngày nghỉ ở Thiên Đình, Ngọc Đỉnh chân nhân thấy Dương Tiễn làm việc cả trăm năm không ngủ nghỉ đàng hoàng, hai mắt như con gấu trúc, nên không hề có ý định kêu hắn dậy. Lại thêm vừa mới lập khế ước không bao lâu, thần hồn cũng cần thời gian thích ứng, cho nên y đã cố ý ngăn chặn thần thức không chịu an phận của đồ đệ, nào ngờ vừa khéo gặp phải Hằng Nga đến Dao Trì tìm Vương Mẫu, kí ức gợi lên sự việc gấp gáp làm dấy lên lòng nghi ngờ của Hằng Nga, tương tự Dương Tiễn đang chịu hôn mê quyết của Ngọc Đỉnh chân nhân cũng bị quấy nhiễu.

Nhưng dù pháp quyết có yếu ớt cũng không hoàn toàn tiêu tán, thần thức của Dương Tiễn muốn nổi lên khỏi mặt biển, lại như thân mang gông xiềng không được tự do. Bước đi loạng choạng như say rượu theo sau Thiên nô. Cung điện lọt vào mắt đều mông lung choáng váng, như một bức tranh bị nước mưa dính ướt một mảng lớn.

Dương Tiễn chậm rãi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Tiểu Kim Ô hóa thành mặt trời chói chang trên cao, hi vọng vào ánh sáng từ vị biểu huynh không mấy hòa hợp có thể kéo mình ra khỏi tình trạng ý thức giãy giụa ở đáy biển tối mịt. Đáng tiếc Ngọc Đỉnh chân nhân pháp lực hồn hậu, Dương Tiễn bị choáng đến nỗi trước mặt tối sầm, lảo đảo vài bước, không đạt được hiệu quả mà hắn mong đợi.

Thiên nô dẫn đường đương nhiên sẽ để ý một chút về Dương Tiễn nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, ban đầu là âm thầm quan sát đánh giá, rồi sau đó mới phát hiện dáng vẻ của Tư Pháp Thiên Thần dường như không phải là giả vờ, mà là thật sự vô cùng suy yếu. Ngay cả động tác ngẩng đầu đi đường cũng có vẻ cố hết sức, càng miễn bàn đến chuyện gây phiền toái cho gã, cho nên gã cũng không cần kiêng nể gì nhìn chằm chằm Dương Tiễn.

"Tư Pháp Thiên Thần đại nhân, ngài làm sao vậy? Hôm qua uống say quá trớn sao? Hay là ban đêm thấy cô đơn nên tìm tiên tử nào đó phong lưu khoái hoạt? Ngài đó..... Ta nói một câu thật lòng với ngài, chuyện bên phía Tam Thánh Mẫu xem như là bị Hằng Nga tiên tử xen vào hết tám chín phần rồi. Làm quan ở trên trời phải nơi chốn cẩn thận, nếu không sẽ mất mạng chứ chẳng chơi đâu."

Thiên nô đương nhiên biết Dương Tiễn không phải hạng người đó. Hắn lúc nào cũng khắc chế chính mình, như bước đi trên phiến băng mỏng, chưa bao giờ công khai uống rượu, càng không cần nói đến uống say, đối với các tiên tử luôn tôn trọng xa cách. Nhưng biết là một chuyện, điều đó không thể cản trở Thiên nô dùng lời lẽ như vậy trào phúng vị Tư Pháp Thiên Thần một bước lên trời quá mức dễ dàng.

Thiên nô tỏ vẻ lo lắng một cách khoa trương.

"Mũ ô sa của ngài nếu muốn giữ được, e là không phải chuyện dễ dàng nha."

Dương Tiễn nghe không được rõ, câu câu chữ chữ chỉ còn lại mỗi tiếng vù vù, như chút tàn ảnh còn lại sau khi cô hồng lao đi. Có điều, loáng thoáng bên tai bắt được ba chữ Tam Thánh Mẫu, hắn vẫn nhanh chóng tỉnh táo trở lại, đem câu nói duy nhất nghe hiểu ở trong lòng lặp lại vài lần.



Tiên tử, cuối cùng ngươi vẫn không vừa mắt người như Dương Tiễn, muốn cháy nhà ra mặt chuột sao? Nhưng ngươi lại không biết, như thế mới thật sự là hại Tam muội.

"Ngươi muốn thế nào?" Dương Tiễn dứt khoát không đi mà đứng tại chỗ nhìn Thiên nô.

Dương Tiễn hơi chau mày, sắc mặt tái nhợt thiếu huyết sắc vì nhiều năm lo toan, đôi mắt hơi xếch lên, lúc nhìn thẳng luôn có vẻ sắc bén không thể khinh nhờn, lại bị ánh mặt trời cuồng nhiệt làm nổi bật lên ánh nước bên trong, nửa khép nửa mở, thêm nốt ruồi ở dưới khóe mắt phải không những không giống lưỡi đao dọa người khiếp sợ, còn sinh ra cảm giác trống rỗng vô hại, song lại không để lộ cảm xúc hỉ nộ, ánh mắt hơi rũ hững hờ, để người khác nhìn ra được đây là vị thần minh cao không thể với cỡ nào.

"Không hẳn, chỉ là muốn nhìn xem vì sao đại nhân có thể được nương nương sủng ái thôi, quả thực là lớp vỏ bên ngoài tốt đấy." Lời khen ngợi thốt ra từ miệng Thiên nô còn không bằng cả lời ô uế xấu xa.

Ánh mắt không có tiêu cự của Dương Tiễn hơi nhướng lên, đảo qua nơi tiếp giáp với bầu trời, nơi đó từng làn mây trắng xóa nhè nhẹ bồng bềnh trôi qua, như nước biển bị ánh mặt trời phơi đốt quay cuồng. Hắn không để ý bước từng bước tới gần Thiên nô, vẫn còn nhắm mắt, mặt trời chiếu lên người bỗng dưng lạnh lẽo, giống như cái ngày đau khổ nhất mà bình sinh hắn phải vượt qua, cho đến khi làm hắn toàn thân phát lạnh.

Sau này mới biết được, lạnh là bởi vì sư phụ tức giận.

"Tiểu thần tới muộn, mong nương nương trách tội."

Dương Tiễn hoàn toàn làm lơ Hằng Nga đứng một bên, không hề chớp mắt nhìn thẳng tắp bước đến giữa Dao Trì, quỳ một gối xuống đất, ôm quyền cúi đầu, thỉnh tội với Vương Mẫu nương nương.

"Thiên nô bổn cung phái đi đâu?" Vương Mẫu nương nương không bảo hắn đứng lên, cũng không thèm nhìn hắn, chỉ liếc mắt qua một cái rồi hỏi.

"Chỉ là một nghịch thần mà thôi, tiểu thần đã thay nương nương xử trí."

Dương Tiễn ngẩng đầu ôn tồn cười nói. Trên gương mặt hoàn toàn không có tí lệ khí nào, nhưng giữa khe hở ngón tay và ống tay áo lại là một mảnh đen đỏ, như vừa mới vẽ một bức họa vẩy mực.



Vương Mẫu nhìn chằm chằm Dương Tiễn một lúc lâu, hắn không tránh cũng không né, ngay cả tươi cười cũng không chút thay đổi.

"Qua mấy ngày nữa là tới hội Bàn Đào, chi bằng Tam Thánh Mẫu cũng đến đây đi, nghe nói cầm nghệ của nàng Tam giới khó tìm, ý của Tư Pháp Thiên Thần thế nào?" Vương Mẫu trực tiếp bỏ qua chuyện này, chuyển đề tài một trăm tám mươi độ.

"Việc này...... Theo lý mà nói Tam Thánh Mẫu làm sơn thần Hoa Sơn, không có tư cách tham gia thịnh hội Thiên Đình, càng không cần bàn đến hội Bàn Đào." Dương Tiễn ra vẻ khó xử, Vương Mẫu không thể nhìn ra rốt cuộc đây có phải là vì khẩn trương lo lắng bí mật bại lộ hay không.

"Ngươi sợ Tam Thánh Mẫu không tới được chứ gì?" Hằng Nga khó chịu.

"Tiên tử nói thế là sao?" Hắn khó hiểu.

"Bổn cung đã sai người soạn danh sách, phút cuối thêm một Tam Thánh Mẫu vào cũng không sao, hay là muội muội của Tư Pháp Thiên Thần ngay cả bổn cung cũng không đủ tư cách gặp mặt? Nếu nàng cũng tài tình giống như Tư Pháp Thiên Thần, vậy thì để nàng lên trời làm quan cũng tốt, vừa lúc có thể san sẻ giúp ngươi."

"Nương nương nói quá lời, ấu muội non kém không đảm đương nổi. Dương Tiễn thay muội muội cảm tạ nương nương trước, đợi sau khi Tam muội đến Thiên Đình lại để nàng cảm tạ nương nương ân điển." Dương Tiễn thầm thở dài, biết là thoái thác chẳng được, chỉ đành đồng ý.

"Đều nói huynh trưởng như cha, hai huynh muội ngươi từ nhỏ mồ côi nâng đỡ lẫn nhau, quan hệ thân mật gắn bó. Tư Pháp Thiên Thần cũng nên nhân cơ hội trò chuyện thêm với Tam Thánh Mẫu."

"Muội ấy có chuyện gì để nói với thần chứ? Các tỷ muội của Tam muội còn tri kỷ hơn Dương Tiễn nhiều." Dương Tiễn bật cười, "Chỉ có một chuyện mong nương nương ân chuẩn."

"Ngươi nói."

"Có thể để tiểu thần tự mình đưa thiếp mời cho Tam muội được không? Thứ nhất xem như thành toàn cho tiểu thần mấy năm xa cách không gặp nhau, thứ hai để thần có thể giải thích một số công việc tương ứng ở Thiên Đình, tránh cho muội muội vô ý phạm phải điều kiêng kị."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước