Chương 41: Người yêu
Đã một tháng trôi qua, kể từ lần đầu tiên hai người họ hôn nhau. Diệp Nam không ngờ Nhậm Dịch lại hỏi cậu vấn đề này một lần nữa. Cậu không biết trả lời thế nào, dù nói được hay không được thì cũng cảm thấy không ổn lắm, đành phải nhìn Nhậm Dịch với sắc mặt đỏ ửng.
May mà Nhậm Dịch không định đợi sự đồng ý của cậu, vừa hỏi xong đã cúi xuống hôn ngay tắp lự.
Diệp Nam nhận ra thật ra bản thân cậu cũng rất thích được Nhậm Dịch hôn. Lúc tỉnh táo trở lại, cánh tay cậu đã vô thức vòng lên cổ Nhậm Dịch.
Ban đêm se lạnh như vậy mà cậu lại cảm thấy toàn thân nóng ran, thậm chí còn nghi ngờ có khi Nhậm Dịch cũng cảm nhận được mồ hôi trên người mình qua một lớp quần áo.
Vì ôm rất thoải mái nên dù có nóng đi chăng nữa thì cậu cũng không muốn buông ra. Còn Nhậm Dịch có vẻ lý trí hơn cậu nhiều. Ít nhất thì bàn tay đặt eo cậu rất chắc chắn, nếu không cậu đã có thể trượt từ đầu giường tới cuối giường rồi.
Thời khắc này trong nhịp hô hấp của cậu đều có hơi thở của Nhậm Dịch, cánh tay Nhậm Dịch cũng đang khoác qua eo cậu, cậu và anh dính sát vào nhau tựa như không có một kẽ hở nào. Tất cả cảm giác đều giúp cậu nhớ rõ mồn một.
Diệp Nam bèn rúc đầu thẳng vào trong chăn, lắng nghe tiếng tim đập trầm lắng của Nhậm Dịch, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng xua tan đi suy nghĩ của cậu. Trong tia ý thức cuối cùng ấy, cậu nghe thấy Nhậm Dịch khẽ thở dài một tiếng. Thế rồi Nhậm Dịch kéo người cậu lên một chút, dém chăn cho cậu.
Hình như đã chắc rằng cậu không bị nghẹt thở trong chăn, Nhậm Dịch mới cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu một cái, khẽ thì thầm: “Ngủ ngon.”
Mỗi tối đều ngủ cùng nhau, trước khi ngủ lại hôn nhau, đã làm đến vậy rồi thì phải là loại quan hệ thế nào chứ? Nếu như hỏi Diệp Nam câu hỏi này, chắc chắn cậu sẽ trả lời là: “Người yêu.”
Cậu và Nhậm Dịch thực sự có thể coi là người yêu ư? Câu hỏi này dường như không cần đáp án nữa, nhưng cậu vẫn vô thức thắc mắc… Nhậm Dịch sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.
Vào ngày nghỉ đầu tiên của lễ Quốc khánh, Diệp Nam thức dậy từ rất sớm. Nhưng cậu nằm suy nghĩ lung tung một lúc, ôm chăn lăn lộn vài vòng nên lúc xuống tới lầu đã là 9 giờ kém.
Diệp Nam thầm nghĩ không ổn rồi, cậu sợ Tiểu Hổ ngồi chờ dưới lầu sẽ sốt ruột nên vội đánh răng rửa mặt, mở cửa toan chạy xuống nhà. Song cậu vừa mới mở bật cửa ra thì đã nhìn thấy dì Tiêu dắt tay Tiểu Hổ đi qua.
Dì Tiêu và Tiểu Hổ cũng không ngờ Diệp Nam lại đi ra từ phòng Nhậm Dịch, ngây người nhìn cậu.
Diệp Nam phản ứng rất nhanh, tiến lại hỏi một câu rào trước: “Tiểu Hổ cũng vừa dậy à?”
Dì Tiêu vui vẻ nói: “Hiếm lắm mới có một kỳ nghỉ lễ dài ngày, dì để Tiểu Hổ ngủ dậy muộn một chút.”
“Tiểu Hổ không dậy muộn mà, chỉ muộn hơn papa thôi, nhưng vẫn sớm hơn anh đó.” Tiểu Hổ nghiêm túc bấm ngón tay, “Tiểu Hổ dậy sớm thứ hai đó!”
“Sao Tiểu Hổ biết được anh dậy muộn hơn em?” Diệp Nam cúi xuống nhìn bản thân. Cậu đã mặc đồ đàng hoàng rồi, không lộ đuôi được mới đúng.
“Lần trước anh tới phòng ba kêu ba dậy.” Tiểu Hổ chỉ vào cửa phòng Nhậm Dịch, “Chưa xuống lầu nghĩa là chưa rời giường, anh xuống lầu muộn hơn Tiểu Hổ, anh dậy thứ ba!”
Diệp Nam: “Hở?”
Cậu vẫn không thể bắt kịp sóng não của Tiểu Hổ, đành nhìn Tiểu Hổ ra sức kéo tay dì Tiêu đi về phía cầu thang.
“Em xuống nhà trước rồi, em dậy thứ hai!” Tiểu Hổ vẫn còn la lên.
Diệp Nam dở khóc dở cười, cuối cùng chặn Tiểu Hổ lại ngay tại đầu cầu thang tầng hai.
“Để anh dắt em xuống, Tiểu Hổ em chạy nhanh như vậy cẩn thận vấp ngã đó, hơn nữa dì Tiêu cũng không đuổi kịp em đâu.” Diệp Nam khẽ nói.
Tiểu Hổ vẫn chấp nhất: “Nhưng em vẫn đứng thứ hai nha.”
Diệp Nam gật đầu: “Ừ ừ ừ, Tiểu Hổ đứng thứ hai.”
Nhậm Dịch đang bưng tách cà phê đứng bên cửa sổ sát đất, bỗng nghe thấy tiếng náo nhiệt vọng từ tầng hai xuống.
Diệp Nam sợ Tiểu Hổ sẽ chạy tiếp nên bèn bế thẳng nhóc lên, bước từng bước đi xuống lầu. Không biết tư thế này chọt phải chỗ nào của Tiểu Hổ mà cậu nhóc bị nhột, giãy giụa loạn xạ trên người Diệp Nam, lại còn cười sặc sụa trông rất vui vẻ. Khi Diệp Nam vất vả lắm mới xuống tới nơi, đầu cậu đã đổ đầy mồ hôi.
Cậu nhận ra sau khi đến nhà Nhậm Dịch, tật xấu khó đổ mồ hôi của mình hình như đã được chữa sương sương rồi.
Tối qua cũng nóng đến mức toát mồ hôi…
Bóng hình trong đầu Diệp Nam dần dần trùng lên Nhậm Dịch đang đứng bên cửa sổ nhìn cậu. Cậu choàng tỉnh, vội vàng kéo Tiểu Hổ ngồi xuống bàn ăn. Cậu quay lưng về phía Nhậm Dịch, không dám cử động một chút nào.
Nhậm Dịch tiến tới ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh Diệp Nam, nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn. Ánh mắt Diệp Nam lập tức dán lên tách cà phê trắng bóc kia.
“Ăn sáng xong em dọn đồ một chút, chuẩn bị mấy bộ quần áo để tắm giặt.” Nhậm Dịch nói.
“Đi đâu ạ?” Diệp Nam ngẩn ngơ hỏi anh.
“Hôm trước anh hỏi em kỳ nghỉ dài ngày muốn đi đâu rồi mà.” Nhậm Dịch nhắc cậu.
“Vâng, nhưng em có bảo muốn ra ngoài đâu.” Diệp Nam đáp.
“Em bảo chỉ cần ở bên anh và Tiểu Hổ là được, nên anh chọn thử một nơi đưa hai người đi.” Nhậm Dịch nói.
Mặc dù những lời này rất bình thường, nhưng khi nghe Nhậm Dịch nói ra vào một dịp như vậy, Diệp Nam luôn cảm giác có khi dì Tiêu sẽ nhận ra điều gì đó mất.
Diệp Nam nói nhỏ: “Vậy, vậy thì được.”
Tiểu Hổ thì vô cùng hào hứng, tức khắc thả thìa lên bàn muốn đứng lên ghế hoan hô.
“Mình sắp ra ngoài chơi, mình sắp ra ngoài chơi!”
Diệp Nam nhanh chóng đặt đũa xuống ôm Tiểu Hổ xuống khỏi ghế.
“Tiểu Hổ, trước tiên ăn hết cơm đi đã.” Nhậm Dịch khẽ nói.
Tiểu Hổ lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau khi Diệp Nam vào bếp rửa thìa, cậu nhóc ngồi uống sạch sữa và ăn hết cháo trứng trong bát.
Diệp Nam quay về phòng mình chuẩn bị thu dọn quần áo. Nhậm Dịch không nói là định đi đâu, cậu không biết thời tiết nơi đó thế nào. Diệp Nam nghĩ một lúc rồi lựa ra mấy cái áo dài tay và áo khoác.
Ngoài quần áo, khăn tắm và bàn chải đánh răng ra, Diệp Nam còn cố tình chuẩn bị vài loại thuốc sơ cứu khẩn cấp, thậm chí còn sắp cả tã lót vào. Vì dẫn cả Tiểu Hổ ra ngoài nên cậu muốn chuẩn bị chu toàn một chút.
“Đồ của Tiểu Hổ anh sẽ bảo dì Tiêu chuẩn bị, em chỉ cần mang đồ của em thôi.” Bỗng nhiên tiếng Nhậm Dịch vang lên từ phía sau lưng cậu.
Diệp Nam ngạc nhiên ngoái đầu lại mới nhận ra ban nãy mình quên không đóng cửa phòng, còn Nhậm Dịch thì đã đứng đó nhìn không biết từ bao giờ.
“Dì Tiêu cũng đi cùng ạ?” Diệp Nam đóng vali hành lý lại, quay đầu nhìn Nhậm Dịch.
“Dì ấy không đi được, dì lớn tuổi rồi nên ngồi máy bay sẽ khó chịu, anh cho dì ấy nghỉ làm vài ngày về nhà nghỉ ngơi.” Nhậm Dịch nói.
“Vậy chỉ có hai chúng ta dẫn Tiểu Hổ đi sao?” Diệp Nam bắt đầu nghĩ, nếu dì Tiêu không có ở đó thì cậu hẳn là cần mang theo vài thứ nữa.
“Ôn Bình cũng đi, Tiểu Hổ ở cùng phòng cậu ấy.” Nhậm Dịch đáp.
Diệp Nam ngạc nhiên: “Bọn họ ở cùng một phòng?”
“Ừ.” Nhậm Dịch cụp mắt nhìn cậu, “Em muốn ở cùng phòng với Tiểu Hổ à?”
Diệp Nam hơi do dự nhìn Nhậm Dịch. Cậu cảm thấy nếu câu trả lời của cậu là “muốn” thì chắc chắn Nhậm Dịch sẽ không vui.
Nhậm Dịch vẫn đang nhìn cậu trong ánh mắt không rõ tâm trạng thế nào. Vậy nên Diệp Nam thực sự cảm thấy rất nan giải.
“Đừng nghĩ nữa. Anh đã đặt trước hai phòng rồi. Một phòng cho chúng ta, một phòng cho Ôn Bình và Tiểu Hổ.” Nhậm Dịch ra quyết định ngay trước cậu.
Diệp Nam không nhịn được bật cười thành tiếng. Nhậm Dịch vẫn luôn không bộc lộ ra quá nhiều biểu cảm, ánh mắt anh còn hơi lạnh lùng. Dáng vẻ ghen tuông này hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của anh, trong mắt Diệp Nam lại được coi là đáng yêu.
Vừa đáng yêu vừa ngây thơ.
Nhưng phương diện này của Nhậm Dịch vẫn khiến cậu rất thích.
Diệp Nam đứng thẳng người nhưng chỉ cao tới bả vai Nhậm Dịch, cậu giơ tay lên chạm vào tóc Nhậm Dịch một cách khó khăn. Cậu sờ sờ một lúc rồi đành nhanh tay rụt về, chỉ có điều Nhậm Dịch lại không tha cho cậu.
Dáng người cao lớn khiến Nhậm Dịch dễ dàng ôm được eo cậu, bế bổng cả người cậu lên. Diệp Nam hốt hoảng thốt lên một tiếng, ôm chặt lấy bả vai anh. Nhậm Dịch dễ dàng cúi xuống cắn một cái lên chóp mũi cậu.
“Cửa, cửa còn đang mở kìa.” Diệp Nam khẽ thì thào.
Nhậm Dịch tiến lên vài bước, áp lưng Diệp Nam lên chặn cửa lại. Nếu vào ban đêm lúc hai người hôn nhau chỉ có thể ghi nhớ nhờ vào thân thể của nhau, thì ngay hiện giờ, trong ký ức của cậu lại được ghi bóng thêm hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt Nhậm Dịch và hàng mi dài rũ xuống.
“Nhắm mắt lại đi.”
Nghe thấy Nhậm Dịch thì thầm một câu, cậu vội vàng nhắm chặt mắt lại.
“Chiều nay chúng ta lên đường ạ?” Diệp Nam đi ra từ trong phòng, nhìn thấy bây giờ đã là 11 giờ trưa.
“Ừ.” Nhậm Dịch cúi xuống nhìn điện thoại, chau mày, “Chờ một người tới đây đã.”
“Ai tới vậy?”
“Lăng Sơ.”
Diệp Nam khẽ gật đầu, thầm nghĩ có khi Tiểu Hổ không dám xuống lầu mất.
Lăng Sơ được Ôn Bình đón tới. Tay Ôn Bình xách một túi hành lý, Lăng Sơ đi theo sau anh ta, vừa vào cửa đã hỏi: “Hình như tôi tới không đúng lúc thì phải, các cậu đang chuẩn bị đi xa à?”
“Ừ, đi đảo Tinh Lan.” Nhậm Dịch nói.
“Đảo Tinh Lan?” Lăng Sơ thuận miệng hỏi tiếp, “Đi hưởng tuần trăng mật à?”
Diệp Nam vốn đang vểnh tai lên khi nghe tới đảo Tinh Lan, thế mà lúc nghe tới câu chọc ghẹo kia của Lăng Sơ thì chỉ muốn quay lưng lại ngay lập tức.
Lăng Sơ là bạn của Nhậm Dịch, nghe nói cả Lăng gia và Nhậm gia đều đã thân thiết qua nhiều thế hệ, chuyện giữa cậu và Nhậm Dịch hẳn là nên tránh Lăng Sơ.
Dường như Nhậm Dịch cũng có cùng ý nghĩ với cậu nên anh tránh né ngay vấn đề này: “Nói chính sự đi, bản close beta của cậu được mở rồi à?”
“Ừ, mới mở một phiên bản nhỏ và một số module, nhưng tôi cũng mở thử cả bản close beta phần thiết kế của cậu, phản hồi nhận về rất tích cực.” Lăng Sơ ngồi xuống ghế sofa.
Diệp Nam thấy bọn họ bắt đầu nói chuyện công việc nên đứng dậy đi vào phòng bếp, định giúp dì Tiêu một tay.
“Mà tôi không ngờ cậu sẽ thêm easter egg vào hệ thống vườn tược trong game của tôi đấy. Người chơi không lường được là trồng cây sẽ thu hoạch được một cậu em trai, ai cũng rất ngạc nhiên, đặc biệt có một số người chơi nữ còn khen thiết lập thế này rất dễ thương.” Lăng Sơ chống cằm nói.
“Cũng không hẳn là trồng cây sẽ cho ra một cậu em trai, mà vốn dĩ chỗ đó là nhà của cậu ấy, chỉ là cậu ta chỉ xuất hiện được sau một thời gian nhất định thôi.” Nhậm Dịch hờ hững trả lời.
“Thiết lập như vậy cũng hay lắm đó, vả lại sự kiện này vẫn đang trong giai đoạn khám phá, mới chỉ có rất ít người kích hoạt được chế độ khiến cậu trai xuất hiện. Cơ chế phiêu lưu kiểu này cũng đã đánh thẳng vào khẩu vị của những người chơi trên diễn đàn chưa đủ điều kiện được chơi trước bản close beta.” Lăng Sơ nói.
Lúc Diệp Nam bưng đồ ăn ra, họ vẫn đang nói chuyện về trò chơi mới kia.
Lăng Sơ nhìn bóng lưng Diệp Nam, chớp mắt, nâng cao âm lượng hỏi một câu: “Nhậm Dịch, cậu em trai xinh đẹp tên chỉ có một chữ mà cậu thiết kế ra ấy, không phải là phỏng theo nguyên mẫu của ai đó đấy chứ?”
Diệp Nam đặt đĩa xuống bàn vang lên tiếng cộp, may mà cậu đặt thấp tay nên âm thanh này cũng không quá đột ngột.
“Ví dụ như, người trong nhà cậu họ Diệp, trùng hợp lại đúng là tên cậu em trai trong game.”
Thấy Nhậm Dịch thờ ơ với mình, Lăng Sơ chỉ ngón tay về phía Diệp Nam.
Nhậm Dịch cũng liếc nhìn bóng lưng Diệp Nam, thong dong trả lời: “Cậu thấy sao thì là vậy.”
Diệp Nam lấy khăn lau quanh mép đĩa, khẽ thở ra, định giả vờ như không nghe thấy gì rồi vào phòng bếp phụ giúp tiếp.
Vậy mà giọng nói của Lăng Sơ lại nhẹ nhàng bay tới từ phía sau: “Nhậm Dịch, mang theo ý đồ riêng không đẹp mắt cho lắm đâu, thế này có nghĩa là cậu đã lên kế hoạch định sẵn với cậu ấy rồi à?”
Định sẵn? Định sẵn cái gì cơ?
Diệp Nam không biết mình bám vào cửa phòng bếp trông kỳ quặc cỡ nào, vẫn vểnh tai lên nghe ngóng.
“Ừ.”
Cuối cùng Nhậm Dịch trả lời đúng một chữ như vậy, giọng điệu còn rất nhẹ nhàng. Nếu không phải Diệp Nam vô cùng tập trung nghe lén thì cậu suýt nữa đã không nghe rõ.
May mà Nhậm Dịch không định đợi sự đồng ý của cậu, vừa hỏi xong đã cúi xuống hôn ngay tắp lự.
Diệp Nam nhận ra thật ra bản thân cậu cũng rất thích được Nhậm Dịch hôn. Lúc tỉnh táo trở lại, cánh tay cậu đã vô thức vòng lên cổ Nhậm Dịch.
Ban đêm se lạnh như vậy mà cậu lại cảm thấy toàn thân nóng ran, thậm chí còn nghi ngờ có khi Nhậm Dịch cũng cảm nhận được mồ hôi trên người mình qua một lớp quần áo.
Vì ôm rất thoải mái nên dù có nóng đi chăng nữa thì cậu cũng không muốn buông ra. Còn Nhậm Dịch có vẻ lý trí hơn cậu nhiều. Ít nhất thì bàn tay đặt eo cậu rất chắc chắn, nếu không cậu đã có thể trượt từ đầu giường tới cuối giường rồi.
Thời khắc này trong nhịp hô hấp của cậu đều có hơi thở của Nhậm Dịch, cánh tay Nhậm Dịch cũng đang khoác qua eo cậu, cậu và anh dính sát vào nhau tựa như không có một kẽ hở nào. Tất cả cảm giác đều giúp cậu nhớ rõ mồn một.
Diệp Nam bèn rúc đầu thẳng vào trong chăn, lắng nghe tiếng tim đập trầm lắng của Nhậm Dịch, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng xua tan đi suy nghĩ của cậu. Trong tia ý thức cuối cùng ấy, cậu nghe thấy Nhậm Dịch khẽ thở dài một tiếng. Thế rồi Nhậm Dịch kéo người cậu lên một chút, dém chăn cho cậu.
Hình như đã chắc rằng cậu không bị nghẹt thở trong chăn, Nhậm Dịch mới cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu một cái, khẽ thì thầm: “Ngủ ngon.”
Mỗi tối đều ngủ cùng nhau, trước khi ngủ lại hôn nhau, đã làm đến vậy rồi thì phải là loại quan hệ thế nào chứ? Nếu như hỏi Diệp Nam câu hỏi này, chắc chắn cậu sẽ trả lời là: “Người yêu.”
Cậu và Nhậm Dịch thực sự có thể coi là người yêu ư? Câu hỏi này dường như không cần đáp án nữa, nhưng cậu vẫn vô thức thắc mắc… Nhậm Dịch sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.
Vào ngày nghỉ đầu tiên của lễ Quốc khánh, Diệp Nam thức dậy từ rất sớm. Nhưng cậu nằm suy nghĩ lung tung một lúc, ôm chăn lăn lộn vài vòng nên lúc xuống tới lầu đã là 9 giờ kém.
Diệp Nam thầm nghĩ không ổn rồi, cậu sợ Tiểu Hổ ngồi chờ dưới lầu sẽ sốt ruột nên vội đánh răng rửa mặt, mở cửa toan chạy xuống nhà. Song cậu vừa mới mở bật cửa ra thì đã nhìn thấy dì Tiêu dắt tay Tiểu Hổ đi qua.
Dì Tiêu và Tiểu Hổ cũng không ngờ Diệp Nam lại đi ra từ phòng Nhậm Dịch, ngây người nhìn cậu.
Diệp Nam phản ứng rất nhanh, tiến lại hỏi một câu rào trước: “Tiểu Hổ cũng vừa dậy à?”
Dì Tiêu vui vẻ nói: “Hiếm lắm mới có một kỳ nghỉ lễ dài ngày, dì để Tiểu Hổ ngủ dậy muộn một chút.”
“Tiểu Hổ không dậy muộn mà, chỉ muộn hơn papa thôi, nhưng vẫn sớm hơn anh đó.” Tiểu Hổ nghiêm túc bấm ngón tay, “Tiểu Hổ dậy sớm thứ hai đó!”
“Sao Tiểu Hổ biết được anh dậy muộn hơn em?” Diệp Nam cúi xuống nhìn bản thân. Cậu đã mặc đồ đàng hoàng rồi, không lộ đuôi được mới đúng.
“Lần trước anh tới phòng ba kêu ba dậy.” Tiểu Hổ chỉ vào cửa phòng Nhậm Dịch, “Chưa xuống lầu nghĩa là chưa rời giường, anh xuống lầu muộn hơn Tiểu Hổ, anh dậy thứ ba!”
Diệp Nam: “Hở?”
Cậu vẫn không thể bắt kịp sóng não của Tiểu Hổ, đành nhìn Tiểu Hổ ra sức kéo tay dì Tiêu đi về phía cầu thang.
“Em xuống nhà trước rồi, em dậy thứ hai!” Tiểu Hổ vẫn còn la lên.
Diệp Nam dở khóc dở cười, cuối cùng chặn Tiểu Hổ lại ngay tại đầu cầu thang tầng hai.
“Để anh dắt em xuống, Tiểu Hổ em chạy nhanh như vậy cẩn thận vấp ngã đó, hơn nữa dì Tiêu cũng không đuổi kịp em đâu.” Diệp Nam khẽ nói.
Tiểu Hổ vẫn chấp nhất: “Nhưng em vẫn đứng thứ hai nha.”
Diệp Nam gật đầu: “Ừ ừ ừ, Tiểu Hổ đứng thứ hai.”
Nhậm Dịch đang bưng tách cà phê đứng bên cửa sổ sát đất, bỗng nghe thấy tiếng náo nhiệt vọng từ tầng hai xuống.
Diệp Nam sợ Tiểu Hổ sẽ chạy tiếp nên bèn bế thẳng nhóc lên, bước từng bước đi xuống lầu. Không biết tư thế này chọt phải chỗ nào của Tiểu Hổ mà cậu nhóc bị nhột, giãy giụa loạn xạ trên người Diệp Nam, lại còn cười sặc sụa trông rất vui vẻ. Khi Diệp Nam vất vả lắm mới xuống tới nơi, đầu cậu đã đổ đầy mồ hôi.
Cậu nhận ra sau khi đến nhà Nhậm Dịch, tật xấu khó đổ mồ hôi của mình hình như đã được chữa sương sương rồi.
Tối qua cũng nóng đến mức toát mồ hôi…
Bóng hình trong đầu Diệp Nam dần dần trùng lên Nhậm Dịch đang đứng bên cửa sổ nhìn cậu. Cậu choàng tỉnh, vội vàng kéo Tiểu Hổ ngồi xuống bàn ăn. Cậu quay lưng về phía Nhậm Dịch, không dám cử động một chút nào.
Nhậm Dịch tiến tới ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh Diệp Nam, nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn. Ánh mắt Diệp Nam lập tức dán lên tách cà phê trắng bóc kia.
“Ăn sáng xong em dọn đồ một chút, chuẩn bị mấy bộ quần áo để tắm giặt.” Nhậm Dịch nói.
“Đi đâu ạ?” Diệp Nam ngẩn ngơ hỏi anh.
“Hôm trước anh hỏi em kỳ nghỉ dài ngày muốn đi đâu rồi mà.” Nhậm Dịch nhắc cậu.
“Vâng, nhưng em có bảo muốn ra ngoài đâu.” Diệp Nam đáp.
“Em bảo chỉ cần ở bên anh và Tiểu Hổ là được, nên anh chọn thử một nơi đưa hai người đi.” Nhậm Dịch nói.
Mặc dù những lời này rất bình thường, nhưng khi nghe Nhậm Dịch nói ra vào một dịp như vậy, Diệp Nam luôn cảm giác có khi dì Tiêu sẽ nhận ra điều gì đó mất.
Diệp Nam nói nhỏ: “Vậy, vậy thì được.”
Tiểu Hổ thì vô cùng hào hứng, tức khắc thả thìa lên bàn muốn đứng lên ghế hoan hô.
“Mình sắp ra ngoài chơi, mình sắp ra ngoài chơi!”
Diệp Nam nhanh chóng đặt đũa xuống ôm Tiểu Hổ xuống khỏi ghế.
“Tiểu Hổ, trước tiên ăn hết cơm đi đã.” Nhậm Dịch khẽ nói.
Tiểu Hổ lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau khi Diệp Nam vào bếp rửa thìa, cậu nhóc ngồi uống sạch sữa và ăn hết cháo trứng trong bát.
Diệp Nam quay về phòng mình chuẩn bị thu dọn quần áo. Nhậm Dịch không nói là định đi đâu, cậu không biết thời tiết nơi đó thế nào. Diệp Nam nghĩ một lúc rồi lựa ra mấy cái áo dài tay và áo khoác.
Ngoài quần áo, khăn tắm và bàn chải đánh răng ra, Diệp Nam còn cố tình chuẩn bị vài loại thuốc sơ cứu khẩn cấp, thậm chí còn sắp cả tã lót vào. Vì dẫn cả Tiểu Hổ ra ngoài nên cậu muốn chuẩn bị chu toàn một chút.
“Đồ của Tiểu Hổ anh sẽ bảo dì Tiêu chuẩn bị, em chỉ cần mang đồ của em thôi.” Bỗng nhiên tiếng Nhậm Dịch vang lên từ phía sau lưng cậu.
Diệp Nam ngạc nhiên ngoái đầu lại mới nhận ra ban nãy mình quên không đóng cửa phòng, còn Nhậm Dịch thì đã đứng đó nhìn không biết từ bao giờ.
“Dì Tiêu cũng đi cùng ạ?” Diệp Nam đóng vali hành lý lại, quay đầu nhìn Nhậm Dịch.
“Dì ấy không đi được, dì lớn tuổi rồi nên ngồi máy bay sẽ khó chịu, anh cho dì ấy nghỉ làm vài ngày về nhà nghỉ ngơi.” Nhậm Dịch nói.
“Vậy chỉ có hai chúng ta dẫn Tiểu Hổ đi sao?” Diệp Nam bắt đầu nghĩ, nếu dì Tiêu không có ở đó thì cậu hẳn là cần mang theo vài thứ nữa.
“Ôn Bình cũng đi, Tiểu Hổ ở cùng phòng cậu ấy.” Nhậm Dịch đáp.
Diệp Nam ngạc nhiên: “Bọn họ ở cùng một phòng?”
“Ừ.” Nhậm Dịch cụp mắt nhìn cậu, “Em muốn ở cùng phòng với Tiểu Hổ à?”
Diệp Nam hơi do dự nhìn Nhậm Dịch. Cậu cảm thấy nếu câu trả lời của cậu là “muốn” thì chắc chắn Nhậm Dịch sẽ không vui.
Nhậm Dịch vẫn đang nhìn cậu trong ánh mắt không rõ tâm trạng thế nào. Vậy nên Diệp Nam thực sự cảm thấy rất nan giải.
“Đừng nghĩ nữa. Anh đã đặt trước hai phòng rồi. Một phòng cho chúng ta, một phòng cho Ôn Bình và Tiểu Hổ.” Nhậm Dịch ra quyết định ngay trước cậu.
Diệp Nam không nhịn được bật cười thành tiếng. Nhậm Dịch vẫn luôn không bộc lộ ra quá nhiều biểu cảm, ánh mắt anh còn hơi lạnh lùng. Dáng vẻ ghen tuông này hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của anh, trong mắt Diệp Nam lại được coi là đáng yêu.
Vừa đáng yêu vừa ngây thơ.
Nhưng phương diện này của Nhậm Dịch vẫn khiến cậu rất thích.
Diệp Nam đứng thẳng người nhưng chỉ cao tới bả vai Nhậm Dịch, cậu giơ tay lên chạm vào tóc Nhậm Dịch một cách khó khăn. Cậu sờ sờ một lúc rồi đành nhanh tay rụt về, chỉ có điều Nhậm Dịch lại không tha cho cậu.
Dáng người cao lớn khiến Nhậm Dịch dễ dàng ôm được eo cậu, bế bổng cả người cậu lên. Diệp Nam hốt hoảng thốt lên một tiếng, ôm chặt lấy bả vai anh. Nhậm Dịch dễ dàng cúi xuống cắn một cái lên chóp mũi cậu.
“Cửa, cửa còn đang mở kìa.” Diệp Nam khẽ thì thào.
Nhậm Dịch tiến lên vài bước, áp lưng Diệp Nam lên chặn cửa lại. Nếu vào ban đêm lúc hai người hôn nhau chỉ có thể ghi nhớ nhờ vào thân thể của nhau, thì ngay hiện giờ, trong ký ức của cậu lại được ghi bóng thêm hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt Nhậm Dịch và hàng mi dài rũ xuống.
“Nhắm mắt lại đi.”
Nghe thấy Nhậm Dịch thì thầm một câu, cậu vội vàng nhắm chặt mắt lại.
“Chiều nay chúng ta lên đường ạ?” Diệp Nam đi ra từ trong phòng, nhìn thấy bây giờ đã là 11 giờ trưa.
“Ừ.” Nhậm Dịch cúi xuống nhìn điện thoại, chau mày, “Chờ một người tới đây đã.”
“Ai tới vậy?”
“Lăng Sơ.”
Diệp Nam khẽ gật đầu, thầm nghĩ có khi Tiểu Hổ không dám xuống lầu mất.
Lăng Sơ được Ôn Bình đón tới. Tay Ôn Bình xách một túi hành lý, Lăng Sơ đi theo sau anh ta, vừa vào cửa đã hỏi: “Hình như tôi tới không đúng lúc thì phải, các cậu đang chuẩn bị đi xa à?”
“Ừ, đi đảo Tinh Lan.” Nhậm Dịch nói.
“Đảo Tinh Lan?” Lăng Sơ thuận miệng hỏi tiếp, “Đi hưởng tuần trăng mật à?”
Diệp Nam vốn đang vểnh tai lên khi nghe tới đảo Tinh Lan, thế mà lúc nghe tới câu chọc ghẹo kia của Lăng Sơ thì chỉ muốn quay lưng lại ngay lập tức.
Lăng Sơ là bạn của Nhậm Dịch, nghe nói cả Lăng gia và Nhậm gia đều đã thân thiết qua nhiều thế hệ, chuyện giữa cậu và Nhậm Dịch hẳn là nên tránh Lăng Sơ.
Dường như Nhậm Dịch cũng có cùng ý nghĩ với cậu nên anh tránh né ngay vấn đề này: “Nói chính sự đi, bản close beta của cậu được mở rồi à?”
“Ừ, mới mở một phiên bản nhỏ và một số module, nhưng tôi cũng mở thử cả bản close beta phần thiết kế của cậu, phản hồi nhận về rất tích cực.” Lăng Sơ ngồi xuống ghế sofa.
Diệp Nam thấy bọn họ bắt đầu nói chuyện công việc nên đứng dậy đi vào phòng bếp, định giúp dì Tiêu một tay.
“Mà tôi không ngờ cậu sẽ thêm easter egg vào hệ thống vườn tược trong game của tôi đấy. Người chơi không lường được là trồng cây sẽ thu hoạch được một cậu em trai, ai cũng rất ngạc nhiên, đặc biệt có một số người chơi nữ còn khen thiết lập thế này rất dễ thương.” Lăng Sơ chống cằm nói.
“Cũng không hẳn là trồng cây sẽ cho ra một cậu em trai, mà vốn dĩ chỗ đó là nhà của cậu ấy, chỉ là cậu ta chỉ xuất hiện được sau một thời gian nhất định thôi.” Nhậm Dịch hờ hững trả lời.
“Thiết lập như vậy cũng hay lắm đó, vả lại sự kiện này vẫn đang trong giai đoạn khám phá, mới chỉ có rất ít người kích hoạt được chế độ khiến cậu trai xuất hiện. Cơ chế phiêu lưu kiểu này cũng đã đánh thẳng vào khẩu vị của những người chơi trên diễn đàn chưa đủ điều kiện được chơi trước bản close beta.” Lăng Sơ nói.
Lúc Diệp Nam bưng đồ ăn ra, họ vẫn đang nói chuyện về trò chơi mới kia.
Lăng Sơ nhìn bóng lưng Diệp Nam, chớp mắt, nâng cao âm lượng hỏi một câu: “Nhậm Dịch, cậu em trai xinh đẹp tên chỉ có một chữ mà cậu thiết kế ra ấy, không phải là phỏng theo nguyên mẫu của ai đó đấy chứ?”
Diệp Nam đặt đĩa xuống bàn vang lên tiếng cộp, may mà cậu đặt thấp tay nên âm thanh này cũng không quá đột ngột.
“Ví dụ như, người trong nhà cậu họ Diệp, trùng hợp lại đúng là tên cậu em trai trong game.”
Thấy Nhậm Dịch thờ ơ với mình, Lăng Sơ chỉ ngón tay về phía Diệp Nam.
Nhậm Dịch cũng liếc nhìn bóng lưng Diệp Nam, thong dong trả lời: “Cậu thấy sao thì là vậy.”
Diệp Nam lấy khăn lau quanh mép đĩa, khẽ thở ra, định giả vờ như không nghe thấy gì rồi vào phòng bếp phụ giúp tiếp.
Vậy mà giọng nói của Lăng Sơ lại nhẹ nhàng bay tới từ phía sau: “Nhậm Dịch, mang theo ý đồ riêng không đẹp mắt cho lắm đâu, thế này có nghĩa là cậu đã lên kế hoạch định sẵn với cậu ấy rồi à?”
Định sẵn? Định sẵn cái gì cơ?
Diệp Nam không biết mình bám vào cửa phòng bếp trông kỳ quặc cỡ nào, vẫn vểnh tai lên nghe ngóng.
“Ừ.”
Cuối cùng Nhậm Dịch trả lời đúng một chữ như vậy, giọng điệu còn rất nhẹ nhàng. Nếu không phải Diệp Nam vô cùng tập trung nghe lén thì cậu suýt nữa đã không nghe rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất